CHAP 3: HINDSIGHT'S 20/20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đâu đó trong Thảo Quốc, ba tên shinobi bước trên con đường đất. Tên cao nhất, là người dẫn đầu nhóm với luồng sức mạnh hắc ám vây quanh. Hai tên còn lại theo sau không xa

Thân ảnh mang theo thanh kiếm khổng lồ là người đầu tiên phá vỡ không gian yến ắng, giọng hắn nóng nảy giữa ngày hè yên tĩnh. "Còn bao xa nữa mới đến cái nơi khỉ gió đó, Sasuke?"

Người đàn ông cao lớn phía trước lờ câu hỏi, tiếp tục bước

"Thấy con đường đất này không? Nó bắt đầu được lát gạch có nghĩa chúng ta sắp tới. Đồ đần" người thứ ba, một pcô gái trẻ tuổi, trả lời thay

"Không lên tiếng cũng không ai nói cô câm đâu,Karin. Đừng có giở giọng ta đây"

"Vậy thì đừng có hỏi ngu nữa,Suigetsu" Họ gọi tên nhau như thể chúng là thứ từ ngữ dơ bẩn, xỉ nhục lẫn nhau

Sasuke lờ họ. Bọn đần; liên tục cãi vã vì mấy chủ đề ngớ ngẩn. Nếu cậu không kiềm hai người có lẽ họ đã giết nhau từ lâu. Những lúc thế này cậu chỉ ước mình rời làng âm thanh một mình sau khi đánh bại Orochimaru. Karin và Suigetsu thỉnh thoảng cũng có ích, nhưng tính cách phiền nhiễu luôn thử thách tính nhẫn nại của bất cứ ai. Và Sasuke lại có rất rất ít kiên nhẫn

Thành viên duy nhất của đội Hebi mà Sasuke có thể cùng đi là Juugo,nhưng hắn ta đã chết. Nhờ vào thí nghiệm của Orichimaru mà đầu óc hắn trở nên bất ổn và cuối cùng tâm thần điên loạn không thể cứu vãng. Vào một đêm hắn tấn công họ trong lúc ngủ, gần như giết chết Karin. Sasuke đã cố khống chế hắn như mọi lần, nhưng hắn bậc lại được buộc Sasuke kết liễu mạng hắn. Có lẽ đây lại là một sự giải thoát, có lẽ cậu đã giúp người đàn ông bị tra tấn thoát khỏi thế giới tàn nhẫn nhưng cậu vẫn luôn bị nó ám ảnh. Cậu từng nghĩ mình không thể nào trở thành tên giết người máu lạnh như anh trai mình.và giờ cậu đã không còn muốn điều này. Nhiều đêm cậu ngồi bên đống lửa trò chuyện cùng Juugo và dần cảm thây gắn bó. Sasuke hi vọng rằng những kẻ như mình và Juugo sau khi chết, có thể tìm thấy sự bình yên.

Trong sáu năm rời Konoha Sasuke cũng đã suy nghĩ rất nhiều về đội bảy. Liệu bên ngoài Kakashi vẫn còn lạnh lùng nhưng bên trong tràn ngập nổi ám ảnh? Liệu Naruto đã tiến gần hơn tới ước mơ trở thành Hokage? Còn Sakura cô đã có thể tìm cho mình sức mạnh riêng? Cậu đã giữ rất nhiều ân hận và có rất nhiều thứ sẽ làm khác đi nếu có thể quay lại. Sinh tồn trong cái thế giới nhớp nhúa và sự tàn nhẫn của con người làm cậu mới quý trọng cảm giác khi có người quan tâm đến mình

Trong suốt ba năm ở làng âm thanh cuối cùng cậu cũng hiểu ra nhiều việc. Những ngày trôi qua cậu đều chú tâm luyện tập để trở nên mạnh mẽ như hiện tại, để tiếp tục con đường báo thù. Màn đêm buông xuống phải trải qua trong cô độc, chỉ còn lại những mảng ký ức đau thương lẫn ấm áp và lương tâm. Cậu từng nghĩ tự mình có thể làm mọi thứ, rằng bạn bè chỉ làm cậu yếu đuối. Cậu bé mười hai tuổi từng nghĩ mình là một trong những ninja mạnh nhất thế giới. Rằng cậu có thể bất kính và lờ đi những lời khuyên từ những shinobi bề trên dày dặn kinh nghiệm và sức mạnh. Cậu đã đánh mất quá nhiều cơ hội vì tính kiêu ngạo, nghĩ rằng mình chỉ có duy nhất một lựa chọn

Sasuke đã rất nhẫn tâm với nhiều người, hơn ai hết là bạn thân của cậu. Những người bạn duy nhất. Cậu thừa nhận mình nhớ họ. Biết bao lần cậu ước người đi cùng mình trên con đường này là họ chứ không phải hai người hiện tại. Cậu tự hỏi liệu họ còn nghĩ về mình. Nếu họ ghét cậu. Cậu cũng không thể trách họ. Nhưng họ sẽ tha thứ cho cậu chăng?

Không còn quan trọng nữa. Cậu không thể quay đầu hay thay đổi quá khứ. Chính cậu đã chọn con đường này, và cậu chọn việc một mình bước đi. Đúng vậy, cậu có người cùng đồng hành nhưng họ không thể và sẽ không bao giờ hiểu được cậu. Họ ở đây là vì mục đích riêng của họ

Sasuke nhận thức được bản thân bị anh trai thao túng, làm méo mó suy nghĩ của cậu. Kể cả Itachi cũng không tin một nửa những gì mình nói để hành hạ Sasuke. Nhưng nó lại đẩy cậu đến bờ vực mất trí. Itachi thực sự tin cảm xúc là thứ khiến còn ngươi yếu hèn, kể cả hắn cũng biến bản thân trở nên cô độc. Akatsuki là một tổ chức hình thành bởi từng cá thể, nhưng suy cho cùng nó vẫn là một nhóm. Về mặt cá nhân chúng không quan tâm đến nhau, nhưng chấp nhận hỗ trợ và làm việc theo nhóm, thứ mà Sasuke đã mù quán xem thường và từ chối trên con đường tìm đến sức mạnh

Mục tiêu của cậu vẫn là giết anh trai mình, nhưng lý do đã thay đổi. Trước đây, hận thù được thúc đẩy bởi tính ích kỷ. Itachi đã cướp hết mọi thứ, hủy hoại cuộc sống, tước đi hạnh phúc, đầu độc tương lai của cậu. Hắn tra tấn, dày vò tâm trí, tàn nhẫn nói ra những thất bại xỉ nhục và chà xát nó lên mặt cậu, đưa ra điểm yếu của cậu cho cả thế giới thấy. Hắn làm nhục cậu. Đó đều là những lý do ích kỷ, giận dữ với những thứ hắn làm với mình. Cậu muốn báo thù. Cậu cần phải báo thù

Về đêm, trong buồng giam tối đen, Sasuke nghĩ đi nghĩ lại về nguyên căn. Tại sao Itachi làm vậy? Tại sao lại để cậu sống? Tại sao Sasuke lại thèm khát báo thù? Rất nhiều đêm cậu dồn hết tâm trí tìm kiếm câu trả lời, cuối cùng cậu đi đến một kết luận : thứ cậu không cần trả thù mà là công lý

Tộc Uchiha là một gia tộc đầy tự hào và kiêu ngạo. Rất nhiều người, như cha cậu, lạnh lùng và thờ ơ, nuôi dạy con cái một cách tàn nhẫn dùng chúng như một công cụ nhằm đẩy mạnh quyền lực chính trị của tộc Uchiha. Sasuke đã chứng kiến quá nhiều để nhận ra. Có thể nói gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Nếu cậu thành thật hơn với bản thân, Sasuke không thể trách anh trai mình khi trở thành thứ mà gia tộc muốn; một cái máy giết người hoàn hảo, máu lạnh. Nhưng Itachi trở nên điên loạn và lý do của hắn cho việc sát hại toàn bộ gia tộc thật vô lý. Đôi khi Sasuke tự hỏi liệu đó có phải sự thật, có phải còn có bí mật nào đó ẩn sau cuộc thảm sát tộc Uchiha.

Nhưng không phải tộc nhân Uchiha nào cũng giống cha cậu và các trưởng lão. Những người vợ theo chồng mình một cách mù quán, những đứa trẻ được dùng như những con tốt đối chọi với các gia tộc khác, trẻ em sơ sinh và mới biết đi còn ngủ trong nôi; tất cả đều bị tàn sát không thương tiếc. Họ không đáng nhận lấy cái chết tàn khốc như vậy. Và đây là nhiệm vụ của cậu để đem lại công đạo cho họ, và cậu sẽ thực hiện bất chấp cái giá phải trả là mạng sống bản thân

Cậu vốn đã trả trước bằng nửa linh hồn. Cậu khinh thường cái sự thật sức mạnh của Orochimaru vẫn đang cư ngụ trong người. Cảm thấy thật dơ bẩn, ô uế. Cậu học được thêm vài nhẫn thuật trong quá trình chuyển đổi linh hồn nhưng nó khiến cậu cảm thấy kinh tởm, và thề sẽ không bao giờ dùng thứ nhẫn thuật mà cậu có được. Cậu ghét thứ mà mình trở thành chỉ để đứng ngang bằng tên anh trai tàn nhẫn. Một con quỷ đối mặt với một con quỷ

Cậu vô thức gãi nguyền ấn trên vai, một lời nhắc nhở cho quyết định sai lầm. Nó không còn bùng lên trừ khi cậu gọi nhưng cơn đau vẫn ám ảnh, thiêu đốt từng dây thần kinh từ sự thống khổ mà cậu phải gánh chịu sống cùng. Cậu càng cố gắng chống cự, đau đớn càng gia tăng. Càng ở gần Orochimaru, cảm xúc và ý nghĩ càng bị nó kiểm soát. Nó kích động sự giận dữ và thù hận, che mờ những suy nghĩ đúng đắn. Để lại tầm nhìn hạn hẹp khiến cậu suýt nữa giết chết bạn thân mình, hai lần

"Nhìn này, con đường được lát bằng đá cuội. Tôi nghĩ chúng ta sắp đến rồi"

"Người đần vãi chưởng, có biết không?"

"Định mệnh cô,Karin! Tôi chỉ nói lại thứ cô vừa nói!"

"Ugh. May mà không phải tên nào cũng ngu như ngươi"

"Gì chứ, ý cô là như Sasuke-kun?" tên ninja làng sương mù chế giễu bằng một giọng cao, nữ tính "Oh Sasuke-kun, cậu dễ thương quá! Cậu thật ngầu Sasuke-kun, cậu làm ơn phá tri*** của tớ được không?" (won't you please pop my cherry)

"Câm mẹ mồm đi Suigetsu, bố không nói kiểu đó!" Cuộc cãi vã rõ sắp bùng nổ

"Ờ ơ ommmm"

"Đủ rồi. Cả hai câm miệng lại. Chúng ta sắp đến rồi" Sasuke bình tĩnh, giọng sắc bén cảnh cáo

"Tôi hi vọng mấy tên dân làng không bợ đỡ chúng ta như lần trước"

"Tôi hi vọng họ có nhà thổ"

"Ugh. Ai thèm chơi ngươi chứ? Kể cả điếm cũng chưa tuyệt vọng đến mức đó"

Suigetsu toan bậc lại thì họ cảm nhận được ý định giết chóc từ người đàn ông đứng trước mặt. Hắn ra quyết định khôn ngoan giữ mồm lại cho đến khi họ đến thị trấn

Sasuke thực sự hi vọng đây sẽ là đầu mối tốt để họ lần theo. Hoặc tốt hơn, hi vọng tìm thấy anh trai vẫn còn trong thị trấn. Đội Hebi đang ở thị trấn gần cạnh thì nghe được tin tức về cuộc náo động có liên quan đến ninja mặt áo choàng đen-mây đỏ. Tìm được Itachi càng sớm, cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi hai tên này, và tiếp tục sống tiếp. Tất nhiên là nếu cậu vẫn còn sống.

Đã được sáu năm kể từ lúc cậu bán linh hồn cho sức mạnh. Sáu năm kể từ khi cậu từ bỏ mọi hi vọng về tương lai, hạnh phúc và rời bỏ những thứ tốt đẹp cậu từng có phía sau. Cậu đã quá mệt mỏi- kiệt quệ săn tìm một người điên và bị những bóng ma truy đuổi. Cậu đã sẵn sàng kết thúc mọi thứ

Thị trấn dần hiện ra trước mắt, cậu nhanh chóng tăng tốc

::

Đau đầu, nhói, nhức mỏi, từng cơn đau vồ ập Sakura như cơn thủy triều khi cô tỉnh dậy từ giấc ngủ cưỡng ép. Cô giữ mắt nhắm chặt, bất động khi cô chậm chạp nhận lại ý thức, thở từng hơi nặng nề chống lại cơn bồn nôn bên trong

Thu thập từng giọt chakra còn lại, cô nhẹ nhàng kiểm tra cơ thể đánh giá thiệt hại. Thứ đầu tiên cô nhận thấy là cổ tê cứng, khiến cô có cơn đau đầu tệ chưa từng có. Cứ như một đòn mạnh giáng thẳng vào hộp sọ làm cô bất tỉnh. Cũng có thể là do chấn động khi đập vào tường. Hai bên thái dương nhói lên làm cô khó khăn trong việc tập trung chakra, nhưng cô ổn định lại cơ thể xem xét kỹ hơn. Mội bị rách và đóng vảy, có thể cảm thấy máu khô đóng trên da mặt và vị kim loại trong miệng lẫn cổ họng, cơn bồn nôn dâng lên lần nữa. Lưng cô bị thương nặng vì bị ném mạnh vào tường gạch nhưng may mắn không có chấn thương nghiêm trọng, tạ ơn trời. Tuy nhiên, cô biết được vài chiếc xương sườn bị gãy khi từng đợt hơi thở nhói lên. Cảm thấy chút nhẹ nhõm khi phần còn lại cơ thể không hư hại; vốn có thể tệ hơn

Khi cô cẩn thận chuẩn đoán thương tích, cô cố nhớ lại nguyên nhân gây ra vết thương. Các chi tiết của cuộc chiến tuyệt vọng dần ghép lại từng mảnh trong tâm trí mờ mịt và nhếch mép trong sự hài lòng. Ít nhất cô không phải người duy nhất chịu đau

Sakura chậm mở mắt, vài giọt nước mắt cô kiềm nãy giờ chảy xuống. May mắn căn phòng khá tối nên cơn đau không tệ hơn vì ảnh sáng. Có một ít ánh sáng từ sau cô,nhưng chiếc cổ tê cứng ngăn cô khỏi việc ngoái đầu nhìn. Có vẻ cô không ở trong phòng giam.Bức tường được ốp gỗ đơn giản cũng như sàn nhà nhưng bên trong không có đồ nội thất. Một cánh cửa đơn điệu không có khóa hay thứ gì tương tự. Không gian hệt như một phòng ngủ phụ

Từng tấc cơ bắp căng lên đau nhói vì vị trí méo mó của cô trên sàn nhà cứng lạnh, nhưng không gì có thể sánh được với cổ và lưng cô. Cô nghiêng người năm trên sàn, nửa người đè lên bụng; một tay bị tê liệt hoàn toàn vì bị đè dưới cơ thể, tay còn lại đặt vô định trên sàn. Rõ ràng mấy tên bắt cóc đã cẩu thả ném cô vào đây. Mà cô cũng không hẳn mong chúng nhẹ nhàng

Sakura cố gắng chế ngự cơn kinh hãi, tập trung vào việc suy nghĩ. Cô đang ở đâu? Cô ở đây bao lâu rồi? Cô vẫn còn nằm trong tay bọn Akatsuki hay chúng đã giao cô cho người khác? Cô hi vọng mình nghĩ ra gì đó khi sợ hãi dần chiếm lấy. Chúng muốn gì? Một phần ký ức khi Tsunade nói với cô danh tiếng về y thuật của mình lóe trong đầu. Cho đến bây giờ cô mới nhận ra thật ngu ngốc khi không để ý đến

Càng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, nỗi sợ được chồng chéo lên bằng cơn giận. Tức giận bản thân không nhận ra đây là cái bẫy. Tức giận Tsunade vì đã không rà soát trước nhiệm vụ. Với bất cứ ai nghĩ rằng chúng có thể bắt và lợi dụng cô. Cô nổi cơn thịnh nộ

Cơn giận tăng lên khi cô nhớ lại chuyện gì xảy ra. Chúng không dùng bất cứ nhẫn thuật hay vũ khí với cô, đơn giản dần cô một trận nhừ tử như bọn côn đồ bình thường. Những tên côn đồ siêu mạnh, nhanh nhẹn, áp đảo..... Sau đó chúng ném cô vào một phòng ngủ bình thường, ngay cả cửa cũng không có ổ khóa và môt cái cửa sổ chết tiệt! Chúng nghĩ cô yếu đến mức nào? Chúng không thấy cô đá báy một tên trong số chúng xuyên nửa tòa nhà sao? Chúng không biết cô đấm thủng tường sao? Không phải là cô muốn chúng dùng nhẫn thuật nhốt mình lại, nhưng mà sự bất cẩn của chúng rõ xúc phạm nhau. Kể cả khi cô phá nát hơn nửa khu thương mại, đánh trọng thương hai người, vậy mà chúng vẫn không xem cô như một mối đe dọa

Nó làm cô điên tiết, làm cô không muốn làm gì hơn ngoài việc chôn sống chúng dưới tòa nhà. Nhưng cô gần như không thể di chuyển và mỗi khi cử động cả cơ thể chìm trong đau đớn. Chakra thì cạn kiệt, không có đủ để trị thương. Sakura nghĩ có lẽ mình bị thanh kiếm khổng lồ của tên cá mập rút cạn chakra

Sakura thầm mắng,chấp nhận sự thật không thể trốn thoát.Cho dù không bị thương,với việc chakra bị rút cạn cô không có gì để chống lại chúng ngoài thể thuật cơ bản, cô còn không bước nổi qua cánh cửa chứ nói gì đến bỏ trốn. Nếu cả bốn tên vẫn rình rập xung quanh, cái ý nghĩ bỏ trốn thực sự rất nực cười. Bọn bắt giữ biết rõ, tất nhiên, đó là lý do chúng không thèm nhốt cô

Tiếng bước chân vang ngoài cánh cửa

Cô thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại khi cánh cửa click mở. Cố vờ ngủ có vẻ không hiệu quả, vì tên bắt cóc cười thầm đạp nhẹ bên xương sườn bằng mũi giày. Cô rít lên vì đau cuộn tròn người, mở mắt lườm người đàn ông to lớn

"Dậy đi nào công chúa" Hàm răng nhọn của Kisame lấp lánh trong bóng tối khi hắn nhìn xuống "Hi vọng cô thích giấc ngủ trưa. Tôi biết cô đã có một ngày tồi tệ"

"Chó chết"

"Oh ho ho! Một từ ngữ bậy bạ lại phát ra từ miệng cô bé xinh đẹp! Cái miệng của cô cũng bẩn như cô vậy" Hắn chậm rãi đi vòng quanh cô, kiểm tra. Đôi bốt bước nặng nề trên sàn, tăng thêm lực khi tai cô áp dưới sàn "Samehada rất thích vị chakra của cô, nói nó rất ngọt. Ta nghĩ mình cũng sẽ rất thích việc cô ở đây, công chúa"

Ngay khi hắn kết thúc vòng tròn, tầm một giây sau, một đôi giày nhỏ bước vào tầm nhìn. Chủ sỡ hữu di chuyển yên tĩnh đến mức cô không nghe được ngoài tiếng thở của Kisame. Nếu không thấy hắn bước qua cánh cửa cô sẽ không biết được hắn có mặt trong phòng

"Kunochi" giọng nói mềm mượt, trầm lắng từ Itachi vọng trong căn phòng nhỏ "Sao cô vẫn chưa tự trị thương" giọng hắn đều đều, trong tông giọng không nhấn mạnh như một câu hỏi

Sakura gần như đảo mắt "Tôi không thể" cô rít qua kẽ răng nghiến chặt

Itachi nhìn Kisame "Ngươi rút quá nhiều chakra. Cô ta không thể trị thương trong tình trạng này"

Kisame nhún vai "Càng ít chakra càng dễ đối phó. Cô ta có đủ để sống rồi. Cô ta bị thương thì có vấn đề gì sao?"

"Cô ta cần có khả năng di chuyển cùng chúng ta. Trừ khi ngươi muốn vác cô ta đi khắp nơi"

Sakura nghĩ mình nghe ra chút sát ý trong giọng hắn. Hắn đang kích động. Vì tình trạng của cô hay vì phải giải thích với Kisame,cô không biết. Kisame khịt mũi trước câu gợi ý, Sakura cũng muốn làm theo, nhưng sợ bị đá vào xương sườn lần nữa nên đành giữ miệng. Tất nhiên chúng sẽ sớm di chuyển: Akatsuki không bao giờ dừng chân ở một nơi quá lâu. Sakura biết rõ hơn ai hết

"Được thôi, được thôi. Samehada sẽ rất buồn đấy" Kisame thở dài, rời khỏi phòng

Giờ Sakura một mình trong phòng cùng Itachi, sợ hãi việc hắn có thể làm. Hắn không nói gì, tiếp tục quan sát cô. Không rõ hắn sẽ đứng bao lâu. Cơ thể cô đau dữ dội, đầu óc mơ màng, khi cô dần rơi vào giấc ngủ thì hắn lên tiếng

"Cô được phép lấy lại chakra và dùng nó đẽ chữa trị bản thân" Cô nghe giọng hắn, bực bội băn khoăn có phải hắn cố ý đợi cô mệt nhoài rồi mới lên tiếng. "Nếu cô dùng chakra cho việc gì khác thì sẽ bị rút cạn lần nữa và sẽ duy trì như vậy. Đã hiểu?"

Giọng hắn mềm mỏng, nhẹ nhàng nhưng sự hiện diện áp đảo cô với nỗi sợ. Một sự kết hợp quái gở, nhưng cô từ chối thể hiện sợ hãi "Sao cũng được" Cô đoán ít nhất mình bị đá lần nữa vì thái độ ngông cuồng, nhưng cú đá không tới. Sau một lúc, hắn nói lần nữa

"Bữa ăn sẽ được mang lên. Phong ấn chakra được đặt khắp phòng và một hoặc nhiều người trong chúng tôi sẽ luôn ở gần. Cô không thể trốn thoát. Sẽ rất ngu xuẩn khi cố gắng"

"Anh muốn gì từ tôi?" cô mạnh miệng, lần đầu tiên nhìn hắn. Khuôn mặt hắn che khuất bởi bóng tối

"Cô sẽ sớm biết, mặc dù ta chắc cô có thể tự mình đoán ra. Còn bây giờ cô chỉ cần ở yên trong phòng. Cô sẽ được thông báo nếu chúng tôi cần dùng đến cô" Hắn quay đi lặng lẽ bước đến cửa

Tên khốn ngạo mạn. Sakura không quan tâm đến sự an toàn bản thân, thà chúng giết cô còn hơn. Cô sẽ không nghe theo yêu cầu của chúng. "Itachi" Giọng cô mạnh mẽ vang lên trái ngược với tình trạng sức khỏe, Itachi dừng bước, khẽ quay đầu "Đi chết đi" cô gầm gừ

Itachi không đưa ra bất kỳ phản ứng gì có thể thấy được, mặc dù cô thề hắn gắt nhẹ trước khi đóng cánh cửa để lại cô trong bóng tối

#

Itachi yên lặng đi qua sảnh bước xuống cầu thang. Cô ta hẳn đã mất trí, hoặc là muốn chết. Không một ai trong số tù nhân của chúng dám biểu hiện thách thức thù địch. Hay có gan xúc phạm hắn như cô. Hành động khiêu khích có thể hiệu quả với Kisame nhưng Itachi là người điềm tĩnh. Nhưng thành thực mà nói, hắn có hơi bị ảnh hưởng bởi nhiều sự kiện trong ngày và cảm thấy thật kỳ lạ. Hắn không nổi giận trước thái độ của cô. Nếu có, thì là chút hứng thú. Mới mẻ khi con tin không còn lập khuôn. Cô ta có vẻ khá thú vị để chơi đùa trước khi không còn giá trị lợi dụng

Tình trạng của Tobi và Deidara là bằng chứng cho việc hắn đã đánh giá sai năng lực kunochi. Và giờ dường như hắn cũng sai về ý chí yếu đuối của cô. Cô không khóc lóc, van xin, thu mình hay làm những thứ con người thường làm khi đối mặt với nỗi kinh hãi tột độ. Tuy nhiên, cô chỉ mới bị bắt nhốt một ngày, việc này có thể thay đổi. Chúng không đưa cô đến đây để tra tấn hay hành hạ, nhưng con người rất dễ dàng suy sụp

Rất hiếm khi Itachi đánh giá sai, chưa bao giờ sai hai lần trong cùng một ngày, và cái sự thật làm hắn bất mãn. Chuyện xảy ra ở quảng trường là thứ hắn không ngờ tới từ một cô gái nhỏ nhắn, và nó làm hắn kích động khi nhận ra mình tính toán sai. Tất nhiện hắn sẽ không thừa nhận ra mặt, và biểu hiện trầm tư đổi thành khuôn mặt khắc kỷ khi hắn ung dung bước vào phòng ăn. Mấy tên đồng nghiệp nhìn lên khi hắn vào phòng

Kisame dựa lưng trên ghế đặt ngay tường với hai chân gác trên bàn,khủy tay và mắt cá chân đều bắt chéo. Hắn nhìn tên đồng đội,hi vọng bắt được thứ hắn ta đang nghĩ về cô bạn trên lầu. Hắn không đọc được gì, tất nhiên rồi. 

Deidara thì tựa người lên bàn, một tay đặt lên đỡ trọng lượng, tay bị thương ép chặt bên người. Đôi mắt xanh dại đi vì cơn đau đàn áp, một mảng mỏng mồ hôi trên trán. Hắn công khai lườm Itachi di chuyển đến chiếc ghế trống và ngồi xuống với tay bắt chéo trước người, đợi cuộc tranh luận nổ ra

Kisame là người đầu tiên lên tiếng "Tobi thế nào rồi?"

Itachi đã kiểm tra tên đồng nghiệp thứ tư trước khi vào phòng kunochi. "Vẫn bất tỉnh, nhưng hắn ta sẽ sống"

Deidara càu nhàu thất vọng

Kisame cười nhỏ "Vậy sao ngươi ngăn cô ta giết hắn?"

Deidara không trả lời hắn "Nói về vụ đó, Itachi......"

"Vâng,Deidara. Nói thứ mình muốn đi"

"Ngươi nghĩ cái quái gì vậy hả? Thứ đó" hắn chỉ lên trần nhà, nơi giam giữ tù nhân "là 'kunochi yếu đuối thảm hại' mà ngươi muốn dùng làm mồi nhử junchuuriki? Ngươi có biết cô ta là ai không?"

"Haruno Sakura, y nhẫn của Konoha, bạn và là đồng đội của Uzumaki Naruto" hắn bình thản trả lời

Deidara đảo mắt "Không thể tin được. Thế quái nào người chỉ biết có nhiêu đó?"

Mắt itachi nheo lại một phần nhỏ "Rõ ràng ngươi còn biết thứ khác về cô ta, nói ra đi" Giọng hắn vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng mang ẩn ý sẽ rất không khôn ngoan nếu tiếp tục sỉ nhục trí tuệ của hắn

"Kunoichi trên đó, Haruno Sakura, không phải y nhẫn hạng xoàng.Cô ta là đệ tử của Hokage. Nghe thôi cũng biết y thuật không phải thứ duy nhất cô ta học được, yeah"

"Sao ngươi biết cô ta?"

"Cô ta là người giết Sasori"

"Thật?" Kisame nói, bất ngờ

"Mm. Tôi cũng có mặt ở đó, luc đó đánh với tên jinchuuriki và ninja sao chép bên ngoài hang"

"Nếu vậy chúng ta còn chưa thấy được nửa thực lực của cô ta hôm nay.Bah, có lẽ cô ta cố tránh thương vong" tên cá mập đoán

Itachi đơn giản đáp "Chúng ta có bốn người"

Deidara đồng ý "Nếu là một chọi một có khi kết quả đã khác. Ngươi cũng thấy rõ cô ta làm gì với Tobi. Và ta" Hằn lầm bầm câu cuối trong miệng

Kisame nhe răng cười "Cánh tay cảm thấy thế nào?"

Deidara cau có "Cái câu hỏi ngu đần gì vậy? Ngươi có biết có bao nhiêu xương ở bàn tay và cổ tay không?"

Kisame ngơ ngác nhìn hắn

"Ba mươi lắm" Itachi thay hắn trả lời

"Ba mươi lăm!" Deidara lớn tiếng khẳng định " Toàn bộ bị gãy! Và tôi nghĩ cả cánh tay cũng vậy! Cảm thấy thế nào sao? Tuyệt con mẹ nó vời, yeah"

"Kêu cô ta chữa đi"

Hắn khịt mũi khinh bỉ "Tôi sẽ không để chakra của con mèo hoang đó lại gần mình nữa đâu. Tôi sẽ tìm y nhẫn khác"

Kisame bắt đầu cảm thấy chán với giọng điệu cáu gắt từ hắn và quay sang tên đồng đội "Còn ngươi thì sao,Itachi? Có tính bắt cô ta điều trị đôi mắt không?"

"Không"

"Eh?Sao không? Cô ta là y nhẫn giỏi nhất ở Hỏa quốc sau Hokage không phải sao? Đây là cơ hội hoàn hảo"

"Vậy anh nói xem tôi nên ép cô ta thế nào,Kisame? Càng cố ép cô ta chỉ tăng thêm mong muốn gây hại cho tôi. Làm tôi mù là một trong nhiều thứ cô ta có thể làm với chakra.Sẽ rất ngu ngốc cho phép ai đó có sát ý đến gần mắt tôi"

"Hm.Là ngươi thiệt thôi"

"Vậy kế hoạch thế nào đây?" Deidara hỏi, thay đổi chủ đề

"Chúng ta sẽ tạo dấu vết có thể dễ dàng lần theo cho mấy tên shinobi tầm trung và ở lại đây đến khi xác nhận được mục tiêu cắn câu, sau đó bắt đầu dẫn chúng đến địa điểm cuối cùng"

"Người nghĩ phải mất bao lâu chúng mới tìm ra?" Kisame thắc mắc

"Ta nghĩ khoảng một tuần trôi qua và cô ta vẫn chưa trở lại, họ sẽ gửi ANBU đi điều tra. Vì chúng ta đã để lại hiện trường, báo cáo về việc cô ta bị bắt cóc sẽ nhanh chóng gửi đến Konoha sau một ngày. Như vậy chúng ta sẽ có một tuần trước khi di chuyển, hãy đảm bảo không có gì bất ngờ xảy ra trước đó"

"Vậy nếu mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch, chúng sẽ luôn cách xa chúng ta một đến ba ngày đường đến khi tới địa điểm cuối cùng cho cái bẫy, yeah" Deidara bình tĩnh lại đôi chút, mặt dù tư thế đang cố giấu đi đau đớn

"Chính xác"

"Còn em trai ngươi?" Kisame hỏi

"Với việc không biết nó đang ở đâu, chúng ta không thể biết được mất bao lâu để nó tìm ra dấu vết. Nhưng nó không phải mục tiêu chính, nên không quan trọng nó có theo đuôi hay không. Nó đơn giản chỉ là một công việc còn dang dở mà tôi luôn sẵn sàng để xử lý"

"Sao ngươi biết được hắn ta sẽ đến vì đứa con gái,hm?"

"Ta không biết. Chỉ là suy đoán. Nhưng không quan trọng; nó sẽ tìm đến, bất kể giá nào"

Các thành viên Akatsuki im lặng sau câu nói, từng người chìm trong suy nghĩ về tình hình. Vài phút sau Kisame ngồi dậy, hai chân đập lên sàn nhà, đôi bốt nặng nề đạp trên sàn khi hắn đứng thẳng

"Well, ta ngủ đây" Hắn bước khỏi phòng

Itachi và Deidara vẫn im lặng. Tên Uchiha có vẻ chìm trong suy nghĩ,như mọi khi, còn Deidara thì mong có chút rượu trong nhà để giảm bớt phần nào cơn đau nhói lên trong tay

Sau một lúc,Itachi phá vỡ không gian yên tĩnh "Ta đã chấp nhận hỗ trợ  trong nhiệm vụ này, và tôi tôn trọng sự cống hiến, nhưng không được xúc phạm ta như vậy lần nữa" giọng hắn trầm tĩnh, mắt nhìn vô định lên bàn, nhưng ý tứ rõ ràng

Cằm Deidara nghiến chặt. Vào lúc hắn chỉ ra sai lầm của tên Uchiha hắn biết rõ vụ này sẽ tới "Nghe này, ta cũng không muốn can thiệp vào công việc của ngươi, nhưng sự thật cần được nói ra,yeah.Giờ ngươi đã biết hết ta cũng không phải can thiệp nữa" Itachi nhẹ gật đầu đáp, ngồi thêm một khoảng rồi đứng lên trở về phòng, để lại Deidara một mình. Deidara không biết mình có thể ngủ tối nay không. Mỗi lần cơn đau nhói lên, tâm trí hắn đều hướng lên người phụ nữ trên phòng

Mèo hoang, hắn sẽ gọi cô như vậy. Cái tên rất hợp, và hắn không thể ngừng băn khoăn còn bất ngờ nào có thể xảy ra trong vài tuần tới.

","��>�J��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro