Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đói."

Giờ Daniel mới phản ứng được hai người đã đã đứng yên ở cửa thật lâu, chính xác mà nói là mình ôm Seongwu không buông tay rất lâu.

Cậu lấy nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh ra làm một bữa cơm không quá khó ăn cho Seongwu.

Ăn cơm xong, Seongwu không buồn nhúc nhích liền ngồi ở trên ghế salon xem TV. Daniel vẫn cảm thấy chuyện này thay đổi nhanh chóng như vậy quả không chân thật. Bầu không khí trong phòng có chút lúng túng, hai người cũng không mở miệng nói chuyện, giống như mấy đôi tình nhân mới vừa chắc chắn quan hệ yêu đương nên không biết làm sao.

Daniel lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Seongwu. Mới vừa ngồi xuống, anh liền đem đầu nhỏ sát lại gần, đặt lên trên cánh tay cậu. Đáy lòng Daniel trong giờ phút này đã sớm nổ tung thành pháo bông, tay khoác lên vai Seongwu, ôm chầm lấy người bên cạnh mình, hôn mái tóc người kia một cái.

Trận đấu quần vợt trong TV như không có ý nghĩa gì, nhưng quả thực một chút Daniel cũng không muốn xem tiếp, cậu tựa như bắt đầu nếm trái ngọt tình yêu thời thiếu niên, mang theo một trái tim lo sợ bất an cùng khát vọng muốn được khẳng định.

"Chúng ta coi như quay lại rồi sao?" Daniel cuối cùng hỏi ra miệng.

Seongwu ngẩng đầu lên một chút, vừa đúng lúc gác trên vai Daniel, mặt liền ghé vào trước cậu, ung dung nói.

"Không phải em muốn theo đuổi anh sao? Anh đồng ý."

Daniel nhìn Seongwu, tự cậu cũng biết để đưa ra quyết định này, anh đã hạ quyết tâm lớn đến nhường nào, Seongwu muốn đưa ra hết thảy nội tâm thiên sang bách khổng (*) cho mình nhìn. Những thứ này Daniel đều biết, bởi vì cậu cũng giống vậy.

(*) Thiên sang bách khổng: đầy khuyết điểm, rất nghiêm trọng.

Daniel lập tức mỉm cười, ánh mắt cong cong. Seongwu đã rất lâu không thấy cậu cười như vậy, người này chỉ có thời điểm vui vẻ mới cười đến tít mắt, là vui vẻ từ trong đáy lòng. Daniel đem đầu Seongwu tựa vào trước ngực mình, xoa mấy cái mới chịu buông, lại nâng mặt anh lên ra sức ịn môi lên hồi lâu mới chịu bỏ qua.

"Kang Daniel, anh là cún của em sao!"

Tóc anh bị người này chơi đùa thành một mớ hỗn độn.

Daniel ôm anh chặt hơn, ghé bên tai nói.

"Không, em cảm thấy anh càng giống mèo hơn."

Seongwu nghe xong, mặt đầy vẻ mất hứng, còn không bằng cún đâu.

Ai biết người nọ được voi đòi tiên ngậm lấy tai anh nhẹ giọng nói tiếp.

"Chính là loại mèo đen đặc biệt quyến rũ em."

Seongwu không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, đỏ mặt một trận.

Chỉ lát sau anh liền bắt đầu ngáp, tối hôm qua uống say nên không ngủ ngon, buổi chiều lại tới phòng tập, lúc này đã mệt mỏi không chịu được.

Tắm xong, Seongwu liền hướng thẳng đến phòng ngủ của mình, Daniel kịp phản ứng, chặn một cái ôm anh lại.

"Anh không sang ngủ sao?"

"Đi đâu a?"

"Giường của chúng ta."

Seongwu bị hỏi, cúi đầu cũng không nhìn Daniel.

"Ngày khác đi." Anh nhỏ giọng nói.

Daniel ôm người nọ muốn nhìn ánh mắt anh, nhưng lại nghĩ tới gì đó, dùng tay vuốt vuốt lưng người kia.

"Không sao, chúng ta từ từ đến."

Seongwu lúc này mới dựa vào vai Daniel giống như đang giải thích, cũng giống như an ủi.

"Nhưng mà mỗi ngày trước khi ngủ phải để em hôn một cái."

Seongwu ngước mắt nhìn Daniel, còn chưa nói được gì liền bị cậu nâng mặt hôn lên. Daniel hôn rất ôn nhu, nhẹ nhàng thăm dò lãnh địa của Seongwu, cẩn thận mút môi anh, đầu lưỡi tỉ mỉ dây dưa. Chỉ chốc lát, hô hấp của hai người đều có chút gấp gáp, thân thể dựa vào nhau ngày càng gần.

Daniel đỡ Seongwu từ vai mình lui ra, nhìn trong ánh mắt người kia đều tràn đầy vẻ ham muốn.

"Hôn nữa em sẽ không nhịn được mất."

Nói xong Daniel liền xoay người trở về phòng, đem cửa đóng chặt. Lưu lại Seongwu một người ở cửa cười cười, lòng tràn đầy ngọt nị.

Ngày hôm sau Daniel dậy thật sớm, chạy vào phòng Seongwu, người nọ còn đang ngủ. Cậu hai bước liền bò lên giường, đem người còn đang ngủ ôm vào trong ngực.

"Em làm gì?"

Seongwu bị đánh thức, dậy rồi còn mang theo chút tức giận. Daniel nhắm mắt lại, vỗ lưng người kia.

"Không có gì, anh ngủ tiếp đi."

"Mới sáng sớm... em... muốn làm cái gì vậy?"

Phỏng chừng anh còn chưa thực sự tỉnh lại, nói chuyện ấp a ấp úng. Thế nhưng Daniel lại ôm chặt anh hơn một chút.

"Chính là vừa tỉnh lại chưa nhìn thấy anh, quá nhớ anh."

Seongwu đã không có động tĩnh gì, không biết là đã ngủ hay chưa, nhưng nghe người kia nói lời tỏ tình nhẹ nhàng, khóe miệng cũng bất giác cong lên.

***

Buổi chiều anh có giờ học, ăn cơm trưa xong liền ra ngoài, Daniel cũng không đi theo, bởi cậu còn có một video hội nghị cần tham gia.

Cậu ôm máy tính bước vào thư phòng. Trước kia thư phòng chính là chỗ ở thứ hai của Daniel, bây giờ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hối hận, để lại Seongwu một người ở phòng khách, xem đá bóng trên TV, làm ổ ngủ trên ghế salon, lẳng lặng không tiếng động.

Hội nghị kết thúc yêu cầu chỉnh sửa nội dung buổi họp, Daniel muốn tìm giấy để viết một chút, rút ra một tờ A4 bình thường ở tủ nhỏ, sau đó ánh mắt kinh ngạc rơi vào hai tấm vé máy bay nằm an tĩnh trong ngăn kéo.

Ngày 11 tháng 12 năm 2014 Kang Daniel Seoul - Tokyo

Ngày 11 tháng 12 năm 2014 Ong Seongwu Seoul - Tokyo

Ngày này Daniel làm sao cũng sẽ không quên.

Cuộc nói chuyện của hai người, hành động, ánh mắt... Tất cả đều giống như khắc sâu trong tâm trí, vô số lần xuất hiện trong giấc mơ cậu.

"Đây chính là quà sinh nhật anh muốn tặng em sao?"

"Anh cùng anh ta làm mấy lần?"

"Ong Seongwu, anh thật nực cười."

Daniel khẽ vuốt ve dọc theo tấm vé, dễ dàng nhận ra được hai tấm vé này đã bị anh nắm chặt ra sao. Những dấu vết này giống như đang giãy giụa, vô tình hướng Daniel tuyên cáo.

Quá khứ, không thể hoàn toàn mất đi được.


Lên kế hoạch trong tháng 7 này sẽ end fic, mà thực tế là đã dừng ở chương 16 được gần 2 tuần rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro