Chương 14: Rất đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: ji

[Anh ngơ ngác nhìn Trần Phi Lân, một lúc sau mới lộ ra nụ cười chua chát...]

—–o0o—–


Trần Phi Lân vào bếp.

Trần Lạc Du tiếp tục ngồi trên sô pha chờ đợi, lúc này có cơn gió thổi qua, anh nghĩ mình nên mặc áo vào, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Khi mặc nó, anh nhìn thấy LOGO, đó là một thương hiệu không quen thuộc, tay nghề cũng tốt, nhưng mùi thơm thì thật là khó quên.

Ở trước phòng theo dõi ở bệnh viện ngày đó, khi anh đi ngang qua Tào Gia, lúc đó trên người Tào Gia cũng có mùi này. Nhưng đây là loại nước hoa anh quen dùng, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

Bởi vì Tào Gia dùng, nên áo khoác của Trần Phi Lân cũng có mùi thơm này.

Tào Gia có thực sự là bạn gái của Trần Phi Lân?

Nếu như là đúng, khi anh hỏi Trần Phi Lân ngày hôm đó, tại sao Trần Phi Lân lại trả lời một câu không hề rõ ràng?

Kéo hết khóa kéo lên trên, anh quấn mình trong một tấm khăn mềm mại.

Nhưng cũng có những khả năng khác.

Có lẽ Trần Phi Lân không quên anh, vẫn luôn dùng nước hoa mà anh yêu thích, vì vậy trên người Tào Gia mới có mùi tương tự.

Lời giải thích này hơi xa vời, nhưng đây là điều mà Jones đã cảnh báo anh vô số lần, anh không được để những cảm xúc không xác định ảnh hưởng đến mình. Đặc biệt là kiểu suy đoán tiêu cực này, giống như một bàn chân bị mắc kẹt trong cát lún, cảm xúc rất dễ dàng mất kiểm soát.

Anh ngồi trên sô pha một lúc, thân thể càng ngày càng ấm áp, lại càng buồn ngủ hơn. Anh nhìn chằm chằm chiếc gạt tàn trên bàn cà phê, đầu óc có chút bối rối, anh đưa tay vào túi áo khoác sờ tìm điếu thuốc, nhưng lại tìm thấy một tấm thẻ hình chữ nhật.

Là chứng minh thư.

Bức ảnh chụp là khuôn mặt của Trần Phi Lân, nhưng "Lâm Siêu" được viết trong cột tên, và địa chỉ là một thị trấn ở Giang Tây.

Chung Hàng đã nói qua quê của Trần Phi Lân là Định Thành, Thường Đức, Hồ Nam, sao có thể trở thành Giang Tây? Chẳng lẽ Trần Phi Lân sửa đổi tên họ thì cũng chuyển quê hương đến nơi khác?

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Cái này, làm thế nào có thể giải thích việc hắn được thả trước hai năm?

Người ký hợp đồng thuê nhà với quản lý Vương tên Lâm Thông, cho đến giờ Trần Lạc Du vẫn chưa từng thấy, Lâm Thông đó có thật sự là anh trai của Trần Phi Lân sao? Nhưng anh nhớ Trần Phi Lân hình như chỉ có một người em gái.

Thời điểm anh vẫn đang mê mang suy nghĩ, âm thanh của máy hút mùi phát ra từ phòng bếp, ngay sau đó anh ngửi thấy hương vị thịt ba chỉ rán đã mất từ ​​lâu.

Anh đút lại chứng minh thư vào túi, đến chỗ cửa bếp thấy trên bệ bếp có mấy loại rau rửa sạch, hành tây xắt nhỏ trên thớt bên cạnh.

Trần Phi Lân mặc một chiếc tạp dề giản dị, cầm thìa bằng tay trái đang rán thịt ba chỉ.

Trong chảo không có dầu, miếng ba chỉ thái mỏng rải dưới đáy chảo, rán đến khi giòn ra. Loại thịt lợn này có mùi rất thơm, lại không béo ngậy, đây là cách làm mà anh thích nhất.

Không ngờ Trần Phi Lân lại nấu mì cho anh, anh nuốt nước bọt ừng ực, bụng lại kêu gào. Trần Phi Lân quay đầu nhìn anh, lấy ra một đôi đũa đưa qua.

Anh bắt lấy, giống như con mèo tham ăn nhìn thịt chín vàng trong chảo, Trần Phi Lân vặn nhỏ lửa, dùng thìa xúc một miếng rồi nhắc nhở: "Nóng lắm."

"Ừm."

Anh nóng lòng gắp nó lên thổi thổi hai lần rồi cho vào miệng, bị bỏng rát tại chỗ, vừa dùng tay quạt vừa hít không khí mát lạnh.

"Nhổ ra đi."

Trần Phi Lân đưa tay ra trước mặt anh, nhưng anh lắc đầu, chờ miếng thịt ba chỉ có thể cắn được mới nói: "Không thể lãng phí được, đã lâu rồi tôi không được ăn thịt ba chỉ ngon như vậy."

Trần Phi Lân ánh mắt phức tạp nhìn anh, anh cười rồi nuốt xuống, thở dài nói: "Vẫn là anh làm tốt nhất."

Gắp tất cả thịt ba chỉ trong chảo lên đĩa, Trần Phi Lân đưa cho anh nói: "Ra ngoài ăn đi, ở đây khói dầu nhiều lắm."

"Không sao đâu." Anh cầm lấy đĩa, tiếp tục đứng bên cạnh Trần Phi Lân: "Bên ngoài lạnh lắm, ở đây không lạnh."

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Không gian bếp nhỏ, hai người đàn ông đứng với nhau nên hơi chật. Tuy nhiên, Trần Phi Lân không ép anh ra ngoài, sau khi đổ thêm dầu vào nồi, hắn nhắc nhở anh đứng ra xa, muốn đổ hành tây đã cắt nhỏ vào đó.

Trần Lạc Du nhanh chóng ngăn cản hắn: "Tôi không ăn hành tây."

Trần Phi Lân tiếp tục cho vào, đợi mùi thơm của hành tỏa ra từ dầu nóng rồi mới giải thích: "Hành tây đã được khử mùi".

Trần Lạc Du lẩm bẩm. Trần Phi Lân không nghe rõ, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện anh đang nhăn mũi, vẻ mặt bất mãn giống hệt như trong trí nhớ.

Trong nồi xào hành tây, Trần Phi Lân đổ cà chua và nấm hải sản vào, đổ nước sau khi dậy mùi thơm rồi cho mì vào.

Trần Lạc Du đứng nhìn, anh đã giải quyết một nửa thịt ba chỉ trên đĩa, Trần Phi Lân đổ nửa còn lại vào nồi, đậy nắp lại nấu chín rồi chiên hai quả trứng ốp trên chảo bên cạnh.

Sau khi mì đã chín được mang ra, Trần Phi Lân đổ đầy chúng vào một cái bát lớn, đặt hai quả trứng ốp màu vàng rực rỡ lên trên, mang chúng đến bàn và nói với Trần Lạc Du: "Có thể ăn".

Trần Lạc Du nhìn hắn: "Anh không ăn?"

"Tôi không đói."

"Quá nhiều tôi không thể ăn hết. Tôi chia cho anh một nửa."

"Trước đây cậu đều ăn hết".

"Tôi trước đây có thể ăn nhiều như vậy?" Trần Lạc Du có chút kinh ngạc nhìn cái bát lớn trước mặt, nhanh chóng kéo khóe miệng lên: "Hiện tại không được, bây giờ già rồi không thể tiêu hóa hết".

Anh mới 28 tuổi, nếu tính bằng tuổi thì Trần Phi Lân hơn anh nửa tuổi. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Trần Phi Lân đi vào bếp mang bát và đũa, lấy đi một nửa mì trong bát, ngồi xuống bên cạnh ăn cùng anh.

Anh chia một quả trứng ốp cho Trần Phi Lân, gắp vài miếng thịt ba chỉ qua.

Trần Phi Lân không từ chối, nhìn hắn cúi đầu ăn, Trần Lạc Du lại nói: "Anh ăn cơm vẫn là không thích nhìn lên, lại ăn rất nhanh."

Chiếc đũa hơi dừng lại, sau đó Trần Phi Lân tiếp tục ăn.

Trần Lạc Du cũng cúi đầu ăn mì, mặc dù trong bát mì có hành tây, nhưng Trần Phi Lân lại có bản lĩnh chế biến theo mùi vị mà anh thích.

Đã nhiều năm như vậy, dù ở nước ngoài hay trong nước, anh chưa từng được ăn lại món mì ngon như vậy. Ăn đến mức đôi mắt đỏ bừng, tầm nhìn mờ mịt vì hơi nóng của bát mì, ngon đến mức anh không thể dừng lại, nhưng cổ họng lại đau rát.

Sau khi cắn miếng cuối cùng, Trần Phi Lân muốn rửa bát, nhưng anh đã giữ chặt cánh tay hắn, nói: "Chờ tôi một lát."

"Ăn xong rồi mang vào sau."

"Không phải." Anh có chút nóng lòng, rốt cục ngẩng mặt lên nhìn Trần Phi Lân: "Anh chờ tôi được không?"

Sau khi lau mắt, anh biết mình trông rất chật vật, nhưng tầm mắt của anh cuối cùng cũng rõ ràng, có thể nhìn thấy rõ Trần Phi Lân.

"Chờ tôi ăn xong đi. Còn không biết sau này có cơ hội ăn món anh nấu hay không."

Trần Phi Lân buông bát đũa xuống.

Hắn chịu nghe mình như vậy, Trần Lạc Du cảm thấy vui vẻ, nhưng hắn không có nói lần sau sẽ làm cho mình ăn, điều này làm cho Trần Lạc Du rất không thoải mái.

Ngay cả khi anh nói ra anh bị trầm cảm và quên mất quá khứ của bọn họ, Trần Phi Lân vẫn thờ ơ.

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Chẳng lẽ là bởi vì quá khứ mình đã làm quá nhiều chuyện quá đáng, cho nên Trần Phi Lân không muốn nhắc lại chuyện cũ, cho nên không thích nhìn thấy mình nhiều như vậy?

Những suy đoán tiêu cực lại bắt đầu kéo cảm xúc của anh xuống, anh biết rằng anh không thể làm điều này, anh không thể nghĩ về nó nữa, nhưng cảm xúc không chịu buông tha cho anh. Anh nhìn chằm chằm vào bát mì thơm phức trong bát và chợt cảm thấy không muốn ăn.

Thấy anh đặt đũa xuống, Trần Phi Lân hỏi: "Sao cậu không ăn?"

Anh lắc đầu, một lúc sau anh mới nói: "Có phải tôi đã làm điều gì tồi tệ khiến anh ghét tôi đến vậy không? Lý do chúng ta chia tay là gì? Tại sao bây giờ anh lại gọi là Lâm Siêu?"

Trần Phi Lân không né tránh trả lời, hắn suy nghĩ một chút, lại xác nhận: "Cậu thật sự không nhớ rõ sao?"

"Mấy ngày nay, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi cũng gặp Chung Hàng, cậu ta nói cho tôi rất nhiều chuyện."

"Vậy thì hẳn cậu ta sẽ nói về vụ tai nạn."

"Ừm."

Trần Phi Lân lấy trong túi ra một điếu thuốc, bật lửa rồi hút vài hơi. Làn khói hắn thở ra dần dần bao lấy khuôn mặt Trần Lạc Du, giọng nói của hắn trở nên mơ hồ: "Chúng ta chia tay vì tai nạn đó, tôi đã bị kết án, tương lai đã hủy hoại, không có khả năng ở bên cạnh cậu".

"Tôi không tin." Trần Lạc Du không cần suy nghĩ liền phản bác.

Mặc dù anh đã mất một số kí ức, nhưng anh không phải là người thấy khó khăn sẽ lùi bước. Khi đó, anh yêu Trần Phi Lân rất nhiều, tại sao anh lại rời đi khi Trần Phi Lân bị kết án?

Trần Phi Lân có khả năng suy xét vì anh mà nói ra, nhưng anh chắc chắn mình sẽ phản đối kịch liệt.

Trừ khi Trần Phi Lân đơn phương đưa ra quyết định, hoặc những người khác hoặc những thứ khác can thiệp.

Nghĩ đến điều cuối cùng, Trần Lạc Du mở to hai mắt.

Những nghi ngờ chôn chặt trong lòng anh bắt đầu bén rễ, anh nhớ đến hàng loạt hành động của mẹ mình.

Nếu Lưu Lệ Á thực sự giấu giếm, điều đó có thể giải thích.

Anh còn nhớ sau khi ở bên Trần Phi Lân, hai người đã thỏa thuận không để bất kì ai biết, chỉ muốn đợi sau khi tốt nghiệp ổn định mới công khai, miễn cho gia đình cản trở.

Nếu Lưu Lệ Á biết sự thật và gây áp lực với Trần Phi Lân, mình thì cái gì cũng không biết, Trần Phi Lân có thể làm gì?

Hắn bị nhốt, không ai có thể giúp được, chỉ có thể thuận theo chia tay, sau đó hận mình cũng là điều dễ hiểu.

Một cảm giác quen thuộc truyền đến từ mu bàn tay trái, sau đó là bàn tay phải của anh. Anh nghe thấy giọng nói của Trần Phi Lân hơi khác, anh dường như có thể nghe thấy một chút cảm xúc.

"Đừng cào, như vậy không đau sao?"

Anh chậm rãi chuyển động tròng mắt, khàn giọng nói ra hai chữ: "Rất đau."

Không rõ tại sao anh lại làm như vậy, nhưng Trần Phi Lân nhớ trước đây ở bệnh viện hắn đã từng thấy những vết xước trên mu bàn tay, hỏi: "Vậy tại sao cậu lại cào?"

Anh ngơ ngác nhìn Trần Phi Lân, một lúc sau mới lộ ra nụ cười chua chát: "Tôi không muốn, nhưng tôi không thể kiểm soát được."

"Tại sao không thể kiểm soát được?"

Biểu tình của người trước mặt giống như một chiếc mặt nạ cuối cùng cũng nứt ra, để anh có thể thấy người này không giống như vẻ bề ngoài chán ghét anh.

Mu bàn tay vốn không có cảm giác đau sau mỗi lần cào, dường như các dây thần kinh mỏng manh cũng khuếch trương lên, bỗng nhiên tim anh cảm thấy nhói đau, đau đến mức anh đưa tay vươn ra, đến trước mặt người ấy.

"Tôi có lẽ..." anh không muốn làm Trần Phi Lân sợ, nhưng anh không thể nhịn được: "Có lẽ tôi lại phát bệnh."

———————–

Tác giả nói:

Lạc Du làm nũng ~ Cầu ôm một cái (đầu chó)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro