Chương 221: Có một loại súc sinh trông giống con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu tiếp tục kéo dài nữa, cục diện sẽ càng ngày càng bất lợi cho thợ cắt tóc, bản thân gã cũng nhận ra vấn đề này.

Con mắt ẩn hiện dưới làn tóc đen nhanh chóng chuyển động, thợ cắt tóc liếc nhìn quán sủi cảo ngoài ngõ: "Không thể trốn vào đó, chủ tiệm vô cùng căm thù những oán niệm hình người, nếu như để nó nhìn thầy bộ dạng yếu ớt bây giờ của mình, nhất định sẽ là người đầu tiên đứng ra giết chết mình, sẽ gói mình vào trong nhân sủi cảo."

"Ngoại trừ quán sủi cảo, bây giờ nơi duy nhất có thể tống khứ bọn này chỉ có Ngõ Súc Sinh." Hai mắt thợ cắt tóc đỏ ngầu, vừa chạy ra khỏi một nơi nguy hiểm như vậy, không ngờ lại phải quay trở lại.

Trong mắt hiện lên một tia ác ý, gã đã thề độc trong lòng, có cơ hội nhất định sẽ giết chết Hàn Phi và toàn bộ oán niệm.

Tóc và áo khoác chứa âm khí trở nên rách nát, lộ ra thân hình khô cằn và xấu xí, thợ cắt tóc sắp đạt đến cực hạn đột nhiên ném chiếc hộp gỗ trong tay về phía Hàn Phi.

Gã đã nhận ra, Hàn Phi, người trông ít giống lệ quỷ nhất, thực chất mới là trụ cột của tất cả lệ quỷ.

Máu trong hộp gỗ vương vãi khắp trời, người chết chạy ra khỏi hộp gỗ khóc lóc, Hàn Phi không quan tâm đến những thứ này, thứ hắn thực sự quan tâm chính là một con dao ăn đang hòa trong máu và nước.

Con dao ăn đó rất bình thường, nhưng Hàn Phi lại nhớ rất rõ, Từ Cầm đã từng cho mình mượn con dao này.

Nhìn lớp đệm da người mỏng manh quấn quanh cán dao, Hàn Phi nhớ tới rất nhiều chuyện: "Chị ấy chưa từng tháo đệm da người ra."

Sau khi giải phóng tất cả tàn niệm bị giam trong hộp gỗ cùng một lúc, cơ thể của thợ cắt tóc nhanh chóng già đi, gã giấu tàn hồn của mình bên trong mái tóc đen.

"Người phụ nữ mà chúng mày muốn tìm đã chết trong Ngõ Súc Sinh, chúng mày mãi mãi sẽ không tìm được nó đâu!"

Sau khi nói ra những lời nguyền rủa độc ác này, cơ thể thợ cắt tóc đã bị chiếc áo khoác hấp thụ hoàn toàn, sau đó chiếc áo khoác vỡ tan tành, vô số sợi tóc đen ngổn ngang trên mặt đất, chạy tứ phía.

"Muốn chạy?"

Thông thường mà nói, bây giờ đã không có cơ hội đuổi kịp đối phương, nhưng Hàn Phi sớm đã dự liệu đến tình huống này.

Hắn cất con dao của Từ Cầm đi, rồi nhìn chằm chằm vào người giấy màu máu.

Lúc này trong quá trình đánh nhau, người giấy màu máu đã nhét một phần cơ thể mình vào trong linh hồn thợ cắt tóc, nó mơ hồ còn có thể cảm nhận được vị trí của các mảnh giấy này.

"Đuổi theo."

Mục đích cuối cùng của Hàn Phi là tòa nhà chết chóc, oán niệm xâm nhập sẽ ngẫu nhiên tách ra, nhưng nguyền rủa lại không bị ảnh hưởng, Hàn Phi vẫn muốn vào đó cùng Từ Cầm.

Bất kể lý do là gì, Hàn Phi cũng phải tìm thấy Từ Cầm!

Nắm chặt cán dao bọc da người, Hàn Phi để con trăn khổng lồ màu đen rời khỏi cơ thể mình trước, chỉ cần thợ cắt tóc tiếp tục kéo dài, cơ thể Hàn Phi sẽ bị âm khí xâm nhập, bị tổn thương nghiêm trọng, thật đáng tiếc người thợ cắt tóc đã hoàn toàn bị khí thế liều mạng của Hàn Phi bịp bợm.

Thời gian âm khí xâm nhập vào cơ thể khống chế trong vòng 30 giây, thêm việc Hàn Phi cộng tất cả điểm thuộc tính nâng cấp vào thể lực, tuy rằng lúc này cũng bị ảnh hưởng, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.

Hắn và những người hàng xóm của cư xá Hạnh Phúc cùng nhau đi theo sau người giấy màu máu, đi vào con ngõ nhỏ sâu trong phố.

Trước đó Hàn Phi chỉ đi gần con phố, đây là lần đầu tiên đi sâu vào bên trong.

Những con ngõ chằng chịt, những bao rác lớn nhỏ, mùi hôi thối nồng nặc, dưới chân là bùn trộn lẫn vết máu.

Trên tường bôi bẩn có đủ loại hoa văn đỏ thẫm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai cánh cửa đóng kín, nếu không phải vì mục đích truy tìm tung tích của Từ Cầm, Hàn Phi sẽ không bao giờ đi vào con hẻm như mê cung này.

Càng ngày càng có nhiều ngã ba, cho dù ký ức Hàn Phi vượt xa người thường, lúc này hắn cũng có chút bối rối, bởi vì tất cả ngõ ngách đều quá giống nhau.

"Tên đó muốn đi đâu vậy?"

Đêm dài lắm mộng, hiện tại Hàn Phi muốn giết chết thợ cắt tóc ngay lập tức, đương nhiên bên kia cũng không ngốc, vị trí không ngừng thay đổi, tựa hồ có thể nhận thức được hắn đang đuổi theo.

Càng đi vào sâu trong ngõ, mọi thứ xung quanh càng ngày càng có gì đó không đúng, lạnh lẽo, vắng lặng và u ám.

Sâu trong con ngõ dường như là hai thế giới khác biệt với thành phố bên ngoài, điều này rất giống với Tân Hỗ trong hiện thực.

Trung tâm thành phố được chiếu sáng rực rỡ và sống động, trong khi ngoại ô chỉ toàn những tòa nhà kiểu cũ hoang tàn và đổ nát.

Không biết đã trôi qua bao lâu, người giấy màu máu đột nhiên dừng lại, trước mặt mọi người xuất hiện một ngã ba đường.

Hai con ngõ nhỏ sâu dường như dẫn đến những nơi khác nhau, ở lối vào ngõ bên trái có một con sư tử đá bị chặt đầu, mùi máu tanh nồng nặc, cả con đường trên mặt đất cũng có màu đỏ sẫm.

Ngõ nhỏ bên phải phát tán ra mùi hôi thối, dường như có thể nhìn thấy xác của cái gì đó bị vứt vào trong góc của ngõ, thỉnh thoảng có những con bọ kì lạ bò qua xác chết.

Hai ngõ này cho người ta cảm giác rất khó chịu, cho dù chọn bên trái hay bên phải cũng đều vô cùng nguy hiểm.

"Hơi thở của người thợ cắt tóc biến mất ở đây, gã sẽ chọn bên nào?"

Trên mặt đất không có dấu chân, thợ cắt tóc cũng không để lại dấu vết, ngay từ đầu gã đã quyết tâm trốn ở đây.

"Nếu không chúng ta tách ra truy đuổi?" Huỳnh Long hơi không chắc chắn, đây là cách duy nhất, nhưng làm như vậy rất nguy hiểm trong một khu vực không biết rõ.

Hàn Phi suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Nếu chúng ta tách ra truy đuổi, giả sử trong ngõ vẫn còn có ngã ba thì phải làm sao? Chỉ có một người giấy màu máu, đi theo nó mới có thể tìm được thợ cắt tóc."

Tất cả những người hàng xóm đều nhìn chằm chằm vào người giấy màu máu, người giấy giống hệt Từ Cầm dừng tại một chỗ một lúc lâu, rồi đi về phía bên phải của con hẻm, nơi xác động vật được chất thành đống.

"Đi theo mau."

Người giấy màu máu chứa nguyền rủa của Từ Cầm, dường như nó lại linh cảm được điều gì đó nên đột nhiên đưa ra lựa chọn.

Bước nhanh về phía trước, Hàn Phi chỉ muốn bắt được người thợ cắt tóc và hỏi về tung tích của Từ Cầm. Nhưng khi hắn vừa bước vào con hẻm bên phải, một mùi nồng nặc xộc thẳng vào não hắn như một làn sóng cực lớn, ngũ quan gần như bị đánh mất bởi mùi thối.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên sâu trong tâm trí Hàn Phi.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã mở khóa thành công bản đồ ẩn Ngõ Súc Sinh! Kích hoạt nhiệm vụ ẩn rank F - Ngõ Súc Sinh!"

"Ngõ Súc Sinh, Nhiệm vụ ẩn rank F: Tình yêu, hy vọng và nỗi sợ hãi của con người không khác gì động vật, bọn họ giống như ánh sáng mặt trời, đến từ cùng một nguồn gốc và rơi xuống cùng một nơi. Nếu bạn không tin tôi, tôi có thể bắt đầu bằng sự sợ hãi và cái chết để chứng minh điều đó cho bạn."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Sống sót."

Không có giới hạn thời gian, không có mục tiêu thăm dò và cũng không có yêu cầu bắt buộc để làm nhiệm vụ, yêu cầu đối với nhiệm vụ ẩn rank F này chỉ là tồn tại một từ đơn giản.

Khi Hàn Phi nghe được câu này từ hệ thống, hắn đã có dự cảm rất tệ.

Hắn chưa bao giờ nhận một nhiệm vụ đơn giản như vậy, những nhiệm vụ đơn giản như vậy thường báo trước nguy hiểm cao độ.

"Vừa rồi hình như mình nghe thấy mấy chữ bản đồ ẩn, Ngõ Súc Sinh cũng là bản đồ ẩn?"

Nhìn xung quanh mình, Hàn Phi đã bị mùi thối nồng nặc bao bọc, bên cạnh chỉ còn lại người giấy màu máu, những người hàng xóm khác đều đã biến mất.

Quay đầu lại, Hàn Phi phát hiện không còn đường lui, sau lưng không còn là ngã ba đường mà là một con ngõ sâu không biết sẽ kéo dài đến đâu.

"Không sao, ít nhất thì vẫn còn người giấy màu máu và vật cưng do Từ Cầm nuôi nấng đều ở bên mình, cũng coi như không phải là điều tồi tệ nhất."

Luôn luôn duy trì lạc quan là lý do tại sao Hàn Phi có thể tồn tại trong thế giới tầng sâu, chỉ có những người không từ bỏ hy vọng bất cứ lúc nào mới có cơ hội nhìn thấy bình minh như vậy.

Nắm giữ người giấy màu máu trong lòng bàn tay, Hàn Phi còn chưa kịp mở ô vật phẩm ra thì đã nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề từ con ngõ phía sau.

Âm thanh không giống người sống, giống như một con thú đói, cuối cùng tìm thấy một con mồi bị thương.

Hàn Phi không biết cái gì đang phát ra âm thanh, trong tiềm thức thân thể đã bắt đầu cách xa khỏi chỗ âm thanh, trong ngõ cũng không có chỗ nào để trốn, chờ khi nhìn thấy rồi mới chạy đi có lẽ đã quá muộn.

Phản ứng của hắn khá nhanh, nhưng ngay cả khi như vậy vẫn không hiệu quả.

Cùng với mùi hôi thối nồng nặc, một con quái vật đeo mặt nạ lợn bước ra khỏi con hẻm tối.

Thân hình của nó cao hơn người bình thường rất nhiều, phần da lộ ra đầy vết thương và dấu răng, điều đáng sợ hơn là, phần dưới của chiếc mặt nạ mặt lợn của nó đã bị đập vỡ, dưới chiếc mặt nạ lợn đó dường như cũng là một khuôn mặt lợn.

Lưỡi cưa của máy xay thịt được gắn vào thịt trên lưng, bộ quần áo dính đầy máu và dầu mỡ của con quái vật được buộc bằng dây xích, trong lòng bàn tay rộng của mình đang cầm một con dao để chặt xương.

"Thịt, thịt, thịt!"

Đôi mắt dưới lớp mặt nạ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Phi, nó mang theo một mùi xộc vào mũi, đột nhiên tăng tốc như một cỗ xe mất kiểm soát lao thẳng về phía Hàn Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro