Lâm Phong x Hàn Bách Đạt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống ở nhà Lâm Phong trôi qua khá êm đẹp. Nấu bà bữa cơm, dọn nhà, rửa chén là công việc hàng ngày của cậu. Hàn Bách Đạt không cảm thấy mệt mỏi với cái công việc như bảo mẫu này.

Nhưng đã một tuần trôi qua, vậy mà vẫn chưa thấy ai tới sửa nhà cho cậu, khiến tâm tình cậu càng ngày càng trở nên phức tạp.

Hàn Bách Đạt cầm điện thoại trên tay, tự nhủ đây sẽ là lần cuối gọi cho mẹ. Sau một hồi chờ đợi, chỉ nghe được tiếng tắt máy lạnh lùng vô cảm. Ánh mắt cậu xám lại, tùy biết trước kết quả nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng. Mẹ vứt bỏ cậu, bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là ăn nhờ ở đậu nhà Lâm Phong đến khi đi học, hai là lên thành phố tìm việc làm.

Dù sao cũng ở ké nhà người ta một tuần, Hàn Bách Đạt ngẫm nghĩ, dự định sẽ nói quyết định của mình với Lâm Phong.

Trong bữa cơm, cậu hết nhìn lên lại nhìn xuống, không biết bắt đầu từ đâu. Lâm Phong thấy vậy vô cùng ngứa mắt, chỉ đành mở miệng hỏi

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Ừm. . . Tôi. ." Hàn Bách Đạt nghiêm túc đặt đũa xuống hai tay mâm mê góc áo. Lâm Phong cau mày, trong mắt anh, hành động này chả khác gì thiếu nữ e thẹn tuổi mới lớn.

Sau mội hồi ngập ngừng, Hàn Bách Đạt mới chậm rãi mở miệng

"Cảm ơn cậu đã cho tôi ở nhờ suốt một tuần qua, giờ tôi muốn đi tìm việc làm, sẽ không làm phiền tới cậu nữa"

Lâm Phong nhìn vào khuôn mặt non nớt của Hàn Bách Đạt, có vẻ là loại người rất dễ bắt nạt. Anh "ừm" một tiếng còi như đã biết, bình tĩnh tiếp tục ăn. Một lúc sau anh thoáng khựng lại, hỏi Hàn Bách Đạt

"Cậu rất thiếu tiền sao?"

"Ừm" Hàn Bách Đạt chỉ có thể
thành thật trả lời, cậu cắn đũa,
cảm thấy miếng cơm trong miệng
trở nên mặn chát, số tiền tiết kiệm
của cậu còn không đủ để nộp học
phí.

"Cậu ở đây nấu ăn dọn nhà
cho tôi, một tháng tôi trả công cho
cậu, không ít đâu, chắc chắn hơn
số tiền nộp học phí" Lâm Phong
không biết đã nghĩ ra cái ý tưởng
này từ đâu, bất ngờ nói ra khiến
Hàn Bách Đạt suýt nữa thì nghẹn.

"Thật... thật sao?" Hàn Bách Đạt mở
to mắt, vài đốm sáng lấp lánh hiện
lên trong đôi mắt trong trẻo.

Nếu được vậy thì tốt quá rồi!
Cậu nguyện ôm chân tiểu thiếu gia
này cả đời.

Kì nghỉ hè còn khoảng hơn một tháng, Hàn Bách Đạt muốn ở đây thư giãn sau những ngày tháng căng thẳng. Vốn dĩ không lựa chọn lên thành phố là vì không muốn bon chen, với tính cách của cậu, chen không nổi.

Mẹ tái hôn, Hàn Bách Đạt đi theo mẹ
ở với người mới được mấy năm.
Nhưng cậu chỉ có thể ở trong một
căn phòng chật hẹp, hình như đó
là phòng của con chó cũ nhà họ
nuôi. Vốn dĩ chỉ là một đứa con bị
bỏ rơi, Hàn Bách Đạt không ôm nhiều
tham vọng, cậu đơn giản muốn
ngày ngày học tập, ăn no, sau này
kiếm được một cô vợ ngoan ngoãn
một chút thì càng tốt.

"Hàn Bách Đạt!"

Có tiếng gọi từ trên lầu truyền
xuống, cậu không biết có chuyện
gì, nhanh chóng chạy lên.
Lâm Phong đang đứng phòng tắm, anh chống hông, một tay chỉ vào đống tất trong bồn rửa mặt

"Tại sao cậu không giặt tất
cho tôi?"

Nhịn nào, không được chửi thề!
Hàn Bách Đạt siết chặt tay, cố gắng
gượng cười

"Thưa, là ai không cho
tôi lên lầu hai? Rõ ràng đã nói
muốn giặt đồ thì mang xuống nhà
tắm tầng một mà. Cậu xem đồng
tất bốc mùi này cậu chất bao lâu
rồi? Giờ còn đổ cho tôi? Mà tôi biết
lí do tại sao cậu không cho tôi lên
lầu rồi, vì căn bản trên đây là một
bãi rác!"

Hàn Bách Đạt hất cằm, liếc nhìn
đống tất với vẻ mặt chán ghét, một
lúc sau lại ỉu xìu như quả bóng xì
hơi, cậu bĩu môi, nói

"Muốn tôi giặt thì mang xuống, tôi không rảnh rọn dẹp cho cậu"

"Tôi trả lương cho cậu để làm gì?" Lâm Phong tóm lấy gáy Hàn Bách Đạt, đôi tay rắn chắc đè mạnh Hàn Bách Đạt xuống làm cậu không cử động được. Cậu hơi sợ, thu liễm lại như một con thỏ.

"Dọn sạch mọi ngóc ngách trên tầng hai đi, cả tống tất này nữa, rèm cửa cũng phải giặt. Tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, nên nhớ là tôi trả lương cho cậu, chứ không bắt nạt cậu"

Lâm Phong ghé sát vào tai Hàn Bách Đạt, hơi thở nóng ấm thoang thoảng mùi thuốc lá. Hàn Bách Đạt ghét cái mùi này, cũng ghét cái tên điên này.

Lâm Phong đôi lúc rất đáng sợ làm cho Hàn Bách Đạt không có một chút tinh thần phản kháng nào. Chỉ biết mắng thầm trong lòng.

"Mẹ nó! Tôi cũng đâu phải người hầu của cậu"

Hàn Bách Đạt mang đống tất đi giặt, sau đó lên tầng hai, theo thói quen đẩy cửa vào căn phòng ở đầu cầu thang. Lâm Phong vẫn ở trong căn phòng này từ bé đến lớn, cách bài trí không còn được trẻ con như trước nữa, thay vào đó là một tông màu trầm ổn. Cậu bắt đầu nhớ lại những kí ức vui vẻ ngày trước, đáy nòng trở nên nặng trĩu, lặng người nhìn vào khoảng không vô định.

Suốt quãng thời gian Hàn Bách Đạt trưởng thành, cậu sợ nhất là cô đơn. Nhìn đống tàn thuốc ngổn ngang dưới sàn cũng đủ hiểu, Lâm Phong cũng giống cậu. Anh có thể là con người tùy ý, nhưng anh đơn độc chỉ có một mình. Trước kia rõ ràng là gia đình ba người hạnh phúc, giờ lại chỉ có một mình Lâm Phong tới nơi này. Hàn Bách Đạt thầm hoang tưởng trong lòng, có khi nào là lời hứa năm đó, ai đó đã hứa với cậu rằng. . . Sẽ chờ cậu vào mỗi mùa hạ.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, đủ để quên đi nhiều kí ức, những lời nói bâng quơ thời thơ ấu cũng chẳng để trong lòng nữa. Đã có một khoảng thời gian Hàn Bách Đạt khoa khát trở về nơi này, ở trong vòng tay nhỏ ấm áp của bạn nhỏ bánh bao để tận hưởng hạnh phúc. Nhưng sự tàn nhẫn, suốt mấy năm sau đó, cậu chỉ biết vùi đầu vào mà học tập, đêm về nhốt mình trong căn phòng nhỏ chật hẹp. Một vòng tuần tẻ nhạt cứ diễn ra như thế, không ai bên cạnh cậu cả.

"Cậu đã thất thần trong phòng của tôi khá lâu rồi đấy" Giọng của Lâm Phong truyền tới từ đằng sau.

Hàn Bách Đạt giật mình quay đầu lại, khoé mắt ngấn lệ làm khuôn mặt đỏ ửng từ má tới mang tai. Lâm Phong xì một tiếng "Yếu Đuối".

"Ai yếu chứ? Không phải tại phòng cậu quá nhiều bụi bẩn sao? Mẫu ra ngoài để tôi dọn" Hàn Bách Đạt cầm chổi làm động tác xưa đuổi, Lâm Phong nhún vai, mặc kệ cậu, tiếp tục đi xuống phòng khách xem phim.

Lâm Phong đi rồi, Hàn Bách Đạt buộc mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Cậu dọn căn phòng thật sạch, rèm cửa cũng được tháo xuống bỏ vào máy giặt. Nắng chiếu vào ô của sổ nhỏ nhà tắm tạo thành một vệt sáng, còn có những hạt bụi li ti bay qua, trông khá vui mắt. Hàn Bách Đạt đơn thuần đưa tay ra chơi đùa với nó.

Hàn Bách Đạt mang rèm cửa lên sân thượng phơi, khi nhìn vào rừng trúc xanh mướt bên cạnh, cậu đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn lên núi. Nếu nhớ không nhầm, cách đây không xa có một con suối nhỏ, làm nước trong xanh rất đẹp. Tâm trạng Hàn Bách Đạt tốt lên mấy phần, muốn nhanh chóng xuống bếp nấu xong bữa trưa để chạy đi chơi.

Trong tủ lạnh đầy ắp rau xanh và thịt, khác xa với ngày đầu tiên Hàn Bách Đạt chuyển tới. Cậu mang rau ra rửa, vừa làm vừa suy nghĩ đến con suối có làn nước trong vắt xinh đẹp.

Lâm Phong không có việc gì làm, anh chán nản ngồi ở trong bếp xem Hàn Bách Đạt nấu ăn. Tâm trạng của cậu có vẻ rất tốt, còn huýt sáo theo giai điệu một bài nhạc nào đó.

Lâm Phong có chút tò mò, hỏi cậu

"Hôm nay cậu có chuyện vui sao?"

Hàn Bách Đạt lúc này đã nấu ăn xong, cậu tháo tạp dề, bưng lên bàn đầy đủ ba món mặt một món canh. Ngồi xuống bàn ăn mới chậm rãi trả lời

"Tôi chuẩn bị đi chơi"

Lâm Phong khẽ cười "Cậu tự mình xuống trấn sao?"

"Không phải, tôi lên núi" Hàn Bách Đạt lắc lắc đầu, cắn đũa như đang suy tư gì đó.

Ngày trước xuống trấn đều là bà dẫn đi, mẹ để lại cậu cho ông bà chăm sóc mấy năm. Giờ trở lại nơi này, mẹ cũng chỉ tùy tiện lấy lí do là nhà sẽ sớm sửa mà vứt cậu cho Lâm Phong, sau đó quay lưng đi biệt tích, mặc kệ cậu sống chết ra sao. Hàn Bách Đạt không thể hiểu được, cũng không biết được mình có phải con ruột hay không. Tâm trạng đang vui vẻ đột nhiên xuống dốc, cậu xị mặt, Lâm Phong bên cạnh không ngừng thán phục vì khả năng biến hoá sắc mặt của cậu.

"Cậu có thể lên núi một mình sao? Cậu biết rõ về nơi này à? Trên núi thường rất nguy hiểm, có rắn rết đại loại vậy"

Lâm Phong bâng quơ hỏi, không ngờ lại làm tâm trạng Hàn Bách Đạt tệ hơn.

"Đúng vậy, tôi sinh ra ở đây, trong căn nhà nhỏ đó" Hàn Bách Đạt chỉ tay sang bên cạnh nói tiếp

"Ngày trước ở gần tôi còn có một người bạn, nhưng chỉ khi nghỉ hè tôi mới được gặp cậu ấy"

Hàn Bách Đạt thầm quan sát vẻ mặt Lâm Phong. Cậu nhìn một lúc lâu, chỉ có thể thở dài trong lòng, Lâm Phong hắn không nhớ gì về quá khứ cả, ngày cả khi cậu nói mình sống từ nhỏ trong căn nhà ấy, anh vẫn một mặt không cảm xúc như vậy.

"Ra là vậy, cậu cứ đi chơi đi, nhớ về nấu cơm cho tôi" Lâm Phong đã ăn xong, đứng dậy chuẩn bị đi, còn không quên đẩy đĩa thịt chưa ăn hết về phía Hàn Bách Đạt.

Hàn Bách Đạt thấy anh đứng dậy, tâm trạng có chút hụt hẫng. Cậu vươn tay kéo góc áo anh ấp úng

"Cậu không đi với tôi sao?"

"Hử?" Lâm Phong nhướn mày, có chút bất ngờ

"Nay cậu đổi gió muốn rủ tôi đi chơi à?"

Hàn Bách Đạt không nói gì, tay buông lỏng góc áo. Trong thâm tâm, cậu vẫn luôn hi vọng anh có thể nhớ ra chút gì đó về quá khứ của cả hai. Nhưng sau nhiều lần dò xét, cậu nhận ra Lâm Phong dường như đã biến thành một người khác.

"Đúng lúc cũng muốn ra ngoài vận động, lẻo núi có vẻ không tồi. Cậu dẫn đường, tôi theo sau cậu" Lâm Phong nói với điệu bộ lười biếng.

Nhìn vào ánh mắt Hàn Bách Đạt, có thể thấy tia vui vẻ đang dần hiện lên. Anh bất giác cười, thầm nghĩ cậu thật ngốc, chỉ nói một câu như vậy đã khiến cậu vui vẻ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro