LIE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lai GuanLin và Park Jihoon đã yêu nhau được 1 năm rồi. Đó là một khoảng thời gian khá dài kể từ khi Lai GuanLin tạo nên kế hoạch để cưa đổ anh để rồi vì quá chai mặt nên anh phải đồng ý.

Cứ nói là vậy. Cậu cũng rất đẹp trai đấy chứ! Sau vài ngày chấp nhận LinLin, con tim Jihoon cũng chẳng cứng đầu thêm được nữa mà tan chảy. Điều đó có nghĩa là anh đã yêu cậu nhiều hơn.

GuanLin là một người tốt. Với Jihoon thì cậu là một thằng nhỏ hết sức đáng yêu đi.. Và còn biết quan tâm, yêu thương anh nữa. Đó cũng chính là lí do mà Jihoon cảm thấy anh là người may mắn nhất.

Còn với Lai GuanLin thì sao? Park Jihoon hẳn là một anh người yêu quá đỗi đáng yêu và dễ nuôi đi. Đã vậy còn nhỏ nhỏ như cục bông, cậu ôm thực rất thích.

Những ngày tháng yêu thương dần qua, tình cảm của Jihoon ngày một lớn. Nó như hình thành thành một tảng đá lớn đã khắc tên "Lai GuanLin". Dòng chữ chẳng thể xóa và tảng đá cũng chẳng thể bị lay chuyển.

Tình cảm của Lai GuanLin dường như ngày một nhạt dần. Không biết hiện giờ, Park Jihoon có còn là cả thế giới của cậu không nữa.. Những lời yêu thương hay từng cử chỉ ngày càng mai một. Tình cảm Lai GuanLin đã nhạt đi rất nhiều.

Cho tới một ngày, sự thật đắng cay được hé lộ. Cậu không còn yêu anh nữa và bên cậu giờ đã có một người khác. Cô ta thực rất đẹp với vẻ ngoài ôn nhu, đáng yêu đến Jihoon cũng phải công nhận điều đó.

- Park Jihoonie ...

- Đừng gọi tôi như vậy nữa!

- Em xin lỗi.. Cô ấy mới là người em yêu.

- Lai GuanLin! Cậu im đi!

- Em không nghĩ tình cảm em dành cho anh chỉ là nhất thời. Em thực sự có lỗi với anh. Em xin lỗi.

- Đáng ra tôi nên biết sớm hơn. Được rồi, tôi ổn mà.

- Sẽ có nhiều người khác tốt hơn em, Jihoon à..

- Đừng nói nữa! Cậu đi ra đi!!!

- Em xin lỗi.

- Biến!

Lai GuanLin lặng lẽ lùi về phía xa và rồi khuất dần trong bóng tối, để lại một thân ảnh cô đơn giữa con hẻm vắng.

Lai GuanLin thực sự trưởng thành rồi. Cậu chẳng còn là một thằng bé đáng yêu của 1 năm trước nữa. Khoảng thời gian 1 năm ấy của anh và cậu có phải chính là khoảng thời gian để cậu trưởng thành hơn. Có lẽ, trước kia chỉ là cậu còn nhỏ, còn non dại chưa biết gì nên thứ cảm xúc kia mới xuất hiện tạm thời. Còn bây giờ, GuanLin đã lớn rồi. Anh là đã giúp cậu trưởng thành rồi...

Giúp được Lai GuanLin đáng ra anh nên vui chứ? Sao anh lại buồn tới vậy?

Anh đã khóc!

Trong suốt những thời gian trước kia, anh chưa hề rơi một giọt nước mắt. Dặn lòng phải mạnh mẽ nhưng nước mắt anh chẳng ngừng rơi. Tại sao Park Jihoon phải khóc vì cậu ta? Lai GuanLin rốt cuộc là gì chứ? Cậu ta chưa hề yêu anh.. Anh đã ngủ một giấc quá sâu rồi. Tất cả chỉ toàn là ảo tưởng.. quá đỗi mơ hồ. Vực khỏi dòng suy nghĩ, khóe miệng anh khẽ nhếch lên trong nỗi đau đớn đến tột cùng.

Chia tay rồi!

Cũng đành thôi...

-----

Park Jihoon sau chia tay, vẫn yêu điên cuồng Lai GuanLin. Đến đêm lại nhớ, nhưng cứ nhớ đến rồi thì trái tim lại như thắt lại, đau đớn.

Anh vẫn thường xuyên theo dõi Twitter của người yêu cũ. Anh xem bây giờ cậu sống ra làm sao? Như thế nào?

Những dòng trạng thái được cập nhật liên tục, những bức ảnh tình tứ bên cô ta cũng được upload từng ngày. Phải.. Bây giờ cậu đang sống rất tốt và còn rất hạnh phúc với người mình yêu nữa. Thế nhưng tại sao anh vẫn yêu cậu ta đến vậy?

Giá như anh chưa từng chấp nhận người con trai đó thì có lẽ thứ tình cản điên dại này đã không phát sinh. Để rồi phải chịu sự đau đớn do chính mình gây nên như thế này!

Vẫn biết lụy là không tốt, nhưng cậu đã lấy hết lí trí của anh rồi. Làm sao để Jihoon có thể quên đi mối tình này đây?

Thật tàn nhẫn!

-----

Đã chia tay được 1 tuần rồi, Lai GuanLin dù có người mới nhưng vẫn còn vương vấn người kia. Là cậu đã nói chia tay mà? Là cậu đã theo cô ta mà.. Vậy sao còn vương vấn?

Cậu đôi lúc vẫn nhớ lắm cái thân hình đáng yêu kia nhưng nghĩ về thực tại thì lại thấy hạnh phúc. Những kí ức xưa kia, cậu chưa hề gạt ra khỏi tâm trí mà khắc nó sâu hơn nữa, coi nó như là những kí ức đẹp. Số điện thoại của người cũ cũng chẳng hề muốn xóa đi.

Cậu muốn hai người vẫn có thể làm bạn.

-----

LinLin: Jihoon à?

Jihoonie: ?

LinLin: Anh còn giận em chứ?

Jihoonie: Không! Chuyện
đã qua rồi mà...
(Tôi hận cậu!)

LinLin: Thực tốt!

Jihoonie: :)

LinLin: May quá! ^^
*Đã xem*
------
Park Jihoon đã nhầm! Lai GuanLin chưa lớn! Cậu ấy thực sự chưa lớn.. Vẫn còn trẻ con và ngây thơ quá. Anh đau vậy mà.. Rốt cuộc cậu muốn Park Jihoon sống sao?

Dù biết là rất đau nhưng Jihoon vẫn chấp nhận làm bạn.. Vẫn tình nguyện theo dõi cậu..với người con gái khác. Đúng là hết sức rộng lượng rồi!
------
Hôm đó cậu hẹn anh đi uống cà phê và anh đã đồng ý.

Nhưng một điều đáng buồn là GuanLin dẫn cô người yêu mới của cậu đi và thân mật với cô ta trước mặt anh. Phải rồi! Người yêu mà.. Thân mật là chuyện thường tình thôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ? Nhưng sao anh lại đau thế này mà vẫn phải cố gượng cười, đúng là ngu ngốc.. Có đúng không?

Về phía cô ta, cô ta cũng chỉ biết tới anh như một người bạn thân của Lai GuanLin vì những gì giữa anh và cậu trước đây .. Cô ta đều không hề biết đến. Và đương nhiên, trong mắt cô ta, Park Jihoon là trai thẳng!

Nói đúng ra thì Park Jihoon là một người siêu cấp đẹp trai nhưng tính cách lại đáng yêu vô cùng. Cái đáng yêu luôn ẩn chứa trong con mắt và tâm hồn của anh. Có lẽ, những nhìn nổi bật ấy đã giúp anh hút mắt được rất nhiều cô gái ..nhưng ai quan tâm chứ? Anh chỉ yêu một người, mãi vẫn là một người - Lai GuanLin.

-----
Chẳng lâu sau, sinh nhật của Lai GuanLin cũng tới, mối quan hệ của cô ta và cậu vẫn duy trì tới tận bây giờ.

Đó có lẽ là một ngày đặc biệt và còn đặc biệt hơn nữa khi ngày hôm ấy, cô người yêu của GuanLin nhờ anh cùng cô đi mua quà sinh nhật.

Park Jihoon nghe xong yêu cầu của cô cũng hơi đơ người một lúc nhưng không hiểu sao vẫn gật đầu đồng ý. Phải rồi, cô ta đâu biết về mối quan hệ của hai người trước kia..cũng chỉ nghĩ anh là bạn thân của GuanLin thôi. Chuyện này cũng bình thường mà.

Đúng như những gì đã hẹn, anh có tới chỗ hẹn và đáng ngạc nhiên là cô ta đến sớm hơn cả anh và đã chờ anh được khá lâu. Bình thường chẳng phải con gái rất hay trễ hẹn sao? Anh cũng lấy làm lạ nhưng rồi cũng nhanh chóng mà gạt bỏ. Mục đích chính là chọn cho Lai GuanLin một món quà sinh nhật thật ý nghĩa.

Nhưng...

Có lẽ, Jihoon không hề để ý, đây chỉ là một cái cớ của cô ta. Cô là muốn gặp anh nên mới nói là nhờ anh cùng đi mua quà sinh nhật.

Hai người lượn hết cả tòa nhà cao tầng. Ghé hết tiệm này tới tiệm khác, cô là muốn mua cho cậu một bộ vest. Lai GuanLin mặc vest không phải quá ngầu sao?

Kết thúc buổi chiều hôm ấy, trăng cũng lên, ánh sáng của ánh mặt trời đã biến mất.. Bầu trời xám lại rồi tối hẳn. Hiện giờ, đâu đâu cũng chỉ toàn là ánh sáng nhân tạo lóe lên từ những dãy nhà cao cấp hay những khu chợ tấp nập người qua. Anh và cô cũng phải tạm biệt.

Trong mắt cô, dù gì anh cũng là nam nhân nên dĩ nhiên anh sẽ tiễn cô về. Cũng đâu thể làm mất mặt mình, anh cũng không muốn lộ chuyện tình xưa cũ giữa anh và cậu. Và điểm đến cuối cùng chính là nhà của Lai GuanLin. Mới nghe thôi cũng thấy chua xót phải không? Anh cũng làm gì được chứ?

Tới đầu con hẻm - đường dẫn tới nhà GuanLin, anh dừng bước và quay lưng bước đi, cũng không quên để lại một câu: "Về nhà cẩn thận!".

Nhưng kì lạ, anh vừa bước chân thì liền cảm giác như có lực giữ tay mình lại. Vội quay ra thì vẫn là cô ta, cô ta giữ tay anh lại. Hình như cô ta cũng có gì đó muốn nói với anh... Câu nói mà cô nán trong lòng cả buổi chiều.

- Park Jihoon.. Em có chuyện muốn nói với anh..

- Chuyện gì vậy?

Anh quay lại đối diện với cô ta, mặc dù biết giữa anh và cô ta chẳng có chuyện gì để nói.

Cô tiến lại gần anh hơn, đôi mắt như lóe lên một nét gì đó khó hiểu. Cô nắm lấy đôi bàn tay anh, miệng hơi run run:

- Em biết em rất xấu! Nhưng em vẫn mong anh có thể..

- Có chuyện gì vậy?

- Park Jihoon! Em thích anh! Thực sự rất thích anh!!

- Cô nói gì vậy? Lai GuanLin yêu cô như vậy!

- Em không hiểu bản thân mình nữa! Nhưng em đã thích anh mất rồi!

Anh thực sự rất bối rối và cảm thấy đau lòng lạ thường. Lai GuanLin là vì ai mà chia tay với anh? Cứ tưởng cậu sẽ được hạnh phúc nhưng rồi lại chẳng đi về đâu. Cậu là vì cô ta, vậy mà giờ cô ta lại đúng trước mặt anh để nói những thứ vô nghĩa như thế?

Kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, cô cầm chặt tay anh hơn nữa, tiến lại gần rồi chiếm lấy môi anh.

Mọi thứ dường như quá đột ngột, đồng tử anh theo phản xạ tự nhiên cũng lập tức mở to. Anh từ trước tới giờ chưa từng thử qua với phụ nữ, người đầu tiên chính là Lai GuanLin.

Bây giờ, anh được cảm nhận rồi mới biết mùi vị nó cay đắng như thế nào. Nó không ngọt ngào như của GuanLin - người anh thường mà nó đắng đến khó tả. Rốt cuộc cô ta muốn gì ?

Vực mình ra khỏi hố sâu, anh đẩy cô ta ra xa. Có lẽ anh đã làm tổn thương cô rồi. Khuôn mặt cô ánh lên những nét buồn rầu, nước mắt từ đấy cũng vô thức rơi xuống.

Họ không hề biết rằng Lai GuanLin đã có mặt và chứng kiến những hành động của cô từ phía xa.

Và rồi tất cả các mối quan hệ đều kết thúc tại đó.

Vì một người con gái mà tới hai người phải đau. Thà cứ để anh đau một mình được rồi. Cậu đáng ra phải sống thật hạnh phúc chứ!

Park Jihoon vẫn cứ như thế! Vẫn luôn bỏ quên bản thân mà lo cho cậu như thế, mặc dù lòng anh đau như cắt.

Cho đến cuối cùng, Park Jihoon vẫn yêu Lai GuanLin đến vậy!

Cho đến cuối cùng, Lai GuanLin vẫn phải chịu sự đau đớn vì tình yêu.

Cho đến cuối cùng, chẳng ai có được hạnh phúc!

-----
Lần đầu viết ngược ><






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro