[P1] Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 - Vì...
┊ ⇄ ◁ ◁ II ▷ ▷ ↻ ┊

Giống như mọi buổi sáng Chủ nhật, Owen uể oải thức dậy, ít nhất thì không phải nghe tiếng chuông báo thức như những ngày còn lại trong tuần, đó là điều may mắn. Owen lấy điện thoại, muốn xem giờ như nó đã bị sập nguồn, khởi đầu ngày cuối tuần tồi tệ. Anh muốn đi sạc pin, nhưng ổ cắm điện lại ở xa giường, bất tiện thật. Owen ném điện thoại sang một bên, ôm gối định ngủ tiếp, dù sao cũng là ngày nghỉ, mẹ sẽ không phàn nàn gì nếu anh ngủ thêm một chút. À quên mất, bà ấy đang đi du lịch.

"King coong...kingg coongg..."

Công ty giao hàng không hoạt động vào Chủ nhật, Shelly không đời nào chủ động qua nhà Owen, vậy ai là kẻ quái quỷ đến bấm chuông cửa khi anh ấy đang ngủ chứ?

Tiếng chuông phiền phức tiếp tục vang lên, Owen muốn phớt lờ nó cũng không được. Anh khó chịu đứng dậy khỏi giường, thầm chửi tên phiền phức kia.

Owen mở cánh cửa ra, là em.

"Làm gì thế?" Anh càu nhàu.

"Anh hứa với tôi là sáng nay sẽ dạy tôi đạp xe, vào lúc sáu giờ. Bây giờ gần tám giờ rồi."

Owen đưa tay lên trán nhớ lại, đúng là hối tối hôm qua anh đã hứa với em như vậy, thậm chí còn note lại trên điện thoại. Nhưng sáng hôm nay, điện thoại sập nguồn, anh cũng quên béng đi mất.

"Tôi quên mất."

Em cáu, ném vào người anh một túi bánh mì.

Tối hôm qua, khi Owen hứa sẽ dạy em tập đi xe đạp, anh đã nhờ em mua cho anh cái này. Rốt cuộc, người giữ lời hứa chỉ có em.

"Ngay cả một lời xin lỗi vì bắt tôi đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không có?"

"Cảm ơn." Owen nói với thái độ gợi đòn, anh ta thậm chí còn không có ý định xin lỗi, điều này làm em điên máu.

"200$."

"Bánh mì dát vàng hay sao?"

"Giá của lời xin lỗi đó."

"Xin lỗi~"

"..."

"Anh xin lỗi."

Cùng là một câu được nói từ một người nhưng ở hai thời điểm khác nhau. Em không chắc liệu lời xin lỗi kia có phải là thật lòng không, hay chỉ là câu chót lưỡi đầu môi để xoa dịu tình hình.

Owen chưa bao giờ chủ động nắm tay em, nó là điều đương nhiên vì trên thực tế hai người không là gì cả, bạn bè mà đi nắm tay hả? Nhưng vẫn có lúc em lấy hết dũng khí nắm lấy bàn tay kia, Owen cũng không từ chối, điều đó khiến em càng thêm lầm tưởng nhiều hơn. Nhìn bàn tay của mình được bao bọc, em không khỏi cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, chết dở, không khéo Owen nghe được tiếng bum bum bum mất. Em rút tay ra, lùi lại mấy bước trước khi điều kinh khủng ấy trở thành sự thật.

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào y/n, tình cảm không thể ngay lập tức biến mất được, hãy từ từ chấp nhận, không có gì phải hoảng sợ cả..."

Em vẫn đứng đó, bối rối và hoảng loạn. Em đã soạn biết bao nhiêu kịch bản để đối phó khi gặp lại Owen, nhưng lý thuyết suông thì dễ, đến lúc cần phải thực hành thì bao nhiêu chất xám chui đi đâu mất. Rõ ràng đã chuẩn bị kỹ, vậy mà bây giờ lại đứng im như tượng gỗ vậy.

"Y/n?"

"...sao?"

Thật xấu hổ, câu đầu tiên sau hơn một tháng không gặp vỏn vẹn một chữ "sao", đã thế còn giống như bị hụt hơi nữa. Đáng lý ra em phải thật lạnh lùng và thờ ơ, tuôn ra những lời lẽ cay độc để chỉ trích những hành động đáng ghét của Owen trong quá khứ và cool ngầu bỏ đi như những nhân vật nữ cường trong truyện. Vậy mà nhìn xem, trông khác gì một con chuột hèn nhát không? Tác dụng phụ khi yêu trai cờ đỏ à?

"Anh-"

"Nếu anh định xin lỗi thì dừng lại đi."

Cuối cùng em cũng nói được một câu đàng hoàng, ít nhất thì nó vẫn ở trong "kịch bản".

"Ah...nhưng-"

"Lẽ ra anh nên nói lời xin lỗi sớm hơn, về tất cả mọi chuyện chứ không phải đợi đến lúc này rồi mời nói."

"Y/n à, anh..."

"Anh đâu có thực sự muốn xin lỗi tôi, anh chỉ không muốn tôi rời xa anh."

Em thậm chí còn không nhìn vào mặt của Owen trong lúc nói, vì em sợ khi một lần nữa nhìn vào đôi mắt kia, em sẽ lại chìm sâu vào hố đen tuyệt vọng, sợ một lần nữa bị tổn thương.

"Nhưng tiếc quá, tôi đã rời xa anh rồi."

Vô tình, mọi bánh răng lại ăn khớp với nhau. Kịch bản được em dựng ban đầu lại diễn ra suôn sẻ như thế, suôn sẻ đến mức em còn cảm thấy khó tin, không ngờ bản thân lại làm được điều ấy, trong vô thức. Chỉ còn một phân đoạn cuối cùng để hoàn tất màn trình diễn. Đôi môi em hơi run, như thể không muốn nói ra những lời tiếp theo. Nhưng chính em hiểu rõ nếu không nói ra, cả đời sau này em vẫn sẽ luôn dằn vặt bởi nó. Triệt tiêu ngay từ lúc ban đầu chính là giải pháp hợp lý nhất, sau này không ai phải đau nữa.

"Tôi...không còn yêu anh nữa."

Một lời nói dối.

Em chưa bao giờ nói lời yêu, chỉ dùng hành động để chứng minh điều đó. Em muốn dùng tình cảm của mình để khiến cho Owen rung động. Vì em chỉ là một cô gái người châu Á, cái việc con gái chủ động thừa nhận mình thích chàng trai ở cái lứa bọn em gọi là mất giá. Chắc là do ảnh hưởng từ nền văn hóa, nên em có hơi bảo thủ. Dù đi du học và nhiều lần bị cười vào mặt nhưng em vẫn không thể bỏ được.

Nhưng chắc chắn Owen biết rõ, về tình cảm của em.

Em từng nghĩ, chỉ cần Owen biết thì chuyện anh ấy tỏ tình em chỉ là vấn đề về thời gian. Vậy mà từng ngày cứ thế trôi qua, mối quan hệ chỉ thậm chí còn chưa tới cái gọi là "mập mờ". Owen càng như thế, em càng lung lay hơn. Để rồi đến khi không thể chịu đựng nỗi việc làm một con búp bê, em đã chạy trốn. Bỏ lại lời yêu không thể thổ lộ.

"Tôi không còn yêu anh nữa"

Vừa là lời chấm dứt tình cảm, vừa là lời thú nhận em đã thực sự yêu, đã từng.

Owen biết em yêu anh nhưng anh lờ đi.

Vậy thì em sẽ nói rõ cho anh biết, bằng cách kết thúc đoạn tình cảm này.

"Vậy nên, đừng cố gắng tìm kiếm tôi nữa, xem như là chuyện đầu tiên anh làm vì tôi."

"Owen có bạn gái hả?" Harry vừa cắn miếng gà rán vừa hỏi.

Noah xịt keo, cái đùi gà trong tay rơi xuống trước khi cô ấy bùng nổ.

"Cái gìiiiii??? Bạn gái???"

"Làm cái gì mà hét lên thế? Nè!"

Harry giơ điện thoại ra trước mặt Noah, để cô ấy đọc đoạn tin nhắn.

"Tôi hỏi cậu ta đang ở đâu, thì cậu ta trả lời là đang đi ăn với bạn gái."

Noah chộp lấy cái điện thoại, căng mắt ra đọc những con chữ ít ỏi trên màn hình, cố gắng xem thử có sai sót gì không, muốn đây chỉ là lỗi typing từ Owen.

Owen Knight: having dinner with girlfriend

Girlfriend...

Harry có vẻ không quan tâm đến việc cô bạn mình đang bị sốc bay màu, anh lấy lại điện thoại thoát khỏi hộp chat và bắt đầu lướt mạng xã hội.

"Hèn gì tháng trước thấy bỏ tập miết, vì con nhỏ đó à?"

Đúng là vì "con nhỏ đó", nhưng bỏ tập vì đi kiếm chứ không phải đi hẹn hò.

"Bạn...gái..."

Noah vẫn còn chưa hoàn hồn, vô lý thật, Owen làm gì có chuyện yêu người nào khác ngoài Shelly...khoan đã.

Con nhỏ đó...đang ở đây.

Vì đã bỏ em lại ở sân bay mà về trước nên Noah không biết em ở khách sạn nào. Nhưng theo tính cách của em thì chỉ có cái khách sạn này là ổn áp nhất với cô tiểu thư đó. Owen lại còn mới ra ngoài, việc hai người họ gặp nhau trong cái nơi này rất có khả năng đã xảy ra. Còn nữa, hơn cả Shelly, người đã có bạn trai, con nhỏ châu Á kia mới là người dễ dàng hẹn hò với Owen nhất. Dù sao Owen cũng thích cô ta mà?

"Hôm nay tôi nghỉ tập."

"Này, cậu nghỉ gần cả tháng nay rồi đấy, có chuyện gì à?"

"Không liên quan đến cô."

"Noah, cô có để ý dạo này con nhỏ người châu Á kia không xuất hiện bên cạnh Owen nữa không? Bỏ cuộc rồi à?"

"Đua xong với Monster tôi sẽ đi Nhật, chị đặt vé giúp tôi, cảm ơn Camilla."

"Noah, tôi không thích Owen nữa..."

Nếu Shelly là bạch nguyệt quang mà Owen chẳng bao giờ có thể với tới thì em chính là nốt chu sa anh từng có nhưng lại để vụt mất. Cả hai đều là người Owen không thể nào quên vì anh vẫn luôn dành một tình cảm sâu sắc dành cho họ. Còn Noah, không là ánh trăng sáng cũng không phải là nốt ruồi son, cô chỉ mãi là một người con gái đơn phương Owen mà thôi. Tình cảm của cô, sẽ không bao giờ được đáp lại.

"Wow, lâu rồi không ăn lại đồ ăn ở đây, đúng là ngon thật."

Tại sao tên đầu vàng này lại ở đây nhỉ? À nhớ rồi.

Sau khi em hùng hồn tuyên bố như vậy thì ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh bởi cái bụng đói mốc meo kêu rột rột, muốn đội quần ngay tại đó luôn ấy! Chết tiệt cái bụng phản chủ này!

Owen đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nhanh chóng nắm lấy tay em lần hai dắt vào thang máy bấm nút đi xuống tầng trệt.

"Mình đi ăn thôi."

Con cáo già láo xược!

"Anh mặt dày đến mức này để vì cái gì chứ?"

Em bất bình đập bàn, ngay lập tức hối hận vì thốn vãi chưởng. Vậy mà vẫn sĩ tỏ ra không đau.

Còn Owen vẫn bình tĩnh lắm, anh với lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên bàn, dùng ngón cái xoa phần da bị đỏ ửng.

"Tôi không còn yêu anh nữa."

Lời nói dối tệ hại nhất.

"Vì em." Owen mỉm cười.

----------

Tui nghĩ nên cho Noah và y/n yêu nhau. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro