CHAP 7: CHỦ ĐỀ NHẠY CẢM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nấu ăn với Deidara có thể hiểu là Sakura làm hết mọi việc trong khi hắn ngồi yên tại quầy bếp và hờn dỗi. Cô không thấy phiền chút nào ngược lại còn rất mừng khi hắn bình tĩnh trở lại. Nói cho cùng, gặp phải tên đồng đội chuyên khích nhau- cố ý hay không- cũng làm cô nổi điên nếu ở trong vị trí của hắn.Vậy nên cô cho hắn vài phút lấy lại bình tĩnh và yên lặng nấu nướng để khỏi nhắc hắn thành thực mà nói cô mới là mục tiêu hắn trút giận

Deidara cuối cùng cũng bỏ qua sự việc sau vài phút, dựa cằm lên tay với tiếng thở dài đau khổ. Không thể tin được hắn vừa tha cho Tobi một trận nhừ từ vì kunoichi tóc hồng

Sakura thầm mỉm cười,nghĩ giữa mình và hắn cũng có vài nét tương đồng. Cô cũng là người nóng tính khi bị đùa dai, thông thường là Naruto. Cô đặt khay bánh mì, trái cây và phô mai lên quầy sau đó ngồi lên chiếc ghế cao bên phải hắn. Deidara hẳn cũng rất đói vì hắn lập tức vơ lấy vài thứ để ăn. Sakura cũng làm theo, sau một hồi cô nghĩ bụng hẳn cũng tương đối an toàn để trò chuyện "Vậy, anh ta lúc nào cũng vậy sao?"

Deidara đảo mắt "Đen vậy đấy"

"Tôi có hơi ngạc nhiên đến giờ anh vẫn chưa giết anh ta"

"Tôi có, nhưng không ai cho tôi toại nguyện, yeah" Cô mỉm cười trước câu nói, hắn cười khẩy rồi tiếp tục ăn

"Sao người như anh ta lại vào Akatsuki?"

"Chịu. Tôi đóan Zetsu tìm ra hắn vài năm trước ở Thảo Quốc sau đó cho hắn làm người truyền tin. Đến khi Sasori chết" hắn liếc qua cô vơi nét mặt không đọc được "hắn cứ lải nhải đeo bám đòi vào tổ chức bằng được. Thủ lĩnh đưa cho hắn nhẫn của Sasori rồi tống hắn cho tôi, như thể tôi còn chưa đủ khổ hay sao,yeah"

Sakura nhớ lại khoảng thời gian ở Phong Quốc. Thật sự là những ngày khó khăn với tên chuyên gia thuốc nổ. Hắn bị thương rất nghiêm trọng buộc phải trốn chạy. Chưa kể đến đồng đội bị giết. Dưới tay cô.

Cô đọc kỹ nét mặt khi hắn nói. Để ý thấy hắn dường như thích chiếc ghế cao bên trái vì hắn luôn ngồi lên nó làm cô băn khoăn liệu đây có phải là thói quen, thứ mà hắn từng làm lúc còn nhỏ và giờ vẫn vô tình tiếp tục. Không biết hắn cảm thấy thế nào khi trở về nơi này lần nữa sau chừng ấy năm, nhìn lại một nơi như thế này? Những mảnh kỷ niệm sẽ luôn hiện hữu từng góc nhà. Chả trách hắn luôn buồn bực, quá khứ không phải thứ một bạc nhẫn muốn nhớ lại.

"Tôi có nhớ" cô lên tiếng. Hắn lại nhìn cô với biểu cảm không thể đọc. Họ nhìn nhau một hồi, như thể đang chia sẻ ký ức cho người đối diện "Um....sao anh lấy lại được cánh tay?"

Hắn nhíu mày, nhớ lại phần ký ức không vui "Kakuzu" là tất cả những gì hắn nói

"Oh" cô lẩm bẩm, nhớ lại tên xác sống đáng sợ "Tôi phải nói..... nhìn anh nổ tung mọi thứ như vậy khá là tuyệt, kể cả nó không phải là anh"

"Heh. Hơi bị nghệ thuật đấy,yeah" Hắn mỉm cười ăp tiếp

Sakura quay trở lại với bữa ăn nhưng sau một phút Deidara lên tiếng lần nữa "Cô biết đấy, tôi luôn thắc mắc chuyện gì đã xảy ra......sao cô với bà già lẩm cẩm giết được Sasori"

Đây là cuộc trò chuyện mà cô không ngờ tới, cô cẩn trọng cảnh giác nghĩ nó có thể là một câu hỏi bẫy nên liền cân nhắc kỹ trước khi đưa ra câu trả lời "Chuyện này, Chiyo-sama là bà ngoại của anh ta...."

Mày Deidara nhướn lên "Vậy sao? Chuyện này hơi bất ngờ"

"Bà ấy cũng là một nghệ nhân rối nên đã dùng hai con rối giống bố mẹ đã chết của anh ta chiến đấu"

Hắn cười thầm "Hèn gì hắn nhận được kết cục thảm như vậy"

Sakura cau mày "Bà ấy không có ý xấu. Mặc dù....tôi đoán việc này có hơi tàn nhẫn. Nhưng anh ta có vẻ cũng không quan tâm. Có hàng trăm con rối bay khắp nơi....thật sự rất kỳ lạ. Tôi không thể phân biệt được. Chiyo-sama cùng dùng tôi như một con rối lúc đó"

Mắt hắn sáng lên "Tôi cá vụ đó rất tuyệt, yeah?"

"Um, lúc đó tôi cũng không có thời gian để ý...nhưng,yeah, cũng khá là phấn khích khi bay lượn xung quanh như vậy" Cô mỉm cười không chắc mình nên kể ra bao nhiêu chi tiết, vì họ đang nói đến cuộc chiến sống còn với người đồng đội cũ của hắn

Nhưng Deidara giục cô kể tiếp "Rồi sao? Kết thúc thế nào,hm?"

Cô nhìn kỹ hắn "Anh thấy cơ thể thật của anh ta chưa? Ý tôi là, thứ ở bên dưới...."

"Con búp bê nhỏ ? Một lần, chỉ có vài thành viên Akatsuki thấy "

"Um, khi tôi phát hiện ra nơi giấu tim hắn, Chiyo-sama đã dùng cặp rối bố mẹ đâm thẳng vào tim với kiếm của họ, và anh ta đã chết...." cô lưỡng lự, quan sát kỹ phản ứng

Hắn im lặng một hồi sau đó nhún vai nhưng vẫn giữ yên cánh tay bị thương "Một trận ra trò đấy nhỉ. Khi họ tìm ra hắn ta toàn bộ nơi đó đều sụp đổ. Là cô làm sao?"

Cô gật đầu. "Yeah" "Nghĩ kỹ thì,anh biết đấy, lúc đó tôi vẫn là một chunnin, không bằng một phần như hiện tại. Tôi khá chắc mình chỉ ăn may. Hắn đầu độc tôi...nếu không có Chiyo-sama ở đó tôi nghĩ...mình có lẽ đã bỏ mạng rồi"

Hắn nhún vai lần nữa "Eh, có khi là tại hắn quá tự tin"

"Thực ra, tôi nghĩ anh ta cố ý...."

"Ý cô là sao?"

"Lẽ ra anh ta đã có thể chặn được mũi kiếm, nhưng lại để nó đâm thăng vào ngực mình. Hơn nữa Chiyo-sama cũng nói đòn tấn công tạo ra rất nhiều sơ hở nhưng anh ta cũng không phản đòn. Bà ấy nghĩ có lẽ...anh ta để bà đâm mình. Tôi thực sự không rõ" cô lặng lẽ kết thúc

"Hm" hắn trả lời suy nghĩ qua lời cô nói

"Deidara-san...."

Hắn nhận ra tông giọng và cắt ngang "Tôi hi vọng cô không tính xin lỗi vì giết Sasori" Hắn xoay người đối diện với cô, khẽ nhăn mặt vì cánh tay gãy chuyển động trong lòng "Gọi Deidara được rồi,yeah"

"Anh ta là đồng đội của anh...."

"Đúng vậy....nhưng là kẻ thù của cô" Hắn nhìn thấy biểu hiển ngạc nhiên trên mặt cô liền thở dài "Nghe này, tôi không lấy việc đó thù hằn gì với cô. Nếu có sẽ là vì cô cảm thấy tệ vì giết kẻ địch sẽ giết chết cô. Đây là thế giới chúng ta đang sống, Sakura. Một cuộc sống của shinobi, một cuộc đời đầy bạo lực và rồi chúng ta chết. Tất cả những gì chúng ta có thể hi vọng là một cái chết được tạo ra trong khoảnh khắc đẹp đẽ mang nét nghệ thuật trước khi trút hơi thở cuối cùng. Và Sasori đã có được nó, hắn sẽ đánh giá cao cách mà hắn chết và đó là dưới tay cô, yeah"

Sakura kinh ngạc nhìn hắn. Lời hắn nói như một bài thơ bệnh hoạn nào đó mà cô hiểu được. Cô nhướn mày nhìn hắn "Ý anh là sao, được chết dưới tay tôi?"

Deidara cười khẩy "Thứ Sasori đánh giá cao là nghệ thuạt và cái đẹp. Rất ít shinobi đủ may mắn được chết dưới tay một kunoichi xinh đẹp. Hoặc là chúng quá ngu ngốc để một người phụ nữ quyến rũ rồi bị giết chết trong giấc ngủ. Rất khó để gặp được một kunoichi vừa xinh đẹp lại là một chiến binh thực sự, vậy nên ta chắc hắn nghĩ ra đi như vậy cũng không đến nỗi nào"

Sakura sững sốt.Câu bình luận trung thực của hắn làm cô hơi ngại, cô hi vọng mình không đỏ mặt "Cảm ơn" cô khẽ nói

"Đừng cảm ơn. Tôi chỉ nói sự thật không phải khen cô"

Sakura cười nhẹ. Hắn đang tử tế với cô nhưng lại cố phủ nhận. Cô không tính để hắn dễ dàng thoát được. "Yeah...nhưng trong lúc này cũng không khác gì mấy"

Hắn hơi nhíu mày "Nêu cô nói vậy,yeah.Đừng có nghĩ tôi tán tỉnh cô là được"

Cô chế giễu "Tôi biết. Lúc nào anh cũng ngọt ngào vậy sao? Anh hẳn rất đào hoa " cô khô khan nói

"Chuyện đó còn phải bàn sao" hắn cười đưa tay phải lên, ngọ nguậy lưỡi trong lòng bàn tay

Sakura há hốc mồm.Câu ẩn ý đằng sau thật kỳ quái nhưng cũng cuốn hút làm cô không thốt nên lời "Cái...cái đó..." cô hoang mang, không muốn nói gì xúc phạm hay làm hắn hiểu sai ý

Hắn cười toe toét, thích thú vẻ mặt bối rối của cô "Tuyệt vời?Nghệ thuật? Quyến rũ?"

"Biến thái!" cô bậc lại giận dữ. Mặt đỏ đậm nghĩ về ba cái miệng của hắn, làm...ở đó...ở kia...hay ở nọ. Cô lắc đầu xóa đi hình ảnh tưởng tượng.

Deidara, tất nhiên, nhìn thấu được ý nghĩ của cô "Tôi biết cô đang nghĩ gì, yeah"

"Rất khó để không nghĩ vậy. Tôi nghĩ mình gặp ác mộng mất"

Hắn có thể thấy cô vẫn đang tưởng tượng trong đầu khi cô nhìn chằm chằm vào tay hắn đang đặt trên quầy. Bất ngờ cô nhìn lên với tia sáng lóe lên trong mắt một cách đáng ngại

"Tôi nhìn nó được không?"

Hắn xém sặc "Cái gì?"

Lời trêu trọc của hắn phần nào dấy lên tính tò mò của cô "Tôi xem nó được không?Tay anh"

Cô đang rất nghiêm túc và hắn không chắc phải nghĩ sao về việc này. Hay cô ấy "Tại sao...?" hắn cẩn trọng hỏi

"Chỉ là nó rất....thú vị. Tôi chỉ muốn xem thôi....làm ơn?"

Cô nhìn hắn với đôi mắt cún con màu xanh lá có thể làm nhũn lòng bất kỳ người đàn ông sắc đá nhất.Chết tiệt. Cô đang giỡn mặt hắn sao? Hắn thở dài muốn nói với cô tốt nhất đừng có cố kéo cái gì hoặc hắn sẽ thái lát cô ra từng mảnh, nhưng lại thôi. Hắn cảm thấy cô không có ác ý, chỉ là tính tò mò thuần túy.Hắn cẩn thận đưa tay phải ra, như thể cô sẽ cắn nó

Sakura đã không cắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn, đẩy ống tay áo lên sau đó trở lòng bàn tay kiểm tra "Wow...."cô lẩm bẩm, ngón tay nhẹ nhàng sờ qua đường môi thẳng

Deidara không biết nên nghĩ gì. Ánh mắt trên mặt cô, sự cuốn hút với bàn tay hắn. Gần hết nhiều người hắn gặp đều phát hoảng "Cô thật kỳ lạ,Sakura" hắn nói nhỏ, với giọng gần như e ngại

"Tôi biết" cô đơn giản nói, tiếp tục kiểm tra "Thật sự....rất tuyệt" Cô quá hăn say quan sát mà không thấy hắn mỉm cười "Nó hoạt động thế nào?"

Deidara nghĩ nói với cô cũng không sao. Cũng không có gì quan trọng, vì không ai ngoài anh có thể làm việc này "Chúng chuyển đổi chakra của tôi thành dạng chất lỏng mà tôi ngấm vào đất sét"

"Khéo léo thật. Sao chúng có thể làm ra một tác phẩm công phu nhanh đến như vậy?"

Hắn cười khẩy. "Luyện tập,yeah. Luyện tập rất rất nhiều"

"Vậy....anh phóng to và cho chúng phát nổ bằng nhẫn thuật"

"Đúng vậy. Nghệ thuật lắm phải không,hm?"

"Yeah. Là huyết kế giới hạn sao?"

"Uh"

"Vậy là có cả một gia tộc với miệng trong tay họ"

"Không"

Sakura ngạc nhiên nhìn lên. Biểu hiện của hắn cảnh cáo không nên hỏi tiếp chủ đề này, nên cô liền im lặng. Cô không biết mình nên nghĩ gì với thông tin hắn vừa tiết lộ. Một phần trong cô cảm thấy buồn thay cho hắn, rằng hắn là người cuối cùng trong gia tộc, rằng thứ bi kịch gì đó đã xảy ra trong quá khứ đã khiến hắn cô độc trên thế giới này. Nhưng phần còn lại nhắc nhở người đàn ông này không vô tội, và cũng có thể hắn là nguyên do cho sự diệt vong của gia tộc, như Itachi. Vậy nên tốt nhất cô không nên hỏi

Cô đẩy một trong hai cạnh lên nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm lên răng, khi cái miệng đột nhiên mở ra hàm răng cắn nhẹ cô. Cô kêu lên rút tay theo phản xạ, không vui nhìn lên Deidara "Anh cắn tôi!"

Hắn cười tinh quái "Oops"

Cô nhìn anh với ánh mắt "Đồ khốn. Cứ làm mấy thứ kỳ quái như vậy anh sẽ không bao giờ có được cuộc hẹn thứ hai đâu"

"Ai nói tôi muốn cuộc hẹn thứ hai chứ? Kẻ xấu, nhớ chứ?" hắn nói với giọng chỉ có thể diễn ta như một từ "duh" hiển nhiên "Và cô lại nghĩ bậy bạ về tôi lần nữa. Cô hơi bị biến thái đấy,yeah"

Sakura búng mạnh lòng bàn tay hắn, làm nó nhói lên. Hắn nhướn mày nhìn cô suýt bậc cười

"Đừng gọi tôi biến thái. Anh mới là người đưa chủ đề này lên. Vì anh là "kẻ xấu' không có nghĩa anh là một tên nông cạn. Hơn nữa,làm một tên lăng nhăng không cần thiết trong danh sách tính cách của 'kẻ xấu'. Cũng có cả mớ 'người tốt' ngoài kia cũng làm mấy trò khốn nạn như vậy" Cô lật mu bàn tay anh lên, tò mò nhìn bộ móng tay đen. Tất cả thành viên Akatsuki đều có móng tay màu đen, cô để ý thấy "Đây là nhẫn thuật sao? Tôi không nghĩ mấy người ngồi quanh sơn móng tay cho nhau"

Cả hai phá lên cười, hình ảnh cô gợi ra thật nhảm nhí. Tuy nhiên hắn không trả lời chỉ đưa cô ánh mắt 'cô không muốn biết đâu' Cô cào cào móng tay cái nhưng không có lớp sơn nào bong ra sau đó chuyển chú ý sang chiếc nhẫn trên ngón trỏ "Xanh dương...." Cô chạm lên biểu tường "Nó có ý nghĩa gì không?"

"Yep"

Cô nhìn anh, cặp mắt mang màu sắc tương tự trên chiếc nhẫn "Là gì?"

"Thì...trở thành một bạc nhẫn rồi gia nhập Akatsuki lúc đó cô sẽ biết được câu trả lời ba câu hỏi trên,yeah"

Cô đảo mắt "Yeah. Chắc rồi. Làm như việc đó sẽ xảy ra"

Hắn vẫn nhếch mép, nhưng đôi mắt lại nghiêm túc "Không bạc nhẫn nào muốn trở thành con người như hiện tại,Sakura. Cuộc sống không phải lúc nào cũng như cô nghĩ"

Sakura nhìn hắn chăm chú. Có rất nhiều bạc nhẫn lâm vào tình cảnh thế này. Và hắn nói đúng "Tin tôi đi, tôi biết" cô khẽ nói,nghĩ lại cuộc sống của mình đã thay đổi thế nào so với khung ảnh cô hình dung trước đây. Thật khó để so sánh với cuộc đời một bạc nhẫn, nhưng cô hiểu rõ. Cô thả tay hắn ra, hắn rút tay lại vào lòng

Họ đã ở dưới bếp khá lâu làm cô thắc mắc những người còn lại ở đâu. Cả hai vẫn ngồi trên ghế với bữa ăn dở dang. Họ im lặng ngồi đó vài phút trước khi Sakura đứng dậy phủi thẳng áo. "Tôi đi tắm đây" cô đang bước ra khỏi bếp thì hắn lên tiếng

"Cô biết không, tôi chưa cảm ơn cô về lượng chấn thương cô tạo ra trên tay tôi, yeah"

Trong một khắc cô lo lắng không biết hắn có ý gì, nhưng cô biết cái biểu hiện mỉa mai trên mặt là hắn đang trêu mình. Cô chống hông "Tôi cũng chưa cảm ơn anh vết cắn đáng yêu" cô đáp trả khô khan. Hắn nhướn mày tò mò, cô nghiêng đầu vén mái tóc qua một bên để lộ vết răng vẫn còn hằn trên chiếc cổ nhợt nhạt

Hắn nghiêng người về trước xem xét tác phẩm và mỉm cười "Rất hân hạnh"

"Chắc rồi, đồ biến thái"

Hắn mờ ám cười "Muốn thêm một vết không,hm?"

"Anh đang tán tỉnh tôi sao?"

"....Có thể"

Cười nhẹ, Sakura bước khỏi nhà bếp

::

Sakura tiến lên lầu, nóng lòng thoát khỏi bộ quần áo bẩn để thư giãn dưới vòi sen nóng. Đầu óc vẫn nghĩ ngợi về cuộc trò chuyện dưới gác, cô vặn nắm cửa phòng tắm và bước vào, toan bật nước nóng trước khi-mẹ kiếp!

Cô cúi xuống kịp lúc thứ gì đó rít qua tai rồi cắm chặt trên khung cửa với một tiếng phập. Một chiếc shuriken cắm sâu trong cửa gỗ. Nếu cô không di chuyển.....mắt căng to cô chậm chạp quay người để xác định nơi phóng vật thể

Và đối mặt với tên Uchiha đang cởi trần. Làm thế quái nào cô không nhận thấy sự hiện nhiện của hắn để cứu mình ra khỏi hoàn cảnh oái ăm này chứ, cô không biết. Rõ ràng hắn muốn tắm sau buổi luyện tập, và đang lở dở đeo bao da lên chân khi cô mở cửa

Cô thở hắc, tuyệt vọng mong Iachi không nghe thấy. Mái tóc được buộc lỏng lẻo, vài sợi dài ẩm ướt rơi qua bên vai và sau lưng. Hình ảnh như thế lẽ ra phải làm hắn càng thêm ẻo lả, nhưng không....tuyệt đối không. Sẽ không với phần còn lại của cơ thể....đang phơi bày. Sakura có để ý cơ thể mảnh khảnh của hắn trước đó, nhưng không phải kiểu gầy gò. Các nạc, cơ bắp uốn lượn trên cánh tay và cơ hiện rõ. Cô thầm vả vào mặt- cô đang nhìn trộm Itachi đấy! Nhưng mà vẫn không thể kiềm được đôi mắt để ý thấy đai quần hạ khá thấp quanh hông, hay xương hông của hắn lộ ra một chút, chắc chắn là đầu chữ 'v' dẫn xuống.....dừng lại!Hắn có thể thấy được mày đang nhìn đấy, đồ đần! Đừng nhìn ở đó, nhìn vào mắt hắn. Không đợi đã! Đừng nhìn vào mắt hắn; hắn sẽ giết mày! Nhìn vào miệng...hắn! Không!Gah! Thế là cô kết thúc cuộc tranh luận với việc nhìn xuống sàn nhà, xấu hổ cực độ

Thứ xảy ra dường như vô tận với Sakura thực ra chỉ có vài giây, vì cô quá bối rối để nói được điều gì nên Itachi lên tiếng "Thật khiếm nhã khi vào mà không gõ cửa,kunoichi" hắn nhếch mép mờ ám "Cũng rất bất lịch sự khi nhìn chằm chằm như vậy"

"Xin lỗi. Tôi không cố ý. Chỉ là có hơi...phân tâm" cô nói nhìn qua bồn rửa tránh ánh mắt hắn. Cùng với nhiều thứ khác

Hắn tạo ra âm thanh thích thú "Rõ là vậy"

Tức giận, cô khóa mắt nhìn hắn. Tên khốn kiêu ngạo! Không cần phải nói cũng biết nó di truyền trong gia đình "Anh mới là người không khóa cửa"

Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhẹ ánh lên trong ánh sáng mờ "Và cô là người có khả năng cảm nhận chakra. Cô không nên dễ dàng mất cảnh giác,kunoichi. Ai biết được chuyện gì có thể xảy ra"

Hắn ta vừa mới....không. Không đời nào. Hắn không thể có ý như vậy.... do đầu óc cô nghĩ nhiều thôi. Nhưng không, cô lại bị phân tâm bởi giọt nước nhỏ đột nhiên nhỏ giọt từ tóc hắn chảy dài xuống khung ngực rắn chắc, đôi mắt cô theo dấu khi nó di chuyển lên xuống qua vùng cơ bụng và biến mất trong quần.

Sakura nhận ra mình mới làm gì, nhanh chóng nhìn lên thấy được hắn có đế ý. Khuôn mặt hắn không còn vô cảm mà trên môi mang theo nụ cười nhỏ thích thú. Cô đỏ mặt giận dữ quay đi. "Tôi quay lại sau...."cô lẩm bẩm

"Không cần, tôi xong rồi" hắn nói. Cầm lại chiếc áo đen trên ghế và luồn qua đầu mình. Sakura nhìn cơ bụng từ từ biến mất một cách nhẹ nhõm nhưng cũng có hơi thất vọng. Hắn cũng để ý thấy lại cười khẩy cô lần nữa khi hắn rời khỏi phòng.

Khi hắn bước qua cô thứ gì đó bên trong Sakura xáo động, thứ gì đó đã biến mất từ cái đêm ở phòng ăn. Sự kiêu ngạo và hiếu thắng ẩn sau vẻ xấu hổ của cô làm cô phẩn nộ, khi hắn tới ngưỡng cửa cô không di chuyển để hắn bước qua.Cô chặn lối hắn như lúc hắn làm trong nhà bếp ngày hôm trước. Itachi dừng lại nhìn xuống. Cô ngang ngược nhìn lại, đợi động thái tiếp theo. Mùi hương từ người hắn làm cô phân tâm nhưng cô quyết tập trung nhìn vào đôi mắt đỏ thẳm.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây căng thẳng, hơi thở cô căng một chút khi Itachi cố ý chậm rãi đưa tay qua phía cô....khéo léo rút thanh kunai khỏi cửa. Thêm một khoảng nặng nề hắn cuối cùng cũng lên tiếng "Thứ lỗi"

Sakura biết có thể cô đã đi đến giới hạn nhưng quyết định đi xa thêm chút nữa. Thay vì lùi lại hoặc tránh đường, cô chỉ nhích người sang một bên dựa vào khung cửa, mắt không dao động. Môi Itachi khẽ giật khi hắn chấp nhận lời thách thức và tiến về phía trước, cơ thể hắn nhẹ chạm qua cô khi hắn chuyển người bước qua cửa và biến mất dưới hành lang

Khi hắn đi khỏi, Sakura vội vàng đóng cửa và khóa lại. Cô dựa người lên cửa, đợi nhịp tim chậm lại cùng với cồn cào trong bụng tan đi. Cô nghĩ gì vậy chứ, dám thách thức hắn như vậy? Cô đã đủ sợ khi vô tình bước vào lúc hắn đang thay đồ, và hắn bắt gặp cô chảy nước dãi trước cơ thể bán khỏa thân của hắn. Giờ cô còn đổ thêm dâu vào lửa để tăng thêm kịch tính giữa hai người. Cô không nên bồng bột như vậy. Lỡ như hắn quyết định muốn dùng cô hơn là một con tin? Cô lắc đầu gay gắc, không muốn nghĩ theo hướng đó

Di chuyển khỏi cửa, cô bật vòi nước ngồi lên thành bồn tắm. Tên khốn có lẽ dùng hết nước nóng rồi. Cô liếc nhìn vết nước còn bám trên tường nhà tắm, một phần hình ảnh không mời mà đến về giọt nửa chảy qua làn da mượt cứng rắng xâm chiếm đầu óc và cô kẹt với ý nghĩ Itachi vừa khỏa thân trong phòng tắm một phút trước

Cô thở dài đảo mắt.Deidara nói đúng, cô thật sự biến thái

::

Sau bữa trưa và tai nạn khủng khiếp trong phòng tấm, Sakura ẩn mình trong phòng sách cố phân tâm với mấy cuốn sách còn sót. Sau vài tiếng Tobi đến tìm cô, nói cô biết Kisame đã đi mua bữa tối và sẽ sớm quay về. Sau vài phút hắn liên tiếp lằn nhằn hỏi cô đang đọc gì và lải nhải về việc không tốt khi ở trong phòng ẩm mốc, cô cuối cùng cũng có thể thoát khỏi hắn và trở lại việc đọc đến khi một trong mấy cuốn sách cũ kỹ rách bươm rơi xuống tay mình

Được nấm mốc phủ lên còn giấy thì nhàu rách, cô quyết đinh tốt nhất nên trở về xem Kisame về chưa để chuẩn bị ăn tối. Cô quá chú tâm vào cuộc trò chuyện với Deidara vào bữa trưa nên đã không ăn no , dạ dày cô đang cồn cào biểu tình.

Sakura bước vào căn bếp lớn, vừa nhặt ra mấy mảnh giấy và nấm mốc còn dính trên áo vừa bước đến bồn rửa Cô nghe tiếng ồn từ phòng bên ngoài và giọng nói to lớn của Kisame truyền đến tai cô,có nghĩa bữa tối đã về. Cô toan tắt nước thì cảm nhận được hơn là nghe thấy tiếng ai đó bước vào bếp sau lung mình.

Lần này không thể nhầm lần sự hiện diện của hắn,bụng cô cuộn lên lo lắng. Hắn là người cuối cùng mà cô muốn ở cùng một chỗ một mình, sau sự việc xảy ra khi chiều.Hắn dừng bước ở ngưỡng cửa và cô có thể cảm thấy hắn đang nhìn lưng mình. Sakura không hề tỏ ra mình biết hắn ở đây vẫn tiếp tục rửa tay. Không phải lần nào hắn ở quanh cô cũng sẽ sợ hãi. Đó chính xác là điều hắn muốn, và cô dần phát mệt với cái tính kiêu ngạo của hắn. Sau một hồi diễn sâu, tiếng bước chân nhỏ tiếng vang lên khi hắn chậm rãi bước tới sau cô. Hắn tạo ra tiếng động vì muốn cô thấy khó chịu vì không biết hắn đang làm gì. Hắn đang vờn cô, hăm dọa. Có hiệu quả nhưng cũng khiến cô tức giận

Itachi đứng ngay phía sau, cô có thể cảm nhận hắn và không hề có ý định lờ đi nữa. Cô quay đầu qua vai lườm hắn, nhận ra hắn gần hơn so với mình nghĩ. Đủ gần để ngửi thấy mùi hương từ hắn lần nữa và hơi ấm từ thân nhiệt, dù cho không phần nào trên cơ thể hắn chạm vào cô. Bóng tôi trong đôi mắt màu đỏ nói cho cô biết hắn đang rất thích thú với sự khó chịu của cô

Chỉ khi cô bắt đầu nghĩ hắn muốn áp sát để khiến cô hoảng sợ thì hắn vươn tay lên tủ trên và lấy ra một cái ly. Cánh tay chạm vào vai cô khi hắn cầm xuống, và vì cô quay người về phía hắn, cánh tay sượt nhẹ qua phía trên ngực cô khi hắn di chuyển tay qua người cô và cầm chiếc ly dưới vòi nước. Sakura nheo mắt, căng thẳng khi tay còn lại vòng qua người mình để tắt vòi nước sau đó lơ đãng đặt tay lên quầy cạnh hông cô, khóa cô lại. Sakura tiếp tục lườm khi hắn bình thản uống từng ngụm nước, mắt không một giây rời khỏi cái lườm khắc nghiệt

Cô biết mình làm vậy càng khiến hắn có thêm ý muốn đùa giỡn mình. Itachi hoàn toàn ý thức được mắt nhìn thẩm mỹ của cô với hắn- và hắn đang dùng nó để áp đảo cô.

Sakura phát cáu. Itachi là tên khốn ngạo mạn, còn tệ hơn tên em trai. Chỉ khi cô bắt đầu thư giãn không còn sợ như lúc ban đâu thì hắn lại tìm ra khách khác để khiến cô thấy bồn chồn khi ở chung phòng với hắn. Sakura là một người phụ nữ đầy sức sống, một người thích đàn ông, và hận thù của cô đối với hắn đã không khiến cô không nhận ra rắng Uchiha Itachi thực rất điển trai. Nỗi sợ vẫn quặn trong dạ dày cùng với thứ gì đó mà cô không muốn thừa nhận Chiến thuật mới của hắn thật hèn hạ, bẩn thiểu hoàn toàn không giống với hắn ta- dùng nhục dục làm vũ khí. Hình như hắn khá hứng thú với việc này và chắc chắn đây là chiến thuật hắn không thường xuyên sử dụng, và cô thật ghét khi nó hiệu quả đến vậy

Uchiha Itachi thật sự là bậc thầy trong việc điều khiển tâm trí, nhưng thật ngu ngốc nếu để hắn xoay mình như dế. Hai người có thể chơi trò này

Itachi vẫn bình thản, không di chuyển dù chỉ một inch. Không hẳn là khóa cô lại, chỉ áp đặt, xâm chiếm dồn ép để lộ ra phản ứng. Cô có thể run rẩy hoặc tránh né khỏi việc chạm vào người hắn, có thể bỏ chạy nếu cô muốn....nhưng nếu vậy hắn sẽ thắng, và Haruno Sakura không phải người chịu nhận thua mà không đấu một trận

Thay vì tránh đi, cô quay hẳn người trong tay hắn đến khi mặt chạm mắt, nhìn vào mắt hắn với nụ cười nhẹ nhàng. Lưng tựa lên mép quầy, và từ vị trí này mắt cô chỉ nhìn đến cằm hắn. Hai người chỉ cách nhau vài inch, đầu gối chạm hai bên chân cô. Thích thú hiện rõ trong mắt hắn cùng với thứ gì đó đen tối như hai thú săn mồi đang thách thức nhau

Hơn một phút trôi qua. Sakura tự hỏi làm sao thời gian ngắn vậy lại tưởng chừng như vô tận, và thế quái nào đến giờ vẫn chưa ai làm phiền họ, họ ở ngay phòng bên cạnh mà. Cuối cùng cô cũng thua trận thách đấu này quá. Quá nhiều cảm xúc xen lẫn sợ hãi, hồi hộp xoáy sâu trong bụng

Khi khoảng cách và cường độ tiếp xúc giữa họ trở nên dày đặc không thể thở nổi, Itachi vẫn không dừng lại mà nghiêng người về trước.Khoảng cách giữa họ thu hẹp xuống mức không khi hắn vòng tay qua để chiếc ly xuống bồn rửa sau lưng cô. Vải chiếc áo choàng nặng nề sượt qua ngực , dù cơ thể thực sự hoàn toàn không chạm vào cô. Mặt hắn lơ lửng trên đầu cô và may mắn thay với góc nhìn hiện có đã cho cô cơ hội phá vỡ ánh mắt đầy mê hoặc. Tay hắn lướt nhẹ qua hông khi hắn thu tay về. Khi hắn từ từ lùi lại, cái nhếch mép hiện rõ trên khuôn mặt nam tính

Itachi quay người chậm rãi bước khỏi nhà bếp như thể không có chuyện gì xảy ra. Sakura hít một hơi sâu ổn định lại hơi thở. Cô không muốn phân tích việc vừa xảy ra. Ngồi ăn tối với hắn đảm bảo còn ly kỳ gấp bội. Quyết tâm ngồi xa hắn nhất cô thể cho dù phải ngồi cạnh Tobi và để hắn ta lải nhải với mình cho đến chết, cô sửa lại nét mặt bước vào phòng ăn dùng bữa tối với Akatsuki

::

Bữa tối diễn ra khá bình thường- bình thường như một bữa ăn với bốn tên tội phạm cùng con tin. Kisame bắt đầu cuộc trò chuyện, Tobi háo hức tham gia dù có hơi phiền nhiễu và chả biết đang nói về cái gì, còn Deidara chỉ nói khi nghĩ ra cái gì đó hay ho hoặc sâu sắc, thứ mà thường khiến Kisame không hiểu và phải thay đổi chủ đề. Như mọi khi, Itachi không nói nhiều, hầu như không nói. Hắn không phải người hòa đồng, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhếch mép hoặc nói vài thứ nhỏ nhặt để đáp lại cuộc trò chuyện. Sakura cũng không nói nhiều, họ không phải bạn và cô cũng không phải khách mời ăn tối

Nhưng những ngày vừa qua cô thấy mình bắt đầu cười những chuyện cười họ kể, bắt đầu tham gia vào cuộc thảo luận. Hầu hết là với Deidara, người có vẻ khó khăn để có được cuộc trò chuyện có não với các đồng đội và hình như khá biết ơn khi có cô nói chuyện. Sau gần một tuần ở cùng, Sakura bắt đầu nhận ra bọn họ thật sự rất dễ gần, thậm chí còn dễ thương nữa và nó làm cô lo lắng.

Tối nay cũng không khác gì mọi bữa, trừ việc Itachi vẫn chưa dừng việc nhìn cô chằm chằm. Hắn nhìn cô trong toàn bộ bữa ăn, đốt nguyên một lỗ xuyên đầu cô khi cô công khai lờ hắn. Dù có người để ý thấy họ vẫn tiếp tục ăn. Cô bình tĩnh ăn và nói chuyện với ba người còn lại, không một lần nhìn Itachi, còn tình nguỵện giúp Kisame dọn dẹp để không có cảm giác cô đơn. Trao đổi mấy lời xúc phạm với tên cá mập, sau đó trở về phòng nghỉ

Hiện tại, sau vài tiếng, cô cảm thấy bồn chồn không thể ngủ. Những suy nghĩa và cảm giác lạ lùng về vụ bắt cóc hình thành.

Thở dài, Sakura ra khỏi giường. Nằm đó thức trắng thực thật vô dụng

Nhẹ nhàng xuống lầu với ý định pha it trà, hi vọng làm dịu bớt đầu óc đang suy nghĩ không ngừng. Có vẻ đang là giữa đêm, cô đoán, toàn bộ căn nhà chìm trong im lặng. Tuy nhiên có ánh đèn mờ rọi ra ở phía trước. Ai đó đang ở phòng ăn. Cô định bỏ qua mà đi thẳng vào bếp nhưng lại bị bắt lại

"Cô thức trễ, kunoichi"

Sakura cứng người phía bên ngoài phòng ăn. Oh,tuyệt. Thầm mắng bản thân vì lếch khỏi giường,cô miễn cưỡng quay lại đứng ở ngưỡng cửa đủ để thấy. Itachi không phải người nói lời thừa thải, vậy nên hắn lên tiếng để làm cô chú ý...và nói chuyện với cô?

Hắn ngồi một mình ở đầu chiếc bàn dài,trên một góc ghế, một bên đầu gối nâng lên ngực với khủy tay trên bàn. Hắn trông có vẻ thoải mái, như một người bình thường. Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai chứ không phải tên giết người hàng loạt. Thật là nghịch lý. Cô đứng đó nhìn chằm chằm, trước khi nhận ra thì hắn đang đợi câu trả lời từ cô

"Oh,uh...tôi không ngủ được. Tính đi pha chút trà" cô lẩm bẩm

"Tôi pha rồi" Một ấm trà còn bốc khói nghi ngút trước mặt,cùng với đĩa dango. Đĩa dango làm cô thấy kỳ quái, vì lý do nào đó cô không thể hình dung được người như hắn lại thích đồ ngọt. Rõ ràng là cô nghĩ sai. Itachi ra hiệu lên mặt bàn và nhìn cô chờ đợi "Ngồi đi"

Mắt Sakura mở rộng trước lời mời "Uh...."

"Tôi sẽ không hại cô,kunoichi. Không cần cảnh giác như vậy, trong khi cô rất thoải mái với đồng đội của tôi. Làm ơn" Hắn ra hiệu lần nữa

Đây là một phần tính cách của Itachi mà cô không hề ngờ đến,gần như ước mình không thấy được. Dù lúc này, khi nghe hắn nói sẽ không hại mình, tâm trí cô đính kèm thêm từ còn thiếu 'vẫn chưa' Nhưng, cô biện minh, nếu trước đây hắn chưa làm hại mình thì có lẽ lúc này cũng không. Cô lưỡng lự gật đầu. "Được rồi. Tôi đi lấy tách."

Khi cô trở lại, ngồi cạnh hắn. Chiếc áo khoác trên người hắn được mở rộng, lộ ra chiếc áo và quần đen, hắn cũng tháo bỏ băng đeo trán. Sự thay đổi thật bất ngờ. Khi cô ngồi xuống và nhìn hắn thì nhận ra Sharingan đã tắt, thay vào đó hắn đang nhìn cô với cặp đồng tử màu nâu đậm. Màu sắc tự nhiên của chúng thực sự đẹp hơn màu đỏ thẫm, và cô thấy mình đang nhìn chằm chằm lần nữa

Itachi cầm cầm lấy ấm rót cho cô tách trà. Sao một người tàn nhẫn và lạnh lùng có thể lịch sự và tinh tế đến vậy. Sakura nhỏ giọng cảm ơn, nhấp lấy ngụm trà. Trong lòng vẫn hoang mang, cô im lặng đến khi hắn mở lời trước

"Sao cô không ngủ được"

Cô nhìn thẳng mặt hắn "Căng thẳng"

"Ah.Ở cùng chúng tôi không thoải mái sao,kuinoichi?"

Sakura thật muốn thốt ra 'duh'. "Không tệ như tôi nghĩ, nhưng tôi chắc anh hiểu được lý do tôi căng thẳng"

"Tất nhiên" Giọng hắn trầm lắng "Như cô đã thấy, sẽ không có gì xảy ra nếu cô không tìm đến rắc rối. Dù là phe địch nhưng chúng tôi không có thù hằn cá nhân gì với cô nói riêng và Konoha nói chung. Tôi chỉ đơn giản là làm theo lệnh được đưa ra. Tôi chắc cô có thể hiểu, như một đồng nghiệp shinobi"

Sakura trừng mắt " 'Nhiệm vụ' của anh là giết bạn thân nhất của tôi. Và những nhiệm vụ tôi được giao có tí khác biệt so với anh"

Itachi cười nhạt "Thật ngây thơ. Rõ ràng cô từng thấy và làm quá không ít nhiệm vụ phục vụ ngôi làng để có thể tin vào những thứ như vậy"

"Nói như vậy là sao?"

"Tôi là shinobi Làng Lá, đã từng. Hoặc là cô đã quá được che chở hoặc là tự lừa dối bản thân. Hãy nghĩ về việc những đêm khi cô không thể ngủ và có lẽ cô sẽ hiểu ra" Cô tiếp tục cau mày,nhưng hắn không để tâm "Nhưng đây không phải việc tôi muốn nói. Trong lúc này không cần thiết phải giữ thái độ thù địch. Cô rõ ràng không ưa tôi, nhưng tôi cũng như những người còn lại không có lý do gì để tổn hại cô. Vậy nên không cần sợ tôi"

Sakura cáu gắt "Tôi thì bắt đầu nghĩ anh không bỏ được việc làm tôi sợ"

Itachi nhếch mép "Phản ứng của cô làm tôi vui, kunoichi. Tôi nghĩ cô sẽ thấy rằng tôi không phải thứ sinh vật trong cơn ác mộng mà cô cùng lớn lên"

"Tôi vẫn không tin" cô lẩm bẩm nhấp ngụm trà

Hắn lại tiếp tục nhìn, quan sát cô. Làm cô thấy thật mỉa mai. Nhiều lúc cô thấy bản thân không muốn nhận được sự chú ý từ tên Uchiha –sự chú ý mà cô đã mong mỏi từ người em trai hắn trong những năm về trước. Nhưng Itachi không phải Sasuke, và sự khác biệt dần trở nên rõ rệt hơn nữa khi ở gần hắn.

"Sao anh luôn nhìn tôi như vậy?" cô hỏi

"Có làm cô khó chịu không?"

"Anh biết rõ là có"

Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen ánh lên "Cô cuốn hút tôi"

Câu nói khiến cô ngạc nhiên " Tôi dám chắc mình không thú vị đến vậy"

"Ngược lại là khác,tôi thấy cô khá là nghịch lý"

Sakura hơi nhíu mày. "Vậy sao?"

"Cô cực kỳ thông minh, tuy nhiên vẫn quá ngây thơ với thế giới xung quanh . Chính sự ngây thơ và cảm xúc đã lấn ác khiến cô trở nên yếu đuối....nhưng nhiều lần cô đã chứng minh bản thân không yếu kém, về thể chất lẫn tinh thần. Cô là người dễ mềm lòng và sống tình cảm, nhưng lại không dễ dàng sợ hãi hay ngần ngại đứng ra bảo vệ người thân yêu. Nói một cách chính xác, điểm yếu của cô cũng chính là nguồn sức mạnh và đó là thứ cuốn hút tôi. Có hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ"

Cô cười nhẹ, không chắc hắn ta là đang khen hay xúc phạm. Có lẽ mỗi thứ một ít.Cô nhướn mày nhìn hắn. " Anh thừa nhận mình nghĩ sai về tôi sao, Uchiha?"

Itachi nở nụ cười nhạt, một nụ cười chế nhạo. "Cô có vẻ ngạc nhiên. Không ai hoàn hảo hết, kunoichi, thậm chí là tôi"

Sakura ngạc nhiên khi hắn có thể nghĩ như vậy, tự mình thừa nhận, nhưng chọn tốt nhất không nên bình luận gì thêm và với tay lấy bình trà. Itachi cầm ấm trà lên trước khi cô chạm tới và rót trà vào tách lần nữa. Tên Itachi ngạo mạn kia biến đấu mất rồi chứ, cái tên xém chút bóp chết cô, và cái tên đang ngồi đây rót trà như một quý ông với cuộc trò chuyện lịch sự là ai vậy hử. Có lẽ cô cũng nghĩ sai về hắn.

"Cảm ơn" cô nói khi hắn đẩy tách về phía cô. "Vậy....anh luôn thức khuya thế này sao?"

"Tôi chưa bao giờ ngủ ngon" hắn lặng lẽ đáp, trước khi nhấp một ngụm.

"Hoang tưởng?" cô đánh liều đoán

"Rất nhiều thứ" hắn thừa nhận

Lời nói giải thích lý do quần thâm luôn hiện dưới mắt hắn. Thứ gì có thể làm người như Uchiha Itachi không ngủ được về đêm? Có lẽ ngay cả tên giết người máu lạnh cũng bị ám ảnh bởi thứ gì đó từ quá khứ hoặc hiện tại. Có lẽ là vì cuộc thảm sát gia tộc và việc tra tấn người em trai, người đã từng ngưỡng mộ, kính trọng hắn vô cùng

"Sao anh lại giết toàn bộ gia tộc mình?" cô bất chợt hỏi

Itachi ngờ vực nhìn cô "Em trai tôi chưa từng nói cô nghe sao?"

"Sasuke đã có một khoảng thời gian rất khó khăn để tin người khác, bị kinh hoàng. Sao anh lại đối xử với cậu ấy như vậy?" Giờ thì cô đang cố hạ nhỏ giọng

"Để kiểm tra giới hạn của tôi" hắn nói " Tôi để Sasuke sống vì nó không đáng để tôi giết"

Sakura nhíu mày "Nói như vậy những đứa trẻ vô tội không có khả năng kháng cự mà anh sát hại thì sao?" Mắt hắn nheo lại một cách nguy hiểm, nhưng cô cần phải biết nguyên do " Tôi tin anh có lý do riêng của mình. Nhưng cho dù lời anh nói là sự thật, vậy thì tại sao anh không thể đơn giản để cậu ấy sống? Mọi chuyện đã quá tà nhẫn khi anh lấy đi mọi thứ, tại sao anh phải tra tấn để cậu ấy không thể hạnh phúc lần nữa? Anh thật sự nhẫn tâm vậy sao?"

"Có lẽ vậy"

Khuôn mặy Itachi trở lại thành chiếc mặt nạ vô cảm "Không, nó sẽ không bao giờ hạnh phúc. Đó là lý do tôi đợi nó về nhà và bắt nó chứng kiến"

Sakura há hốc mồm nhìn hắn "Cậu ấy mới sáu tuổi, đồ khốn!" Cô đứng bật dậy làm ghế bị đẩy ra, nắm chặt mép bàn. "Cậu ấy kính trọng anh! Yêu anh!" Sự bình tĩnh không tưởng của Itachi tạo nên một giả thuyết đáng ngờ trong đầu cô. "Đó là lý do anh để cậu ấy sống, phải không? Lý do anh tra tấn cậu ấy trong những năm quá....anh muốn cậu ấy giết anh"

"Tôi không nghĩ em trai mình có khả năng giết được tôi"

"Đó không phải câu trả lời"

Mắt hắn ánh lên một cách nguy hiểm "Cô quên vị trí của mình rồi, Kunoichi"

Sakura không quan tâm. "Sasuke mạnh hơn anh tưởng, Itachi. Cậu bé gào khóc trong cái đêm anh để cậu bơ vơ trong gia trang chất đầy xác của người thân đã không còn nữa rồi. Cậu ấy đã đủ mạnh để giết anh. Và đừng có gọi tôi 'kunoichi'!. Mẹ kiếp, tôi có tên! Anh nói muốn cư xử bình thường giữa hai người nhưng lại cố tình không tôn trọng tôi. Mẹ anh không dạy cách cư xử trước khi anh đâm xuyên thanh kiếm qua tim bà sao?"

Cô lập tức ngậm miệng, biết rõ mình nói quá lời. Bất ngờ hắn đứng trước mặt cô, di chuyển quá nhanh để mắt thường có thể thấy rõ. Sự đe dọa lấn áp khiến cô phải lùi người về mép bàn. Cô đã cố gắng không di chuyển, nhưng hắn đưa tay ấn mạnh lên xương đòn, từ từ đè xuống đến khi lưng cô nằm trên mặt bàn.Ngón cái và ngón trỏ để hờ trên cổ cô, tất cả áp lực đều đặt dưới lòng bàn tay chống trên xương ức. Không hẳn bóp cổ cô, nhưng chỉ cần cô vùng vẫy hắn sẽ tóm chặt cổ.

Itachi cúi người trước cơ thể nằm nửa người trên bàn. Đôi mắt vẫn một màu u ám, nhưng hắn không cần Sharingan để chế ngự cô. Cô có thể cảm thấy hơi thở phả trên mặt mình, mang theo dư vị của trà và dango. Cô quay mặt đi tránh sự tiếp xúc gần gũi khi hắn dùng những lời đe dọa thì thầm bên tai cô

"Cô đang vượt quá giới hạn của mình, cô gái. Tôi không hề lấy đi thứ gì từ em trai mình, và cô không muốn tôi làm vậy đâu"

Mắt cô căng ra sợ hãi và cô bắt đầu co rúm dưới người hắn, nhưng hắn vẫn giữ yên cô. Từ khóe mắt cô thấy hắn nhíu mày trước phản ứng

"Cô hiểu sai ý tôi rồi. Tôi sẽ không bao giờ hạ thấp bản thân vì một thứ thô tục như vậy". Hắn đưa tay kia lên, lướt nhẹ hai ngón tay trên xương hàm .

Cô như nghẹt thở, giật mình dưới cái chạm nhẹ nhàng từ hắn. Khiến cô hồi hộp, bồn chồn và chính cảm giác đó làm cô sợ hãi hơn là việc hắn đang làm. Hắn thì thầm vào tai cô lần nữa, những ngón tay vuốt nhẹ một đường trên má

"Tôi sẽ không hại cô khi cô còn ở đây, nhưng đừng quên tôi là ai....Sakura"

Ngón tay tóm mạnh cằm buộc cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, và cô giật mình khi tên mình rời khỏi môi hắn. Đôi mắt đen sâu thẳm và giọng nói trơn mượt đang trêu chọc cô. Cô cố bình tĩnh nhìn hắn, hơi thở tăng nhẹ "Tôi hi vọng cậu ấy giết anh" cô thì thầm nhưng không có ác ý, miệng chỉ cách môi hắn vài inchs

Một nụ cười mập mờ hiện trên mặt là phản ứng duy nhất từ Itachi.Mắt hắn dần trôi đi hạ xuống môi cô. Sakura nằm yên như chết, cố nén đi hơi thở gấp. Đôi mắt tối đi khi hắn tiếp tục nhìn đôi môi khẽ hở của cô và nhịp tim cô tăng lên khi hắn từ từ, một cách vô thức cúi xuống gần hơn.

Itachi đột ngột ngưng lại và cau mày, khi mắt hắn nhìn vào cô lần nữa thì chúng nhuộm một màu đỏ của máu, tìm kiếm trên khuôn mặt xinh đẹp dấu hiệu chiêu trò. Bối rối hiện rõ trên ngũ quan, hòa lẫn với những yếu tố khác làm tim cô tăng nhịp. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má, cổ tay của hắn được giữ cho tay cô không còn chống cự

Hắn nhanh chóng đứng dậy lùi khỏi cô, vẫn cau mày. Itachi nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt không thể đọc được, và cô dùng khủy tay nâng mình trước khi hắn quay người chậm rãi bước khỏi phòng

Sakura hít một hơi sâu đẩy mình khỏi bàn, dựa lên mép bàn cố lấy lại bình tĩnh. Chiến thuật của Itachi đã phản tác dụng, hắn đã mất cảnh gác. Sakura cũng kinh ngạc không kém. Cô đã sợ hắn sẽ tổn hại mình... nhưng có vẻ hắn cũng bị cuốn vào trong khoảnh khoắc đó như cô. Hắn gần như hôn cô, và cô đã có ý để hắn thực hiện,

Chuyện quái gì vừa xảy ra giữa hai người họ vậy chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro