44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung YunHo biểu tình hờ hững ngồi giữa phòng khách, trong miệng ngậm một điếu thuốc, lông mày hơn nhướn lên, ánh mắt sắc như dao đảo qua xuống phía dưới, những người ngồi bên dưới đều là thuộc hạ vào sinh ra tử với Jung YunHo, trên hắc đạo cũng là nhân vật có tiếng tăm, nhưng bị Jung YunHo liếc qua thì không khỏi run như cầy sấy, mồ hôi lạnh từ đỉnh đầu rỉ ra, như ngồi trên đống lửa, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mãi đến khi Kim JaeJoong hai tay đút túi quần, điệu bộ phong tình vạn chủng đi đến, lập tức hơn mười ánh mắt nhắm chuẩn xác về phía cậu, giống như thấy được cứu tinh, cùng lúc thở ra một hơi.

Kim JaeJoong hơn mười đôi mắt sáng lấp lánh tha thiết nhìn chằm chằm, sửng sốt một chút, không khỏi cảnh giác đứng ở cửa, những ánh mắt đang nhìn về phía cậu lập tức trở nên đáng thương, tựa như chú chó nhỏ bị bỏ đói lâu ngày phát hiện ra chủ nhân của mình đã trở về.

Kim JaeJoong chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Jung YunHo, trong nháy mắt đã hiểu ra tình hình, lộ ra nét cười đặc hiệu.

"Làm sao vậy, Jung thiếu gia đem bọn nhỏ dọa thành cái dạng gì rồi?"

Hiện tại Kim JaeJoong có nói bọn họ là cháu trai bọn họ cũng chấp nhận, chỉ mong nhị đương gia phong tình nhanh nhanh ôm lấy lão đại của bọn họ. Đừng nói là dùng đến mỹ nhân kế, hiện tại bọn họ chỉ ước tâm trí của lão đại chuyển sang Kim JaeJoong, sau đó cho bọn họ được cút.

Jung YunHo đặt bàn tay đang cầm điếu thuốc lên đầu gối, vừa nhìn thấy Kim JaeJoong biểu tình bắt đầu dãn ra.

"Giao dịch bên kia xảy ra chút chuyện."

"Hàng bị thu giữ sao?"

"Không phải, đúng lúc Kang In rời đi, bắt hụt, nhưng Kang In lại bị bắt giữ."

Nếu chỉ là hàng hóa bị thu giữ thì Jung YunHo cũng không phát sinh ra biểu tình nghiêm trọng đến vậy.

"Về phần các cậu, trở về quản người của mình cho thật tốt, kín miệng một chút."

Kim JaeJoong hất cằm, ý bảo những người ngồi bên dưới lui xuống, bọn họ liền cảm kích quay về điều tra kẻ phản bội.

"Anh cho rằng có người để lộ tin tức, bán đứng chúng ta?"

Kim JaeJoong cúi người sát vào phía sau Jung YunHo, ghé vào vành tai hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Bọn họ đều là những người từ Đông Thần đi ra cùng anh."

Jung YunHo đối với những thuộc hạ mà mình mang theo vô cùng tự tin, Kim JaeJoong gục đầu xuống, ngón tay thon dài trượt trên thành ghế sô pha.

Có gan dám bắt giữ người của Jung YunHo, nếu chỉ là cảnh sát Hàn Quốc thì nhất định không có cái gan ấy, nhưng nếu dây vào ICPO (hình cảnh quốc tế) thì sẽ rất phiền phức.

"Trước tiên tìm cách đưa Kang In ra ngoài đã."

Kim JaeJoong vỗ vỗ vào vai Jung YunHo, Jung YunHo vươn tay phải nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, trực tiếp kéo Kim JaeJoong đến bên cạnh, bản thân thì dịch về phía trong một chút, để Kim JaeJoong ngồi sát bên cạnh mình.

"JaeJoong, em so với anh rõ ràng hơn đúng không?"

"Tôi cho rằng cậu ta không phải muốn phản bội anh, hay là bán đứng anh..."

"Nhưng cậu ta đã hại Kang In bị bắt giữ."

Choi Si Won không tra xét người của ICPO ở Hàn Quốc này không có nghĩa là Jung YunHo không thể tìm ra, Choi Si Won y nếu muốn che đậy cho ai, bảo vệ cho ai là chuyện của y, nhưng lần này làm liên lụy đến Kang In, Jung YunHo hắn nhất định không thể ngồi yên mặc kệ.

"JaeJoong, nói với Choi Si Won 10 giờ tối thứ hai ở kho hàng thứ ba anh tự mình nhận hàng, để cậu ta để lộ tin tức ra ngoài, xem cậu ta còn có thể giấu diếm anh được đến bao giờ, còn có cho bọn người của ICPO dám động vào anh kia thời gian nếm trải chút cực khổ."

Kim JaeJoong liếc mắt nhìn Jung YunHo, sau đó hạ mí mắt xuống, khóe môi cười như không cười nhếch lên.

Đêm đầu đông lạnh lẽo bức người, Jung YunHo lười biếng dựa vào thân xe đen bóng, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhập vào trong bóng tối, im hơi lặng tiếng tựa như con sư tử đang thu nén nhuệ khí của mình, có ý chờ đợi, phần cằm thon nhọn hơi nhếch lên, tinh nhuệ đều thu vào đáy mắt, quét qua mấy con thuyền đang đỗ ở bến tàu một lượt, cuối cùng dừng lại trên bóng dáng thon dài xinh đẹp, khóe môi lạnh lùng lập tức trở nên mềm mại, ánh mắt tham luyến bá đạo không lúc nào rời đi, nhìn cậu bình tĩnh thản nhiên ra lệnh cho thuộc hạ.

Bận rộn suốt nửa giờ, giao dịch cùng nước Nga hoàn tất, sắp xếp mọi hàng hóa thật ổn thỏa. Jung YunHo vẫn giữ nguyên tư thế như lúc đầu, người Nga leo lên thuyền của mình hướng về chỗ Jung YunHo vẫy tay, chỉ thấy một đốm lửa nhỏ như ẩn như hiện chuyển động, đó là điếu thuốc kẹp giữa ngón tay của Jung YunHo.

Người Nga rất nhanh đã rời đi, Jung YunHo ném điếu thuốc trong tay xuống đất, đi qua đứng ở bên bờ, yên lặng chờ con thuyền chậm rãi cập bến, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bóng dáng đứng nơi đầu thuyền, chỉ cách chỗ hắn đứng tầm 6, 7 mét.

...

"Chuẩn bị tốt cả rồi chứ?"

Jung YunHo ngẩng đầu lên, gió mang theo vị biển thổi loạn mái tóc của hắn, biển ẩm ướt lại lạnh lẽo, hắn hơi cau mày, khuôn mặt như điêu khắc không nhìn rõ biểu tình, kiên nghị đĩnh trực, nổi bật lại chói mắt, từ trong lộ ra tà khí ngạo mạn bất kham.

"Jung thiếu gia, thiếu gia cứ yên tâm đi."

Kim JaeJoong cười cợt nịnh nọt, thân ảnh đứng ở mũi thuyền, trong gió lạnh càng thêm thon dài mảnh khảnh.

"Còn chờ cái gì nữa, bị gió tạt vào người rất thoải mái sao?"

Jung YunHo tức giận trừng mắt, Kim JaeJoong khanh khách cười rộ lên, tên này dài dòng như gà mái vậy, trêu chọc lùi về phía sau mấy bước.

"Jung thiếu gia, anh liệu có đón được không?"

Một thân ảnh đen tuyền như hồng nhạn từ trên thuyền vọt xuống, nhảy qua thẳng trước mặt Jung YunHo.

Jung YunHo lộ ra nét cười cưng chiều, mở hai cánh tay muốn đón lấy người vừa mới nhảy xuống kia, lại bị Kim JaeJoong đánh cho lùi về phía sau hai bước.

"Phải thêm vài tuổi nữa, nếu không thì không được đâu."

Kim JaeJoong trụ vững chân, khiêu khích véo véo cơ bắp của Jung YunHo, cau mày bĩu môi.

Jung YunHo đột nhiên kéo lấy tay cậu, đem cậu ghìm chặt vào trong ngực, tức giận độc ác trừng mắt nhìn cái người không biết điều kia, vừa mới chạm vào thân thể lạnh như băng của cậu, liền vạch áo khoác lông của mình ra, trực tiếp bao bọc lấy Kim JaeJoong vào trong hơi ấm của mình, tiếp theo hung hăng uy hiếp cậu.

"Bảo bối, ý em muốn chỉ phương diện nào không được?"

Kim JaeJoong cười rộ lên, yêu mị mê hoặc, dán sát bên tai Jung YunHo thấp giọng khiêu khích.

"Không biết, Jung thiếu gia muốn là phương diện nào thì là phương diện đó."

Jung YunHo say mê dúi vào cần cổ trắng nõn của cậu, như quỷ hút máu cắn mút, quyến luyến tới lui, liền nghe được Kim JaeJoong mị hoặc khiêu khích cười lên.

"Bảo bối có muốn thử xem hay không, kiểm nghiệm một chút."

Xấu xa dùng hạ thân cứng rắn của mình khiêu khích va chạm, khiến Kim JaeJoong ngửa đầu cười lên không ngớt, đôi mắt xinh đẹp khép hờ mê man, yêu dã phong tình mê hoặc khiến Jung YunHo muốn ngừng mà không được, đôi môi nóng rực trượt xuống theo đường cong cổ duyên dáng, tham luyến thô bạo quấn quýt, hơi thở cuồng nhiệt lan tràn phủ lên một lớp ửng đỏ mê hoặc.

Kim JaeJoong ôm chặt lấy Jung YunHo, dướn thân trên lên, hai tay đan vào tóc hắn, phóng túng để hắn tùy tiện hôn mình, hai tròng mắt yêu mị mê man đột nhiên trở nên u ám, ánh mắt giống như nhìn thấy con mồi mà chuyển thành sắc bén hưng phấn, khóe miệng nhếch lên nét cười giễu cợt.

"Cưng à, xem ra có người muốn phá đám hưng phấn của anh rồi."

Kim JaeJoong vuốt ve mái tóc Jung YunHo, tựa như mình là chủ nhân của hắn mà hỏi thăm, thỏa mãn nói nhỏ bên tai Jung YunHo, quyết tâm muốn đùa dai.

"Phải, anh nghĩ thế nào người mất hứng nhất cũng sẽ là em."

Jung YunHo xấu xa hắc hắc cười nhẹ, xấu xa cắn cắn vành tai Kim JaeJoong một chút, khiêu khích tính trả thù của cậu liền hướng hạ thân hắn đánh tới, giữa lúc Jung YunHo may mắn đề phòng chiêu thức ấy, chân phải lại bị cậu hung hăng đá vào một cước, đau đến mức hắn nhe răng cong chân nhảy dựng lên.

Kim JaeJoong lạnh lùng bỡn cợt nhìn Jung YunHo ôm chặt chân kêu loạn.

"Dã tính nan tuần*!"

*dã tính nan tuần: bản tính hoang dã ngang ngược khó thuần phục

Jung YunHo chán nản một bên lắc đầu, một bên chẹp miệng. Đời này bị coi thường rốt cuộc cũng thua trong tay yêu nghiệt Kim JaeJoong, Jung YunHo lắc lắc cẳng chân vừa bị đá, sau đó kiêu ngạo đứng khoanh tay trước ngực, chờ đợi người phá đám việc tốt của hắn.

"Jung YunHo, các người đã bị bao vây, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu cố tình kháng cự bắn chết không tha!"

Lời cảnh cáo bất chợt truyền đến khiến Kim JaeJoong cười rộ lên. Jung YunHo nhăn mặt, cảm thấy bị uy hiếp như vậy quả thực rất mất mặt, nhìn tới một loạt ô tô chạy đến bao vây xung quanh, lại cảm thấy càng mất mặt hơn nữa, muốn bắt một nhân vật nguy hiểm tầm cỡ quốc tế như hắn thế nào lại đến một bãi đất trống mà vây bắt như vậy.

"Jung thiếu gia, đã thỏa mãn chưa, dù sao cũng là địa bàn ở Hàn Quốc, người ta đây là đang muốn tiếp đãi long trọng cho anh đấy, mang đến cả một tiên lễ hậu binh**, anh có tin nếu chỉ khiến một người trong ICPO khó chịu, những người đang vây quanh tứ phía ở đây liền bắn anh thành cái tổ ong vò vẽ không?"

**tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước, quân sự sau

Kim JaeJoong đặt tay lên vai Jung YunHo, an ủi hắn một chút, Jung YunHo tức giận mặc kệ Kim JaeJoong, trong an ủi chân thành kia của Kim JaeJoong phần châm chọc xấu xa còn nhiều hơn, bĩu môi liếc mắt nhìn hắn.

Kim JaeJoong im hơi lặng tiếng biến mất vào bóng tối, nhưng Jung YunHo vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu vẫn đang ở ngay bên cạnh mình.

Một chiếc xe chạy đến bên người Jung YunHo, tám người đàn ông cao to từ trong xe bước xuống, dẫn đầu là một người ngoại quốc tóc bạch kim.

"Jung YunHo, chúng tôi là ICPO, tôi là đội trưởng Jason George. Chúng tôi nghi ngờ các người đang tiến hành giao dịch buôn lậu súng ống đạn dược."

Xem ra lần này thật không uổng phí công sức, vừa vặn bắt được con cá lớn Jung YunHo.

Jason nhìn thoáng qua chiếc thuyền lớn phía sau Jung YunHo, trong mắt lóe lên tia sắc nhọn, dùng tiếng anh nói với cấp dưới vài câu, người phía sau hiểu rõ lập tức đi về hướng chiếc thuyền của Jung YunHo, hắn lạnh lùng nhìn bọn họ trèo lên thuyền. Không có lệnh của Jung YunHo, thuộc hạ của hắn cũng không có bất cứ hành động gì, tùy ý để người của ICPO đuổi khỏi thuyền, yên lặng ngồi xổm trên bờ, nhìn chằm chằm lão đại của bọn họ.

"Cảnh quan, anh có chứng cứ gì mà nói tôi buôn lậu súng ống đạn dược, nói gì cũng phải có chứng cứ, nếu không tôi sẽ kiện anh tội vu khống."

Jung YunHo ngạo mạn nhìn Jason đứng phía đối diện, dùng khí thế trời sinh thản nhiên áp bức Jason, Jason dựa vào trực giác mà phán đoán, Jung YunHo chính là đối thủ khó ứng phó nhất mà mình gặp phải suốt hơn ba mươi năm nay. Đối phó với loại người như thế nhất định phải cẩn thận, ngoại trừ phải có đủ can đảm cũng phải có đầy đủ trí tuệ.

"Jung tiên sinh, đã muộn thế này, anh còn cùng người của mình ở lại bến tàu, sẽ không phải là chỉ đi tản bộ chứ, còn có thuyền phía sau, chẳng lẽ Jung tiên sinh muốn đi du lịch?"

Khí phách bức người của Jung YunHo cùng mị lực tỏa ra từ người hắn khiến Jason khuất phục, trong mắt Jason hắn thật sự là một đối thủ đáng nể.

Jung YunHo nheo mắt, cười như không cười trừng mắt với Jason.

"Thật sự là bị Jason cảnh quan nói trúng rồi, tôi đúng là muốn rời bến đi du lịch."

"Jung tiên sinh thật vui tính."

Trong thời tiết tồi tệ như vậy mà rời bến, tuyết sắp rơi, ngoài khơi u ám, gió thổi trên biển lạnh đến cắt da cắt thịt, Jason ngẩng đầu nhìn ngoài khơi tối đen quỷ dị, châm biếm giật nhẹ khóe môi, thật đúng là ngạo mạn.

"Jung tiên sinh đi du lịch còn mang theo anh em của mình, vậy mong Jung tiên sinh phối hợp cho chúng tôi kiểm tra thuyền của anh một chút."

Xem ra đối phó với Jung YunHo phải bắt tận tay, bằng chứng rành rành mới được, Jason không muốn cùng hắn nói lời vô ích, càng kéo dài thời gian càng không biết sẽ lại giở ra loại thủ đoạn gì, Jason bỏ qua Jung YunHo, đi về phía con thuyền.

Vừa mới đi được vài bước, trước mắt đã thấy loáng một cái, một thân ảnh nhanh như chớp đột nhiên chặn phía trước hắn, tốc độ cực nhanh khiến Jason không khỏi sửng sốt. Thân ảnh đen tuyền thon dài xinh đẹp đứng trước mặt hắn, hơi cúi đầu để lộ ra tia sáng rực rỡ nơi tai phải, cùng chiếc khuyên chữ thập của Jung YunHo lóe lên hàn quang, người đó chỉ nghiêng người chặn trước mặt hắn, không có bất cứ hành động nào, nhưng khí thế trên người cậu lại nói cho Jason biết không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Bị khí thế của cậu làm cho chấn động, Jason vốn đã rút súng giờ vẫn sững sờ đứng một chỗ, chỉ nhìn chằm chằm sườn mặt tinh tế hoàn mỹ kia, nhìn mái tóc cậu theo gió tùy ý bay lượn, xinh đẹp cao quý, lãnh đạm kiêu căng.

"Kim JaeJoong"

Jason thốt ra tên một người.

"Xem ra cảnh quan đã biết tôi rồi, cũng khỏi cần giới thiệu nữa."

Kim JaeJoong chậm rãi ngẩng đầu, quay lại nở nụ cười kiều mị, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp yêu dã, tròng mắt trong suốt rực sáng, quyến rũ mê hoặc lòng người, nhưng từ trong xương lại lộ ra lạnh lẽo cự tuyệt, Jason nhìn đến ngây ngốc chợt nghĩ đến trái cấm trong kinh thánh phương Tây, thần bí mị hoặc như ẩn như hiện. Có thể rực rỡ khoa trương, cũng có thể im hơi lặng tiếng mà biến mất, khiến cho người ta xem nhẹ sự tồn tại của cậu.

"Chưa từng thấy qua, nhưng tôi biết cậu."

Người đàn ông như mị ảnh bên cạnh Jung YunHo, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm, tài năng có thể khiến cho người ta kinh ngạc, thủ đoạn có thể khiến cho người ta run sợ, một người đàn ông thần bí mà xinh đẹp, giống như con báo đen ưu nhã cao quý lại hoang dã ngỗ ngược, lại có năng lực phòng thủ tựa như đóa hoa xinh đẹp mang trong mình độc tính.

Có thể cùng Jung YunHo đứng ngang hàng chỉ có Kim JaeJoong, mà có thể đứng bên cạnh Jung YunHo cũng chỉ có Kim JaeJoong mà thôi.

"Jason cảnh quan, thu súng lại đi, đừng làm người khác hoảng sợ."

Kim JaeJoong mị nhãn như tơ khiêu khích vươn tay đè khẩu súng trong tay Jason xuống, Jason liếc mắt nhìn Jung YunHo, sau đó thu súng lại. Đàn ông đối với tất cả những gì xinh đẹp trời sinh đã có năng lực chống đỡ rất kém.

Jung YunHo vươn tay phải chạm đến khuôn mặt hoàn mỹ kinh diễm của Kim JaeJoong, ngón tay thon dài trượt đến phần cằm tinh tế của cậu mà khiêu khích, nở nụ cười tà mị, còn mang theo chút khoe khoang.

"Ai quy định tôi nhất định phải đưa phụ nữ đi chơi cùng, cậu ấy là bảo bối tận tâm can của Jung YunHo tôi, mà bảo bối của tôi hôm nay lại có hứng rời bến du lịch."

Hết chương 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm