Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu không gặp, Kang Daniel.

Ba người tựa như hóa đá đứng trên đường chính, mỗi người tự theo đuổi tâm tư của mình.

Quan hệ ba người như thế nào sao. Kang Daniel, tình cũ của Ong Seongwu, thật ra thì cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

"Xin hỏi, anh gọi lái thuê sao?"

Sự xuất hiện của tài xế phá vỡ bế tắc, Minhyun tạm ra mặt.

"Nha, Kang Daniel, đã lâu không gặp." Minhyun mở lời.

"Đã rất lâu không gặp, khỏe chứ? Anh." Thanh âm không mang theo một tia phập phồng.

"Vẫn như vậy..."

"Không đi sao? Nếu cậu bận nói chuyện cũ thì tớ tự đi."

Seongwu đột nhiên xuất hiện, cắt lời Minhyun.

"Tài xế bọn anh tới rồi, không lưu lại được nữa, có thời gian cùng nhau tụ tập."

Minhyun nghe được giọng nói của Seongwu liền vội vàng kết thúc đối thoại. Hai người ngồi lên xe, biến mất trên đường phố.

Anh ấy, vẫn như xưa a.

Daniel cúi đầu cười khẽ.

Minhyun nhìn hình ảnh Seongwu cúi đầu không nói hiện trên cửa kính, trong lòng than thở. Nói thật, gặp lại Daniel là chuyện anh làm sao cũng không nghĩ tới, lúc hai người chia tay, Minhyun có hỏi qua Seongwu.

"Cậu ta? Đi Canada rồi."

Anh còn nhớ lúc ấy trên mặt Seongwu là biểu cảm khinh miệt, không có vấn đề gì như thể đó là chuyện không liên quan.

Nhưng Minhyun biết làm sao không liên quan được, anh hiểu rất rõ Seongwu. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng vẻ mặt cáu kỉnh đó của Seongwu, anh lại không rõ lắm. Nói về chuyện Seongwu trở thành một kẻ nát rượu, chính là bắt đầu từ sau khi Daniel rời đi.

"Đã rất lâu không gặp rồi, mấy năm nhỉ? Ba sao?"

Minhyun cảm thán với Seongwu. Seongwu vẫn dựa người vào cửa kính, thậm chí không mở mắt ra. Đèn đường chiếu rọi, từng chùm ánh sáng rơi trên khuôn mặt anh.

Xe lái đã đi được rất lâu, Seongwu mới mở miệng mắng một câu.

"Này, lần sau đừng tới Dạ Sắc gì đó nữa."

Đến dưới nhà, Seongwu mới mở mắt tỉnh dậy.

"Đi đây." Âm thanh Seongwu lười biếng như cũ.

"Trở về đừng uống rượu nữa. Ngày mai nếu không có chuyện gì, tớ tới đón cậu đi ăn cơm."

"Được, đến lúc đó cậu trực tiếp tới đi."

***

Sau khi lên nhà, Seongwu không bật đèn, ngã quỵ trên ghế salon không động đậy nữa. Có thể vì ảnh hưởng của cồn rượu quá mức mạnh, cả người anh đều chóng mặt, không cách nào nhớ lại.

Kang Daniel, Kang Daniel.

Seongwu cố gắng hồi tưởng tất cả những chuyện liên quan đến người này, để khiến cho ảo giác của anh thật giống như vẫn còn quan hệ với cậu ta. Suy nghĩ một chút liền thiếp đi.

A, hôm nay nghĩ đến cậu ta mà cũng có thể ngủ.

Rượu thật đúng là đồ tốt.

***

Daniel từ Dạ Sắc đi ra đã là rạng sáng ba giờ. Chúc mừng hạng mục công ty kết thúc, tăng hai chính là tới quán bar. Thời điểm giám đốc tuyên truyền nói ra hai từ Dạ Sắc, trong lòng Daniel vẫn là lộp bộp một chút.

Sẽ gặp sao? Không thể nào.

Nhưng...

Vẫn gặp anh ấy.

Trong mơ, thật ra thì Daniel đã giả thiết rất nhiều cảnh tưởng khi gặp lại Seongwu.

Quả nhiên Ong Seongwu vẫn là Ong Seongwu. Khiến cho tất cả mọi giả thiết đều bị cười nhạo.

Anh nhìn thật giống như gầy đi một chút, ngũ quan càng sắc sảo, góc cạnh càng rõ ràng.

Anh nhìn thật giống như không có gì khác, vẫn mặc áo khoác màu đen.

Anh thật giống như uống ít rượu, lỗ tai có chút đỏ.

Anh thật giống như lại có chút khác lạ, trong ánh mắt tựa như có một tầng sương mù, là bởi vì đầu thu sao? Thật là chướng mắt.

Anh đúng là thật giống như có một chút khác biệt, một người xa lạ mà Daniel không biết.

Ong Seongwu, Ong Seongwu.

A, Ong Seongwu đa tình, lại vì ai mà uống nhiều rượu như vậy.

Nghĩ tới đây, gió đêm tựa như càng thổi mạnh hơn.

Thật đáng chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro