Chương 339: Lối ra trong miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dã thú trong nội tâm bị thả ra khỏi lồng, đáy mắt dần dần bị màu đỏ chiếm cứ, Hàn Phi nhìn mọi thứ đều trở nên đỏ bừng.

Nơi sâu thẳm của tâm trí hắn đau như kim châm, một số ký ức hắn đã quên trong tiềm thức đang thức tỉnh theo một cách khác.

Đã từng có một đêm, cũng đỏ như máu như hôm nay, không thể phân biệt được là đang chảy máu mắt hay thế giới bị bôi đỏ.

Thân thể người quen thuộc bị uốn cong thành nhiều tư thế khác nhau, máu như hoa nở trên chỗ vết thương trên da, Hàn Phi lúc bé đang trốn ở đâu đó, cô nhi viện bị bao phủ trong màn đêm đẫm máu, giống như một hòn đảo nổi trên biển sâu.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Ngưỡng tinh thần của bạn đang ở giai đoạn nguy hiểm! Đề nghị nhanh chóng điều chỉnh!"

Lời nói lạnh lùng của hệ thống khiến Hàn Phi tìm lại một tia lý trí, hắn thở hổn hển, lúc này mới cảm giác được toàn thân đau đớn.

"Khi thiên phú đồ tể nửa đêm được kích hoạt, trong đầu mình dường như nhớ lại một số chuyện mà mình không muốn đối mặt."

Trong lòng cảm thấy hơi hoảng hốt, Hàn Phi biết ngưỡng tinh thần của mình được hệ thống ấn định là 100, giá trị ban đầu của người chơi bình thường chỉ là 10, nhưng ngay cả trong trường hợp này, hệ thống cũng chỉ nhắc nhở hắn rằng ngưỡng tinh thần chỉ đang ở giai đoạn nguy hiểm.

"Hộp đen và trí nhớ của mình dường như được hợp nhất với nhau, việc này cũng không biết là tốt hay xấu nữa."

Có những ký ức là thuộc về bí mật của riêng mình, nhưng bây giờ những ký ức đó đang được kích hoạt trong thế giới tầng sâu.

Thể chất đã được nâng lên rất nhiều, động tác của Hàn Phi trở nên vô cùng hung bạo và hoang dã, tràn đầy thú tính.

Một tay cầm dao đồ tể tái sinh, hắn liên tục đâm vào "thành ruột", trên cánh tay còn lại xuất hiện một tia sáng yếu ớt màu đỏ như máu, những chiếc gai nhọn mang theo độc hồn màu đen như mực đâm sâu vào "ruột".

Hàn Phi đã tự mình thử những loại độc hồn đó, độc của Đại Nghiệt trừ mình ra, gần như không ai có thể giải được.

Loại độc đó bá đạo, tà ác, mang theo khí tức tai họa, một khi trúng độc sẽ lan ra nhanh chóng.

Các khuôn mặt người trên "thành ruột" bắt đầu đen lại, bản thân chúng không quá mạnh, chỉ là số lượng rất đông thôi.

Lúc này, độc hồn lan ra trên các khuôn mặt người, lúc đầu rất chậm, cùng với việc Hàn Phi điên cuồng leo lên, độc hồn giống như ngọn lửa thảo nguyên, quét sạch "thành ruột".

Trên những khuôn mặt người đen xuất hiện những vết nứt, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ đau khổ, không chèn ép về phía Hàn Phi nữa.

Quái vật của tủ quần áo vốn dĩ muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Phi, để hắn cũng biến thành mặt người trên "thành ruột", nhưng không ngờ rằng chính mình đã nuốt phải cực độc.

Lượng HP ngày càng ít, Đại Nghiệt cũng càng ngày càng phấn khích, chủ nhân của mình sắp chết rồi, nó rất muốn bay đến bên Hàn Phi, cùng hắn chia sẻ niềm vui này.

Hoa văn màu máu trên cánh tay Hàn Phi càng ngày càng rõ ràng, ngoài những cái gai ra, cũng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Đại Nghiệt.

Nó đang cố gắng thoát ra khỏi hoa văn máu, nhưng có thể là do nó vẫn còn trong giai đoạn sơ sinh và chưa thể kiểm soát hết khả năng của bản thân, có không ít độc hồn và âm khí cũng cũng xâm nhập vào cơ thể của Hàn Phi.

Hàn Phi có thể cảm giác được sự phấn khích của Đại Nghiệt, hắn hiện tại có nỗi khổ trong lòng mà lại không thể nói ra, sự yêu thích của Đại Nghiệt người bình thường cũng thật sự không chịu nổi.

Độc hồn tràn lan, quái vật của tủ quần áo cũng không có tâm trạng ăn thịt Hàn Phi, ngược lại muốn phun ra "thứ bẩn thỉu" này.

Không còn mặt người ngăn cản, Hàn Phi nhanh chóng leo lên, hắn quấn sợi dây xích màu máu quanh mình và người đàn ông trung niên, thành công leo ra ngoài trước khi cạn sạch HP.

Đập mở cửa tủ, Hàn Phi lôi người đàn ông trung niên ra khỏi tủ, hai người ngã xuống đất với vết thương khắp người.

Người đàn ông trung niên khá hơn một chút, trên người mặc chiếc áo máu, mục tiêu chính của mặt người không phải là anh ta, nên chỉ bị thương nhẹ.

Nhưng Hàn Phi xui xẻo hơn, bộ đồng phục bảo vệ trên người lại càng sờn rách, ý thức nguyền rủa sống trong bộ đồng phục bảo vệ gần như bị ăn sạch.

Nằm trên mặt đất, Hàn Phi nhìn cánh tay của mình, hoa văn máu giống như máu tươi, hắn có thể cảm nhận rõ khí tức của Đại Nghiệt.

Chỉ số sinh mệnh đã chạm đáy, Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy quả tim lợn do Từ Cầm làm ra, ăn ngấu nghiến.

Dưới sự giúp đỡ của thiên phú háu ăn của Đồ tể nửa đêm, lượng HP của hắn cuối cùng đã hồi phục một chút.

"Vừa rồi thật là nguy hiểm." Hàn Phi nằm liệt trên mặt đất, độc hồn trên người đã bị Đại Nghiệt hấp thu.

Bây giờ hắn cũng đã đoán ra được tính khí của Đại Nghiệt, mình càng cận kề cái chết thì Đại Nghiệt càng phấn khích.

Nó thích đến gần cái chết và ở bên cạnh những người sắp chết, nhưng nó không muốn Hàn Phi thực sự chết, bởi vì hắn chết rồi, rất khó để lại tìm thấy người mỗi ngày đều đối mặt với cái chết.

"Đúng là nghiệt duyên mà!"

Sau khi lấy lại được chút sức lực, Hàn Phi lại bước tới cạnh quái vật tủ quần áo.

"Đừng lại gần nó nữa." Người phụ nữ nhẹ nhàng can ngăn, lúc nãy nhìn thấy Hàn Phi từ trong tủ đi ra, cô ta thực sự bị sốc, lúc đó cô ta mới bắt đầu tin rằng trên đời thực sự tồn tại kỳ tích.

"Anh trai kia là tỉnh dậy ở gần đây, nghĩa là rất có thể lối ra ở gần đây, người ngoài nhìn thấy trong tủ quần áo có một cái miệng, trong tiềm thức họ sẽ coi nó như quái vật. Nhưng nghĩ kỹ lại, ruột cũng là thông đạo, có khi nào lối ra ẩn giấu ở ngay trong miệng quái vật không?" Nét mặt Hàn Phi mang theo sự khó hiểu: "Cô lang thang trong tủ lâu như vậy, đã từng thấy qua lối ra chưa?"

"Không, tôi chỉ nhìn thấy quái vật."

"Vậy quái vật có thể là lối ra." Hàn Phi không chịu thua, trước tiên dùng dây xích trói chặt người, sau đó dùng cánh tay mà Đại Nghiệt đang ẩn thân mở cửa tủ ra.

Chiếc lưỡi to dày từ trong tủ thò ra, nhưng so với lần trước, chiếc lưỡi đã bị thâm đen, thối rữa và có những vết thương màu đen.

Nhớ lại cách cái lưỡi tấn công người, Hàn Phi tìm kiếm quy luật bắt đầu né tránh, tranh thủ rút dao chém xuống.

Sau khi cắt bỏ bảy chiếc lưỡi đen, không có chiếc lưỡi mới nào xuất hiện trong miệng tủ quần áo nữa.

"Cảm giác như nó bị trúng độc rồi!" Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào hàm răng đã hóa đen của con quái vật, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Còn chưa đủ." Hàn Phi đến gần tủ quần áo, thò cánh tay nơi có Đại Nghiệt đang ẩn thân vào trong tủ quần áo, vuốt ve hàm răng của đối phương, liên tiếp thử nghiệm trên bờ vực cái chết, "chu đáo bón cho ăn".

Quái vật trong tủ quần áo không thể di chuyển, sau khi giày vò đối phương đủ một tiếng, những cái răng đen xì đó bắt đầu rụng ra, tiếng than khóc trong "ruột" của quái vật tủ quần áo giảm dần.

Thò đầu vào bên trong, trên thành ruột của quái vật tủ quần áo đã chảy ra nước đen, những mặt người nhợt nhạt đó đã bị độc hồn ăn mòn đến mức không thể nhận ra.

Hàn Phi lấy dao tái sinh ra, giẫm lên mép tủ, chuẩn bị tiến vào lần nữa.

Bất kể có phải là một trò chơi chữa trị hay không, mất hơn một giờ để giày vò một con quái vật cho đến chết, không ít thì nhiều hẳn là cũng cho ít phần thưởng.

Hàn Phi liếc nhìn nút thoát đã sáng, hắn liền nhảy vào tủ dưới ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ và người đàn ông trung niên.

Dùng con dao tái sinh đào bậc thang trên "thành ruột" của quái vật, quái vật tủ quần áo dường như đã chết thực sự, không chút cản trở, Hàn Phi thuận lợi đi đến chỗ sâu nhất của "ruột".

Đó là một không gian hoàn toàn kín, điều khiến Hàn Phi ngạc nhiên nhất là ở cuối bức tường ruột máu thịt còn có một cánh cửa tủ khác.

Cửa tủ hướng ra ngoài, lúc này có cảm giác Hàn Phi chính là đang ở trong tủ.

Hắn cố gắng đẩy cửa, nhưng nó đã bị khóa, dường như có rất nhiều giấy niêm phong và băng dính trên đó.

Điều chỉnh góc độ, Hàn Phi nghiêng người qua khe tủ kiểm tra, ngoài cửa tủ hình như là một phòng ngủ bình thường với giường đôi và bàn làm việc, tủ quần áo được bố trí ngay trên giường.

"Đây chính là lối ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro