Chương 23: Thuê phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: ji

nh mắt kia nhìn hắn tràn đầy sự quan tâm]

—–o0o—–


Nam Nam cùng có suy nghĩ giống anh, họ chen qua đám đông và đi vào, nhưng bị nhân viên bảo vệ ở cửa chặn lại.

Đèn trong quán bar Only bật sáng, Trần Lạc Du xuyên qua đám người nhìn vào, có hai cảnh sát đang kiểm tra hiện trường hỗn loạn, người còn lại đang đứng gần quầy bar nói chuyện với hai người.

Người bên trái tương đối kích động, trông giống như người quản lý quán bar, còn người bên phải thì cúi đầu, thân ảnh bị cảnh sát và bức tường ở góc bên cạnh ngăn trở. Trần Lạc Du nhìn không rõ, còn tưởng là Trần Phi Lân, muốn chen vào, lại bị bảo vệ đuổi ra ngoài.

"Thật sự là đàn anh sao?" Đường Hâm cau mày hỏi.

Nam Nam lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Phi Lân, lại nghe âm thanh tắt máy.

Hiện tại mọi người phải tiếp tục chờ đợi. Mười phút sau, cảnh sát đưa người đàn ông ra ngoài, Trần Lạc Du đi theo đám đông, bị bảo vệ dồn vào một góc, cuối cùng anh cũng có thể nhìn rõ những người xung quanh cảnh sát.

Đó thực sự là Trần Phi Lân.

Trên trán và khóe miệng của hắn bị thương, đi lại không có vấn đề gì, ngoại trừ động tác của hắn hơi lúng túng khi lên xe cảnh sát. Xét từ kinh nghiệm học y của Trần Lạc Du, thắt lưng và bụng của hắn có lẽ đã bị thương.

Có rất nhiều tiếng ồn ào bên ngoài quán bar, khi Trần Phi Lân vừa mới đi ra, Nam Nam và những người khác tiến lên cũng không khiến hắn chú ý. Hiện tại nhìn xe cảnh sát lái đi, Nam Nam bất đắc dĩ nói: "Làm sao bây giờ? Có muốn đi xem chuyện gì xảy ra không?"

Đường Hâm ngăn cô lại và nói: "Đừng làm vậy, còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chúng ta cũng không thân với đàn anh, vì vậy đến đồn cảnh sát cũng chưa chắc giúp được anh ấy".

"Đúng vậy, trường học kỉ luật nghiêm như vậy, trước đừng để lộ ra. Nếu đàn anh là người bị hại, sự việc trở làm lớn lên cũng sẽ không tốt cho anh ấy." Trương Anh cũng khuyên nhủ.

Nam Nam nghĩ lại cũng thấy vậy, vì vậy cô ấy hỏi Đường Hâm có muốn đổi quán bar khác để uống không. Đường Hân hỏi ý kiến ​​của Trần Lạc Du: "Muốn chuyển quán bar khác không?"

Trần Lạc Du biểu tình thật nghiêm túc, anh vẫn luôn trầm mặc không nói, chằm chằm nhìn mọi thứ trong quán bar. Đường Hâm hỏi hai lần mới phản ứng lại lại: "Tôi không đi, mọi người đi chơi đi."

Đường Hâm cũng bị chuyện này ảnh hưởng cũng không muốn đi, vì vậy Chung Hàng đề nghị đưa họ về nhà. Sau khi gọi một chiếc taxi, Trần Lạc Du nhìn đồng hồ và nói anh còn có việc phải làm, để họ đi trước.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Chung Hàng thò đầu ra khỏi xe và hỏi: "Cậu có chuyện gì?"

Bây giờ anh đang nóng lòng muốn tìm Trần Phi Lân nên không có tâm tư giải thích, vì vậy anh đóng cửa xe taxi lại, chờ xe chạy đi, anh quay lại cửa quán bar tìm nhân viên bảo vệ hỏi thăm.

Người xem lần lượt giải tán, hai nhân viên bảo vệ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nghe anh hỏi về sự việc, một nhân viên bảo vệ nói giọng địa phương mắng: "Không biết tên côn đồ khốn nạn từ đâu ra, vừa vào là đánh người, đánh xong bỏ chạy, không can ngăn được. "

Trần Lạc Du nói: "Tên côn đồ đánh người đó có nói cái gì không?"

"Có!" Một nhân viên bảo vệ khác xen vào: "Nói cái gì mà chọc ghẹo bạn gái của anh trai họ? Chửi giỏi lắm, rất khó nghe, xuống tay cũng rất ác độc."

"Thằng nhóc đó không phải đến làm thay cho Tiểu Đông sao? Mới có mấy ngày mà đã gây chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ phải bồi thường rất nhiều tiền sao?"

"Khẳng định phải bồi thường. Vừa rồi ông chủ rất tức giận." Nhân viên bảo vệ nói giọng địa phương "tsk" một tiếng.

Trần Lạc Du tiếp tục hỏi: "Anh có biết phải bồi thường bao nhiêu không?"

"Tôi không biết." Nhân viên bảo vệ chỉ phụ trách an ninh của địa điểm, không biết giá trị của bàn ghế bị đập phá và rượu ngoại.

Thấy hỏi thăm không được cái gì, Trần Lạc Du hỏi xe cảnh sát đi đến đồn cảnh sát nào, bắt một chiếc taxi đến đó.

Trên đường đi, anh nghĩ về những gì nhân viên bảo vệ nói, tự hỏi bạn gái Trần Phi Lân là ai. Nhưng Trần Phi Lân dường như không giống một người có cuộc sống riêng tư không biết tiết chế, chẳng lẽ nó có liên quan đến Hệ Hoa mà Thái Thơ Nghi đã nhắc đến lần trước?

Anh không biết phải làm gì, cũng không hiểu chuyện đã qua như thế nào. Sau khi xe dừng lại ở cục cảnh sát, anh đi đến chỗ người trực ban và hỏi: "Xin hỏi người ẩu đả ở quán bar được đưa đến đây đâu rồi?"

Người trực ban chỉ vào bên trong một tòa nhà: "Tới đó hỏi."

"Cảm ơn."

Anh chậm rãi đi vào, bước lên bậc thang và đi vào sảnh tầng một, nhưng bị nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ chặn lại: "Có chuyện gì vậy?"

Anh giải thích mục đích đến đây, nhân viên bảo vệ nói: "Hãy ngồi ở đó và chờ, hiện tại hẳn đang lấy lời khai, cũng không nhanh như vậy mà xuống được".

Trần Lạc Du gật đầu, lại hỏi: "Cậu ấy chỉ là lấy lời khai sao? Có cần tìm luật sư không?"

"Cái này tôi không biết, cậu cứ ngồi đợi đi." Đoán chừng một ngày anh ta phải trả lời cùng một vấn đề này quá nhiều lần, giọng điệu của nhân viên bảo vệ có vẻ không kiên nhẫn: "Chờ cảnh sát Ngô xuống có thể hỏi."

Trần Lạc Du chưa từng tới nơi này, mặc dù sốt ruột, cũng chỉ có thể ngồi xuống.

Bây giờ đã là mười giờ, đại sảnh của cục cảnh sát đèn vẫn sáng trưng, ​​nhân viên mặc đồng phục cảnh sát thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua anh. Anh ngồi trong nửa giờ và hút năm điếu thuốc ở khu vực hút thuốc trước cửa, ngay khi anh sắp mất kiên nhẫn, nhân viên bảo vệ nhắc nhở anh: "Cảnh sát Ngô đã xuống."

Anh cảm ơn đối phương, lập tức đi tới trước mặt một viên cảnh sát trung niên: "Xin chào, cháu muốn hỏi chuyện của Trần Phi Lân thế nào rồi?"

"Cậu là?"

"Cháu là bạn của cậu ấy."

Mở nắp cốc giữ nhiệt, cảnh sát Ngô nhấp một ngụm trà: "Có nhân chứng chứng minh cậu ta không làm gì cả, nhưng đối phương đã bỏ chạy, chúng tôi không thể chỉ nghe lời khai từ phía cậu ta mà xử lý được. Chúng tôi tạm thời ghi lại lời khai trước và thông báo về trường học của cậu ta".

"Vậy cậu ấy giải thích thế nào?"

"Cái này không thể nói."

Trần Lạc Du nhắc nhở: "Nếu như cậu ấy không có lỗi, thông báo cho trường học, sẽ ảnh hưởng đến hồ sơ của cậu ấy."

Liếc nhìn Trần Lạc Du, cảnh sát Ngô nói: "Không có cách nào. Cậu ta từ chối cung cấp thông tin liên lạc của các thành viên trong gia đình. Chủ yếu còn liên quan đến vấn đề bồi thường."

Cảnh sát là xử lý theo nguyên tắc, Trần Lạc Du biết không có khả năng không giải quyết được, đành phải hỏi lại: "Cậu ấy phải bồi thường bao nhiêu?"

"Điều đó phụ thuộc vào việc cậu ấy đàm phán với người yêu cầu bồi thường."

"Nếu cậu ấy không thể trả tiền, lại không bắt được kẻ gây chuyện thì sao?"

"Vậy thì chỉ có thể thông qua quá trình tố tụng, xem thẩm phán quyết định như thế nào."

Ngón tay ở trong túi quần jean bóp chặt hộp thuốc lá, Trần Lạc Du cau mày hỏi: "Cháu có thể gặp cậu ấy không?"

Cảnh sát Ngô từ chối, nói ông có việc phải làm nên đi trước.

Trần Lạc Du đuổi theo một bước rồi dừng lại, nhìn bóng lưng cảnh sát Ngô rời đi, lại nhìn về phía cầu thang bên trái.

Đây là đồn cảnh sát, dù nóng lòng muốn gặp Trần Phi Lân đến đâu, anh cũng không thể cứ thế mà đi lên.

Bây giờ trường học của Trần Phi Lân đã được thông báo, người phụ trách chắc chắn sẽ đến ngay lập tức, vì vậy anh chỉ còn cách quay lại ghế và chờ đợi. Mười phút sau, anh nhìn thấy một chàng trai trẻ chạy vào sảnh nói chuyện với nhân viên bảo vệ, anh nghe thấy tên của Trần Phi Lân, liền lập tức bước lên phía trước tự giới thiệu bản thân.

Người phụ trách nhìn anh: "Vậy cậu biết chuyện gì xảy ra sao?"

"Biết một phần."

"Hãy nói cho tôi tất cả những gì cậu biết."

Nhân viên bảo vệ gọi cho cảnh sát Ngô khi họ đang nói chuyện, sau đó nhờ người đưa người phụ trách lên. Trần Lạc Du trở lại cửa đợi, nhìn mây đen vần vũ trên bầu trời, anh đột nhiên nghĩ tới mẹ mình là Lưu Lệ Á.

Lưu Lệ Á là một luật sư, mặc dù bà ở Bắc Kinh nhưng anh có thể gọi cho bà để xin lời khuyên. Nhưng bà nhất định sẽ lo lắng có phải mình đã kết bạn với bạn bè không tốt hay không. Hơn nữa, chuyện này vẫn chưa có kết quả, anh cũng không nên vội vã như vậy.

Lại qua nửa giờ nữa, Trần Phi Lân cuối cùng đã đi xuống.

Trần Lạc Du bước lên phía trước, nhưng vì ngại người phụ trách vẫn ở đây, nên không tiện mở miệng, vì vậy anh chỉ có thể lắng nghe họ nói chuyện trước.

Trần Phi Lân hiện tại có thể rời đi, người phụ trách muốn đưa hắn trở về ký túc xá, nhưng hắn nói còn có chuyện cần giải quyết. Người phụ trách cũng không ép, nói với hắn vài câu rồi rời đi trước.

Khi không có ai xung quanh Trần Phi Lân, Trần Lạc Du nhỏ giọng hỏi: "Cậu có ổn không?"

Giọng nói của Trần Phi Lân trở nên khàn hơn rất nhiều: "Không có gì nghiêm trọng."

Nói xong điều này, hắn đi xuống cầu thang lại loạng choạng, tay phải đè lên bụng.

Trần Lạc Du đưa tay muốn đỡ hắn, nhưng hắn lại tránh đi, sau đó quay đầu bắt gặp ánh mắt Trần Lạc Du, ánh mắt kia nhìn hắn tràn đầy sự quan tâm.

Trừ những người thân trong gia đình, Trần Phi Lân chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc như vậy trong mắt người khác. Hắn dừng một chút, không nhịn được hỏi: "Sao cậu lại đến chỗ này?"

"Tôi cùng bạn tới quán bar uống rượu, tình cờ nhìn thấy chiếc xe cảnh sát, hỏi mới biết chuyện gì xảy ra." Trần Lạc Du giải thích rồi nhìn xuống chân Trần Phi Lân: "Vết thương ở bụng thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?"

"Đã kiểm tra qua, chỉ là vết thương nhỏ."

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Trần Lạc Du nhận thức rất rõ về những căn bệnh có thể gây ra bởi chấn thương bên ngoài. Nhất là đối với vết thương tưởng chừng như không quan trọng, một khi xuất huyết bên trong không được cấp cứu kịp thời sẽ gây ra những vấn đề nghiêm trọng hơn.

Anh thuyết phục: "Để tôi đi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra toàn diện."

"Không cần." Trần Phi Lân cự tuyệt: "Trở về đi, tôi không sao."

"Tối nay tôi không về ký túc xá."

Hai người đứng dưới ngọn đèn đường, ánh sáng mờ ảo kéo dài bóng hai người ra xa, trên đầu có mấy con muỗi bay lượn lờ.

Đó là một đêm oi ả, cũng khiến lòng người phiền muộn.

Thời điểm bị đánh ở trong quán bar, Trần Phi Lân thực sự muốn đánh trả, nhưng vì tính chất đặc biệt của trường học, hắn vẫn cố kiềm chế.

Đứng trong khuôn viên đồn cảnh sát với bộ đồng phục nhân viên pha chế ướt đẫm mồ hôi, chịu đựng những cơn đau nhức từ cơ bắp, khớp xương, hắn thực sự khó chịu và chỉ muốn ở một mình. Nhưng Trần Lạc Du đã đợi hắn rất lâu, bây giờ nhìn hắn như vậy, giống như đã rất quen thuộc với nhau, Trần Lạc Du hẳn là muốn quan tâm mình, không giống như trước đây, chỉ là bạn bè bình thường.

Thở dài, giọng điệu của Trần Phi Lân cuối cùng cũng không còn lạnh lùng như trước.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Chúng ta quen biết không bao lâu, cậu không cần như vậy."

"Cậu có thể đưa tôi đi tập thể dục cùng, sao lại nói là không quen?"

"Cậu không phải không tới sao?"

Trần Lạc Du nghẹn một chút đáp: "Đó là bởi vì tôi không quen dậy sớm như vậy, tôi sẽ không lỡ hẹn lần thứ ba".

Trần Phi Lân tiếp tục đi về phía trước, vòng qua cửa sau của cục cảnh sát, Trần Lạc Du lại thúc giục: "Đi bệnh viện."

"Không cần, thân thể của tôi tôi tự biết."

Đến bệnh viện kiểm tra cũng không tốn bao nhiêu tiền, huống chi Trần Phi Lân làm ba công việc, hẳn là không khó khăn như vậy. Nhưng sự kiên quyết của hắn khiến Trần Lạc Du nhớ ra lần trước bị đuối nước hắn cũng không đi tới bệnh viện.

Trần Lạc Du thăm dò hỏi: "Chuyện vừa rồi giải quyết như thế nào? Cậu muốn bồi thường sao?"

Trần Phi Lân lắc đầu, rõ ràng là không muốn nói về điều đó. Trần Lạc Du đành phải đỡ hắn tiếp tục đi về phía trước, đến ngã tư đường, Trần Phi Lân dừng lại: "Tôi muốn trở lại quán bar lấy chút đồ, cậu đi trước đi."

"Tôi đi với cậu."

Đưa tay chặn một chiếc taxi vừa chạy ngang qua, Trần Lạc Du mở cửa và nhìn Trần Phi Lân.

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Trần Phi Lân thỏa hiệp trước lên xe. Trên đường không ai nói với nhau câu nào, mỗi người đều nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khi xe chạy đến cửa quán bar mới phát hiện quán bar đã đóng cửa.

Điện thoại di động, ba lô và quần áo của Trần Phi Lân đều ở bên trong. Nhìn cửa sắt bị đóng chặt, Trần Lạc Du nói: "Muộn như vậy không thể trở về ký túc xá, đối diện có khách sạn, tôi đi thuê phòng cho cậu nghỉ ngơi một chút".

——————–

Trần Phi Lâ (do dự): Thuê... cái gì phòng?

Trần Lạc Du (đúng tình hợp lý): Chính là ngủ! Ngủ hiểu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro