Chương 314: Váy không phải là dùng để mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 3 giờ 44 phút sáng, bên trong tòa nhà quả nhiên có sự khác biệt, Hàn Phi đã kích hoạt liền hai nhiệm vụ ẩn rank F trong một khoảng thời gian ngắn, điều này đã giải thích được vấn đề.

Tuần tra, chạy đến phòng 1244, thoạt nhìn đều là nhiệm vụ đơn giản, nhưng nhiệm vụ loại này càng đơn giản, Hàn Phi lại càng lo lắng, hắn biết rõ độ khó của nhiệm vụ rank F.

Nhìn nhiệm vụ càng đơn giản, càng có thể gặp nhiều rắc rối khi thực hiện nó.

"Cô ta đã đuổi tới rồi!"

Hàn Phi nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ rơi từ tầng trên xuống kia sẽ giết hết những "thứ" mà cô ta nhìn thấy, cô ta dọn dẹp từng tầng một, cách duy nhất để phá cục là đến phòng 1244.

Phòng 1244 là một trong ba căn phòng nguy hiểm nhất của tòa nhà số 1, nhưng Hàn Phi bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy đến đó!

Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ hắn mới có thể thoát khỏi trò chơi. Đối với một người thậm chí có thể không nhìn thấy ngày mai, sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Anh Hoa và Tiểu Phương vốn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khi thấy Hàn Phi còn không thèm quan tâm đến thương thế của mình, thà liều mạng chạy lên lầu với vết thương đầy máu, nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ mới hoàn toàn dấy lên.

Con người có tâm lý hùa theo đám đông, sợ hãi cũng sẽ bị nhiễm và lây lan vì điều này, hai người bọn họ liên tục bị kinh hãi, kỳ thực cũng đã sớm không chịu nổi. Tuy rằng trong đầu bọn họ vẫn còn nghi hoặc, nhưng thân thể hết sức thành thật đã bắt đầu chuyển động, chạy còn nhanh hơn cả Hàn Phi.

Một hơi vọt đến tầng 17, Hàn Phi nắm lấy tay vịn cầu thang, liếc nhìn xuống lầu lần nữa, cái nhìn này khiến hắn sợ hết hồn hết vía.

Cánh tay vốn vẫn còn ở tầng 8, nay đã xuất hiện ở tầng 11, hai bên chỉ hơn kém nhau có 6 tầng.

Người phụ nữ kia dường như đã ý thức được mình đã bị phát hiện, tốc độ của cô ta càng ngày càng nhanh hơn.

"Đừng có chạy lung tung! Không thể tùy tiện lên lầu được!" Giọng nói của anh Hoa lộ vẻ lo lắng. Khi chạy đến giữa tầng 17 và 18, anh ta cố gắng hết sức để trấn tĩnh Hàn Phi và Tiểu Phương: "Nếu cửa thoát hiểm trên tầng 18 mở, chúng ta sẽ vòng qua đây và đi lên lầu từ phía bên kia!"

Tiểu Phương đang chạy như điên, căn bản không để ý đến những gì anh Hoa nói.

Trái lại Hàn Phi lại nghe được, nhưng lúc này hắn không dám dừng lại.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở tầng 17 vụt tắt, chùm tia sáng từ đèn pin trong hành lang tối om đang lắc lư điên cuồng, khi ánh sáng chiếu vào hành lang tầng 18, ba nhân viên bảo vệ nhìn thấy cánh cửa thoát hiểm đã mở hoàn toàn.

Cửa thoát hiểm ở tầng 18 khác với cánh cửa ở các tầng khác, bên trong cánh cửa dán đủ loại lá bùa kỳ quái.

"Dừng lại! Dừng lại mau!" Nhìn thấy cửa thoát hiểm ở tầng 18 được mở, anh Hoa sốt ruột hô to, nhưng Tiểu Phương và Hàn Phi chạy phía trước không có ý định giảm tốc độ.

Hai người bọn họ nhanh chóng lên đến tầng 18, vừa định chạy về phía tầng 19 thì đột nhiên phát hiện một người trung niên gầy còm đang ngồi xổm ở giữa cầu thang.

Người kia mặc bộ đồ tang màu trắng, trên người nhét đầy tiền giấy.

Tiểu Phương chưa bao giờ nhìn thấy người trung niên này trong tòa nhà, anh ta dừng lại, nhưng Hàn Phi không quan tâm, trực tiếp giũ chiếc váy đỏ ra.

"Đại ca, hôm nay tôi sẽ xung hỉ cho anh!"

Dùng hai tay căng chiếc váy đỏ ra, Hàn Phi vội vàng chạy lên lầu, hắn xem như đã liều mạng rồi. Miễn là có thể thoát khỏi trò chơi thì có thể làm bất cứ điều gì.

Khi Hàn Phi lao tới, người trung niên mặc áo tang né tránh một bước, nhưng thời điểm Tiểu Phương chạy ngang qua, người đó đột nhiên đưa tay ra trước người Tiểu Phương.

"Mau! Tùy ý đưa cho anh ta cái gì đó!" Anh Hoa hô to từ phía sau, nhưng tiếc là đã quá muộn, bàn tay của người đàn ông đã chạm đến ngực của Tiểu Phương.

Không thấy anh ta làm gì cả, Tiểu Phương giống như ngủ thiếp đi, bịch một tiếng ngã lăn ra đất.

Anh Hoa đằng sau thấy vậy liền lấy trong túi ra một ít tiền lẻ rải trên mặt đất, khi người đàn ông trung niên cúi đầu, anh ta kéo Tiểu Phương chạy qua người đàn ông.

Đầu đụng phải bậc cầu thang rắn chắc, Tiểu Phương mới tỉnh lại, hoàn toàn kinh hãi: "Sao vừa rồi em lại ngã xuống?"

"Ông ta từng ở phòng 1184, là một thương nhân rất tham lam tiền bạc. Ông ta đặc biệt tìm người xem bói cho, nói là nếu ở căn phòng kia thì có thể phát tài đến chết! Kết quả là mới chuyển vào có mấy ngày thì chết thật. Về sau có người ở hành lang nhìn thấy ông ta!" Anh Hoa kéo Tiểu Phương: "Nếu không đưa tiền cho ông ta, ông ta sẽ cùng cậu về nhà, lấy mạng cậu!"

Tiểu Phương trong lòng vẫn còn sợ hãi, khi anh ta quay đầu nhìn lại, người đàn ông trung niên đã không còn trên cầu thang, mà chỉ có một ít tiền giấy nằm rải rác trên mặt đất.

"Phòng 1184 quỷ quái lắm. Nghe nói người xem bói cho thương nhân là chủ nhân cũ của phòng này, nhưng anh ta đã chết từ lâu trước khi gặp thương nhân. Tất cả chúng tôi đều nghi ngờ rằng thương nhân là bị quỷ mê hoặc, cuối cùng lại tự mình vào làm quỷ thay thế." Anh Hoa thở hổn hển, anh ta lo lắng Hàn Phi và Tiểu Phương sẽ lại gặp rắc rối: "Các cậu cẩn thận một chút nha!"

"Bây giờ vấn đề không phải là cẩn thận hay không cẩn thận nữa rồi anh ơi. Chậm một bước là tính mạng không còn nữa đâu." Hàn Phi là người đầu tiên chạy đến tầng 19. Váy đỏ vừa rồi giúp hắn dọa người trung niên lùi lại, nhưng mà có thứ gì đó trong váy dường như cảm giác được điều gì đó, nó đang từ từ thức giấc.

Nếu như váy đỏ biết mình bị Hàn Phi lôi ra sử dụng như vậy, đoán chừng cũng sẽ muốn đoạt mạng Hàn Phi mất.

Dưới lầu có quỷ nhảy lầu, trong tay là váy đỏ, trên lầu ẩn chứa nguy hiểm không rõ, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, hai nhiệm vụ rank F đã ở trên người, mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Hàn Phi chỉ có thể vừa suy nghĩ vừa điên cuồng chạy trốn, còn phải phân tâm chú ý tới váy đỏ cùng những thứ xung quanh.

Mỗi khi đám người Hàn Phi đi lên một tầng, khoảng cách giữa quỷ nhảy lầu và họ sẽ được rút ngắn lại.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ có cơ hội chạy đến phòng 1244. Nhưng nhiệm vụ rank F hẳn là không đơn giản như vậy. Mình đã bỏ qua điều gì đó rồi sao?"

Trong hành lang đã có thể nghe rõ tiếng quỷ nhảy lầu bò lên, hai tay hai chân cô ta chạm đất, cánh tay và đùi đều vặn vẹo, giống như một con côn trùng to lớn nắm lấy tay vịn cầu thang, kéo thân thể hoàn toàn biến dạng đi nhanh lên trên.

"Cái trò chơi này đối với ác quỷ mà nói đúng là một trò chơi hệ chữa trị. Cốt lõi của tất cả các nhiệm vụ vẫn là về ma quỷ. Làm thế nào mà có thể buộc người chơi tiếp xúc với ma quỷ trong quá trình chạy trốn?"

Vẻ mặt Hàn Phi từ từ biến sắc, hắn nghĩ đến một khả năng: "Yêu cầu nhiệm vụ là vào phòng 1244 nguy hiểm nhất trên tầng cao nhất của tòa nhà số 1, nhưng nếu cửa phòng 1244 bị khóa thì phải có chìa khóa mới vào được!"

"Theo thông tin nhiệm vụ, phòng 1244 có liên quan đến quỷ nhảy lầu. Nói không chừng cô ta chính là từ phòng đó đi ra. Nếu cô ta là chủ nhân của căn phòng đó, chìa khóa nằm ở trên người cô ta cũng là hết sức hợp lý."

Nghĩ đến đây, Hàn Phi mặt mày xám ngoét, khóe mắt giật giật, đây mới là độ khó của nhiệm vụ rank F.

"Đoán chừng còn có cách nào khác. Vẫn còn quá sớm để từ bỏ!"

Hai tay căng ra váy đỏ, Hàn Phi liều mạng lao lên tầng 20. Nếu là một cư xá bình thường, các chủ hộ trông thấy một người như vậy chạy trên cầu thang vào lúc hơn nửa đêm, thông thường sẽ không dám cản trở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro