Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một chút anh cũng không giấu diếm nhỉ."

"Mạnh miệng như vậy, nói một đằng nghĩ một nẻo, cuối cùng người đau vẫn là anh. Anh rất ích kỷ, không muốn đau đớn như vậy nữa."

Nói xong, ranh giới cuối cùng của Daniel cũng bị Seongwu kéo đứt. Daniel đứng dậy ôm người nọ hôn một đường đến phòng ngủ, không nói lời tỏ tình, giống như những thứ giả dối hư ảo này đều biến thành dư thừa trong đêm nay.

Daniel cũng không muốn nghe Seongwu nói chuyện, quả thực một câu lại một câu quá mức chân thực, quá mức chói tai. Cậu chỉ muốn nghe Seongwu dồn dập thở dốc, cảm thụ lực độ ngón tay anh khi ôm vai mình, những thứ này trong tình yêu mới có thể khiến Daniel cảm thấy một tia an lòng.

Đêm đó Daniel phá lệ hung hăng xông vào, vô luận Seongwu không ngừng cắn xé trên vai thế nào, cậu vẫn giả bộ không nghe thấy, ra sức giữ thắt lưng Seongwu đỉnh thật nhanh, không để lại khe hở. Cậu lưu lại dấu hôn khắp người Seongwu, giờ anh cũng không cần quay phim nữa, cổ tràn đầy những dấu hồng mập mờ cũng chẳng vấn đề gì.

Seongwu tất nhiên không nhận thua với Daniel, dĩ nhiên anh sẽ không chút lưu tình lưu lại trên người cậu đầy những dấu răng, từng cái lộ ra huyết sắc, lúc đụng vào còn có chút đau. Daniel xoa nhẹ dấu răng trên mu bàn tay, đau đớn như vậy mới có thể khiến cậu cảm thấy hết sức chân thực, Seongwu thực sự thuộc về cậu.

Thời điểm hai người tắm xong đã là ba hoặc bốn giờ sáng, Seongwu từ phòng tắm đi ra nằm nhoài lên người Daniel liền ngủ thiếp đi, không để ý đến cậu nữa. Daniel vẫn mặt dày mày dạn đem anh ôm vào trong ngực, giống như để anh ngủ an ổn hơn, nhưng trái tim vẫn lo lắng bất an.

Thẳng thắn đôi khi sẽ làm người ta yên lòng, nhưng thẳng thắn của Seongwu lại khiến tim Daniel đập rộn lên. Nên làm thế nào mới có thể bắt được anh, nên làm sao mới có thể bắt được người đã từng đau lòng vì cậu?

Một đêm này Daniel vẫn ngủ không yên, nhưng so với vô số đêm ở Canada đã tốt hơn rất nhiều, không còn cần thuốc để cưỡng ép chìm vào giấc ngủ nữa, chỉ cần ôm người này, anh chính là thuốc của cậu.

Daniel dậy khá sớm, nhưng cũng đã là buổi trưa. Cậu vào phòng bếp nấu chút cháo cùng canh giải rượu đơn giản. Seongwu ngửi được mùi thơm liền tỉnh lại, chạy đến phòng bếp thì thấy mặt Daniel vẫn đen kịt nên không muốn cùng người này nói chuyện, nhưng đồ thì vẫn ăn.

Bụng lấp đầy mới nhớ tới chính sự, Seongwu gọi điện cho Minhyun.

"Giải thích một chút đi chứ?"

"Giải thích cái gì?"

"Chuyện ngày hôm qua của Park Cheoneun!"

"Tớ đang xử lý, sau đó mới giải thích với cậu được."

Bị cúp điện thoại, lửa trong lòng Seongwu lớn hơn, vừa đúng lúc Daniel đi tới ngồi xuống ghế salon, Seongwu một cước đem cậu đẩy ra thật xa. Daniel cũng tức giận, kéo anh qua đối mặt với mình. Chỉ chốc lát hai người lại gây gổ, trước kia họ cũng thường xuyên đánh nhau nhưng sẽ không nặng tay, rốt cuộc thì chẳng ai nỡ.

Chờ tới khi cả hai thấm mệt, thở hồng hộc ngồi trên sàn nhà cạnh ghế salon. Seongwu đột nhiên liếc đến dấu răng trên mu bàn tay do mình làm ra, đỏ đỏ có chút dọa người, mới phát hiện tối hôm qua anh hạ miệng cắn cậu có hơi mạnh. Seongwu tiến tới bên người Daniel, kéo tay người kia.

"Có đau không?"

Daniel không trả lời, kéo tay Seongwu, hung hăng cắn một ngụm trên ngón út. Seongwu bị đau nên kêu lên, trên đầu Daniel không cách nào tránh khỏi lại bị đánh một bạt tai.

"Được rồi, huề nhau."

Daniel cười cười.

Trong tình cảm sẽ có lúc nào hoàn toàn công bằng mà huề nhau đây?

***

Minhyun cúp điện thoại, thả thông tin của người đàn ông nọ lên bàn, châm một điếu thuốc.

Sau khi rời khỏi nhà Jaehwan vào tối hôm qua, trong lòng anh đã tự chửi mắng mình không biết bao nhiêu lần. Từ nhỏ, việc anh không nhìn nổi nhất chính là Jaehwan bị ủy khuất, nhưng ngay vừa rồi người kia vì anh mà uống say túy lúy, cả người ôm lấy anh cũng run rẩy, rõ ràng là bất an, rõ ràng là sợ hãi, lời nói ra lại đem phá tan phòng tuyến cuối cùng của Minhyun.

"Chúng ta làm tình đi."

Nếu như khi nói lời này không mang theo nước mắt, thì sẽ tốt đẹp đến nhường nào, thì sẽ có biết bao rung động lòng người. Nhưng tràn đầy nói lời này đều là chấp niệm cùng liều lĩnh, hết lần này tới lần khác, mỗi một âm điệu đều đánh trúng nội tâm.

Tình yêu vạn kiếp bất phục, ra là như vậy.

Minhyun về đến nhà cũng không ngủ được, anh ngồi trên ghế salon ở phòng khách, dựa vào cửa sổ suy tư rất lâu. Chiếc ghế này là Jaehwan mua cho anh, nói là đồ dùng trong nhà anh quá cứng nhắc, cảm giác cùng phòng làm việc giống nhau như đúc.

Anh nghĩ về tình cảm của mình, suy nghĩ về tình anh em của mình, tất cả khi ở trước mặt Jaehwan cũng không đáng nhắc tới nữa. Nếu cậu nhíu mày một cái, có được cả thế giới này còn ý nghĩa gì đây, vì tại sao không sớm nghĩ rõ ràng? Minhyun cười nhạo ngu ngốc của chính mình, nhiều năm như vậy tự mình còn không giải thích được? Ôn nhu của anh có thể trao cho tất cả mọi người, nhưng tình yêu thì chỉ có thể trao cho cậu thôi. Nghĩ tới đây, Minhyun vẫn cười cười.

Sáng hôm sau, Minhyun đến sở, gọi trợ lý vào phòng làm việc.

"Giúp tôi liên lạc với một người, vị hôn phu của Park Cheoneun."

"Lấy thân phận là gì?"

"Luật sư của Park Cheoneun."

Anh hẹn gặp mặt người đàn ông đó vào buổi chiều, công ty người nọ gần một quán cà phê. Cuộc nói chuyện đi thẳng vào vấn đề, Minhyun biết được người đàn ông đã có người yêu, cũng không chấp nhận hôn sự này, hơn nữa nếu như Cheoneun đồng ý, anh ta cũng sẽ không kết hôn với cô.

Ra khỏi quán cà phê, Minhyun thở dài nhẹ nhõm, đúng lúc này, Cheoneun gọi tới.

"Minhyun, anh ở đâu vậy?"

"Ở bên ngoài, buổi tối chúng ta gặp mặt đi."

"Được a, cũng đúng lúc em muốn hỏi tối nay anh có muốn cùng nhau ăn cơm không."

Phong cách Cheoneun vẫn như trước, chọn một nhà hàng cách thức tiêu chuẩn, có thể nhìn xuống cảnh đêm Seoul.

Thời điểm Minhyun đến, Cheoneun đã ở đó một lúc.

"Anh tới rồi! Em chưa gọi món đâu, muốn chờ anh để cùng nhau ăn. Anh nhìn một chút xem muốn ăn gì đi?"

Nói xong cô lấy menu trong tay đưa cho Minhyun.

"Không cần gọi món, anh nói xong sẽ đi ngay."

Sắc mặt Cheoneun lập tức ảm đạm, ngón tay siết chặt váy ren.

"Quan hệ mà em muốn, anh không cho được. Sau này chúng ta cũng không cần gặp mặt nữa, anh có người yêu rồi."

"Từ trước kia tới giờ, em chưa từng nghe nói anh có người yêu mà?"

"Là người anh thích, hơn nữa tuyệt đối là người không thể tổn thương."

Váy Cheoneun càng bị nắm chặt hơn.

"Một năm anh cũng không chịu cho em sao?"

"Anh đã gặp vị hôn phu của em rồi. Anh ta cũng không có ý kết hôn với em, em không cần lấy anh làm bia đỡ đạn nữa."

Cheoneun bắt đầu khóc thút thít, cúi đầu rất thấp, nói không nên lời.

"Nếu như sau này em lấy tư cách là bạn bè để hẹn anh gặp mặt, anh rất sẵn lòng."

Nói xong, Minhyun đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Anh không sợ ngày mai có thể em sẽ chết sao?"

Trong âm thanh Cheoneun đã lộ ra sự cuồng loạn.

"Nếu như muốn bảo đảm an toàn của em, anh sẽ nói với người nhà chăm sóc cho em. Em có biết hành động như vậy của mình trên phương diện pháp luật đã tạo thành tội danh uy hiếp không? Hy vọng anh vẫn có thể lấy tư cách là bạn bè nói chuyện với em, mà không phải là một luật sư. Xin đừng phá hủy tình cảm sau này của chúng ta."

Tiếng khóc của Cheoneun càng phát ra sự tuyệt vọng, cũng không còn cách nào nói lời tạm biệt với Minhyun nữa.

Minhyun ra khỏi nhà hàng, lại thở dài nhẹ nhõm. Lạnh lùng và tàn khốc cũng không phải điểm mạnh của anh. Giờ phút này anh chỉ muốn được nghe giọng nói của Jaehwan thôi, không biết cậu bây giờ có phải đang vội vã chạy tới bệnh viện không.

Gió trên đường vẫn lạnh như ngày hôm qua, Minhyun xiết chặt áo măng tô trên người, bấm số điện thoại của Jaehwan.

Rất tiếc, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy...

Cuộc sống đôi lúc thật giống như một câu chuyện tiếu lâm, tôi đuổi theo người, người đuổi theo tôi, tựa như một vòng tuần hoàn chạy mãi không hết, không có điểm kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro