Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người quen biết trong một cuộc thi nhảy ở đại học, Seongwu lúc đó là sinh viên năm nhất.

Lần đầu gặp Daniel, cậu vẫn là một tiểu tử, mặc áo khoác màu xám tro, dáng vẻ rất thích cười, cùng với Daniel hôm nay âu phục giày da tưởng chừng như hai người khác nhau. Ban đầu, Seongwu một mực gọi cậu là Kang Daniel, dẫu sao thẻ học sinh của cậu đề tên không sai như vậy.

Ở câu lạc bộ, hai người thường xuyên cùng nhau tham gia hoạt động đoàn trường, thường xuyên qua lại cũng bắt đầu quen biết, sau khi dần thân thiết, Daniel rất dính người.

Ngày nào cũng vậy, Seongwu vừa ra khỏi cửa phòng học là có thể nhìn thấy Daniel một mình tựa vào cạnh lan can ngáp ngắn ngáp dài.

"Đến phòng tập chờ anh là được rồi, tại sao lại tới đây."

Daniel cười cười.

"Trời mưa a, em đoán anh không mang ô."

Seongwu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên trời đang mưa lớn.

Nhưng mà Daniel tới đón người cũng chỉ mang theo một cái ô, khi che dù, cậu để cả người Seongwu tựa vào bả vai mình, anh thoáng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không nói gì, chỉ bước nhanh để theo kịp cậu.

"Ngày kia biểu diễn ở thành phố H sao?"

Seongwu tìm chút chuyện để nói.

"Ừ, buổi tối biểu diễn, đoán chừng không về được nên phải ở đó ở một đêm."

Trường học lâu cách phòng tập của nhóm nhảy khá xa, hai người cũng không nói gì nữa, không biết vì sao, Seongwu cảm thấy dinh dính, nước mưa cũng ngấm dần vào da thịt.

Đến phòng tập, Seongwu mới phát hiện quần áo Daniel ướt hơn nửa, trong khi mình thì vẫn hoàn hảo, còn cậu thì tóc đang nhỏ nước.

"Em che ô thế nào vậy, tự nhìn mình một chút đi."

Daniel nhìn chính mình chật vật trong gương. Gãi đầu một cái, cười ngốc.

Khi còn trẻ, người ta luôn có chút ngu ngốc như vậy.

Daniel trao hết những lần ngu ngốc này đều cho Seongwu.

***

Buổi biểu diễn ở thành phố H được lên kế hoạch từ một tháng trước, mọi người đã chuẩn bị rất lâu, màn trình diễn cũng rất thuận lợi, liên hoan cũng không thể thiếu được.

Cùng nhau ăn mừng ở một tiệm thịt nướng, Daniel ngồi xuống cạnh Seongwu. Liên hoan ở đại học đều có chung một công thức, vì Daniel là học đệ, tự nhiên cũng bị chuốc rất nhiều rượu, may là tửu lượng của cậu rất tốt. Tửu lượng của Seongwu lại không tốt như vậy, học đệ tới kính hai, ba ly đã khiến hai bên tai anh đỏ lên, may có Daniel rất để ý, về sau tất cả rượu đều uống thay anh.

Cùng vào nhóm nhảy với Daniel là một học muội, nguyên nhân muốn vào chính là bởi Seongwu, bí mật này mọi người bên trong đều biết, chỉ tiếc Seongwu tựa hồ không có tâm tư gì khác. Cô gái lúc này đang ngồi đối diện anh, thoáng đứng dậy cầm một ly rượu.

"Học trưởng Seongwu, có thể cùng anh uống một ly không?"

"Con gái không uống rượu sẽ tốt hơn." Vừa nói, Seongwu vừa lắc đầu.

"Nhưng em muốn cùng học trưởng Seongwu uống một ly."

Daniel đã chuẩn bị thật tốt, thay người bên cạnh này nói qua loa, kết quả Seongwu thế nhưng lại nâng lên ly rượu trước mặt một hớp uống cạn. Cô gái cười, Daniel thấy cô ấy cười rất vui vẻ. Tất cả mọi người ở đó đều ồn ào cả lên, cô gái cúi đầu, gò má đỏ hơn. Seongwu mặt đầy lãnh đạm, thật giống như chuyện này cùng mình không liên quan. Daniel cảm giác ngực có chút khó chịu, có thể là do trời nóng quá đi.

Phòng trọ cách quán rượu cũng không xa, Seongwu cùng Daniel được chia ra chung một phòng, dẫu sao hai người ở nhóm đã dính chung một chỗ lâu như vậy, cả phòng chỉ có một gian giường lớn, hai nam sinh cũng không so đo gì.

Hai người cũng rất nhanh tắm xong liền chuẩn bị ngủ, suy cho cùng từ buổi sáng đã bắt đầu bận rộn, cả ngày nay cũng rất mệt mỏi. Seongwu đưa lưng về phía Daniel, thật giống như rất nhanh liền ngủ. Daniel sợ mình nói mớ sẽ làm phiền anh, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.

Đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, chỉ có đồng hồ kêu tích tắc, âm thanh máy điều hòa phả ra hơi lạnh, còn có tiếng thở của hai người, một người ngủ, nhẹ nhàng trở mình nhưng cũng không tỉnh lại. Daniel lẳng lặng nhìn Seongwu ngủ say trước mặt, gỡ xuống tất cả bộ dạng ban ngày, anh ở trước mặt cậu ngủ không chút nào phòng bị. Daniel đột nhiên cảm thấy ánh nhìn không rõ lắm, liền sát gần lại để ngắm. Tai cùng gò má anh vì cồn rượu mà có chút ửng đỏ, lông mi vừa dài vừa dày khẽ run, đường cong ngũ quan đều rất đẹp mắt, trên gương mặt còn có ba nốt ruồi mơ hồ phát ra ánh sáng. Anh hơi giật giật thân thể, hai người dán sát nhau hơn, khiến cậu không chút nào phòng bị, hơi thở vững vàng phả trên mặt Daniel, lại khiến cậu không nhúc nhích được.

Đêm khuya này còn có một loại âm thanh tuyệt vời khác.

Là tiếng tim đập của cậu.

Daniel biết mình rất kỳ quái, đại khái bởi vì say rượu.

Cậu hướng về phía ba ngôi sao trên má anh, hôn lên một cái. Nhẹ nhàng đụng chạm, ngay sau đó rời đi, Seongwu không có tỉnh. Lòng Daniel lại càng buồn bực lợi hại hơn, bất quá lần này cậu biết nguyên nhân.

Một nửa là hoang đường, một nửa là yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro