Chương 26: Lý do để thích một ai đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Nhìn những giọt nước trong suốt trượt dọc theo quai hàm xuống đến hầu kết...]

—–o0o—–


Sau khi lên xe buýt, Trần Lạc Du không khỏi quay đầu nhìn lại.

Cô gái vẫn đứng trên sân trường, gió chiều làm tóc cô rối tung, cũng thổi bay làn váy nhưng không cuốn đi ánh nhìn của cô.

Quay đầu lại, Trần Lạc Du lại nhìn người bên cạnh.

Trần Phi Lân đang gõ điện thoại di động, để ý đến ánh mắt của anh liền ngẩng đầu lên.

Anh chỉ hướng phía sau hỏi: "Cậu không định giải thích sao?"

Trầm mặc một lát, Trần Phi Lân nói: "Vừa rồi cảm ơn cậu giúp đỡ."

Trần Lạc Du trong lòng nói tôi biết rồi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra, cô ấy là ai?"

Dựa trên giao tình hiện tại của họ để nói về những điều này thì hơi sớm, nhưng Trần Lạc Du vừa rồi cái gì cũng không hỏi liền phối hợp, Trần Phi Lân cũng không cần thiết phải che giấu nữa.

Cất điện thoại, Trần Phi Lân trầm giọng nói: "Cô ấy là người trong khoa chúng tôi. Vụ đánh nhau ở quán bar lúc trước là do một nam sinh thích cô ấy gây ra."

"Cô ấy là hoa khôi của khoa anh sao? Cô ấy tên gì?"

Trần Phi Lân kinh ngạc nhìn Trần Lạc Du: "Làm sao cậu biết?"

"Thái Thơ Nghi nói. Tối hôm đó ăn cơm, cô ấy đã nói với tôi về chuyện đó khi cậu đi mua thuốc lá".

"Cô ấy còn nói chuyện này với cậu." Trần Phi Lân mỉm cười.

"Cô gái đó tên Hồ Ngâm, tôi đã nói với cô ấy rồi, không thích hợp, giữa chúng tôi không có gì."

Trần Lạc Du nhìn sắc mặt Trần Phi Lân: "Cô ấy rất xinh đẹp, đại đa số người bình thường đều sẽ bị mê hoặc đúng không?"

Trần Phi Lân không trả lời, hắn nhìn vào cửa kính xe phía bên kia.

Họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, còn có ba người ngồi bên cạnh Trần Phi Lân, nên họ chỉ có thể nhìn thấy một góc của cửa sổ.

Không biết là hắn lảng tránh trả lời, hay là tìm lý do gì đó để qua chuyện. Trần Lạc Du suy nghĩ lung tung cho đến khi nhận được câu trả lời của Trần Phi Lân.

"Tôi không biết người khác nghĩ thế nào." Trần Phi Lân ngữ khí hờ hững, quay đầu nhìn Trần Lạc Du: "Nhưng tôi không có tình cảm với cô ấy."

Ánh mắt của hắn không tránh cũng không né, cứ như vậy mà nhìn thẳng, khiến Trần Lạc Du tim đập nhanh hơn, buột miệng nói ra một câu: "Vậy cậu thích kiểu gì?"

Trần Phi Lân nhướng mày, Trần Lạc Du ý thức được mình hỏi quá nhiều, cong khóe môi: "Này nói thế nào nhỉ?"

Che giấu thất vọng trong lòng, Trần Lạc Du cũng ở bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đúng vậy, thích một người là không cần lý do."

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Xe buýt không đi thẳng đến cửa quán bar, bọn họ xuống xe ở gần đường Kiều Khẩu, đi mấy trăm mét mới nhìn thấy tấm biển quán bar ONLY.

Trần Phi Lân cùng Trần Lạc Du đến đây để tránh Hồ Ngâm, nhưng Trần Lạc Du buổi tối cũng không có việc gì khác để làm, sau khi uống hai chai Lorna ở quán bar, ánh mắt anh dán chặt vào bàn bi-a trong góc.

Trong quán bar ONLY có hai bàn bi-a dành cho khách giải trí, Trần Lạc Du ngứa tay muốn qua đó chơi, vừa từ chỗ ngồi đứng dậy, điện thoại trong túi rung lên.

Anh cầm lên, giọng nói của Chu Nham truyền đến: "Cậu đang ở đâu? Sao âm thanh lại lớn như vậy?"

Kể từ lần cuối cùng anh say rượu ở khách sạn, Chu Nham cũng không tìm Trần Lạc Du. Trần Lạc Du cũng không nghĩ nhiều về điều đó, cho rằng Chu Nham lại giống như ngày thường cùng người khác lêu lổng.

"Ở quán bar." Anh trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

"Quán bar nào? Ở một mình sao?"

"Không, cùng bạn bè."

"Chung Hàng?"

"Không phải cậu ấy."

"Vậy cậu còn có người bạn nào khác?"

Giọng điệu của Chu Nham có chút kỳ lạ, nhưng dưới tiếng nhạc của quán bar anh không nghe thấy, Trần Lạc Du cũng lười giải thích nhiều như vậy, vì vậy anh nói: "Cậu không biết người ấy."

"Cậu ở quán bar nào? Tôi tới tìm cậu."

Trần Lạc Du thật sự không muốn nói ra quán ONLY, nhưng Chu Nham nói cậu có chuyện muốn hỏi anh, nói chuyện qua điện thoại không tiện, vì vậy anh chỉ có thể đồng ý.

Khoảng nửa giờ sau, Chu Nham đẩy cửa quán bar ra. Trần Lạc Du nửa giờ đã đại sát tứ phương, uống cạn ly rượu thứ tư do đối thủ mời.

Anh chỉ có thể uống vừa phải, nhưng vì uống loại cocktail có độ cồn thấp đặc biệt của Trần Phi Lân, vì vậy anh chỉ chuếnh choáng chứ không say. Vẫn mỉm cười và đung đưa, gọi Chu Nham lại cùng chơi.

Chu Nham đi đến trước mặt anh, liếc nhìn những người đàn ông xung quanh anh, không biết nhìn ra cái gì, đưa tay qua eo anh mơ hồ ôm lấy anh, ghé vào tai anh nói: "Cậu đi cùng tôi, ở đây quá ồn ào, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Vòng này vừa mới bắt đầu, hiện tại nếu rời đi, chính là nhận thua, Trần Lạc Du bảo Chu Nham chờ một lát.

Chu Nham không muốn làm hỏng sự hưng phấn của anh, vì vậy cậu khoanh tay đứng bên cạnh nhìn chằm chằm. Người đàn ông đang chơi với Trần Lạc Du liếc nhìn Chu Nham, đặt đầu gậy lên vai gã, thừa dịp tìm góc liền đi qua phía sau Trần Lạc Du, phần đuôi của cây gậy đẩy đẩy vào mông của Trần Lạc Du.

Cây gậy này chính xác bắn trúng điểm nhạy cảm, Trần Lạc Du sửng sốt một chút, quay người lại thì phát hiện Chu Nham túm chặt tay người đàn ông, hai người đã muốn đánh nhau rồi.

Anh có chút sững sờ, không biết xảy ra cái gì, chỉ nghe Chu Nham mắng: "Mày con mẹ nó làm gì?"

Người đàn ông lớn tuổi hơn Chu Nham, nhìn như đã ra ngoài xã hội, gã châm chọc đáp lại: "Tao làm cái gì liên quan rắm gì đến mày?"

Bị đối xử như vậy trước mắt bao nhiêu người, Trần Lạc Du cũng ý thức được. Nhưng còn chưa kịp thay đổi sắc mặt, một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra nắm lấy cánh tay anh, sau đó một bóng người đứng ở trước mặt anh nói: "Tiên sinh, rượu Tequila của ngài đã chuẩn bị xong, bạn của ngài vẫn còn ở quầy bar chờ ngài qua".

Người đàn ông liếc nhìn Trần Phi Lân, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Chu Nham, Chu Nham cũng không cam lòng yếu thế mà trừng mắt lại, cuối cùng người đàn ông giơ một ngón tay lên, ném cây gậy và quay trở lại quầy bar.

Người vây xem thấy không có trò hay nên tản ra chơi trò chơi của mình, Trần Phi Lân quay đầu nhìn Trần Lạc Du, hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Trần Lạc Du nói không sao, nhưng từ cổ đến mặt đều nóng như lửa đốt, xấu hổ vô cùng.

"Không có việc gì thì được rồi." Trần Phi Lân nhìn đồng hồ, "Đã gần chín giờ, cậu muốn về trước sao?"

"Không, tôi sẽ chơi một lúc."

"Vậy cậu cẩn thận một chút, tôi đi làm."

"Được".

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Sau khi Trần Phi Lân đi, Trần Lạc Du mới quay đầu lại, thấy Chu Nham nghi hoặc mà đánh giá Trần Phi Lân. Anh sợ bị nhìn ra cái gì, liền lôi Chu Nham ra ngoài nói chuyện.

Không khí bên ngoài tràn ngập cảm giác oi bức ngột ngạt, Trần Lạc Du mở cửa đi ra, nhìn bầu trời, phía xa mây đã dày đặc lên nhiều, hình như lại sắp mưa.

Chu Nham và anh đi đến bức tường để hút thuốc, anh sờ vào túi của mình, mới nhớ ra mình đã hút hết vào buổi chiều. Chu Nham đưa điếu thuốc cho anh, nhưng bị anh ghét bỏ mà cự tuyệt: "Quá nặng."

"Cậu luôn hút thuốc nhẹ như vậy, cậu và con gái có gì khác nhau?"

Chu Nham ngứa miệng trêu chọc anh, nhưng Trần Lạc Du không có hứng thú đấu võ mồm, dựa vào tường hỏi: "Cậu tới gặp tôi có chuyện gì?"

Hút một hơi thuốc, Chu Nham nheo mắt nhìn Trần Lạc Du, đột nhiên phả hơi thuốc về phía anh.

Trần Lạc Du quay mặt sang một bên, bất mãn nói: "Đừng đùa, mau nói chuyện chính đi."

Chu Nham bĩu môi nhìn về phía quán bar: "Từ khi nào cậu lại thân quen với cậu ta như vậy? Đều có thể một mình chơi cùng."

Nhìn phía đằng trước xe cộ qua lại, Trần Lạc Du bình tĩnh trả lời: "Nào quen, tôi chính là tìm một chỗ uống rượu."

Chu Nham hiển nhiên không tin: "Nếu cậu không quen cậu ta, làm sao cậu ta có thể bảo vệ cậu như vậy?"

Trần Lạc Du cau mày, hắn không hiểu Chu Nham nói đến cùng vấn đề này là có ý gì?

Anh đứng thẳng người nói: "Cậu không có gì muốn nói đúng không? Vậy tôi đi vào."

Nắm lấy cổ tay anh,, Chu Nham nói: "Đừng giận, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cảm thấy kì quái khi ngày ngày cậu dính lấy Chung Hàng, sao bây giờ lại thay đổi người?"

"Tôi làm gì mà cả ngày dính lấy cậu ta?" Trần Lạc Du không nói nên lời: "Hơn nữa cậu ấy hiện tại có bạn gái, tôi cũng không thể cả ngày làm bóng đèn."

"Vậy cậu có thể tìm tôi. Xem tình huống tối nay, nếu như tôi không có ở đây, cậu đã bị người...chơi cũng không biết."

Vẻ mặt của Chu Nham rất nghiêm túc, vì vậy Trần Lạc Du không thể làm gì khác ngoài việc rút tay về, nói: "Được rồi, lần sau tôi uống rượu, tôi sẽ tìm cậu trước. Nhưng cậu vài ngày lại chạy ra ngoài, ai biết khi nào cậu ở đây".

"Tôi không ra ngoài. Ông già đã khóa thẻ tín dụng của tôi, khoá đến khi khai giảng."

Kỳ nghỉ hè này đã trôi qua hơn nửa, Chu Nham đã chạy bốn phương để sưu tầm phong tục tập quán. Kỳ thật, nghĩ từ một góc độ khác, Trần Lạc Du cũng có thể hiểu được cách làm của ba cậu ta, bọn họ là gia đình y khoa, đương nhiên muốn con trai mình tốt nghiệp trường y một cách an ổn.

Vỗ vai Chu Nham, Trần Lạc Du an ủi: "Đừng buồn, đi vào đi, tôi mời cậu uống."

Chu Nham dập tàn thuốc, khoác vai Trần Lạc Du, cười nói: "Cậu nói đấy nhé, đêm nay không say không về."

Trần Lạc Du cười mắng: "Mẹ kiếp, không uống say, uống say cậu một mình ngủ ở quán bar."

Hai người cười cười đi vào, vốn muốn tiếp tục ngồi ở quầy bar, nhưng quầy bar không còn chỗ trống, liền tìm một góc dựa vào tường ngồi xuống, gọi mười mấy cốc bia. Sau đó, Chu Nham uống say, gọi nửa tá bom bia nổ dưới nước và một chai rượu Rum để chiến đấu với Trần Lạc Du.

Trần Lạc Du nhớ tới chuyện hoang đường lần trước uống say sau đó ngủ khách sạn, anh kiên quyết cự tuyệt, Chu Nham đành phải uống một mình. Cuối cùng, chờ khi Trần Phi Lân tan làm đi tới, Trần Lạc Du chỉ vào Chu Nham, người đang dựa vào ghế sô pha nó nhảm, khó xử: "Cậu ta làm thế nào bây giờ?"

"Tôi giúp cậu mang hắn trở về?"

"Điều này có ảnh hưởng đến việc ký túc xá của cậu khoá cửa không?"

Trần Phi Lân mỉm cười, ánh đèn lờ mờ từ quầy bar chiếu vào mặt hắn, Trần Lạc Du nhìn không ra cảm xúc chân thực trong mắt hắn, chỉ nghe hắn nói: "Nếu khoá cửa không về được, cậu lưu tôi lại một đêm."

Người đàn ông nói xong, liền đỡ Chu Nham đi ra ngoài, Trần Lạc Du vẫn ngồi trên ghế, suy nghĩ trong đầu về ý nghĩa của câu nói cuối cùng.

Thời gian khóa cửa ký túc xá của bọn họ giống nhau, Trần Phi Lân không về được, anh cũng không về được.

Chẳng lẽ họ sẽ ngủ cùng nhau trong khách sạn một lần nữa?

Ra khỏi quán bar, anh nhìn thấy Trần Phi Lân cõng Chu Nham trên lưng đang đứng ven đường.

Đầu óc bị rượu hun, dưới gió đêm nóng ẩm, có chút không thanh tỉnh, ngay cả bước chân cũng trở nên lâng lâng. Anh đi đến bên cạnh Trần Phi Lân, nghe người đàn ông hỏi: "Cậu ta sống ở đâu?"

Trần Lạc Du nói ra địa chỉ nhà Chu Nham, đột nhiên nhớ tới nếu đem người trở về, có lẽ ngày mai Chu Nham lại cùng cha hắn đánh nhau một trận lớn, vì vậy chỉ vào khách sạn Vienna trước mặt: "Chúng ta qua bên kia thuê cho hắn căn phòng đi".

Trần Phi Lân không phản đối, đỡ Chu Nham đến khách sạn, khi Trần Lạc Du đến quầy lễ tân để thuê phòng, Trần Phi Lân lục tung các túi của Chu Nham nhưng không tìm thấy chứng minh thư của cậu ta đâu.

Trần Lạc Du đành phải nói: "Đưa hắn đến ký túc xá của tôi, để hắn cùng Chung Hàng chen chúc."

Sau khi lên xe taxi, Trần Lạc Du gọi điện cho Chung Hàng, Chung Hàng nói y và Nam Nam đang ở bên ngoài và sẽ không trở về tối nay.

Anh cúp điện thoại, vừa quay người lại liền thấy Chu Nham bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, nôn ra mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Mặc dù Trần Phi Lân phản ứng ngay lập tức, nhưng nó vô dụng. Chu Nham nôn dưới chân Trần Phi Lân, rồi lên quần của Trần Phi Lân.

Mắt thấy thảm trạng xảy ra, Trần Lạc Du duỗi tay đỡ lấy Chu Nham, tên kia lại lắc lắc, nghiêng đầu quay sang bên cạnh nôn mửa.

Anh thầm nghĩ xong rồi, theo bản năng quay mặt đi, không muốn nghênh đón "lễ rửa tội". Mở mắt nhìn, lại thấy Trần Phi Lân kéo Chu Nham qua, lúc này tài xế cũng tìm được một chỗ để tấp vào lề, quay đầu lại chửi bới.

"Thực xin lỗi, sư phụ, ta sẽ bồi thường tiền rửa xe!" Trần Lạc Du lập tức nói, tài xế hung hăng trừng anh một cái, giơ ra ba ngón tay. Anh lấy trong ví ra ba tờ một trăm đưa cho, tài xế miễn cưỡng tiếp tục lái xe, đưa bọn họ đến địa điểm đã định gấp không chờ nổi mà lái xe đi.

Nhân viên bảo vệ trực ở cổng phía đông bịt mũi khi nhìn thấy ba người họ, để họ vào mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Trần Phi Lân cõng Chu Nham trên lưng và không nói gì suốt cả quãng đường, nhưng Trần Lạc Du cảm thấy áy náy và xin lỗi hai lần.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Trần Phi Lân nói anh đừng để ý, không ai muốn chuyện như vậy xảy ra.

Kỳ nghỉ hè nên vườn trường ban đêm rất yên tĩnh, bọn họ đi đến ký túc xá cũng không có gặp qua bao nhiêu học sinh. Trần Lạc Du đưa Trần Phi Lân theo để tránh quản lý kí túc, sau khi trở về phòng yêu cầu Trần Phi Lân để Chu Nham trên giường Chung Hàng.

Chu Nham nôn lên cả người mình, Trần Phi Lân nhìn ga trải giường sạch sẽ đề nghị giúp Chu Nham cởi quần áo trước. Hai người họ cùng nhau động thủ, lột sạch cho đến khi chỉ còn lại chiếc quần lót mới nhét vào chăn của Chung Hàng.

Sau khi Chu Nham yên ổn, Trần Lạc Du đi xem Trần Phi Lân.

Quần và áo của hắn đều bẩn, vì vậy hắn chắc chắn không thể trở về như thế này. Trần Lạc Du nói với hắn: "Đi tắm đi, tôi đi lấy cho cậu bộ quần áo sạch."

Trần Phi Lân không từ chối, đặt ba lô xuống và đi vào phòng tắm. Trần Lạc Du mở tủ quần áo ra, tìm được một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần thể thao, khi nhìn đến ngăn kéo đựng đồ lót, anh do dự một chút, nghĩ kĩ rồi quyết định không lấy, kích cỡ kia của Trần Phi Lân nhất định mặc của anh vào sẽ không thoải mái.

Anh gõ cửa phòng tắm, muốn chuyển quần áo vào, nhưng Trần Phi Lân nói cứ để chúng ở cửa là được. Anh đặt nó lên giá, quay đầu lại phát hiện giày cũng dính đầy vết nôn, liền thay dép lê, mang giày thể thao đến phòng vệ sinh cuối hành lang giặt sạch.

Khi anh quay lại, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại, quần áo vẫn còn trên giá, anh tự hỏi tại sao Trần Phi Lân vẫn chưa lấy chúng vào, lúc này cánh cửa đã mở ra, Trần Phi Lân nửa thân trên để trần thò đầu ra ngoài, hỏi anh: "Có khăn tắm không?"

Anh thẫn thờ nhìn "loã nam" (*)nước nhỏ giọt khắp mặt và cơ thể, nhìn những giọt nước trong suốt trượt dọc theo quai hàm xuống đến hầu kết của Trần Phi Lân, rồi trốn xuống xương quai xanh. Cơ ngực rắn chắc được bao phủ bởi những giọt nước nhỏ, có một giọt vẫn đang chuyển động dưới cái nhìn chăm chú của anh, lăn đến vị trí rốn rồi biến mất.

(*) người đàn ông không mặc gì, trần truồng.

Trần Phi Lân mặc dù chỉ lộ nửa thân trên, nhưng Trần Lạc Du vẫn có thể nghe được bên tai tiếng tim đập thình thịch.

Anh lập tức quay đầu đi đến bên giường, đáp: "Khăn tắm màu lam treo trên tường là của tôi, cậu dùng đi."

Cánh cửa sau lưng đóng lại, anh ngồi ở mép giường, lấy mu bàn tay áp lên mặt, uống ngụm nước khoáng trên bàn, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Khi cửa phòng tắm mở ra lần nữa, Trần Phi Lân đã mặc quần áo chỉnh tề.

Hắn hỏi Trần Phi Lân có túi ni lông không, muốn đem quần áo bẩn cùng khăn tắm gói lại để giặt.

Trần Phi Lân bảo hắn để quần áo ở đây anh sẽ giặt. Trần Phi Lân nói không cần, hai người giằng co một lúc, cuối cùng Trần Phi Lân thỏa hiệp: "Được rồi, cậu cũng mượn quần áo của tôi, đợi tôi giặt sạch sẽ trả cho cậu."

Trần Lạc Du không dám nhìn dáng vẻ Trần Phi Lân mặc quần áo của mình, không chút do dự gật gật đầu, Trần Phi Lân lại hỏi: "Một mình cậu có thể chăm sóc cậu ta không?"

"Không có chuyện gì, bình thường hắn ngủ không có làm loạn."

"Vậy tôi đi đây." Trần Phi Lân cầm túi lên, Trần Lạc Du nhìn đồng hồ treo trên tường hỏi: "Cậu hiện tại trở về kịp không?"

"Tôi sẽ cố gắng," Trần Phi Lân nói, "Ngủ sớm đi."

Trần Lạc Du còn lo lắng đưa người tới cửa ký túc xá. Anh đã biết về tình hình tài chính của Trần Phi Lân, bây giờ đã muộn như vậy cũng không có xe buýt, Trần Phi Lân rất có khả năng cưỡng ép bản thân đi bộ về.

"Hay là" anh dừng một chút, khi Trần Phi Lân quay đầu lại, anh lấy hết can đảm nói tiếp: "Cậu có thể ngủ với tôi một đêm, sáng mai rời đi."

Trần Lạc Du thề rằng anh thực sự không có ý gì khác khi để Trần Phi Lân ngủ lại một đêm, nhưng khi Trần Phi Lân nằm trên giường, anh không thể kiểm soát được tâm trí của mình nữa.

Chu Nham nằm ngửa hình chữ X chiếm toàn bộ giường, Trần Phi Lân không thể chen lấn với một người say rượu, vì vậy hắn chỉ có thể ngủ với Trần Lạc Du.

Hai người lớn bị nhét vào giường đơn 1,2 mét, Trần Lạc Du mặc dù muốn bảo trì khoảng cách, nhưng lưng của bọn họ vẫn như cũ đụng vào nhau.

Hô hấp của người bên cạnh truyền tới không ngừng nhắc nhở Trần Lạc Du rằng họ đang ngủ trên cùng một chiếc giường, nhưng rất nhanh người đó không còn động.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Nhìn chằm chằm vào vách tường trắng, Trần Lạc Du nhịn một hồi mới quay đầu lại.

Ánh trăng như nước chảy tràn vào phòng, chiếu sáng lên đồ vật trên bàn, cũng chiếu vào mặt người bên cạnh.

Anh nhẹ nhàng chống người lên để nhìn bộ dáng Trần Phi Lân ngủ thế nào.

Người đàn ông khoanh tay, nằm nghiêng trong một tư thế rất cứng nhắc, có vẻ như sợ sẽ chạm vào anh.

Anh kéo một nửa điều hòa trên người qua, sau đó lại nằm xuống gối.

Không có dư gối trong ký túc xá, vì vậy Trần Phi Lân đã gấp đôi chiếc gối ôm của anh và dùng nó làm gối đầu. Trong tay anh trống rỗng, không còn những thứ quen ôm, anh không tài nào ngủ được.

Anh lại nhìn bóng lưng của Trần Phi Lân, sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, không nhịn được quay người đối diện với hắn, nhẹ nhàng áp trán vào lưng Trần Phi Lân.

Động tác của anh rất nhẹ, cẩn thận dán vào, sợ Trần Phi Lân phát hiện liền tỉnh lại. Rất may, Trần Phi Lân vẫn không có động tác gì suốt thời gian đó, anh thả lỏng người và bắt đầu suy nghĩ xem Trần Phi Lân sẽ nằm cạnh cô gái như thế nào trong tương lai. Người này vừa quen biết đã đối xử với mình tốt như vậy, nếu cùng người mình thích, nhất định sẽ càng dịu dàng.

Trần Lạc Du không nghĩ tới tiếp theo phát sinh chuyện gì, anh phát hiện mình suy nghĩ càng nhiều lại càng tỉnh táo, tiếp tục như vậy, anh càng không thể ngủ.

Anh bắt đầu đếm cừu, một, hai, ba, cho đến khi đếm đến một nghìn, nửa người tê dại, nhưng vẫn không ngủ được, đành phải trở mình, quay lưng về phía Trần Phi Lân.

So với việc lăn qua lộn lại của anh, Trần Phi Lân luôn duy trì nguyên một tư thế. Mãi cho đến khi anh mơ màng sắp ngủ, mới cảm giác được người bên cạnh động đậy.

Sáng hôm sau, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông trong khuôn viên trường lúc tám giờ. Anh lười biếng vươn vai một nửa cảm thấy có điều gì đó không ổn, mở mắt ra thì không thấy người bên cạnh nữa.

Anh lập tức ngồi dậy, Chu Nham vẫn đang ngáy khò khò trên giường của Chung Hàng, anh lại nhìn xuống sàn, giày của Trần Phi Lân không có ở đó, ngay cả túi quần áo bẩn trong phòng tắm cũng bị lấy đi.

Anh ấy không ngờ rằng Trần Phi Lân sẽ rời đi mà không chào hỏi, anh cầm điện thoại di động lên và gọi, nhưng nó đổ chuông nhiều lần trước khi hắn bắt máy.

Anh nghe thấy Trần Phi Lân thở hổn hển: "Sao vậy?"

Âm thanh này khiến anh thất thần trong giây lát, một cảnh tượng không thích hợp xuất hiện trước mắt anh. Anh hắng giọng hỏi: "Mấy giờ cậu dậy, sao không đánh thức tôi rồi hãy đi?"

"Sáu giờ, còn sớm nên không quấy rầy cậu."

"Bây giờ cậu ở đâu?"

"Chạy bộ" Trần Phi Lân giọng nói dường như mang theo ý cười: "Nếu không làm sao thở như vậy."

"Được rồi, cũng không có gì." Trần Lạc Du ủ rũ đáp, Trần Phi Lân nói cúp điện thoại, anh lại bổ sung một câu: "Sáng mai tôi qua chạy bộ."

"Được, chờ cậu."

Nhìn màn hình hiện lại nhật ký cuộc gọi, Trần Lạc Du ảo não mà gãi gãi tóc mái, lại ngã xuống gối.

Anh kéo gối của Trần Phi Lân vào lòng, tay và chân cùng cuốn chặt lấy, rồi nhắm mắt lại.

——————–

Không lâu sau đó:

Trần Phi Lân (cười ranh mãnh): Em cho rằng tôi đang làm gì?

Trần Lạc Du (ngồi trên đùi Trần Phi Lân, cắn tai Trần Phi Lân): Em tưởng anh đang chống đẩy, nằm xuống và chống đẩy một mình~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro