CHAP 8: MOMENT IN THE DARK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sâu trong tiềm thức, Sakura cảm thấy mọi giác quan đang rung lên cảnh báo nguy hiếm, một giọng nói nhỏ trong đầu gào to kêu cô tỉnh dậy!

Cô giật bắn người với tư thế sẵn sàng chiến đấu,nhưng lập tức bị ghì xuống. Chakra tụ lại trong nắm đấm khi cô vùng vẫy thoát khỏi nguồn lực ghim mình trên giường, đầu gối chạm vào thứ gì đó cứng cáp, và cô nghe thấy tiếng càu nhàu đau đớn trầm thấp trước khi một bàn tay bịt miệng cô lại nén đi tiếng kháng cự giận dữ.

"Sakura!Bình tĩnh lại,chết tiệt!"

Sakura lập tức yên lặng trước câu ra lệnh và tập trung vào cái bóng trước mặt. Là Deidara. Hắn đang đè xuống xương ức, ghim cô trên giường với cánh tay phải thứ mà cô đang cáu sâu vào tay hình thành những vết bầm tím đau đớn bằng những ngón tay tẩm chakra. Chakra của hắn hoàn toàn biến mất- đó là lý do cô không nhận thấy sự hiện diện của hắn cho đến khi hắn ngay bên cạnh mình. Điều này cũng cho cô thấy rõ hắn mạnh hơn vẻ bề ngoài vì hắn có thể ghì chặt cô chỉ với một tay

"Deidara..." cô buông tay, nhận ra đầu gối mình đang đẩy mạnh vào cạnh sườn cánh tay đang bị thương của hắn, vây nên cô thả lỏng và di chuyển chân. Cô tài nào nhìn thấy mặt hắn trong bóng tối, nhưng cô chắc chắn hắn đang rất đau đơn.

"Suỵt. Ẩn chakra đi, yeah"

Cô lập tức nghe theo, bản năng nói với cô không nên hỏi nhiều

Hắn lặng lẽ lùi lại "Mau gom đồ của cô rồi đi theo tôi. Nhanh lên"

Sakura nhanh chóng mang giày, tóm lấy ba lô và nhẹ nhàng di chuyển cạnh Deidara. Giờ cô mới nhận ra không phải sự hiện diện của hắn kích hoạt bản năng shinobi và đánh thức cô dậy. Ngôi nhà im lặng đến đáng sợ, mang theo một bầu không khi yên tĩnh đến lạ thường nói với cô có chuyện không ổn. Cô ngước lên nhìn Deidara ,thì thầm hỏi "Chuyện gì vậy?"

Trái ngược với dáng vẻ bình tĩnh, bên trong hắn thật sự căng thẳng "Thợ săn nin". Hắn chỉ về hướng hành lang và lặng tiếng rời khỏi phòng

Sakura theo sau đi đến chỗ cầu thang, nơi Deidara nhảy qua lan can và hạ xuống sàn chỉ với một tiếng soạt nhẹ từ áo choàng. Hắn nhảy xuống nhằm tránh tiếng cọt kẹt khi bước xuống cầu thang, vậy nên Sakura làm theo, thậm chí ít tiếng ồn hơn vì không phải mặc quần áo quá khổ với hai tay hạ trên sàn khi đáp xuống.

Những người còn lại đang đợi ở sảnh với chakra đã ẩn. Tất cả đều căng thẳng. Họ sẽ chạy trốn, hay ở lại và chiến đấu?

Câu hỏi được trả lời khi Kisame cộc cằn thì thầm " Bọn ta sẽ ở lại chăm sóc chúng. Luôn cảnh giác phòng khi vài tên lọt qua, luôn sẵn sàng di chuyển khi bọn ta quay trở lại"

Deidara gật đầu cộc lốc "Tobi, ẩn thân bên ngoài và canh gác, yeah"

"Vâng Deidara –senpai. Em không làm anh thất vọng đâu" Hắn mở cửa trước và biến mất trong bóng đêm

"Nếu chúng ta không quay lại trong vòng hai mươi phút, thì  cứ rời đi" Itachi nói với Deidara. Sau đó ánh mắt chuyển sang Sakura, hắn nhìn cô chăm chú trong chốc lát trước khi đưa một gói nhỏ cho Deidara với ánh mắt đầy hàm ý.

Deidara gật đầu đáp.Hắn tóm lấy cánh tay Sakura, nhưng không thô bạo, đưa cô xuống tầng dưới. Với sự cẩn trọng gấp đôi, Itachi và Kisame di chuyển ra ngoài, biến mất trong bóng tối

Deidara không chút tiếng động dẫn Sakura xuống hành lang tối đen, đi qua phòng đọc ở phía sau ngôi nhà. Cái túi nhỏ bằng da Itachi đưa được đeo trên tay hắn và chạm vào khủy tay cô khi họ đi. Cô nghe thấy tiếng leng keng của kim loại trong đó. Hắn thả cô ra để mở cánh cửa ở cuối dãy hành lang dài, sau đó ra hiệu cho cô vào trước khi theo sau và khóa cửa trong.

Sakura nhìn quanh bóng tối và đoán họ đang ở phòng ngủ chính.Cô bước đến chiếc giường lớn và đè nhẹ lên để kiểm tra lò xo trước khi ngồi xuống. Deidara đứng giữa phòng, cơ thể căng thẳng, cảnh giác dù chỉ với âm thanh nhỏ nhất hoặc chuyển động.

"Chúng ở đâu?" Cô thì thào, đủ lớn để nghe

Đôi tai thính của hắn nghe ra, và hắn lặng lẽ tiếng lại gần "Trong rừng cách ngôi nhà khoảng một trăm thước, yeah"

Sakura gật đầu, quan sát nét mặt hắn. Hắn trông cực kỳ khó chịu, vì thợ săn nin tìm thấy họ chỉ là phần ít, phần nhiều là vì hắn phải ở lại phía sau và canh chừng con tin bởi cánh tay bị gãy. Rõ ràng nó đang lên cơn đau lần nữa- nếu cơn đau từng dừng lại- vì cô đã thúc đầu gối vào nó khi hắn đánh thức cô dậy. Cô có thể nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của hắn, có thể thấy rõ cơ thể căng lên và cái cách hắn giữ chặt cánh tay trái, và thậm chí một án mồ hôi mỏng trên thái dương. Là một con tin phá hoại và là nguyên nhân gây ra chấn thương của hắn, Sakura bắt đầu cảm thấy đáng thương thay cho hắn

Hắn nhận ra cô đang nhìn mình thì im lặng đưa ra cái túi da

Sakura tò mò cầm lấy, nghe tiếng leng keng kim loại lần nữa khi mở túi. Đôi mắt liền mở to. Bên trong là toàn bộ đồ vật bị tịch thu. Shuriken, bao bảo vệ, tất cả kunai, senbon, thảo dược và chất độc, mọi thứ đều ở trong túi. Họ trả vũ khí lại cho cô?

"Không phải mớ đồ chơi này làm cô trở thành mối đe dọa mà là nắm đấm của cô" hắn giải thích "Hơn nữa, tôi không phải anh hùng. Nếu bất kỳ tên thợ săn nào đến đây cô phải tự mình chiến đấu, yeah"

Sakura cười gượng gạo. " Cũng được. Anh có nghĩ chúng tình cờ tìm ra nơi này không?"

"Tôi không biết. Chúng ta không thể ở lại đây nữa. Chúng ta vốn không nên ở đây....đây không phải nhiệm vụ của ta" hắn lẩm bẩm chua chát

Sakura im lặng chỉnh lại tư thế và tiếp tục trộm liếc Deidara, người đang tập trung chăm chú hay trầm ngâm suy nghĩ. Phần tay có thể nhìn thấy được dưới tay áo dài của hắn run rẩy một chút. Lòng thương cảm trong cô khó có thể lờ đi, đặt biệt là khi hắn khá tốt với cô trong mấy ngày qua. Có thể thấy rõ hắn không tìm thấy được y nhẫn có đủ kỹ năng chữa lành cánh tay, và cô biết có khả năng sẽ không lành lại được

"Này" cô nói khẽ, hắn liếc về phía cô. " Tôi xin lỗi... về tay của anh. Không phải vì làm gãy nó- anh đáng bị vậy. Mà là vì vết thương càng lúc thêm nặng"

Hắn không quay người, và từ góc độ này cô không thể thấy được mặt hắn vì bị tóc mái che khuất. "Đừng lo. Ổn thôi, yeah"

"Không, không ổn chút nào. Dù cho tôi không phải một ý nhẫn thì vẫn có thể thấy được". Cô đứng dậy di chuyển đến cạnh hắn. " Anh đang rất cố gắng, nhưng tôi hiểu rõ hơn anh. Suy cho cùng, tôi là người gây ra"

Hắn nhìn cô "Cô có chắc cứmuôn nhắc đi nhắc lại mãi không vậy?"

"Tôi không có ý như vậy. Đưa đây" cô thở dài, với lấy tay hắn

Deidara giật mình tránh đi một chút . "Cô đang làm-"

"Đừng có xoắn. Để tôi xem tay anh" Cô với tay lần nữa

Hắn không rụt tay lại, nhưng vẫn nhìn cô cẩn trọng. Nhẹ nhàng hết mức có thể, Sakura nâng ống tay áo hắn lên, cau mày trước vết thương. Nó không sưng húp như cô tưởng, có lẽ hắn cũng biết chút y thuật , đủ để làm vết thương không sưng tấy. Tuy nhiên, phần còn lại thật kinh khủng, những đốm đỏ và tím sẫm khắp bàn tay và cổ tay hắn bầm tím còn dây thần kinh thì bị viêm. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy đau, và cô không thể tưởng tượng được hắn phải trải qua cảm giác này thế nào, hay sao hắn có thể không gào lên mỗi khi vải áo chạm vào tay.

Cằm hắn nghiến chặt khi cô ép nó với ngón tay của mình, ngoài ra không đưa bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào khác. Mắt hắn căng răng nhưng không nói gì khi tay cô bắt đầu phát sáng màu xanh nhạt. Cô nhìn hắn trấn an trước khi đẩy chakra vào da hắn. Deidara nhắm chặt mắt trước sự xâm nhập Mày cô nhíu sâu hơn khi đánh giá thiệt hại. Xương cổ tay bị gãy hoàn toàn. Tất cả ba mươi lăm, cũng như xương trụ. Nếu cô biết vết thương trầm trọng đến vậy thì có lẽ đã kiểm tra sớm hơn

Suy nghĩ xong, Sakura rút chakra về nhẹ nhàng bắt lấy khuỷa tay hắn "Đứng dậy" và dẫn hắn đến giường

Deidara ngơ ngác đi theo, quá bối rối bởi hành động của cô và cũng quá đau để kháng cự. Cô ngồi trên giường, kéo hắn ngồi cạnh mình. Cô nhẹ nhàng giữ cổ tay hắn và vén tay áo đến khuỷa tay. Hắn nhăn mặt nhưng vẫn im lặng. Nhìn vào cánh tay trần, cô nhận thấy vài nơi có thẹo bỏng, hoặc da đặt chắp vá. Gaara đã làm ra vết thương này bằng cát.

Không cần suy nghĩ thêm, cô nhích người gần hơn và đặt tay hắn lên đùi mình để có thể dùng hai tay làm việc. Hắn nhìn tay cô phát sáng lần nữa và lập tức phát ra tiếng thở dài nhẹ nhõm khi dòng chakra chữa trị xoa dịu thần kinh và giảm đi cơn đau

"Như vậy không phải sẽ làm lộ chakra của ta sao? Sao cô lại-?"

"Này, nếu thợ săn nin tìm ra chúng ta không đơn giản là vì lộ chakra. Và nếu chúng tìm ra tôi cũng không rãnh mà cứu anh đâu, anh phải tự chiến đấu"

Hắn cười nhẹ nhắm mắt, cảm nhận dòng chakra mát dịu. Họ im lặng một hồi, trước khi Deidara lưỡng lự lên tiếng "Uh....xin lỗi chuyện lúc trược". Cô nhìn hắn, khó hiểu. "Vì chuyện...đó". Hắn nâng tay kia lên. "Tôi chỉ không muốn cô la lên, yeah"

Lông mày Sakura nhướn lên hiểu ra: bằng cách che miệng để giữ cô im lặng, miệng trong tay hắn đã vô tình tiếp xúc với môi cô. Cô đã không nghĩ đến chuyện đó, và cũng không thấy dị tí nào. Cô lắc đầu. "Tôi biết. Không sao đừng lo"

Từng phút im lặng tích tắc trôi qua khi cô nối lại từng khớp xương gãy. Xương bàn tay và cổ tay rất nhỏ và quá trình hồi phục xếp chúng lại đúng vị trí cực kỳ phức tạp. Deidara có vẻ lại chìm sâu trong suy nghĩ lần nữa, nhìn chắm chú lên ga giường

"Tôi ghét nơi này" hắn lầm bầm trong miệng

Ngạc nhiên trước lời nói mang tính cá nhân, cô vươn người gần hơn để nhìn rõ khuôn mặt hắn "Chuyện gì đã xảy ra ở đây, Deidara?" cô nhẹ nhàng hỏi

Hắn quay mặt nhìn cô hồi lâu, do dự. Hắn mở miệng nói nhưng lại im lặng lần nữa. Hắn phát ra một âm thanh mỉa mai và nâng mắt nhìn trần nhà như không thể tin được mình thực sự sẽ nói với cô và rồi hắn lặng lẽ lên tiếng

" Tôi được sinh ra trong ngôi nhà này. Tôi lớn lên ở đây với bố mẹ và anh trai. Chúng tôi còn nuôi một con chó. Trồng trọt và bán ở chợ cách đây vài dặm, mẹ tôi tạo ra những tác phẩm điêu khắc để kiếm thêm thu nhập. Bà ấy là người duy nhất có huyết kế giới hạn, tôi đã không biết nó là gì lúc đó. Anh trai và tôi đã thừa hưởng huyết kế, bà dạy chúng tôi cách nặn đất sét. Chúng tôi không nghĩ mình có gì khác biệt vì chúng tôi hầu như không quen biết ai. Tối đoán lúc đó tất cae đều rất rất hạnh phúc, yeah"

Hắn dừng lại một lúc, nhìn cô làm việc. "Vào một đêm khi tôi bảy tuổi, tôi bị đánh thức bởi tiếng chó sủa. Nó sủa như điên....rồi sau đó la lên và im lặng. Tôi ngồi dậy để xem chuyện gì xảy ra nhưng mẹ chạy vào phòng bảo tôi trốn đi. Bà ấy sợ hãi kêu tôi không được ra ngoài dù nghe thấy bất cứ tiếng gì. Vậy nên tôi trốn. Và đã nghe rất nhiều thứ,; tiếng la hét, đập phá...nhưng tôi vẫn ngồi yên đợi ai đó gọi tên mình hay tìm ra tôi. Nhưng không ai hết. Tôi không biết mình đã trốn trong bao lâu...tôi đoán là hàng giờ đồng hồ. Sau đó tôi không chịu được nữa liền ra ngoài. Tôi rất sợ, chỉ muốn tìm bố mẹ và anh trai. Khi tôi tìm thấy họ, tất cả đều đã chết"

Sakura thở hắc. Deidara vẫn tránh mắt cô

"Máu ở khắp mọi nơi. Kéo dài qua hành lang, tôi đi theo vệt máu vào phòng anh trai và đó là nơi tôi tìm thấy gia đình mình. Họ bị lôi vào và bị giết chết trong đó, xác trải thành hàng trên sàn." Đôi mày hắn đan lại khi quá khứ lặp lại trong đầu. "Bàn tay mẹ và anh trai tôi bị cắt đứt...nó..." Hắn ngập ngừng, lắc đầu như thể cố gắng dập tắc mọi hình ảnh về ký ức

Sakura dừng lại, những ngón tay cuộn tròn quanh cánh tay hắn "Deidara...tôi rất tiếc" cô thì thầm. Tim cô đau đớn vì cậu bé từng chịu thảm kịch

Deidara lắc đầu. "Đừng..." hắn thẳng thừng nói, không biết phải đáp lại sự cảm thông từ cô thế nào. Hắn thở dài nặng nề, mặc dù đã trả lời câu hỏi ban đầu của cô, hắn quyết định tiếp tục kể câu chuyện khi cảm nhận chakra từ cô dưới tay mình lần nữa " Tôi đã rất sốc, ngồi bất động trên sàn. Không rõ ngồi đó trong bao lâu đến khi họ tìm thấy tôi"

"Ai?"

"ANBU. Lúc đó tôi không biết họ là gì, và khi tôi thấy mặt nạ của họ tôi rất sợ và cố chống cự. Sau đó tên đội trưởng bước ra và nói chuyện với tôi" Mắt hắn nheo lại "Ông ta nói mình nghe ngóng được vài tên ninja đang ở trong khu vực này nên đến điều tra. Ông ta còn nói đó là những tên đã giết gia đình tôi. Ông ta nói..." Môi hắn cong lại gầm gừ, bàn tay còn lại cuộn chặt tấm ga giường. " Ông ta nói rất xin lỗi vì đã không bắt được chúng kịp thời. Nói giờ tôi đã an toàn, sẽ đưa tôi về làng"

"Đó là cách anh trở thành shinobi?" Sakurra nhẹ nhàng hỏi

Hắn gật đầu "Họ đưa tôi về Iwa và đem tôi cho những người có cùng huyết kế giới hạn.Họ nói họ là gia đình của mẹ tôi và sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi lập tức được đưa vào học viện. Không ai hỏi tôi có muốn trở thành ninja hay không. Họ định đoạt số mệnh tôi. Tôi lớn lên ở Iwa và vì chiến tranh với Suna, tôi trở thành một trong những số ít người còn sống trong gia tộc. Và từ đó mọi chuyện trở nên....phiền toái. Tsuchikage muốn tôi và những người khác có con càng sớm càng tốt để khôi phục gia tộc. Ông ta còn không muốn tôi kết hôn, đơn giản chỉ muốn tôi ôm hết mọi thứ và tự xây dựng một hậu cung hay cái gì đó đại loại vậy"

Sakura khẽ khịt mũi, hắn cười khẩy với cô. "Tôi biết. Hầu hết thì tên nào cũng thích vậy, nhưng tôi không muốn bị dùng như một con ngựa nhân giống. Tôi còn không thích trẻ con. Hơn nữa lúc đó tôi chỉ mới mười ba tuổi. Ông ta nói đó là nghĩa vụ của tôi, nhưng tôi vẫn đấu tranh. Trên hết ông ta luôn nhắc nhở tôi phải hạn chế sử dụng nghệ thuật của mình, tôi không thể làm nổ tung mọi thứ bất cứ khi nào mình muốn. Làm như ông ta biết nghệ thuật là gì ấy. Tên già khốn kiếp không thích khả năng của tôi, nhưng ông ta lại muốn hàng tá người với nhẫn thuật như vậy dưới quyền kiểm soát? Thật vô lý, vậy nên một ngày tôi lẻn lấy hồ sơ ANBU của mình để tìm câu trả lời"

"Anh là ANBU? Ở tuổi đó?"

Hắn nâng ống tay áo cao hơn để cô thấy hình xăm nhạt trên vai 'Mn. Nhưng việc đó không quan trọng mà là thứ tôi đọc đươc" Nét mặt hắn trở nên u ám lần nữa. "Không hắn là thứ tôi muốn tìm. Nhưng cuối cùng tôi cũng biết được sự thật. Mẹ tôi từng là kunoichi Iwa. Khi bà yêu bố tôi, một dân thường, cả gia tộc đã chèn ép cấm bà lấy ông ấy. Khi bà mang thai anh trai, trưởng lão nói nếu không bỏ bố tôi họ sẽ đưa đứa trẻ đi khi được sinh ra và đuổi bà khỏi gia tộc. Vậy nên họ cùng nhau trốn chạy. Không ai biết họ ở đâu trong mười năm, rồi sau đó một trong những thành viên trong tộc thấy được tác phẩm điêu khắc ở chợ"

Sakura thở gấp "Họ...oh..."

Deidara xác nhận nghi ngờ của cô với cái gật đầu. "Hồ sơ viết mẹ tôi đã trộm những quyển trục quan trọng có chứa bí thuật về thổ độn"

Tim Sakura trật đi một nhịp. Cô khá chắc mấy quyển trục đó đang nằm trong túi mình. Cô chỉnh lại cảm xúc khi hắn tiếp tục

"Tsuchikage ra lệnh cho họ lấy lại chúng và loại trừ gia đình tôi, những tên ANBU tìm ra tôi chính là hung thủ giết họ. Chúng thấy tôi còn quá nhỏ vẫn còn có thể đưa về gia tộc. Tên đội trưởng là chú của tôi. Tôi đã không biết điều đó"

Sakura ngồi cạnh cau mày, "Tôi làm nổ tung tòa tháp của Tsuchikage với ông ta trong đó. Sau đó rời làng"

Sakura không ngạc nhiên "Ông ta chết không?"

"Thật không may vẫn còn sống"

"Vậy ra đó là ly do anh thành bạc nhẫn. Tôi đoán... tôi không thể trách anh vì đã bỏ làng, hoặc phản ứng như vậy. Sau đó anh làm gì?"

Hắn nhún vai "Tôi hoàn thiện nghệ thuật của mình, tìm người muốn mua nó. Số tiền rất khá, quan trọng nhất tôi được phép tự do luyện tập nghệ thuật, nên tôi khá là vui vẻ"

Mỗi lần hắn nói 'nghệ thuật' cô đều nghĩ đến toàn bộ thành phố bị thiêu rụi. Cô nghĩ hắn có lý do chính đáng nhưng có tí điên khùng. Bạn bè cô cũng vậy, cô suy ngẫm, thầm nhún vai "Vậy sao anh lại gia nhập Akatsuki?"

"Tôi bị ép, yeah. Tôi chắc cô để ý Akatsuki luôn tìm kiếm shinobi với huyết kế giới hạn hoặc nhẫn thuật khác thường. Thủ lĩnh nghe đến nghệ thuật của tôi và đã cho Sasori, Itachi và Kisame đến chiêu mộ. Tôi không muốn trở thành một phần của tổ chức khác, nhưng Itachi đã ra một thỏa thuận nếu hắn thắng, tôi phải gia nhập. Nên tôi đồng ý, giờ nghĩ lại thấy thật ngu khi làm vậy. Là tại cặp mắt chết tiệt của hắn, yeah. Tôi chưa từng thấy sharingan, và hắn bắt tôi vào ảo thuật ngay từ giây tôi nhìn vào mắt hắn, trước khi chúng tôi mở miệng nói chuyện. Xém chút nữa thì tôi tự nổ tung mình vì trò mèo của hắn. Tôi biết họ sẽ không để tôi yên, họ nói tôi có thể tự dọ sáng tạo nghệ thuật và sẽ có nhiều cơ hội làm việc đó hơn, nên tôi tham gia"

Sakura không chắc nên nghĩ gì về việc hắn cơ bản mà nói là bị ép gia nhập Akatsuki. Họ rơi vào im lặng lần nữa, chỉ còn luồng sang chakra màu xanh lá chảy giữa họ. Sau một hồi cô tò mò nhìn lên hắn "Sao anh lại nói tôi biết?"

Hắn nhìn qua cô, nhưng không lập tức trả lời "Tôi không biết. Tôi vẫn có thể quyết định giết cô sau này"

Cô cười khô khan "Tôi rất giỏi giữ bí mật"

Deidara cười mệt mỏi "Tôi có rất nhiều lý do để ghét cô, yeah. Cô giết Sasori, và vì thế tôi phải kẹt với cái tên đần Tobi. Và, không thể chối cãi, cô làm gãy tay tôi....nhưng vì lý do nào đó tôi không thích nổ tung cô. Tôi nghĩ một phần là vì cô làm tôi nhớ lại bản thân, cuộc đời mà tôi có thể có nếu thảm kịch không xảy ra. Có lẽ đó là lý do tôi kể cô nghe, yeah"

Sakura mỉm cười. "Yeah....tôi cũng cảm thấy vậy. Ý tôi là, anh giết Gaara, mặc dù cậu ấy đã sống lại. Anh cũng là một tên khốn- có chủ ý. Nhưng chúng ta có nhiều điểm tương đồng. Tôi nghĩ tính khí mình có khi còn nóng hơn cả anh. Nếu tôi phải trải qua nhiều chuyện như vậy, có lẽ....tôi không nghĩ lúc đó mình chỉ đơn giản sẽ nổ tung mọi thứ với đất sét"

Hắn nhếch mép "Không, cô sẽ nổ tung mọi người từ bên trong với chakra,yeah"

Sakura vỗ nhẹ vào tay hắn. Cô bối rối khi nhận ra lời mình vừa nói rất có thể xảy ra. Deidara chớp mắt ngạc nhiên khi cú đánh đùa không đau. Cô thở dài mệt mỏi "Xong rồi. Đưa tay kia tôi xem thử". Không đợi hắn trả lời cô liền cầm lấy nhanh chóng chưa lành mấy vết bầm tím mà cô tạo ra trong lúc họ vật lộn

Deidara lặng lẽ mỉm cười với cô "Cảm ơn"

Cô cảm thấy hắn còn cảm ơn nhiều việc khác không mỗi vì cánh tay. "Không có gì". Cô bắt lấy tay hắn lần nữa, lật trong tay mình uống cong ngón tay và cổ tay, đảm báo tất cả đều hoạt động bình thường. Sau đó cô để ý lòng bàn tay, hai cái răng trong miệng bị đánh gãy. "Uh... tôi không biết liệu có thể chữa cái này không..."

Hắn nhìn chằm chằm vào tay với cái bĩu môi, thẳng thừng nói "Cô không thể". Nhìn dáng vẻ như một chú cún vừa bị đánh của cô hắn thở dài. "Bỏ đi, yeah. Cũng chẳng chết"

Sakura buông tay, hắn bắt đầu co dũi bàn tay lần đầu tiên trong một tuần. Sau một lúc cô cười ranh mãnh "Tôi đoán giờ anh đã có thứ để luôn nhớ về tôi"

Deidara khựng lại, biểu hiện mờ nhạt, hắn nhìn cô hồi lâu. Cuối cùng hắn cười khẩy "Tôi đoán vậy, yeah. Có lẽ tôi cũng phải cho cô thứ gì đó lưu niệm"

Sakura nhe răng cười "Anh tán tỉnh tôi nữa đấy sao?"

"Mơ đi,yeah"

"Ha!" Cô lè lưỡi

"Đừng có như vậy với tôi. Cô chắc chắn sẽ thua, đặc biệt vì tôi có thể dung hai tay"

"Đồ biến thái"

Deidara đơn giản cười khẩy sau đó quay lại kiểm tra cánh tay

"Bao lâu rồi?"

"Gần nửa giờ,yeah"

"Anh có nghĩ họ gặp rắc rối không?"

Deidara khịt mũi "Tôi nghi ngờ vụ đó"

"Nếu họ không trở lại trong vài phút nữa thì sao? Chúng ta rời đi thật à?"

"Yeah. Chúng ta sẽ lôi Tobi theo và tới căn cứ kế tiếp. Những người còn lại sẽ gặp chúng ta sau khi giết hết hoặc thua bọn săn nin. Chuyện này từng xảy ra rồi"

Cô suy nghĩ trong một hồi "Còn nếu họ không xuất hiện? Y tôi là, họ bị giết hoặc bị bắt. Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Anh đã nói đây không phải nhiệm vụ của anh, vậy nên không cần giữ tôi làm con tin..."

Hắn nhìn cô thích thú "Xin lỗi, mèo hoang. Tôi không nghĩ cô may mắn vậy đâu"

Sakura cau mày, toan hỏi về tên gọi mèo hoang thì nghe thấy tiếng động ngoài phòng. Hắn cũng nghe ra, ngay lập tức họ căng người đứng dậy, với tay lấy kunai. Cô im lặng cầm lấy vũ khí của mình. Hai người đứng giữa phòng, căng thẳng chờ đợi.

Đột nhiên Deidara thả lỏng,đứng thẳng người. Lúc sau cô cảm nhận được chakra từ ba tên Akatsuki còn lại. Sakura nhanh chóng tóm lấy balo theo sau Deidara đi ra hành lang để gặp những người khác. Khi họ bước vào nhà giữa lần nữa, mũi cô lập tức hít phải một mùi nồng nặc từ khói, bụi bẩn, và trên hết, mùi máu. Không một ai trong số họ bị thương, vậy nên mùi máu cô ngửi thấy không phải của họ

Itachi nhìn cô, mắt nhìn xuống chiếc tạp dề và bao chân trước khi quay trở lại khuôn mặt. Cô đọc biểu hiện vô cảm của hắn, thật khác biệt so với thứ cô vừa thấy tiếng trước, khi hắn gần như hôn cô. Cô thầm lắc đầu, đây không phải lúc nghĩ về chuyện đó. Hắn quay đi và nói với mọi người "Năm phút", bốn người bọn họ tách ra đi về khu vực khác nhau để lấy đồ, để lại một mình Sakura trong bóng tối

Sakura tranh thủ lấy ra áo choàng . Đang ở trong khoảng thời gian lạnh nhất vào ban đêm, những giờ chạng vạng trước bình mình,và họ đang ở khu vực phía bắc. Bọn Akatsuki quay trở lại, sau đó cả năm người lao qua cánh đồng gần khu rừng. Họ dừng lại khi đến rìa ngoài rừng cây. Cả khu rừng chìm trong im lặng, toàn bộ sinh vật đã lặng tiếng bởi âm thanh chiến đâu vẫn còn đọng lại. Từ khóe mắt Sakura nhìn thấy thứ gì đó, cứng người khi nhìn thấy những vết thương chằn chịt trên xác của mấy tên thợ săn cách đó vài mét, xác ngập trong bể máu đen ngòm.

Cô quay đi, nhìn về hướng nông trại khi Deidara bước đi và dừng lại đứng cạnh cô. Hắn nhìn ngôi nhà từ xa một hồi, và mắt cô mở to khi thấy hắn đưa tay kết ấn rồi nói nhỏ "Katsu!" trước khi ngôi nhà nổ tung trong quả cầu lửa khổng lồ

Deidara nhìn căn nhà thơ ấu bị thiêu rụi với ánh mắt hài lòng tối tăm. Hắn đã để lại một món quà chia tay hợp với những kỷ niệm không vui. Sakura quan sát cảnh tượng với tiếng thở gấp, trước khi nhìn nhận nó là một khoảng khắc u buồn đẹp đẽ của nghệ thuật. Hắn bắt gặp ánh nhìn từ cô, họ chia sẻ khoảnh khắc trong im lặng. Hắn sẽ nói việc này là để phá hủy bằng chứng và đảm bảo không ai sử dụng được nơi này nữa. Cô là người duy nhất biết được lý do thật sự, và cô mỉm cười rạng rỡ với hắn

Họ quay lưng thì thấy Itachi nhìn chằm chằm vào Deidara. Kisame và Tobi ở sau hắn.Vụ nổ chắc chắn đã làm ANBU hoặc thợ săn nin chú ý đến. Deidara đáp lại cái lườm từ Itachi với ý nói đây là nhà của hắn và hắn có quyền làm bất cứ việc gì hắn muốn. Hai tên Akatsuki nhìn nhau một hồi, trước khi Itachi quay lưng phi vào rừng cây. Kisame, Tobi cùng Deidara theo sau. Deidara nhìn lại đám cháy đang thiêu rụi quá khứ lần cuối trước khi lao vào bóng đêm,cả năm người lao đi trong đêm.

::

Sakura chưa bao giờ nghĩ có ngày mình phải chạy chối chết thế này. Họ gần như là bay trong rừng cây, chân còn chưa kịp chạm nhánh thì đã dồn chakra phóng đi, mỗi bước dường như kéo dài bất tận. Cô kinh ngạc trước tốc độ của họ và ngạc nhiên hơn với bản thân khi bắt kịp . Nhưng cô không thể kéo dài lâu hơn. Cô đã dùng khá nhiều chakra để chữa trị cho Deidara, và chakra đang dần cạn kiệt theo từng phút. Nhưng cô thà chết còn hơn là kêu ca hoặc để họ thấy mình yếu đuối. Cô là một jounin, đệ tử Hokage, một trong những thành viên những đội xuất sắc nhất ở Konoha. Vậy nên có chết cũng phải tiếp tục.

Trời đã gần sáng. Họ di chuyển hàng giờ đồng hồ, luôn thay đổi hướng đi, theo hình zic zắc, đi vòng quanh hoặc chéo đường. Nhìn thì có vẻ thật tốn thời gian và năng lượng, nhưng cô biết đây là cách họ hoạt động và đó là lý do vì sao hầu như không thể lần dấu. Lần này họ cần kỳ cẩn thận vì sự chú ý từ 'nghệ thuật' của Deidara đã náo động quá nhiều. ANBU hẳn đã rải rác khắp nông trại. Họ sẽ tìm ra mấy xác thợ săn nin trong rừng và nếu nin Làng đá hoạt động như Làng Lá, vậy thì một cuộc tìm kiếm diện rộng sẽ diễn ra. Sakura tự hỏi họ làm thế nào để lại dấu vết cho đồng đội cô tìm được mà vẫn đảm bảo ANBU không ngửi ra được

Cơ thể bắt đầu kiệt sức, nhưng cô gạt đi. Cô sẽ không tỏ ra yếu đuối trước mấy tên bắt cóc, không phải khi chúng chỉ mới bắt đầu tôn trọng cô. Sự vội vàng của họ là chính đáng. Nếu bị bắt, Sakura cũng sẽ gặp nguy hiểm không kém Akatsuki, vì nin Làng đá luôn thù địch với kẻ ngoại lai. Vậy nên cô cũng không muốn bị chúng tóm được.

Họ buộc phải rời khỏi nông trại trước lịch trình, nên phải đợi ở một khu đất trống nhỏ và để Tobi đi tìm một nơi an toàn. Tên ninja mặt nạ có vẻ học được một số kỹ nặng gián điệp và trinh sát trong thời gian làm việc cùng Zetsu và có thể di chuyển dưới lòng đất với tốc độ nhanh. Không ai nói gì trong lúc chờ đợi, Sakura tranh thủ được một khoảng để nghỉ ngơi

Một lúc sau Tobi quay lại, thò đầu lên từ dưới lòng đất như một chú hề trong chiếc hộp nhỏ thông báo mơ hồ về tình hình xung quanh. ANBU ở khắp nơi, nhất là những vùng nông thôn vì vụ nổ và xác thợ săn nin. Họ phải tiếp tục di chuyển và tìm nơi khác để trú thân. Thông tin đó đã làm bùng nổ hàng loạt câu chửi rủa, ngón tay chỉ thằng mặt từ Kisame, chủ yếu nhắm vào tên Deidara đang rất bất cần, người nói với tên nin cá mập nơi họ có thể đến tiếp theo.

Cả nhóm tiếp tục di chuyển, chạy với cùng tốc độ ban đầu về hướng tây bắc. Dấu vết vẫn được xóa sạch, nhưng cần tìm nơi trú trước khi ánh sáng ban ngày làm lộ họ. Sakura gần như cạn kiệt năng lượng, khó khăn hơn trong việc hạ chân vững trên nhánh cây. Cô bắt đầu tụt lại phía sau một đoạn, dù có ai để ý thấy họ cũng không nói gì.

Chạy thêm vài dặm, cơ thể Sakura quyết định chống đối ý chí kiên định của chủ nhân. Đôi chân chệnh choạng hạ trên nhánh cây, cô không thể kịp thời tập trung chakra để tránh trượt ngã. Cô đã không ngã nhưng loạng choạng và dừng lại hoàn toàn để đứng vững không bị đập đầu xuống đất. Ai đó hạ xuống nhánh cây gần đó, mặc dù cú hạ cánh mềm mượt không tạo ra bất kỳ rung động cô vẫn không lấy lại được cân bằng mà phải dùng tay cố định cơ thể. Đôi bàn tay rắn chắc bắt lấy hông từ phía sau, ôm lấy cô. Cô nhìn qua vai thì thấy Itachi chăm chú nhìn mình. Cô đã không nhận ra hắn ở phía sau; hẳn là hắn quay lại để xóa dấu vết. Những người còn lại chú ý đến liền dừng chân

Tay vẫn để yên không đợi cô mở miệng nói, Itachi đơn giản nâng bổng cô lên và nhảy xuống mặt đất. Sakura kinh ngạc, nắm lấy cổ tay hắn với nổ lực thoát khỏi hắn khi họ chạm đất. Cô lườm hắn qua vai, toan hỏi hắn đang tính làm cái quái gì thì những tên Akatsuki còn lại nhảy xuống cùng. Sakura có thể cảm nhận được nhiệt từ cơ thể Itachi sau lưng mình và tay hắn vẫn để ở hông cô. Những người còn lại đứng đó, cô bắt đầu thấy khó chịu. Hắn có thể có hoặc không đồng tình, nhưng đã di chuyển đứng đối diện cô.

"Có vấn đề gì sao, Sakura?"

"Không. Tôi ổn" cô nói cộc lốc

Kisame chế giễu "Mới lạ. Bọn ta có thể thấy cô kiệt sức rồi"

"Tôi nói tôi ổn. Không phải chúng ta nên di chuyển tiếp sao?

Deidara lên tiếng "Chúng ta nên dừng chân ở thị trấn tiếp theo, yeah. Cần tìm nơi trú ẩn trước khi trời sáng"

Itachi liếc nhìn hắn trong một giây sau đó lại gần Sakura đánh giá qua tình trạng "Cô là một jounin. Di chuyển như vậy đáng lẽ không phải trở ngại với cô"

Sakura cau mày nhìn Uchiha, toan bật lại thì Deidara nói vào "Là vì chakra của cô ấy không còn nhiều, yeah"

Những người khác nhìn Deidara, sau đó quay lại nhìn cô. Itachi kiểm tra cô lần nữa, đôi mắt chuyển độnng như thể hắn có thể thấy rõ chakra dưới lớp da "Tại sao?"

Kisame phát ra âm thích thích thú như một tiếng cười khúc khích "Yeah, Deidara. Ngươi làm gì cô ấy khi chúng ta vắng mặt, eh?"

Deidara lườm hắn "Làm gì cái đầu ngươi ấy, tên bệnh. Cô ấy chữa tay cho ta"

Mắt Kisame mở rộng "Thật sao?"

"Thật"

"Sao cô ấy lại làm vậy, Deidara-senpai?" Tobi hỏi

"Hey! Tôi ở ngay đây nhé, mẹ kiếp. Sao mấy người không hỏi thẳng tôi?" Sakura quát

Itachi vẫn không rời mắt khỏi cô trong khi cuộc tranh luận diễn ra "Tại sao?"

Những người khác cũng quay sang nhìn cô. Deidara chăm chú nhìn cô. Sakua bực bội thở dài. "Như tôi đã nói với anh ta; nếu ai trong số bọn săn nin vào được trong nhà, tôi không tính chiến đấu bảo vệ anh ta". Cô chỉ tóm gọn trong một câu còn lại không nói gì thêm. Hắn ta đã kín đáo giúp cô bằng cách gợi ý nên dừng chân ở thị trấn. Cô sẽ không làm lộ bí mật của hắn cho những người khác nghe.

Tobi cười khúc khích "Như vậy sẽ rất buồn cười, nhìn Sakura-san chiến đấu trong khi Deidara-senpai đứng đó như một đứa bánh bèo"

Deidara quay phắt sang tên đồng đội với mắt lóe lên và kế đó Tobi đâm xầm vào cây gần đó. Hắn chạy về phía tên ninja đang nằm sải lai trên nền đất chuẩn bị thử đồ bền nấm đấm từ bàn tay vừa hồi phục. "Nghe giống hệt như những nhiệm vụ chúng ta thực hiện, Tobi!"

Tobi nhảy lên tránh xa đối thủ đang giận dữ, đưa tay đầu hàng. Nhưng những lời phát ra từ miệng thì hoàn toàn trái ngược với hành động. "Gì chứ? Làm tất cả mọi việc trong khi anh-OW!" hắn bị cắt ngang bởi cú đập khác từ Deidara

"Thế quái nào Zetsu không thịt cái thằng đần nhà ngươi! Khi nào ngươi mới biết rút kinh nghiệm ,huh?"

Tobi chạy vòng quanh khu vực, Deidara kiên quyết đuổi theo. " Xin lỗi, Deidara-senpai! OW! Đừng đánh em! Tobi là bé ngoan mà!"

"Lần nào ngươi cũng nói vậy, nhưng toàn hành động dở người,yeah! Ngươi không thể chậm tiêu đến mức đó chứ!"

Sakura gần như cười họ. Tobi giống như Naruto vậy, có khi còn tệ hơn. Mỗi lần cô đuổi theo cậu quanh phố Konoha đều trông giống thế này sao?

"Đủ rồi" Itachi lên tiếng với giọng không thể kháng cự

Hai tên đồng đội dừng lại, dù Deidara vẫn đấm cho Tobi một phát ngay đầu. Còn Tobi giữ khoảng cách vài mét an toàn và xoa xoa đầu mình " Chúng ta tìm quán trọ sao, Itachi-san?"

Itachi không trả lời câu hỏi. Thay vào đó quay mặt với đồng đội của mình "Kisame, vác cô ấy" hắn nói, không một lần nhìn kunoichi

Tên cá mập cau có "Sao lại là ta? Sao ngươi không vác cô ấy?"

Sakura chịu đủ rồi. "Không!" Cô gầm lên giận dữ "Không là không! Tôi sẽ tự chạy" Cơn bùng nổ từ cô khiến những người còn lại ngạc nhiên, nhưng Itachi chỉ nhìn cô. "Nếu được nghỉ ngơi sớm tôi sẽ ổn và hồi phục chakra. Tôi sẽ không tụt lại phía sau, tôi hứa. Tôi không cần ai ẵm vác như một đứa trẻ"

Itachi nhìn cô một hồi lâu, cô vẫn giữ mắt nhìn hắn, mệt lả nhưng đầy quyết tâm. "Được rồi" hắn nói, quay người đi "Chúng ta sẽ dừng chân ở thị trấn tiếp theo". Hắn nhảy lên cành cây

Sakura mỉm cười mệt mỏi với chiến thắng nhỏ nhoi, theo sau tên Uchiha

#

Sau vài dặm họ đến được ven ngoài một thị trấn nhỏ, dần giảm tốc độ để tránh nghi ngờ. Nắm bóng người khoác áo choàng dần hiện ra sau làng sương mù, ánh sáng mập mờ. Thật may mắn vào giờ này không còn ai ở đây.

Cả thị trấn trông thật nghèo nàn, họ phải đi đến khu vực nhiều dân cư nhất có thể tìm thấy. Sakura biết họ đang tìm những nơi kinh doanh thu nhận những kiểu khách hàng như họ: hạ cấp, tội phạm, những kẻ lưu vong. Những nơi phục vụ cho tầng lớp ẩn dưới xã hội không bao giờ hỏi nhiều, giữ miệng và nhận tiền. Không cần phải mất nhiều thời gian để xác định được nơi họ cần; một quán trọ tồi tàn ẩn trong con hẻm nhỏ, trông như một quán trọ bình thường trên phố. Nó quá nhỏ để có nhiều phòng ở, có nghĩa sẽ có ít khách, một nơi hoàn hảo. Họ bước vào một nơi xập xệ, đứng trong hành lang dưới ánh đèn mờ nhạt. Miễn cưỡng gọi hành lang cho có, vì khu vực quá nhỏ đến mức năm người họ lấp đầy không gian chật hẹp. Bốn tên Akatsuki đứng thành rào cản trước con tin, thân hình to lớn và chiếc áo choàng cồng kềnh che khuất cô khỏi bất kỳ cặp mắt tò mò đồng thời ngăn chặn nỗ lực tẩu thoát.

Chủ trọ xuất hiện từ sau quầy không mấy vui vẻ lên tiếng chào. Một người đàn ông thấp bé với mái tóc xám thưa thớt trên cái đầu hói, đôi mắt đen nhìn qua băng nhóm nguy hiểm và hắng giọng trước khi mở miệng "Tôi có thể giúp gì cho các ngài?"

"Chúng tôi cần phòng" Itachi trả lời

Tên chủ trọ nhìn Uchiha, dường như thấy được điều gì đó khiến hắn không thoải mái "Ah, tất nhiên. Thật không may. Tôi không nghĩ còn đủ phòng cho tất cả"

Itachi đơn giản nhìn chằm chằm vào hắn

Hắn hắn giọng lo lắng. "Um ngài thấy đấy, có..." Hắn cố dòm qua Itachi và Deidara để nhìn rõ mái tóc hồng đứng sau trung tâm rào cản. Hai người đàn ông chuyển người nhằm chắn tầm nhìn. Tên chủ phòng trọ hạ thấp đầu e dè "Uh, có năm người. Nhưng tôi chỉ còn hai phòng trống"

"Không vấn đề" Itachi lạnh lùng nói "Chúng tôi lấy phòng"

"Vâng, thưa ngài" Người đàn ông nhỏ di chuyển ra phía sau quầy để đăng ký phòng và lấy chìa khóa. Trong khi lấy đồ, hắn đã cố nhìn lén qua vai lần nữa để nhìn Sakura

" Tên đăng ký phòng, thưa ngài?"

"Tôi tin ông là người chuyên nghiệp biết tôn trọng thông tin cá nhân của khách hàng" Giong nói Itachi điềm tĩnh, nhưng không ẩn đi sự đe dọa rõ rệt trong lời nói.

Tên chủ trọ thu người "Vâng, thưa ngài. Ý muốn của khách hàng là trên hết" hắn nói một cách lo lắng, sau đó để sổ đăng ký xuống dưới quầy.

Itachi đặt tiền lên quầy, nhiều hơn mức cần thiết, nhưng đó là chi phí bảo mật.

Người đàn ông chộp lấy xấp tiền và đưa hai chiếc chìa khóa phòng. "Phòng số chín và số mười, lên cầu thang phía sau cùng"

Itachi cầm lấy chìa khóa trên quầy sau đó bỏ đi. Kisame cười khẽ, lộ ra hàm răng sắc nhọn cho tên chủ trọ thấy trước khi đi theo. Deidara lườm hăm dọa và quay đi. Hắn đặt tay lên lưng Sakura, nhanh chóng dẫn đường cho cô.Tên chủ trọ nhìn họ ngờ vực trước khi đám người khuất khỏi tầm mắt.

Họ đi qua tấm rèm Noren đi vào phòng trong. Bên trong không khác gì một quán bar nhỏ với cầu thang dẫn lên tầng trên tối tăm. Họ nhìn thoáng qua căn phòng vắng khách và bước lên lầu

Sakura gần như ngủ đứng. Tay Deidara phải đẩy cô về phía trước để cô tiếp tục di chuyển. Nơi này như một cái lều tồi tàn, nhưng cô không quan tâm miễn là có chỗ để ngủ ở góc sàn đâu đó. May mắn thay tình cảnh không đến mức thảm hại đến vậy. Họ đi đến cuối hành lang mà tên quản lý chỉ dẫn. Là hai căn phòng cuối cùng, hành lang hình chữ T dẫn lên phòng tắm trên lầu

Kisame ôm cổ bẻ kêu răng rắc "Vậy....chia phòng thế nào đây?"

"Ta không quan tâm,yeah"

Tên cá mập nhếch mép "Nếu chúng ta để ngươi một mình với Tobi hắn ta sẽ chết khi mọi người thức dậy"

Deidara nhún vai. Khả năng xảy ra rất lớn

Itachi đưa một chìa cho Kisame " Cả ba dùng một phòng. Tôi sẽ ở cùng cô ấy"

Sakura rệu rã. Gì chứ?Cô thà ở cùng Deidara, ít ra còn cảm thấy thoải mái. Cô thậm chí còn thích cùng phòng với Tobi hơn là Itachi. Nhưng cô biết bất kỳ ý kiến nào mình đưa ra về chủ đề này sẽ dẫn đến hàng tá câu hỏi được đưa ra.

Kisame nhìn cộng sự một cách kỳ quái "Sao ngươi lại tình nguyện?"

Itachi nhìn hắn, giọng thiếu kiên nhẫn "Vì tôi là người có khả năng giữ cô ta, Kisame. Và có lẽ vì tôi không muốn nghe tiếng ngáy của anh"

Deidara thở dài bực bội "Sao cũng được. Quyết định nhanh đi?"

Kisame nhún vai quay sang mở cửa đi vào.Tobi theo sau, vẫy tay chúc ngủ ngon. Deidara đẩy hắn vào phòng, cẩn trọng nhìn hai người còn lại trước khi bước vào đóng cửa lại.

Itachi mở cửa phòng và đi vào trong, để cửa mở cho Sakura. Khi cô vào trong hắn đóng cửa, im lặng khóa phòng. Căn phòng bí bách tối đen, không có cửa sổ. Itachi bật đèn, làm cách nào hắn có thể tìm thấy công tắc vẫn là bí ẩn với cô. Căn phòng nhỏ hẹp được trang trí thưa thớt với chiếc giường đơn và chiếc ghế bành. Thật tồi tàn và rõ rãng không được dọn dẹp thường xuyên, nhưng đó không phải điều Sakura quan tâm

Chỉ có một chiếc giường

Cô thở dài quăng balo vào góc tường, đứng ở chân giường không chắc nên làm gì tiếp

Itachi đặt túi xuống, cởi bỏ áo choàng và kiếm. Hắn bước qua đứng cạnh Sakura với cái nhếch mép nhỏ trên nét mặt "Thư giãn đi, Sakura"

Cô nhìn giường ngủ rồi qua anh. Sự gần gũi từ hắn càng làm cô căng thẳng. "Giờ sao đây?" cô cẩn trọng hỏi

Hắn nâng một bên mày. "Cô thật sự không thoải mái đến vậy? Cô muốn ngủ dưới sàn hơn sao?" Nghe như hắn đang trêu chọc cô

Cô muốn nói có, nhưng cái giường trông quá êm ái để từ chối. Cô là người lớn và sẽ cư xử như một người lớn, không quan trọng tình huống có quái lạ đến mức nào. Đây không phải lần đầu tiên cô ngủ chung giường với một người đàn ông, mặc dù là luôn ngủ cùng với một trong đồng đội của mình chứ không phải một người lạ hoắc. "Không, không sao. Tôi có thể xử ký nếu anh có thể" Cô sẽ ôm lấy ...mép giường hoặc thứ gì đó đại loại vậy

Cô mở nút áo choàng một cách thô bạo cởi. Itachi cầm lấy áo từ tay cô trước khi cô chuẩn bị ném vào góc cùng với balo.

"Thư giãn rồi ngủ đi" hắn nhẹ giọng nói. Di chuyển và khoác áo choàng lên phía sau ghế bành rồi ngồi xuống đặt hai tay chéo trước ngực

Sakura ngồi trên giường, khó khăn tháo giày trước khi chui vào chăn. Cô nằm đó kéo chăn đến cằm, thỉnh thoảng lén nhìn qua người ngồi trên ghế. Đầu hắn ngả sang một bên, mắt nhắm, cô có thể thấy rõ dưới mái tóc đen đôi mày hắn nhíu lại vì đau.Tối nay hắn sử dụng Mangekyo để đối phó với thợ săn nin sao? Cô đoán là có và giờ là lúc phải trả giá. "Mắt của anh.... Đau sao?" cô khẽ hỏi

Hắn mở mắt trước lời cô và liếc sang nhìn. "Tôi đã quen với việc này"

"Anh biết đấy, mắt sẽ đỡ hơn nếu anh chỉ sử dụng sharingan khi cần thiết"

"Không phải việc của cô, Sakura. Cô nên ngủ để hồi sức" Hắn nhắm mắt lần nữa

Itachi nói đúng, đây không phải việc của cô vậy nên cô im lặng. Đưa ra lời khuyên cho người chỉ muốn làm theo ý mình là việc vô nghĩa. Cô liếc qua hắn lần cuối trước khi kéo dây đèn cạnh giường.Căn phòng liền chìm trong bóng tối. Đầu ngả trên gối với cơ thể không còn chút sức lực, đầu óc cô không còn quan tâm đến sự hiện diện khác trong phòng hay nơi hắn đang ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro