Chương 15: Không có quá khứ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: ji

[...Cho đến bây giờ vẫn đang mặc kẹt trong kí ức của năm đó]

—–o0o—–


Siết chặt ngón tay của Trần Lạc Du, Trần Phi Lân nhìn chằm chằm vào mắt anh, thật lâu cũng không nói gì.

Không có gấp gáp dò hỏi, cũng không quan tâm giống như tưởng tượng của anh, Trần Phi Lân chỉ nhìn anh không chớp mắt.

Thái độ này khiến anh không thể đoán được Trần Phi Lân đang nghĩ gì, bầu không khí trầm mặc không ngừng nhắc nhở anh về tình trạng xấu hổ hiện tại.

Anh cảm thấy đầu óc mình có chút không tỉnh táo.

Anh đây là đang muốn làm gì vậy? Là muốn Trần Phi Lân quan tâm anh sao?

Bây giờ họ thậm chí không phải là bạn bè, anh làm như vậy có phải là đi quá giới hạn?

Trần Phi Lân sẽ cảm thấy khó xử.

Rũ mi mắt xuống, Trần Lạc Du muốn rút tay về. Anh cảm thấy đã đến lúc phải đi rửa bát, chỉ cần anh tìm được việc để làm, những hành động không đúng lúc vừa rồi có thể coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng anh rút tay hai lần, Trần Phi Lân vẫn không chịu buông ra.

Anh lại nhìn vào mắt Trần Phi Lân.

Lần này người đàn ông không dùng sự im lặng để đối xử với anh, anh nghe được Trần Phi Lân nói: "Nói rõ ràng cho tôi biết về bệnh tình của cậu".

Trần Lạc Du muốn rút tay lại, nhưng Trần Phi Lân càng siết chặt hơn. Bốn ngón tay bị lòng bàn tay khô ráo của người đàn ông nắm chặt, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn, chỉ ngây người nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Vậy anh trả lời tôi trước, Tào Gia có phải là bạn gái của anh không?"

Câu hỏi này rất quan trọng đối với Trần Lạc Du, nếu Tào Gia là cái kia, thì mọi thứ anh đang làm bây giờ là không phù hợp. Nếu không phải, thì anh có thể ...

Câu nói tiếp theo anh không dám nghĩ đến, anh đợi Trần Phi Lân trả lời, nhưng anh cũng đã chuẩn bị tâm lý trước cho mình.

Nếu Trần Phi Lân vẫn không chịu nói sự thật với anh, hoặc nói "không liên quan gì đến cậu" như lần trước, thì anh sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

"Không phải."

Đột nhiên nghe được câu trả lời làm gián đoạn suy đoán trong đầu, có lẽ biểu hiện của anh quá khó tả, Trần Phi Lân lặp lại một lần nữa: "Cô ấy không phải, tôi không có bạn gái."

"Đến lượt cậu." Trần Phi Lân nói tiếp: "Tại sao cậu lại bị trầm cảm, căn bệnh này đã kéo dài bao lâu, nguyên nhân và triệu chứng của bệnh là gì?".

Trần Lạc Du cảm xúc tương đối ổn định, anh đã nghe được câu trả lời mà anh muốn biết nhất. Đối mặt với Trần Phi Lân bây giờ, ít nhất anh sẽ không còn cảm thấy không biết theo ai, ngay cả hành động nắm lấy đầu ngón tay của người đó dường như được coi là điều hiển nhiên.

Anh bắt đầu nghĩ cần giải thích tình trạng bệnh tật của mình như thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy mình không thể nói ngắn gọn được.

Cuối cùng, anh đành chán nản lắc đầu: "Tôi không nhớ được".

"Suy nghĩ từ từ." Trần Phi Lân đã hiểu được tình hình hiện tại của anh, sự kiên nhẫn và giọng nói của hắn cũng khác so với trước đây.

Trần Lạc Du đối diện với Trần Phi Lân, một lúc sau mới nói: "Tôi thực sự không thể nhớ chính xác thời gian. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường bệnh. Mẹ tôi nói tôi sẽ tự làm tổn thương mình, vì vậy chỉ có thể thực hiện liệu pháp sốc điện."

"Cậu làm tổn thương mình như thế nào? Ở bệnh viện nào?"

"Đình Lục Giác" Trần Lạc Du bình tĩnh nói, sau đó cong khóe miệng tự giễu: "Đó là bệnh viện tâm thần trực thuộc Đại học Y mà tôi đã học."

Người bên cạnh lại trở nên yên lặng, Trần Lạc Du không muốn hắn cảm thấy mình thực sự không bình thường, vì vậy anh giải thích: "Yên tâm, hiện tại tôi có thể kiểm soát được bản thân, sẽ không làm tổn thương bất cứ ai."

Buông tay Trần Lạc Du ra, Trần Phi Lân tiếp tục lấy thuốc lá từ trong hộp thuốc ra. Lần này châm lửa, Trần Lạc Du ghé lại hút một hơi, rồi cau mày đưa lại cho hắn: "Thuốc này không ngon."

Trần Lạc Du nhét lại điếu thuốc vào miệng Trần Phi Lân, Trần Phi Lân ngậm lấy đầu lọc và nói: "Cậu thích nó nhẹ".

Anh có chút thất thần nhìn động tác hút thuốc của Trần Phi Lân: "Ừm."

"Lần đầu tiên phát bệnh có phải là thời gian tôi đi?" Trần Phi Lân tiếp tục hỏi.

"Có lẽ vậy, tôi không chắc."

"Lúc đó, tôi uống rất nhiều thuốc và quên rất nhiều thứ."

"Cậu vẫn đang uống thuốc à?"

Dù chỉ uống một viên Paroxetine ngày hôm qua, Trần Lạc Du vẫn lắc đầu.

"Cậu" Trần Phi Lân dừng lại: "Cậu có thể nhớ được bao nhiêu về vụ tai nạn đó?"

Trần Lạc Du nói: "Thực ra, tôi đã đến tiểu khu đó ngày hôm qua, tôi cũng đã gặp con gái của chủ nhà."

"Cô ấy đã nói gì?"

Trần Lạc Du cúi đầu, anh nhớ tới những lời khó nghe anh nghe được ngày hôm qua. Mặc dù không còn buồn nôn nữa, nhưng anh không muốn Trần Phi Lân nghe được.

"Tai nạn đó" anh cẩn thận nói: "Chung Hàng nói với tôi là do anh quên tắt bếp, không phải lỗi của anh."

Giữ chặt điếu thuốc trong tay, Trần Phi Lân ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà đã có chút ố vàng, trong mắt dần trở nên trống rỗng.

Trước đây, hắn không rõ Trần Lạc Du biết được bao nhiêu, nhưng bây giờ xem ra Trần Lạc Du không nhớ năm đó vì cái gì mà bếp lại không tắt.

Chỉ là mọi chuyện đã xảy ra, hắn tự mình gánh vác tất cả, nói cái gì cũng không thể quay trở lại quá khứ.

Hít một hơi thuốc, Trần Phi Lân thở dài: "Dù sai hay đúng, thật sự cũng đã chết người."

Trần Lạc Du lắc đầu nguầy nguậy: "Anh đừng nghĩ như vậy, là tai nạn, không ai muốn!"

"Còn nhớ bức thư tôi viết cho cậu không?"

Anh lộ ra vẻ mặt hoang mang, Trần Phi Lân lại giải thích: "Lá thư kia chính là để kết thúc mối quan hệ của chúng ta. Tôi đã viết nó cho cậu khi ở trong trại giam."

"Anh đã viết gì?!"

"Cũng không có chuyện gì, tôi cảm thấy lúc đó không có cách nào tiếp tục, liền cho cậu một lời giải thích".

Giọng điệu của Trần Phi Lân rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác, nhưng sau khi hút xong điếu thuốc, hắn lại đốt điếu thứ hai, làn khói liên tục tụ lại và tản ra trước mắt Trần Lạc Du, giống như những đám mây mỏng không thể nắm bắt được.

"Sau khi viết bức thư đó tôi không còn nghe được tin tức từ cậu. Sau đó, Chung Hàng có đến gặp tôi một lần. Anh ấy nói cậu đã ra nước ngoài và sẽ tiếp tục học ngành y."

Đem điếu thuốc dập xuống gạt tàn, giọng của Trần Phi Lân như bị gió lạnh mùa đông thổi qua, nghe có chút khàn khàn: "Tôi nghĩ lúc đó cậu khá tốt, bởi vì cuối cùng cậu cũng đã nghe lời tôi".

Ánh mắt hắn dừng lại trên mu bàn tay trái của Trần Lạc Du, hắn chỉ nhìn mà không nhúc nhích. Cho đến khi Trần Lạc Du hỏi hắn: "Anh có giấy và bút không?"

Hắn nói không có, Trần Lạc Du liền lấy di động ra, mở mật khẩu liền đưa trang ghi chú qua: "Viết lại bức thư đó."

Hắn không chạm vào điện thoại, Trần Lạc Du kiên quyết nói: "Viết lại."

"Viết nó có ích lợi gì?" Hắn ngước nhìn người trước mặt.

"Có!"

"Tôi không thể nhớ nội dung bức thư. Nếu anh không viết nó, làm sao tôi biết được anh nói gì với tôi?"

Trần Phi Lân nói: "Tất cả đều đã qua."

"Không có quá khứ!" Trần Lạc Du đột nhiên hét lên một tiếng, tay cầm điện thoại bắt đầu run lên: "Đối với tôi không có quá khứ, tôi muốn biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì".

Giọng điệu của anh rất kích động, mặc dù anh đưa ra yêu cầu một cách kiên quyết, nhưng đôi mắt của anh lại gần như đang khẩn cầu.

Anh cố chấp nhìn chằm chằm vào Trần Phi Lân mãi cho đến khi người đàn ông bắt đầu bấm điện thoại.

Bức thư hồi đó rất dài, Trần Phi Lân im lặng một lúc lâu trước khi bắt đầu gõ bàn phím. Bắt đầu từ hai chữ [Lạc Du], hắn xóa và viết, viết và xóa.

Trần Lạc Du cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm xúc lo lắng dần dần bình tĩnh lại, sau đó anh chống một tay lên bàn, đem mặt gối vào cánh tay.

Anh nghiêng đầu nhìn vào mặt Trần Phi Lân, nhìn vẻ mặt người đó khi viết thư cho anh, tự hỏi người đó trong trại giam có dùng vẻ mặt này để viết thư cho anh hay không.

Anh nhớ rõ tính cách của Trần Phi Lân sẽ không dựa dẫm vào người khác, có lẽ môi trường từ nhỏ đến lớn anh không thể dựa vào, mọi chuyện trước mắt chỉ có tự mình giải quyết.

Trần Phi Lân như vậy khiến anh cảm thấy là người có trách nhiệm, rất đẹp, rất hấp dẫn người khác. Nhưng đối với sự ngưỡng mộ và si mê của anh, Trần Phi Lân lại cảm thấy anh chỉ vì chưa thấy sự bất đồng giữa những giai cấp khác nhau mà cảm thấy mới mẻ.

Như thế nào mà anh có thể theo đuổi được Trần Phi Lân?

Anh đã làm cái gì để cục đá cứng đầu này gật đầu?

Nhắm lại đôi mi nặng trĩu, Trần Lạc Du cảm thấy mình phải nghĩ lại, nghĩ thật kỹ ...

Trần Lạc Du đã ngủ thiếp đi.

Anh thật sự quá mệt mỏi như cầu chì bị sử dụng quá mức, lặng im không một tiếng động mà ngắt điện. Cho đến khi Trần Phi Lân nghe thấy tiếng ngáy nhẹ, ngẩng mặt lên thì phát hiện anh gối lên cánh tay, không biết có phải do anh cắt tóc hay không, nhưng dáng vẻ lúc ngủ của anh vẫn giống như trong trí nhớ của hắn.

Đặt điện thoại xuống, Trần Phi Lân xoa xoa khuôn mặt. Chăm chú nhìn anh một hồi, hắn bế anh lên, đi tới cửa phòng ngủ, lại do dự, cuối cùng bế anh sang cánh cửa cách vách.

Cửa phòng 601 vẫn khép hờ, sau một thời gian thông gió, mùi bên trong đã rất nhạt.

Trần Phi Lân bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, giúp anh cởi áo khoác trên người xuống, đắp chăn bông lên.

Từ chiếc áo khoác lông vũ đi xuống chiếc chăn bông ấm áp, Trần Lạc Du vô thức động đậy, mơ hồ mà lẩm bẩm một câu.

Trần Phi Lân nghe rõ, anh nói "anh trai."

Xưng hô này Trần Lạc Du gọi trước khi họ đến với nhau, bởi vì họ có cùng họ, cũng bởi vì Trần Lạc Du nói anh muốn hắn che chở cho mình.

Khi đó Trần Lạc Du sẽ thường gọi "anh trai", nghe càng nhiều Trần Phi Lân càng ảo tưởng anh thực sự là em trai của hắn, nên càng chăm sóc anh nhiều hơn.

Nhìn chằm chằm người đang ngủ say trên giường, ký ức về mùa hè năm đó giống như một bức màn được che khuất quá lâu, chậm rãi mở ra trước mặt Trần Phi Lân. Những ánh đèn nhiều màu sắc chiếu vào đó, nhưng bởi vì tích quá nhiều bụi nên rất khó nhìn.

Đó là thời điểm họ đang tuổi thanh xuân, là một năm có mùa hè nóng nhất ở thành phố.

Khi đó, Trần Lạc Du vẫn còn là một thiếu niên nhiệt tình và hơi cứng đầu, có một gia đình tốt và chưa bao giờ trải qua bất kỳ khó khăn nào. Trên vai hắn lại mang gánh nặng nghèo khó, những ngày nghỉ hắn đều phải để đi làm thêm để kiếm tiền bù đắp chi phí cho bản thân và em gái.

Bọn họ vốn là người của hai thế giới, vốn không nên có bất kỳ điểm chung nào.

Nhưng Trần Lạc Du vẫn xuất hiện.

Không chỉ đến bên cạnh hắn, mà còn đi thẳng vào trong trái tim hắn.

Điện thoại rung đột ngột làm đứt quãng dòng suy nghĩ của hắn, liếc nhìn cái tên trên màn hình, Trần Phi Lân sải bước ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi nhấn nút trả lời.

"Anh Tào." Hắn thấp giọng nói.

Người ở đầu dây bên kia hình như đang ở gần công trường, rõ ràng có âm thanh đóng cọc.

"A Siêu, cậu đang ở đâu?"

"Ở nhà."

"Hàng đã về, đến đường Lạc Dụ".

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Phi Lân lại mở cửa phòng ngủ, nhìn người trên giường.

Trần Lạc Du giữ nguyên tư thế vừa rồi ngủ thiếp đi.

Con đường Lạc Dụ mà Tào Tư nhắc đến trong điện thoại là nơi hắn và Trần Lạc Du đã đi qua nhiều lần.

Trần Lạc Du kể rằng, Lưu Lệ Á đã vỡ ối thời điểm kẹt xe trên đường Lạc Dụ. Lúc đó, dường như anh quá gấp gáp muốn nhìn thế giới vì vậy anh đã sinh ra ở trên xe.

Vì vậy, Lưu Lệ Á, người luôn đau đầu trong việc đặt tên anh, đã lấy tên đường Lạc Dụ, và đặt cho anh một cái tên đồng âm.

Dụ đổi thành Du, hi vọng anh sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

Khi đó, Trần Lạc Du luôn tự tin, như ánh mặt trời sáng chói theo đuổi Trần Phi Lân.

Câu hỏi mà Trần Phi Lân nghĩ đến nhiều nhất lúc đó là tại sao Trần Lạc Du lại thích vây quanh cuộc sống của hắn như vậy. Cho đến khi hắn phát hiện ra Trần Lạc Du đang thầm thích hắn.

Mọi thứ hết sức phi lý nhưng lại không sao kìm nén được.

Trong suốt những năm ở tù, hắn đã hơn một lần nghĩ nếu ngày đó hắn không bước một bước đến bên Trần Lạc Du thì mọi chuyện sau đó đã không xảy ra.

Cuộc sống của hắn sẽ hoàn toàn khác so với bây giờ, Trần Lạc Du cũng sẽ không phải trải qua những cơn đau của bệnh tật, cho đến bây giờ vẫn đang mặc kẹt trong kí ức của năm đó.

———————

Ji: Chương sau bắt đầu quay về quá khứ. Chương này dài quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro