Chương 24: Cậu có muốn tắm không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ji

[Cậu đã giúp tôi quá nhiều]

—–o0o—–

Đứng đối diện với cửa kính tròn lớn của khách sạn Venus, Trần Phi Lân ngăn Trần Lạc Du lại.

"Chúng ta đi khách sạn bên cạnh đi."

Trần Lạc Du nhìn theo phương hướng hắn chỉ, cách đó không xa lối vào một con hẻm có một cái hộp đèn đứng, trên đó viết hai chữ "Vienna Hotel".

Trần Lạc Du chưa bao giờ nghỉ ở nơi như vậy, anh muốn cho Trần Phi Lân biết không cần phải quá lo lắng về tiền, lời đến bên miệng liền dừng lại.

Trần Phi Lân lặng lẽ nhìn anh, phía sau là bầu trời yên tĩnh của thành phố.

Màn đêm vô tận, ánh đèn rực rỡ của khách sạn giống như hai mặt của một tấm gương, Trần Phi Lân đứng trong góc mà ánh sáng không chạm đến, giống như chỉ cần lùi lại một bước sẽ khiến hắn chìm vào bóng tối.

Ngón tay vừa động, Trần Lạc Du gật đầu, thực sự đi về phía con hẻm tối tăm đó.

Trần Phi Lân đi theo anh vào, mở lên rèm nhựa màu ố vàng, là một quầy tiếp tân màu nâu chiếm cứ khu vực nhỏ.

Khung cảnh ở đây cũ kỹ, ánh đèn mờ ảo, chiếc quạt trần chạy phát ra tiếng "cạch cạch", phía sau quầy có một người đàn ông trung niên đang ngủ gà ngủ gật.

Trần Phi Lân gõ gõ lên bàn.

Người đàn ông mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy liền nói: "50 một đêm, anh muốn bao nhiêu phòng?"

Không ngờ giá cả lại rẻ như vậy, Trần Lạc Du còn chưa kịp nói gì, Trần Phi Lân đã nói: "Một phòng tiêu chuẩn."

Người đàn ông đưa tay về phía hai người, đồng thời lật xem sổ đăng ký trong tay: "Chứng minh thư."

Trần Phi Lân nhìn Trần Lạc Du: "Chứng minh thư của tôi ở trong túi, dùng thẻ của cậu để đăng ký đi."

Trần Lạc Du móc ví, đưa chứng minh thư ra, thấy người đàn ông viết lên sổ như quỷ vẽ bùa, sau đó liền trả lại cho anh, nói: "Tiền đặt cọc một trăm, tổng cộng một trăm năm mươi tệ."

Trần Lạc Du lấy ra hai tờ một trăm tệ đưa qua, người đàn ông tìm được tờ năm mươi, từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa đưa cho anh: "Căn phòng cuối cùng ở lầu hai bên cạnh cầu thang, nước nóng chỉ đủ cho một người tắm, người còn lại muốn tắm phải chờ nửa giờ, trả phòng trước 12 giờ trưa."

Trần Lạc Du còn chưa kịp trả lời, người đàn ông đã bò lên bàn khịt mũi.

Trần Lạc Du ngơ ngác nhìn, nhưng Trần Phi Lân lại rất bình tĩnh, nói "Đi thôi" rồi vén rèm cửa lên đi ra ngoài.

Khách sạn này được tu sửa lại từ một tòa nhà ký túc xá của nhà máy, chỉ nhìn bề ngoài đã có cảm giác cũ kỹ. Họ bước lên cầu thang sắt bóng loáng, tầng hai chỉ có một ngọn đèn trên cao không đủ sáng để chiếu vào cửa mười mấy căn phòng, cả hành lang trở nên âm u và tối tăm.

Trần Phi Lân đi đến căn phòng cuối cùng, Trần Lạc Du đứng một lúc lâu mới đi theo. Nhìn thấy Trần Phi Lân dùng chìa khóa mở cửa, anh vừa vào phòng lập tức bịt mũi: "Đây là mùi gì?"

"Cống thoát nước có mùi hôi." Trần Phi Lân bình tĩnh giải thích, khóa cửa lại, hỏi anh ngủ giường nào?

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Anh nhìn kỹ thấy hai chiếc giường khung sắt hẹp kê chính giữa căn phòng chưa đầy chục mét vuông, ngăn cách bởi một chiếc tủ gỗ. Những ô cửa sổ đóng kín được che bằng giấy cản ánh sáng rẻ tiền, một chiếc quạt điện đã sờn cũ hơn chiếc ở quầy lễ tân treo trên đầu, trần nhà lốm đốm nấm mốc.

Nhìn chằm chằm vào màu sắc xanh đen lốm đó, tâm trí của Trần Lạc Du như muốn chết máy. Anh lúng túng đứng đó, không biết nên nín thở hay nhắm mắt lại một lúc, cho đến khi Trần Phi Lân ở bên cạnh anh nhỏ giọng: "Xin lỗi, hoàn cảnh ở đây không tốt lắm, tạm chấp nhận một đêm thôi."

Anh quay đầu nhìn Trần Phi Lân, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đó cúi đầu, xoa bụng dưới bên phải của mình. Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của mình, anh có chút bực bội, lập tức nói: "Không có gì, khá tốt."

Anh kéo cánh tay Trần Phi Lân, để Trần Phi Lân ngồi xuống phía bên ngoài giường, xoay người đi mở ra tủ quần áo duy nhất: "Cậu có tắm không?"

Trần Phi Lân biết anh đang tìm gì, khi đối diện với tủ quần áo trống rỗng, hắn giải thích: "Ở đây sẽ không cung cấp đồ dùng như áo choàng tắm."

Trần Lạc Du lỗ tai nóng lên, anh đóng cửa tủ lại, nhịn không được xấu hổ hỏi: "Vậy làm sao để cậu tắm bây giờ?"

Trần Phi Lân đỡ lấy mép giường, cởi giày da, nằm xuống rồi mới trả lời: "Tôi không tắm, dù sao mấy giờ nữa là trời sẽ sáng."

Trần Lạc Du nhìn hắn, lại nhìn ô cửa sổ, chỉ có thể nói: "Vậy đi ngủ".

Đi đến một cái giường khác ngồi xuống, Trần Lạc Du cũng cởi giày thể thao, vừa nằm xuống liền cau mày. Giường mềm mại như muốn sụp xuống một cái lỗ, cũng không biết phục vụ bao nhiêu năm mới có thể thành như vậy.

Anh rất kén chọn giường, nếu không thoải mái sẽ rất khó n gủ. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở mình nằm gần mép giường, chỗ đó còn phẳng, nhìn người bên cạnh.

Nằm quay lưng về phía anh, Trần Phi Lân không hề cử động sau khi nằm xuống.

Chiếc quạt điện cũ kỹ phát ra tiếng "vù vù" nhưng không hề mát, chăn gối cũng bốc mùi ẩm mốc. Bình thường Trần Lạc Du một phút cũng không chịu nổi, nhưng bây giờ lại có thể yên lặng mà nằm, tầm mắt chăm chú nhìn vào người đó, tập trung đến mức ngay cả chớp mắt cũng trở nên chậm chạp.

Nằm một lúc lâu, cuối cùng anh cảm thấy buồn ngủ bất tri bất giác anh ngủ thiếp đi. Rạng sáng, bên ngoài trời bắt đầu mưa to, hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào cửa sổ, át đi tiếng quạt điện ồn ào. Anh bị đánh thức, ngây ngốc nhìn trần nhà rồi lau cổ.

Anh nóng đến nỗi cổ áo phông ướt đẫm, người cũng chìm vào vị trí lõm. Anh khó chịu vén vạt áo phông, lật người muốn nằm sấp ngủ, lại phát hiện người ở giường bên cạnh đã tỉnh lại, đang nghiêng đầu nhìn anh.

Đối diện với Trần Phi Lân, Trần Lạc Du lập tức kéo áo xuống, ngồi dậy nói: "Cậu thế nào tỉnh sớm như vậy?"

Không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng của anh, Trần Phi Lân nói: "Nóng quá, tôi ngủ không được."

Anh "ừm" một tiếng, lại lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Vết thương của cậu thế nào? Chỗ bụng đã khá hơn chưa?"

"Khá hơn nhiều rồi." Trần Phi Lân cũng ngồi dậy, "Năm giờ rưỡi rồi, chúng ta đi chứ?"

Trần Lạc Du nói được, xuống giường đi giày. Sau khi đến tầng một, nhìn bên ngoài mưa như trút nước, anh bảo Trần Phi Lân đợi rồi trực tiếp lao vào màn mưa.

Trần Phi Lân gọi anh, nhưng anh không trả lời, nhanh chóng chạy đến một cửa hàng tạp hóa cách đó không xa để mua một chiếc ô và quay trở lại.

Sau khi thanh toán tại quầy, cả hai cùng che ô đi ra khỏi con hẻm. Khu vực này không có nhà hàng, sớm như vậy lại mưa to nên trên đường rất ít người đi lại. Trần Lạc Du một tay cầm ô, một tay đỡ cánh tay Trần Phi Lân, đi trong bùn lầy một lúc lâu mới bắt được taxi.

Đồ của Trần Phi Lân đều ở trong quán bar, không thể lấy sớm như vậy nên bảo tài xế lái xe đến cổng nam của đại học Công an. Sau khi xe dừng ở cổng trường, anh cũng xuống xe, tiếp tục cầm ô đưa Trần Phi Lân về ký túc xá.

Trần Phi Lân nói anh về sớm nghỉ ngơi. Anh nói không sao, đã đến đây rồi, cũng chỉ cách vài bước chân.

Trần Phi Lân nhìn anh và nói: "Lạc Du, cảm ơn cậu."

Đây là lần đầu tiên Trần Phi Lân gọi anh bằng tên, thậm chí còn bỏ họ của anh đi. Anh nhìn chằm chằm một nụ hoa kiêu hãnh dưới mưa trên bãi cỏ bên cạnh, bình tĩnh nói: "Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo như vậy."

"Không, cậu giúp tôi như vậy thật không dễ dàng. Tôi thực sự muốn cảm ơn cậu." Trần Phi Lân thành khẩn nói.

Im lặng một lúc, anh quay mặt đi và bắt gặp ánh mắt của Trần Phi Lân: "Nếu muốn cảm ơn tôi, cậu không thể chỉ nói suông."

Trần Phi Lân cười nói: "Vậy cậu nói đi, cậu muốn tôi làm gì?"

Trần Lạc Du lại dời tầm mắt, nhìn về dãy cửa hàng phía bên cạnh: "Tôi chưa nghĩ ra, ăn sáng trước đã, tôi sắp đói chết rồi."

Trần Phi Lân hỏi hắn: "Muốn tôi ăn mặc như vậy đi ăn?"

Nhìn Trần Phi Lân trên người mặc bộ đồng phục của người pha chế rượu, Trần Lạc Du sờ sờ chóp mũi nói: "Vậy cậu đi thay quần áo trước đi."

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Sau khi đến dưới lầu ký túc xá, Trần Phi Lân hỏi Trần Lạc Du có muốn lên thay đồ không?

Anh cúi đầu nhìn lại bản thân, phát hiện vừa rồi mình chạy đi mua ô dưới trời mưa, lúc cầm ô lại đi sau nhìn Trần Phi Lân, vai ướt sũng liền đi theo Trần Phi Lân lên tầng.

Hiện tại đang là kì nghỉ hè, chỉ có một vài học sinh ở lại trường. Ký túc xá của Trần Phi Lân là một phòng bốn người, mặc dù không thể so sánh với phòng của Trần Lạc Du hai người một phòng, nhưng so với hoàn cảnh thì nó có thể chấp nhận được, sạch sẽ và ngăn nắp.

Đẩy cửa ký túc xá ra, Trần Phi Lân lại hỏi: "Cậu ngủ ra cũng không ít mồ hôi, có muốn đi tắm không?"

Anh sửng sốt, lại nghe thấy Trần Phi Lân tiếp tục nói: "Giặt cũng rất nhanh, kỳ nghỉ hè nên trường chúng tôi cung cấp nước nóng cả ngày."

Hầu kết trượt lên trượt xuống, anh nhìn Trần Phi Lân đi đến chiếc giường bên trái, mở tủ quần áo bên cạnh bàn làm việc, lấy ra hai bộ quần áo, cúi người lục lọi trong ngăn kéo.

Nhìn rõ ràng người đàn ông đang ôm chiếc quần lót tứ giác, Trần Lạc Du quay người đi nhéo nhéo vành tai nóng bừng của mình.

Trần Phi Lân đi tới, đưa cho anh chiếc áo phông đen và quần thể thao: "Không muốn giặt thì cứ thay, tôi vào trước, đợi tôi năm phút."

Cúi đầu, cầm lấy bộ quần áo, trong đầu cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Trần Phi Lân biến mất sau cửa phòng tắm, tiếp theo là tiếng nước chảy truyền tới.

Liếc nhìn khe cửa dưới của phòng tắm, anh đóng cửa lại, đi đến bên giường của Trần Phi Lân, cũng kéo rèm lên.

Anh biết Trần Phi Lân hỏi anh có muốn tắm không chỉ vì phép lịch sự, vì vậy anh tự thuyết phục mình đừng suy nghĩ quá nhiều. Sau khi nhịp tim bình ổn trở lại, anh cầm chiếc áo phông của Trần Phi Lân lên nhìn.

Nó lớn hơn so với cỡ của anh và tương đối cũ, nhưng được giặt sạch sẽ và có mùi bột giặt thơm mùi chanh.

Anh thay áo, nhìn chằm chằm vào đũng quần lỏng lẻo trong khi thay quần thể thao, trong đầu anh nhớ lại Trần Phi Lân ở bể bơi hôm đó.

Hắn không chỉ có thân hình cân đối, thậm chí kích thước chỗ đó cũng không nhỏ, hắn mặc một chiếc quần bơi bó sát. Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Trần Lạc Du lại cảm thấy lỗ tai nóng ran, vội vàng mở rèm cửa để ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, đi xem bàn học của Trần Phi Lân.

Có những cuốn sách liên quan đến pháp luật trên giá sách đơn giản trong góc, bài tập về nhà và notebook được đặt tùy ý, một cây bút carbon được đặt ở giữa cuốn sổ đang mở. Anh muốn xem Trần Phi Lân ghi chép như thế nào, nhưng anh lại bị thu hút bởi nét chữ.

Trần Phi Lân hẳn là đặc biệt luyện qua thư pháp, nét mảnh và dài, chữ viết uyển chuyển tao nhã, nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.

Vài phút sau, cửa phòng tắm được mở ra. Anh quay đầu lại thì thấy Trần Phi Lân đang mặc cùng một chiếc áo phông và quần thể thao giống anh, nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, và miếng gạc gần xương trán cũng ướt. Nhưng cảm giác cả người hắn sảng khoái hơn trước rất nhiều, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn.

Trần Lạc Du chỉ chỉ xương mày của mình: "Có băng gạc cùng thuốc trị thương không?"

"Không có." Trần Phi Lâm dùng khăn lông lau tóc: "Chờ tý nữa ra ngoài mua băng cá nhân băng lại là ổn."

Trần Lạc Du đứng dậy nói: "Ngồi đi, để tôi xem vết thương cho."

Trần Phi Lân nói không cần, vừa mới đặt khăn tắm xuống, Trần Lạc Du liền đẩy hắn ngồi xuống ghế, đành phải để Trần Lạc Du kiểm tra.

Vết thương dài bằng nửa ngón tay út, nhìn không giống vết thương do vật sắc nhọn gây ra. Hơn nữa, mặc dù gạc ướt nhưng nó không thấm vào bề mặt vết thương. Trần Lạc Du cảm thấy yên tâm, nói: "Vẫn là đi đến chỗ bác sĩ băng bó đi."

Trần Phi Lân khom người đi giày: "Qua chỗ đó lại bị hỏi mất nửa ngày, còn không bằng ra ngoài mua thuốc."

Hắn kiên quyết như vậy, Trần Lạc Du không còn cách nào khác ngoài việc tùy ý hắn.

Trước khi đi, Trần Phi Lân lấy ra một chiếc ô và nói: "Một chiếc ô quá nhỏ, không thể để cậu bị ướt."

Nhìn chiếc ô màu đen trong tay, Trần Lạc Du khóe miệng giật giật, không nói gì.

Khi xuống cầu thang, hai người đều mở một chiếc ô, cùng nhau bước vào cơn mưa.

Mưa bây giờ đã nhỏ hơn nhiều so với buổi sáng, một số học sinh không thích cầm ô đang dầm mưa đi trong khuôn viên trường. Trần Lạc Du tránh đi mấy vũng nước, đang định hỏi Trần Phi Lân bữa sáng ăn gì, liền nghe tiếng loa phía sau.

Đó là tiếng loa của một chiếc xe cơ giới, khá là chói tai. Anh quay lại nhìn, nhưng người bên cạnh đã nắm chặt cánh tay anh, kéo anh về phía mình.

Anh va vào lồng ngực của Trần Phi Lân, sau đó một chiếc xe tải lạnh lùng chạy qua, phía trước cách đó không xa, một nam sinh viên vì né tránh không kịp, bị xe tải bắn nước bẩn lên làm dơ quần, tức giận mắng vài câu.

"Cẩn thận." Giọng nói của Trần Phi Lân từ bên tai truyền đến: "Đường ở trường chúng tôi không bằng phẳng, trời mưa rất dễ bị nước bắn khắp người".

Anh ấp úng đáp lời, nhìn Trần Phi Lân buông tay và tiếp tục đi về phía trước. Không biết có phải là suy nghĩ nhiều hay không, nhưng anh luôn cảm thấy tay phải bị người này chạm vào có chút tê dại.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Khi đến cổng trường, Trần Phi Lân hỏi anh muốn ăn gì? Anh nói tùy ý, Trần Phi Lân chỉ vào quán ăn vặt gần nhất nói: "Trước tiên tìm một chỗ ngồi, tôi sang kia lấy tiền rồi qua".

Anh đứng đó không nhúc nhích, nhìn Trần Phi Lân đi hướng ngược lại, cách đó không xa là máy ATM của Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc, Trần Phi Lân rút tiền sau vài thao tác trên máy.

Với thị lực 1,5 của mình, anh nhìn thấy đó là một trăm nhân dân tệ, nhưng dường như không phải hai tờ, Trần Phi Lân cuộn những tờ tiền mỏng lại và nhét chúng vào túi quần.

Anh thu hồi tầm mắt, đi vào quán ăn vặt, vừa mới tìm được một chỗ ngồi xuống, Trần Phi Lân cũng đi vào. Người nọ gọi hai bát mì khô nóng (1), hai chiếc bánh rán nhân xíu mại (2) và hỏi anh có muốn uống rượu gạo không?

(1) Mì khô nóng (热干面): Nguồn gốc từ Vũ Hán, nguyên liệu gồm mì tươi, tương mè, vừng cay, tương đen, đậu đũa ngâm chua, củ cải muối cay, hành lá, sau đó trộn đều.

(2) Bánh rán nhân xíu mại (油饼包烧麦): Vỏ làm bằng bột mì, nhân là xíu mại.

Anh nói được, Trần Phi Lân gọi một cốc mang đến cho anh, sau khi ngồi xuống, hắn lấy ra một trăm tệ đưa cho anh: "Đây là tiền nhà nghỉ và tiền taxi."

Trần Lạc Du cự tuyệt: "Không cần, tôi cũng ngủ, cũng có ngồi xe."

"Cậu cầm đi." Trần Phi Lân thái độ rất kiên định: "Tôi đã làm phiền cậu, cũng không thể để cậu bỏ tiền."

Cắn ống hút rượu gạo, Trần Lạc Du nhìn tờ tiền màu hồng trong tay hắn, một lúc sau mới nói: "Chúng ta là bạn bè, cậu nhất định phải cùng tôi tính toán rõ ràng như vậy sao?"

"Tối hôm qua không giống." Trần Phi Lân nhìn anh.

Giằng co một hồi, Trần Lạc Du không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, gấp làm đôi bỏ vào trong túi.

Trần Phi Lân gắp một chiếc bánh rán nhân xíu mại đưa cho anh, sau khi anh cắn một miếng liền hỏi mùi vị thế nào?

Anh nghiêm túc khen ngợi: "Ngon lắm, không thua gì Tạ Sư Phụ."

Tạ Sư Phụ là một quán ăn vặt nổi tiếng, món bánh rán nhân xíu mại rất nổi tiếng trên một số APP du lịch. Trần Phi Lân đến từ Hồ Nam, hắn làm việc không ngừng nghỉ kể từ khi được nhận vào trường đại học, hầu như không dạo quanh thành phố chứ đừng nói đến việc tìm kiếm các cửa hàng nổi tiếng.

Hắn có vẻ rất đói, liền cầm bánh rán nhân xíu mại của mình lên, cắn một miếng lớn, nuốt xuống rồi nói: "Tôi chưa ăn, nhưng bánh rán nhân xíu mại ở cửa hàng này rất ngon, nổi tiếng ở trường chúng tôi, thông thường sau mười giờ sẽ bán hết".

Thấy hắn ăn ngon như vậy, khẩu vị Trần Lạc Du cũng tăng lên. Nhưng nghe hắn nói chưa từng ăn của Tạ Sư Phụ, Trần Lạc Du nói: "Nếu muốn ăn, tôi có thể dẫn cậu đi, rượu trứng (3) cùng mỳ khô nóng của bọn họ cũng rất ngon."

(3) Rượu trứng (蛋酒) còn tên gọi khác là cocktail trứng sữa (eggnog) được làm từ trứng, sữa, rượu Rum, có vị ngọt, mùi thơm dịu, có thể chữa bệnh cảm. Là thức uống rất phổ biến vào Giáng Sinh ở các nước châu Âu và châu Mỹ.

"Quên đi. Cửa hàng đó khá xa, tôi không có nhiều thời gian như vậy."

"Chỉ mất nửa giờ đi taxi từ đây thôi."

Trần Lạc Du vừa dứt lời, ông chủ liền đem hai phần mì khô nóng hổi đặt ở trước mặt bọn họ.

Trần Phi Lân đi lấy đôi đũa dùng một lần, đưa cho Trần Lạc Du một đôi, sau đó cúi đầu khuấy bát của mình. Trần Lạc Du liếc hắn một cái, đột nhiên cảm thấy cuộc đối thoại vừa rồi có cái gì không đúng.

Dù chỉ mất nửa tiếng đi taxi nhưng riêng tiền taxi đã lên tới mấy chục tệ, khách sạn mà Trần Phi Lân chọn chỉ có 50 tệ một đêm, anh không khỏi bực mình vì đã nhanh mồm nhanh miệng.

Anh thất thần mà trộn mì khô nóng, nhớ lại những gì cảnh sát Ngô đã nói về vấn đề bồi thường tối qua.

Cũng không biết chuyện đó giải quyết như thế nào, nhìn thấy Trần Phi Lân đang cúi đầu ăn mì, anh không kìm được mà hỏi: "Chuyện tối qua tôi có thể giúp được gì không?"

"Cậu đã giúp tôi quá nhiều."

"Ý tôi là chuyện bồi thường, đại khái là cần bao nhiêu tiền?"

Nuốt mì trong miệng, Trần Phi Lân nói: "Tôi đã thương lượng với ông chủ, tôi sẽ làm việc miễn phí cho ông ấy trước khi những người đó bị bắt."

"Còn cần bao lâu? Nếu không bắt được những người kia thì sao?" Trần Lạc Du cảm thấy khó tin: "Cũng cần phải có thời hạn hoặc là số tiền?"

"Cái này cậu không cần lo lắng" Trần Phi Lân cười chỉ vào bát mì khô nóng hổi: ​​"Không ăn nữa sẽ bị vón cục, đừng lãng phí."

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Chủ đề này lại bị vòng trở về, Trần Lạc Du đành phải ăn mì trước. Sau bữa ăn, anh đi theo Trần Phi Lân đến cổng trường, nghe Trần Phi Lân hỏi anh muốn cảm ơn như thế nào?

Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc cảm ơn, chỉ nghĩ qua ngày hôm nay sẽ không còn liên lạc với Trần Phi Lân nữa, cảm thấy chán nản. Giờ phút này nghe Trần Phi Lân nhắc tới, anh nghĩ nghĩ liền nói: "Cậu cùng tôi rèn luyện đi, nhưng thời gian có thể thay đổi một chút không? 5 giờ rưỡi có vẻ hơi sớm".

Nhìn cánh tay trắng nõn của anh, Trần Phi Lân nghĩ tới sáng nay khi hắn tỉnh lại, xoay người nhìn thấy chiếc bụng phẳng lì trắng nõn mềm mại, vừa nhìn là biết thường ngày không vận động, muốn dậy sớm như vậy thật sự là quá làm khó anh.

"Vậy sửa 6 giờ rưỡi đi." Trần Phi Lân đồng ý nói: "Nhưng hai ngày tới tôi không thể tập luyện được, bắt đầu từ thứ sáu, có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề!" Trần Lạc Du lần đầu tiên từ tối qua nở nụ cười "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, buổi sáng thứ sáu sáu giờ rưỡi tôi tới tìm cậu."

———————

Ji: Truyện này khó nhất chính là tìm đúng tên món ăn, tác giả rất hay kể tên các món ăn, mà toàn món ăn đặc trưng, phổ biến ở Trung nhưng không quá nổi tiếng thế giới. Có món nổi thì tìm được, có món không nổi tra baidu lòi mắt. Tôi khá bất lực trước mấy món ăn này, hôm nào lười là lướt không thèm tra hình ảnh luôn á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro