Chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, gà vừa gáy canh năm, khi mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, Thượng Quan Thấu đã thức dậy, hắn ngồi bên giường đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bách Lý Hồng Thước, ánh mắt không giấu được ý cười, hắn cúi người hôn lên má y một cái rồi đứng dậy rời đi.

Chuyện này nói ra cũng thật kỳ lạ, bởi vì Thượng Quan Thấu vốn là con người ngủ ngày, cày đêm, bình thường ở Bách Lý phủ lại được Bách Lý Hồng Thước cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, nâng trên tay, ngậm trong miệng như ngọc ngà, bảo bối, nên hắn thường được nước ngủ đến quên trời, quên đất, ngày nào cũng làm một giấc đến quá giờ trưa. Vậy mà hôm nay vô thư, vô sự hắn tự nhiên lại thức sớm một cách bất ngờ, thậm chí còn sớm hơn cả Bách Lý Hồng Thước. Chuyện này há chẳng phải là quá kỳ quái sao?

Rời Bách Lý phủ vào thị trấn, không khí nơi đây tấp nập hơn nhiều, khác xa với vùng ngoại thành mà hắn và y đang ở, tuy nhiên nếu đem so với Lạc Dương, Trường An hay thậm chí là Đông Đô thì quả là một trời, một vực.

Thượng Quan Thấu một thân bạch y, rảo bước trên phố, đi qua gian hàng nào cũng ghé lại ngắm nghía đôi chút, tuy nhiên không có thứ gì có thể làm hắn có hứng thú, cho đến khi ánh mắt hắn va phải một cây trăm bằng ngọc, có hoạ tiết hoa Anh Đào, màu trắng muốt ở một quầy hàng nhỏ bên đường.

Hắn lập tức tiến đến hỏi chủ quầy "Lão bảng, cây trâm này bao nhiêu tiền"

Ông chủ quầy hàng này là một lão nam nhân tuổi chừng lục tuần, trên người mặc một bộ quần áo bằng vải thô đã sờn vai, bạc màu. Khi nghe Thượng Quan Thấu gọi, ông chủ vội vàng đứng dậy cất giọng run run "Chàng trai trẻ... Ngươi hỏi cây trâm này sao?"

Thượng Quan Thấu gật đầu "Đúng vậy! Lão bảng, cây trâm này ông bán bao nhiêu?"

Ông chủ hơi nheo mắt, cố nhìn kỹ gương mặt hắn, hồi lâu sau lại lắc đầu nói ra hai chữ "Không bán"

Thượng Quan Thấu bất ngờ đến trợn tròn mắt "Hả? Cái gì? Không bán? Tại sao chứ?"

Ông chủ quay lưng đi, ngôi xuống chiếc ghế đẩu cạnh quầy hàng, t ơiay cầm cây quạt tre rách nát phe phẩy, miệng vẫn nói hai chữ "Không bán" 

Khi thấy Thượng Quan Thấu vẫn gương mặt kinh ngạc đứng đó ông lại lên tiếng "Ta không bán cho ngươi"

"Không bán cho ta? Tại sao chứ?"

Đến đây ông chủ dùng cây quạt chỉ vào mặt Thượng Quan Thấu "Ta chỉ bán hàng cho những người có số một vợ, một chồng thôi. Gương mặt của ngươi..." Nói đến đây ông chủ khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại quay đi, giọng điệu có chút xem thường "...Vừa nhìn là đã biết bình thường hay trêu hoa, ghẹo nguyệt. Bán hàng cho ngươi chỉ tổ làm hỏng danh tiếng của ta. Ta không bán. Ngươi đi đi."

Thượng Quan Thấu nghe đến đây liền ngớ ra, trong lòng thầm nghĩ 'Danh tiếng cái gì chứ? Cái sạp hàng nhỏ xíu này mà cũng có danh tiếng sao?'

Hắn khẽ liếc mắt nhìn ông chủ, thấy ông ta dáng vẻ tùy tiện, tay chân thô kệch, gương mặt đã hằng đầy những dấu vết của thời gian. Thượng Quan Thấu bất giác không hiểu vì sao lại cảm thấy ông lão này có lai lịch không tầm thường.

Trên bầu trời vài áng mây lững thững trôi, Thượng Quan Thấu tay xách một hộp Quế Hoa Cao và mấy món đồ linh tinh thông thả đi về. Vừa đến trước Bách Lý phủ, một a hoàn nhìn thấy hắn đã hớt chạy ra nói "Nhị phu nhân, Nhị phu nhân. Người về rồi thì tốt quá. Nhị thiếu gia tỉnh dậy không thấy người đang rất lo lắng"

Nghe vậy Thượng Quan Thấu lập tức chạy vào trong, vừa đến đại sảnh đã nhìn thấy Bách Lý Hồng Thước gương mặt đầy vẻ lo lắng đang đi tìm mình, bất giác thốt nên hai chữ "Tướng công..."

Nhìn thấy Thượng Quan Thấu, Bách Lý Hồng Thước vui mừng đến suýt nữa thì rơi nước mắt, lập tức lao đến ôm lấy hắn thật chặt, cái ôm đó mạnh đến nỗi khiến Thượng Quan Thấu không nhịn được mà khẽ chau mày lại vì đau, hắn vòng tay ra sau, ôm lấy y, nhẹ nhàng hỏi han "Tướng công, ngươi sao vậy?"

Bách Lý Hồng Thước lúc này hoàn toàn không nghe thấy lời hắn, chỉ lẩm bẩm trong vô thức "Ngươi đây rồi, ngươi đây rồi..."

Hồi lâu sau y mới buông hắn ra, nhẹ nhàng hỏi "Ngươi đã đi đâu vậy?"

Thượng Quan Thấu lúc này mới "A" lên một tiếng rồi đưa đến trước mặt y mấy món mình vừa xách từ thị tứ về "Ngày mai là sinh thần của ngươi, ta mấy món đồ của ngươi dùng đã cũ rồi nên đi mua cho ngươi mấy món mới. Có cả bánh Quế Hoa mà ngươi thích nữa nè" 

Nghe vậy Bách Lý Hồng Thước khẽ chau mày "Mấy chuyện này có a hoàn trong phủ lo là được rồi, sao ngươi phải đích thân làm?" 

"Không sao, m..." Thượng Quan Thấu vừa định nói "Không sao, mấy chuyện nhỏ này ta lo được" thì đột nhiên mặt mày say sẩm, mắt hoa, tai ù, không đứng vững, rồi bỗng nhiên trước mắt tốt sầm, cả người vô lực mà ngã xuống.

Thượng Quan Thấu đột nhiên ngất xỉu, Bách Lý Hồng Thước hoảng hốt lao đến đỡ lấy hắn. Miệng không ngừng gọi "Thấu Nhi, Thấu Nhi... Ngươi sao vậy? Thấu Nhi..."

"Mau gọi đại phu" Y quay sang nói với a hoàn đứng bên cạnh

Nàng lập tức hớt hải chạy đi tìm đại phu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro