Chương 25: Quá nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Một chiếc lá rụng bay đến bên chân Trần Phi Lân]

—–o0o—–


Trước khi đi, Trần Lạc Du lấy điện thoại ra bảo Trần Phi Lân thêm WeChat.

Trần Phi Lân nhìn anh, nhìn đến khi thấy anh chột dạ, mới chủ động quay đi chỗ khác cười: "Cậu quên đồ của tôi đều ở trong quán bar sao?"

Anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật sự quên mất."

"Không có việc gì, lấy lại điện thoại tôi sẽ add cậu, cậu tối hôm qua ngủ không ngon, trở về nghỉ ngơi đi."

"Vậy cậu cũng đi vào đi." Trần Lạc Du nói.

Sau khi vẫy tay với anh, Trần Phi Lân quay người bước vào trường, mới đi được hai bước đã nghe thấy anh nói: "Hai ngày tới cậu nên chú ý đến tình trạng cơ thể của mình, nếu cảm thấy không thoải mái thì phải đến bệnh viện ngay lập tức."

Quay đầu lại, Trần Phi Lân nhếch lên khóe miệng: "Được."

Cho đến khi người đàn ông đi vào ngã ba rợp bóng cây rồi biến mất, Trần Lạc Du vẫn đứng ngây người ở đó.

Quá nhiều, anh nghĩ.

Làm sao cười rộ lên cũng có thể hoàn hảo như vậy.

Anh sờ lên vành tai đỏ ửng, ánh mắt vẫn lưu luyến khuôn viên trường không thuộc về mình này. Nhìn những tòa nhà tường trắng ngói xám sừng sững dưới tấm rèm trắng xám trời mùa hạ, những hạt mưa lấy đi hơi nóng, tiếp thêm sức sống mãnh liệt cho cỏ xanh, giống như Trần Phi Lân đang mỉm cười, dường như gột rửa hết mệt mỏi trong cơ thể anh.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Khi anh trở lại ký túc xá, Chung Hàng đặt bản báo cáo đang viết dở xuống, hỏi anh đêm qua đi lêu lổng ở đâu, nhưng phát hiện quần áo của anh không đúng.

"Quần áo cậu lấy ở đâu?" Chung Hàng kéo mép quần thể thao, nghi hoặc nói: "Mẹ ơi, không phải là cậu bị cướp chứ? Quần áo của cậu đều bị lấy mất?"

"Không phải, tôi không phải mẹ cậu, cùng lắm là cha cậu."

Trần Lạc Du đem ô đặt ở trong góc đi đến tủ quần áo lấy quần áo thay, Chung Hàng tiếp tục đi theo anh: "Rốt cuộc là làm sao? Quần áo của cậu đâu? Tối hôm qua cậu làm cái gì?"

"Tôi đi tắm trước, lát nữa nói chuyện với cậu."

Trần Lạc Du đi vào phòng vệ sinh, tắm rửa hơn nửa giờ, không phải bởi vì anh bẩn, mà là bởi vì anh giặt tay áo phông cùng quần thể thao của Trần Phi Lân.

Chờ anh sấy khô tóc xong đi ra, Chung Hàng lập tức đẩy anh đến mép giường, ép anh giải thích tối hôm qua mình đã làm gì.

Giữa anh và Trần Phi Lân không có chuyện gì xảy ra nên anh không giấu giếm Chung Hàng.

Nghe nói rằng anh thực sự đã đến đồn cảnh sát để chờ đợi, thậm chí còn ngủ qua đêm với Trần Phi Lân trong một khách sạn nhỏ như vậy, Chung Hàng ngồi xuống bên cạnh anh: "Có phải não của cậu có vấn đề không? Hai người không thân thiết, cậu vội vàng giúp cậu ta như vậy là có âm mưu gì?"

Đương nhiên, âm mưu gì anh sẽ không nói, nhưng anh có thể dùng lý do khác để giải thích: "Cũng không phải không thân, lúc đó chúng ta cũng ở đó, không thể cứ mặc kệ như vậy."

"Cậu từ khi nào trở nên thích giúp đỡ người khác như vậy?"

Anh cũng không muốn nói nhiều nữa, liền nằm lên gối đầu giường, dùng chân sờ mông Chung Hàng: "Được rồi, đừng quấy rầy tôi ngủ, tiếp tục viết báo cáo của cậu đi."

"Không, " Chung Hàng nhịn xuống động tác muốn kéo chăn của anh: "Vậy Trần Phi Lân hiện tại thế nào? Bồi thường có xử lý xong không?"

Anh không biết Trần Phi Lân làm thế nào để thương lượng với ông chủ, kỳ thật, anh rất muốn nói chuyện này với Trần Phi Lân, cụ thể phải bồi thường bao nhiêu? Cậu nói ra, tôi có thể giúp cậu.

Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, anh nhận ra rằng bây giờ không thích hợp để hỏi.

"Cậu ấy đã thương lượng với ông chủ của mình, làm việc không công cho đến khi bắt những kẻ gây rối."

"Không phải lỗi của cậu ấy, chuyện này cũng quá uất ức!" Chung Hàng oán trách nói.

Đúng vậy, thật mẹ nó uất ức.

Chán nản mà kéo điều hòa lên trên đầu, Trần Lạc Du quay lưng về phía Chung Hàng đánh một giấc. Trong hai ngày tiếp theo, anh điều chỉnh thói quen ngủ, buổi tối mười giờ đi ngủ, Chung Hàng nghe anh nói muốn dậy sớm tập luyện cùng Trần Phi Lân, nói anh bị nóng đầu ba phút, lăn lộn mù quáng.

Trần Lạc Du không có phản bác, đeo bịt tai ngủ nhắm mắt lại. Vào buổi sáng thứ Sáu đã hẹn, anh bị ba chiếc đồng hồ báo thức đặt từ đêm hôm trước tấn công dồn dập và cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Chung Hàng còn đang mơ thấy Chu Công trên giường đối diện, Trần Lạc Du vội vàng rửa mặt thay quần áo, ra ngoài gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến trường đại học Công An.

Anh đến nơi lúc 6 giờ 18 phút. Anh muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Phi Lân, nhưng vừa bước vào cổng sân thể dục, đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

Người đàn ông mặc một chiếc áo thể thao và quần đùi, từ bả vai đến cánh tay đường cong tràn đầy sức mạnh. Hắn dưới ánh nắng sớm chạy về phía Trần Lạc Du, dừng lại trước mặt Trần Lạc Du, tùy ý lau mồ hôi trên cằm của hắn, cười nói: "Hôm nay rốt cuộc cũng không đến muộn rồi"

Trần Phi Lân có hàm răng trắng đều tăm tắp, tương phản với nước da màu lúa mì, khiến nụ cười của hắn thật sự trong trẻo và ấm áp.

Thu hồi ánh mắt từ trên mặt hắn, Trần Lạc Du có chút thất bại hỏi: "Sao cậu đến sớm thế? Không phải là hẹn sáu giờ rưỡi sao?"

"Tôi quen rồi." Trần Phi Lân vừa nói vừa đi về phía khán đài bên cạnh, "Tôi vận động nhiều hơn cậu nên phải đến sớm hơn."

Trần Lạc Du đi theo sau, thấy hắn cầm bình nước quân dụng (*), mở ra uống mấy ngụm nước, lại hỏi: "Vết thương của cậu thế nào?"

"Không sao, sắp khỏi rồi." Trần Phi Lân nói xong quay đầu đánh giá quần áo của Trần Lạc Du: "Phối hợp không tồi, nhưng đôi giày này không thích hợp để chạy bộ, tư thế sai, đầu gối rất dễ bị thương. "

"Để tôi chạy cùng cậu làm nóng người. Hôm nay cậu không cần chạy chính thức, cậu luyện tập tư thế trước đi"

Trần Lạc Du nói được, đi theo Trần Phi Lân đến giữa bãi cỏ, đồng thời nhìn về phía mọi người trong sân thể dục. Bao gồm cả một số giáo viên, có khá nhiều người cũng tập thể dục.

Họ tìm một vị trí và bắt đầu khởi động, sau một loạt bài tập kéo giãn gân, trên cổ của Trần Lạc Du đã đổ đầy mồ hôi.

Trần Phi Lân lại đưa anh đến đường đua nhựa, bắt đầu giải thích các tư thế và chi tiết cần chú ý khi chạy. Trần Lạc Du cẩn thận lắng nghe, nghe xong muốn thử một chút, Trần Phi Lân đi phía trước mang theo anh chạy phía sau, để hắn xem tốc độ cùng tư thế. Chạy được một vòng rưỡi, Trần Lạc Du chống đầu gối thở dốc, gọi người phía trước nói mình không chạy được nữa.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Anh thường ngày có tính cách lười biếng tránh né trong giờ học thể dục, đợt tập luyện cho trận giao hữu bóng chuyền vừa qua là khoảng thời gian tập luyện nhiều nhất trong mấy năm qua.

Trần Phi Lân chạy đến bên cạnh anh: "Chạy không được, liền đứng lại bên cạnh nghỉ ngơi, vừa mới bắt đầu cũng đừng cố gắng quá, vận động cần làm từng bước."

Trần Lạc Du trở lại khán đài ngồi xuống, thấy anh trong tay trống trơn, Trần Phi Lân hỏi: "Cậu không mang nước sao?"

Lôi kéo cổ áo để thoáng gió, Trần Lạc Du liếm môi khô khốc: "Quên mất, ra ngoài quá vội".

Trần Phi Lâm đưa cho hắn bình nước quân dụng: "Uống mấy hớp đi."

Anh nhận lấy, nhìn chằm chằm vào cái nắp bình không nhúc nhích. Trần Phi Lân cho là anh để ý, liền nói: "Ra cửa sau đi thẳng hơn 200 mét, có một cái máy bán hàng tự động, cậu có thể đi chỗ đó mua nước."

Trần Lạc Du lập tức lắc đầu, mở nắp trực tiếp từ miệng bình uống một ngụm, uống xong mới phát hiện nước có vị không đúng.

Anh hỏi, "Đây là cái gì?"

"Trà thảo dược, tôi mang từ quê tới".

"Vị ngon và hơi ngọt. Là loại trà thảo dược nào?"

"Một loại cỏ trên núi." Trần Phi Lân nhận lấy, nhấp hai ngụm mới vặn nắp lại: "Nếu cậu thích, lát nữa tôi lấy cho cậu, đun trong nước 20 phút là có thể uống nó."

Hầu kết trượt xuống, ánh mắt Trần Lạc Du từ nắp bình rời đi. Anh biết mình không nên suy nghĩ nhiều như vậy, đó chỉ là một hành vi không câu nệ tiểu tiết giữa con trai với nhau mà thôi.

Trong lúc anh đang nghỉ ngơi, Trần Phi Lân đến khu vực xà đơn bên cạnh để tập hít xà. Anh nhìn thấy cũng muốn thử, kết quả làm bốn cái liền không được, lần này anh thật sự cảm thấy thể lực của mình có chút yếu ớt. Đặc biệt là Trần Phi Lân còn trêu anh, nói tay yếu ớt như vậy sau này làm sao ôm được bạn gái.

Anh biết Trần Phi Lân đang đùa giỡn, nhưng không thể mất mặt được, vì vậy anh phản bác lại: "Tôi sẽ không ôm bạn gái, cho dù sau này tôi có người yêu, tôi cũng không phải là người chủ động."

Trần Phi Lân cười không nói gì, tiếp tục nâng xà đơn.

Bài tập thể dục buổi sáng của ngày đầu tiên kết thúc lúc 7:30, Trần Phi Lân muốn đưa anh đến nhà ăn, anh nhớ đến món bánh rán nhân xíu mại ở cửa hàng lần trước, liền kéo Trần Phi Lân đến cổng trường phía Nam ăn sáng. Khi trả tiền, anh tranh trả tiền trước, nói là muốn Trần Phi Lân đưa đi tập luyện về sau anh sẽ là người trả tiền bữa sáng.

Nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc như vậy, Trần Phi Lân chỉ có thể tuỳ ý anh. Ăn sáng xong, bọn họ ở cổng trường chào tạm biệt, trước khi đi Trần Lạc Du nhắc tới một chuyện.

"Cậu có thể dẫn tôi đi mua một đôi giày thích hợp để chạy bộ được không?" Anh làm ra vẻ ngượng ngùng: "Bạn tôi không thích thể thao và cũng không biết gì về giày cả."

Trần Phi Lân nhìn đôi giày bóng rổ đắt tiền trên chân: "Tôi chưa nghiên cứu về giày của các thương hiệu lớn. Cậu có thể tìm kiếm ý kiến ​​​​của mọi người ở trên mạng."

"Không nhất thiết phải là thương hiệu lớn, tôi thấy đôi trên chân của cậu rất tốt, đeo vào cảm thấy rất OK".

Đôi giày của Trần Phi Lân rất bình thường, LOGO màu đỏ và xanh bên sườn có thể dễ dàng bị coi là hàng giả. Lý do tại sao Trần Lạc Du nhận ra LOGO này là vì giáo viên thể dục của họ chỉ đi giày này đến lớp.

Trần Phi Lân nói: "Vậy khi nào cậu muốn mua?"

"Hôm nay có thể mua được là tốt nhất, như vậy sẽ không ảnh hưởng việc luyện tập ngày mai".

"Vậy tối nay đi, nhưng tôi phải đi làm ở quán bar ONLY lúc 7:30, vì vậy tôi sẽ đến sớm hơn một chút".

"Được." Trần Lạc Du cười đáp ứng: "Thời gian do cậu quyết định."

Sau khi trở về ký túc xá, Trần Lạc Du đi tắm rồi gọi điện thoại cho Chung Hàng hỏi y ở đâu.

Chung Hàng đến thư viện để tra cứu thông tin và đến trưa sẽ cùng Nam Nam đi hẹn hò.

Kể từ khi ở bên Nam Nam, số lần Chung Hàng ăn cùng anh đã giảm đi rất nhiều. Nhưng anh có thể hiểu, dù sao anh cũng đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Buổi trưa, anh đến nhà bà ngoại ăn cơm, trong bữa cơm, Tôn Hồng có chuyện muốn nói, tuy rất khéo léo nhưng anh vẫn tức giận.

Dự án trong tay Đặng Cung đã được thông qua, năm sau Lưu Lệ Á muốn cùng ông ra nước ngoài, có thể sẽ ở bên đó một thời gian.

Tôn Hồng hỏi Trần Lạc Du nghĩ thế nào?

Trần Lạc Du đặt bát xuống, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Bà ấy muốn đi nơi nào cũng được".

"Tiểu Du," Tôn Hồng gắp cho anh một miếng cá, khuyên nhủ: "Mẹ con vẫn luôn không dễ dàng, con cũng thông cảm cho bà ấy một chút."

"Con thế nào mà là không thông cảm cho bà ấy?" Trần Lạc Du cảm xúc đột nhiên dâng lên: "Bà ấy muốn ở cùng ai con có xen vào không? Bà ấy hết lần này đến lần khác nhờ người theo dõi con, con nói gì bà ấy sao?"

"Bà ấy còn muốn con thế nào nữa? Từ bỏ ngôi trường hiện tại, cùng bà ấy và người kia đi ra nước ngoài sao?"

"Được, được, không nói chuyện này."

Tôn Hồng hiểu tính khí của Trần Lạc Du, nhưng giọng nói của Lưu Lệ Á trên điện thoại cũng rất đau khổ. Lòng bàn tay, mu bàn tay cũng đều là thịt, bà thực sự đang ở thế tiến thoái lưỡng nan giữa hai người.

"Bà ngoại biết con làm rất tốt." Sờ sờ trán Trần Lạc Du, Tôn Hồng không khỏi thở dài: "Thật ra mẹ con cũng nhớ con, nhiều năm hai người ở hai nơi như vậy, con thì bận rộn học tập, còn mẹ con thì bận rộn công việc, mỗi năm cũng không gặp mặt nhau được mấy lần".

Trần Lạc Du không nói lời nào, anh nhìn chằm chằm vào miếng cá trong bát, cổ họng như có xương cá mắc vào, cho dù Tôn Hồng có nói gì an ủi anh, anh cũng nghe không nổi.

Anh dùng ngón tay sờ hộp thuốc lá trong túi quần, anh thực sự muốn hút nó. Nhưng anh không thể để Tôn Hồng biết mình hút thuốc nên đành phải nhịn, cầm đũa lên tiếp tục ăn.

Sau bữa ăn, Tôn Hồng gọt táo, nhìn anh ăn xong mới để anh đi.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Trên đường về, anh hút hết nửa bao thuốc, về ký túc xá ngủ cả buổi chiều. Trần Phi Lân gửi một tin nhắn lúc bốn giờ, nhưng anh không biết, điện thoại reo lúc bốn giờ rưỡi. Anh mơ màng cầm lên, liền nghe thấy người đầu bên kia điện thoại hỏi anh: "Còn ngủ sao?"

Giọng nói này rất dễ nghe, âm thanh hơi trầm thấp có chút từ tính, trong giọng điệu ôn nhu ẩn chứa ý cười, như đang nói bên tai anh.

Anh sửng sốt vài giây mới định thần lại, vội vàng ngồi dậy nói: "Không có."

Trần Phi Lân không chọc thủng việc anh vừa rồi lười biếng phát ra âm mũi, hỏi: "Hiện tại có rảnh không?"

Kiểm tra thời gian trên điện thoại, Trần Lạc Du nói: "Có, cậu đang ở đâu?"

"Đến trường học của tôi, vẫn là cửa nam."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Lạc Du xuống giường tắm rửa sạch sẽ, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phông cùng quần jean vừa vặn, ở trước gương cẩn thận sửa sang đầu tóc, đem bộ quần áo mà Trần Phi Lân cho anh mượn vào một chiếc túi.

Ra cửa đã gần năm giờ, Trần Lạc Du lên xe taxi, bắt đầu suy nghĩ lát nữa ăn tối ăn cái gì. Trần Phi Lân cùng anh đi mua giày, anh nhất định muốn mời hắn ăn tối.

Anh lấy điện thoại di động ra, sử dụng Baidu để tìm kiếm các nhà hàng ngon gần Cổng Nam của Đại học Công an. Anh nhìn mấy nhà hàng đánh giá tốt, nhưng anh không biết Trần Phi Lân thích ăn gì, vì vậy anh đã lưu tất cả lại, tính toán từ từ hỏi sau.

Chiếc xe đậu ở một bên cổng trường phía Nam, chưa xuống xe anh nhìn thấy Trần Phi Lân.

Người đàn ông vẫn đứng bên bức tường đá cúi đầu nhìn điện thoại, Trần Lạc Du đi tới, cũng không gọi hắn, mãi đến khi đứng ở trước mặt hắn mới thấy hắn ngẩng đầu lên.

"Chờ lâu chưa?" Trần Lạc Du hỏi.

"Không có, tôi cũng vừa mới tới." Trần Phi Lân cười nói: "Trực tiếp đi?"

"Được, cửa hàng đó có xa không?"

"Không xa, đi bộ hơn mười phút."

Trần Lạc Du đi bên cạnh Trần Phi Lân, dọc theo con đường phía trước. Sau khi đi qua hai cột đèn giao thông, Trần Phi Lân chỉ vào một cửa hàng có mặt tiền hẹp bên phải: "Tới rồi."

Anh nhìn theo và thấy rằng đó là một cửa hàng bên ngoài cộng đồng với biển hiệu Feiyue. Mặt tiền cửa hàng hẹp và sâu, hai bên cửa chất đống những hộp giày cao đến nửa người, trên đó có các loại thương hiệu và kiểu dáng.

Lúc hai người bước vào, bà chủ đứng sau quầy tính tiền nhìn thấy Trần Phi Lân liền ngẩng đầu lên cười: "Này, hôm nay sao rảnh rỗi đến đây vậy?"

"Dẫn bạn đi mua giày." Trần Phi Lân cũng cười, từ trên vách tường bên phải lấy một chiếc giày, đưa cho Trần Lạc Du, "Kiểu này chân có cảm giác tốt nhất, cậu có muốn thử không?"

Trần Lạc Du nhận lấy, ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu xanh bên cạnh, thử rồi cảm nhận thật sự rất tốt. Bà chủ đến nhà kho phía sau tìm, đi ra nói không có cỡ 40.

Trần Phi Lân không còn cách nào khác ngoài việc giúp anh chọn lại, tìm thêm hai đôi nữa, cả hai đều không có cỡ 40.

"Sao lại không có như vậy?" Trần Phi Lân bất đắc dĩ nói, nghĩ hay là đổi cửa hàng khác, Trần Lạc Du nói: "Đôi màu trắng cậu đeo lúc sáng cũng được, ở đây có không?"

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Trần Phi Lân còn chưa nói gì, bà chủ đã đi tới cửa, ngồi xổm bên cạnh một dãy hộp đựng giày lục lọi vài lần, lấy ra một cái hộp có chút cũ kỹ, đưa cho Trần Lạc Du: "Đôi này?"

Trần Lạc Du mở nắp ra nhìn một chút, vui vẻ nói: "Vâng."

Điện thoại di động của Trần Phi Lân lúc này vang lên, hắn liếc nhìn màn hình, nói với Trần Lạc Du: "Thử trước đi, tôi đi nghe điện thoại."

Trần Lạc Du nói được, nhìn hắn đi ra ngoài, bà chủ bảo: "Đây là cỡ 40, chỉ còn đôi này thôi. Tên nhóc đó luôn khiến tôi hài lòng, nếu muốn mua thì tôi tính rẻ cho".

Trần Lạc Du hỏi: "Cậu ấy thường xuyên tới mua giày sao?"

"Không." Bà chủ là một người phụ nữ nhiệt tình, giống máy hát vừa bắt đầu đã không kìm được: "Cửa hàng nhỏ của chúng tôi mở ra là để kiếm sống, lợi nhuận cũng không tốt lắm, cậu ấy đã giới thiệu cho tôi hai đơn hàng lớn ."

"Đơn hàng lớn gì?"

"Từ viện dưỡng lão Hoà Thuận, số lượng cũng không ít." Bà chủ cười cười, Trần Lạc Du còn muốn hỏi lại, nhưng người nhận điện thoại đã quay người đi vào, đành phải cúi người xuống thử giày.

Vừa vặn, thoải mái hơn một vài đôi anh vừa thử.

Anh yêu cầu bà chủ gói lại đôi giày và hỏi giá bao nhiêu. Bà chủ nói 25, anh rút ví ra một lúc, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng bà chủ đã chủ động giải thích: "Vốn dĩ nó được bán với giá 35, tôi đã giảm giá cho cậu. Về sau tới nhiều một chút là ok."

Đi ra khỏi cửa hàng, Trần Phi Lân quay đầu lại nhìn Trần Lạc Du: "Mua giày xong, phía trước đi thẳng vài phút có một trạm xe buýt, có một chiếc xe buýt đi thẳng đến cổng phía đông của trường cậu. "

Nắm chặt túi nilon trên tay, Trần Lạc Du hỏi: "Cậu ăn tối chưa?"

"Chưa."

"Tôi cũng chưa ăn, chúng ta tìm chỗ nào ăn đi."

Anh ta sợ Trần Phi Lân từ chối nên nâng chiếc túi trên tay lên: "Cậu hỗ trợ tôi như vậy, tôi phải chiêu đãi cậu bữa tối mới tỏ thành ý được".

Trần Phi Lâm cười nói: "Cậu không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ là dẫn cậu tới đây mua một đôi giày, cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

"Tôi không phải có ý đó, dù sao tôi cũng chưa ăn tối, nghe nói gần trường học của cậu có quán lẩu rất ngon, nhưng tôi ăn lẩu một mình có chút kỳ quái."

Vốn dĩ trước tiên nên hỏi Trần Phi Lân thích ăn gì, đáng tiếc mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch của anh, nên anh đành phải chọn lẩu, món mà hầu hết mọi người sẽ không từ chối. Trần Phi Lân nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: "Tối nay không được, ăn lẩu nhất định sẽ đến trễ."

"Vậy chúng ta tùy tiện ăn chút gì đi, ngày khác mời cậu ăn lẩu nhé?" Trần Lạc Du lui lại một bước nói.

"Được." Lần này Trần Phi Lân đồng ý, hai người trở lại cổng phía Nam của Đại học Công an, phía bên trái có một dãy các cửa hàng, tìm được một cái quán chiên nhỏ.

Nghĩ rằng Trần Phi Lân thích ăn cay, Trần Lạc Du gọi bốn món cay, chỉ có một đĩa trứng xào cà chua là không cay. Trần Phi Lân nói anh không cần phải nhường nhịn mình như vậy, cuối cùng đổi thành hai món cay.

Sau khi ăn xong, hai người tách ra. Trần Lạc Du có chút bất đắc dĩ, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh chiều tà trải dài sau lưng Trần Phi Lân, gió chiều thổi qua cây long não bên đường, một chiếc lá rụng bay đến bên chân Trần Phi Lân, vòng mấy vòng rồi lại bị gió thổi bay đi.

Kỳ thật sáng mai còn có thể gặp lại, anh cũng không biết cảm giác mất mát này từ đâu tới. Nhưng trước khi anh nói "hẹn gặp lại vào ngày mai", một cô gái ở phía sau lưng gọi: "Phi Lân!"

Anh quay lại, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt trông rất xinh đẹp.

Cô ấy đi nhanh về phía họ và nói với Trần Phi Lân: "Anh có thể cho em năm phút được không?"

"Không cần thiết." Trần Phi Lân nhàn nhạt nói, nhìn Trần Lạc Du nói: "Tôi đi trước, ngày mai gặp."

Trần Lạc Du sửng sốt một chút mới gật đầu, câu nói "Ngày mai gặp lại" lại bị cô gái cắt ngang.

"Cần thiết!" Cô gái lo lắng nói: "Chuyện của Lưu Khôn, em rất xin lỗi, mấy ngày nay em đi tìm anh ta, tin em đi, em sẽ đưa anh ta đến đồn cảnh sát và cho anh một lời giải thích."

Trần Phi Lân dường như không muốn nói nhiều lời trước mặt Trần Lạc Du, hắn đi vòng qua cô gái, cô gái nhanh chóng theo sau và tiếp tục giải thích. Nhưng giọng nói so với trước kia nhỏ hơn rất nhiều, Trần Lạc Du nghe không rõ nàng nói cái gì, nhưng đoán chính là người tên Hệ Hoa thích Trần Phi Lân trong miệng Thái Thơ Nghi đã từng nhắc tới.

Nhìn bóng lưng của hai người đó, cho dù không muốn thừa nhận, Trần Lạc Du cảm thấy cô gái này rất xứng đôi với Trần Phi Lân.

Anh quay người đi về một hướng khác, tiếng hát của Châu Kiệt Luân lại vang lên từ một cửa hàng nào đó, mang theo một chút u sầu.

Đây là một bài hát quen thuộc, được hát bởi Trần Phi Lân và Phí Ngọc Thanh. Anh không kìm được ngâm nga theo lời bài hát, hát rất khẽ, như sợ người khác nghe thấy. Nhưng anh vừa hát được vài câu, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai anh.

Anh quay lại nhìn, Trần Phi Lân đứng sau lưng anh, đôi mắt hơi hướng lên dưới ánh hoàng hôn trông rất rõ ràng, hình bóng anh phản chiếu ở chính giữa con ngươi.

Trần Phi Lân hỏi anh: "Cậu có muốn đến quán bar với tôi không?"

——————–

Lạc quan tiểu hoàng tử Trần Lạc Du: Chết tiệt! Cậu ấy có nghe thấy tôi hát không? ?

Kẻ mù âm nhạc Trần Phi Lân: Cậu ấy hát rất hay, giá như cậu ấy có thể hát thêm vài câu nữa. (hối hận.jpg)

Ji: Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, truyện mỗi chương dài như cái sớ, toàn hơn 5k chữ, tôi đợt này cũng bận, nên hơi chậm một chút. Cám ơn các thím vẫn theo dõi bộ truyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro