Chương 210: Nhện và Cánh bướm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những chuyện tôi biết tôi đã nói hết với cậu rồi, cậu dính líu đến Nhện thì sớm muộn gì cũng bị liên lụy." Ông lão ho khan vài tiếng, ông liên tục chặn ở cửa, từ đầu đến cuối đều không cho Hàn Phi vào nhà: "Các cậu sử dụng câu chuyện của cậu ta để quay phim chính là tìm đến cái chết, nếu không dừng lại, sớm muộn gì ai đó trong đoàn phim của cậu cũng sẽ gặp nạn."

Đôi mắt đục ngầu từ từ chuyển động, ông lão dường như đã nhìn thấy cảnh tượng ai đó chết thảm: "Tôi biết cậu không tin những gì tôi nói, nhưng chẳng mấy chốc các cậu sẽ nhận ra rằng, ngày và đêm của tòa nhà này hoàn toàn khác nhau."

Thấy Hàn Phi không hề dao động, ông lão cũng không thuyết phục nữa, nhưng ánh mắt nhìn hắn đã khác trước, cảm giác như đang nhìn một người chết.

"Ông à, ngoài ông ra, trong tòa nhà còn có bao nhiêu gia đình khác?" Hàn Phi lại muốn đi thăm những người khác.

"Những người đi được đều đã dọn đi, còn lại là người già sống đơn độc và bệnh nhân. Nửa bàn chân đã bước vào quan tài rồi, không thể giày vò được nữa, cũng không có liên lạc với nhau. Có khi ngay cả khi họ chết ở nhà, những người hàng xóm cũng sẽ không biết cho đến khi nó bốc mùi."

So với thành phố Tân Hỗ phồn hoa náo nhiệt, vùng ngoại ô này khắp nơi đều hoang vắng và đổ nát, những người già sống trong tòa nhà dường như đã bị thế giới bên ngoài lãng quên, hoàn toàn tách rời với bên ngoài.

"Thật sự là đáng sợ khi cô đơn không có người thân chăm sóc, cô độc đến cuối đời." Hàn Phi tìm trong nhà ra một tờ báo, viết lại số điện thoại của mình: "Ông ơi, đây là số điện thoại của cháu, nếu ông ở trong tòa nhà này gặp phải chuyện gì, hoặc nếu cần giúp đỡ, đều có thể gọi cho cháu."

Không còn manh mối, Hàn Phi đang định rời đi, vừa đi tới cửa phòng, ông lão cầm tờ báo đột nhiên lên tiếng.

"Vài ngày trước khi nhà văn chết, cậu ta nhận được một số bức thư, không ai biết những bức thư đó là do ai gửi tới, hoặc cũng có thể là cậu ta đã gửi chúng cho chính mình."

"Thư?" Hàn Phi đối với thư từ tương đối xa lạ, thậm chí ở nơi tương đối hẻo lánh ở thời đại này cũng không có mấy người viết thư.

"Con trai tôi đã từng mở một bức thư ra, trong thư toàn những chữ viết kỳ lạ được viết lộn xộn, ngoài những thứ này ra, còn có một vài cánh bướm." Ông lão dường như đang tự nói với chính mình: "Thông tin này tôi cũng đã từng nói với những người khác, nhưng tất cả những người biết chuyện đều đã chết, hy vọng cậu có thể là một ngoại lệ."

Ông lão run rẩy bước đến phòng khách, vén tấm vải đen trên miếu lên, lầm bầm tội lỗi và nghiệp chướng, không ngừng thú nhận điều gì đó.

Hàn Phi không nhìn thấy cảnh tượng bên trong điện thờ, hắn chỉ nhìn thấy máu nhạt và lông chim còn sót lại trên tấm vải đen che điện thờ.

Con chim trong lồng dường như đã được ông lão đem đi hiến tế cho vị thần trong tòa nhà.

Ra khỏi phòng, Hàn Phi quay lại tầng bốn cùng với kịch bản.

Trong vòng vài phút ngắn ngủi sau khi hắn rời đi, cánh cửa phòng của nhà văn trên tầng bốn lại được mở ra.

"Vừa rồi không phải đã khóa rồi hay sao? Chẳng lẽ lúc trước có người trốn trong phòng ở tầng bốn?"

Chuyện có chút kỳ dị này khiến Hàn Phi chú ý, hắn từ từ mở cửa ra, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

"Từ thông tin có được bây giờ, chắc chắn có một mối liên hệ nhất định giữa Nhện và Cánh bướm, Nhện có thể biết Cánh bướm rốt cuộc là ai, chính vì biết bí mật này, bất cứ ai đến gần Nhện đều sẽ bị Cánh bướm giết chết."

Hàn Phi cũng không biết trong hiện thực có quỷ hay không, nhưng hắn biết thủ đoạn mà Cánh bướm giết người giống hệt như lời ông lão nói, ngụy trang tất cả những cái chết đều là tự sát, dùng nhiều vụ tai nạn khác nhau để tạo nên sự sợ hãi.

"Từ vụ án chặt thây ghép xác điều tra đến hiện tại, mình cũng đã càng ngày càng gần với Cánh bướm rồi."

Đẩy cửa ra, Hàn Phi bước vào phòng 401 nơi Nhện từng ở.

Từ cách sắp xếp đồ đạc và các cách bố trí khác nhau trong phòng, ở đây căn bản không giống phòng của một nhà văn chút nào, những hộp thuốc và lọ thuốc được bày khắp nơi trên sàn, trên bàn, trong ngăn kéo mở và trên ti vi.

Đạo diễn Trương cũng vô cùng bất ngờ trong lần đầu tiên bước vào nhà Nhện, nhưng ông không làm hỏng phòng Nhện mà chỉ đơn giản là dọn bụi, ông muốn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của nó.

Ban đầu, Nhện không sống trong khu tập thể của nhà máy chế biến thịt, vì để viết sách ông ấy mới đến đây sống.

Nói cách khác, nơi này là nghĩa trang mà ông ấy chọn cho tám nhân cách khác của mình, muốn tự mình ghi lại quá trình giết chết tám nhân cách kia.

Nhện trong mắt người ngoài là một kẻ điên, Nhện trong mắt bác sĩ cũng là một kẻ điên, ông ấy thực sự đang mắc phải căn bệnh quái ác, nhưng lại không nghĩ như vậy, ông cho rằng sự tồn tại của 8 nhân cách còn lại là có nguyên nhân, chưa bao giờ cảm thấy những nhân cách đó là một loại bệnh tật, mà coi như những người sống.

Bước vào phòng làm việc của Nhện, chiếc bàn bừa bộn chứa đầy những lọ thuốc khác nhau.

Có ba ổ khóa lớn trên ngăn bàn, có thể thấy rằng Nhện không muốn chia sẻ bí mật của ngăn kéo với bất kỳ ai, nhưng những ổ khóa đó đã bị cạy ra từ lâu.

Mở ngăn kéo ra, bên trong chứa đầy các bức thư.

Những bức thư đó không viết người gửi hay người nhận, có vẻ như Nhện đã viết cho chính mình.

Hàn Phi mở vài lá thư ra xem, những lá thư này viết bằng giọng điệu của người đọc, phần lớn là trao đổi cốt truyện với Nhện, bàn luận một số nghi vấn về khía cạnh cuộc sống.

Hàn Phi biết Nhện không có người đọc, ban đầu cảm thấy những bức thư này đều là những câu tự hỏi và tự trả lời của Nhện, hắn chỉ không muốn để lọt bất cứ chút manh mối nào, mở hết bức này đến bức khác ra xem.

Khi đọc đến bức thư thứ ba mươi tư, hắn chợt nhận ra rằng bức thư trên tay mình khác với những bức thư khác.

Bên trong chiếc phong bì sờn rách là một mảnh cánh bướm đã khô, chiếc cánh còn nguyên vẹn ban đầu dường như đã bị ai đó vô tình làm vỡ tan tành.

Hàn Phi rút bức thư ra từng chút một, nét chữ trên bức thư hoàn toàn giống những bức thư khác, nhưng nội dung bức thư lại hoàn toàn khác, trên đó chỉ viết ba chữ - Mày là ai?

Hàn Phi nhìn thấy ba chữ này liền quay đầu lại nhìn xung quanh, lúc này hắn có cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ ba chữ này là nhằm vào hắn.

Sau khi đóng phong thư lại, Hàn Phi tiếp tục tìm, không lâu sau lại tìm thấy một lá thư kỳ lạ khác.

Bức thư được viết lần này vẫn là một câu hỏi – Mày có tin trên đời này có quỷ không?

"Có cảm giác như ông ấy đang nói chuyện với mình vậy." Một mình đứng trong phòng từng có người chết, Hàn Phi cũng không sợ hãi, cẩn thận kiểm tra bức thư, sau đó phát hiện bức thư thứ ba có dấu cánh bướm.

Sau khi mở nó ra, vẫn còn một câu hỏi trên tờ giấy - Hãy đoán xem tao đang trốn ở đâu?

"Ban đầu Nhện nhận được ba bức thư này? Đây là do một nhân cách nào đó gửi cho ông ấy? Hay là Cánh bướm đang bắt chước một nhân cách nào đó của ông?"

Ba bức thư kỳ lạ, ba câu hỏi kỳ lạ, Hàn Phi không thể suy ra mối quan hệ giữa Cánh bướm và Nhện từ những bức thư này, nhưng hắn đã sử dụng trí nhớ siêu phàm của mình để ghi nhớ lại tất cả nội dung của các bức thư.

"Nhện và Cánh bướm có lẽ đã chiến đấu với nhau theo một cách nào đó, có vẻ như Nhện đã giành chiến thắng, ông ấy đã tìm ra thân phận thật sự của Cánh bướm, chỉ có điều phải trả một cái giá rất đắt."

Đạo diễn Trương và những người khác cho rằng kẻ thù của Nhện là tám nhân cách còn lại, nhưng Hàn Phi thì khác, hắn luôn cảm thấy mọi chuyện xảy ra với Nhện đều liên quan đến Cánh bướm.

Đặt tất cả thư lại chỗ cũ, Hàn Phi nhìn giá sách bên cạnh, vừa rồi có một cuốn hình như đã bị ai đó dịch chuyển.

Hắn mở cuốn sách ra, có một câu được đánh dấu ở nơi đặt dấu trang có viết "Tao biết tên của mày, tao biết dáng vẻ của mày, tao luôn nhìn theo mày, tòa nhà này sẽ là mồ chôn của mày."

Câu nói trong sách dường như là cố ý để lại cho Hàn Phi, hắn chậm rãi xoay người, trong đầu hiện lên cảnh tượng: "Lần đầu tiên mình lên tầng bốn, cửa phòng 401 không mở được, lúc đó trong phòng có thể có ai đó, câu này trong sách có lẽ là do người đó để lại cho mình."

Đoàn phim đã bao trọn toàn bộ tòa nhà, những người có thể trà trộn vào được lúc này, rất có thể là diễn viên và thành viên đoàn phim.

"Địa điểm quay phim Tiểu thuyết gia huyền nghi nằm ở vùng ngoại ô phía bắc Tân Hỗ xa xôi, cách xa khu đô thị, đồn cảnh sát gần nhất cũng cách đây 2 ki-lô-mét, đối với Cánh bướm đây quả thực là cơ hội tốt để giết mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro