Part 2: Mưu sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Seo thị ...

_ Khốn kiếp!!! - Seo Wong Hee nổi trận lôi đình khi nghe tin tên Han bị đuổi việc khỏi Park thị, còn toàn bộ những chứng cứ giữa ông và hắn đã làm đã bị phơi bày trên toàn các mặt báo của Đại Hàn, đồng nghĩa là Seo thị đang cận kề bên bờ vực phá sản. Mọi thứ trên bàn từ lâu đều bị hắn gạt đổ tứ tung.

_ Seo chủ tịch xin người giữ bình tĩnh! Chuyện gì cũng có cách giải quyết, hãy bình tĩnh mà suy xét! chúng ta còn rất nhiều thời gian - Kim Wo Jin trợ lí chủ tịch lên tiếng khuyên bảo

_ Không nói nhiều!!! Mau điều lệnh xuống Hỏa Phượng Bang lệnh truy sát cấp S, đối tượng là PARK JEONGHWA!! - Bất kì tập đoàn nào, dù lớn dù nhỏ đều có kẻ đứng sau để phục vụ cho những mưu đồ sát hại lẫn nhau trên thương trường như chiến trường này, với Seo thị chính là băng nhóm khét tiếng giết người hàng loạt Hỏa Phượng Bang

_ Nếu như lão Seo ta đây không thể dùng mưu để đạt điều ta muốn thì đôi tay này có nhuốm máu bao nhiêu lần ta cũng phải có được điều ta muốn, Hahahaa!!! - dứt lời, hắn ném một cọc tiền mệnh giá triệu Won lên bàn và nở nụ cười man rợ. Bản tính hắn vốn độc tài và bảo thủ, bất kì điều gì hắn muốn thì hắn phải có bằng được dù cho việc hắn làm là minh bạch hay vô sỉ thì hắn vẫn phải đạt được nó

_ Vâng thưa chủ tịch! - Kim Wo Jin nhận số tiền cúi chào hắn và rời khỏi nhanh chóng

-----------em là dãy @@ phân cách----------

10:00 tối ... tại Park thị

_ JeongHwa trễ rồi, mình về thôi con! - Tiếng gọi nhẹ nhàng, nhu mì của cô Min khẽ đánh thức Park JeongHwa đang say ngủ trên đống hồ sơ kia

_ Oaa ~ ... cô Min? ... con lại ngủ quên sao, được rồi ... mình về ... về - JeongHwa mắt nhắm mắt mở, đứng lên thu dọn đồ về cùng cô Min. Sở dĩ cô Min là bạn thơ ấu của bố Park đã cùng trợ lực từ thời bố Park cho đến khi JeongHwa thừa kế thì cô vẫn ở bên JeongHwa trợ lực hết mình nên từ lâu cô và JeongHwa như người một nhà

Xuống hầm đỗ xe của tập đoàn, cô hôn tạm biệt cô Min rồi lái chiếc xế hộp yêu quý về nhà, trên đường về trời cũng đã khuya, dọc đường gió thổi lành lạnh mát rượi khiến cho tâm tình JeongHwa dịu xuống và thư thái vô cùng. Chợt cô cảm thấy đói bụng nên đã tấp vào một cửa hàng tiện lợi gần bờ sông Hàn mua Ramen và đồ uống nhấm nháp thỏa cơn đói của cái bụng rỗng kêu òng ọc kia. Bước vào bên trong, chợt cô khựng lại trước khung cảnh đập vào mắt mình, một cô gái trạc tuổi mình, mái tóc nâu hạt dẻ, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu hổ phách hút hồn đang lia qua từng dãy hàng, thân hình mảnh mai, nhưng săn chắc và ... " áo blouse trắng? " - lúc này, JeongHwa mới chợt tỉnh táo lại, cô tiến lại quầy hàng Ramen cũng là nơi mỹ nhân kia đang đứng, vội vã nên cô lỡ tay làm rơi cốc mì xuống sàn

_ Cô đánh rơi này, cô không sao chứ? - cô gái kia cúi xuống nhặt lên cho cô và nhận ra chút xanh xao trên mặt JeongHwa nên lên tiếng hỏi. Một lần nữa, JeongHwa lại bị dính thính ... ý nhầm, lạc vào không khí gượng gạo mà người kia vô tình tạo ra cho cô

_ Ah! Ơ... À, haha cảm ơn cô, tôi vô ý quá, mà cô là bác sĩ à? - Đột nhiên cô bịch miệng lại, mặt cô đỏ lên "trời ơi Park JeongHwa, mi làm gì vậy, khi không đi hỏi nghề nghiệp người ta là sao, xấu hổ chết được ... ". JeongHwa cúi mặt cầm cốc mì trên tay, cô vội lấy thêm một lon cà phê rồi nhanh chóng ra quầy tính tiền, để lại con người đứng ngu ngơ với ngàn dấu hỏi bay quanh đầu

_ Oaaaa ~ ngonn quá! - sau khi mua đồ xong, cô ra bờ sông Hàn thưởng thức, vừa dọn dẹp xong chợt sống lưng cô lạnh toát, cô khẽ rùng mình và nhận ra cũng đã hơn 12h nên cô nhanh chóng dọn dẹp và lên xe. Vừa chạm tay vào cửa xe, chợt ...

_ Nằm xuống!!!

Đoàngggg!!!

Nghe tiếng nổ súng, dù nhỏ nhưng vẫn đủ khiến cô sợ hãi, khoan ... có gì đó không ổn ... "sao người nặng vậy? đauu quá ... hay là mình chết rồi ... hình như là tiếng súng ... lạnh quá ... "

_ Ui daaa ... - cả người cô đau nhức, tấm lưng mỏng manh của cô đã hoàn toàn tiếp đất trên nền đường lạnh toát của trời đêm khuya. Nhưng điều khiến cho cô ngạc nhiên bội phần đó là thân ảnh đang nằm che chắn cho cô, hai cánh tay săn chắc ôm chặt lấy đầu cô, hai đầu gối chống hai bên chân cô, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô, lồng ngực chạm với lồng ngực cô phập phồng lên xuống đều đều. Tấm áo blouse trắng phủ xuống người cô, mùi hương dịu dàng, quyến rũ ... "khoan! blouse trắng???", cô ngước mặt lên, là cô gái lúc nãy

_ Này! cô không sao chứ? - cô gái kia đứng dậy, đỡ tôi đứng lên, hai tay phủi quần áo cho tôi rồi phủi cho mình

_ Khuya thế này, sao cô không về nhà sớm, có biết khu sông Hàn về đêm nguy hiểm không?, cô không sao đúng không? cô gì ơi! cô ơi! - cô gái kia nhìn JeongHwa cứ bần thần nên liên tục réo gọi, quơ quơ tay trước mặt cô gây chú ý

_ Ah, ah ... tôi không sao, cảm ơn cô, tôi thành thật không biết ... - JeongHwa ngượng ngùng cảm ơn, hai tay đan vào nhau

_ Nếu cô không sao thì tốt rồi, à ... tôi là bác sĩ, tên Ahn HeeYeon, nếu cô cảm thấy không khỏe có thể đến bệnh viện Seoul khám, tôi làm ở đó, vậy nha, chào cô, tôi xin phép đi trước, cô đi về cẩn thận - Cô gái kia trả lời vội rồi nhanh chóng rời đi

_ Khoan đã! cô giữ lấy, tôi là Park JeongHwa, đây là danh thiếp của tôi - JeongHwa nhanh chóng đặt vào tay cô gái kia tấm danh thiếp và cúi chào lên xe

Một cuộc gặp mặt đầy bất ngờ lẫn lạ kỳ, một tình huống éo le. Khi xe đã chạy, JeongHwa bật tai nghe bluetooth gọi cho một người, khi nghe đầu dây bên kia đã bắt máy, cô lên tiếng, một chất giọng lạnh lẽo và băng giá đầy sát khí:

_ Tôi cho các anh 3 ngày tìm ra tên hung thủ đã ám sát tôi ngày hôm nay tại bờ sông Hàn lúc 12h30 phút, hung khí là một khẩu Makarov - JeongHwa liệt kê một cách chi tiết và nở ra nụ cười lạnh

_ Tuân lệnh thưa Park tiểu thư, chúng tôi sẽ tìm ra hắn sớm, Park tiểu thư về cẩn thận - đầu dây bên kia cung kính chào rồi ngắt máy, JeongHwa thong dong lái xe về nhà

--------------------------------------------------------

Về đến nhà, quản gia Song chạy ra đón tiếp và cho người chuẩn bị nước tắm cho JeongHwa. Lúc ngâm mình trong bồn tắm, JeongHwa mới nhớ ra sự kiện lúc nãy khi mình bị ám sát chính là vị bác sĩ Ahn đó đã ra tay cứu mình một mạng, nhưng do tình thế cấp bách nên chưa tiện trả ơn cứu mạng, JeongHwa nghĩ: "Chắc chắn ngày mai sẽ đến bệnh viện nơi cô ấy làm để cảm ơn, không có cô ấy thì tính mạng của Park tiểu thư ta khó toàn vẹn". Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô sấy tóc thật khô rồi lên giường mở laptop check vài email về kế hoạch của quý sau do cô Min gửi qua, hình bóng Ahn HeeYeon hiện lên ngày một rõ nét trong đầu cô, không thể tiếp tục làm việc nên cô để laptop sang một bên và kéo chăng nằm xuống ngủ, thoảng đâu đây quanh căn phòng cô vươn lại hình bóng người ấy, cô cố gắng nhắm mắt thì cô càng nghĩ về HeeYeon nhiều hơn. Có lẽ, sau bao nhiêu năm trái tim cô chai sạn, băng giá thì bây giờ lại có kẻ khiến nó thao thức, bồn chồn lạ lùng. Nghĩ rồi cô cũng chìm dần vào giấc ngủ trên chiếc giường king size êm ái của mình.

--------------------------End---------------------------

sau 2 ngày sốt, Vũ trở lại và cho ra mắt chap 2 ạ ~ xin lỗi đã để các Readers đợi lâu nhaaaa ~ chap 3 sẽ ra mắt tối nay ạ!

mọi người hãy cùng xem qua và vote cho Vũ để Vũ nhà mình có thêm động lực để viết nha mọi người ~~~

Hope you guys enjoy it ~ Loveee youuu alll ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro