CHAP 6: KIẾM ĐẠO VÀ VỊ CỨU TINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Naruto chuyển người trong giấc ngủ, vô thức quay người tìm nguồn nhiệt bên cạnh.Nụ cười nhỏ kéo trên môi khi cậu vùi mũi vào mái tóc đen. Tay quấn chặt quanh thân hình nhỏ nhắn với tiếng thở dài thỏa mãn khi cậu rúc mặt sâu hơn bên hõm cổ và vai cô, những sợi tóc làm gò má và mũi cậu ngứa ngáy. Người phụ nữ trong vòng tay nhẹ lẩm bẩm trong giấc ngủ, âm thanh ngọt ngào như nửa rên rỉ nữa thở dài mơ màng, cuộn tròn cơ thể trong lòng cậu

Hai ninja cố gắng điều chỉnh lại cơ thể hòa hợp vào nhau một lúc đến khi tìm được tư thế thoải mái. Họ chuẩn bị mơ màng trôi vào giấc ngủ lần nữa thì một âm thanh lớn vang lên làm cả hai bật dậy trên giường, lập tức tỉnh táo

Hinata thở ra một tiếng còn Naruto rên rỉ bực bội khi âm thanh vang lên lần nữa, không lớn như lúc ban đầu, nhận ra ai đó đang gõ cửa. Naruto trượt qua mép giường yên lặng đứng dậy. Hinata kéo chăn che cơ thể thể đang không mặc gì ngoài quần lót và chiếc áo thun mà Naruto mặc hôm nay. Mặt mỗi chiếc quần đùi, Naruto vơ lấy thanh kunai trên sàn, nhẹ tiếng đi về phía cửa

Còn không suy nghĩ lại việc kẻ thù sẽ không gõ cửa tấn công, nhưng mà, biết đâu bất ngờ.... cậu mở toan cửa với thanh kunai trước tầm mắt. Khuôn mặt cảnh giác lập tức nhăn nhó khi thấy Sai, mặt đồ chỉnh tề và tỉnh táo

Naruto mè nheo "Cậu muốn gì đây?" Liếc nhìn đồng hồ trên tường nhà bếp "Lúc hai giờ sáng?"

Giọng Sai trầm lắng nhưng cứng rắn "Naruto nhanh lên mau thay quần áo"

"Huh? Vào giữa đêm sao? Làm cái quái gì chứ?"

"Hokage triệu tập. Chúng ta cần đi ngay lập tức"

Giọng cậu có chút căng thăng, đôi mắt đen ánh lên thứ gì đó rất kỳ lạ "Sai, chuyện gì vậy? Có gì xảy ra sao?" Không đợi câu trả lời cậu trở vào trong vội vàng mặc đồ

Cậu để cửa mở cho Sai theo sau, nhưng người đồng đợi vẫn đứng yên trên thảm cửa. Có lẽ nên như vậy, Hinata vẫn trên giường với hình ảnh chỉ mình cậu được thấy . Cô lo lắng nhìn, cậu khẽ nhíu mày đáp khi kéo khóa quần rồi mang giày. Cậu quơ lấy chiếc áo từ ngăn kéo, và bước trở lại phía trước căn hộ khi cậu luồn áo qua đầu "Có chuyện gì vậy? Kakashi đâu?"

"Anh ấy đến đó rồi. Tôi vẫn chưa rõ chuyện gì, nhưng tin nhắn nói là khẩn cấp"

Naruto vơ lấy áo khoác trên ghế mặc vào. Nửa đường bước ra cửa, cậu đột nhiên dừng lại, chạy về phía giường cúi xuống ôm Hinata, người vẫn đang ngồi nhìn cậu lo lắng. Hàng mi tím nhạt sáng lên dưới ánh trắng "Anh sẽ sớm quay lại"

"Cẩn thận" cô thì thầm. Cậu vội vàng hôn cô, kéo khóa áo khoác và chạy khỏi cửa

Cậu nhảy lên đứng cạnh Sai đang ngồi trên lan can tầng ba. Họ theo đường mái nhà, chạy toàn tốc về phía tòa tháp Hokage.Naruto và Sai có thể thấy ánh sáng rọi ra từ cửa sổ phòng Hokage. Triệu tập vào giữa đêm có thể thấy đây là việc hệ trọng, vậy nên họ liền nhảy thẳng qua cửa sổ, biết rằng nó được mở là có mục đích

Kakashi đứng cạnh khung cửa nhưng lùi lại để họ vào. Đống giấy tờ trên bàn vỗ mạnh bởi cơn gió họ cuốn vào. Sai di chuyển đứng cạnh kệ sách phía sau Kakashi.Naruto đi qua anh đứng cạnh bàn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tsunade

Sự căng thẳng hiện rõ trong bầu không khí. Tsunade đứng quay lưng với họ, đối mặt cửa sổ. Bà luôn như vậy khi nhận được thông tin mà bà không muốn nói hay cố tìm cách báo tin xấu. Bà trông không giống thường ngày, mất một lúc Naruto nhận thấy bà thấp hơn.Không còn mang đôi giày cao gót, thay vào đó là đôi dép lê. Mái tóc dài buộc lỏng lẻo thả dài trên lưng. Rõ ràng bà cũng bị đánh thức bởi tin tức gì đó. Shizune cũng có mặt vì cô luôn ở bên Tsunade, nhìn rệu rã như sư phụ mình

Không phải người kiên nhẫn,Naruto khoanh tay trước ngực yêu cầu được biết lý do lôi mình ra khỏi chiếc giường ấm áp "Được rồi,Baa-chan, gọi chúng tôi vào giữa đêm là có chuyện gì đây?"

Vị Hokage quay lại, tâm trạng kích động của Naruto giảm bớt. Tsunade trông như già đi "Chuyện gì đã xảy ra?"

Tsunade hít một hơi trấn định, dùng toàn bộ sức mạnh đã giúp bà trở thành một Hokage vĩ đại "Cậu cũng biết Sakura lên đường thực hiện nhiệm vụ ba ngày trước" bà lên tiếng "Vốn là một nhiệm đơn giản, lẽ ra hôm nay em ấy phải có mặt tại làng. Thông thường Sakura sẽ gửi tin nếu công việc kéo dài, ta tính sẽ gửi một đội đi tìm nếu tối mai em ấy vẫn chưa quay về" Bà hít thêm một hơi sâu "Một tiếng trước ta nhận được tin khẩn từ đội trưởng của một đội ANBU đi tuần ở biên giới Thổ Quốc. Họ đang tuần tra quanh khu vực thì nghe được tin về một cuộc náo động ở thị trấn gần đó, thị trấn mà Sakura tới" Tsunade nhìn kỹ hai chàng trai trẻ tuổi khi sự việc đánh vào họ. Bà không nhìn qua Kakashi; bà biết mình sẽ thấy gì và bà không muôn đối mặt. "Đã xảy ra một trận chiến giữa shinobi gây ra thiệt hại diện rộng. Một đấu bốn, và kết thúc với việc ninja đơn độc bị bắt làm tù binh"

"Đừng vòng vo nữa" Naruto yêu cầu

"Ninja đó được xác nhận là Sakura. Bốn tên bắt em ấy là...Akatsuki" căn phòng trở nên nặng nề với lời nói còn đọng trong không khí,, bà mệt mỏi ngồi xuống bàn đặt tay lên đầu xoa dịu cơn đau đầu

Naruto thở hắc "Akatsuki....tại sao?"

Vị Hokage nhìn vô định xuống mặt bàn "Ta nghĩ chúng là vì khả năng y thuật. Nhưng đó có lẽ đó không phải lý do chính"

"Ý ngài là sao, Hokage?" Sai hỏi

Tsunade khóa mắt lên Naruto. Cậu biết rõ; nhưng đợi bà nói ra sự thật "Một trong những tên có mặt tại hiện trường được xác định là Hoshigaki Kisame, vậy những tên còn lại có thể là Uchiha Itachi. Có khả năng chúng đang săn đuổi cậu, Naruto và muốn dùng Sakura như một con mồi"

Sợ hãi, tức giận và tội lỗi lần lượt hiện trên mặt Naruto như làn sóng vồ dập. Cậu cứng người đứng đó cố gắng tiêu hóa sự việc, nắm tay trên ghế cuộn chặt đến mức làm khớp tay trắng bệch. Bất chợt cậu giận dữ ném bay chiếc ghế về phía bên kia căn phòng. Nó đập thẳng vào kệ sách vỡ thành những mảnh vụn "Khốn nạn! Là lỗi của tôi" cậu nói trong đau đớn "Sakura-chan bị bắt là vì tôi! Cậu ấy hẳn rất sợ hãi..... Lỡ như chúng tổn hại cậu ấy? Tra tấn....lỡ như chúng...." Cậu thụp người ngồi xổm vùi đầu vào tay mình

Kakashi lần đầu tiên lên tiếng khi hai chàng trai vào phòng . "Naruto, em không thể nghĩ như vậy. Sakura rất mạnh mẽ, đừng quên. Thiệt hại ở thị trấn rất có thể là em ấy gây ra. Em biết em ấy không phải đối thủ dễ đối phó"

Thứ gì đó rất khác lạ trong giọng đội trưởng kéo Naruto ra khỏi tuyệt vọng và cậu nhìn lên. Tất nhiên Kakashi đã biết trước, ở vị trí một đội trưởng anh được thông báo đầu tiên và anh đã ở đây trước khi cậu và Sai tới. Nhưng chắc chắn có gì đó không ổn với anh. Ẩn đằng sau chiếc mặt nạ. Vẫn để tay trong túi quần như mọi khi, nhưng chúng cuộn chặt thành nắm đấm. Anh không rời mắt khỏi cửa sổ dù chỉ một lần, kể cả khi lên tiếng. Như thể anh chỉ muốn nhảy khỏi khung cửa và chạy xuyên màn đêm đen tối

"Chúng sẽ không tổn hại em ấy. Chúng cần em ấy sống nếu muốn thực hiện kế hoạch" anh lặng lẽ nhắc, nhưng không rõ là đang trấn an đồng đội hay bản thân

Naruto chưa bao nhìn thấy người đàn ông này bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, thêm một làn sóng tội lỗi vồ lấy cậu khi mình chính là nguồn gốc cho đau đớn và kinh hãi của bạn mình "Kakashi...." Cậu bỏ lửng, không biết phải nói gì,hay có nên lên tiếng hay không

Hokage lần nữa lên tiếng "Kakashi nói đúng. Cứ tiếp tục nghĩ như vậy không giúp tình hình khá hơn. Cậu nghĩ tôi không trách bản thân sao? Chuyện này sẽ không xảy ra nếu nhiệm vụ được xử lý theo đúng quy trình, nếu ta bỏ chút thời gian để xem xét tính hợp pháp....." Bà hít sâu "Có khả năng chúng nhắm tới Kyuubi, chúng ta cần cẩn thận hơn trong cuộc giải cứu....."

Naruto đột ngột đứng dậy nhìn chằm chằm vào bà "Đừng nghĩ đến việc nói với tôi...."

Loại Naruto ra khỏi cuộc giải cứu là việc khôn ngoan nên lên, ngăn cậu khỏi việc rơi thẳng vào cái bẫy của địch. Đó là những gì trưởng lão sẽ yêu cầu, nếu bà có ý thông báo sự việc với họ. Bà định để những người ngoài cuộc, như một đội ANBU thực hiện nhiệm vụ này. Họ sẽ xem Sakura là một ninja làng Lá bình thường, một y nhẫn hàng đầu của làng. Sakura như con gái của bà

Một tiếng thở dài thoát khỏi môi "Ta sẽ không nói cậu không thể đi,Naruto. Ta biết đường nào cậu cũng chạy đến chỗ em ấy. Ta biết em ấy quan trọng với cậu đến mức nào, và cậu sẽ dùng mọi cách để đưa em ấy về. Nếu có thể ta cũng sẽ đi cùng. Đây là nhiệm vụ giải cứu Sakura, Naruto, không phải trả thù. Tuyệt không mất kiểm soát và cũng đừng nghĩ đến việc làm gì đó dại dột như đổi mạng, đã rõ?"

"Tôi sẽ không để chúng có Kyuubi. Và chúng tôi sẽ đưa Sakura-chan trở về!"

"Tôi biết. Tôi đặt toàn bộ niềm tin vào đội cậu. Các người sẽ đi vào rạng sáng"

"Cái gì?" Naruto kêu lên "Không đời nào! Chúng ta không thể đợi đến sáng, phải lập tức lên đường, ngay tối nay!"

"Ta biết cậu cảm giác thế nào, nhưng cậu không thể làm vậy. Một khi đến được thị trấn nơi em ấy bị bắt cậu cũng thể thu thập thông tin hay dấu vết trong trời tối, nó sẽ rất-"

"Sakura đang gặp nguy hiểm! Từng phút trôi qua chúng có thể đem cậu ấy càng lúc càng xa! Chúng ta cần lên đường sớm nhất có thể!"

"Sớm nhất có thể là vào rạng sáng! Kakashi, cậu nói lý với cậu ta đi" Tsunade xoa thái dương. Bà nhìn lên khi không lời tranh luận nào đến từ Ninja sao chép. Bà bắt gặp một bên mắt của anh, và anh nhìn bà sắc bén oán trách

Kakashi muốn nói với bà rằng đúng, đây là lỗi của bà. Bà đã không xác minh chi tiết nhiệm vụ vì ngôi làng đang rất cần tiền và họ nhận mọi nhiệm vụ được đưa đến và giờ Sakura nằm trong tay kẻ thù lớn nhất của họ. Thứ giữ lại lời oán trách với Hokage là sự tôn trọng và nghĩ vụ, nhưng từng phút trôi qua làm nó càng trở nên suy yếu. Anh đã rất tức giận chỉ muốn chạy thẳng ra ngoài và raikiri (lôi thiết) vào thứ đầu tiên mình đi qua. Anh muốn đồng ý với Naruto và lập tức khởi hành, ngay khắc này. Nhưng anh biết rõ, Tsunade nói đúng

"Ta e việc rời đi bây giờ rất vô nghĩa, chúng ta sẽ không tìm được dấu vết khi trời tối" Anh nhìn lên đồng hồ trên tường "Chỉ mới....ba giờ sáng. Các em có hai tiếng để chuân bị. Có thể sẽ đi trong thời gian dài và vẫn chưa biết được chúng ta sẽ đi đến tận đâu, vậy nên hãy soạn đồ phù hợp. Naruto, em có thể nói với Hinata về chuyện này, ngoài ra không được nói với ai khác về nhiệm vụ hay Sakura bị bắt cóc. Chúng ta sẽ khởi hành ngay rạn sáng"

Sai gật đầu leo lên cửa sổ rời đi. Dù không hài lòng, Naruto vẫn đi theo đồng đội mình qua cửa sổ. Kakashi quay người rời đi nhưng giọng Tsunade giữ anh lại

"Kakashi" Anh không lùi bước khỏi cửa sổ, khẽ quay đầu về hướng bà. Tsunade nhường nhịn trước sự bất kính. Kakashi có quyền nổi giận với bà. "Ta sẽ cho Tenzou đi cùng. Ta sẽ sơ lượt mọi chuyện kịp lúc mọi người lên đường. Đề phòng Naruto mất kiểm soát. Hơn nữa, cậu ta cũng rất quan tâm Sakura. Oh và Kakashi...." Lời tiếp theo thật không dễ dàng vì bà thực sự quan tâm đến cậu bé, nhưng việc này là bất khả khán. "Luôn để mắt đến Naruto. Ta cũng sẽ nhắc Tenzou. Không cần biết chuyện gì xảy ra, Kyuubi tuyệt đối không được rơi vào tay Akatsuki, bằng mọi giá"

Bà không cần nói thêm. Ninja Sao chép hiểu được ẩn ý tàn khốc sau câu nói. Nó khiến anh giận dữ hơn nữa nhưng anh có thể cảm nhận được bà rất đau khổ khi nói ra những lời này. Anh biết bà xem Naruto như một đứa cháu, hay em trai đó là lý do bà luôn khoan dung với cậu. Anh gật đầu "Đã rõ, Hokage-sama" sau đỏ nhảy khỏi cửa sổ

#

Naruto giành hai tiếng còn lại với Hinata, người đang cố hết sức làm dịu lại cơn hoảng loạn khi anh ném đồ vào trong túi và tường. Hai lần cậu giận dữ đến mức mắt chuyển đỏ, con quỷ bên trong cơ thể trở nên khát máu. Anh dịu trở lại bằng sự kiên định và những lời an ủi từ người thừa kế tộc Hyuuga khi cô làm lắng đi cơn thịnh nộ với đôi tay dịu dàng và cái ôm đầy yêu thương.Hinata chưa bao giờ sợ khi nhìn thấy mặt tối của Naruto. Chỉ cần Kyuubi không chiếm được cậu hoàn toàn thì cô biết cậu sẽ không tổn thương mình, và cô là một trong vài người hiếm hoi có thể chạm vào cậu lúc này. Thật sự rất khó cho cô để bình tĩnh trong khi cô cũng rất lo cho Sakura và Naruto, nhưng cô biết thứ mình đang cảm thấy không thể sánh được với cảm giác cậu đang trải qua

Cô giúp cậu gói gém đồ đạc, vì cậu đang quá quẩn trí để biết được mình cần gì trong chuyến đi, cậu cứ nhồi nhét mọi thứ vào túi. Nhưng rồi tỉnh táo trở lại, Naruto dừng đi lại, đơn giản đứng đó nhìn Hinata thu thập những thứ cần thiết cho nhiệm vụ. Cảm thấy mình thật may mắn khi có cô. Cậu biết đôi khi bản thân thật vô dụng và ngu xuẩn, nếu như không có cô cậu sẽ thế nào. Cả cuộc đời cậu đã cố đấu tranh để kết bạn và vuột mất họ là nỗi sợ lớn nhất cậu có. Cậu đã mất một người, giờ lại thêm một người gặp nguy hiểm vì kẻ thù dùng bạn của chính mình chống lại cậu. Nếu Itachi biết về Hinata....hắn ta sẽ bắt cô ấy

Hinata nhận thấy cậu im lặng và nhìn lên. Biểu cảm lẫn lộn giữa tình yêu hòa với đau đớn dằng xé tim cô. Cô biết anh đã nghĩ đến những việc kinh hoàng, trách móc bản thân, ngập trong lo lắng. Bất ngờ cô thấy mình nằm trong cái ôm chặt, đôi tay mạnh mẽ của Naruto ôm lấy cô như thể mạng sống khi cậu vùi mặt vào cổ cô thì thầm rằng cậu sẽ phải làm gì đây nếu mất cô. Cô chỉ có thể đáp trả cái ôm thì thầm rằng cậu sẽ không bao giờ mất cô

Bình minh ló dạng, họ nói lời tạm biệt với những từ yêu thương, hứa hẹn sẽ cẩn thận và trở về, Naruto đưa cho cô chìa khóa nhà và chạy thẳng đến cổng chính

#

Khi đến nơi cậu thấy Sai và Kakashi đã đứng đó đợi. Naruto không thể nhớ được lúc nào mình thấy ninja sao chép đến đúng giờ dù là chuyện gì, nhưng lúc này cậu không ngạc nhiên khi Kakashi không những tới đúng hẹn mà còn đến sớm

Kakashi ngồi trên một trong những cột cao ở cổng chính, vẫn không nhìn xuống khi Naruto lặng lẽ bước đến bên Sai nói chuyện. Anh nhìn về phía chân trời, tâm trí dạt đến Thảo Quốc

Naruto nhìn lên Kakashi, nghiêng người thì thầm với người họa sĩ "Nếu chuyện này anh ấy còn đến trễ tớ hi vọng anh ấy sẽ không bao giờ đến đúng lúc lần nữa"

Sai ảm đạm gật đầu đồng ý, đôi mắt đen chìm trong suy tư.Cậu nhìn lên đội trưởng "Anh ấy đã ở đây khi tôi đến"

Sau khi rời khỏi văn phòng Hokage Sai đã về thẳng nhà sắp xếp đồ đạc sau đó lập tức ra cổng làng đợi mọi người. Cậu không mất quá nhiều thời giân để chuẩn bị và cậu cũng không có ai để nói lời tạm biệt; những người cậu quan tâm đều sẽ đi cùng, còn Sakura, thì đã đi trước. Mất hơn ba mươi phút để sắp xếp xong, nhưng cậu vẫn không ngạc nhiên khi thấy Kakashi đã đến trước ngồi trên băng ghế đá, khuỷu tay đặt trên đầu gối với nắm đấm siết chặt chìm trong suy nghĩ.Người đàn ông lớn tuổi nhìn lên khi cậu tiếp cận, nhìn cậu với con mắt đen một khoảng trước khi đứng dậy nhảy lên trụ đá. Sai không hỏi vì sao anh lại đến đúng giờ, hay tỏ ý muốn nói chuyện. Chàng họa sĩ sâu sắc hiểu chuyện nhiều hơn mọi người nghĩ

Sự yên tĩnh ngăn cách giữa ba người đàn ông, lang thang trong suy nghĩ mỗi người. Naruto bắt đầu thắc mắc tại sao họ vẫn đứng ở đây và toan lên tiếng hỏi thì nghe ai đó đến, hai người trẻ tuổi quay người

"Yamato-senpai" Naruto gọi,hơi ngạc nhiên

"Naruto,Sai" người bổ sung chào

Cuối cùng Kakashi nhảy xuống bước về phía cả nhóm, gật đầu với người bạn cũ "Yamato"

"Kakashi. Tất cả đều đã sẵn sàng?"

Cũng là lúc Naruto để ý Yamato cũng đeo chiếc túi giống họ "Anh cũng đi sao?"

Yamato gật đầu "Hokage đã nói với anh chuyện gì xảy ra. Thật tốt khi ngài ấy giao nhiệm vụ cho anh. Sakura cũng rất quan trọng với anh"

Naruto gật đầu, mỉm cười "Đừng lo, chúng ta sẽ cứu được Sakura và dạy bọn khốn Akatsuki một bài học!"

"Đi thôi!" Kakashi nói

Với tất cả quyết tâm, không cần nói gì thêm, cả bốn ninja nhảy lên cây đi về phía Thảo quốc

::

"Ow! Mẹ kiếp, cân thận mục tiêu người ném chút!" Kisame lớn tiếng, người đang dùng Samehada như một lá chắn, tay còn lại che phần nhạy cảm. Tên ninja cá mập chạy, nhảy quanh sân, tránh né từng đợt shuriken và kunai liên tiếp ném tới với tốc độ không tưởng

"Tại sao tôi không được lợi dụng sơ hở?" Itachi buồn chán nói, nhưng vẫn có vài dấu hiệu biểu thị khác; vai căng lên, đầu khẽ nghiêng, đôi mắt ánh lên tất cả đều thể hiện một cuộc chiến gây cấn

"Sở hở cái mông ấy!" Thêm nhiều shuriken cắm chặt vào vỏ bọc thanh kiếm "Là cặp sharingan khỉ gió của ngươi. Nó thấy mọi sơ hở nơi vốn không có" Hắn tiếp tục né tránh, vũ khí bay lướt qua hắn thẳng về phía ngôi nhà

Tobi, người đang ngồi lười nhát trên tường kiệt sức vì trận đấu của hắn, nháo nhào kêu lên và tránh khỏi đường đạn lạc khi vũ khí cắm vào nơi đầu hắn vừa tựa lên

"Cứ tiếp tục ngụy biện đi, nhưng đừng trách tôi nếu anh bị tên shinobi vô danh hạng ba nào đó giết vì lơ là cảnh giác" Itachi cười khẩy trước khi phóng thêm một loạt vũ khí về phía tên cá mập

Kisame thắc mắt cả đống vũ khi từ đâu ra. Nếu tay hắn trang bị nặng như vậy hắn sẽ không thể dễ dàng di chuyển. Nó làm hắn nhận ra mình bị bắt trong ảo thuật "Bà nó..." Hắn càu nhau kết ấn "GIẢI!"

Tên đồng đội tự mãn "Cuối cùng cũng nhận ra"

Kisame đưa một tay lên ra hiệu dừng chiến và cố thở "Ta không giỏi với mấy thứ ảo thuật"

"Rõ là vậy"

Kisame lau mồ hôi trên trán cởi áo choàng ra và ném nó sang bên "Sao chúng ta không đấu một trận bình đẳng theo kiểu đấu kiếm truyền thống?" Hắn vung Samehade qua vai với nụ cười xấu xa

"Nếu đó là thứ anh gọi san bằng cuộc chơi" Itachi cởi bỏ áo choàng, để lộ ra bao đeo kiếm qua vai bằng da giống như ANBU thường mang. Và giống như những ninja ẩn mặt ưu tú,với dây da đeo qua vai thường được chiếc áo choàng cổ cao che khuất. Hắn chậm rãi rút kiếm khỏi bao

Sakura ngả người trên tay, thưởng thức trận đấu. Họ có thể là kẻ thù, nhưng trận đấu giữa hai kiếm sĩ có đẳng cấp là thứ không thể bỏ qua. Cô ngồi trên hiên sau ngôi nhà cũ, chân dũi thẳng bắt chéo mắt cá chân

Tobi trở lại ngồi vị trí ban đầu khi thấy không còn mảnh kim loại nào bay lạc, cố gắng kéo mấy chiếc shuriken cắm chặt trên tường.Deidra ngồi phía cuối hiên nhà cách Sakura vài feet, khuỷu tay đặt trên đầu gối, cánh tay bị gãy nhét phía bên kia người

Cả ba im lặng theo dõi trận đấu, ân thanh kim loại va chạm vào nhau khiến máu họ sục sôi. Một trận đấu đầy mê hoạch khi hai chiến binh ưu tú di chuyển qua lại trong sân với vũ điệu hoang dã riêng biệt, và thứ gì đó sâu thẳm bên trong Sakura khuấy động khi cô quan sát họ. Cô khẽ thở dài và mỉm cười, cảm thây hơi kiệt sức và mãn nguyện sau buổi luyện tập khó nhằn

Ba ngày nay họ luôn đấu tập. Cô đã giành gần hai ngày trong phòng học cũ, đọc bất cứ thứ gì thú vị, cố gắng tránh mặt đám bắt cóc, nhưng âm thanh từ vũ khí phát ra làm cô chú ý và chườn mặt ra ngoài cửa sổ xem trận đấu tập. Ngày đầu tiên Sakura có hơi kiêng dè công khai xem hoạt động của họ. Hôm qua Sakura lặng lẽ mở cửa sau nhìn họ, trước khi Deidarra nói cô dừng việc rình rập và ra ngoài hít thở chút không khí. Cô rón rén bước ra dè chừng ngồi ra xa. Tobi vẫy chào cô, cái quá khứ bất bình thường dường như bị lãng quên. Từ những gì cô quan sát được qua sáu ngày bị bắt, là tên ninja đeo mạt nạ này luôn bị ghét và bị mấy tên đồng nghiệp mắng, đặc biệt là tên đồng đội tính khí nóng nảy

Hôm nay cô cảm thấy tự tin hơn ngồi cạnh Deidara trên hiên nhà. Có vẻ hắn không thấy phiền hay ít nhất cũng không nói gì nếu thấy khó chịu. Kisame táo bạo đề nghị cô đấu với Tobi. Tên Akatsuki mang mặt nạ không thích ý tưởng lắm nhưng vẫn đồng ý. Chỉ là một trận đấu thể thuật, vì họ sẽ không đưa cho cô vũ khí. Hắn ta là một tên ninja dày dặn kinh nghiệm nhưng Sakura có lợi thế về tốc độ và chakra tăng cường nên đã có thể hạ được hắn. Sau đó, Kisame muốn dùng cô như bài tập khởi động. Cô nhanh chóng biết được tên cựu ninja làng sương mù không chỉ có vẻ ngoài như một con quái vật mà còn có sức mạnh lẫn sức chịu đựng tương đương. Cú đá bay mà cô hạ lên đầu hắn vốn có thể làm hắn bất tỉnh, gãy vài cái răng. Nhưng không, thay vào đó gò má hắn bị bầm tím và thâm tím một bên mắt . Còn Sakura thì nhận vài vết bầm tím và gãy mũi khiến máu chảy không ngừng, cô phải ngưng chiến để chữa nó trước khi bất tỉnh

Người duy nhất vẫn sạch sẽ tươm tất là Deidara, rất đang không vui vì phải ngồi yên với khuôn mặt cau có, bĩu môi nhìn trận đấu. Họ phải giới hạn những việc mình có thể làm ở đây, chỉ có thể luyện tập với vũ khí hoặc đấu tay đôi, vì sử dụng nhẫn thuật sẽ gây thiệt hại cho ngôi nhà hoặc làm lộ tung tích nơi họ ẩn náu. Và nhẫn thuật của Deidara luôn gây ra các vụ nổ diện rộng và hắn không thể tham gia đấu tập vì cánh tay gãy vậy nên hắn buộc phải ngồi yên một chỗ quan sát. Sakura cũng có hơi thất vọng, cô hiếu kì muốn xem bậc thầy sử dụng thuốc nổ còn có thể làm gì khác ngoài việc cho nổ tung mọi thứ

Sakura đọc kỹ từng động tác từ căp đôi đang đấu. Kisame mạnh hơn rất nhiều với từng đường kiếm vung ra chứa sức mạnh chết người nhưng Itachi lại linh hoạt hơn. Hắn di chuyển một cách tinh tế, linh động đầy kỹ năng như một bậc thầy kiếm thuật. Một cảnh tượng đầy mê hoặc. Không thể cưỡng lại cô chìm đắm trong từng động tác của hắn. Rất khó để nói cơ thể họ thế nào dưới chiếc áo choàng che phủ toàn bộ nhưng giờ cô nhận thấy hắn không quá to con. Kisame thật sự rất cao to. Còn tên Uchiha có hơi mảnh khảnh với chiều cao trung bình với cơ thể rắn chắc. Một cơ thể lý tưởng cho shinobi. Làm cô ngạc nhiên khi một người có thể nói tương đối nhỏ lại đem theo sự đe dọa áp đảo

"Thấy được thứ mình thích sao,hm?"

Cô quay đầu thấy Deidara đang nhìn cô quan sát Itachi. Cố không tỏ ra xấu hổ hay biểu cảm gì tương tự, cô mỉm cười "Thật tuyệt phải không?Chứng kiến trận đấu giữa hai người đẳng cấp cao. Hầu hết mọi người sẽ nghĩ việc này rất bạo lực để được xem là thứ đẹp đẽ, nhưng nếu anh nhìn nó theo đúng hướng. Cách họ vẽ ra đường kiếm như một điệu nhảy vậy, giống như....nghệ thuật"

Thứ gì đó ánh lên trong đôi mắt xanh và hắn mỉm cười. Một nụ cười thật sự, lần đầu tiên để ý thấy hắn thực sự rất đẹp trai "Yeah..." hắn lặng lẽ đồng ý nhìn lại trận đấu "Đúng vậy"

Khoảnh khắc yên bình giữa họ sớm bị quấy phá khi câu bình loạn đáng giá của Tobi chen ngang "Tệ quá anh không thể tham gia, huh Deidara-senpai?"

Deidara đã thôi cau mày một khoảng và trông có vẻ bình thản trong vài phút, nhưng lập tức nổi điên ngay khi Tobi mở miệng, tệ hơn rất nhiều khi hắn lườm thẳng vào tên đồng đội "Định mệnh Tobi, ngươi có vấn đề gì sao? Khi nào ngươi mới học được cách câm miệng huh?"

Tobi, không bao giờ hiểu được hàm ý đe dạ, quyết định đào hố chôn mình sâu thêm một khúc "Hehe,xin lỗi Deidara-senpai! Em chỉ muốn nói anh hẳn rất ghét Sakura-san vì đánh trọng thương tay mình.... Cô ấy chắc chắn dồn hết lực cho cú đấm huh? Nếu anh không mau sửa cánh tay anh có thể không dùng nó được nữa đâu, như vậy không tệ lắm sao?" Bất cứ thứ gì hắn có thể nói tiếp liền bị cắt ngang bởi một tiếng yip khi hắn né thanh kunai ném thẳng đầu mình

Deidara bật dậy. "Bố thề sẽ giết chết ngươi trong lúc ngủ!" Hắn kéo áo choàng lên cánh tay lằn lặn vào trong túi đất sét, toan tung ra một quả bom vào tên đồng đội phiền nhiễu

Náo động làm Itachi và Kisame dừng trận. Trận đấu thực sự chuẩn bị nổ ra. Deidara nhìn như thể hắn đã sẵn sàng giết chết Tobi, có gãy tay hay không cũng không cản được, vậy nên Sakura quyết định căn thiệp trước khi bản thân bị dính trong bán kính vụ đánh bom "Deidara-san gượm đã, đừng đánh nhau với anh ta ở đây. Anh cũng biết Tobi không có ác ý mà. Tôi không nghĩ anh ta có ý xúc phạm anh đâu" Cô cười nhẹ dùng hai tay bắt lấy tay hắn, nhẹ dỗ hắn bỏ tay khỏi túi đất sét

Deidara giật mạnh tay trước tiếp xúc , bực bội lườm cô. Hắn không quen bị đụng chạm thế này. Chưa kể đến cô là căn nguyên cho cánh tay bị phế cộng với cơn đau thấu xương, có thể hắn nên cho cô nổ tung....

Sakura chậm chạp rụt tay với biểu hiện hối lỗi "Tôi có hơi đói, tôi vào trong nấu bữa trưa đây...." Cô bỏ lưng câu, hi vọng hắn hiểu được ý mình theo cô vào trong nhà tránh xa Tobi, người vẫn mù tịt chuyện gì đang xảy ra

Cô càng lúc càng lo lắng, vì Deidara cứ như đang đấu tranh nội bộ có nên tấn công cô không. Nhưng một lúc sau thứ gì đó trong mắt hắn thay đổi, cơn giận được thay bằng cái bĩu môi.Cô nghĩ nó khá là dễ thương, cô mỉm cười nhìn hắn trước khi mở cửa. Cô giữa cửa quay sang nhìn hắn. Deidara trừng mắt tên đồng đội lần cuối sau đó theo Sakura vào nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro