CHAP 9: THE QUESTION OF LUST

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P.s: Cấm trẻ dưới 16 :v :v 

##

Khi Sakura tỉnh giấc Itachi đã không còn trong phòng, phía bên kia giường không có dấu hiện bị người khác chạm vào. Cô còn nhớ mắt hắn ta trong tình trạng đau đớn, có lẽ cả đêm không ngủ được dù phải di chuyển hàng giờ đồng hồ. Đêm qua thật sự họ đã ngồi nhâm nhi trà nói chuyện cùng nhau và hắn gần như hôn cô? Có quá nhiều chuyện xảy ra trong mấy tuần vừa qua

Ánh sáng rọi qua từ khe cửa mở hờ, không cách nào biết được đang ở thời gian nào trong ngày. Cô tự hỏi sao chúng lại có thể để cô một mình trong phòng, chắc phải có ai đang ẩn mình đâu đó theo dõi cô. Vẫn còn kiệt sức từ đêm trước, cô ngáp dài trôi dạt trở lại vào giấc ngủ

Thời gian trôi qua chỉ như một khắc trước khi cô bị đánh thức bởi tiếng cửa mở. Cô quay đầu về hướng ánh sáng mờ nhạt từ hành lang và thấy thân hình to lớn của Kisame ở ngưỡng cửa

"Oy! Dậy chưa vậy?" Hắn nói lớn

Sakura cáu kỉnh ngồi thẳng dậy "Dậy rồi, nhờ tiếng càu nhàu của anh"

Kisame càm ràm "Cô nói như tên Itachi vậy. Làm quen đi, công chúa; ta không phải kiểu người tinh tế"

Cô đảo mắt với tay bật chiếc đèn ngủ cạnh giường "Khỏi cần đoán cũng biết. Anh muốn gì sao?"

"Ta không muốn gì hết, nhưng ta chắc cô muốn cái này" Hắn dừng lại ở cuối chân giường thả xuống một túi giấy lên nệm

Thân dưới vẫn ẩn dưới chăn, cô nghiêng người về trước cầm lấy túi. Bên trong là vài hộp thức ăn nhanh. "Mấy thứ này không phải ở đây ra đúng không?"

Kisame cười khùng khục "Đừng lo, là ở phía bên kia thị trấn"

Cô mở hộp thức ăn ra "Mấy giờ rồi?"

"Hai giờ hơn"

Sakura không thể tin được mình ngủ nhiều đến vây, nhưng cũng đúng thôi cô đã di chuyển đến gần bình minh. Cô nhìn kỹ hộp thức ăn "Việc này có nghĩa tôi không được phép rời khỏi phòng?"

"Cô có thể ra khỏi phòng, nhưng không được xuống lầu"

"Sao lại không? Tôi đã nói sẽ không trốn mà"

"Yeah, nhưng cô vẫn là con tin và đây không phải nhà an toàn của bọn ta. Có thể ai đó sẽ nhận ra cô sau đó mọi việc sẽ trở nên rất xấu xí"

"Yeah, tôi chắc như vậy sẽ khiến anh thất vọng rất nhiều. À mà, tôi tưởng mấy người muốn được tìm thấy?"

"Bởi thằng nhãi Kyuubi, thì đúng.. Chứ không phải bọn săn nin giống tối qua cũng không phải mấy tên đồng minh Làng Lá"

"Tôi không nghĩ ninja Làng Lá với Làng Cát sẽ đi xa đến mức vào lãnh thổ Làng Đá. Họ không mấy thân thiện với chúng tôi"

Hắn nhún vai "Cẩn tắc vô áy náy, công chúa. Hơn nữa, thị trấn này không máy tốt với người có dáng vẻ dễ thương ngây thơ như cô. Cô chỉ dây thêm vào đủ loại rắc rối rồi chúng tôi phải đến giải quyết trước khi cô phá hủy thị trấn"

"Hào hứng vỡi. Tôi có thể đóng vai mỹ nhân chờ anh hùng đến cứu mà" cô đùa

Hắn nhe răng cười "Thỉnh thoảng thử xem thế nào, ra khỏi Thổ quốc hãy nói. Nhưng ta sẽ không cứu cô như một quý ông đâu, như vậy sẽ hủy hoại toàn bộ danh tiếng của ta mất"

"Chà, chúng ta không thể để việc đó xảy ra, đúng không nào?"

Hắn quay người "Ăn đi, cứ lảng vảng mấy phòng khác nếu cô muốn.... sẽ có người để mắt đến cô vậy nên đừng có dở trò mèo. Và không được xuống lầu"

"Yeah, yeah" Cô bắt đầu ăn khi Kisame rời đi đóng cánh cửa sau lưng hắn

Sau đó, Sakura nhốt mình trong phòng tắm lầu trên để tắm rửa sạch sẽ và giặt quần áo. Nếu được phép ra khỏi nhà trọ có lẽ cô có thể mua vài bộ quần áo mới. Nhưng đáng tiếc là không, và cô không nghĩ nhờ vả một trong mấy tên Akatsuki ra ngoài mua đồ cùng mình là việc khả thi. Khi quần áo đã khô, cô lưỡng lự không biết có nên vào phòng đối diện hay không nhưng cuối cùng lại thôi. Dù sao cô cũng không biết phải làm gì khi vào đó. Vậy nên, cô ở yên trong phòng cả ngày. Để giết thời gian, cô ngồi trên giường trải vũ khí ra bảo dưỡng.

Konoha hẳn đã biết tin cô bị bắt cóc. Có lẽ đội của cô đang tìm kiếm những khu vực nông thôn ở Thảo Quốc. Cũng có thể đã lần theo dấu đến Thổ Quốc. Đến được chỗ nông trại rồi cũng nên. Bọn bắt cóc buộc phải che dấu vết sau khi Deidara cho nổ trang trại, cô lo lắng đồng đội mình sẽ mất dấu. Nếu như cô có cách để họ biết cô vẫn an toàn-không tổn hại thì hay biết mấy.

Trái tim Sakura chìm trong cảm giác tội lỗi kỳ lạ. Họ sẽ nghĩ gì nếu biết lúc này cô đang ngồi trong phòng không ai canh gác, giữ toàn bộ vũ khí lẫn chakra nhưng lại không nghĩ cách trốn thoát

Nhưng Sakura có lý do hoàn toàn hợp lý để ở lại. Nếu cô có thể trốn thoát-điều mà cô chắc chắn sẽ không làm được- cô cũng không thể tìm ra đồng đội, nhưng họ sẽ tìm ra Akatsuki. Nếu như đơn độc ở trong lãnh thổ nước địch thì khi hai phe gặp nhau, cô chỉ có thể đứng nhìn. Không thể điều trị vết thương, không thể chiến đấu cùng họ, không thể bảo vệ Naruto khỏi Itachi.Cô phải làm việc này- không kháng cự-với họ. Nếu cô cứ tỏ thái độ thù địch với bọn bắt cóc hay cố trốn thoát, chúng buộc phải trói và rút cạn chakra của cô, như vậy cô sẽ không thể giúp bạn mình khi họ đến giải cứu. Đến lúc này, Sakura đã có đủ sức mạnh và sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để bảo vệ người cô yêu, và ít ra cũng có có cơ hội hiếm hoi để đánh bại kẻ thù. Vậy nên không có gì để thấy tội lỗi, phải không?

Trời chiều cô ngủ thiếp đi, tỉnh dậy sau đó với cảm giác đã nhiều tiếng trôi qua. Cô nằm đó, lưng đối diện cánh cửa, cẩn thận nghĩ mọi cách cải thiện tình hình hoặc làm gì đó hữu dụng thay vì làm một người ngoài cuộc bất lực, cánh cửa bật mở cô nhận ra tiếng bước chân nhẹ nhàng kèm theo sự hiện diện áp đảo từ Itachi

Cô quay người tựa trên khuỷa tay nhìn hắn. Hắn không nói gì, thờ ơ nhìn cô, lặng lẽ đóng cửa

"Tối rồi sao?" cô hỏi,hất mái tóc rối khỏi mặt

"Đúng" hắn đáp, đưa một tay ra khỏi ống tay áo rộng "Cô đã hồi phục hoàn toàn?"

Sakura nhìn hắn chậm rãi mở từng cúc áo choàng "Ừ"

Hắn nhẹ nhàng cởi áo choàng, tiếp đến là vũ khí. Sakura ngồi dậy khoanh chân trên giường, công khai nhìn từng cử động. Hắn đặt kiếm trên ghế và quay sang cô. "Deidara đã đi mua đồ ăn tối. Khi cậu ta quay lại, sẽ có người báo cô biết". Hắn cầm lại áo choàng và quay về phía cửa ra

"Itachi...." Cô cẩn trọng lên tiếng một cách cố ý, quyết tâm nói ra những thứ đã suy nghĩ. "Tôi đã suy nghĩ. Nếu anh nếu anh muốn tôi....tôi sẽ hồi phục mắt cho anh"

Hắn đang đưa tay mặc áo thì khựng lại. Mày đan lại và đôi mắt đỏ thẳm như nhìn xuyên thấu cô. "Sao cô lại đề nghị việc này?" hắn hỏi, giọng tràn ngập nghi ngờ

"Vì tôi quan tâm Sasuke, và lúc này đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho cậu ấy"

Hắn trượt tay kia vào ống tay áo. " Cô tình nguyện muốn làm việc đánh bại tôi trở nên khó khăn hơn ? Tôi không thấy việc này sẽ giúp nó thế nào"

Cô thở dài nhẹ nhõm "Vì tôi hiểu cậu ấy. Cậu ấy sẽ không bao hài lòng việc báo thù nếu đánh bại anh trong lúc anh yếu nhất. Cậu ấy cần đánh bại anh một cách toàn vẹn, nếu không cậu ấy sẽ không bao giờ bước tiếp được. Tôi là người duy nhất có thể trao cho cậu ấy điều này. Nghe thì kỳ lạ, nhưng đây là sự thật"

"Sao cô biết nó nhận thức được tình trạng của tôi?"

"Cậu ấy cũng có Sharingan. Vậy nên đây chỉ là việc sớm muôn, tôi chắc chắn việc này"

Itachi quan sát cô hồi lâu nhằm nhìn ra dấu hiệu bất kỳ cho lời nói dối . "Cô cũng ý thức được hành động này sẽ khép cô vào tội phản bội Konoha "

"Tôi biết" Khuôn mặt hiện rõ sự kiên quyết "Nhưng ai sẽ nói họ biết?"

Trán hắn nâng lên "Cô tình nguyện phản bội làng vì em trai tôi, một người chưa từng cho cô lòng trung thành như vậy?"

Thứ gì đó cứng rắng lẫn quyết liệt lóe lên trong mắt cô "Đúng vậy, tôi tình nguyện. Tôi sẽ làm mọi thứ cho những người tôi yêu"

Itachi suy nghĩ về lời đề nghị và ý nghĩa ẩn sau đó. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, trước khi biểu hiện trở lại vô cảm không thể đọc được "Tôi chấp nhận"

Trọng lượng lời quyết định từ hắn đè nặng lên cả hai. Sakura thở sâu và gật đầu. "Tôi cần thời gian chuẩn bị và nghiên cứu. Chúng ta có thể bắt đầu sau bữa tối nếu anh muốn"

Itachi kéo áo choàng lên vai nhưng không khóa lại "Vậy thì sau bữa tối" hắn đồng ý sau đó yên lặng rời khỏi phòng như khi hắn bước vào

Sakura đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị, nhưng vẫn cảm thấy quyết định mình đưa ra nặng nề như một nắm tay vô hình. Giờ cô đã nói ra, thỏa thuận đã lập, không còn đường thối lui. Cô không thấy hối hận hay tội lỗi, nhưng cô biết trong mấy phút vừa rồi thứ gì đó trong cô đã thay đổi. Có lẽ cô đã mất sự lạc quan ngây thơ

Với tiếng thở dài, cô nằm xuống giường nhìn thẩn thờ lên trần nhà

#

Itachi rời đi không lâu thì Tobi đến, cô đi cùng hắn để dùng bữa tối trong phòng đối diện. Phòng này có hai giường, cô để ý thấy

Sakura im lặng một cách bất thường trong suốt bữa tối. Itachi không có ở đây, tạ ơn trời. Cô cố không nghĩ về hắn. Thoải thuận giữa họ đã tác động rất lớn đến cả hai. Sakura sẽ mang bên người hành động phản quốc, thứ mà không bao giờ nghĩ có khả năng xảy ra. Itachi sẽ phải tin tưởng giao thứ quan trọng nhất vào tay người khác. Có lẽ là thứ duy nhất quý giá với hắn.

Cô im lặng ngồi cạnh Deidara, không chú tâm vào cuộc trò chuyện, thay vào đó nhìn lại lựa chọn mà mình đã đưa ra trong vài ngày vừa qua. Cô vốn đã phản bội làng khi chữa lành tay Deidara, và không cố trốn thoát. Còn vi phạm gì chưa được liệt vào danh sách đây? Sẽ không ai biết được, và việc này cũng không tổn thương ai hết. Deidara vẫn dư sức nổ tung mọi thứ với một tay, cũng như Itachi sẽ không bớt nguy hiểm hơn dù bị mù, vậy nên quan trọng gì chứ?

Thứ làm cô lo lắng là cô có thể biện minh cho những hành động mình quyết định, nhưng thật vô nghĩa khi tự lừa dối bản thân. Cô thực sự nghĩ như vậy.

Lòng trung thành thực sự của cô đối với những người thân yêu, luôn đi cùng với lợi ích của làng. Các vết rạn nứt bắt đầu xuất hiện trong ý nghĩ khi Sasuke rời làng. Cô muốn đi cùng anh trong cuộc đời tăm tối của một bạc nhẫn, tuy vậy lúc đó cô đã quá ngây thơ không suy xét kỹ hậu quả. Giờ đây cô nhận thấy ranh giới giữa đúng và sai dần mờ nhạt. Thật sự cô sẽ làm mọi việc vì bạn bè, và giờ cô bắt đầu hiểu được lý do mọi người có thể biện minh cho hành động nhân danh tình yêu và tình bạn

Cô nghĩ về Haku. Những chuyện xảy ra trong nhiệm vụ đầu tiên, đã tác động rất lớn lên cô và đồng đội. Một bài học cho đến giờ cô mới dần hiểu. Haku là người tốt. Cậu là kẻ thù, nhưng ẩn sau hành động là những căn nguyên mà cậu tin tưởng bằng cả trái tim, hành động luôn xuất phát từ tình yêu. Vì điều này, Sakura không thể ghét cậu. Thực tế, cô đã khóc khi Haku chết, đau đớn hơn nữa với lời thú nhận của Zabuza. Naruto cũng vậy,dù cậu đã cố che dấu. Kể cả Sasuke cũng bị tác động phần nào. Cô biết rõ những gì xảy ra với Haku là một trong những lần duy nhất Kakashi hối hận khi giết kẻ thù.

Mọi thứ không hề đơn giản như vẻ ngoài. Mọi việc đều có thể được chứng minh theo từng góc độ. Sakura sẽ không bao giờ thực sự chống lại Konoha, sẽ không bao giờ tự nguyện hành động làm tổn hại hay giết đồng đội, nhưng cô cũng không thể làm một người lính mù quáng. Cô không phải người duy nhất nhận ra điều này. Kakashi từng làm nhiều việc dơ bẩn trong quá khứ vì trưởng lão và luật lệ tàn bạo. Có vài lần Naruto đã trực tiếp bất tuân mệnh lệnh, cũng có thể nói hơn một lần phạm tội phản quốc khi sự việc liên quan đến Sasuke. Còn Sai, một người lính mù quán ngay từ ban đầu, cũng đã làm những việc bất cẩn vì lợi ích cậu cho là tốt hơn. Kể cả sư phụ, Hokage, cũng đã đến rất gần ranh giới phản bội khi Orochimaru yêu cầu chữa trị, nhưng cuối cùng vẫn từ chối vì bà biết rõ lý do của mình thật ích kỷ.

Lý do của Sakura không ích kỷ, cô tự nói với mình hết lần này đến lần khác. Cô không thấy có lỗi khi chữa lành tay cho Deidara, và cũng không thấy có lỗi khi đề nghị chữa lành mắt Itachi.Không cảm thấy tội lỗi mới thật là thứ khiến cô bất an. Thứ gì đó đang thay đổi trong cô, nhưng cô không biết liệu đó có phải vì những việc cô đang trải qua, hay thứ gì đón vốn đã định sẵn.

Không ai hỏi gì khi cô lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng, có lẽ họ không quan tâm. Họ chỉ tò mò liếc nhìn, sau đó tiếp tục cuộc trò chuyện khi cô đóng cửa.

::

Một tiếng sau khi Sakura trở về phòng, Itachi quay lại. Cô đang ngồi trên ghế với chân thu vào lồng ngực, không hề nhìn lên khi hắn cởi bỏ áo choàng và đặt nó lên giường.

"Cô sẵn sàng chưa?" hắn khẽ hỏi

Cô gật đầu "Tôi cần anh nằm xuống giường"

Itachi nhìn cô một hồi và làm như cô nói, nằm lên giường chân bắt chéo nhau, hai tay xếp lỏng lẻo trên bụng. Sakura chậm chạp đứng dậy đi đến chân giường, ngồi xuống cạnh Itachi. Hắn quan sát mọi cử động, cơ thể căng thăng. Hiện rõ sự cẩn trọng, nếu muốn biết Uchiha Itachi có bao giờ lo lắng hay không, có lẽ lúc này thể hiện rõ nhất

"Phải mất bao lâu?" hắn muốn biết

Sakura đã vào chế độ y nhẫn, giọng quả quyết "Đầu tiên tôi cần chuẩn đoán mức độ tổn thương, sẽ làm anh hơi khó chịu, nhưng không tệ như cơn đau anh đang có. Qúa trình chữa trị không nên kéo dài, vài phiên điều trị trong vài ngày. Tin tốt là tôi từng làm việc này, với Kakashi, cũng như các nghiên cứu nên tôi có thể dễ dàng điều trị". Hắn không biết nên nghĩ gì về việc cô chữa trị Sharingan cho Ninja Sao chép. "Còn nữa, chỉ để anh biết một khi tôi bắt đầu kiểm tra thiệt hại anh có thể tạm thời mất đi thị giác" Hắn nheo mắt " Chỉ trong chốc lát và cũng không gây hại gì, tôi hiểu sự nghi ngờ của anh, nhưng nếu anh phát hoảng và bẻ cổ tôi hay làm gì đó, tôi sẽ không thể đem lại ánh sáng cho anh và anh sẽ làm bạn với bóng tối mãi mãi. Vậy nên hãy thư giãn"

Cằm hắn khẽ nghiến, nhưng vẫn gật đầu hiểu rõ. Sakura hít một hơi sâu. "Tắt Sharingan đi, làm ơn" Hắn nghe theo, như mọi khi, cô bị mê hoặc bởi cái cách những màu sắc hòa quyện vào nhau đến khi màu đỏ biến mất. Đôi mắt đen tuyệt đẹp, và cô lạc lối trong vài giây. Cô giật mình khi hắn nói nhỏ

"Cô thật sự đã sẵn sàng, Sakura?"

Cô biết hắn không hỏi về việc làm trước mắt. Đôi mắt hạ xuống

"Nếu cô làm việc này, sẽ không thể quay đầu. Cô thật sự sẵn sàng đối mặt với hậu quả?"

"Tôi ngạc nhiên khi anh lại nói như vậy, như thể anh quan tâm" cô lẩm bẩm

"Như tôi đã nói, đây sẽ là hành động phản bội. Cho dù những người cô yêu có thể không hiểu được suy nghĩ của cô hay tha thứ cho cô. Việc cô quyết định không ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi đơn giản nói ra những quyết định như thế này sẽ thay đổi nhiều việc và dẫn cô đến con đường mà cô vẫn chưa sẵn sàng bước đi"

Cô nhận ra, với lời nói này hắn đã nhìn nhận rất sâu sự việc. Itachi đang nói từ những kinh nghiệm đã có. Nó làm cô băn khoăn, nhưng đây không phải lúc để hỏi nhiều. "Tôi hoàn toàn nhận thức được hậu quả, Itachi. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về quyết định trước khi đề nghị. Anh nên biết tôi không phải kẻ bốc đồng. Việc chúng ta sắp làm cũng ảnh hưởng đến cuộc đời anh. Anh sẵn sàng chưa?"

Itachi mờ nhạt nhếch mép, cân nhắc lời cô. Để làm việc này hắn phải tin tưởng cô, yếu thế trước mặt cô. Về cơ bản, đặt mạng mình vào tay cô. Itachi biết ẩn ý sau thỏa thuận này, biết rõ sẽ lộ ra điểm yếu. Nhưng đôi mắt Sakura hiện rõ sự quyết đoán không chút lừa dối. Và hắn biết nếu cô giết hắn Sasuke sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Cô sẽ không mạo hiểm. Hắn tin chắc. "Bắt đầu đi"

Sakura đặt đầu ngón tay lên thái dương hắn, dạt tóc sang một bên. Những cọng tóc đen mềm mại đến ngạc nhiên, cô cảm thấy hơi lúng túng và quái lạ vì trước đây cô rất ghét đụng vào hắn. Hắn toàn đùa giỡn cô nhưng lại không thấy thân mật như hiện tại. Buộc bản thân tập trung, cô cẩn thận bắt đầu quá trình

Cô làm việc trong nhiều giờ, đầu tiên là chuẩn đoán, sau đó bắt đầu quá trình điều trị- dọn sạch các đường chakra dẫn đến võng mạc, giảm căng thẳng và thiệt hại trên dây thần kinh. Tình trạng của hắn tệ hơn Kakashi rất nhiều, đúng như cô nghĩ nhưng có hơi kinh ngạc khi biết được toàn bộ. Hắn chỉ dùng được khoảng năm mươi phần trăm trong những năm vừa qua. Cô cũng lưu ý sự gia tăng chakra gây ra đau đớn và các dây thần kinh hư hại nhiều hơn Kakashi. Thật đáng kinh ngạc khi hắn vẫn rất nguy hiểm dù trong tình trạng nửa mù và chịu cơn đau nửa đầu

Cô nhiều lần yêu cần hắn chuyển đổi hình thái mắt, bật rồi tắt Sharingan, sau đó kích hoạt Mangekyo.Itachi im lặng nghe theo. Hình dạng Mangekyo làm cô sợ, chỉ nghĩ đến việc hắn có thể làm-và đã làm, thường xuyên-với nó. Cô từng nhìn Mangekyo của Kakashi không chút sợ hãi, thứ cũng chết chóc không kém, mặc dù đôi mắt ấy không mang theo nét đau buồn như thứ cô đang thấy. Nhưng cô tin Kakashi hoàn toàn. Người đàn ông này không giống vậy, dù biết hắn sẽ không dùng ảo thuật lên cô, cô cũng không thấy thoải mái khi nhìn vào nó quá một hoặc hai giây

Như đã cảnh báo trước, thị giác của hắn không còn. Toàn bộ cơ thể căng lên rõ rệt, cảnh giác xuất hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng Itachi vẫn nằm yên mặc dù ngón tay thoáng giật một hai lần như đang chống lại sự thôi thúc tóm lấy cổ cô. Đây là khoảnh khắc nguy hiểm, và cô phải đảm bảo liên tục nói chuyện trấn tĩnh sự kích động. Như lời hứa, chỉ trong một khoảng thi lực quay trở lại, sau đó hắn bắt đầu thả lỏng. Cuối cùng hắn dường như thư giãn hoàn toàn, nhiều nhất có thể, dũi thẳng người trên giường, đặt một tay ra sau đầu. Sakura di chuyển vị trí đến khi đùi dựa nhẹ bên hông hắn. Lần này cô không nghĩ đến va chạm, quá chú tâm vào công việc để để ý đến họ gần nhau thế nào. Hắn cũng không phản ứng gì, chỉ nằm nhắm mắt, có lẽ tận hưởng cảm giác thư thái sau nhiều năm.

Trong một tiếng đầu tiên Sakura làm việc trong im lặng nhưng cuối cùng họ bắt đầu nói về những điều nhỏ nhặt. Không có gì quá cá nhân, đơn giản là mấychuyện phiếm giết thời gian. Itachi là một người khá thú vị để nói chuyện cùng. Hắn thông minh, hiểu biết nhiều về các nền văn hóa, dù không hài hước, cô thấy hắn là người khá dễ chịu. Miễn là họ không đụng chạm đến chủ đề nhạy cảm hoặc quá cá nhân thì cô không ngại nói cùng hắn

Sakura làm việc đến khi quá mệt để có thể tiếp tục. Cô nói Itachi tiếp tục nhắm mắt, để chúng có thời gian hồi phục và điều chỉnh, hắn nghe theo không lời tranh luận. Cô vuốt mái tóc ngắn, tháo bỏ băng bảo vệ trán ném nó sang bên. Itachi vẫn nằm yên, tay đặt sau đầu hơi thở đều đặn, sau vài phút dường như hắn đã chìm vào giấc ngủ. Cô không ngạc nhiên, có lẽ hắn không nhớ được lần cuối cùng mắt không cảm thấy đau nhức, căng thẳng.

Cô nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn. Thật khác biệt, nơi lỏng và trẻ ra. Cô quay mặt đi với cái cau mày nhỏ. Thể chất lẫn tinh thần đều cạn kiệt, quá mệt để quan tâm đến việc khác, cô vươn người qua Itachi và tắt đèn trước khi nằm ở phía bên kia giường, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, một giấc ngủ mơ màng

#

Dưới ánh sáng xám xịt của buổi bình minh, Naruto nhìn khung cảnh ảm đạm đưa chân đá một trong những hòn đá bên dưới. Nghe thấy âm thanh xáo trộn nhỏ, cậu nhìn qua trái thấy được ninken của Kakashi đi qua, mũi lần dấu vết trên đất. "Tìm được gì không?" cậu mệt mỏi hỏi, vuốt mái tóc với bàn tay bẩn

Ninken không ngẩng đâu, tiếp tục lần dấu vết "Không tí manh mối" nó đáp, đổi sang hướng khác

Naruto đá thêm vài hòn đá rồi đi về chỗ những người khác. Nếu chú chó không lần ra dấu vết gì ở đây, vậy thì tìm kiếm ở khu vực này thật vô nghĩa

Trước bình minh họ tìm thấy đống đổ nát của nông trại.Liền nâng cao cảnh giác vì đây chính là hướng Akatsuki dẫn họ đến, Kakashi ngay lập tức triệu hồi đám ninken và chúng tìm kiếm điên cuồng trong hàng giờ đồng hồ. Naruto không phải người duy nhất bị bỏng trên tay vì cố di chuyển những chùm than nóng và tấm ván bị thiêu rụi thành than còn đang bốc khói. Sau một hồi, những chú chó đảm bảo với họ rằng thứ nhất, việc này đã xảy ra ít nhất một ngày, và thứ hai, không có bất kỳ xác chết nào trong đống đổ nát. Người ở đây đã thoát ra trước khi ngọn lửa bùng cháy. Cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, họ bắt đầu lần theo dấu vết tẩu thoát, nhưng thật khó để lần dấu vì khói than.Cũng có nhiều dấu chân đi ngang khu vực vậy nên họ cũng không phải là người đầu tiên tìm thấy nơi này sau khị bị thiêu rụi. Kakashi và Yamato đồng tình đây là dấu chân của ANBU Làng Đá. Cuộc điều tra trước khiến công việc của họ trở nên khó khăn hơn, quá nhiều dấu vết để truy, mùi hương hòa lẫn khó có thể phân biệt.

Naruto tìm thấy đội khi đến khu vực sân sau. Kakashi và Yamato đang trao đổi gì đó, còn Sai ngồi trên một bức tường hư hại, vớt vát vứt bỏ những mảnh bê tông sang một bên. Cả ba nhìn về phía cậu khi cậu đi đến, nhưng lập tức quay lại việc họ đang làm khi cậu nói mình không tìm thấy gì.

Một tiếng náo động thông báo từ Pakkun khi cậu chạy nhanh về phía họ, Kakashi ngồi xổm xuống nhìn chú chó pug dừng trước mặt

Pakkun tạo ra âm thanh như đang hắn giọng "Tôi ngửi được một mùi hương ở phía bắc ngôi nhà. Không phải của Sakura" nó nhanh chóng nói thêm khi thấy biểu hiện của họ "Tuy nhiên, nó cực kỳ quen thuộc vậy nên tôi lần theo. Mùi hương không dẫn khỏi khu nhà mà quay trở lại đây. Mùi hương càng rõ hơn khi đến gần nên tôi phân biệt được"

"Ông tìm thấy gì?"

Ninken nhìn thẳng lên Kakashi "Là mùi của Sasuke"

"Sasuke!" Naruto kêu lên

"Ông chắc chứ?" Kakashi nhấn mạnh

Chú chó pug cau mày "Tôi đã bao giờ sai chưa? Dù đã khá lâu, nhưng tôi vẫn nhớ cậu ta. Còn có hai người đi cùng: một nam và một nữ"

"Có lẽ cậu ta nhìn thấy đám cháy nên đến điều tra" Yamato đoán

"Hmph. Tên khốn đó sẽ không nhún tay vào chuyện khác nếu không liên quan đến mình" Naruto lâm bẩm

"Có khả năng cậu ta nghe được vụ việc ở thị trấn, một khi nhận rõ anh trai mình có liên quan liền theo dấu giống chúng ta" Kakashi nói

"Anh có nghĩ cậu ấy biết về Sakura-chan luôn không?"

"Cũng có thể"

"Kakashi" chú chó pug nói tiếp "anh muốn tôi tiếp tục lần theo đường Sasuke không? Có lẽ chúng ta nên theo hướng cậu ta nếu không tìm thấy dấu vết của Sakura"

Anh gật đầu "Nói tôi biết nếu ông tìm thấy được gì" Pakkun gầm gừ trong miệng, rời khỏi nhóm

Cả bốn người đàn ông im lặng khi họ xử lý thông tin mới. Naruto vùi ngón chân dưới đất, nghĩ về người bạn lạc lối và nhờ sự việc này, họ đã gần hơn bao giờ hết để tìm thấy cậu. Kakashi vẫn đứng yên tại chỗ, ngồi xổm với khuỷa tay đặt trên đầu gối. Đôi chân bị che khuất, đôi tay cuộn chặt rồi lại thả lỏng, ẩn đưới dôi mắt một thứ cảm xúc hỗn tạp

Naruto,người không bao giờ che giấu những gì mình nghĩ, quan sát người đội trưởng đầy quan tâm. Cậu muốn nói gì đó, nhưng sự hiện diện của hai người còn lại không cho phép cậu

Yamato ,người luôn biết suy nghĩ, quyết định để hai người chút riêng tư "Tôi sẽ đi giúp Pakkun và những người còn lại. Sai, em đi chứ?'

Anh chàng nghệ sĩ hiểu ý liền gật đầu.Nhặt một mảnh tường vụn ném vào đầu Naruto với nụ cười và nhảy xuống mặt đất. Cậu chàng tóc vàng càu nhau đánh trả, đấm vào tay người đồng đội khi cậu đi ngang qua. Họ nhanh chóng biến mất, để lại Naruto và Kakashi một mình

Naruto ngồi xuống thảm cỏ gần vị Ninja sao chép đang im lặng. "Em chắc chúng ta sẽ tìm ra dấu vết sớm thôi" cậu nói, cố tỏ ra lạc quan. "Ít nhất chúng ta cũng biệt Sakura không kẹt trong đám cháy". Người đàn ông lớn tuổi hơn gật đầu nhẹ khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm xuống nền đất trước mắt. Naruto nhíu mày quan tâm trước người bạn cũng là đội trưởng của mình. "Anh đã nói với em không được nghĩ tiêu cực. Anh cũng không được như vậy"

Kakashi nhìn cậu, nhưng không nói gì. Naruto thở dài. Cậu biết việc này không dễ dàng. "Như anh từng nói; Sakura rất mạnh. Em biết cô ấy có ý nghĩa thế nào với anh và anh lo lắng thế nào, nhưng cô ấy sẽ ổn thôi. Em biết mà"

Kakashi liếc nhìn cậu lần nữa "Sakura rất quan trọng với tất cả"

Naruto đáp trả câu trả lời mập mờ với nụ cười hiểu rõ "Yeah, nhưng em biết đối với anh thì khác. Tin em đi, em hiểu cảm giác của anh. Nếu Akatsuki bắt Hinata đi em cũng phát điên lên"

Kakashi khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Đường chân trời tối đen đầy mây, trời chuẩn bị đổ mưa, nếu họ không sớm tìm ra dấu vết, thì sẽ không cách nào lần ra một khi mưa đổ. "Ta không chắc em có ý gì, Naruto. Chuyện không giống như vậy"

Naruto cảm thấy hơi khó chịu với người đội trưởng cứng đầu "Anh biết rõ em đang nói về cái gì"

Kakashi vẫn không nhìn cậu "Ta hiểu, nhưng em hiểu sai rồi. Sakura và ta không phải, cũng chưa bao giờ từng, có mối quan hệ tình cảm. Không giống như vậy"

"Kakashi" Naruto tức giận quát "Cho dù em không nhìn thấu được. Em biết anh và Sakura-chan không phải mối quan hệ như vậy. Nhưng không có nghĩa anh không yêu cô ấy. Ý em là, chúng ta đều quý cô ấy, nhưng anh yêu cô ấy, và khi có chuyện xảy ra anh không thể che giấu, vậy nên đừng có ngồi đó chơi trò hack não với em. Em đang cố làm một người bạn, chết tiệt"

Kakashi nhìn chằm chằm. Kể từ khi nào Naruto lại nhận thức được rõ như vậy? Anh nhìn xuống đất lần nữa. Phát hiện ra một ngày nào đó cậu sẽ trở thành Hokage, vậy nên thật tốt khi cậu có thể trưởng thành và khôn ngoan ít nhất một lần. Nhưng chết tiệt. Anh thở dài mệt mỏi. "Rõ ràng vậy sao?"

Tên đầu đất mở miệng cười "Chỉ với những người hay thấy hai người gặp nhau thường xuyên. Sai cũng biết. Mẹ kiếp, em nghĩ kể cả Yamato-senpai biết nốt, anh ấy còn không lởn vởn quanh anh nhiều. Em nghĩ người duy nhất không biết là Sakura-chan, có lẽ vì cô ấy bị che mắt bởi ý nghĩ tình động đội. Vì chuyện của Sasuke" cậu kết luận một cách khéo léo

Kakashi im lặng một khoảng. Sau đó, "Ta đã nghĩ em sẽ tức giận"

Naruto bất ngờ. "Tức giận? Sao em lại tức giận? Em nghĩ việc này thật tuyêt! Em biết cả hai người từ rất lâu, thành thật mà nói, cả hai rất hợp nhau" Kakashi phát ra tiếng cười ngắn, ảm đạm. Vẻ mặt Naruto có chút khó hiểu "Sao anh không nói cô ấy biết?"

"Chuyện phức tạp lắm"

"Phức tạp thế nào?"

Kakashi nhìn ra chỗ khác lần nữa. Anh không tính tâm sự loài chim biển về tình yêu và những sắc thái phức tạp của một mối quan hệ. Không phải bây giờ, cũng có thể là không bao giờ "Chỉ là phức tạp thôi"

"Không, không phải vậy, Kakashi. Không ai giỏi trong việc đi tìm hạnh phúc hơn anh. Ngoại trừ Sasuke, chắc vậy. Nhưng mà, đến lúc anh thôi suy nghĩ vớ vẩn đi. Một khi chúng ta cứu Sakura-chan về, tốt nhất anh nên tìm cách nói với cổ"

Kakashi thật không biết nên trả lời thế nào, kể cả nếu muốn. Vẫn đang cố tìm lại giọng nói thì một trong những chú ninken chạy ra khỏi khu rừng. Chúng đã tìm ra thứ gì đó

Hai người đàn ông lập tức đứng dậy nhìn nhau. Không nói lời nào, họ chạy thẳng về phía khu rừng

#

Một lần nữa, khi Sakura thức dậy Itachi đã không còn ở trong phòng. Cô lăn người nhận thấy tấm ga giường nhắn nhúm phía bên kia. Hắn ta thực sự ngủ cạnh cô cả đêm? Cô đoán cũng chả có gì để nghĩ, mặt dù cũng khá nhẹ nhõm khi không phải thức dậy một cách lúng túng nếu hắn năm bên.

Cô nhận thấy khi họ đến đây thì hắn cũng ngừng trò mèo vờn chuột với mình. Cũng không còn gọi 'kunoichi' kể từ lúc cô tranh cãi vì việc tên gọi. Và cô cũng không phàn nàn gì. Thực tế, lý do chính làm cô cảnh giác với việc dùng chung phòng với hắn là vì cô nghĩ hắn sẽ dùng tình huống này để đùa giỡn cô lần nữa. Nhưng cuối cùng không có việc trêu trọc nào xảy ra, không xâm chiếm không gian cá nhân. Có lẽ hắn đã chán, hoặc việc xém nữa hôn cô cũng khiến hắn cảnh giác hơn.

Đây là hiệu tốt, như vậy mọi thứ sẽ không trở nên quá khó xử. Cô lăn người nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà ủ dột, từ từ lấy lại tỉnh táo. Lần nữa, cô không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết tối qua thức trễ thế nào để chữa mắt cho Itachi.Nhớ lại ngày hôm qua, cô thở dài. Cô đã vi phạm vài luật lệ trong thời gian bị bắt giữ, và sửa chữa vũ khí chết người nhất của tộc nhân Uchiha là việc liều mạng nhất. Uchiha Itachi là tội phạm truy nã nguy hiểm nhất ở Konoha, sau khi Orochimaru chết. Nếu có người biết được thỏa thuận giữa họ thì cô chết chắc, và họ sẽ không chấp nhận lý do cô làm vậy vì Uchiha Sasuke- cũng là một bạc nhẫn bị truy nã

Sẽ không phát hiện đâu, cô tự nhủ lần thứ mười lăm. Ngoại trừ những tên Akatsuki, nhưng họ chắc chắn sẽ không nói với người khác. Còn về đồng đội của cô, có thể họ sẽ không đồng tình, nhưng sẽ hiểu cô làm vậy là vì Sasuke. Là vậy đó, nếu cô nói với họ. Thứ sẽ đem đến hàng tá câu hỏi; chuyện gì đang diễn ra trong cô để cô cảm thấy như thế này?

Cô mơ màng tự hỏi bản thân liệu đây có phải trường hợp hiếm hoi khi con tin bị bắt giữ bắt đầu cảm thấy gắn bó, thậm chí là yêu kẻ bắt cóc dù họ bị đối xử tàn nhẫn. Cô rùng mình trước ý nghĩ. Không, chắc chắn là không. Mối quan hệ giữa cô với những người đàn ông bắt giữ mình là sự tôn trọng và thứ gì đó thân thiết kỳ quái, nhưng điều đó không có nghĩa cô gắn bó với họ. Cô từng đọc qua những người mắc hội chứng như vậy luôn xác định gắn kết với kẻ bắt cóc, đứng cạnh và chống đối người giải cứu, và chuyện đó chắc chắn không bao giờ xảy ra với cô. Cô vẫn có ý định quay trở về sau khi mọi chuyện kết thúc, không quan trọng mớ lùm xùm cô đang có với mấy tên tội phạm cấp S giam giữ mình. Cô nhận thức rõ sự nguy hiểm của kẻ thù.

Không cần biết chuyện quái gì đang xảy ra với mình, hạt giống đã gieo xuống đất từ lâu, chỉ là cần thứ gì đó quyết liệt như thế này để bắt đầu đâm chồi.

Sau khi vệ sinh cá nhân buổi sáng, Sakura đi qua phòng đối diện. Deidara và Tobi ngồi trong phòng như mấy tên thiếu niên chán đời. Tobi, người mà cô đoán đã bị ép ngủ trên sàn vì thiếu giường, nằm trong túi ngủ, đọc truyện. Hắn nhiệt tình chào, cô cười nhẹ đáp. Làm thế quái nào hắn có thể đọc dưới ánh sáng mờ  mờ ảo ảo trong khi đeo chiếc mặt nạ ngu ngốc chỉ với một cái lỗ nhỏ là một bí ẩn với cô, nhưng cô lại thích hình ảnh kỳ quái của hắn

Deidara trông hơi trẻ con với đống kunai và dụng cụ sắc bén khác đang trải trên giường. Có vẻ hắn đã chuẩn bị đủ để mài sắc chúng vậy nên cô ngỏ lời muốn giúp. Hắn chỉ có một tấm mài, nhưng nói cô có thể làm nếu muốn. Vậy nên cô lau sắc chúng với miếng dẻ. Gần đây hắn không đánh nhau-không tính với cô, và cũng không dùng vũ khí-vậy nên cô không phải lau vết máu khô hoặc mấy thứ kinh khủng khác

Họ trò chuyện trong khi làm. Tobi thỉnh thoảng nói vào vài câu, nhưng quá mải mê với thứ đang đọc nên không nhập tâm lắm vào câu chuyện. Sakura để ý thấy Deidara rộng lượng hơn với Tobi, Cô đoán hắn không thật sự ghét Tobi, chỉ là không thích xấu hổ trước mặt người khác còn tên đồng đội thì luôn vô ý vô tứ. Con nữa, hắn cũng rất kiêu ngạo và sẽ nổi điên nếu Tobi không chú ý đến hắn. Tên chuyên gia chất nổ nhạy cảm thế đấy

Sakura đặt thanh kunai cuối cùng vào đống kunai đã được Deidara mài sắc, nằm xấp trên giường với đầu ngả trên tay, nhìn hắn làm việc. Sau một hồi trò chuyện cuộc đối thoaiij chuyển sang chủ đề nghệ thuật, mọi lần nói chuyện cùng Deidara đều như vậy. Mặc dù Sakura không biết nhiều lắm về nghệ thuật, nhưng nếu chú tâm cô có thể đưa ra ý kiến và lý thuyết, dường như hắn cũng khá thích nghe vậy nên cô cũng không ngần ngại. Hắn trở nên cực kỳ nhiệt tình khi thảo luận về chủ đề mình yêu thích, nhưng Tobi rõ ràng không cảm thấy vậy vì khi chủ đề được nói đến thì hắn bỏ đi.

Sau một lúc hắn quay lại với đồ ăn trên khay họ cùng nhau ăn trưa trong khi Tobi kể chuyện vui mình vô tình thấy khi ra ngoài. Sau đó Deidara tiếp tục mài vũ khí, Tobi lại đọc manga, còn Sakura nằm trên giường xem cuốn catolo vũ khí tìm thấy dưới chân giường. Họ cứ như vậy giết thời gian, Sakura thỉnh thoảng chỉ ra vài thứ thú vị hay mới mẻ cho hai người bên cạnh nghe, đến khi cảm thấy nhàm chán rồi ngủ thiếp đi

Cô tỉnh dậy sau vài giờ, vẫn nằm trên giường Deidara. Còn Deidara và Tobi thì đã đi mất, Kisame đang ngồi trên chiếc ghế bành đọc cuốn tạp chí cô vừa đọc trước đó. Thật kỳ lạ khi cô liên tục mất cảnh giác trước những người đàn ông nguy hiểm này, nhưng cô biết họ sẽ không làm hại cô. Mỉa mai thay, cô nghĩ mình tin tưởng họ....theo mức độ nào đó.

Thấy cô trở người, tên cá mập nhìn lên trêu cô hẳn rất tận hưởng giấc ngủ bảo dưỡng nhan sắc, rồi bảo Itachi muốn cô trở về phòng khi cô tỉnh giấc. Khi cô tỉnh giấc? Sao họ không kêu cô dậy nếu muốn gì đó? Thật quái lạ khi họ nghĩ cho cô như vậy. Cô ngồi dậy, nói vài lời với Kisame về mấy thứ hay ho ở trang 32, sau đó trở về phòng

Itachi đang ngồi đợi trên ghế bành với chiếc áo choàng mở hờ, tay đặt chéo trước bụng. Giống như hắn đang thiền định, nhưng liền mở mắt khi cô đóng cửa. Hắn hỏi liệu cô sẵn sàng để tiếp tục, cô đáp mình đã sẵn sàng nhưng nếu hắn cứ tiếp tục dùng huyết kế giới hạn khi không cần thiết thì việc cô điều trị như đổ sông đổ biển. Hắn không đáp lại lời trách, nhưng khi hắn nằm xuống giường thì Sharingan đã tắt

Lần này cô không làm việc khuya như tối hôm trước, không muốn tự vắt kiệt sức mình đến độ ngất đi lần nữa. Giống như hôm trước, cô để Itachi thư giãn mắt trong vài phút để cuộc điều trị hiệu quả. Sau vài phút cô nói hắn có thể mở mắt, đôi mắt đen lập tức nhìn quanh, thấy rõ hiệu quả của việc chữa trị. Đôi mắt nhìn lên khuôn mặt Sakura, hắn nhìn chằm chằm như thể lần đầu tiên nhìn thấy cô. Hắn ngồi dậy đi quanh phòng, nhìn mọi thứ như tất cả đều mới mẻ

Sakura nở nụ cười trước ánh nhìn sinh động trong mắt hắn. Cô tự hào về thành quả, bất chấp giọng nói trong đầu thì thầm rằng cô đã trao trả sức mạnh cho một tên quái vật

Sự phấn khích có lẽ không phù hợp trên khuôn mặt Uchiha Itachi, vậy nên cô hài lòng với biểu hiện hơi tươi tỉnh trên nét mặt hắn. Hắn quay người đi đến chỗ cô, đôi mắt ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt nhỏ mà hắn đã không thấy rõ cho đến hiện tại. Cô cảm thấy khá bồn chồn trước ánh mắt chăm chú, toan quay đi thì hắn vươn tay cầm lấy tóc cô, xoắn nó trên đầu ngón tay. Cô biết đây chỉ đơn thuần là tò mò vì hiện tại hắn có thể nhìn rõ từng sợi tóc, mũi kim trong khi trước kia tất cả đều là một vệt mờ,nhưng lại khiến cô cảm thây hai người thật thân mật

Việc này thật nực cười, Itachi không phải tuýp người hay có cử chỉ tình cảm. Nhưng sau đó cô nhớ lại việc hắn ép sát mình vào bàn, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên gò má. Hơi thở nóng bỏng phả lên má cô, nhưng cô không thể ép bản thân quay đi

Ánh mắt Itachi khóa trên cô, tay vẫn vân vê lọn tóc. Mắt thoáng ẩn hiện sự phấn khích xen lẫn chút bối rối, như thể không biết bản thân đang làm gì. Hắn muốn nói gì đó nhưng liền quay đi khi tiếng gõ cửa phát ra

"Vào đi" hắn nói

Kisame bước vào, theo sau là Deidara và Tobi. Sakura cố tỏ ra bình thường hết mức có thể để không ai phát hiện họ vừa làm gì....à thì, chắc là vậy.

"Yo. Chúng tôi tính xuống quầy bar dưới lầu. Ngươi đi không?" tên cá mập hỏi

Không trả lời, Itachi bước về phía cửa. Sakura theo sau hắn. Bốn tên Akatsuki dè dặt nhìn cô. "Gì chứ?" cô hỏi. "Tôi cũng muốn đi"

Kisame nhe răng cười. "Cô đủ tuổi để uống rượu chưa vậy?"

Sakura cau có "Quan trọng gì chứ? Đừng có cứng nhắc như vậy. Tôi đã nói sẽ không bỏ trốn, hay la kêu cứu đâu. Làm như mấy người ở chỗ này sẽ giúp tôi không bằng. Hơn nữa, tôi có quyền uống vài ly sau chuyện mấy tên khốn các anh lôi tôi vào"

Tất cả nhìn Itachi kỳ vọng. Hắn nhìn Sakura, sau đó tỏ ra mình không quan tâm rồi đi xuống lầu

Sakura cười chiến thắng còn Kisame nhe hàm răng sắc nhọn cười. "Được rồi công chúa, không có ai giữ mái tóc hồng xinh đẹp khi cô nôn thốc nôn tháo đâu đấy"

"Ờm anh cũng nhớ mấy lời đó khi tôi làm anh xỉn quắc cần câu"

Kisame cười khẩy, Deidara và Tobi phá lên cười, bốn người họ rời phòng thẳng tiến xuống lầu.

##

Quán bar đông đúc ồn ào. Mặc dù quán trọ chỉ có mười phòng, cái quán rượu nhỏ có vẻ khá nổi tiếng với mấy khu lân cận. Một ban nhạc đi ngang qua vào chơi tối nay.

Họ tìm thây một bàn ở góc tối và 'thuyết phục' mấy tên thô kệch nhường lại. Trước khi chúng rời đi một trong những tên say xỉn trêu chọc Sakura, đưa tay bắt lấy eo cô. Sakura đá ghế trong khi hắn vẫn ngồi trên. Hắn đập mạnh xuống sàn với tiếng thụp lớn, những tên khác trong quán rượu, kể cả bạn bè hắn, khôn ngoan vờ không chú ý khi hắn bò ra lầm bầm gì đó trong miệng

Sau khi đánh chiếm thành công bàn ngồi, họ ngồi xuống, Kisame vẫy tay gọi phục vụ. Hắn cười với Sakura. "Cô luôn thân thiện như vậy với người để ý mình sao?"

Sakura khịt mũi "Tên khốn đó còn may chán vì tôi chưa đánh gãy tay hắn"

Sake được đưa ra và họ bắt đầu uống. Liên tục. Mấy tên này tửu lượng quả không tồi, Sakura thì bắt đầu tận hưởng, cười nhạo về những điều vô lý từng xảy ra trong cuộc đời một shinobi. Tobi có tửu lượng kém nhất, sau một giờ hắn bất tỉnh ngay trên bàn rượu, ngáy to. Deidara liên tục đánh lên đầu hắn kêu dậy nhưng vô ích, tiếng ngáy vẫn không ngừng.

Sakura vui vẻ trong cuộc thi uống rượu với Kisame. Dễ dàng xuống ly cùng với hắn, cuối cùng bắt đầu vượt qua hắn. Itachi cười khẩy, biết rõ cô đang làm gì. Còn Kisame vẫn chưa nhìn ra, làm cô thêm thích thú. Là một y nhẫn, cô dễ dàng tăng tốc độ chuyển hóa và chức năng gan của mình, nhanh chóng tiêu thụ chất cồn. Dù vậy tên cá mập làm cô tiêu thụ một lượng lớn sake trong thời gian ngắn khiến cô không đủ thời gian đốt hết chất cồn để tránh choáng váng. Cô gần như say giống Kisame, người đang lắc lư trên ghế

Deidara và Itachi không uống nhiều lắm, tên tóc vàng nhìn trông tệ hơn Uchiha nhiều. "Cô nhỏ bé tẹo!" hắn kêu lên "Thế quái nào có thể uống nhiều như vậy mà không bất tỉnh trên sàn,hm?"

"Luyện tập" Cô nốc thêm một ly với ánh mắt tự mãn nhìn Kisame. Người cô nóng rực, mặt đỏ bừng, đầu lâng lâng. Ban nhạc chuyển sang bài mới, một bản nhạc dân gian có nguồn gốc văn hóa từ bộ lạc họ. Nhịp điệu kỳ lạ chảy trong mạch máu đang tê rần, cô sớm nhận ra mình đang lắc lư theo nhịp điều. Cô nhắm mắt cảm nhận giai điệu không chú ý đền những người quanh bàn. Sau một lúc cô đứng dậy chệnh choạng đi về phía ban nhạc

"Cô đi đâu vậy?" Kisame lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn theo cử động quá nhanh của cô

"Chả đi đâu cả" cô đáp, tiếp tục đi về phía trung tâm, một nơi tạm gọi là sàn nhảy. Mấy tên khách quen đang nhảy say sưa với mấy cô nàng phục vụ, còn Sakura đang tạo không gian riêng cho mình. Cô lắc hông theo điệu nhạc. Vài tên đàn ông nhìn cô thèm khác, dù không ai dám tiếp cận sau khi thấy việc cô làm với tên sàm sỡ khi trước. Chưa kể đến bầu không khí đe dọa ập đến từ bàn trong góc. Bất kỳ ai tiếp cận nhảy cùng kunoichi sẽ chết tức khắc trước khi tiếp cận được 5 feet.

Sakura lắc lư cơ thể nhỏ bé với giai điệu, đầu thỉnh thoảng lắc lư sang một bên, hông xoay tròn. Cô liếc nhìn về hướng bàn mình nhìn thấy Kisame cuối cùng cũng chịu thua ngả ngửa ngồi trên ghế. Deidara và Itachi thì cẩn thận nhìn cô, đảm bảo cô không bỏ chạy. Cô quá say để cảm nhận sự chú ý từ họ, ánh mắt thư một con thú đang rình mồi, hay là vì sự thật cô thích được chú ý, cô quay lưng lần nữa, mặc cho cơ thể lắc lư theo điệu nhạc

Bài hát kết thúc Sakura tiến thẳng về chỗ ngồi, nhận thức họ hai người đàn ông đang nhìn mình từ trong góc tối. Cô biết rõ luồng ham muốn đen tối mãnh mẽ vồ ập từ bàn họ đó là lý do duy nhất họ không nhào vào cô. Cô không quen lắm với cảm giác hấp dẫn và thu hút sự chú ý của đàn ông. Sự khác biệt này thường giành cho cô bạn tóc vàng. Cô cố gắng đi vững từng bước đến ghế và ngồi xuống như thể tỉnh táo

Itachi cùng Deidara vẫn nhìn cô, cậu chàng tóc vàng ranh mãnh nhếch mép cười "Vui chứ?"

"Mmhm" cô ậm ừ, Kisame đã bất tỉnh nhân sự còn cô với tay nốc nguyên chai sake trên bàn. Deidara cười khùng khục và cả ba bắt đầu cuộc trò chuyện khác. Toàn bộ thời gian còn lại cô đều ngồi yên tại bàn, mắt Itachi chưa một giây rời khỏi cô làm cô cảm nhận được sự mãnh liệt từ hắn dù có cố lờ đi. Cô rời bàn đi ngủ sau khi uống giọt sake cuối cùng trong chai, họ không nói gì thêm chỉ đưa mắt nhìn theo sau.

#

Sakura cẩn thận bước lên cầu thang qua hành lang tối hướng thẳng về phía phòng tắm. Cô khóa cửa, mở vòi nước, tạt dòng nước lạnh vào khuôn mặt đỏ bừng nhằm tỉnh táo trở lại.Cô chống tay lên thành bồn đứng đó trong vài phút, lấy lại tỉnh táo. Cô đã thắng Kisame, thật tệ là họ không cá cược gì hay ho. Mặt khác, không thể tin được cô vừa quyến rũ hai tên Akatsuki! Dù chỉ nhảy một mình. Cô hi vọng sẽ không phải hối hần vì hành động bất cẩn

Cô không biết mình lên đây bao lâu.Mặc dù vẫn còn hơi chóng mặt nhưng đã cảm thấy dễ chịu hơn, cô rời phòng vệ sinh rẽ vào góc tối để về phòng thì một bóng đen xuất hiện trước mặt. Cô lập tức nhận ra ai, liền nhìn lên đôi mắt đen tuyền đã theo dấu cô từ dưới lầu. Cô rợn da gà. Hắn đứng rất gần, gần đến mức cô ngửi thấy được mùi sake từ hơi thở của hắn. Cô nhắm chặt mắt cảm nhận sự gần gũi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô thấy cơ thể mình áp sát vách tường.

Itachi ôm lấy eo trói cô vào cơ thể hắn. Cô thở gấp khi bàn tay hắn trượt bên người. Hắn nghiêng người gần hơn, những lọn tóc đen phớt qua tai cô. Cô đưa tay đẩy lồng ngực rắn chắc, nhưng toàn bộ ý nghĩ đẩy hắn ra đều bị thổi bay khi hắn đưa mặt vào sâu hõm cổ cô.

Những ngón tay nắm chặt áo hắn. "Itachi...." Cô thì thào, khó khăn thốt nên lời. Những sợi râu mới chớm trên cằm chạm lên cổ làm cô rợn người.

Hắn ép người vào cô, tay quấn quanh cơ thể. Đỉnh mũi phớt trên làn da trắng, đôi môi mập mờ men theo đường man tai. "Là cô bắt đầu trước, Sakura" hắn nhẹ lẩm bẩm

Cái cách hắn gọi tên cô khiến cô rùng mình, Itachi nhận ra, cô cảm nhận được môi hắn cong lên bên tai mình. Là cô bắt đầu trước. Là cô quyến rũ trước nên không có gì ngạc nhiên khi hành động khiêu gợi có tác dụng- thậm chí đối với người đàn ông máu lạnh nhất như Itachi. Dù biết mình nên kháng cự, nhưng cô không thể nghĩ gì hơn ngoài những ý nghĩ dâm dục dần hình thành bên trong. Tay cô nắm chặt lấy áo hắn, không ngăn được tiếng thở hắc khi hắn ngậm vành tai, mút nhẹ. Đầu cô ngửa ra sau khi môi hắn hôn lên điểm nhảy cảm dưới dái tai. Không chút suy nghĩ, cô đưa tay lên vai hắn, những ngón tay thon mảnh luồn qua mái tóc dài sau cổ và kéo lấy. Hắn thở hổn hển thầm gầm nhẹ đưa tay ôm lấy một bên cổ cô khi miệng hắn dần trượt xuống phía bên kia, cắn mút trên đường đi.

Đầu óc dần trở nên mụ mị, cô nghĩ về nơi họ đang đứng và việc mình đang làm với ai. Tay cô trượt xuống ngực Itachi, nhưng vẫn bất lực không thể đẩy hắn ra. "Itachi" cô thì thào lần nữa, không chắc giọng mình là muốn thêm hay kháng cự. "Itachi...chúng ta....chúng ta không thể". Cơ thể cô càng thêm khao khát từng cái chạm từ hắn, nhưng tâm trí thì thầm rằng điều này là sai. Sai thời điểm, sai chỗ và chắc chắn là sai người.

"Mm" hắn lẩm bẩm "sao lại không?" Miệng hắn tiếp tục lang thang trên chiếc cổ mềm mại và hắn bắn đầu chuyển sang phía còn lại.

Vì anh là anh, còn tôi là tôi! Lương tâm cô kêu lên. Cô gần như đánh mất lý trí khi hắn nhẹ nhàng cắn xuống điểm nhạy cảm. "Vì anh đang say" giọng cô khàn khàn

Hắn thầm cười "Cô thực sự nghĩ vậy sao?" Ngón tay bắt đầu lượn lờ dưới mép áo cô.

Tất nhiên hắn vẫn tỉnh, vì Itachi sẽ không cho phép bản thân sơ hở trước kẻ khác, đặt biệt là kẻ lạ. Sự việc càng lúc càng trở nên khó khăn. Nếu như hắn dừng lại! Và cả cái đó nữa. Ôi chúa ơi. "Bởi vì....tôi say rồi" cô cố gắng lần nữa

Cô gần như mất khả năng thở chứ nói gì đến suy nghĩ, cơ thể vô thức ép sát hơn vào hắn khi bàn tay ấm áp di chuyển lên làn da trần dưới áo. Môi hắn chuyển dần hơn đến gần môi cô. Hắn chuẩn bị hôn cô và cô đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, bỏ cuộc. Nếu cô không dừng việc này lại....cô sẽ xuôi theo mọi thứ

"Itachi...." Cơ thể cô từ chối nghe theo lý trí "Làm ơn đi...không phải thế này" cô thở hổn hển, quá trễ để ngăn lại lời nói

Itachi cũng nhận ra, miệng hắn ngừng khám phá khi chạm đến khóe môi cô. Hắn nhẹ nhàng lùi lại nhìn vào mắt cô, đôi môi ma mị nhếch lên "Không phải thế này?" giọng hắn thô ráp lặp lại. Cái nhếch mép sâu hơn "Vậy phải như thế nào, Sakura?"

Đã quá trễ để phủ nhận, cô nhắm mắt và chờ đợi. Sau một lúc hắn chậm trượt tay khỏi áo cô, đôi tay cố ý trượt nhẹ trên đường con chiếc eo thon gọn. Cô vẫn không thể mở mắt nhìn vào đôi đồng tử đen tuyền có thể dễ dàng khiến cô gục ngã, nhưng ngay khi cô cảm thấy cơ thể hắn rời đi, tay cô buông xuống. Khi cô mở mắt, hắn đã biến mất nơi phía cuối hành lang tối đen

Sakura vội chạy về phòng chui vào giường, đầu cô quay vòng không đơn giản vì rượu. Chuyện quái gì mới xảy ra? Cô vừa hôn hít với Uchiha Itachi ở hành lang, không những không ghét mà còn rất tận hưởng. Cô khao khát nhiều hơn thế, cô không thể chối bỏ việc này, dù với bản thân hay hắn ta. Cô phải làm gì đây?

Sakura hi vọng trong tuyệt vọng tối nay hắn sẽ không về phòng. Cô không sợ việc hắn có thể làm mà là việc bản thân sẽ không ngăn hắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro