CHAP 16: BEFORE THE DAWN (TRƯỚC KHI BÌNH MINH LÓ DẠNG)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CẢNH BÁO VÔ DỤNG : CÓ H. CẤM TRẺ EM DƯỚI 18 CÓ THỂ ĐỌC HIỂU TIẾNG ANH 

##

Sakura ngồi trên chiếc ghế sofa sờn rách trước lò sưởi bằng đá lớn trong phòng sinh hoạt chung trong căn cứ, đọc cuốn sách cũ mà mình tìm thấy trên kệ trong góc. Cuốn sách viết về lịch sử quân đội của đất nước này, một phần của một đế chế đã chết. Quân đội hay chính phủ đều không còn tồn tại, chỉ còn lại toà pháo đài cổ được họ tận dụng. Đánh giá qua bên ngoài và tình trạng hư hại của đồ nội thất, Sakura đoán nơi đây bị bỏ hoang không dưới năm mươi năm. Cô không biết Akatsuki đã dùng nơi này như nhà an toàn trong bao lâu.

Một giọt nước trên lớp da mòn thấm vào lưng làm cô chuyển người, khó chịu liếc về phía Kisame. Ánh sáng nhạt giữa chiều rọi qua khung cửa sổ vạch ra một đường sáng trên cơ thể xanh to lớn. Bằng cách nào đó hắn sửa lại được cái bàn bida để chơi một mình. Cái bàn hơi lệch sang một bên làm mấy quả bóng lăn tứ túng, kéo theo mấy câu chửi bới làm cô thêm vui vẻ. Đây là kết quả của việc chán nản cực độ, và cô có hơi ngạc nhiên khi hắn không lôi ai xuống chỗ luyên tập bán hành. Cả đám người ai cũng chán nãn, bồn chồn, còn Sakura thì lo lắng đến cực độ.

Họ ở đây đã được một tuần, không có nơi nào để thư giãn hay việc gì làm ngoài việc chờ đợi thứ sắp đến. Không một ai nhắc đến vì chỉ làm hỏng tâm trạng của người khác và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Sakura không thể chịu đựng được nữa. Dù không muốn chuyện này xảy ra, nhưng cô muốn chuyện này kết thúc nhanh chóng để cô còn tìm ra mình sẽ làm gì với quãng đời còn lại

Kisame lại chửi rủa cái bàn bida. Sakura thở dài quay lại đọc sách. Đọc đến giữa trang cô cảm nhận được ai đó ở sau lưng, một tay đặt lên vai mình. Cô ngửa mặt nhìn lên, mỉm cười với Deidara khi hắn đi qua ngồi cạnh cô.

"Sao cô đọc được mấy thứ tẻ nhạt đó?" Hắn ngả xuống nệm ném tay qua phía sau ghế

Cô nhún vai "Cũng hơi..thú vị" Deidara tròn mắt nhìn làm cô cười nhẹ "Được rồi, không hay tẹo nào nhưng tôi còn làm gì được nữa?"

"Chơi bida với Kisame" hắn đề nghị, nhe răng cười nhìn tên cá mập đang điên tiết

Kisame cố giữ cái bàn thăng bằng, dùng thêm lực chỉ làm mấy quả bóng bay ngang căn phòng với hàng loạt tiếng đổ vỡ. "Cho tôi xin đi" cô cười khúc khích. "Anh ta trông như sắp đập nát cái bàn, tôi không muốn đứng cạnh lúc đó đâu"

"Ít nhất cũng có thứ để giải trí" Deidara thở dài, thu một gối đến ngực "Không nhàm như mấy cuốn sách sử"

Sakura mỉm cười. "Tôi là y nhẫn. Đây không hẳn là thứ tẻ nhạt nhất tôi từng đọc,tin tôi đi. Hơn nữa, kiến thức không bao giờ thừa"

"Oh có đấy. Tôi cá tôi có thể kể cho cô cả đống thứ cô phải ước mình chưa từng nghe, yeah"

"Đấy mới gọi là hay. Tôi dám chắc anh mang đầy thông tin chết người" Sakura cười. Deidara chỉ cười gượng gạo "Tobi đâu rồi?"

"Ra ngoài do thám" hắn nói sau vài giây do dự

Mặt Sakura thêm buồn. Chỉ có một thứ hắn ta đang do thám "Oh" cô lặng nói, cuội trò chuyện từ đó bỏ dở. Cô lơ đãng đọc tiếp, sau vài phút cô cảm thấy hắn đang nhìn mình. Cô tò mò nhìn lên gặp phải cặp đồng tử xanh lạnh "Gì nào?"

Hắn nhìn cô một lúc rồi lắc đầu "Không có gì" hắn lẩm bẩm, quay qua nhìn ngọn lửa

Sakura không ép hắn trả lời, quay lại đọc sách. Cô chỉ nhìn qua mặt chữ, không rõ mắt mình thực ra đang đọc gì. Lớp da lởm chởm chọc vào lưng làm cô nhích gần Deidara hơn. Thấy hắn không phản ứng gì, cô quyết định chuyển qua ngồi sát hắn, vai cô đặt dưới cánh tay vẫn đang vắt phía sau ghế, tay chạm vào bên người hắn

Deidara nhìn cô sau đó cô nở nụ cười nhỏ. Cô kéo hai đầu gối lên ngực vòng tay ôm lấy, bỏ dở cuốn sách mà chú tâm vào ngọn lửa. Họ ngồi đó trong một lúc, đến khi cả hai nghe tiếng gầm của tên cá mập

"Oh, dẹp bà đi!" Cái bàn đập mạnh vào tường vỡ tan tành làm sách trên kệ rơi xuống. Hai người ngồi trên ghế thích thú quan sát, phá lên cười khi Kisame dùng Samehada đập nát cái bàn. Một lúc sau Sakura ngưng cười, tựa trán lên đầu gối bắt lại hơi thở

"Hey" Deidara lặng lên tiếng

"Hmm?" cô lẩm bẩm, nâng đầu nhìn hắn

"Ra ngoài đi"

"Giờ sao?"

"Yeah. Tôi chán đến mức muốn cho nổ tung nơi này rồi. Có lẽ tốt nhất nên ra khỏi đây. Đi nào" hắn đứng dậy nói. Cô đứng dậy theo chỉnh lại áo choàng. Họ chuẩn bị đi thì Itachi bước vào phòng

Hôm nay Sakura không thấy hắn. Ngoài mặt thì hắn không có gì thay đổi. Itachi với mấy cái biểu cảm bên ngoài chỉ là khái nhiệm mà cô sẽ không bao giờ thấy được. Nhưng với những gì cô đọc được trong mắt khi hắn đi qua cũng đủ làm lòng cô rộn ràng. Hắn bước tới chỗ tên đồng đội đang đứng, liếc qua đống sách dưới đất cùng đống mảnh vụn gỗ từng là bàn đánh bida. Cái ánh mắt 'cái quái gì?' mà hắn nhìn Kisame làm Sakura cười khúc khích sau tay

"Kisame, có chuyện chúng ta cần bàn riêng" Itachi nói. Kisame gật đầu, khinh bỉ nhìn cái đống gỗ vụn lần cuối rồi cả hai quay đi

Trước khi họ đến cửa, Tobi bất ngờ nhảy vào căn phòng, thở nặng. Hắn rõ ràng đã vội vã chạy về "Chúng đang tới" hắn thở hổn hển

Sakura cứng đơ người. Lo sợ ập đến thắt chặt trong bụng cô. Deidara căng người phía sau cô khi cả căn phòng trở nên nặng nề sau câu thông báo từ Tobi

"Là nhóm nào?" Itachi hỏi, giọng vẫn đều đều

"Cả hai. Tất cả chúng thì đúng hơn. Tên junchuuriki và đội của hắn cách đây sáu mươi dặm, nhóm còn lại thì gần hơn. Chắc chắn là em trai anh, Itachi-san. Một trong hai nhóm sẽ đến đây vào sáng mai, nhóm còn lại sẽ đến muộn hơn, tầm qua trưa"

Phần còn lại căn phòng thêm im lặng, một sự tĩnh lặng nặng nề

Sau một phút dài, Itachi lên tiếng "Được rồi. Là ngày mai" Hắn nhìn qua Sakura sau đó quay người bước đi. Kisame đi theo sau

Sakura đờ người đứng đó. Ngày mai. Tất cả sẽ kết thúc vào ngày mai. Ngày mai, một trong những người cô quan tâm sẽ chết. Cô thấy buồn nôn;một loạt sóng kinh hãi dồn dập trong cơ thể khiến cô choáng váng

Deidara thấy cả cô run rẩy đưa tay lên thái dương. Cô đang sợ hãi. "Hey..." hắn nhẹ nhàng nắm lấy vai cô "Cô ổ-?"

"Tât nhiên tôi không ổn!" cô quát, giật vai khỏi tay hắn

"Sakura...."

Sự quan tâm của hắn chỉ làm cô thấy tệ hơn, và thêm có lỗi vì quát hắn. Hắn không nên lo lắng cho cô mà ngược lại mới đúng. Họ là kẻ thù. Không phải bạn. Lẽ ra họ không được quan tâm đến cảm xúc của nhau. Không được.....

"Xin lỗi" cô lẩm bẩm, một cách ủ dột. Deidara không đưa tay lần này, dù nét mặt vẫn rối rắm "Tôi chỉ...tôi thấy không được khỏe. Tôi đi nghỉ đây"

"Cô có cần gì không?"

Cô cười cay đắng. Cô cần rất nhiều thứ, chủ yếu là cách ngăn chặn tai họa sắp đến. "Không..." cô lẩm bẩm, loạng choạng bỏ đi. "Tôi chỉ cần ở một mình"'

Deidara nhăn mày nhìn cô đi. Hắn thở dài nặng nề nhìn sang tên đồng đội, tên còn lại ở trong phòng. Tobi trông rất chán nản, buồn bã vì là người mang tin xấu

Deidara đoán không ai trong số họ nghĩ đây là tin tốt. Một tháng trước có lẽ khác, cả đám sẽ hò hét phấn khích cho trận đại chiến. Xét cho cùng hắn vẫn còn ôm hận với tên ninja sao chép và jinchuuriki từ lần giao chiến trước. Nhưng việc này không còn liên quan. Và tất cả đều là vì cô gái tóc hồng đang tuyệt vọng đi qua hành lang.

Cô đã làm gì bọn họ thế này?

_

Sau vài tiếng Sakura thức dậy từ giấc ngủ mệt mỏi. Cô trở lại căn phòng sau khi nghe hung tin, bất động nằm trên giường, từ chối suy nghĩ, chỉ muốn để bản thân thảm hại nằm đó vô vọng nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi đến khi ý thức mất dần.

Cô chậm chạp rời khỏi giường. Che giấu để làm gì nữa đây,đã không thể thay đổi được gì. Ngày mai phần đời còn lại của cô sẽ thay đổi, tệ hơn hay tốt hơn đây. Cô muốn đêm nay sẽ là đêm mình luôn nhớ đến, mặc tất thảy mọi chuyện xảy đến sáng mai.

Lặng lẽ đi xuống hành lang, cô cảm thấy sự hiện diện ở gần đó sau đó nghe tiếng bước chân nhẹ di chuyển về phía mình. Cô vô thức chậm bước chân. Itachi xuất hiện nhìn cô, mắt không rời đều bước đi tới gần. Hắn dừng lại trước mặt và cô nhìn lên hắn với khuôn mặt đầy hy vọng. Đôi mắt đen dịu dàng nhìn khuôn mặt nữ tính như một cái vuốt ve, hắn đưa tay giam cô giữa bức tường và hắn. Hắn hạ đầu bên hõm cổ, hít vào mùi hương từ mái tóc hồng và làn da trước khi ép môi dưới tai cô.

Sakura thở dài đặt tay lên hông hắn. Hắn ôm lấy mặt cô và hôn xuống. Cô để hắn chiếm đoạt mọi thứ, quên đi mọi sợ hãi dù chỉ trong giây phút. Đầy ham muốn nhưng không không mang theo dục vọng, chỉ đơn giản là một nụ hôn thuần khiết. Thật ngạc nhiên khi đón nhận thứ này từ hắn, làm cô tự hỏi liệu đây là cách hắn an ủi cô.

Itachi kết thúc nụ hôn, đưa môi sượt qua tai khiến cô rùng mình. "Ở bên tôi tối nay" hắn thì thầm, thu người lại nhìn vào mắt cô

Sakura thầm cười. Một câu lệnh dưới dạng câu yêu cầu-thật giống anh ta. Cô gật đầu thầm đồng ý. Hắn thật không cần phải nói, vì cô vẫn sẽ đến. Hắn bắt lấy môi cô lần nữa kéo dài nụ hôn sau đó quay người nhịp bước đi qua hành lang. Cô hít một hơi sâu đẩy người khỏi bức tường nở nụ cười nhỏ, tiếp tục đi về hướng ngược lại

##

Sakura tiến vào căn phòng lớn đi được nửa chừng thì dừng bước

Kisame và Deidara đang ở trong, bình thản chuẩn bị vũ khí. Kisame tháo dải băng trắng quanh Samehada kiểm tra răng nhọn. Deidara thì để túi đất sét trước mặt, chú tâm mài bén kunai. Họ đang chuẩn bị cho cuộc chiến.

Tất nhiên rồi. Cô còn mong họ làm gì chứ? Họ sẽ không đi tới đi lui lo lắng như cô. Họ muốn chuyện này xảy ra. Đây chính là lý do họ ở đây. Có khi họ đang phấn khích.

Cả hai nhìn lên dừng việc mình đang làm khi cô bước vào. Không ai nói lời nào. Còn nói được gì đây?

Sự bình tĩnh mà Itachi cho cô liền biến mất. Nhìn thấy đống vũ khí Sakura chỉ thấy chúng nhuộm đầy máu của những người cô yêu thương. Cô không giận dữ hay oán trách, họ chỉ đang cố hoàn thành nhiệm vụ và bảo vệ mạng sống của chính mình. Nhưng những ý nghĩ mơ hồ mà cô biết giờ trở thành một hiện thực tàn nhẫn

Ngày mai, máu sẽ đổ. Ngày mai, cái chết sẽ đến.

Sakura không thể tiếp tục nhìn họ. Cô cần tránh xa họ, tránh xa lưỡi hái tử thần. Cô quay mặt nhanh chân đi tới phòng bếp

Hai người đan ông nhìn cô bước đi rồi quay qua nhìn nhau, không biết phải nói gì hay nghĩ gì. Sau một lúc cô biến mất sau cánh cửa, họ chậm chạp, như miễn cưỡng, trở lại việc chuẩn bị cho trận chiến.

##
Sakura gục xuống bàn ôm đầu. Tiếng lục lọi đồ ăn trong tủ lạnh truyền đến tai cô, sau vài phút Tobi ôm một đống thứ nấu bữa tối trong tay

Hắn để đồ xuống quầy. "Cô ổn không, Sakura-san?"

Sakura thở ra nặng nề "Không,Tobi. Tôi không ổn"

Tobi đến cạnh cô nhẹ đặt tay lên vai cô "Tobi hiểu. Cô muốn uống trà không?"

Cô yếu ớt gật đầu "Cảm ơn anh " Cô ước họ thôi đối tốt với mình.

Tobi quay lại đặt tách trà xuống bàn. Cô cảm ơn lần nữa còn hắn trở lại phía bên kia bếp. Đến giờ cô vẫn không biết gì nhiều về hắn và cũng sẽ không bao giờ biết được vì sau ngày mai họ sẽ còn không gặp nhau.Qua tối nay, cái gia đình nhỏ kỳ quái này sẽ vỡ nát.

Sau một lúc Deidara đi vào, dừng lại khi thấy Sakura. Hắn cẩn thận ngồi xuống cạnh cô,như thể đang chờ cô bộc phát tức giận hay lao vào tấn công hắn. Cô miễn cưỡng cười mời trà trên khay. Hắn tự rót lấy một tách, im lặng ngồi đó. Thêm vài phút trôi qua, Kisame đi vào lượn lờ sau bếp chỗ Tobi, cả hai dùng hết tài năng mà nấu, thứ không nên kỳ vọng quá nhiều. Nửa giờ sau Itachi xuất hiện, họ cùng nhau dùng bữa tối cuối cùng.

Một bữa ăn đơn giản, cũng như cuộc trò chuyện. Ai cũng cố giữ miệng, nhưng luôn hiện hữu những nụ cười ánh mắt cay đắng. Cái bóng đen của ngày mai treo lơ lững như một đám mây đen vô hình. Sau một lúc, khi bữa ăn gần kết thúc, họ thôi nói chuyện phiếm, bàn ăn trở càng thêm ảm đạm. Kisame đứng dậy sau đó quay lại với một chai sake lớn. Hắn nhìn qua Sakura

"Được rồi, công chúa. Ta đoán đến đây là hết, huh?" hắn nhe răng

"Có lẽ vậy" cô chán nản nói

"Uống vài ly với ta đi"

"Anh quên chuyện xảy ra rồi à?" Cô nhận lấy ly đầy rượu

Tên nin cá mập cười khùng khục "Tối nay không uống nhiều đâu. Ngày mai bận rồi"

Nụ cười trên môi Sakura dao động

"Sẽ là một trận chiến hoành tráng. Có khi còn lưu vào sử sách, và tất cả đều sẽ tự hào vì là một phần của ngày định mệnh"

"Tự hào? Ngày mai anh có thể toi mạng đấy" cô nói thẳng thừng

Hắn nhún vai. "Khỏi phải nhắc. Bọn ta không ai sợ chết, Công chúa. Bất kể tên shinobi nào sợ chết đều không xứng đáng với cái danh shinobi. Còn cách nào tốt hơn để ngã xuống ngoài một trận tử chiến đáng nhớ, đúng chứ?"

"Qúa chuẩn" Deidara nói vào "Nếu phải chết, chúng ta sẽ đi với một cú nổ, yeah"

Câu nói làm cô mỉm cười, dù trái với suy nghĩ

"Cứ làm những gì mình phải làm, cô bé, bọn ta cũng vậy. Ta không để bụng đâu" Kisame nói

Cô ủ dột gật đầu, nốc ly sake

Kisame rót thêm cho cô "Ta phải nói việc này rất mới mẻ, toàn bộ. Ta không nghĩ có ai trong số bọn ta có thể dễ dàng quên được. Cô là một kunochi khó xơi đấy, không cần biết chuyện gì xảy ra ngày mai hoặc sau đó, ta rất vui vì quen biết cô"

Sakura nở nụ cười yếu ớt "Tôi cũng vậy"

Tobi đột nhiên chườm người qua ném tay tới cô "Chúng tôi sẽ không quên cô, Sakura-san!" hắn khóc "Tobi sẽ rất nhớ cô!"

Cô đáp lại cái ôm với nụ cười cay đắng "Tôi cũng sẽ nhớ anh, Tobi."

Sau một hồi dỗ hắn buông mình ra,cô mới có thể thở đàng hoàng, Sakura chớp mắt vài lần nhìn thấy ánh mắt Itachi phía bên kia bàn. Hắn quá bình tĩnh, thờ ơ đối với một người sắp bước vào tử ngục với em trai. Cô tự hỏi hắn sẽ như thế nào khi họ ở cùng nhau. Hắn đã kêu cô đến, việc mà cô nghĩ hắn sẽ không bao giờ làm. Sự căng thẳng tột độ đè nặng cả ngày vậy mà không chút ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn ta như...chấp nhận số mệnh.

Kisame thuyết phục mọi người tham gia vào buổi chia tay nhỏ, cả năm người giành vài tiếng tới tạo ra kỷ niệm cho bản thân.

#

Đêm muộn tối đó sau khi mọi người đều đã về phòng, Sakura vẫn lang thang trong phòng chung kiếm khăn choàng cổ, thứ mà cô để quên.

Deidara một mình đứng trước chiếc lò sưởi lớn nhìn ngọn lửa bập bùng cháy. Phần còn lại trong căn phòng chìm trong bóng tối, nhìn bóng lưng hắn như bị cô lập trong khoảng không gian rộng lớn tĩnh mịch. Hắn nhìn lên, đôi mắt xanh dương dõi theo khi cô cầm lấy chiếc khăn choàng trên ghế dài rồi đến đứng bên cạnh hắn.

Họ cùng nhau lặng lẽ nhìn ngọn lửa cháy trong vài phút. Sau đó, giọng nói buồn bã vang lên, cô nói "Anh biết đấy...tôi không nghĩ mình có thể tha thứ cho anh nếu ngày mai anh giết tôi"

Deidara cau mày nhìn cô như bị xúc phạm, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn ngọn lửa. Hắn thở dài nặng nề. "Tôi sẽ không giết cô, Sakura. Không ai muốn làm cô bị thương"

Sakura cười ra một tiếng đau đớn. "Không, anh chỉ muốn giết những người tôi yêu nhất"

Đôi mắt trong suốt như thiêu đốt Deidara, lấp đầy lời buộc tội, sợ hãi và đau đớn, nhưng hắn không tránh đi. Hắn cũng không đáp lại; hắn không biết phải nói gì. Hắn giận dữ Itachi vì lôi cô vào mớ hỗn độn này. Tức giận vì Thủ lĩnh đẩy họ vào vị trí thân bất vô kỷ. Tức giận bản thân vì để mình biết đến cảm xúc quan tâm đến một ai đó. Quan tâm cô. Dù chỉ trong chốc lát hắn ước họ đã không để cô ra khỏi phòng giam, tự do đi lại trong thời gian bắt giữ. Như vậy cô sẽ hận họ còn họ cũng không cần để tâm đến cô, chỉ như vậy mọi thứ mới dễ dàng.

Suy nghĩ chỉ tồn tại trong một lúc, vì nhìn thấy cô như bây giờ, Deidara biết hắn sẽ không bao giờ quên đi hay hối hận những chuyện đã xảy ra.

Sakura quay mặt đi. "Tôi biết đây không phải lỗi của anh. Chỉ là...tôi thấy mình quá đau khổ...và tôi không biết là vì ai." Môi cô run rẩy nhẹ khi bọc cảm xúc vỡ tung, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống khi cả hai nhìn ngọn lửa. Cô chớp mắt vài lần bực bội lau đi. "Xin lỗi" cô lẩm bẩm, giận dữ bản thân vì mất bình tĩnh

Thấy cô đau buồn tim Deidara thắt lại, nhưng hắn cũng kinh ngạc trước nội tâm mạnh mẽ của cô. Lần nữa hắn không biết nói gì. Hắn không giỏi mấy khoản an ủi này. Hắn chưa bao giờ quan tâm ai để thử cố gắng. "Không" hắn lặng lên tiếng "Tôi không thể hình dung được sẽ như thế nào nếu là cô"

"Deidara..."

"Hm?"

Sakura quay người ôm lấy hắn "Tôi sẽ rất nhớ anh" cô thì thầm bên hõm cổ hắn

Một khoảnh khắc sững sờ, hắn đứng đó, hai tay do dự nâng lên trước khi vòng qua ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn. Cô run lên, cố nén lại cảm xúc. Cô khẽ sụt sịt, làm hắn cẩn thận đưa tay ôm đầu cô, để cô dựa trên ngực mình khi những ngón tay nhẹ vuốt tóc mái tóc hồng "Tôi biết...tôi cũng vậy"

Lúc này Deidara rối trí hơn bao giờ hết. Hắn muốn nói lời an ủi , nhưng hắn đã sống trong một thế giới bạo lực quá lâu, không biết cách xử lý những tình huống thế này. Và hắn phải luôn cảnh giác vì bất kể lúc nào Itachi cũng có thể bước qua cánh cửa và thẳng tay giết chết hắn mà không cần đặt câu hỏi. Vậy thì sao chứ, mặc xác tên Itachi khốn kiếp. Hắn không nghĩ cô sẽ để mình yếu đuối trước mặt tên Uchiha, vì hắn sẽ chỉ thêm xem thường cô. Nhưng nếu bằng cách nào đó Sakura xem hắn như một người an ủi, Deidara sẽ không đẩy cô ra, dù có phải đối mặt với hậu quả.

Tay cô siết chặt hơn sau lưng hắn và Deidara đáp lại, dùng hết tâm can ôm chặt lấy cô, biết rõ đây là lần duy nhất hắn có thể chạm vào cô.

Sakura ôm chặt, không muốn chấp nhận sau ngày mai không còn nhìn thấy hắn. Với cô hắn đã trở thành người quan trọng. Mối quan hệ giữa cô và Deidara rất đặc biệt vì hắn hiểu được cô hơn những người còn lại. Itachi là người tình, giữa họ có một mối liên kết không thể phủ nhận. Nhưng Deidara là bạn, cô sẽ rất nhớ anh 

Cuối cùng cô nới lỏng tay, dù vẫn không buông ra, khịt mũi nở nụ cười nhỏ. Tay hắn thôi vuốt ve mái tóc chuyển xuống lưng cô, ngón tay vô thức thêm lực kéo cô gần hơn 

Deidara nhìn cô với ánh mắt cô chưa từng thấy trước đây. Cô bồn chồn, biết rõ ánh mắt này. Thứ gì đó khuấy động trong cô, cảm giác còn lại chưa được khám phá. Nếu chuyện này đến sớm hơn, trước mọi thứ, có lẽ Sakura đã đón nhận....nhưng đã quá trễ, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp nếu họ tiếp tục đứng đó tay trong tay.

Sakura từ từ buông tay, ngạc nhiên khi thấy bản thân mình không muốn rời đi, còn tay hắn cũng trở lại như thể hắn cùng có chung suy nghĩ. Không muốn cứ thế bước đi để lại những thứ vẫn còn rối ren giữa cả hai, cô nhìn lên hắn mỉm cười, hắn đáp lại với một nụ cười nhỏ, một cái nhếch mép mỉa mai.

"Cảm ơn vì mọi thứ, Deidara" cô nói nhỏ. Như một bốc đồng nhỏ cuối cùng, cô nghiêng người nhẹ đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn, chỉ trong vài giây. "Ngủ ngon" cô thì thầm, quay đi

"Ngủ ngon" hắn lặng đáp lại. Cô bước đi với chiếc khăn choàng trong tay, biến mất trong hành lang tối. Deidara một mình ngẩn người đứng đó nhìn ngọn lửa, tay xoa phía sau buông một tiếng thở dài mệt mỏi, cảm giác đôi môi mềm mại vẫn còn vương bên khóe môi.

##

Sakura không muốn cả đêm phải trằn trọc trong lo lắng, cô muốn cảm nhận, muốn tạo ra những ký ức lưu giữ trong mãi mãi tâm trí. Vậy nên cô gạt cái câu hỏi chuyện gì xém nữa xảy ra khi nãy ra khỏi đầu và quăng chiếc khăn choàng vào phòng trước khi đi đến phòng Itachi.

Cô lặng lẽ bước vào, đóng cánh cửa say lưng với tiếng click nhỏ. Căn phòng tối âm ỉ màu cam từ đám lửa tàn trong lò sưởi làm cô dừng lại cảm nhận hơi ấm tan trên làn da.

Cô cảm nhận hắn tiến lại từ phía sau và nhắm mắt mỉm khi hắn ôm lấy eo cô. Cô thoáng rùng mình khi môi hắn sượt qua vành tai nhạy cảm còn tay chạm lên bụng cô, từng ngón tay đùa giỡ dưới góc áo. Bắt đầu từ bờ vai nhỏ, hắn chậm cởi bỏ chiếc áo choàng rồi đặt nó xuống bên cạnh sau đó bước qua đứng trước cô.

Itachi nhìn cô với nét mặt mang chút hiếu ký, ngón cái vuốt nhẹ trên má cô dưới bọng mắt. Có lẽ trên da cô vẫn còn lưu lại vệt nước mắt, cô nhận ra. Hắn không hỏi lý do, còn cô thầm nhẹ nhõm khi không phải giải thích. Như vậy sẽ công bằng cho cả hai

Ý thức được việc đây là sẽ là đêm cuối cùng làm cả hai thêm bạo dạng, cô nới lỏng tay mình dưới góc áo hắn, kéo áo theo tay mình khi cô nhẹ nhàng vuốt qua múi bụng tới khuôn ngực rắn chắc. Hắn theo đó đưa tay lên, cho phép cô cởi áo mình. Cô đặt tay lên ngực và vai hắn, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, đôi môi mỏng theo đường xương hàm đi tới cằm trước khi chạm đến môi hắn với một nụ hôn

Itachi cầm lấy khoá áo chậm kéo xuống, trượt áo khỏi vai cô đến khi chỉ còn chiếc áo mỏng bên trong. Nhưng bên dưới không còn gì khi cô không mặc áo ngực, hắn nhìn hai đỉnh hồng của cô se lại trong khí lạnh. Hắn nâng tay lên eo kéo cô lại, bờ ngực trần ép vào da thịt hắn. Cô thật mềm mại, ấm áp và nhạy cảm, còn hắn không muốn gì hơn ngoài việc chiếm lấy cô ngay lúc này- ở đây, trên sàn đá, dựa trên bức tường này, trên giường, hắn không quan tâm. Itachia chỉ có thể nghĩ đến việc có được cô. Sakura khiến hắn muốn trở nên liều lĩnh. Cô có thể dễ dàng đập bức tường kiểm soát hắn dựng lên thứ không một ai làm được, và hắn nghĩ, có lẽ, chỉ có cô, như thế này, không phải là một điểm yếu.

Nhưng họ không còn thời gian. Không còn thời gian để chiếm ngưỡng, để khám phá những thứ mới mẻ mà hắn từng nghĩ là không thể với một người như hắn. Chỉ còn duy nhất đêm nay

Itachi quay người đi đến giường, chậm ngồi xuống còn cô đứng giữa hai gối hắn. Hai ngón cái thô ráp vuốt ve trên xương hông cô, ngón tay trượt qua cáp quần, mở nút rồi chậm rãi kéo xuống chân cô. Cô bước khỏi ống quần, theo đó đá đi đôi giày, cô đứng đó chỉ trong chiếc quần lót dưới ánh mắt đầy dục vọng của hắn. Đôi tay thô ráp chuyển lên hai bên đùi săn chắc đi đến eo, hắn kéo cô lại để mũi mình chạm vào vùng bụng phẳng. Hắn nhấn môi mình dưới rốn cô. Sakura mỉm cười vuốt tay mình qua đuôi tóc hắn

Sakura nghĩ hắn sẽ tiếp tục, nhưng hắn dừng lại, còn cô tò mò nhìn xuống khi thấy hắn chỉ tựa trán trên vùng bụng săn chắc, nhắm mắt. Cả ngày hôm nay hắn đã hành động rất khác thường, vậy nên cô yên lặng đứng đó đợi hành động tiếp theo. Sau một khoảng, hắn mở mắt, nhưng chỉ nhìn làn da trước mắt, đôi tay trên eo thêm lực kéo xuống, cho cô biết thứ hắn muốn. Sakura hạ người trong lòng hắn. Tay hắn vuốt ve lưng cô khi hắn bắt đầu hạ môi bên khoé cổ. Tay cô cũng đáp lại vuốt trên bờ lưng rắn chắc, móng tay cô cào qua làm cơ bắp hắn thoáng gồng lên dưới cái chạm.

Nhưng lần nữa hắn dừng lại, tựa đầu lên vai cô. Cô nghiêng mặt nhìn hắn, tay vô thức vuốt qua mái tóc đen "Itachi...?"

Hắn nâng đầu nhìn cô. Khuông mặt không còn đeo chiéc mặt nạ vô cảm, trần trụi, khiến cô kinh ngạc khi thấy được nét mặt thật sự trên ngũ quan hoàn hảo. Đôi mắt hắn mờ mịt, hai mày cau lại. Hắn trượt ngón tay mình lên tóc cô tháo xuống băng trán. Hắn cầm nó, mắt tập trung trên biểu tượng chiếc Lá

"Tôi đã quá mệt mỏi" hắn mập mờ lẩm bẩm, như thể đang nói với chính bản thân

Mắt Sakura căng to, khuôn mặt liền trở nên dịu dàng khi hiểu được ý hắn. Một câu nói đơn giản lại biểu hiện hoàn hảo cho mọi việc. Giải thích việc hắn gần đây hành xử khác lạ, giải thích việc hắn quá bình thản chấp nhận việc sắp xảy ra. Hắn đã tỉ mỉ dàn dựng mọi sự kiện và giờ mục đích thực sự đang dần hiện rõ. Hắn đã một mình lên toàn bộ kế hoạch. Mọi thứ trừ cô. Hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra sáng mai và hắn muốn chuyện đó đến. Đó chính là ý hắn muốn nói ở đêm trong động.

Hắn đã quá mệt mỏi....và đã sẵn sàng kết thúc mọi việc

"Anh có tin vào vận mệnh không? Mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó, dù cho hiện tại chúng ta không hiểu được?" cô dịu dàng hỏi, tay vuốt tóc hắn

Itachi thở dài "Chưa từng. Số phận của tôi là trở thành một kẻ máu lạnh, một công cụ trong tay một gia tộc đầy tham vọng. Tôi không rẻ mạc như vậy, tôi tốt hơn bọn chúng, tôi tự tạo nên con đường mình đi. Nhưng giờ....sau mọi việc, tôi lại không thể nói đây là con đường tôi muốn bước . Đến giờ tôi đã tin mọi sự kiện xảy ra trong đời tôi là để dẫn tôi đến thời khắc này, lúc trước tôi nghĩ mình đối chọi với số phận...nhưng đến cuối cùng vẫn là xuôi theo nó"

Sakura hơi nhíu mày "Nếu là như vậy, thì số phận của anh ngay từ ban đầu đã trói buộc với Sasuke...còn cậu ấy dù thế nào cũng sẽ rời bỏ làng"

Hắn nhẹ gật đầu "Giờ tôi đã tin. Và cũng tin rằng ngày mai mình sẽ chết trong tay em trai mình....như nó xứng đáng. Đi đến kết thúc vận mệnh đã an bài"

Sakura mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại im lặng. Cô không thể tin mình lại nghe được những lời này. Đây là hiện thực, cô đang trong vòng tay một kẻ đầy nguy hiểm, nhưng lại bình tĩnh lắng nghe từng lời hắn nói về cái chết đã định. Không phải cô không quan tâm-cô thật tâm không muốn hắn chết. Nhưng đây cái kết không thể tránh. Vì nếu hắn không....

Itachi thấy cô chìm trong suy nghĩ, liền lên tiếng "Tôi chấp nhận số phận của mình, Sakura, và tôi không hối hận"

Cô chậm gật đầu, đôi môi kéo thành một nụ cười buồn. Thật kỳ lạ khi thấy hắn thế này, không có chiếc mặt nạ mà hắn luôn dùng để đối mặt với thế giới. Cô không biết liệu có người tin hay không nếu cô kể cho họ. Nhưng có rất nhiều thứ có thể thay đổi ở một con người khi họ đối mặt với cái chết. Itachi tin tưởng cô, có thể một phần thả lỏng bên cô. Hắn nói hắn đã quá mệt mỏi và cô thật sự có thể thấy rõ, còn con tim đầy lòng trắc ẩn không chối được mà đau xót

Một cách chậm rãi, cô hạ đầu hôn hắn. Chiếc băn trán keng một tiếng rơi xuống nền đá khi hắn thả xuống, tay bên kia đưa lên đi qua từng tất tấm lưng trắng khi nụ hôn cả hai sâu hơn. Cô cảm nhận nhiệt nóng sôi dưới vùng bụng làm cô ép hông mình vào hắn với tiểng khoái cảm nhỏ

Hắn tách ra một lúc "Sakura, thứ cô nói với tôi tối hôm trước..." hắn thở dài một tiếng, khó khăn nói câu tiếp theo "Tối nay....chỉ một lần trong đời, tôi muốn mình....đơn giản chỉ là một người đàn ông"

Duy nhất một đêm, có lẽ là đêm cuối, hắn muốn vứt đi cái họ Uchiha danh tiếng, bỏ đi mọi ô uế, quên đi con người hắn đã trở thành để có thể làm một người đàn ông bình thường. Chỉ là Itachi. Có lẽ đây là thứ hắn đã dùng cả đời mình để phủ nhận. Dù việc này là đã quá nhiều so với những gì hắn xứng đáng.Nhưng Sakura muốn trao cho hắn thứ duy nhất này. Cô gật đầu, qua đôi đồng tử đen tuyền khó đoán hắn ôm lấy đầu cô nhấn môi mình lên.

Sakura moaned softly and ground her hips against his lap. Itachi smirked and held her still, amused by her impatience. They had all night, and he was going to make sure that he burned every kiss, every sensation into her memory. He would make sure that she would never forget his touch. It would be the only thing he left behind that wasn't tainted by his darkness.

His mouth trailed down the side of her neck, his hot breath giving her delicious chills. She raked her short nails up his back. His hands moved over her sides, raising her shirt up. The soft touch of his hands and the heat of his eyes on her exposed breasts gave Sakura another series of chills, and at the same time her body flushed with heat. His hands followed the soft curve of her breasts until he cupped them in his palms, and she bit her lip and arched into him. He leaned into her and pressed his mouth against the hollow of her throat, tasting her skin. One of his hands found its way to her hair and tugged gently, pulling her head back and making her back arch as he nipped the spot just below her ear, his other hand never leaving her breast, nimble fingers teasing and pinching the rosy peak and eliciting soft sighs of pleasure from her. Sakura squirmed, trying to grind against him, but their angle wouldn't allow it, so she gripped his shoulders and tried to force him down on the bed.

Itachi resisted and caught hold of her with a low chuckle. "Slow down, Sakura," he murmured against her lips, "We're just getting started."

Sakura willed herself to relax and be patient as his hands returned to her breasts, and she arched into him as his mouth moved down her throat and chest. He drew her nipple into his mouth, and she emitted a ragged, breathy sigh and wound her fingers into his hair, holding him to her. She tried once more to grind into him but he still wouldn't change the angle of his hips. She could feel that he was very aroused, but he enjoyed working her into a panting, writhing frenzy too much to give her what she so desperately wanted. He switched to her other breast, tongue circling before drawing the nipple between his teeth. She gasped and squirmed against him, fingers clawing his strong shoulders. It wasn't fair what he was doing to her. She wanted to reciprocate and take it further. She reached down between them and grasped the button of his pants, quickly pulling it open and reaching her fingertips inside. He caught her hand without removing his mouth from her breast. Sakura huffed in protest. Why was he teasing her so much?

Itachi released his hold on her wrist and slipped his fingers under the edge of her panties. She rolled her hips forward, feeling like she was on fire, every nerve ending burning and aching for his touch, and she cried out in pleasure as his fingers slowly slipped inside her. He closed his teeth over her nipple again, and in no time at all she was toppling her over the edge with a strangled cry. She panted against his neck as she came down, her heart racing. When she finally raised her head, the predatory look she saw in his eyes sent a sharp jolt straight to her core and she felt the heat building again. She was amazed how fast and easily he could bring her to the edge. He didn't even have to make an effort, all he had to do was look at her like that and she was filled with desire for him. But he did make an effort; such amazing, deliciously torturous effort, and it made her pleasure even more intensely sweet.

Itachi was pleased by her flushed face and darkened, lust clouded eyes, and he pulled her against him as he rolled them over, removing her panties on the way. He settled between her legs and hovered over her, and she gave him a small pout. "No fair," she murmured, and he raised a brow in amused curiosity. She ran her fingers down his stomach and once more tugged on the waistband of his pants. "Take them off."

Sakura ran her hands along his toned arms and shoulders as he finally removed his pants and positioned himself above her. She lifted her hips eagerly, and with one smooth thrust he sank in all the way. He gave a low growl against her neck and she lifted her legs around his hips, grinding against him slowly as she felt the heat coil within her once again. He gripped one of her thighs and lifted her leg up until her knee was against her shoulder, allowing him to fill her completely. His fingers found their way into her hair as he turned her head and captured her mouth with his. His rhythm quickened and she ground her hips upward, her body needing that amazing friction. The coil tightened and burst within her, and she came with a muffled cry as she bit down on his shoulder and rode up into his thrusts. He followed quickly, her climax setting him off, and he tightened his grip in her hair and groaned into her neck with a shudder.

Still inside her, he wrapped an arm around her waist and rested his head against her chest as they came down slowly. She brought her arms around him and waited for her breathing to return to normal. He was so still for so long, she wondered if he'd fallen asleep. She turned her head and saw that his beautiful dark eyes were open, though unfocussed. He felt her gaze on him and looked up. She gave him a soft smile, and was surprised when he returned it with a small curling of his lips before he looked away and his gaze lost focus once more. She trailed her fingers down his back and enjoyed the feel of their bodies pressed together as they lay in silence.

A while later Itachi stirred and began placing soft, trailing kisses over her collarbone and chest. His lips brushed over her nipple, making it tighten, and Sakura sighed with pleasure. She felt him grow hard inside her, and soon he began to slowly rock against her until he was fully thrusting into her. He raised himself up on his elbows and their eyes locked as he moved inside her. He dipped his head to kiss her, and the next thing she knew he had rolled them over and she was on top of him. She waited for him to take control again, but he didn't; his hands merely caressed over her hips and she realized that he wanted her to take control.

It was another surprise, but equally as welcome as the others, and she eagerly began to move in a sensuous rhythm against him. It felt incredibly empowering to have such a sexy, powerful man under her, his expression one of obvious pleasure and desire. His hands caressed up her sides and cupped her breasts as she rode him, and when he rolled her nipples between his fingers she threw her head back and moaned, moving against him harder and faster than before. Her nails dug into his chest as she raced toward the edge, and she flung herself forward and crushed her lips to his as waves of pleasure rolled over her. She cried into his mouth as he gripped her hips and drove her down onto him hard. He let out a strangled groan and lifted his hips up into her, jerking her down onto him roughly in a final deep thrust. Sakura collapsed on top of him, panting against his neck, and she could hear his heart pounding in his chest as hard as her own. She went to move off of him but he held her down, so she remained still and lay against him until they had both fully recovered. When she finally moved she immediately collapsed again at his side with a small, exhausted laugh. He turned to his side and she curled up against him.

Sakura kiệt sức, cả thể chất lẫn tinh thần, nhưng cô lại không thể nghĩ đến việc ngủ. Chỉ còn lại chút ít thời gian, cô không muốn lãng phí giây phút nào. Cô biết Itachi cũng sẽ không ngủ đêm nay, cô sẽ thức cùng hắn đợi bình mình ló dạng, ghi nhớ từng khắc từng giây và khoá nó vào trong tim cô.

#

Cả hai im lặng nằm trên giường chờ bình minh ló dang trong vài giờ đồng hồ , da thịt gần nhau trong sự ấm áp, ngón tay hắn luồn trong tóc cô khi cô nằm cạnh hắn lần cuối. Sakura không biết đã đến giờ nào, nhưng tin hắn biết rõ.

Thấy hắn cựa mình nhẹ nhàng đặt lưng cô xuống, cô nhìn vào đôi mắt đen không chút gợn sóng và biết thời khắc đã đến. Itachi hôn cô, dịu dàng không chút vội vàng. Sau vài giây yên bình hắn đứng dậy, để cô nằm đó nhìn hắn mặc lại đồ trước khi cô ngồi dậy thay áo.

Sakura cảm giác bình tĩnh lạ thường, như tê liệt, thoát khỏi khỏi sự sợ hãi và lo lắng không hồi kết của ngày hôm qua. Ý thức số phận đã áp đảo cảm xúc dập tắt đi sợ hãi. Cô tự hỏi liệu Itachi có cảm giác giống mình.

Khi cả hai mặc khoác xong áo choàng, Itachi đứng trước cô chăm chú nhìn xuống. Cô đưa tay vuốt lọn tóc khỏi mắt hắn. Đôi mắt cô trong suốt ánh lên như viên pha lên dưới ánh đèn mờ, hắn vuốt nhẹ ngón cái xuống gò má cô

"Sakura" hắn lặng nói "Nếu có thể tôi sẽ cho em nhiều hơn thế này"

Đây không phải lời yêu, nhưng lại là thứ tốt nhất hắn có thể trao cho cô, câu nói thân mật nhất. Sakura cười nhẹ che đi đôi môi run rẩy "Em biết" cô lẩm bẩm "Còn em sẽ cứu anh nếu có thể"

Một biểu cảm mà hắn không bao giờ có thể biểu hiện lại thoáng hiện trong mắt hắn " Cảm ơn em" hắn thì thầm

Hắn vẽ ngón tay mình theo xương hàm cô, đầu cúi xuống. Sakura thở dài tan trong vòng tay hắn, đưa mọi cảm xúc mình có trong nụ hôn, còn hắn cũng đem mọi thứ mình cảm nhận đáp lại. Nụ hôn cuối của cả hai...cô sẽ chôn chặt ký ức này sâu trong tim và trân trọng nó mãi mãi

Sau khoảnh khắc dường như bất tận nhưng lại chỉ trong chớp mắt, hai đôi môi tách nhau. Họ vẫn đứng gần nhau, cô vẫn nhắm mắt. Itachi cầm lấy tay cô và cô cảm thấy thứ gì đó ép trong lòng bàn tay mình. Cô chậm mở mắt nhìn xuống

Là vòng cổ của hắn

Cô kinh ngạc nhìn lên. Cô không biết nói gì, chỉ có thể nhìn hắn, cố chống cự lại khóe mắt ngấn nước

Hắn cuộn tay cô quanh miếng kim loại, vẫn còn hơi ấm từ hắn, tay còn lại nhẹ nhàng cầm lấy cằm cô " Đừng khóc vì tôi Sakura" hắn nhẹ nói "Và cũng đừng hối hận"

Cô nhắm mắt gật đầu, khi cô mở mắt chỉ nhìn thấy màu đỏ lạnh. Màu của máu. Người đàn ông cùng cô tối qua đã biến mất chỉ còn lại Uchiha Itachi khát máu đứng trước mặt cô

Đã đến lúc đối mặt.

Itachi quay mặt về phía cửa, mở ra và bình thản bước ra hành lang. Sakura hít một hơi sâu đi theo hắn

Khi họ đi đến phòng lớn thì những người khác đã có mặt đông đủ, sẵn sàng cho trận chiến. Ánh sáng nhạt từ cửa sổ cho họ biết bầu trời đang dần thắp sáng, và ngoài trời tuyết đang rơi.

Sakura nhìn thấy đôi đồng tử nhạt của Deidara, đã có nhiều thứ xuất hiện giữa họ và cũng quá nhiều việc sẽ vĩnh viễn chôn vùi trong yên lặng. Dù trái tim cô đang đau đớn, cô vẫn sẽ mỉm cười với hắn. Sau một lúc hắn đáp lại, nhưng nụ cười lại không chạm đến khoé mắt.

Cô nhìn qua một lượt, cả nhóm đều đang ở trong phòng. Dù chết hay sống, cô cũng sẽ không nhìn thấy họ lần nữa. Dù có gặp lại, thì họ sẽ là kẻ thù

Cả nhóm chuẩn bị di chuyển thì cô đột ngột bước đến chỗ Kisame vung tay ôm hắn. Hắn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng sau một hồi khó hiểu hắn lúng túng vỗ nhẹ mái tóc hồng đừng ngang tới ngực mình.

"Gì vậy?" hắn hỏi,một cách ngơ ngác, khi cô bước đi

Sakura nhúng vai nhe răng cười "Anh là người duy nhất tôi chưa ôm" , hắn cười nhỏ

Cuối cùng cả nhóm cười quay đi bước qua căn phòng tối, đến cuộc tử chiến. Họ mở cánh cửa nặng trịch, cùng nhau bước vào khung cảnh trắng xoá mịt mù. 

------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro