Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm Daniel đi vào, Seongwu vẫn chưa tỉnh, Minhyun ngồi ở một bên ghế salon gần giường bệnh. Daniel đi vòng sang bên kia giường, ngồi xuống. Jaehwan đặc biệt chuẩn bị phòng đơn, vậy nên chỉ có một chiếc giường cô độc cùng một cái ghế salon.

Minhyun giương mắt nhìn Daniel, cuối cùng ánh mắt rơi vào tay phải có chút chảy máu của cậu.

"Em sang phòng y tế bên cạnh băng bó đi."

Daniel cúi đầu nhìn tay phải của mình có hơi tê tê.

"Không sao, em không đau."

"Seongwu tỉnh lại mà thấy được, chẳng lẽ cậu ấy không đau?"

Daniel thoáng giãn ngón tay ra, lúc này đau đớn mới tấn công gân cốt, cậu đứng dậy tới phòng sát vách băng bó đơn giản, một vòng lại một vòng vải trắng đem tay phải bọc kín.

Thời điểm trở về phòng bệnh, Minhyun đang đứng ở ban công gọi điện thoại, biểu tình có chút nghiêm túc, giống như đang cùng người nào đó tranh cãi. Daniel không có tâm tình gì để suy đoán, cậu lại lần nữa ngồi xuống, nhìn Seongwu ngủ an ổn trên giường bệnh. Người này lúc ngủ thích cuộn thành một khối, không biết cậu từ đâu nghe được, họ nói tư thế ngủ như vậy là thiếu cảm giác an toàn.

Cảm giác an toàn, tay phải Daniel vẫn nắm chặt, đau đớn như vậy khiến cậu hơi có vẻ an lòng.

"Anh có chút việc đi trước, em ở đây chăm sóc Seongwu đi, một lúc nữa Jaehwan sẽ tới."

Lúc này Daniel mới phát hiện Minhyun đã đi vào sau khi nói chuyện điện thoại xong, cậu đứng dậy tiễn Minhyun đến cửa phòng bệnh.

"Trước đây em là một thằng khốn kiếp." Daniel dựa vào cửa cúi đầu, giống như đang nói chuyện với Minhyun, lại như đang tự độc thoại.

"Chăm sóc cậu ấy thật tốt, anh đi đây."

Minhyun vỗ vai Daniel hai cái liền rời đi. Dĩ nhiên anh giận Daniel, dù sao thì Seongwu cũng là bạn thân nhất với anh từ nhỏ đến lớn, nhưng anh không thể nào đọ nổi với tính cố chấp của cậu. Nghĩ đến tin báo bạn gái cũ đáng chết trong điện thoại vừa rồi, Minhyun không khỏi chạy nhanh hai bước, lại nghĩ tới gì đó, cúi đầu gửi tin nhắn.

"Jaehwan, tối nay công ty có chuyện, anh không chờ em tan việc được."

Daniel lững thững ở cửa một hồi rồi mới vào phòng bệnh, Seongwu giống như nghe được tiếng động, vươn người tỉnh lại.

"Anh mới vừa ngủ rất lâu sao?"

Seongwu mở to mắt, nhìn Daniel đang đứng ở cửa, trong mắt không giấu được nụ cười. Daniel nghe Seongwu nói chuyện, ánh mắt anh một chút cũng không giấu được, trong nụ cười đó tất cả đều là yêu thích. Daniel không chịu được nữa, cậu đi tới mép giường đem anh ôm thật chặt trong ngực. Mới vừa tỉnh lại liền được cậu ôm nghênh đón, Seongwu tự nhiên bị sợ hết hồn, lấy tay vuốt sau lưng người kia.

"Bệnh cũ em cũng biết mà, không có chuyện gì lớn đâu."

Daniel đem anh ôm chặt hơn, sau lưng là hai tay Seongwu đang trấn an.

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi cái gì?"

"Thật xin lỗi, ban đầu em... nên nghe anh giải thích, em nên tin tưởng anh, làm sao em có thể để lại anh một mình như vậy chứ."

Daniel ôm thật chặt người trong ngực, cậu đã từng tổn thương người này sâu đến xương tủy, nhưng người này vẫn còn nguyện ý giương tay ra ôm cậu vào lòng, yêu thương cậu. Daniel nói chuyện run run, đầu vùi ở cổ Seongwu.

Seongwu cảm nhận được Daniel đang run rẩy, cổ bỗng ướt át, giống như tuyên cáo rằng chuyện này không đáng nhắc tới. Seongwu muốn nhìn mắt Daniel một chút, nhưng cậu tránh nửa ngày, vẫn không chịu buông tay, thậm chí anh có thể cảm giác được quần áo mình bị cậu nắm thành nếp nhăn. Anh biết thời khắc này, Daniel yếu ớt như trẻ đi lạc, mà phần mỏng manh này nhất quyết không muốn cho ai khác nhìn thấy, nhưng lại bất đắc dĩ mở ra trước mặt mình.

"Không có gì phải xin lỗi, trong tình cảm nào có đúng sai."

"Anh vốn nên hận em."

"Đã hận qua rồi, anh cũng từng xem thường chính anh, làm sao lại nhỏ mọn đi hận một người như vậy."

Lúc này Daniel mới buông lỏng tay, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn Seongwu, giống như đứa nhỏ phạm phải sai lầm, chờ đợi tuyên án thuộc về mình. Seongwu dùng tay còn đang gắn dây truyền dịch nâng mặt Daniel lên, để cậu nhìn mình.

"Nhưng so với hận em, anh yêu em nhiều hơn."

Nói xong Seongwu mỉm cười, khóe mắt bỗng chốc ướt át, nước mắt tựa như muốn nhỏ xuống. Daniel nhìn người trước mặt, anh vốn có thể dùng từ ngữ lạnh lùng, vô tình nhất để nói với mình, thế nhưng lại nở nụ cười rực rỡ nhất trên cuộc đời này nói anh yêu cậu. Daniel tiến lên trước hôn lên khóe mắt long lanh chưa kịp rơi xuống của Seongwu, lại đem môi nhẹ nhàng đụng một cái vào ba ngôi sao trên gò má anh. Tựa như buổi tối Daniel không thể quên được ấy, lần đầu tiên cậu nghe thấy trái tim mình đập loạn như vậy.

"Tay em xảy ra chuyện gì?"

Seongwu lúc này mới nhìn thấy tay phải Daniel bị băng bó. Daniel kịp phản ứng rụt tay lại, hơi ẩn ẩn ở phía dưới chăn.

"Vô tình đụng phải thôi."

Seongwu đột nhiên có tinh thần cho một bạt tai lên đầu Daniel, lúc thu tay về, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, không nhịn được bật ra thành tiếng. Daniel vẫn ưu tư, hoàn toàn không phản ứng kịp với bạt tai bất thình lình đó, nhưng thấy Seongwu cười nên cậu cũng cười. Hai người chỉ cười ngây ngô với nhau như vậy nửa ngày, Daniel vẫn ôm anh trong ngực như cũ.

"Sau này đừng nói xin lỗi nữa."

"Ừ, chỉ nói yêu anh thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro