Chương 315: Tầng 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa nói đến cư xá bình thường, cho dù là trong tòa nhà chết chóc, người như Hàn Phi cũng tương đối hiếm gặp, ít nhất với tư cách là đồng nghiệp, Tiểu Phương và anh Hoa là lần đầu tiên gặp.

Hàn Phi đã nghiên cứu ra cách dùng mới nhất của chiếc váy đỏ, người khác phát hiện buổi tối trong nhà vệ sinh xuất hiện một chiếc váy đỏ như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để hủy hoặc ném nó đi, cũng chỉ có Hàn Phi mới coi nó như bảo bối, có thể nói là "yêu không muốn rời", một khắc cũng không muốn xa cách.

Nhưng đây là cách dùng khi chiếc váy đỏ vẫn còn chưa tỉnh lại, Hàn Phi còn chưa quên chiếc váy đỏ đã đối đãi với Tiểu Phương như nào.

Hắn làm những gì với chiếc váy đỏ, chiếc váy đỏ có thể sẽ báo đáp lại một cách tệ hại hơn.

Hàn Phi mấy tiếng trước còn thoi thóp, hiện tại đã dùng hết sức chạy như điên, vết thương trào máu ra, tốc độ cũng không giảm đi chút nào.

Sở dĩ có điều kỳ diệu về mặt y học này, hoàn toàn là công lao của quỷ nhảy lầu đang điên cuồng leo lên tầng.

Trong lối thoát hiểm của tòa nhà số 1, tất cả những nơi mà cô ta bò qua đều sẽ lưu lại vết máu, cô ta mặc ý gieo rắc hận thù và nguyền rủa trên cơ thể mình, cũng không biết lúc còn sống cô ta đã trải qua những điều gì, tại sao lại có oán khí lớn như vậy?

"Anh Hoa, hay là anh đặt em xuống đi." Cơ thể Tiểu Phương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, anh ta không biết bị gã thương nhân lấy mất thứ gì, hiện tại một chút sức lực cũng không sử dụng được.

"Cậu biết thứ dưới tầng là gì không?" Anh Hoa cúi đầu, tuổi tác anh lớn rồi, chân tay không còn tốt như người trẻ, cả đường chạy như điên, giờ đã không chịu nổi rồi.

Anh ta không nói là không thể chịu được nữa, nhưng tốc độ của anh ấy đã dần dần chậm lại, trán đầy mồ hôi.

"Anh Hoa..."

"Cậu đừng cho rằng chết là kết thúc, còn 1 vạn thứ đau đớn hơn cái chết nhiều." Anh Hoa thốt ra vài câu nói từ kẽ răng, dường như anh ta đã biết điều gì đó: "Nếu có thể sống, không cần biết sống như thế nào, đều đừng từ bỏ."

Anh Hoa kéo Tiểu Phương, tốc độ của cả hai người đều chậm lại, bóng quỷ nhảy lầu giống như một con côn trùng khổng lồ đang bò lên trên càng ngày càng gần!

Một mùi máu nồng nặc xộc vào mũi, máu vương vãi trộn lẫn với những miếng thịt có viết chữ đen, bọn họ có thể nghe thấy giọng nói bị kìm nén điên cuồng của người phụ nữ.

"Ai đang ở trên lầu? Ai đang ở hành lang? Đừng chạy nữa, nếu bị tôi đụng sẽ chết!"

"Các người chạy không thoát đâu, các người có thể chạy đi đâu? Tôi sẽ bắt được các người, lôi toàn bộ các người xuống!"

"Chết đi, toàn bộ đều phải chết!"

Giọng nói ở tầng dưới phảng phất như sợi dây xích câu hồn, ngày càng rõ.

Khi chạy đến tầng 21, hai chân anh Hoa run rẩy, anh đã không chịu được nữa, nhưng anh không muốn bỏ Tiểu Phương lại.

Anh ta dường như đã làm chuyện như vậy trước đây, bây giờ cảnh tương tự lại xuất hiện.

Nếu chỉ có thể sống một người, cơ hội này có nên trao cho người khác không?

Trong tòa nhà chết chóc bất luận lựa chọn như thế nào, đều không sai, không có ai sẽ chỉ trích anh, bởi vì khi một thế giới tồn tại quỷ, con người có thể đẩy mọi lỗi lầm và sự điên rồ của mình cho quỷ quái.

Tiểu Phương là đồ đệ đầu tiên của anh Hoa, Tiểu Phương cũng chưa bao giờ hỏi anh Hoa đồ đệ trước đây đã đi đâu rồi, hai người sư phụ và đồ đệ rất ăn ý, cũng không muốn nhắc tới chuyện không hay.

Nhưng có một số chuyện không phải không muốn nhắc tới, thì có thể tránh được.

Đôi chân không còn sức lực nữa, nếu không bỏ Tiểu Phương xuống, anh Hoa và Tiểu Phương đều sẽ chết.

"Lại phải đưa ra lựa chọn như vậy nữa sao?" Anh Hoa biết Tiểu Phương sẽ không trách anh, nhưng chính vì như vậy mới làm cho anh khó chịu hơn, những cảm xúc trong tâm trí đang va chạm, những đường vân màu sắc sặc sỡ như nụ hoa đang nở ra những cánh hoa.

Ngón tay nắm chặt Tiểu Phương dần dần buông ra, anh cũng vẫn muốn kiên trì thêm chút nữa, nhưng thực sự anh đã không thể gánh thêm được Tiểu Phương nữa.

Năm ngón tay anh Hoa buông ra, khi Tiểu Phương sắp bị ngã xuống cầu thang, một tay khác đã vươn ra và nắm lấy cánh tay của Tiểu Phương.

"Chạy!"

Khi Hàn Phi đang quan sát vị trí của nữ quỷ nhảy lầu, phát hiện hai bảo vệ càng lúc càng xa mình, hắn không chút do dự đưa tay ra.

Có lẽ trong mắt một số người, hai nhân viên bảo vệ tụt lại phía sau vừa hay có thể giúp mình trì hoãn thời gian, vừa giảm khả năng mình bị quỷ bắt.

Chỉ cần có thể tăng xác suất sống sót của mình, để người khác phải bỏ mạng cũng không quan tâm.

Khi anh Hoa đưa ra lựa chọn, Hàn Phi cũng đang lựa chọn, chỉ có điều hắn không hề tuân theo quy tắc của tòa nhà chết chóc, nói theo cách khác, lựa chọn mà hắn đưa ra không phải là lựa chọn mà Cánh bướm muốn thấy.

Cánh bướm độc ác đó thích nhất là chơi đùa với nhân tính, trong vụ án chặt thây ghép xác ban đầu, nó còn cố ý để người lang thang nhìn thấy chân tướng, sau đó tận mắt chứng kiến người lang thang đi tố cáo, cuối cùng bị người thường xua đuổi như một kẻ mất trí.

Nhân tính trong mắt Cánh bướm không đáng một xu, chỉ là công cụ, chỉ là đường vân trên cánh của nó.

Nhưng trong mắt Hàn Phi, nhân tính là đóa hoa kiên cường nhất, diễm lệ nhất, cho dù ở tận đáy vực thẳm, nó vẫn có thể nở hoa.

"Đừng dừng lại!"

Hàn Phi nắm lấy Tiểu Phương, cõng anh ta trên lưng.

Băng thấm đẫm máu, Tiểu Phương và anh Hoa không ngờ Hàn Phi lại đến cứu họ, hai bên rõ ràng cũng chưa nói chuyện nhiều với nhau.

"Bạch Tư Niệm ..." Tiểu Phương đã ghi nhớ cái tên này sâu trong lòng, vào thời điểm nguy cấp này, cứu ai đó sẽ phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.

"Hãy giúp tôi nhìn phía sau!"

Hàn Phi đang tập trung vào sức mạnh thể chất, có thể cõng được Tiểu Phương, mà không làm giảm tốc độ của chính mình. Hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi có thể cứu, hắn cảm thấy hiện tại hai người bảo vệ này là đồng đội duy nhất của hắn, nhất định phải trân trọng bọn họ.

"Được." Tiểu Phương ngoảnh đầu nhìn phía sau lưng, Hàn Phi đã giúp mình, anh ta cũng muốn giúp Hàn Phi.

Trong thâm tâm anh ta thậm chí còn đưa ra một quyết định, khi con quái vật đuổi đến sau lưng, anh ta sẽ ôm quái vật cùng lăn xuống phía dưới tầng, để tranh thủ thời gian cho Hàn Phi.

Quấn chiếc váy đỏ quanh cổ, Hàn Phi còn phải dùng hai tay để cõng Tiểu Phương, lúc này hắn không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn lên tầng cao nhất.

"Tôi nhìn thấy các người rồi! Tôi nhìn thấy các người rồi!" Thanh âm bị xé rách phát ra âm thanh kinh khủng, khi Hàn Phi và những người khác chạy đến tầng 22, nữ quỷ nhảy lầu xuất hiện sau lưng bọn họ.

Máu nhuộm đỏ bậc thang, cơ thể nát bét khi rơi xuống được chắp nối với nhau, thân thể nứt nẻ bị cánh tay vặn vẹo lôi kéo, điên cuồng bò lên trên!

"Tôi sẽ kéo các người rơi xuống! Bị tôi đụng phải sẽ phải chết!"

Biết sau lưng mình có quỷ, và nhìn thấy quỷ ở ngay sau lưng, đây hoàn toàn là hai trải nghiệm khác nhau.

Anh Hoa vốn đang miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh của mình, đã hoàn toàn sụp đổ khi nhìn thấy con quỷ nhảy lầu, phòng tuyến tâm lý của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, hoa văn quỷ quái màu đỏ thẫm mọc ra từ sau gáy của anh ta, hoa văn đó ngày càng sặc sỡ.

Bước chân hướng lên trên trở nên vô lực, trên mặt anh Hoa đã toàn là sự tuyệt vọng.

Cánh tay vặn vẹo truyền đến tiếng xương gãy, tay của quỷ nhảy lầu đột nhiên nắm lấy lưng anh Hoa.

"Nguy hiểm!" Tiểu Phương lớn tiếng nhắc nhở, Hàn Phi cũng nhìn thấy quỷ quái đuổi theo phía sau, hắn không chút do dự, trực tiếp ném chiếc váy đỏ trên cổ xuống cái tay vỡ nát kia.

Chiếc váy quá nhẹ, rất khó ném trúng người.

Để đảm bảo rằng chiếc váy ném trúng mục tiêu, Hàn Phi đã nhét bộ đàm bảo vệ vào chiếc váy đỏ trong khi chạy trốn.

Ngón tay vỡ nát túm lấy chiếc váy đỏ, quỷ nhảy lầu lần đầu tiên chạm vào thứ này, cô ta cũng hơi sững lại.

Vết máu trên chiếc váy đỏ và vết máu trên người cô ta như hai con dao nhọn, trực tiếp đâm vào linh hồn của nhau, ngay lúc đó máu bắt đầu lan ra khắp tòa nhà!

Chiếc váy đỏ là oán niệm cỡ lớn, quỷ nhảy lầu nắm được một loại nguyền rủa, hai bên đều bình yên vô sự sống trong tòa nhà chết chóc lâu như vậy, cho đến hôm nay đã chạm mặt nhau.

Vết bẩn nguyền rủa màu đen trên người quỷ nhảy lầu đang lan ra trên chiếc váy đỏ, bên trong chiếc váy đỏ có một cỗ ý thức đáng sợ bắt đầu thức tỉnh.

Quỷ nhảy lầu muốn giết chết tất cả mọi người, cô ta hoàn toàn không quan tâm đến chiếc váy, muốn xé rách chiếc váy trên tay thành từng mảnh, nhưng dù xé thế nào thì chiếc váy đỏ vẫn hoàn toàn không bị hư hại.

Nhân lúc cô ta do dự một lát, ba người bảo vệ đã thành công chạy lên tầng 24.

"Trong tòa nhà chết chóc càng sợ hãi sẽ chết càng nhanh." Hàn Phi nhớ đến lời nhắc nhở của Kim Sinh, hắn lại liếc nhìn anh Hoa phía sau, bây giờ tình trạng của anh Hoa đã bắt đầu không ổn.

"Thôi kệ đi, hoàn thành nhiệm vụ trước rồi tính sau!"

Mở cửa thoát hiểm ra, Hàn Phi cõng Tiểu Phương đã đến phòng 1244, hắn ra sức vặn tay nắm cửa, kết quả phát hiện cánh cửa này thực sự đã bị khóa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro