Chương 630: 99 lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn diễn viên búp bê ngã xuống đất, Phó Thiên vẫn không thể hiểu được, cậu lắc đầu: "Mặc dù có như thế nào, con cũng không muốn trở thành một người như chú ấy."

Người phụ nữ không áp đặt ý kiến ​​của mình lên Phó Thiên, cô đứng dậy đi về phía Hàn Phi.

Khi cô muốn nâng Hàn Phi dậy, hắn theo bản năng bắt đầu né tránh.

Mặc trang phục mascot rách rưới, Hàn Phi chật vật ngã trên mặt đất, đồ uống từ khe hở trên đầu búp bê chảy vào bên trong, lộ ra cái cổ rất dơ của hắn.

"Đừng sợ, đừng sợ." Người phụ nữ cảm thấy diễn viên bên trong búp bê tuổi hẳn là không nhiều lắm, giọng nói nhẹ nhàng, cô lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, muốn giúp Hàn Phi lau vết bẩn đồ uống ở cổ, nhưng chỉ cần cô đến gần, hắn ngược lại sẽ càng lùi về phía sau.

Mất trí nhớ, mọi thứ trên thế giới này đối với Hàn Phi đều xa lạ, đáng sợ, hắn không có cách nào tin tưởng bất luận kẻ nào, cho nên đề phòng là chuyện bình thường.

Dường như nhìn thấy Hàn Phi vô cùng đau đớn, cuối cùng người phụ nữ cũng chỉ biết nhét khăn vào tay hắn: "Tại sao bên ngoài công viên vui chơi chỉ có mỗi mình anh là búp bê? Có cần tôi đưa về nhà không?"

Nghe thấy từ về nhà, đầu óc Hàn Phi trở nên tỉnh táo, hắn nhất định sẽ không trở lại.

Đầu óc hắn trống rỗng, hắn không biết bố mẹ có phải là bố mẹ mình không, đây thực sự là một cực hình không thể tưởng tượng nổi đối với một người.

Từ trên mặt đất bò dậy, Hàn Phi nắm lấy hàng rào bảo vệ, trốn vào trong bộ trang phục mascot, nhìn về phía công viên vui chơi.

"Trước 8 giờ mình phải đến công viên với giấy chứng nhận tuyển dụng. Mình đã làm tất cả những điều này, nhưng dường như không có chuyện gì xảy ra."

Hàn Phi thu hồi ánh mắt, nhìn xuống khăn tay: "Sau khi đi vào công viên vui chơi, mình lại bị đuổi ra ngoài, sau khi bị người ta đẩy ngã, hai mẹ con tốt bụng đã giúp mình giải vây."

Từ khi rời khỏi cư xá đến bây giờ, trong tâm trí Hàn Phi đã ghi nhớ tất cả những người mà hắn tiếp xúc, hắn cảm thấy trí nhớ của mình vô cùng tốt, những người đã gặp qua hầu như đều không thể nào quên được.

"Có được trí nhớ tốt như vậy tại sao mình lại bị mất trí nhớ?"

Nắm chặt chiếc khăn tay, Hàn Phi đang định sửa sang lại manh mối mà mình biết được thì nhân viên bảo vệ của công viên vui chơi đột nhiên đi tới.

Gia đình xảy ra xung đột với Hàn Phi vừa rồi đứng ở phía sau lưng bảo vệ, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.

"Công viên vui chơi của chúng tôi có yêu cầu rất cao đối với nhân viên. Cậu đã rất thô lỗ với khách hàng, lại còn đánh ngã cả trẻ em. Điều này đã vi phạm nghiêm trọng nội quy nhân viên của chúng tôi." Bảo vệ ngăn ở trước mặt Hàn Phi: "Hiện tại chúng tôi cảm thấy cậu rất nguy hiểm, nơi này không chào đón cậu, vui lòng mau chóng rời khỏi đây."

Nhân viên bảo vệ muốn đuổi Hàn Phi đi, nhưng người mẹ không thể nhịn được nên đã lấy đoạn video quay được đưa cho bảo vệ xem: "Các anh có thể nhìn rõ, ngay cả khi bị ăn hiếp thành như vậy, anh ấy vẫn tuân theo nội quy nhân viên của các anh, căn bản không hề chống trả. Tôi nghĩ các anh nên điều tra rõ ràng rồi hãy tiến hành trách phạt."

"Chúng tôi nhận được thông báo của lãnh đạo, cậu ấy đã không qua được vòng phỏng vấn. Thật xin lỗi." Bảo vệ chỉ muốn giải quyết nhanh gọn, thái độ lạnh lùng, dường như là quyết tâm phải đuổi bằng được Hàn Phi đi.

Nhìn thấy Hàn Phi thật lâu cũng không nhúc nhích, bọn họ bắt đầu động thủ.

Hàn Phi còn chưa tìm ra manh mối nên không muốn rời đi, hắn liều mạng giãy giụa trong trang phục mascot cũ nát, trông vô cùng chật vật và đáng thương.

"Nếu như anh ấy không phải là nhân viên của các anh, cũng không có ảnh hưởng gì đến người khác, vậy thì các anh càng không đủ tư cách để quản anh ấy. Anh ấy cũng là khách hàng ở đây. Bây giờ, các anh có phải là nên đối xử với anh ấy như một khách hàng không?"

Vốn dĩ, người phụ nữ cũng không định nhiều chuyện, nhưng không hiểu vì lý do gì, cô ấy nhìn thấy nam diễn viên búp bê này đứng một mình bên ngoài công viên vui chơi, lại nghĩ về một số kỷ niệm đã xảy ra trước đây. Cô ấy không muốn bi kịch đó tái diễn.

Cô lập, bài xích, bạo lực là những thứ cô ghét nhất.

Thấy người phụ nữ nhất quyết can ngăn, nhân viên bảo vệ đành bó tay, bản thân bọn họ cũng đuối lý nên giờ càng khó nói hơn.

"Tại sao cô phải làm vậy?" Một trong những nhân viên bảo vệ của công viên vui chơi tương đối thẳng thắn: "Đầu óc cậu ta có vấn đề. Nếu cô giúp cậu ta, nói không chừng còn có thể bị cậu ta làm tổn thương đấy."

"Đó cũng là việc của tôi." Người phụ nữ cố gắng giao tiếp với Hàn Phi: "Bây giờ anh có muốn về nhà không? Hay là đi đâu?"

Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, Hàn Phi luôn cảm thấy có chút quen thuộc, hắn giơ tay chỉ về phía công viên vui chơi: "Tôi có một số việc muốn biết rõ ràng, sau này tôi sẽ trả lại tiền vé cho cô."

Mọi người xung quanh đều nghĩ Hàn Phi bị bệnh, bao gồm cả người thân thiết nhất là bố mẹ, nhưng người phụ nữ lại không nghe ra lời nói của hắn có vấn đề gì.

Cầm lấy vé vào cửa, Hàn Phi lại đi theo nhân viên bảo vệ vào công viên vui chơi, hắn nhìn biển người chen chúc như thủy triều mà trong lòng có chút sợ hãi, trong người cũng có vẻ hơi khó chịu, dường như hắn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội cực kì nghiêm trọng, nếu ở chỗ đông người lâu sẽ xảy ra bất thường của bệnh lý.

"Sao anh không cởi mũ đội đầu của búp bê ra, đội một đồ vật chạy khắp nơi như vậy sẽ rất khó chịu." Vừa rồi người phụ nữ nghe thấy giọng nói của Hàn Phi thì cảm thấy hơi kỳ quái, như thể cô đã gặp được con người kỳ lạ này ở đâu đó: "Anh muốn đến gặp quản lý công viên để yêu cầu giải thích à?"

Hàn Phi giữ một khoảng cách nhất định với người phụ nữ, hắn lắc cái đầu của con búp bê to lớn.

"Vậy tại sao chú lại muốn vào công viên vui chơi này?" Phó Thiên cũng cảm thấy rất kỳ quái, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn Hàn Phi.

Lại lắc đầu, Hàn Phi cái gì cũng không nhớ rõ, hắn chỉ biết mình nhất định phải tới đây, nhưng lý do tới đây là gì thì lại quên mất.

"Nếu không thì anh đi dạo cùng với chúng tôi." Người phụ nữ lo lắng Hàn Phi sẽ xảy ra chuyện, cũng sợ hắn thật sự sẽ làm bị thương những người vô tội khác.

Nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, lần này Hàn Phi không từ chối, hắn khẽ gật đầu rồi lẳng lặng đi theo cô.

Lúc đầu Phó Thiên có chút không vui, nhưng cậu nhanh chóng bị hấp dẫn bởi các phương tiện giải trí trong công viên vui chơi, lại bắt đầu chơi tiếp một cách hào hứng.

"Thật tốt khi làm một đứa trẻ, nỗi buồn đến nhanh mà đi cũng nhanh. Trên đời này luôn có những thứ có thể thu hút bọn chúng." Người phụ nữ nhìn Phó Thiên đang chơi đùa, khẽ thở dài một hơi.

Hàn Phi im lặng nhìn Phó Thiên, ​​đứa trẻ đó thông minh hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi, công viên vui chơi có rất nhiều trò chơi đấu trí cậu đều có thể chiến thắng.

Mỗi khi chiến thắng một trò chơi, nhân viên của công viên sẽ dán một sticker dễ thương lên thẻ, có vẻ như nếu thu thập đủ sticker thì có thể đổi lấy một món quà bí ẩn.

Trong khoảng thời gian rất ngắn, Phó Thiên đã liên tiếp lấy được bốn sticker, cầm lấy thẻ, cậu có vẻ rất vội vàng chạy đến quầy trò chơi có ít người xếp hàng nhất.

"Cháu muốn chơi cái này." Phó Thiên đưa thẻ cho nhân viên rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

"Đã có bốn sticker rồi? Người bạn nhỏ thật lợi hại nha!" Nhân viên mỉm cười, đầu tiên là khen ngợi Phó Thiên, ​​sau đó lấy ra hai bộ bài tú lơ khơ: "Chú sẽ trộn hai bộ bài vào với nhau, sau đó úp từng quân bài một xuống bàn, trước khi úp chúng xuống chú sẽ cho cháu xem. Cháu cần nhớ vị trí của tất cả các quân bài. Sau khi chú trải hết ra, cháu sẽ bắt đầu lật bài. Cháu có thể loại bỏ hai quân bài khi chúng có cùng màu sắc, hoa văn và con số giống nhau. Nếu không đúng, các quân bài chưa được lật sẽ phải trộn lại."

"Luật chơi rất đơn giản, nếu có thể dọn bàn sạch sẽ trong ba phút, cháu sẽ thắng."

"Ba phút?" Phó Thiên khẽ gật đầu: "Cháu sẽ thử một chút."

Động tác của nhân viên rất nhanh, sau khi xáo bài, anh ta giơ ra từng quân bài một rồi lại úp xuống bàn.

Lúc đầu, Phó Thiên vẫn có thể nhớ, nhưng sau lá bài thứ 30, cậu đã hơi bối rối.

"Bắt đầu tính giờ!" Nhân viên bỏ tay ra khỏi bàn và hô một tiếng với Phó Thiên.

Cậu nhóc lật qua lật lại các quân bài trên bàn một cách nhanh chóng, nhưng tỷ lệ chuẩn xác cũng rất bình thường.

Đây là một trò chơi thuần túy kiểm tra trí nhớ, Phó Thiên vẫn còn nhỏ, càng thiếu kiên nhẫn thì càng sai.

Ba phút trôi qua nhanh chóng, và Phó Thiên đã không thành công.

"Thật xin lỗi, người bạn nhỏ, chú không thể đưa sticker cho cháu được rồi." Nhân viên thu hồi lại tấm thẻ nhỏ của Phó Thiên rồi đưa cho cậu một hộp văn phòng phẩm.

"Cháu không muốn hộp văn phòng phẩm, chú có thể trả lại thẻ cho cháu được không?" Phó Thiên nhìn tấm thẻ đã bị lấy đi.

"Chú có thể cho cháu một cơ hội khác để thử thách, nhưng nếu cháu vẫn thua, thì chú chỉ có thể tước bỏ tấm thẻ này." Vẻ mặt nhân viên tươi cười, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, quy tắc của công viên vui chơi này không thể phá vỡ.

"Làm lại lần nữa sao?" Phó Thiên do dự, biết rằng mình không thể làm được: "Nhưng cháu không muốn hộp văn phòng phẩm, bố đã cho cháu rồi."

"Vậy thì cháu cũng có thể nhờ bố và mẹ chơi thử xem." Nhân viên rất giỏi đối phó với trẻ, bất cứ khi nào gặp đứa trẻ ồn ào, họ sẽ chọn cách giao tiếp với cha mẹ của chúng, để có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.

Người phụ nữ và Hàn Phi cũng nghe được lời nói của nhân viên, cô ấy mỉm cười, không cho là chuyện lớn.

Hàn Phi ở bên cạnh lại dường như bị thứ gì đó chạm tới, hắn thuận theo khe hở trên đầu búp bê nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dán vào bảng đen phía sau quầy hàng, nơi ghi lại thời gian qua cửa trò chơi của những du khách khác.

"Trò chơi......"

Trong tâm trí trống rỗng dường như có một giọng nói vang lên, Hàn Phi không nghe rõ, hắn theo bản năng ngồi ở bên cạnh bàn.

Nhìn thấy một diễn viên búp bê đi tới, nhân viên hơi khó hiểu: "Cậu là ai?"

"Tôi ở đây để giúp cậu bé chơi trò chơi này."

Người đáng lẽ phải chơi trò này là Phó Thiên, nhưng bây giờ Hàn Phi đã chơi thay cậu bé.

Sau gáy Hàn Phi truyền đến một cơn đau nhói, đây rõ ràng là chuyện rất nhỏ, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy đó là lựa chọn của vận mệnh.

"Vì là người lớn nên thời gian sẽ được rút ngắn một chút. Cậu cần phải hoàn thành trong vòng hai phút ba mươi giây." Nhân viên bắt đầu chia bài, Hàn Phi lột bỏ cánh tay trái rách nát của búp bê.

Nhân viên mất hơn một phút để đặt tất cả các lá bài xuống, sau đó hai tay anh ta rời khỏi bàn: "Bắt đầu tính giờ!"

Vào lúc nhân viên hô bắt đầu, Hàn Phi đã đưa tay ra, nhớ rõ chính xác vị trí của từng quân bài!

Hai mươi tấm, bốn mươi tấm...

Hàn Phi dường như không cần suy nghĩ gì cả, hắn như một cỗ máy tinh vi, đừng nói sai lầm, động tác lật bài của hắn còn rất tiêu chuẩn, giống như đã được huấn luyện vô số lần vậy.

Nhân viên ngây người đứng xem, Phó Thiên ngồi bên cạnh Hàn Phi cũng choáng váng, cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của đứa trẻ.

Trong vòng chưa đầy một phút, Hàn Phi đã làm trống bàn và thành công lật ra tất cả các quân bài.

Tốc độ này khiến nhân viên kinh hãi, anh ta sững sờ một chút mới bấm dừng thời gian.

"Một phút? Tôi chia bài còn không có nhanh như vậy? Làm thế nào mà cậu nhớ được thế?"

"Trả lại thẻ cho đứa nhỏ này đi." Hàn Phi không nhớ rõ Phó Thiên là ai, nhưng hắn vẫn muốn giúp đứa trẻ có được thứ mình muốn.

"Được rồi, được rồi." Nhân viên dán sticker thứ năm cho Phó Thiên, sau đó anh ta cầm bút viết lên bảng đen thời gian qua cửa trò chơi của Hàn Phi. Bởi vì tấm thẻ là của Phó Thiên, nên ghi chép trên bảng cũng là tên của cậu bé.

Sau khi nhân viên viết xong, giọng nói ở sâu trong tâm trí Hàn Phi truyền ra rất mơ hồ, so với lúc trước, giọng nói này đã lớn hơn một chút.

"Thật là quen thuộc, ai đang ở trong đầu mình?"

Cảm giác đau đớn sau gáy càng ngày càng rõ ràng, Hàn Phi không thể chạm được vào đầu của mình qua cái đầu của búp bê, vì vậy hắn chỉ có thể không ngừng đánh bản thân.

Vài hình ảnh vỡ vụn nhanh chóng lóe lên, Hàn Phi nhìn thấy cánh tay đẫm máu của mình.

Hắn đấm vào đầu mình dữ dội, hất thẳng cái đầu của búp bê xuống đất.

"Cánh tay? Tại sao tôi không nhớ được?"

Hàn Phi nắm chặt lấy cánh tay mình, như muốn xé nát nó ra, hắn cảm thấy mình phải làm gì đó.

Mọi người bắt đầu chú ý đến sự dị thường của hắn và nhìn hắn với ánh mắt khác thường. Hắn cảm thấy tất cả những người đó đều là quỷ, càng lúc càng sợ hãi, thậm chí còn không lấy cái đầu búp bê rơi xuống đất, nhanh chóng chạy về phía có ít người.

"Này! Anh đi đâu vậy?" Người phụ nữ và Phó Thiên bị bất ngờ trước hành động đột ngột của Hàn Phi, họ nhặt cái đầu búp bê trên mặt đất lên rồi đuổi theo hắn.

Áo khoác trên cánh tay của búp bê bị xé rách, móng tay Hàn Phi cắm vào da thịt, sự đau đớn ở cánh tay làm dịu đi cơn đau trong não.

Hắn không biết tại sao mình lại làm chuyện như vậy, dường như đó là một thói quen mà hắn tự ép bản thân phải hình thành.

Móng tay hắn đào ra những vết máu có độ dài khác nhau, nhưng thay vì dừng lại, hành động của hắn lại càng thô bạo hơn.

Máu chảy dài trên cánh tay, trong móng tay cũng đầy máu, nhưng hắn vẫn không dừng lại, giống như một kẻ điên tự hành hạ bản thân.

Đôi mắt của những người xung quanh ngày càng kỳ lạ hơn, cả thế giới dường như đều coi hắn như một con quái vật và một người ngoài hành tinh.

Càng đông người qua lại như vậy, trong lòng Hàn Phi càng cảm thấy sợ hãi, cứ chạy liên tục mà không dám dừng lại.

Sau khi chạy được một lúc lâu, Hàn Phi đã đến phía sau nhà ma của công viên vui chơi và trốn ở bên cạnh một cái cây đại thụ.

Ý muốn làm tổn thương bản thân đã ngừng lại, Hàn Phi nhìn xuống cánh tay đẫm máu của mình.

"Đau đớn không mang lại cho mình khoái cảm, có nghĩa là mình không có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, nhưng tại sao mình phải liều mạng để lại những vết thương này?"

Nhìn những vết thương dày đặc có độ dài khác nhau trên cánh tay, lông mày Hàn Phi nhíu chặt lại.

"99 cái? Con số này có ý nghĩa gì?"

Khi Hàn Phi đang cúi đầu suy nghĩ thì hai mẹ con ôm đầu của búp bê đuổi đến nơi.

"Tại sao lại làm tổn thương chính mình!" Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm túc, cô đi tới bên người Hàn Phi, đang định nói gì đó thì hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cái đầu của búp bê trong tay lăn xuống đất, người phụ nữ sững sờ nhìn khuôn mặt của Hàn Phi.

"Anh tên là gì?"

"Hàn Phi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro