2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đồng hồ báo thức vào buổi sáng là một bản nhạc chuông cài sẵn đơn giản. Cuộc sống ngay thường tẻ nhạt lại bắt đầu ngay khi Dohyeon mở mắt. Anh ăn tạm vài miếng sandwich có sẵn trong tủ lạnh sau đó uống một ly sữa để bắt đầu một ngày làm việc mới

Đi ngang qua cửa nhà đối diện, Dohyeon dừng lại nhìn một chút. Căn nhà có vẻ đã dọn dẹp xong, anh nghĩ rằng bên ngoài căn nhà này sau khi được Choi Hyeonjoon trang trí lại đúng là mang đến cảm giác rất gần gũi. Dohyeon nhìn chằm chằm vào cánh cửa và suy nghĩ một lúc. Việc Hyeonjoon từ bỏ con đường trở thành thẩm phán chỉ là một trong những nguyên nhân khiến anh tức giận, nhưng còn một lý do khác mà dường như cả hai đều không có ý định nhắc đến nữa, hoặc có thể nói là họ chỉ ngầm hiểu mà thôi.

Thế là anh ta ủ rũ suốt ngày làm việc trong văn phòng lạnh lẽo của tòa án. Con người ở nơi này bận rộn đến mức không thể phàn nàn về bất cứ điều gì trong giờ làm việc. Kệ của Cục Hình sự 23 ngày nào cũng chất đầy hồ sơ. Sau đó lại phải chủ trì phiên tòa xét xử hình sự không mấy dễ chịu, nếu có sai sót nhỏ thì giới truyền thông sẽ đưa ra mổ xẻ trên các bài báo, nói thật cường độ công việc của một thẩm phán rất ít người chịu nổi.

"Dohyeon, không về nhà sao?" Han Wangho chú ý thấy kim giờ đã vượt qua số mười, liếc nhìn đàn em ngồi ở bàn bên cạnh đang chăm chỉ làm việc.

" Về chứ, em xem xong vụ cuối cùng này rồi sẽ về." Anh ngẩn đầu lên trả lời Han Wangho, sau đó lập tức tiếp tục công việc trước mắt. Han Wangho đã đặt hẳn một cái giường ở đây, việc này cũng không hiếm thấy ở các toà án. Huyng ấy đã ngủ ở văn phòng cả tuần nay rồi, "hyung à, tốt nhất đừng ngủ ở văn phòng mãi. Chỉ có nghỉ ngơi thật tốt thì anh mới có thể đưa ra quyết định đúng đắn."

"Được rồi, huyng hiểu, nhưng hôm nay hyung phải ở đây để chuẩn bị cho vụ xét xử sớm ngày mai." Han Wangho vừa nói vừa kéo chăn trùm kín cả đầu

Park Dohyeon nhìn thấy tiền bối của mình đã lên giường ngủ như thế này, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh vô tình nhìn thấy cuốn lịch để bàn, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

Ngày 22 tháng 7

Dohyeon đã cố quên ngày tháng này, nhưng có một số điều không bao giờ có thể quên được. Vào những ngày cuối cùng của mùa hè nóng nực có người đã xuất hiện trên thế giới này - đó là Choi Hyeonjoon.

Từ khi còn là sinh viên cả hai đã không tổ chức sinh nhật cho nhau, nên đột nhiên đi qua tặng gì đó cho cậu ấy thì có chút ngại ngùng, tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Dohyeon vẫn đi tìm một cửa hàng bánh gạo còn mở cửa trễ vào giờ này mua một ít bánh gạo cùng vài phần gà rán, sau đó đứng trước cửa nhà Hyeonjoon, nhìn chằm chằm vào cái tên ghi trên cửa, phân vân không biết có nên gõ cửa không.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn khuya nhé?" Dohyeon nhấc túi xách lên, nói với cánh cửa đang đóng kín: "Không, cảm giác này quá bình thường."

"Hôm nay là một ngày tồi tệ, bởi vì có người sinh vào ngày này... Chà, thế thì quá đáng quá..."

Ngay khi anh vẫn đang chuẩn bị nói gì sau khi nhấn chuông, cánh cửa màu xám sắt đột nhiên mở ra mà không hề báo trước. .

Trước tiên là một người phụ nữ bước ra, cô ấy có mái tóc dài thẳng, đôi mắt hai mí ngấn nước, đôi mắt có vẻ hơi ươn ướt, trên đôi má trắng trẻo còn có những giọt nước mắt. Cô ấy cũng sững sờ khi nhìn thấy anh, nhưng cô lập tức cúi đầu lễ phép.

Chào hỏi xong, Choi Hyeonjoon cũng đồng thời xuất hiện ở cửa, hai mắt mở to nhìn Dohyeon.

"Dohyeon?" Sau khi người phụ nữ rời đi, chỉ còn lại hai người đàn ông đứng ở cửa nhìn nhau.

"Ồ, không có gì. Cậu vừa... cãi nhau với bạn gái à?" Dohyeon giơ bàn tay đang cầm đồ ăn lên và giả vờ bình tĩnh hỏi.

"Chuyện dài lắm. Wow, cậu định mời mình ăn khuya à?" Ngửi thấy mùi thơm khó cưỡng của gà rán trong không khí, Hyeonjoon nép người vào một bên cửa để mời Dohyeon vào trong nhà.

Đây là lần đầu tiên Dohyeon bước vào nơi này. Nó có cảm giác rất giống với căn phòng họ cùng nhau thuê bên ngoài khi còn học đại học. Đó không phải là cách bài trí mà là khả năng luôn trang trí căn phòng của anh ấy một cách rất ấm cúng. Anh vẫn nhớ Giáng Sinh những năm trước đây vào những ngày nghỉ lễ, đèn sẽ được treo trong phòng và thậm chí cả cây thông Noel cũng sẽ được đặt ở cửa.

Những bức tường màu be và sàn gỗ màu nâu, thậm chí cả ánh đèn huỳnh quang màu trắng cũng có thể khiến căn phòng trở nên rất thoáng đãng. Có một cây đàn guitar được đặt trong góc và một cây đàn piano đứng ở phía bên kia.

Hyeonjoon lấy hai lon bia và hai ly, hai người ngồi lên bàn bắt đầu tụ tập ăn vặt vào đêm khuya. Nhìn Hyeonjoon có vẻ tâm trạng rất tốt, ít nhất trông cậu ấy không giống như vừa cãi nhau với bạn gái. Dohyeon đang lơ đãng nhai đùi gà trong khi nghĩ về người phụ nữ vừa rời đi. Một chút mùi nước hoa hồng của cô bay trong không khí, anh không thích mùi hoa hồng, đồng thời anh cảm thấy mùi hương này quá lộng lẫy không thể nào sánh bằng với mùi của Hyeonjoon.

"Cậu định ăn cả xương à?" Hyeonjoon nói đùa khi dùng đũa gắp một miếng bánh gạo cho vào miệng. Anh ngơ ngác nhìn Dohyeon nhai chiếc đùi gà chỉ còn lại xương. Sau đó, anh ta bị sốc và nhanh chóng đặt xương xuống và uống một ngụm bia để che đậy vẻ bối rối.

"Ừ, sao vừa rồi bạn gái cậu lại khóc?" Park Dohyeon biết Choi Hyeonjoon luôn rất dễ đoán dường như không giấu được tâm tư, nên thành thật hỏi.

"Đó không phải là bạn gái mình, mình chỉ đang phỏng vấn cô ấy thôi." Hyeonjoon nhún vai nói, lặng lẽ quan sát phản ứng của người đối diện rồi mới tiếp tục nói: "Cậu biết mấy tháng trước có giám đốc một công ty lớn bị kiện vì quấy rối nhân viên nữ cấp dưới không?"

"Tôi biết, vụ đó do Cục 43 xử lý được đưa lên báo chí vì đây là một công ty lớn."

"Đúng, nhưng sau đó thẩm phán tuyên trắng án cho tay giám đốc, nói nguyên nhân là do người phụ nữ. Người phụ nữ vừa rồi là nạn nhân của vụ việc này. Mình đang chuẩn bị viết thành vài bài báo."

"Là Cục 43 thì không có gì ngạc nhiên, người đứng đầu của họ là một ông già có tư tưởng truyền thống, đàn ông thượng đẳng hơn phụ nữ, phụ nữ phải phục vụ đàn ông là điều đương nhiên. Hầu như không có nhân viên nữ nào có thể làm ở đó lâu dài. " Dohyeon suy nghĩ một chút rồi nói tiếp "Mặc dù tôi mới vào tòa án trung ương không lâu nhưng đối với chuyện này thì cũng hiểu khá rõ."

"Cậu tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này." Dohyeon bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói.

"Gì chứ?"

"Người đứng sau hắn có bối cảnh rất lớn, nếu đắc tội hắn thì sẽ không có kết cục tốt đẹp gì."

Thành thật mà nói, sẽ không có chuyện gì thú vị để nói khi hai người đàn ông cùng nhau ăn nhẹ lúc nửa đêm, họ vừa ăn vừa lướt điện thoại để trò chuyện, một lúc sau Dohyeon đã giúp dọn dẹp bàn với những chiếc cốc và đĩa bừa bộn. Bầu không khí của cả hai trước khi ra về có vẻ khá tốt nên Hyeonjoon tiễn anh ra cửa.

"Cậu nhớ lấy, đừng chọc vào người đó, có nghe thấy không?" Dohyeon vừa mở cửa nhà mình vừa quay lại cảnh báo người đang đứng trước cửa nhà đối diện, rất kiên trì nhắc đi nhắc lại việc này.

"Được rồi, mình biết rồi, Dohyeon à" đôi mắt đặc biệt mơ hồ của Hyeonjoon gặp ánh mắt của Dohyeon.

"Sao vậy?"

Trong mắt Choi Hyeonjoon ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, mơ hồ đến mức không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Hắn nhìn chằm chằm Park Dohyeon một lúc lâu mới nói: "Cậu không còn gì muốn nói sao?"

Không khí dừng lại trong giây lát, thế giới dường như im lặng. Dohyeon ngập ngừng muốn nói điều gì đó, nhưng vừa rồi anh lại chưa nói ra.

"--Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn, thì ra cậu thật sự không có quên."

Hyeonjoon mỉm cười nhưng không đợi Dohyeon phản ứng, lập tức đóng cửa lại, để lại một Park Dohyeon còn đang ngơ ngác.

Cậu dựa người vào cánh cửa lạnh ngắt, trượt ngồi xuống sàn nhà.

Chuyện tình của cậu với Dohyeon có lẽ đã kết thúc khi cả hai tốt nghiệp. Và bây giờ kể cả sau khi một thời gian dài như vậy, cậu vẫn không thể dễ dàng quên được.

Một tia lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy thảo nguyên.

Nhưng Dohyeon không nhắc đến, và cậu cũng sẽ không nhắc đến, bởi vì họ giống như những con côn trùng bị mắc vào mạng nhện. Càng vùng vẫy, họ càng rơi vào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro