45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối, qua đây."

Jung YunHo mạnh mẽ kéo Kim JaeJoong vào lòng, kề sát bên vành tai cậu mà trêu chọc, ánh mắt nhìn về phía Jason tràn ngập dục vọng chiếm hữu khoe khoang không chút che đậy, còn ẩn chứa cả cưng chiều.

Kim JaeJoong tựa như chú báo đen ngoan ngoãn đứng bên người chủ nhân, xinh đẹp lại hoang dã, nhu thuận dựa dẫm, không phải là phục tùng mà là một loại tình cảm thân mật, ỷ lại, giữa hai người tràn ngập ý tình, an tĩnh lại đẹp mắt, quả thực là một loại trân bảo chói mắt vô giá.

Jason bất động nhìn hai người, bị phần ăn ý kia làm cho tức giận, Jung YunHo tùy ý bá đạo khoe khoang, hai chiếc khuyên chữ thập cùng nhau lóe sáng, thì ra tin đồn nghe được trên đạo là thật, chưa bao giờ nghe nói qua Jung YunHo có phụ nữ bên người, chỉ biết có Kim JaeJoong, Jung YunHo cùng Kim JaeJoong thật sự là có quan hệ tình nhân.

"Jung tiên sinh như vậy là muốn cản trở tôi kiểm tra rồi, tôi có mang theo lệnh khám xét đây."

Jason lấy từ trong túi áo ra lệnh khám xét, mở ra cho Jung YunHo xem.

Jung YunHo không thèm liếc mắt nhìn đến, trực tiếp lấy tay ngăn cản, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Jason. Jason cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, đến khi hắn cho rằng mình đã chọc giận Jung YunHo thì Jung YunHo chỉ nở nụ cười xấu xa, cuồng vọng mang theo áp bức, ngón tay cợt nhả quấn lấy tóc Kim JaeJoong, một chút một chút, giống như khiêu khích Jason.

"Đâu có, tôi sẽ phối hợp để các anh lục soát, nhưng các anh nói lục soát là lục soát như vậy không phải sẽ khiến tôi rất mất mặt sao?"

"Vậy thế nào mới có thể cấp đủ thể diện cho Jung tiên sinh?"

Quả nhiên không đơn giản như vậy, Jason cau mày.

"Muốn tôi nghe theo sao, tôi là một dân cờ bạc, muốn cùng đội trưởng Jason đánh cược một chút. Các người cứ việc lục soát, nhưng tôi báo trước trên thuyền là là đồ tư nhân của tôi, hơn nữa còn vô cùng đáng giá, nếu chỉ cần một chút hư hỏng các người nhất định phải đền bù gấp đôi giá gốc. Mấy ngày trước các người không phải đang bắt giữ một người anh em của tôi sao, nếu như không lục soát được súng ống đạn dược, lập tức thả cậu ta. Còn có đến từ nơi nào thì cút trở về đó, đừng để tôi nhìn thấy các người lần nữa, nếu như còn trở lại làm phiền tôi, tôi cũng mặc kệ các người là ICPO cái khỉ gì, cũng sẽ giết hết, xin thông cảm, tôi từ nhỏ đã sống trong hắc đạo, tác phong làm việc cũng tự nhiên là hắc đạo du côn."

Nụ cười của Jung YunHo vừa kiêu ngạo lại sắc bén, hàn quang nghiêm nghị tỏa ra, như một mũi dao sắc nhọn hướng về phía Jason, áp bức uy hiếp lại như khiêu khích, khí thế lạnh lùng ngang ngược áp bức Jason, khiến hắn chợt cảm thấy tim mình đập nhanh.

Đây là khí chất vương giả trời sinh mà có của Jung YunHo, bá đạo lại ngông cuồng, cao quý rét lạnh khiến cho người khác phải khuất phục mà cúi đầu.

"Tôi nếu không muốn cược thì sao?"

Từ khi Jason chấp hành nhiệm vụ cho tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, bị kẻ tình nghi dụ dỗ đe dọa.

"Vậy thì đưa người của anh  quay về, ngay lập tức, đây là đường lui duy nhất mà tôi cho các người."

"Nếu tôi cưỡng chế thi hành nhiệm vụ lục soát thì sao?"

Jason bị thái độ cuồng vọng mãnh liệt của Jung YunHo kích cho nổi giận, uy nghiêm trừng mắt nhìn hắn.

"Anh có thể thử xem, các người còn có thể sống sót trở về hay không?"

Jung YunHo giữa lúc căng thẳng vẫn có thể nói chuyện bình tĩnh ung dung, nhưng sát khí giữa hai người đã bắt đầu tràn ngập.

"Cảnh quan, anh nếu như vậy sẽ thua không dậy nổi đâu."

Kim JaeJoong đột nhiên cười nhạo, đoạt lại trung tâm sự chú ý, cũng hóa giải sát khí giữa hai người. Cậu chỉ nghĩ ICPO này thực sự lo được lo mất đến phiền phức, dong dài đáng ghét không như người đàn ông của cậu, rất có khí phách, khen ngợi tặng cho Jung YunHo một cái liếc mắt quyến rũ, hờ hững đè nén sát khí của Jung YunHo.

Đối mặt với khiêu khích của Kim JaeJoong, lòng tự trọng cùng tính hiếu thắng của đàn ông đều bị kích lên, đối với lời khiêu chiến của Jung YunHo rốt cuộc lại có cảm giác hưng phấn, máu huyết sôi trào, tác phong lạnh lùng cùng lý trí của người thuộc ICPO đều bị nhiệt huyết trào dâng đẩy lùi.

Jason nghĩ chính mình thực sự điên rồi, đột nhiên thấy đội viên William hướng về phía hắn làm dấu OK, hắn biết đó chính là ý tứ đã kiểm tra được có dấu hiệu của đạn dược. Jason bừng tỉnh, nở nụ cười tự tin, Jung YunHo bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi, tất cả uy hiếp dụ dỗ chỉ là để đe dọa bọn họ, khiến bọn họ phải chịu mất mặt mà quay về.

"Jung YunHo, nếu chúng tôi lục soát ra anh thật sự buôn lậu súng ống đạn dược, có đúng hay không sẽ tính là anh thua, anh phải phối hợp với chúng tôi quay về trụ sở của ICPO điều tra thụ thẩm?"

"Tôi sẽ chấp nhận mọi bằng chứng của các người, tùy ý cho các người xử trí."

Việc gì phải dong dài như vậy.

"Được, tôi cùng anh cược một ván, Jung tiên sinh,  chịu cược chịu thua."

"Chịu cược chịu thua."

Hiện tại Jason rất tự tin, hắn không e ngại uy hiếp của Jung YunHo nữa, hắn có loại ham muốn khiến Jung YunHo phải thất bại, đem tôn nghiêm cùng cái khí chất cao cao tại thượng của Jung YunHo đạp xuống dưới chân mình, muốn nhìn Jung YunHo chán nản cùng thất vọng, muốn nhìn xem đến lúc đó Jung YunHo còn có thể vênh váo hung hăng, ngạo mạn vô lý được nữa không.

Jason liếc mắt nhìn Kim JaeJoong, có một loại dục vọng chinh phục của đàn ông, muốn xem người con trai xinh đẹp chói mắt này có thể chứng minh điều gì.

Nụ cười của Kim JaeJoong càng lộ ra mê hoặc yêu dã, dưới tình huống Jason còn chưa kịp phát hiện bất luận cái gì, vài cây ngân châm lóe lên hàn quang đã đặt ngay trên trán hắn, mà người đang đứng trước mặt hắn công khai rõ ràng, nhưng quỷ dị không thể thấy rõ Kim JaeJoong ra tay, đã uy hiếp đến chỗ hiểm của hắn, Jason kinh hãi sửng sốt, Kim JaeJoong xuất quỷ nhập thần im hơi lặng tiếng như vậy, Jung YunHo là muốn hạ thủ.

"Thế nào, đổi ý rồi sao?"

Jason ở ICPO lăn lộn suốt ba mươi năm đương nhiên sẽ có khí phách không sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm, lập tức bình tĩnh lại, cười lạnh nhìn về phía Jung YunHo. Dám công khai lộ liễu giết người của ICPO như thế, Jung YunHo không sợ sẽ rước họa vào thân sao, sợ là toàn bộ chính phủ Hàn Quốc cũng không còn cách nào khác là phải tận tay giao người cho quốc tế mà thôi.

Kim JaeJoong thản nhiên cười, chói mắt mị hoặc.

"Cảnh quan hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở hãy cẩn thận một chút, đó đều là báu vật hiếm có của tôi, nếu dám chạm vào phá hỏng nó sợ các người đền không nổi."

Trong nháy mắt đã lui về bên người Jung YunHo, nhìn bóng lưng Jason rời đi, đùa dai cười cười với Jung YunHo, tay phải đeo găng lấy ra một khẩu súng.

Jason cùng người của mình lục soát con thuyền của Jung YunHo từ trong ra ngoài, chỉ thiếu nước dỡ tung con thuyền của hắn ra, cuối cùng lục soát được năm chiếc hòm bằng gỗ lớn nhỏ khác nhau, lớn nhất cũng rộng gần một thước, mà nhỏ nhất cũng cao đến nửa thước, khi kiểm tra đo lường đạn dược máy kiểm tra không ngừng lóe đèn đỏ, Jason hưng phấn sai cấp dưới đưa mấy chiếc hòm lên trên boong tàu.

"Jung tiên sinh và Kim tiên sinh có hứng thú cùng tôi mở hòm ra xem không?"

Jason đi tới đầu thuyền, nhìn đến hai người đứng trên bờ, giọng điệu mười phần đều là tự tin.

Jung YunHo hắc hắc cười lên, "Đương nhiên rồi, tôi sợ các người cẩu thả phá hoại vật phẩm của tôi."

Jung YunHo bình tĩnh leo lên thuyền, phong thái hiên ngang khiến Jason không khỏi thán phục khí phách không kiêng sợ của hắn.

Kim JaeJoong hai tay đút túi quần, trực tiếp nhảy từ bờ lên thuyền, như hồng nhạn bay lượn, quét ra một đường cong duyên dáng, xinh đẹp kinh diễm mị hoặc, nhàn nhã ung dung theo sát phía sau Jung YunHo.

"Jung tiên sinh, anh muốn mở hay để người của tôi tới mở?"

Jason mang dáng dấp của người chiến thắng bước đến trước mặt Jung YunHo, hắn muốn nhìn thật kỹ bộ mặt chịu thua của Jung YunHo.

"Cảnh quan, không phải đến cái hòm cũng không biết mở chứ, bảo người của anh mở đi."

Kim JaeJoong tròng mắt phong tình lay chuyển qua lại, nở nụ cười xinh đẹp.

Jason dùng tay ra hiệu, người của hắn liền cạy nắp hòm ra.

Chiếc hòm thứ nhất chứa một chiếc vò cao gần bằng người, phía trên điêu khắc hình Nhân Sư cùng tám tay cầm vũ khí chiến binh.

Chiếc hòm thứ hai là một đôi bạch ngọc khắc rồng Phúc Thọ hình cánh quạt, êm dịu trong suốt lại sáng lấp lánh, cao gần một thước.

Chiếc hòm thứ ba và thứ tư là một đôi xuân bình thanh hoa ngọc hồ, cũng cao tầm một thước.

Từng vật nhìn qua đều là báu vật vô giá, quý giá lại hiếm có khó tìm.

Nụ cười định trước mọi việc của Jason trở nên cứng đờ, mọi đội viên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Kim JaeJoong cười rộ lên, Jung YunHo lại rất nhiệt tình giới thiệu về báu vật hiếm có của mình.

"Vật đầu tiên là khi tôi ở Anh quốc đã phát hiện vò rượu cổ điêu khắc của La Mã, là hiện vật khảo cổ được một thế kỷ trước công nguyên, gá 9.500.000 đô la. Vật thứ hai có niên đại cũng mới gần đây, một đôi dương chi bạch ngọc khắc hình rồng Phúc Thọ hình quạt từ thời Ung Chính cầm quyền của Trung Quốc, tôi đã phải trả 21.000.000 đô la mới có được nó.

Vật thứ ba và thứ tư là một đôi xuân bình thanh hoa ngọc hồ của Trung Quốc, đây chính là một báu vật hiếm có, tôi phải trả 34.000.000 đô la mới có thể mua về được."

"Tổng cộng là là 64.500.000 đô la, cảnh quan, anh phải giám sát người của mình chặt chẽ một chút, nếu phá hư phải bồi thường gấp đôi đấy."

Kim JaeJoong lập tức nhắc nhở người cứng ngắc trước mặt.

"Sao có thể, mau kiểm tra thật kỹ cho tôi."

Khi kiểm tra rõ ràng thấy có dấu hiệu của đạn dược, vì sao lại biến thành vài món đồ vật như vậy, dụng cụ của bọn họ từ trước tới nay chưa từng có sai sót.

Jason nhíu nhíu mày, hạ lệnh cho đội viên của mình tìm kiếm tỉ mỉ, nâng vò rượu cùng đồ sứ lục soát từ trong ra ngoài một lượt, nhưng không lục soát ra bất cứ thứ gì có giấu đạn dược bên trong.

"Không phải vẫn còn một chiếc hòm chưa mở sao, nói không chừng sẽ có thứ mà anh muốn tìm đấy."

Jung YunHo hướng về phía chiếc hòm cuối cùng vẫn chưa được mở, hắn rất thích biểu tình ngày càng nặng nề của Jason, loại vẻ mặt này hắn đã từng thấy qua nhiều lần, đây là dấu hiệu điển hình của dần cờ bạc đánh cược thua tiền.

Máy kiểm tra khi tới gần chiếc hòm kia đèn đò càng phát sáng hơn, đội viên William chần chừ nhìn về phía Jason.

"Cảnh quan, có đôi khi phải dùng tận mắt để chứng thực."

Kim JaeJoong đối với máy kiểm tra trong tay Willam nghi hoặc lắc lắc đầu.

"Mở ra"

Vùng xung quanh lông mày của Jason nhíu lại càng chặt, hắn đối với việc này đã không còn ôm chút ảo tưởng nào nữa, nhưng hắn muốn xem Jung YunHo rốt cuộc đã bỏ vật gì vào để khiến máy kiểm tra phản ứng như vậy.

Là một loại pháo hoa đặc biệt, pháo hoa được làm từ thành phần có trong đạn dược, chất lưu huỳnh, chỉ cần nguyên nhân này cũng có thể làm ảnh hưởng đến cảm ứng nhạy bén của máy kiểm tra. Nhưng pháo hoa so với đạn dược cũng khác biệt một trời một vực.

"Pháo hoa này là vì muốn để cho bảo bối của tôi vui mà chuẩn bị, vậy cũng được coi là súng ống đạn dược sao?"

Jung YunHo giễu cợt, tao nhã rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, Kim JaeJoong hiểu ý lập tức châm lửa cho hắn.

"Cảnh quan, anh thua rồi, chịu cược chịu thua."

Kim JaeJoong đóng nắp bật lửa, tùy ý nghịch ngợm trong lòng bàn tay, nghiêng đầu hờ hững nhìn Jason, trong ánh mắt lóe lên ý giễu cợt y như trong dự liệu.

"Tôi bị đùa bỡn, có đúng không?"

Jason âm trầm nhìn về phía Kim JaeJoong, tất cả việc này đều là cái tròng mà Jung YunHo đã thiết kế từ trước, chỉ việc chờ hắn tự chui đầu vào. Mà với trò thủ đoạn trẻ con chỉ cần nhìn qua là biết này, hắn thế nhưng vẫn mắc bẫy, Jason nở nụ cười tự giễu, nguyên lai cái tròng cũ như vậy, cũng có lúc muốn xem rốt cuộc là ai đã thiết kế ra, phải uy hiếp dụ dỗ con mồi rút lui cũng phải cần đến chỉ số thông minh.

"Chúc mừng ngài, trả lời đúng rồi."

Kim JaeJoong xinh đẹp cười rộ lên, trong ánh mắt là tia sáng rỡ diễm lệ yêu mị mê hoặc Jason, đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm về phía hắn, khiêu khích tới gần Jason, cuối cùng ghé sát vào tai hắn trêu chọc nói nhỏ.

Jason bị mê hoặc đùa cợt đột nhiên trở nên mất phương hướng, thất thần mê loạn trong sắc đẹp yêu dã của Kim JaeJoong, chỉ là trong nháy mắt hắn lại đột nhiên thanh tỉnh, theo phản xạ muốn tìm súng thì sợ hãi đến mức một thân đổ đầy mồ hôi lạnh, khó tin nhìn khẩu súng trong tay Kim JaeJoong.

"Cưng à, trò chơi còn chưa kết thúc đâu."

Jason thấy được ánh mắt kiều diễm rực rỡ yêu mị kia, ngang ngược bất kham, xinh đẹp mà lạnh lùng, khiến người ta khó có thể quên, thậm chí đến mức khắc cốt ghi tâm, kinh diễm đến tim đập dồn dập, cuối cùng trở thành sinh nghiện.

"Đoàng" một tiếng súng vang lên, tiếp theo là tiếng vò rượu bị vỡ tan thành từng mảnh, thanh thúy chói tai, so với tiếng súng còn khiến người ta chấn động hơn, mảnh nhỏ bắn ra tứ phía, đánh vỡ lớp ngụy trang tĩnh lặng.

Trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh vốn có, Jason cầm trong tay khẩu súng còn đang bốc khói, nghẹn họng trân trối đứng một chỗ bất động như tượng đá, nhìn theo hướng nòng súng chỉ thấy một đống mảnh vỡ đáng sợ.

Jason tự tay phá hủy báu vật quý giá của Jung YunHo, đây là điều đầu tiên mà những người đứng đó nhận thức được.

Đột nhiên phát sinh ra chuyện khiến tình hình lập tức rối loạn, cảnh sát bí mật áp sát, cùng thuộc hạ của Jung YunHo đứng ngây ngốc trên bờ đối địch giương cung bạt kiếm, yên lặng chờ mệnh lệnh từ cấp trên.

Kim JaeJoong nhìn đống vỡ nát một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, vô cùng đau đớn nhìn về phía Jung YunHo.

"Jung thiếu gia, báu vật của anh bị hủy cả rồi, 64.500.000 đô la của anh coi như đi tong."

Jung YunHo đối với đống vỡ nát kia lại vô cùng thờ ơ, tao nhã nhả ra một ngụm khói, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.

"Bảo bối, không cần phiền lòng, đội trưởng Jason sẽ chịu trách nhiệm."

Jason chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn Jung YunHo từ kinh ngạc thất thố ban đầu chuyển thành sắc bén thống suốt, sắc mặt hắn trầm xuống, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Jung YunHo, nhìn hắn ở trước mặt mình vênh váo tự đắc khoe khoang.

Âm lãnh nhìn chằm chằm Jung YunHo, Jason đột nhiên hiểu ra, vì sao bọn họ điều tra theo dõi nhiều năm như vậy, biết rõ Jung YunHo buôn lậu súng ống đạn dược rửa tiền đen, nhưng lại không bắt được dù chỉ một chút manh mối chứng cớ phạm tội của hắn, vì sao chỉ cần vừa chạm đến Jung YunHo, liền có vô số thế lực vô hình vồ đến, ngăn cản bọn họ, vì sao không thể làm rung chuyển thế lực đen tối của Jung YunHo?

Jung YunHo quá mạnh, thế lực của hắn đã ăn sâu bén rễ, tầng tầng lớp lớp, một người vứt 64.500.000 đô la chỉ để bắt bọn họ phải chịu thua, đúng như lời hắn nói là một dân cờ bạc, tất cả đối với hắn chỉ như một trò chơi mà thôi, giống như đánh bạc vậy, vật báu quý giá trị giá 64.500.000 đô la chỉ cần nói hủy sẽ lập tức hủy ngay trong lòng bàn tay, thờ ơ ngay cả một cái cau mày cũng không có, khi đó vì mục đích mà kiên quyết không từ thủ đoạn, hắn quả thực có thể bày ra bộ dạng vênh váo hung hăng ngạo mạn như vậy.

Tiền và quyền trong tay hắn bất quá chỉ là lợi thế để đánh cược, hắn xem thường tất cả nhưng lại không từ thủ đoạn, bất chấp hậu quả để mở rộng phạm vi thế lực của mình, tặng lợi thế của mình lên nhiều hơn nữa, đây là trò chơi tùy tiện của Jung YunHo, xa hoa lãng phí tiêu sài. Hắn muốn với tư thế của người chiến thắng mà đối xử hờ hững lạnh nhạt với thế giới hoa lệ mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút. Hắn đã trở thành bá chủ nên có thể mặc sức sống tùy tiện, hắn không ngừng lại mà còn muốn mình cường đại đến mức nào nữa, dục vọng của hắn đến khi nào mới là tận cùng.

"Đội trưởng?"

Đội viên của Jason lo lắng gọi đội trưởng của mình, luôn luôn cơ trí bình thản, không có khả năng lại phạm phải một lỗi lầm đơn giản như vậy, nhất định là quỷ kế của bọn Jung YunHo, nhưng lại không ai thấy rõ rốt cuộc bọn họ đã dùng thủ đoạn gì để vu oan cho đội trưởng của mình, lòng đầy căm phẫn chĩa súng vào Jung YunHo và Kim JaeJoong.

"Thu đội"

Jason từ tốn bật ra hai tiếng, Jung YunHo nếu đã sắp đặt tốt kết cục này, như vậy hắn sẽ bố trí đến mức hoàn hảo không chút sai sót, mà chính mình cam tâm tình nguyện nhảy vào, sau đó lại vướng phải đinh sắt khiến bản thân chẳng thể trở mình nổi nữa.

Jason hiểu được, hắn không phải thua vì cái tròng mà Jung YunHo đã tỉ mỉ thiết kế ra, hắn là thua dưới khí thế vương giả cuồng vọng bá đạo của Jung YunHo, thua dưới khí phách ngang ngược hung hăng của Jung YunHo, ung dung bình thản của Jung YunHo, khí phách hô mưa gọi gió của Jung YunHo.

"Jason đội trưởng, chịu cược chịu thua, 64.500.000 gấp đôi lên là 129.000.000, còn về phần pháo hoa kia tôi sẽ chiết khấu cho anh, tôi sẽ mang giấy tờ và cả tư thế vung tiền như rác đến trụ sở của ICPO."

Kim JaeJoong nét mặt cười tươi như hoa, bộ dạng như một thương nhân.

"Kim JaeJoong, xem như cậu lợi hại."

Jason dừng bước, lạnh lùng nhìn Kim JaeJoong, hắn biết rõ cậu đang vu oan cho mình, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không biết rõ cậu ra tay thế nào, chờ đến khi hắn tỉnh lại đã thấy súng nằm trong tay mình rồi.

Xinh đẹp chói mắt, yêu dã mị hoặc phong tình đầu độc lòng người, Jason đối với ký ức tim đập nhanh vừa rồi vẫn còn nhớ kỹ. Phong tình yêu mị, dáng vẻ mê hoặc, dung mạo tuyệt sắc, nét cười diễm lệ. Kim JaeJoong trong âm nhu mang theo một loại cao ngạo ngang ngược bất chấp, xinh đẹp mê hoặc nhưng từ trong xương lại tản ra lạnh lùng ngạo mạn cự tuyệt người, khao khát muốn được tới gần cậu nhưng lại bị làm cho khiếp sợ. Một người đàn ông xinh đẹp lại mạnh mẽ như vậy, một người bản lĩnh lại thần bí như cây thuốc phiện mê hoặc người, khao khát nhưng lại không thể thực hiện. Càng xinh đẹp rực rỡ, độc tính càng mạnh, trời sinh đã kiêu ngạo ngang ngược không chịu khuất phục, nếu muốn chinh phục cậu phải có đủ năng lực để chinh phục mọi thế lực của cậu.

Bên người Jung YunHo chỉ có Kim JaeJoong, hiển nhiên Jung YunHo cũng chính là thế lực phải chinh phục, Jason đột nhiên tỉnh ngộ, những chuyện mà Jung YunHo làm chỉ một phần nhỏ muốn gia tăng thế lực của mình, còn đâu đều đặt hết lên người Kim JaeJoong, hắn đánh cược mọi thứ của mình: để Kim JaeJoong cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn.

Thật sự là một người hoàn hảo, một con bạc hung hãn điên cuồng, hơn nữa chỉ cho phép bản thân có một loại kết cục khi đánh bạc... thắng.

Kim JaeJoong là nhược điểm trí mạng nhất của Jung YunHo, nếu muốn đối phó với Jung YunHo, tất cả phải bàn bạc chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa, phải nhẫn nhịn một thời gian dài mới có thể thành công, cho dù là mười năm hay hai mươi năm nữa, Jason cũng nhất định phải đối phó với Jung YunHo. Jung YunHo, cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ quay lại.

"Chờ chúng ta đi rồi, sẽ bảo các anh em đưa hàng về."

Jung YunHo quay đầu nhìn Kim JaeJoong.

Kim JaeJoong nhìn theo bóng Jason suy sụp rời đi, có chút ngẫm nghĩ vuốt cằm.

"Jung thiếu gia, có phải chúng ta đùa hơi quá đáng rồi không?"

"Em vẫn còn đùa chưa đủ sao, có cần anh gọi bọn họ quay lại không?"

Jung YunHo chán ghét bĩu môi, rõ ràng vẻ mặt còn chưa hết phấn khích, đột nhiên lại chuyển thành nhân từ như vậy, lừa quỷ sao?

Kim JaeJoong cười rộ lên, liếc mắt qua, "Rõ ràng như vậy sao?"

"Yêu nghiệt, đi mau, lên giường hầu hạ đại gia."

Jung YunHo xấu xa vỗ vỗ mông Kim JaeJoong, giục cậu cùng mình rời đi.

Hết chương 45

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm