Chap 9: Trận chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


------------------Lynett

Chúng tôi đã chiếm lợi thế hoàn toàn.

Do kẻ địch đông như kiến cỏ nên cung nỏ phe tôi chỉ cần giương lên thì dù nhắm mắt cũng bắn trúng; ngược lại bọn tôi chỉ như vài hạt muối lẫn trong hũ đường khiến kẻ địch khó lòng sử dụng vũ khí tầm xa, khiến bao công sức vận chuyển những khẩu {Thần cơ}, thứ vũ khí sát thương tầm xa và diện rộng, trở nên vô nghĩa.

Lựa chọn duy nhất còn lại là xáp là cà, nhưng kể cả vậy họ vẫn không tìm ra cách nào đánh bại được dù chỉ một người bên chúng tôi. Thứ nhất là về trang bị, trang bị của chúng tôi luôn được bảo dưỡng định kì, cho dù nó vẫn dùng tốt. Tôi không nghĩ là việc tương tự là khả thi với một đội quân thế này, và như có ai đó đã nói, [Ngu thì chết chứ bệnh tật gì]: tất cả những trang bị của họ nào kiếm, nào giáo, nào tên, nào giáp đều gỉ sét đến mức thấy rõ. Khi vũ khí hai bên va chạm, kết quả thường là vũ khí một bên dao động từ 'nứt' đến 'gãy' đến 'vỡ tan tành'; khỏi nói cũng biết bên nào rồi.

Thứ hai là về kĩ năng chiến đấu, đội cảnh vệ bọn tôi là những người chịu trách nhiệm cho việc bảo vệ làng nên chiến đấu với quái vật gần như là việc thường nhật. Vì vậy dù muốn hay không thì tập luyện mỗi ngày là cần thiết. Còn bọn lính lác này, sau một hồi chiến đấu tôi cảm tưởng chúng như một đám nát rượu bỗng nhiên bị triệu tập, bị ép mặc áo giáp vào rồi bị tống đi hành quân vậy. Chúng không có ý chí gì để chiến đấu cả. Tất cả các động tác đều máy móc và bản năng mà không có chút kĩ thuật nào.

Càng ngày tôi càng nghĩ bọn này lẽ ra sẽ được dùng làm một con bài đàm phán hay gì đó chứ không phải để chiến đấu, đại loại kiểu [Ta có vài chục ngàn người sau lưng ta sẵn sàng làm cỏ chỗ này, nên chúng ta có thể thương lượng không?]. Vừa nghĩ vậy, lưng tôi lạnh đi vì cảm giác deja vu... Dù sao thì, bản thân tôi cũng đã hoảng hồn khi vừa thấy đội quân thế này nên tôi cho rằng kế hoạch đó lẽ ra đã khá thành công, nếu bọn chúng không có Giáp đen-san phản team...


-------------------

Cùng thời điểm, tại một túp lều đang được dùng làm bộ chỉ huy của đội quân kia

Một gã đập bàn đứng dậy, làm rơi luôn cả cốc rượu đỏ hắn đã cầm suốt cho đến lúc này

[Ngươi nói gì?! Hơn 100000 người đấu với 100 tên người rừng và chúng ta đã thiệt hại hơn 500 rồi? Từ lúc ta phát lệnh tấn công đến giờ chỉ mới vài phút thôi đấy!!] Lex

Tên hắn là Lex Rusher, con cả của Leon Rusher, lãnh chúa của Samatau.

Nhân tiện nói luôn về cơ chế hành chính của thế giới này: sau {Thế kỉ tai ương}, những người tài giỏi nhất trở thành thủ lĩnh của các cộng đồng nhỏ lẻ; tuy nhiên chỉ có một số ít có đủ dân số và sức mạnh để tự gọi mình là quốc gia, còn hầu hết vẫn ở tình trạng như một lãnh địa phong kiến mà chủ yếu chỉ gồm một thành phố, đứng đầu bởi một lãnh chúa. Điều đó đúng với tất cả các thành phố trên lục địa này, bao gồm cả Samatau.

Trở lại với Rex, hắn là một thanh niên vừa qua ngưỡng 20, khỏe cơ bắp mà yếu sinh l...-ôi chết lộn chủ đề. Nhưng có thể gọi loại người như hắn là dậy thì muộn, hay gọi tắt luôn là trẻ trâu. Phải không? Mọi người gọi một kẻ có suy nghĩ đại loại {Gì chứ? Chiến tranh thì có sao đâu? Chúng nghe danh bổn đại gia thì sẽ vứt kiếm xin hàng thôi} là gì?

Từ đầu, hắn tập hợp nhân lực lại chỉ vì hắn không tìm ra một skill card nào vừa ý mình trong kho của biệt thự, nên hắn quyết định sẽ đi đòi một cái từ elf, những người đã tạo ra thứ này.

Yub, ngáo đến thế là cùng. Từ cách hắn chuẩn bị các con bài thương lượng là đủ hiểu tên này chỉ biết nói chuyện bằng nắm đấm rồi. Hắn cũng ngáo đến độ quên rằng 'đội quân(lol)' mà hắn chuẩn bị chỉ là một đám ô hợp hắn tập trung về từ đường phố Samatau, thậm chí có những người còn chưa từng cầm kiếm. Hắn nghe tin kẻ địch chỉ có 100 mạng thì lập tức phát lệnh tấn công mà chẳng suy nghĩ gì cả, vì {Dù sao bên ta cũng đông hơn địch cả trăm ngàn lần, chuyện gì có thể xảy ra chứ?}

Trong trường hợp tệ nhất của tệ nhất, hắn nghĩ mình có thể gác chân lên bàn trong lúc đối diện với một elf, huyên thuyên về mấy khẩu {Thần cơ} mà hắn nhọc công đem đi và nhàn nhã ra giá cho skill card của mình. Vâng, gia môn bất hạnh, sinh ra đứa con vừa cdsht vừa trẻ trâu.

[Tôi đã cảnh báo người rồi mà thiếu gia, bọn lính bên ta không hề có khả năng chiến đấu. Lấy thịt đè người không phải lúc nào cũng có thể hữu dụng đâu] Rowan

Và chúng ta có Giáp đen-san, hay Rowan Freefang, là cố vấn kiêm chỉ huy (thật sự) của đội quân này. Hãy nghĩ lại, làm sao một đám người tạp nham có thể tạo ra khí thế ác liệt đến mức khiến một chiến binh kì cựu như Lynett kinh sợ? Tất cả là nhờ khả năng của người đàn ông này.

Rowan Freefang xuất thân từ một gia đình bình thường tại một đất nước xa xôi nào đó. Ông lớn lên mà không có tài năng hay hứng thú cho thứ gì ngoài chiến đấu. Ông gia nhập quân đội chính quy từ rất sớm và nhanh chóng thăng chức bằng tài năng và nỗ lực của mình.

Hiển nhiên, theo một motif khốn nạn của dị giới, ông bị ganh ghét và lọt vào tầm ngắm của nhiều tên quý tộc gia nhập quân đội chỉ vì danh tiếng và quyền lực. Bọn chúng tìm nhiều cách hãm hại ông nhưng Rowan đã bỏ qua vì hầu hết chúng chẳng làm gì được ông cả.

Nhận ra chúng không thể động đến Rowan trực tiếp, bọn vô lại bắt đầu tiếp cận những người gần gũi với ông... Và cuối cùng giọt nước cũng tràn ly khi mà cô gái ông yêu bị sát hại dã man.

Trong cơn nóng giận, ông một mình hủy diệt cả đội quân của đất nước nọ nhằm trả thù, sau đó rời bỏ quê hương và đến Samatau, nơi ông được Leon nhận vào làm chỉ huy quân đội.

Trở lại hiện tại, ông đang báo cáo tình hình mà chẳng thèm giấu đi nụ cười của mình. Hoạt động với một chức vị cao như thế trong bộ máy hành chính, ông sớm nhận ra rằng Lex chẳng hề có tài năng như cha hắn trong, à, tất cả mọi thứ. Chỉ vậy thôi đã tốt, nhưng do cách chăm sóc/dạy dỗ nên cả nhân cách tên này cũng trở nên tệ hại.

Bản thân Rowan cũng có nhiều trải nghiệm với loại người thế này. Điểm chung của chúng là sẽ không bao giờ khôn ra được trừ khi được "dạy dỗ" mạnh tay cả.

Ông cố tình nói dối để khiến nhóm Lynett phải chiến đấu; nhưng đúng như mong đợi, những 'người rừng' này ngay lập tức áp đảo đội quân tạp nham mà Lex tự hào rằng hắn đã tập hợp được.

[Vậy, ngài có thể cho mệnh lệnh tiếp theo không, Thiếu gia?] Rowan nói mà chẳng giấu đi sự tự mãn

[Mệnh lệnh gì nữa chứ?! Chúng sẽ kiệt sức sớm thôi! Và lúc đó ta sẽ thắng..!] Lex hét lên như một đứa trẻ đang nổi nóng

Rowan thở dài {Để xem, giờ học còn lâu lắm...}, ông ta nghĩ thầm


Khoảng 20 phút trôi qua

Cứ chừng 5 phút, Rowan đếm thành tiếng số quân phe họ đã hy sinh

[1000] Rowan

[1600] Rowan

[2400] Rowan

[3400] Rowan

[Tại sao càng ngày càng nhanh thế hả?!] Lex

[Cậu chưa hiểu sao Thiếu gia? Thứ ảnh hưởng ở đây không phải thể lực, mà là khí thế. Cho dù có là 1000 đấu 1 đi nữa, nhưng nếu quân ta cứ lần lượt gục xuống trong khi kẻ địch cứ sừng sững thì chẳng mấy chốc binh lính sẽ chẳng còn muốn cầm vũ khí nữa. Ngược lại, bọn chúng không mất một mạng mà phe địch vẫn chết như rạ sẽ khiến tinh thần chiến đấu được nâng cao, quên cả mệt mỏi] Rowan

[Vô lí, chuyện như thế làm sao có thể...] Lex

[Ồ, thế sao? Vậy sao cậu không tự chứng kiến đi?] Rowan

Rowan xốc Lex dậy và quẳng hắn ra khỏi túp lều ấm cúng. Bên ngoài đó là một cảnh hoàn toàn hỗn loạn: thay vì gọi là một đội quân, hiện giờ nó giống một đám đông tụ tập hơn. Những thứ như hàng ngũ, đội đoàn đều đã biến mất. Và điểm quan trọng nhất là họ không nhìn về phía trước - phía của kẻ địch mà đều quay về phía sau - nghĩa là hướng Samatau và chạy thục mạng.

Ta có một từ để miêu tả hành động này: "đào ngũ"

[Này, các ngươi làm gì thế! Quay trở lại mau!] Lex

[Bị ngu à! Trở lại chỉ có chết thôi!] ???

[Không cách nào đả thương chúng được cả!] ???

[Tôi còn vợ con ở nhà nữa] ???

Ngay từ đầu những người này chỉ là nhất thời bị mờ mắt bởi những lời đường mật của Lex mà tham gia đội quân này chứ không có mối liên quan trực tiếp gì đến quân đội. Họ là những người sẵn sàng đứng ra nhận thưởng nếu việc hoàn thành trơn tru nhưng sẽ lập tức bỏ chạy nếu có bất trắc xảy ra.

[Trở lại ngay! Trên cái tên Lex Rusher, trở lại hàng ngũ ngay cho ta!!] Lex

Như mong đợi, chẳng ai nghe hắn cả. Nhóm Lynett chỉ cần đi thêm 100m nữa là đến được chỗ hắn, và những gì cản đường họ chỉ là một đám tàn quân không đến 500 người của Lex, không biết vì sao vẫn chưa bỏ chạy.

Lex gục xuống như một con rối đứt dây

[Đầu hàng đi Thiếu gia. Trận này cậu thua toàn diện rồi] Rowan

Hắn ngẩng đầu dậy nhìn Rowan. Trong con mắt ấy không có gì ngoài sự điên loạn

[Ha...ha....Tất cả các người muốn hủy hoại ta chứ gì....? Được thôi.....Không ăn được thì đạp đổ, đó là cách làm của Lex Rusher này! Ngươi! Mau bắn {Thần cơ} cho ta] Lex

Tên lính tội nghiệp bị Lex gọi đến lập tức bị đánh ngất bởi Rowan. Ông ta rõ là chẳng còn kiên nhẫn nữa. Chẳng thèm lên tiếng nhưng mắt ông nói rõ {Cậu còn định làm trò điên khùng gì nữa đây?}

Lex đánh giá khoảng cách giữa hắn đến khẩu {Thần cơ} gần nhất và phóng về phía nó. Rowan ném một chuôi kiếm gãy cạnh đó, đánh bật tay hắn ra nhưng chỉ nửa giây sau khi hắn kịp táy máy món vũ khí.

Một trong những đặc điểm khiến {Thần cơ} trở thành thứ vũ khí hủy diệt mạnh nhất của loài người là {Nó rất dễ khởi động và khai hỏa}. Hãy tưởng tượng một món vũ khí hạt nhân có thể bị kích hoạt chỉ bằng cách hắt hơi xem.

Ngay sau đó tất cả những người còn sống trong phạm vi 1km quanh đó đều sững sờ trước cảnh viên đạn bọc trong ánh sáng trắng từ khẩu {Thần cơ} bay về phía khu rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro