Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giấc mộng quá mức chân thật khiến cho Seongwu sau khi tỉnh lại, trán rỉ ra một tầng mồ hôi hột nồng đậm, đã bao lâu rồi không mơ thấy người kia?

Kang Daniel, Kang Daniel.

Tất cả liên quan đến cậu ta, Seongwu vốn cũng không muốn nhớ tới.

Lúc mới gặp, khi tỏ tình, triền miên, chán ghét, chia tay.

Câu chuyện của hai người giống như tất cả những câu chuyện tình yêu khác vậy, thô không chịu được.

Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người liền ở chung một chỗ, Daniel tới làm việc cho một công ty nước ngoài, không có cơ hội mặc áo khoác rộng thùng thình cùng quần jeans nữa.

Sau đại học, thời điểm Seongwu làm người mẫu chụp cho một quảng cáo, được một công ty nhìn trúng, bề ngoài xuất chúng, cộng thêm ca hát khiêu vũ không tệ, coi như cũng là một nghệ sĩ nhỏ. Daniel còn vì vậy mà thường xuyên gọi anh là Ong đại minh tinh, Seongwu vừa nghe vừa mất hứng.

Năng lực làm việc của Daniel rất xuất sắc, cấp trên cũng hết sức thích, không ngừng thăng chức là chuyện đương nhiên, nhưng Seongwu lòng không cầu tiến gì, chỉ là bình thường nhận công việc người mẫu một chút, nhiều nhất là lộ mặt trên TV làm nam phụ.

Sau khi tan việc, Daniel rất ít khi có thể thấy anh vì lịch trình chụp họa báo luôn vào buổi tối. Cậu vốn không biết làm cơm, sau đó cũng dần dần học cách nấu thức ăn đơn giản một chút để lấp no bụng, phần lớn thời gian ban ngày xử lý văn kiện cùng chuẩn bị cuộc họp cho ngày hôm sau, thời điểm nhàm chán cũng sẽ chơi game, xem TV, chờ tin nhắn của Seongwu.

"Đoán chừng sẽ chụp đến rất khuya, đừng chờ anh, em ngủ trước đi."

Xem ra hôm nay lại không được thấy anh rồi, Daniel bất đắc dĩ gãi đầu.

Đại khái hai, ba giờ sáng, Daniel có thể nghe được tiếng mở cửa nhè nhẹ, Seongwu vì không muốn phiền tới cậu nên sẽ tới phòng tắm khác, sau đó lặng lẽ leo lên giường, không nhịn được sẽ ôm lấy cậu rồi mới ngủ. Động tác tay anh rất nhẹ, nhưng cậu vẫn cảm giác được.

Ban ngày Seongwu rất ít thấy Daniel, bởi quy luật đi làm của cậu rất nghiêm chỉnh, buổi tối không đi chụp mới có thể gặp mặt, hôn, rồi ôm. Mà phần lớn Daniel sẽ cau mày đối mặt với máy vi tính rất lâu, lạch cạch gõ bàn phím, có lúc thậm chí sẽ châm một điếu thuốc, ôm máy tính vào thư phòng.

Anh cũng không hỏi tới công việc của cậu, giống như cậu cũng không biết mỗi ngày anh chụp gì.

Thời điểm cuối tuần, nếu như cậu cùng anh đều ở nhà, bọn họ sẽ triền miên ân ái trên giường, trên ghế sa lon, trong phòng tắm, điên cuồng đòi lấy, hôn một lần so với một lần lại dùng sức hơn, có lúc biến thành cắn xé. Daniel thích lưu lại dấu vết lớn trên người Seongwu, tránh ra những nơi dễ lộ, sợ ảnh hưởng tới buổi chụp hình ngày mai, cho nên liền hút trước ngực anh rồi tới bên hông, lần nào cũng nhột đến khiến anh nắm tóc cậu mắng thô tục.

Xâm lược cùng chiếm giữ làm của riêng trên thân thể khiến cho hai người an lòng.

Loại an lòng này rượu không cho được, thuốc lá không cho được.

Hợp đồng không cho được, ống kính không cho được.

Chỉ có khi tiến vào, lúc tiếng thở dốc dồn dập mới có thể.

Tiếng rên rỉ, tiếng ngâm nga "Anh yêu em, em yêu anh" đứt quãng mới có thể.

***

Khả năng Seongwu có thể nhận được hợp đồng chụp ảnh càng ngày càng ít, công ty đổi cho anh một người đại diện mới, tên là Kim Sunghoon, cảm giác so với ông chú trước đó khá hơn nhiều, lớn hơn anh hai tuổi, người cũng rất ôn hòa, năng lực tài nguyên rất mạnh, mới vừa đón Seongwu liền thay anh nhận vai nam phụ cho một bộ phim, cơ hội rất tốt.

Thật ra thì đối với công việc, Seongwu không để ý lắm, có thể nuôi mình cũng tốt, không nghĩ nhận quá nhiều tài nguyên. Dẫu sao có thể thấy thời gian Daniel có cũng không nhiều, anh không nghĩ tới công việc sau này sẽ như vậy, anh cũng không quá thừa nhận tự có tâm tư như vậy, dù sao hai đại nam nhân đều có tự kiêu của mình. Hợp đồng ký ba năm, còn ít hơn nửa năm nữa, chịu đựng nửa năm này, anh định sẽ đổi sang công việc mới.

Gần đây Daniel luôn nghe được cái tên Kim Sunghoon này, cho dù biết đó là người đại diện rất chiếu cố Seongwu, nhưng từ trong miệng anh nghe được lại chọc cho cậu cả người không thoải mái.

Thời điểm tới gần sinh nhật Daniel, Seongwu một mực khổ não không biết tặng quà gì. Những năm trước đây đã đưa cà vạt, đồng hồ đeo tay các loại, anh không muốn tặng như vậy nữa. Vừa đúng dịp gần đây Daniel nói muốn nghỉ đông, anh lập tức đi mua hai tấm vé máy bay tới Nhật Bản, chuẩn bị cho chuyến nghỉ nhỏ dài ngày của hai người.

Một tuần lễ gần đây, vì muốn nhanh chóng quay xong phim trong ba ngày, Seongwu phải yêu cầu đạo diễn rất lâu, may là phân cảnh với diễn viên khác không nhiều, nhưng dù sao thì anh cũng vẫn bị mắng. Liên tục suốt ba ngày Seongwu chưa về nhà, mỗi ngày nếu có thời gian rảnh thì chỉ có thể hỏi một chút Daniel ăn cơm chưa, nói cậu không cần chờ anh.

Daniel đã ba ngày không thấy Seongwu, mỗi ngày chỉ có thể nhận được tin nhắn lẻ tẻ. Hôm nay cấp trên hỏi cậu, có nguyện ý muốn tới công tác ở trụ sở chính ở Canada hay không.

Giờ phút này cậu rất muốn gặp Seongwu, liền bấm điện thoại.

"Alô?"

Âm thanh xa lạ của người nào đó.

"Tôi tìm Seongwu."

"Seongwu, cậu ấy đang tắm, để lát nữa tôi nói cậu ấy gọi lại nhé?"

"Được, cảm ơn."

Ngắt điện thoại, Kim Sunghoon cười lạnh một tiếng liền đem xóa lịch sử cuộc gọi đến. Người đại diện của Seongwu là Kim Sunghoon, mục đích là gì thì chỉ có chính anh ta biết.

Seongwu tắm xong, đi ra hỏi.

"Anh, vừa rồi điện thoại của em vang lên sao?"

"Lừa đảo thôi, anh giúp em nhận rồi."

Vừa tắm xong, Seongwu đứng ở trước gương lau tóc, ba ngày chụp cuối cùng kết thúc, Kim Sunghoon kéo anh đi uống chút rượu coi như chúc mừng.

Thân thể Seongwu cũng bởi vì rượu cồn mà có chút ửng đỏ, nhìn cảnh tượng lần này, Kim Sunghoon không muốn bỏ qua cơ hội nữa. Anh ta đi tới sau lưng Seongwu, đột nhiên đem người ôm đến trong ngực, Seongwu bị sợ hết hồn, lập tức vùng ra.

"Anh làm gì?"

"Seongwu, anh thích em."

Dứt lời, Kim Sunghoon lần nữa tiến tới, chụp lấy anh, hôn lên. Anh ta cắn xương quai xanh của Seongwu, lưu lại dấu vết, Seongwu bởi vì có chút say nên không còn khí lực, nhưng rất thanh tỉnh, còn dùng sức cho Kim Sunghoon một cước. Kim Sunghoon bị đau ngã xuống giường. Seongwu cảm thấy buồn nôn, chỉnh lại quần áo, thu dọn đồ đạc xong liền chuẩn bị rời đi.

"Seongwu..."

"Anh, chuyện này coi như chưa từng phát sinh qua, em cũng không so đo với anh."

"Không có tôi, cậu cho là công ty sẽ còn cùng cậu ký hợp đồng?"

Seongwu nhếch miệng.

"Tôi không quan tâm."

Nói xong, Seongwu liền mặc kệ, mở cửa rời đi.

Đầu tháng 12, ngoài đường có chút lạnh, mới vừa rồi chạy đi quá nhanh, Seongwu phát hiện mình chỉ mặc độc một cái áo len mỏng, buổi tối ở chỗ này không dễ đón xe lắm, đến khi nửa đêm Seongwu mới về được nhà.

Trên đường, Seongwu luôn cảm thấy lòng nguội lạnh đi một chút, Kim Junghoon bình thường đối với mình rất tốt, có thể là do Seongwu không nghĩ tới anh ta còn có nhiều hơn những ý tứ hàm xúc như thế này, suy nghĩ may là hợp đồng của mình sắp đến hạn, sau khi rời đi cũng sẽ không cảm thấy lúng túng.

Lúc về đến nhà Daniel đã ngủ, Seongwu cảm thấy rất lạnh nên không tắm nữa, trực tiếp chui vào trong chăn. Lúc này Daniel lập tức bị một khối lạnh như băng xông vào liền giật mình, nhìn một cái mới phát hiện là Seongwu.

"Người anh làm sao lạnh như vậy?"

"Có thể là bên ngoài lạnh nhưng em không biết."

Daniel vẫn đem Seongwu kéo vào trong ngực, anh đem bàn chân lạnh cóng của mình đặt lên chân cậu, thuận thế rúc vào trong ngực Daniel, thật ấm áp.

"Anh làm sao lúc này trở lại, không phải nói sáng mai sao?"

"Sinh nhật vui vẻ, Daniel."

Seongwu nói xong cũng ngủ, vô luận Daniel hỏi thế nào đều không đáp lại.

Quả nhiên lúc vừa tỉnh lại đã là giờ ăn cơm tối, vốn là chạy về vì muốn cùng Daniel mừng sinh nhật, kế hoạch lúc trước coi như thất bại.

Hai người trở về nhà sau khi đi ăn ở một nhà hàng thường xuyên lui tới, lý do vì Seongwu đã mua vé máy bay vào ngày mai.

Mới vừa vào cửa, Daniel liền ôm eo Seongwu, đem anh kéo lại gần trong ngực hôn môi, đã rất lâu hai người không hôn, vậy nên như thế nào cũng thấy không đủ.

"Em chờ... Ngô... Một chút..."

Seongwu nghĩ tới chuyện quà tặng.

"Anh có quà cho em."

"Em có anh là đủ rồi," vừa nói còn vừa ở gò má hôn một cái.

Seongwu vẫn đẩy Daniel ra rồi chạy vào thư phòng để lại Daniel một người ở trước cửa cười ngây ngô. Điện thoại Seongwu reo lên, màn hình sáng lên tin nhắn của Kim Junghoon. Daniel không suy nghĩ nhiều liền mở ra.

"Thật xin lỗi, Seongwu, ngày hôm qua anh không nên kích động như vậy. Có thể cho anh thêm một cơ hội không? Cũng cho hai người chúng ta một cơ hội?"

Daniel không tự chủ nắm tay thật chặt.

Seongwu cao hứng từ thư phòng đi ra, nghĩ thầm lần này Daniel khẳng định sẽ rất vui vẻ.

Mới vừa đi tới trước mặt người kia, liền lại là những nụ hôn vồ vập kéo đến, không ôn nhu như trước mà mang theo một chút thô bạo, Daniel vội vàng xé áo anh.

"Sao vậy? Anh muốn tặng quà cho em trước."

Daniel giống như không nghe thấy Seongwu nói, một đường ở bên tai hôn xuống, rốt cuộc bỏ được áo anh ra.

Xương quai xanh của Seongwu còn bởi vì chuyện vừa rồi mà thở dốc phập phồng, nhưng toàn bộ dấu vết phía trên đều rơi vào mắt Daniel. Cậu từ từ buông anh ra, ưu tư tràn đầy trong mắt, không biết là tổn thương hay tức giận.

"Daniel, em đừng nghĩ bậy."

"Đây chính là quà anh tặng em?"

Vé máy bay trong tay Seongwu bị nắm chặt hơn.

"Anh mới vừa nói gì em nghe không hiểu sao? Anh nói em đừng nghĩ bậy."

Seongwu nhìn chằm chằm Daniel, rõ ràng có chút giận. Một lần nữa, cậu nắm thật chặt cổ tay anh, đè lên trên tường.

"A, những ngày qua đều là cùng hắn ta chung một chỗ sao? Làm mấy lần? Làm thoải mái không?"

"Em buông tay."

"Ong Seongwu, anh thật nực cười."

Daniel bỏ đi, không biết là đi đâu.

Sau khi cậu rời đi, anh liền bị bệnh, bệnh rất nặng, có thể là do đêm đó đứng ở đầu đường bị gió lạnh thổi quá lâu. Minhyun tới thăm, cảm giác Seongwu gầy đi rất nhiều.

Gặp lại Daniel đã là một tuần sau.

"Về rồi?"

Cậu ngồi trên ghế salon trầm mặc rất lâu.

"Công ty cử em tới Canada làm việc ở trụ sở chính một thời gian, anh nói em nên đi không?"

A, chính là muốn mỗi người một ngả sao.

Seongwu không trả lời, ngồi trên xích đu trên sân thượng nhỏ nhìn cậu.

Chúng ta từ lúc nào thì bắt đầu thay đổi vậy?

Có thể là từ khi em không còn ôm lấy anh cũng có thể chìm vào giấc ngủ.

Có thể là từ khi em cau mày mỗi lúc cùng anh nói chuyện.

Có thể là từ khi chúng ta dùng điên cuồng hoan ái thay vì nói chuyện với nhau.

Càng ngày càng xa cách, nhưng lại chưa từng phát hiện.

"Vào thu thập hành lý đi, Canada lạnh lắm đấy."

***

Rất lâu về sau, Seongwu tình cờ từ góc xó xỉnh nào đó trong nhà, thấy hai tấm vé máy bay đi Nhật Bản vào ngày 11 tháng 12.

Quà tặng cuối cùng cũng không đưa.

Daniel, cậu thật mỉa mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro