Chương 231: Tang môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi máu tanh nồng nặc gần như khiến Hàn Phi không mở mắt ra được, không biết người phụ nữ trước mặt mình đã xảy ra chuyện gì trong Ngõ Súc Sinh, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng sau đó mở miệng lại không nói được lời nào.

Đưa tay vào trong túi, Hàn Phi lấy ra một con dao ăn được bọc bằng da người.

"Có người đã lấy trộm con dao của chị, em nghĩ nên trả lại cho chị này."

Nắm chặt lưỡi dao bị nguyền rủa trong lòng bàn tay, Hàn Phi chìa cán dao ra trước mặt người phụ nữ.

"Nghe tên trộm nói, chỉ cần chị thiếu một con dao, nguyền rủa chị có sẽ không hoàn chỉnh và thực lực sẽ bị suy yếu."

Lúc này, chỉ cần cầm chặt cán dao và đưa về phía trước, đối phương có thể dễ dàng đâm lưỡi dao vào thân thể hắn.

Trong thế giới tầng sâu, ngoài Hàn Phi ra, chắc không còn ai dám đưa con dao nguyền rủa cho người khác như thế này.

Những tia sáng hiện lên trong đôi mắt dưới chiếc mặt nạ hình lợn, đôi bàn tay mảnh khảnh và nhợt nhạt của người phụ nữ từ từ giơ lên.

Trong Ngõ Súc Sinh đầy rẫy những mảnh thịt nát còn sót lại của chân tay, giữa màn sương mù màu máu, người phụ nữ nắm lấy cán dao.

"Sau này đừng hướng mũi dao về phía mình." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ dưới lớp mặt nạ, người phụ nữ dường như muốn diễn đạt hai ý.

"Đương nhiên em sẽ không bao giờ làm như vậy đối với người khác." Hàn Phi buông lỏng tay đang cầm đao, trong lòng bàn tay chảy ra một dòng máu đen nhạt, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy đau đớn.

Khoảnh khắc Hàn Phi buông tay, người phụ nữ đã đâm thẳng con dao trên tay vào chiếc mặt nạ mặt lợn trên mặt đất, chiếc mặt nạ tưởng chừng như bình thường vậy mà lại chảy máu.

Sau khi chiếc mặt nạ bị vỡ hoàn toàn, người phụ nữ mới cất con dao đi.

Đôi mắt đỏ tươi của cô ấy nhìn chăm chú vào Hàn Phi một lúc lâu, sau đó cô bước vào một ngôi nhà đổ nát bên cạnh và lấy ra một cành cây khô từ trong đó.

Từng trái tim bị đâm trên cành cây đã được vót nhọn, một số trong số chúng vẫn còn đập nhẹ.

"Đây là cái gì thế?"

"Tim lợn."

Ném cành cây cho Hàn Phi, người phụ nữ nhìn lướt qua bên cạnh hắn, con trăn khổng lồ màu đen chủ ý muốn bò về phía trước, nhưng người phụ nữ lại quay người đi vào ngôi nhà cũ bên cạnh, dường như còn muốn lấy thứ gì nữa.

Con trăn khổng lồ màu đen bò đến nửa chừng thì dừng lại, nó mở cái miệng đen kịt như thể đang hét lên một cách thầm lặng, nó cảm giác như người phụ nữ không nhận ra bộ dạng này của nó.

Cầm trái tim lợn, Hàn Phi thận trọng đến gần con quái vật mặt lợn một mắt trên mặt đất.

Cơ thể của con quái vật gần như bị phân mảnh, lúc này vẫn còn giữ hơi thở.

Khi thấy Hàn Phi đi tới, khuôn mặt xấu xí của nó không còn dữ tợn nữa, nó có biểu cảm giống người.

Hai tròng mắt đen láy mất đi tiêu điểm, màu máu nhạt dần, nó phát ra một âm thanh rất yếu ớt, dường như cầu xin Hàn Phi thương xót, hy vọng hắn có thể buông tha cho mình.

"Buông tha cho mày chính là làm hại thêm nhiều người vô tội."

Quái vật mặt lợn biết mình không thể thoát khỏi tai họa này, ánh mắt của nó hiện lên vẻ hung ác, như đã nhìn ra được kết cục của Hàn Phi, cuối cùng chúng sẽ chìm vào địa ngục trần gian bằng xương bằng thịt.

"Tao muốn trở thành Đồ tể nửa đêm, không phải vì tao thích giết chóc, cũng không phải vì máu có thể mang lại cho tao khoái cảm và phấn khích. Tao chỉ muốn có quyền cầm dao để sống sót tốt hơn."

"Nếu việc giết chóc có thể mang lại sự an toàn và hy vọng cho những cư dân trong tòa nhà, thì bất kể là nghề đồ tể hay nghề nào khác tao cũng có thể làm."

Tay phải nắm lấy con dao chặt xương, Hàn Phi không lãng phí thời gian, dùng hết sức chặt đầu con quái vật mặt lợn.

Máu loang lổ trên quần áo của hắn, khi con quái vật mặt lợn mất đi sinh lực cuối cùng, hắn nhận được lời nhắc nhở của hệ thống.

"Đánh giá 4! Giết chóc là một phần công việc của đồ tể. Dù sinh vật sống ở trên thớt là cái gì, thì cái chết vẫn là món quà cuối cùng mà đồ tể dành cho con mồi."

Người ta giết súc vật để làm thực phẩm và ăn thịt chúng.

Những con quái vật trong Ngõ Súc Sinh thì tàn sát cả nhà họ Vương, những xác chết không trọn vẹn chất thành đống ở góc ngõ.

Một bên giết chóc là để sinh tồn, còn một bên giết chóc là để tìm niềm vui. Cả hai đều là giết chóc, nhưng về cơ bản chúng khác nhau.

Đánh giá của hệ thống về Hàn Phi vừa rồi cũng có nghĩa là có sự khác biệt giữa hai loại đồ tể.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ sát sinh! Kết hợp với sự đánh giá nhiệm vụ, hiện tại bạn tương thích 75% với nghề nghiệp ẩn Đồ tể nửa đêm!"

"Chú ý! Sự tương thích với nghề nghiệp càng cao, càng có thể phát huy được đặc điểm và năng lực của nghề nghiệp!"

"Hiện tại sơ bộ bạn đã đủ tiêu chuẩn để trở thành Đồ tể nửa đêm! Bạn có thể nhìn thấy linh hồn của hầu hết những con dao đồ tể!"

"Con dao đồ tể rất quan trọng đối với Đồ tể nửa đêm. Một con dao đồ tể tốt có thể cải thiện đáng kể năng lực nghề nghiệp, một con dao đồ tể không tốt thậm chí còn muốn giết chính người sử dụng nó mọi lúc."

"Nếu bạn chắc chắn chuyển nghề, hãy mang con dao đồ tể mà bạn chọn đến Nhà đồ tể!"

"Nhà đồ tể, tòa nhà ẩn trong bản đồ ẩn: Ở phía bắc của Ngõ Súc Sinh, có một tòa nhà màu đỏ mà chỉ những người hai tay nhuốm máu mới có thể nhìn thấy."

"Chú ý! Nhất định phải đeo mặt nạ trước khi vào tòa nhà đó!"

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sát sinh, Hàn Phi đã có đủ tiêu chuẩn để trở thành Đồ tể nửa đêm, nhưng cuối cùng địa điểm chuyển nghề lại là tại Nhà đồ tể.

"Nhà đồ tể? Đây không phải là nơi Nhện giết chết tám nhân cách khác của ông ấy hay sao? Lại còn nhất định phải đeo mặt nạ? Không phải Nhện ghét nhất là những người đeo mặt nạ lợn à?"

Hàn Phi liên tục đọc thông tin nhiệm vụ, hệ thống chỉ cảnh cáo hắn nhất định phải đeo mặt nạ chứ không hề nói rằng hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ nếu không đeo.

"Các nhiệm vụ trong Ngõ Súc Sinh này rất kỳ lạ. Tốt hơn hết là mình nên chuẩn bị tương đối tốt."

Từ Cầm đã chém vỡ một chiếc mặt nạ, nhưng trên mặt đất vẫn còn một chiếc mặt nạ khác ở trên đầu con quái vật mặt lợn.

Hàn Phi lau sạch máu rồi thu hồi vào ô vật phẩm.

Khoảng cách chuyển nghề đã gần hơn một bước, Từ Cầm cũng đã tìm được, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể off game bất cứ lúc nào, tin vui lần lượt đến, Hàn Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần phải khẩn trương.

"Đối với đồ tể mà nói, dao đồ tể rất quan trọng, không thể tùy ý thay đổi. Trong Ngõ Súc Sinh có nhiều dao như vậy, xem ra mình phải thật cẩn thận lựa chọn lấy một con."

Hàn Phi nói xong thì nhìn về phía con dao chặt xương, lúc này thông tin hắn nhìn thấy đã hoàn toàn khác trước.

"Tang môn, dao đồ tể bị hư hỏng rank G: Giam cầm vong hồn của một gia đình sáu người, dùng thù hận làm lưỡi dao! Bởi vì ác linh trong con dao đã từng cắn người sử dụng, dẫn đến lưỡi dao bị vỡ, mang theo nguyền rủa không rõ ràng."

"Chú ý! Bởi vì bạn may mắn cứu được người nhà của gia đình kia, cho nên tạm thời bạn có tư cách dùng con dao này, nhưng nếu muốn dùng con dao này làm dao đồ tể, nhất định phải chuẩn bị đề phòng bị cắn trả."

"Đánh giá toàn diện: Đây là một con dao đã từng cắn người sử dụng, nó mạnh và nguy hiểm hơn bạn nghĩ! Sau khi sử dụng con dao này, sự tương thích với nghề nghiệp sẽ giảm xuống 65%, hơn nữa còn có xác suất bị nguyền rủa."

Hàn Phi nhíu mày khi nhìn thấy đánh giá của hệ thống, sau đó hắn định thử cầm con dao chặt xương kia lên.

Ngay khi Hàn Phi chạm vào con dao, ngón tay của hắn liền bị một vết cắt.

Con dao chặt xương dính đẫm máu của quái vật mặt lợn tràn đầy ác ý đối với Hàn Phi. Hắn cố gắng chống lại cơn đau và kiểm tra nó, hắn phát hiện nếu chuyển nghề bằng cách sử dụng con dao chặt xương này, sự tương thích với nghề nghiệp sẽ giảm xuống dưới 50%, hắn có thể thất bại trong việc chuyển nghề.

"Con dao phù hợp với mình thực sự rất khó tìm."

Sau khi chạm vào Hàn Phi cũng phát hiện ra ác ý của quái vật mặt lợn vẫn còn trên con dao chặt xương, hắn vẫn nhớ rõ con quái vật mặt lợn sau khi giết chết đối phương thì sẽ chém nát con dao đồ tể của kẻ đó, và hắn cũng muốn thử một lần xem.

Giơ con dao chặt xương lên, Hàn Phi nhắm vào mép con dao của quái vật mặt lợn và chém xuống.

Sáu vong hồn trong Tang môn điên cuồng gặm nhấm ác ý và sát khí trong con dao chặt xương kia, con dao chặt xương kia mất đi chủ nhân nên căn bản không thể phản kháng lại, vết máu đỏ tươi trên con dao bắt đầu từ từ biến mất.

Sau khi vết máu trên con dao chặt xương hoàn toàn biến mất, con dao màu trắng nhạt bắt đầu xuất hiện máu đen, các vết nứt trên lưỡi dao dường như cũng bớt đi một ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro