15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park YooChun đưa Kim JaeJoong ngồi vào xe của Kim JunSu, trong nội tâm mơ hồ cảm thấy bất an, vốn muốn lừa cho Kim JaeJoong đi ngủ, Kim JunSu lại đột nhiên dẫn người đến, muốn hắn đưa Kim JaeJoong lập tức đi cùng với cậu, Park YooChun hỏi cậu muốn làm gì, Kim JunSu nói, Jung YunHo tới rồi, chỉ bằng một câu nói đó, Park YooChun sắc mặt đông cứng đưa Kim JaeJoong ngồi vào xe của Kim JunSu.

Xe của Kim JunSu chạy ra khỏi khu Ginza, dọc theo đường cao tốc hướng về phía ngoại ô Tokyo, xe của Kim JunSu được những chiếc xe khác bao lại ở giữa, Lee Hyuk Jae lái xe cho bọn họ, Kim JunSu ngồi ở ghế phụ lái phía trên, Park YooChun cùng Kim JaeJoong ngồi ở băng ghế sau.

Kim JaeJoong tựa trên người Park YooChun đã mơ màng ngủ, Park YooChun tiện tay ôm cậu vào lòng, khoác áo khoác của mình lên người cho cậu, ở trong không gian u ám của chiếc xe, chiếc khuyên chữ thập ở tai phải của Kim JaeJoong mơ hồ lóe lên hàn quang, khiến trong lòng Park YooChun càng thêm lo lắng bất an, mơ hồ dự cảm sắp có sự phát sinh, chỉ một tên Jung YunHo lại có thể khiến cho bọn họ cảm thấy như gặp phải đại dịch.

Hơn mười chiếc xe như rắn yên lặng trườn trên đường quốc lộ của vùng núi, bốn phía màn đêm vắng vẻ tựa như một động đen há to miệng, chờ bọn họ tự chui đầu vào.

Kim JunSu quay đầu nhìn thoáng qua Park YooChun, Park YooChun đang gắt gao ôm lấy Kim JaeJoong, rất sợ có người sẽ cướp mất bảo bối của hắn, cậu thử nói một câu với Park YooChun, nhưng không nghe thấy hắn đáp lại, Kim JunSu có chút giận dỗi, không thèm nói chuyện với hắn nữa, bên trong xe trở lại một mảnh tĩnh lặng.

Park YooChun chỉ ôm chặt Kim JaeJoong, chỉ có như vậy mới có thể khiến trái tim hắn kiên định hơn một chút, hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện hắn đối với Kim JaeJoong tự tung tự tác, hắn đã phản bội lại sự tín nhiệm của Kim JaeJoong, phản bội lại tình anh em suốt hai mươi năm của Kim JaeJoong đối với hắn, hắn là một kẻ phản bội đê tiện đáng xấu hổ, hắn biết nếu như Kim JaeJoong tỉnh táo trở lại, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, nghĩ đến có một ngày bị Kim JaeJoong oán hận, trái tim Park YooChun lại co thắt, nhưng nếu để hắn buông tay Kim JaeJoong, nhìn Kim JaeJoong yêu người khác, nhất là Jung YunHo, tưởng tượng đến chuyện Kim JaeJoong ở cùng một chỗ với Jung YunHo, đố kỵ tựa như ngọn lửa thiêu đốt trái tim hắn, thống khổ khó chịu, không cam lòng, ghen ghét, đau nhức giống như trái tim bị moi sống ra ngoài, dằn vặt lý trí của hắn.

Hắn vừa nghĩ tới Kim JaeJoong bị Jung YunHo mang đi, hắn nghĩ mình nhất định sẽ gục ngã mất, sẽ lại trở nên điên loạn, dựa vào cái gì Jung YunHo hắn chưa từng nỗ lực lại có thể độc chiếm Kim JaeJoong, dựa vào cái gì dám đoạt lấy bảo bối mà hắn từng che chở nhiều năm như vậy, Jung YunHo hắn có tư cách gì muốn cậu, có tư cách gì tranh giành Kim JaeJoong với hắn, cướp đi bảo bối mà hắn muốn bảo vệ suốt đời, Jung YunHo không có tư cách này, dựa vào cái gì chỉ có cái khí chất ngạo mạn, vênh váo hung hăng đuổi tới Nhật Bản, ngang ngược bá đạo đòi Kim JaeJoong trở về, giống như Kim JaeJoong chỉ thuộc về mình hắn, còn bản thân mình trái lại là một kẻ trộm cắp nghèo khổ, cướp mất vật sở hữu của Jung YunHo, bản thân mình thật sự giống như một kẻ trộm cắp núp dưới cánh Kim JunSu, tìm kiếm sự che chở.

Dựa vào cái gì mà muốn hắn cam tâm, không buông tay, nhất định sẽ không buông tay, bức hắn nóng nảy đến mức ngay cả suy nghĩ muốn hủy diệt Kim JaeJoong đều có, JaeJoong là của hắn, là của Park YooChun hắn.

Tiếng súng thanh thúy phá tan cái tĩnh mịch của trời đêm, hàng xe phía trước đột nhiên lệch khỏi mặt đường thẳng, không khống chế được mà đâm vào vách núi bên phải, rầm một tiếng, nổ tung ngay giữa đường.

Chiếc xe mà Park YooChun đang ngồi đột nhiên phanh gấp, áp lực rất lớn khiến Kim JaeJoong và Park YooChun đều chúi người về phía trước, nếu không có dây an toàn sợ là đã bay ra ngoài mất, Park YooChun liều mạng ôm Kim JaeJoong vào trong ngực, trán hắn bị đập vào ghế tựa phía trước, chất lỏng âm ấm đặc sệt dọc theo trán lưu lại, mùi máu tươi xộc lên trong khoang mũi.

"YooChun"

Kim JunSu lập tức chồm lên, từ ghế phụ vươn người xuống, vội vàng kiểm tra xem Park YooChun có bị thương hay không.

Kim JaeJoong tuy rằng bị Park YooChun ôm chặt trong ngực, nhưng vẫn bị đau do va đập, cậu kinh ngạc mở mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn lên khuôn mặt Park YooChun.

"YooChun, đầu cậu chảy máu kìa."

Kim JaeJoong hoảng hốt lấy áo bịt vào vết thương trên trán hắn, mãi đến khi máu đã đông lại, mới buông ra.

"Không sao, JaeJoong đừng sợ."

Park YooChun kiểm tra Kim JaeJoong một chút, xác định cậu không sao, mới đem cậu đặt dưới thân mình, dùng toàn bộ cơ thể bảo vệ cậu, cố sức trấn an cậu.

Kim JunSu sững sờ ngây ngốc một bên, Park YooChun từ đầu đến cuối đều không đáp lại lời nói của cậu, Kim JunSu nhìn hắn coi Kim JaeJoong như bảo bối mà đặt dưới thân, căm giận ngồi lại vị trí của mình.

"Chiếc xe này có khả năng chống đạn rất tốt, đừng lộn xộn, mau tắt đèn đi."

Kim JunSu trầm ngâm nhìn ra ngoài xe, Lee Hyuk Jae tắt đèn xe, những chiếc xe khác cũng lập tức tắt đi, ẩn náu trong bóng tối.

Tĩnh lặng vài giây, phía trước đột nhiên có ngọn đèn rực sáng, ánh đèn chói mắt khiến cho Park YooChun không tài nào mở mắt ra nổi, phải lấy tay che trước mắt, cố gắng muốn nhìn rõ đối phương, người của đối phương đã đi từ trong xe ra, xuất hiện ở nơi ngược sáng, chặn đứng con đường phía trước của Kim JunSu bọn họ.

Cuối cùng, một người bước từ trong xe ra, thân ảnh cao lớn trong ánh đèn chói mắt, lộ ra khí phách mạnh mẽ.

Jung YunHo, Park YooChun cả người trở nên chấn động, tuy rằng hắn đã phỏng đoán trước đây chính là Jung YunHo, nhưng khi nhìn thấy tận mắt lại là một chuyện khác, cánh tay càng thêm dùng sức ôm lấy Kim JaeJoong, vẫn là phải đối mặt, trốn tránh cũng không được nữa rồi. Đột nhiên lại muốn cùng Jung YunHo mặt đối mặt giao chiến, có lẽ trong ngực sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Jung YunHo mặc một chiếc áo khoác da màu đen, dáng người cao lớn suất trực, nhàn nhã châm một điếu thuốc, mang theo nét cười bỡn cợt, ánh mắt ngang ngược trêu chọc sắc bén lóe lên hàn quang, chiếc khuyên tai chữ thập bên tai trái tỏa ra tia sáng rực rỡ, nhìn chằm chằm vào vị trí chính xác chiếc xe của Kim JunSu. Giống như sư tử trêu chọc con mồi trước khi tiếp cận.

Kim JunSu ngồi thẳng trong xe, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm về phía Jung YunHo, khóe môi cong lên một nụ cười, bình thản ung dung, cậu không phải là con mồi của Jung YunHo, ai là con mồi của ai còn phải bình luận thêm hay sao.

Tĩnh lặng giống như đang cận kề cái chết, trầm tĩnh trước khi bùng phát, bầu không khí này thật khiến cho người ta hít thở không thông, giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng.

Jung YunHo yên lặng vứt điếu thuốc trong tay xuống, vươn tay phải ra, toàn bộ phần tay phải kể cả cánh tay, cổ tay và bàn tay đều được lắp dụng cụ giảm chấn, thuộc hạ của hắn đưa lên một khẩu pháo truy kích mini đường kính 15.6, Jung YunHo nhàn nhã gác lên tay phải, điều chỉnh vị trí của khẩu pháo cho thật tốt, khóe môi mang theo nụ cười lạnh lùng tàn ác.

"Bang"

Theo hướng Jung YunHo tiếp cận, một chiếc xe ở cuối đoàn xe đi theo Kim JunSu bị phá hỏng, uy lực của khẩu pháo nhấc bổng chiếc xe lên không trung, xoay hai vòng rồi nổ tung, tiếng nổ mạnh chấn động khiến cả mặt đất đều rung lên, tia lửa đỏ rực bắn ra bốn phía.

"Không hổ là kinh doanh súng ống đạn dược, mang theo thứ này để khoe khoang, thật là được mở rộng tầm mắt."

Kim JunSu nheo mắt, cười cười, trong ánh mắt lóe lên hàn quang.

"Kim JunSu, giao Kim JaeJoong ra đây!"

Jung YunHo tiếp tục bắn nổ một chiếc xe bảo vệ khác của Kim JunSu.

Park YooChun chỉ cố sống cố chết ôm lấy Kim JaeJoong.

"Hội trưởng, để tôi ngăn cản Jung YunHo, hội trưởng mau chạy đi!"

Lee Hyuk Jae rút súng, chồm người ra ngoài cửa sổ, nhắm về phía Jung YunHo, nhưng còn chưa kịp nổ súng, đối phương đã chĩa súng bắn vào lốp xe, lốp xe nổ tung, giống như đang cảnh cáo bọn họ, Lee Hyuk Jae thu người vào, kéo cửa kính lên.

Ngay cả những thiết bị dùng trong đêm cũng đều được bố trí cẩn thận, ở nơi tối tăm này cũng có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng, Kim JunSu bọn họ trong mắt Jung YunHo nhất định sẽ không có chỗ nào trốn thoát.

"Yên tâm đi, có Kim JaeJoong ở đây rồi."

Kim JunSu giải thích rõ ràng cho Park YooChun nghe, Park YooChun lập tức cau mày, hắn hiểu rõ Kim JunSu có ý muốn đem Kim JaeJoong làm lá chắn cho mình, tuy rằng Jung YunHo tuyệt đối sẽ không làm Kim JaeJoong bị thương, nhưng hắn cũng tuyệt đối không cho phép Kim JunSu làm như vậy.

"Cậu đừng giở trò với JaeJoong, nếu JaeJoong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi quyết không tha cho cậu."

"Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được!"

Kim JunSu kỳ thực muốn kéo dài thời gian, viện binh rất nhanh sẽ đến đây, vạn bất đắc dĩ cậu mới phải dùng đến cách này, bởi vì cái cậu quan tâm chỉ là sống chết của Park YooChun. Tuy rằng vũ khí của mình không thể hoàn hảo như của Jung YunHo, nhưng cậu có nhiều người hơn, cường long còn khó áp chế rắn độc, huống chi thực lực của bọn họ cũng không hề kém cạnh Jung YunHo.

Không biết ai là người đã châm ngòi, cả hai bên bắt đầu sống mái với nhau, hai bên đều là súng vác vai, đạn lên nòng, rất nhanh đã đánh nhau một chỗ, Jung YunHo chơi phá hoại xe còn chưa hả hê, hắn là muốn đem mùi vị của cái chết đến cho thuộc hạ của Kim JunSu, có thể họ không sợ chết, nhưng mùi vị ngồi chờ cái chết đến với mình, thực sự rất kinh khủng.

"Kim JaeJoong, anh đúng là kẻ gây tai họa."

Kim JunSu châm chọc liếc mắt về phía sau, Kim JaeJoong trái lại chỉ trốn vào trong lòng Park YooChun, thật đúng là biết hưởng thụ, Kim JunSu giễu cợt cười lên.

Lee Dong Hae mang theo viện binh từ phía sau đánh đến, thế cục này có thể xoay chuyển, hai bên đều không tiếc bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình, chỗ này trở thành vị trí an toàn của Kim JunSu, hai bên đều tránh khỏi chỗ đó.

"Hội trưởng, mau xuống xe!"

Xe của Lee Dong Hae đỗ cách Kim JunSu không xa, hắn đi dọc theo thân xe, thuộc hạ của hắn yểm trợ tiếp cận bên người Kim JunSu.

"Park YooChun, mau đưa bảo bối của anh đến xe của Dong Hae, đi mau."

Kim JunSu rõ ràng là khiêu khích châm chọc, nhưng Park YooChun không hề đáp lại cậu, che chở cho Kim JaeJoong đi ra từ ghế sau, vừa muốn mở cửa, không có chút cảnh giác, Lee Dong Hae liền đưa tay kéo Kim JaeJoong ra, che chắn trước người Kim JunSu, hắn cùng Lee Hyuk Jae đem Kim JunSu kẹp ở giữa, Kim JaeJoong lại trở thành tấm lá chắn tốt nhất, Jung YunHo bên kia quả nhiên không dám nổ súng.

"Kim JunSu, thả JaeJoong ra!"

Park YooChun phẫn nộ muốn xông lên kéo Kim JunSu ra, giành Kim JaeJoong lại, nhưng lại vừa đúng ý Kim JunSu, Park YooChun vừa vặn đứng ở phía sau vòng bảo hộ của mình, trái lại sẽ càng an toàn hơn.

"Park YooChun, anh tốt nhất đứng im ở đó đừng nhúc nhích, yên tâm đi, bảo bối của anh rất an toàn, em bất quá chỉ muốn mượn anh ấy để dùng một chút, anh nếu còn làm loạn, em sẽ bắn chết anh ấy."

Kim JunSu dùng súng chĩa vào vị trí của tim phía sau lưng Kim JaeJoong, Park YooChun lập tức bình tĩnh trở lại, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Kim JunSu, hắn biết Kim JunSu không dám giết Kim JaeJoong, Jung YunHo sẽ càng không, nhưng hắn sợ nếu vô tình nổ súng, sẽ khiến Kim JaeJoong bị thương.

"YooChun, YooChun, YooChun!"

Kim JaeJoong hoảng hốt gọi tên Park YooChun, đột nhiên bị đặt vào tình trạng đáng sợ này, bất an giãy dụa, kích thích trái tim của Park YooChun trở nên căng thẳng, hắn nôn nóng muốn đem Kim JaeJoong đặt dưới sự bảo vệ của mình một lần nữa, nhưng lại sợ nếu tùy tiện hành động sẽ khiến Kim JaeJoong bị thương, căng thẳng nôn nóng khiến toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, liều mạng nhìn chằm chằm vào Kim JaeJoong.

"JaeJoong, đừng làm loạn, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến cậu."

Kim JaeJoong nghe vậy bình tĩnh trở lại.

Kim JaeJoong chính là trọng điểm của hai bên, là mấu chốt.

Jung YunHo ném khẩu pháo truy kích trên tay sang một bên, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kim JaeJoong, vừa điên cuồng vừa ngạo mạn.

"Kim JunSu, thả Kim JaeJoong ra."

"Jung thiếu gia, anh phải biết lõ tình cảnh của mình chứ, hiện tại nơi này đều là người của tôi, đang ở thế bị động chính là Jung thiếu gia, anh có tư cách gì mà yêu cầu tôi."

Kim JunSu nở nụ cười gian xảo.

"Chưa biết ai thắng ai đâu, rất khó kết luận được, Kim hội trưởng."

Jung YunHo ung dung bình thản từng bước đi tới, thuộc hạ của hắn theo sát phía sau để bảo vệ chủ nhân của mình. Họng súng của Lee Dong Hae và Lee Hyuk Jae di chuyển theo Jung YunHo, thuộc hạ của bọn họ cũng tiến lên bảo vệ Kim JunSu ở giữa.

Bầu không khí ngưng đọng này khiến cho người ta hít thở không thông, thần kinh của hai bên căng thẳng tới cực điểm, đối diện với cái chết chỉ gần trong gang tấc, nhưng cả hai bên đều là những người trung thành không sợ chết.

Kim JaeJoong là mấu chốt của hai bên, cho nên hai bên đều không có ai dám tùy tiện xuất thủ, hai bên ở vào trạng thái giằng co, mọi tinh lực đều tập trung trên người đối phương.

Kim JaeJoong mới một giây trước còn đang sợ run, trong mắt đã chợt lóe lên hàn quang, Kim JunSu vừa cảm thấy có điểm bất thường, đột nhiên bị Kim JaeJoong đá vào bên sườn, ngã về phía sau, súng trong tay bị Kim JaeJoong cướp lấy, giây tiếp theo đã nhanh chóng đặt ở huyệt thái dương của Park YooChun, tất cả mọi người đều kinh sửng sốt, Park YooChun ngây ngốc nhìn Kim JaeJoong, vẫn chưa kết kinh ngạc.

Trong đáy mắt Jung YunHo lộ ra tiếu ý, cúi đầu cười rộ lên.

"Kim JaeJoong, em thật đúng là có khả năng giả ngu, anh còn không biết em có tài năng diễn kịch thiên phú như vậy."

Kim JunSu từ trên mặt đất đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt đã không còn một chút mê man vô tội của Kim JaeJoong, ở ánh mắt ấy giờ đây lộ ra sự sắc bén giễu cợt, tròng mắt trong suốt mang theo khí chất lạnh lùng nghiêm túc.

"YooChun, em nói đúng rồi, anh là bị Kim JaeJoong lừa."

Kim JunSu châm chọc nhìn Park YooChun, giống như ván bài này mình đã thắng cược.

Park YooChun vẫn ngây ngốc nhìn Kim JaeJoong, trong đại não trống rỗng, hắn không dám tin Kim JaeJoong lại có thể tỉnh táo lại, đúng như Kim JunSu nói, hắn thực sự đã bị lừa.

"Kim JunSu, nói người của cậu lùi ra phía sau, bằng không tôi bắn chết Park YooChun, đừng cho là tôi sẽ nương tay với Park YooChun, đời này tôi hận nhất chính là người phản bội mình, nếu như hiện giờ không phải cậu ta vẫn còn giá trị lợi dụng, tôi sẽ giết chết cậu ta cho cậu xem."

Kim JaeJoong lên nòng súng, trong mắt là sát khí lạnh lùng.

"Kim JaeJoong, anh được lắm, xem như anh lợi hại, con mẹ nó giả tạo như thật, đem Park YooChun trở thành kẻ ngu ngốc đùa bỡn trong lòng bàn tay thật sự thoải mái đi."

Kim JunSu tức giận không ngớt,cậu cảm thấy bi thương thay cho kẻ ngu ngốc Park YooChun kia, không cam lòng, đây là tính toán gì, làm gián điệp, kế ly gián...

"Park YooChun, anh mau nhìn bảo bối của anh đi!"

Kim JunSu biết trái tim Park YooChun lúc này nhất định sẽ đau đớn tới cực điểm, đáng đời hắn.

Nhưng Kim JunSu lại cho người của mình lui xuống, cậu không dám đem Park YooChun ra đặt cược, Kim JaeJoong cậu tàn nhẫn như vậy, chuyện gì cũng dám làm.

Kim JaeJoong dùng lực ép Park YooChun lùi xuống phía sau, chậm rãi lùi về bên người Jung YunHo.

"Bảo bối, hoan nghênh em trở về."

Jung YunHo trêu chọc dán vào phía sau lưng Kim Jaejoong, tay phải dùng sức vòng qua phần eo đang dán vào lưng Park YooChun, cố sức ôm cậu vào lòng.

Kim JaeJoong đột nhiên bị Jung YunHo ôm vào lòng, lạnh lùng liếc hắn, "Jung YunHo, còn không mau cùng người của anh cút đi, muốn ở đây chờ chết sao?"

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm