9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung YunHo nắm chặt chiếc điện thoại đang reo lên trong tay, là Choi Si Won gọi tới.

"Tìm được bọn họ rồi?"

"Không có, chỉ là có được chút tin tức,11 giờ tối qua có một chuyến bay từ Nhật Bản đến Hàn Quốc, vốn dừng lại ở Hàn Quốc một giờ, sau đó đến Hong Kong, nhưng đột nhiên mượn cớ trở về điểm xuất phát, khiến hơn 1000 hành khách bị mắc kẹt trong nước."

Jung YunHo trầm mặc một lúc, "Tôi biết rồi, ngừng việc tìm kiếm lại."

Jung YunHo dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt.

Kim JaeJoong để rời xa hắn, không tiếc liên kết với kẻ thù, lẽ nào lại khinh thường việc ở lại bên cạnh hắn như thế.

Phương Khởi, nó thực sự là một chỗ lánh nạn rất tốt, nhưng Kim JaeJoong nếu chịu đi tới đó thì chỉ có một lý do – mưu tính báo thù...

Nhưng còn có Park YooChun, hắn bằng lòng để Kim JaeJoong tự chui đầu vào chỗ nguy hiểm sao...

Đột nhiên Jung YunHo mở mắt, hàn quanh sắc bén lóe lên, hắn nở nụ cười, tựa như một ác ma tàn bạo...

Hắn muốn xác thực lại.

"Kim JunSu, tôi là Jung YunHo."

"Ồ, Jung thiếu gia, lại chủ động gọi cho tôi một cuộc điện thoại như thế này, thật rộng lượng."

Kim JunSu sửng sốt một chút, cười rộ lên.

"Park YooChun và Kim JaeJoong đã ở chỗ cậu"

Không phải nghi ngờ mà là khẳng định.

"Jung thiếu gia, thế nào lại nghĩ đến tôi vậy?"

Kim JunSu không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Trừ Kim JunSu cậu ra, làm gì còn ai có bản lĩnh lớn như vậy, còn có thể điều khiển được cả chuyến bay của Nhật Bản."

Jung YunHo cười nhạt hai tiếng.

Kim JunSu khanh khách cười lên, "Thật sự là không qua nổi mắt Jung thiếu gia, ở chỗ tôi làm khách, tôi sẽ tiếp đãi họ nhiệt tình."

"Giao Kim JaeJoong ra đây."

"Dựa vào cái gì, đối với tôi có ích lợi gì?"

"Đổi lại một chút bình yên vô sự cho Phương Khởi."

"Tôi thật muốn được chứng kiến năng lực của Jung thiếu gia, anh không sợ tôi sẽ giết Kim JaeJoong sao?"

"Cậu nếu có thể giết được cậu ấy, còn phải chờ tới bây giờ sao, cậu dám sao, cậu động được vào cậu ấy sao?"

Jung YunHo khiêu khích chế giễu Kim JunSu.

"Thật thông minh, Jung thiếu gia, nhưng anh nên hiểu rằng chiêu khích tướng này đối với tôi cũng vô dụng thôi, Kim JunSu tôi làm việc không bao giờ có dám hay không, chỉ có đáng giá hay không mà thôi, đối với tôi có thể có lợi, Kim JaeJoong sẽ ở lại chỗ tôi, Jung thiếu gia có dám hay không mấy ngày nữa tự mình đến đây, đây là địa bàn của Phương Khởi, Jung thiếu gia có muốn thử xem không, tôi cho anh có đến mà không có về?"

Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng ban đầu của Kim JunSu chuyển thành lạnh lẽo.

Jung YunHo không chút tức giận, ngược lại chỉ nở nụ cười khinh thường.

"Được thôi, đến lúc đó thôi muốn thử một chút bản lĩnh có thể cho tôi có đi mà không có về của Kim hội trưởng, Kim JaeJoong là người của tôi, to gan dám cướp đi người của Jung YunHo này, nói Park YooChun hãy tự đào một cái hố chôn mình cho thật tốt đi.'

Sát khí âm trầm mang theo hung ác, tự tin ngạo mạn đến cực độ, âm lãnh khiến cho người ta lạnh sống lưng.

"Thật không có chút phép tắc gì, đến một câu tạm biệt cũng không nói."

Kim JunSu chép miệng lắc đầu, cau mày oán trách khi nghe từ trong điện thoại truyền đến âm thanh kia.

Jung YunHo quả thực lợi hại, tác phong mạnh bạo tàn nhẫn giả dối, trong một thời gian ngắn đã tách ra khỏi Đông Thần, mở rộng phạm vi thế lực chiếm lấy toàn bộ hắc đạo của Hàn Quốc, xưng bá ở Hàn Quốc, cướp mất quyền giao dịch súng ống đạn dược, bức Lee Eun Jae phải rời đi.

Jung YunHo thông minh khôn khéo, cơ trí, bày mưu tính kế, biết cách dùng người, lôi kéo được một nhóm người tùy cho mình sử dụng, mà mỗi người đó đối với hắn đều trung thành tận tâm.

Trong lúc đấu với Jung YunHo, không tìm đâu được ở người đàn ông mạnh mẽ tàn bạo này một nhược điểm để tấn công.

Hiện tại cho dù là Jung YunHo có uy hiếp đe dọa tới tận cửa, cũng đã để lộ ra tử huyệt của mình rồi, Kim JunSu trong lúc Jung YunHo điên cuồng tàn nhẫn trả thù Phương Khởi đã nhìn ra tình cảm của hắn đối với Kim JaeJoong không phải tầm thường. Jung YunHo dứt khoát để lộ Kim JaeJoong là tử huyệt của mình, nhưng Jung YunHo hắn chắc chắn sẽ không ngu ngốc vì tình cảm mà làm loạn, hắn đây chính là đang nói rõ với mình, lợi thế duy nhất có thể chế trụ được Jung YunHo đang nằm trong tay Kim JunSu, muốn Kim JunSu cậu phải biết khéo léo dùng người, lợi dụng lợi thế trong tay mình cho thật tốt, kỳ thực nếu Kim JunSu cậu thông minh thì cứ dùng Kim JaeJoong mà đối phó với tôi đi, sau đó để cậu cân nhắc giữa lợi và hại khi giết chết Kim JaeJoong.

Kim JunSu cười rộ lên, mị lực của Kim JaeJoong quả là lớn, Jung YunHo vì cậu mà đe dọa mình, Park YooChun cũng muốn uy hiếp mình.

Kim JunSu vừa nghĩ đến Park YooChun liền cảm thấy bất lực, người đàn ông tùy hứng mà ngạo mạn, dựa vào cái gì mà khống chế bắt ép cậu, lợi dụng tình cảm của cậu, đem bản thân mình ăn sạch sẽ, một người phạm nhân, một người tội phạm bỏ trốn cầu xin cậu che chở lại bắt cậu phải nhìn sắc mặt hắn, ngay cả ở trên giường cũng kiêu ngạo không chịu ở phía dưới, quên đi, quên đi, cứ thuận theo hắn đi, cho hắn giữ lại chút tự tôn này, nhưng lại khiến bản thân mình trở nên đê tiện, trót yêu người đàn ông này, cam tâm tình nguyện bị hắn ăn sạch, chỉ cần hắn có thể ở lại bên cạnh mình là được.

Park YooChun ngoại trừ những lúc cùng Kim JunSu lên giường, thời gian còn lại đều cùng Kim JaeJoong ở trong căn phòng bí mật mà Kim JunSu chuẩn bị cho hắn để bào chế thuốc.

Park YooChun mặc một bộ quần áo vô khuẩn bận rộn trong phòng chế thuốc, hắn biết Kim JaeJoong sẽ tỉnh lại rất nhanh, hắn đổ chất lỏng màu lam vào trong ống nghiệm, giơ lên lắc lư qua lại, chờ khi nó biến thành màu xanh thẫm để chế thành 2ml thuốc tiêm.

Cửa phòng chế thuốc mở ra, Park YooChun không có chút phản ứng với người vừa mới vào, người duy nhất có thể đi vào đây chỉ có Kim JunSu.

"YooChun, thuốc gì vậy?"

Kim JunSu đối với sự lạnh lùng của hắn không để tâm, mang theo nét cười ngây thơ, nhu thuận tiêu sái đến bên người hắn, nhẹ nhàng hỏi.

Park YooChun lạnh lùng nhìn cậu một cái, đột nhiên nhíu mày.

"Nếu lần sau đến, phiền Kim hội trưởng mặc quần áo vô khuẩn."

Nói xong cầm thuốc đổ vào ống tiêm vô khuẩn, không hề để ý đến Kim JunSu, đi ra khỏi phòng chế thuốc, đi lên cầu thang.

Kim JaeJoong còn đang trong giấc ngủ trưa, hàng lông mi dài che đi mí mắt của cậu, rất bình thản, khuôn mặt trong sáng tinh tế bớt đi nét tà mị yêu dã thường ngày, cả người nhìn qua thuần khiết như thiên sứ, trong sáng lại xinh đẹp, tuấn mỹ như thiên thần.

Park YooChun ngồi bên cạnh say sưa ngắm nhìn cậu, Kim JunSu khoanh tay trước ngực dựa ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn đến, thực sự là một mỹ nhân, không nhiễm chút bụi trần, quả thực khiến cho lòng người rung động, ngay cả bản thân mình ban đầu cũng bị vẻ ngoài xinh đẹp kia của cậu làm cho ngây ngốc, làm gì có ai nghĩ đến cách làm độc ác cay nghiệt, thủ đoạn tàn nhẫn quỷ dị, giúp Jung YunHo giành lấy người trong thiên hạ, cùng Jung YunHo như hình với bóng làm cho người khác nghe tin đã sợ đến mất mật lại chính là Kim JaeJoong đây.

Park YooChun vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của cậu, trong mắt mang theo nồng đậm lưu luyến si mê cùng bi ai tạo nên một loại tình cảm đau thương. Kim JunSu cảm thấy rất đau, bởi vì ánh mắt tha thiết kia chưa từng liếc về phía cậu, dùng để lừa gạt cậu cũng là sự lạnh lùng cự tuyệt người khác, nhưng cậu lại điên cuồng say mê người đàn ông này, yêu hắn suốt hai mươi năm, lần đầu tiên gặp mặt đã lún sâu vào trong sự ôn nhu thiện lương của hắn, mãi đến khi cậu hiểu rõ đây kỳ thực là yêu, cậu biết bản thân mình xong rồi, không thể thoát khỏi, có trốn cũng trốn không thoát, cuối cùng cam tâm vì tình mà khốn đốn, mua dây buộc mình, như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, lại không biết phải làm sao, yêu hắn, yêu Park YooChun, nhưng lại càng bi ai vì trong ngực hắn căn bản không có mình, thậm chí còn vì người khác mà oán hận mình, lợi dụng mình.

Kim JunSu không muốn mẹ cậu cực đoan như vậy, người vì đố kỵ mà làm ra những hành động điên cuồng, kết quả chỉ thu về hai bàn tay trắng, sống trong ân hận sâu sắc nhưng cũng không chịu ăn năn hối cải, hay là thử bao dung, thử nỗ lực, dùng tình yêu chân thành tha thiết để cảm động hắn, cho hắn thời gian để cảm nhận tình yêu của mình,biết đâu sẽ không có ngày hôm nay. Mẹ cậu là tấm gương tốt nhất, cậu từ bên trong mới hiểu rõ được mình nên làm sao đối xử với tình yêu của mình. Có lúc cứ giả ngu cũng là một loại hạnh phúc.

Mỗi lần Park YooChun tiêm thuốc vào người Kim JaeJoong, cậu đều giãy dụa hồi lâu, thống khổ giày vò chính bản thân mình, không cam lòng lại vừa không đành lòng, dằn vặt cứ một lần lại một lần, mỗi lần như thế này đều là lúc tâm tình của Park YooChun xấu nhất, Kim JunSu cho rằng tuy thuốc là tiêm vào người Kim JaeJoong, nhưng tổn thương lại chính là trái tim của Park YooChun.

Cậu quyết định để Park YooChun nhanh nhanh một chút kết thúc loại tự dằn vặt này của hắn.

"Buổi sáng, Jung YunHo nói muốn lấy người từ tay em."

Park YooChun nghe xong liền giật mình.

"Cậu nói cho hắn chúng tôi ở đây?"

"Anh cho rằng với năng lực của Jung YunHo không thể tìm ra vị trí của hai người sao, nhìn ra ngoài mà xem, sợ chỉ có Phương Khởi mới dám thu nhận hai người."

"Vậy là phải cảm ơn Kim hội trưởng đã thu nhận rồi."

Park YooChun cười lạnh giễu cợt Kim JunSu.

Kim JunSu thở dài một hơi, "YooChun, em không phải có ý đó, trong lúc cùng đường anh lại nghĩ tới em, em đã rất vui."

"Kim hội trưởng, chúng ta là giao dịch, là cùng có lợi, cậu cho tôi sự che chắn, tôi cho cậu thân thể này để hưởng thụ."

Trái tim Kim JunSu mơ hồ như có kim đâm vào đến đau nhức, vì sao lại đem quan hệ của bọn họ nói ra như vậy, dẫm đạp lên tình yêu của cậu đối với hắn, nếu như không yêu hắn, đã không chạy theo sự kích thích của nhục dục, đã không dung túng hắn mà tự đặt chính mình dưới thân.

Park YooChun cuối cùng lấy ra một ống tiêm đã chuẩn bị tốt, cẩn cẩn dực dực đâm vào cánh tay Kim JaeJoong, nhẹ nhàng đẩy dung dịch màu xanh lam vào cơ thể cậu, sợ rằng sẽ khiến cậu đau. Sự ôn nhu cẩn trọng kia khiến đôi mắt Kim JunSu đau nhức, cậu cùng Kim JaeJoong là anh em, nhưng Park YooChun lại đối xử với hai người bọn họ khác nhau một trời một vực, đối với Kim JaeJoong là tỉ mỉ che chở, tựa như nâng niu bảo bối trong lòng bàn tay, mà đối với mình lại lạnh lùng đến mức ngay cả một cái liếc mắt dục vọng cũng không có, chỉ hờ hững làm cho có lệ.

Kim JunSu đố kỵ muốn giết chết Kim JaeJoong, nhưng cậu biết nếu làm vậy Park YooChun sẽ chẳng bao giờ thuộc về cậu, hiện tại không phải ít nhất hắn vẫn đang ở bên cạnh cậu hay sao.

Park YooChun rút ống tiêm ra, đưa tay đắp lại chăn cho Kim JaeJoong.

"Jung YunHo nói gì?" Quả thật là không ngừng muốn chiếm lại Kim JaeJoong.

Kim JunSu cúi đầu cười nhẹ hai tiếng, lại nhân được ánh mắt hung hăng cảnh cáo của Park YooChun.

"Hắn nhờ em truyền lời đến anh, nói anh hãy chuẩn bị một cái hố chôn mình cho thật tốt."

Ánh mắt Park YooChun trở nên âm lãnh, "Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không giao Kim JaeJoong cho hắn, cậu ấy là của tôi, là bảo vật tôi đã che chở suốt hai mươi năm, hắn có tư cách gì đoạt lấy của tôi."

"YooChun, nếu có một ngày, Phương Khởi thật sự bị hủy trong tay em, thì em sẽ hủy trong tay anh."

Kim JunSu yếu ớt lầm bầm than thở, chính cậu cũng không phải ngang bướng không chịu buông tay đấy sao.

"Đó là chuyện của cậu, những gì cậu muốn tôi sẽ cho cậu, đó là giao dịch, tôi muốn cái gì cậu cũng phải cung cấp cho tôi."

"Thứ em muốn anh cũng chẳng thể cho em."

Kim JunSu cười khổ, cậu muốn trái tim của hắn, hắn có thể cho cậu được không?

"Kim JunSu, đừng được đằng chân lân đằng đầu, quá tham lam như vậy."

"Park YooChun, anh thì không có lòng tham sao, vậy nói cho em biết vì sao lại dùng cách này để mang Kim JaeJoong đi, anh vì Kim JaeJoong ngay cả tính mạng cũng không màng, nhưng lại dùng phương pháp hủy hoại cực đoan này để giữ lại anh ấy, tự dằn vặt bản thân mình, nếu như trong tim Kim JaeJoong có anh, yêu anh, anh cam lòng làm vậy với anh ấy sao, anh rõ hơn ai hết nếu có ngày nào đó Kim JaeJoong tỉnh lại, liệu có tha thứ có việc mà anh đã làm hay không, anh không sợ anh ấy hận anh sao?"

"Tôi sẽ không cho cậu ấy cơ hội hận tôi, nhưng sẽ làm cho cậu ấy hiểu rõ người thật sự yêu cậu ấy là tôi, chỉ có tôi mới không bao giờ rời xa cậu ấy."

Đố kỵ cùng với tương lai bất an mù mịt phía trước khiêu khích Park YooChun, hắn căm giận trừng mắt liếc Kim JunSu.

"YooChun, em biết anh hận em, anh đối với Kim JaeJoong, em đối với anh đều chẳng phải không khác nhau sao, kỳ thực anh và em đều là những người đáng thương, chúng ta là cùng một loại người, trong lòng Kim JaeJoong chỉ có Jung YunHo mà thôi."

Nếu không phải Park YooChun cứ hà tất phải dồn chính mình vào đường cùng, đi nhờ vả Kim JunSu cậu, thì kỳ thực trong ngực hắn, bản thân mình chính là sắm vai của thù hận, lúc ở Phương Khởi đã hủy hoại Kim JaeJoong như vậy, thiếu chút nữa đã khiến cậu mất mạng, Park YooChun không hận cậu là giả dối, chỉ là hiện tại đối với Park YooChun mà nói người mà hắn căm ghét nhất là Jung YunHo, còn mình thì sao? Kim JunSu nghĩ nếu như công bằng với Jung YunHo, người đầu tiên mà Park YooChun quay đầu lại trả thù có thể sẽ là mình hay không.

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm