Chương 3: Đừng động đến người của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, cả đội có trận đấu, và trùng hợp làm sao, trận thứ hai ngày hôm đó có GenG. Han Wang Ho lúc bước vào phòng chờ đã níu lấy tay áo của Park Do Hyeon, ra dáng đội trưởng dặn dò:

"Đừng gây chuyện."

Park Do Hyeon rất ngứa mắt mỗi khi anh dùng loại giọng điệu bề trên này để nói chuyện với mình, nhưng đằng trước họ còn có huấn luyện viên, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là trả đũa bằng lời nói:

"Trong mắt anh, em hay gây chuyện vậy sao?"

Han Wang Ho nghĩ hai người dù sao cũng đang là người yêu, không thể khắc khẩu ở nơi đông đúc như thế này được, nên chỉ có thể im lặng xách ba lô vào phòng chờ. Park Do Hyeon không nhận được câu trả lời, tâm trạng trùng xuống, lúc lướt qua người Han Wang Ho, móc khóa gấu bông tựa như cũng đang nhe nanh múa vuốt với anh.

Huấn luyện viên cũng chẳng hiểu tại sao từ bê bối ngoại tình bây giờ lại biến thành yêu đương cùng đội, thế nhưng thái độ chuyên nghiệp của cả Park Do Hyeon và Han Wang Ho khiến anh ta yên tâm hơn rất nhiều, chỉ dặn dò qua loa rồi quay sang tâm sự với Choi Hyeon Joon. So với hai người kia, một Choi Hyeon Joon sống tình cảm lại còn đang ốm cần người hỏi han hơn nhiều.

Han Wang Ho chọn bừa một cái ghế để ngồi xuống, Park Do Hyeon cũng không muốn sự ghen tỵ của bản thân làm ảnh hưởng đến kết quả thi đấu, cho nên ngồi cách rất xa anh đội trưởng. Bây giờ mới là đầu xuân, dù có điều hòa thì cả đội vẫn đều mặc áo khoác, mà Choi Hyeon Joon còn phải bọc thêm một lớp áo lông bên ngoài mới được các chị staff phê chuẩn cho đi ra ngoài. Park Do Hyeon cũng không ngoại lệ, thế nhưng khi hắn vươn tay với lấy hộp bỏng ngô trên bàn, tay áo cuộn lên để lộ cổ tay trống không khiến hắn kinh ngạc.

Vòng tay của hắn đâu?

Gần như ngay lập tức, Park Do Hyeon đứng dậy xin phép huấn luyện viên sau đó vội vã rời khỏi phòng chờ, trong lòng âm thầm cầu nguyện bản thân sẽ tìm lại được sợi dây duy nhất liên kết giữa hắn với Han Wang Ho. Nhưng trời không chiều lòng người, đã sắp đến giờ thi đấu, nhưng Park Do Hyeon vẫn chưa tìm thấy sợi dây màu tím đó đâu cả. Nó quá nhỏ bé, quá mỏng manh, quá dễ đánh mất, nhưng Park Do Hyeon tuyệt đối không muốn mất đi và lúc này.

Ít nhất, cũng phải một năm nữa, hắn còn muốn được đeo vòng tay một năm nữa...

"Sao mà hốt hoảng thế? Tìm cái này sao?"

Park Do Hyeon quay đầu nhìn, trông thấy năm người đội GenG đang đi về phía mình. Người vừa nói chuyện với hắn chính là Son Si Woo, và tay anh đang cầm chiếc vòng tay quen thuộc. Niềm vui bất ngờ ập đến khiến Park Do Hyeon không khống chế nổi biểu cảm, nụ cười ngu ngốc cứ như vậy xuất hiện trước mắt GenG, là một nụ cười ngu ngốc thật sự chứ không phải giả vờ. Hắn gần như không chờ được mà lao đến, ngón tay thon dài nhận lại đồ của mình, thậm chí hắn còn hạnh phúc đến mức muốn giang tay ôm người anh trai thân thiết một cái.

Thế nhưng, tay hắn mới chỉ kịp nhấc lên đã bị giữ lại ngay lập tức, Park Do Hyeon trông thấy, Han Wang Ho đang thở hồng hộc bên cạnh mình, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, mà bàn tay nhỏ bé của anh thì siết chặt cổ tay hắn, giọng nói anh không cao không thấp, hiển nhiên đã giận.

"Đừng chạm vào cậu ấy!"

Cũng không biết, anh đang nói Park Do Hyeon đừng chạm vào Son Si Woo, hay muốn nói Son Si Woo đừng chạm vào Park Do Hyeon, hoặc cũng có thể là đang cảnh cáo Park Do Hyeon không được phép động tới Jeong Ji Hoon. Park Do Hyeon liếm răng nanh, cảm thấy phong độ hôm nay của mình nhất định sẽ bị lửa giận ảnh hưởng.

Vốn là khi Park Do Hyeon vươn tay, Jeong Ji Hoon đã tiến lên một bước giấu Son Si Woo ra sau lưng, gương mặt bầu bĩnh thể hiện rõ sự bất mãn của bản thân, nhưng Han Wang Ho vừa xuất hiện cậu đã nở một nụ cười tươi chào đón anh, bàn tay đang nắm tay Son Si Woo cũng buông ra để đặt lên đầu anh xoa xoa. Cậu hào hứng nói:

"Em cố tình đi sớm để chúc anh thắng lợi đó!"

Han Wang Ho cũng nở nụ cười, nói:

"Được, anh nhất định sẽ thắng! Sắp đến giờ rồi, anh đi trước nhé!"

Nói xong, không để cho Park Do Hyeon có bất kỳ cơ hội lên tiếng nào, anh siết lấy cổ tay hắn lôi đi. Trong khi đó, tầm mắt Park Do Hyeon chỉ tập trung vào đỉnh đầu Han Wang Ho, vào vị trí mà Jeong Ji Hoon vừa mới vuốt ve. Hắn nghiến răng, trước khi khuất bóng còn cố ngoái đầu nhìn đồng đội cũ một cái, ánh mắt như muốn giết người.

Trùng hợp làm sao, Jeong Ji Hoon cũng trả lại cho hắn một ánh mắt y hệt, khí thế không hề thua kém.

Đừng động vào người của tao, Jeong Ji Hoon.

Đừng chạm vào người của em, Park Do Hyeon.

Park Do Hyeon tức giận, người khổ nhất chỉ có đội bạn. Hắn mặc kệ lời đội trưởng nói, đồng thời cũng bỏ lại hỗ trợ tự mình sinh tồn, một mình một ngựa lao lên rất cao bắn tan nát đội hình đối thủ. Theo lẽ hiển nhiên, POG cả hai ván game đều thuộc về xạ thủ, hắn điều chỉnh tâm trạng một chút rồi đi về chỗ MC nữ đang đứng.

Theo như lời fan nhận xét, Park Do Hyeon rất phù hợp với hình mẫu lý tưởng của hội chị em. Hắn cao, có vai rộng, hài hước nhưng cũng biết săn sóc, kỹ năng chơi game thượng thừa và gương mặt vừa đủ dùng. Khi hắn đeo lên tấm mặt nạ quen thuộc, rồi bước từng bước về phía MC, có fan nữ nào chưa từng ảo tưởng hắn cũng sẽ bước về phía mình trong lễ đường như thế? Thậm chí, đến chính Han Wang Ho cũng từng nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ được trải nghiệm cảm giác ấy.

Sau một vài câu hỏi thủ tục, MC nữ đột nhiên bật cười một tiếng đầy ẩn ý, tiếp đó nhẹ giọng hỏi:

"Tôi có thể hỏi một câu khá cảm tính không?"

"Chị cứ nói đi ạ!"

Han Wang Ho đỡ trán, cảnh tượng này mới quen thuộc làm sao. MC nữ cười khúc khích một tràng rồi mới hỏi:

"Được chiến đấu bên cạnh người yêu, tuyển thủ Viper cảm thấy thế nào ạ? Có khác những trận đấu khác không?"

Park Do Hyeon vẫn chưa tan cơn giận, nhưng cứ nghĩ đến cảnh cả Han Wang Ho và Jeong Ji Hoon đang xem cảnh này, thế là hắn bắt đầu đắn đo xem nên trả lời như thế nào mới đủ thể hiện việc hắn và anh yêu đang cực kỳ hạnh phúc. Park Do Hyeon cúi đầu cười mỉm, sau đó lúc ngẩng đầu lên thì đã vào vai một cậu trai đang yêu vô cùng hoàn hảo. Hắn nhìn thẳng vào camera, nói:

"Bởi vì anh Wang Ho rất chuyên nghiệp cho nên em thấy cũng không có gì khác biệt với những ván game trước kia. Chỉ là hiện tại, khi cả đội có được chiến thắng, em chỉ thấy vị trí ngồi của rừng và xạ thủ có hơi xa nên không thể ôm anh ấy ăn mừng. Khá là buồn ạ!"

"Biết có ngày này hồi xưa mình đã chọn đường trên hoặc đường giữa, có phải là loại cảm giác này không?"

Park Do Hyeon à một tiếng kéo dài, sau đó gật đầu:

"Đúng thế! Đáng lẽ em nên đánh cánh trên mới phải!"

Buổi phỏng vấn rất nhanh đã được fan cắt ghép ra đăng lên mạng, Park Do Hyeon không ngần ngại tải cả video về rồi gửi cho Jeong Ji Hoon dằn mặt. Jeong Ji Hoon không trả lời tin nhắn của hắn, hắn nghiễm nhiên coi như thắng được một lần.

Khi Park Do Hyeon mở cửa phòng nghỉ và bước vào, hắn lập tức tìm kiếm Han Wang Ho, muốn nhìn phản ứng của anh, thế nhưng thứ hắn nhận lại được chỉ là một cái gáy trắng nõn nà. Về việc hai ông anh nhà mình đột nhiên hẹn hò, Kim Geon Woo là người vui vẻ nhất, thi thoảng sẽ quấn lấy Han Wang Ho hỏi họ bắt đầu từ khi nào, thậm chí còn nghĩ đến cả bộ vest mình sẽ mặc khi đi ăn cưới. Cho nên, khi Park Do Hyeon công khai thể hiện tình cảm, ngoại trừ huấn luyện viên và Han Wang Ho cùng Choi Hyeon Joon đã biết sự thật ra, nhóc út chính là người nhiệt tình nhất. Nó bám lấy cánh tay Park Do Hyeon, hỏi:

"Anh có muốn thử học chơi mid không?"

Park Do Hyeon đẩy thằng bé ra, nửa đùa nửa thật:

Đợi đến meta hai xạ thủ, chúng ta có thể thử đổi vị trí!"

Kim Geon Woo cười khoái chí, bắt đầu luyên tha luyên thuyên về việc sẽ chơi xạ thủ nào, sẽ phối hợp với Yoo Hwan Joong ra làm sao.

Choi Hyeon Joon ho khù khụ, chen vào giữa lúc em út nói chuyện:

"Em mệt quá, mình về được chưa ạ?"

Trước khi đi ngủ, Han Wang Ho nhìn xạ thủ đang lướt điện thoại ở giường đối diện, nói:

"Anh đã nói đừng gây chuyện, phải không Do Hyeon?"

Park Do Hyeon không quan tâm đến anh lắm, thờ ơ đáp lại:

"Em không gây chuyện."

"Em tìm gặp Si Woo ngay trước mặt Ji Hoon, đó không phải gây chuyện sao? Em mặc kệ đồng đội mà lao lên, đó không phải là gây chuyện sao? Do Hyeon à, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đừng làm ra những việc sẽ khiến bản thân hối hận."

Park Do Hyeon giận dữ nhưng lại không tìm được chỗ xả, chỉ có thể bực bội ném điện thoại xuống nệm. Hắn không muốn để ý đến những gì mà Han Wang Ho vừa nói, bởi vì hắn biết, nếu như hiện tại hắn lên tiếng thì bọn họ nhất định sẽ lại lâm vào một trận tranh cãi mới, mà bao giờ cũng lấy kết cục lên giường để giải quyết. Có điều, hình ảnh Jeong Ji Hoon xoa đầu Han Wang Ho cứ như bị quỷ ám mà liên tục xuất hiện trước mắt Park Do Hyeon, cuối cùng hắn cũng bùng nổ.

"Nếu anh đã quan tâm đến bọn họ như thế, vì sao lại đến HLE làm gì?"

Han Wang Ho ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Park Do Hyeon. Ngay lúc vừa nói xong, hắn đã cực kỳ hối hận, chuyện chuyển nhượng năm ngoái luôn là cái gai ghim trong lòng Han Wang Ho, hắn không nên lôi chuyện này ra để tổn thương anh. Thế là Park Do Hyeon mềm lòng, tiến đến ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia, âu yếm hôn lên tóc anh. Han Wang Ho mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, chỉ là xen lẫn giữa những rung động dù có cố gắng cũng chẳng thể lờ đi kia là mùi máu tanh.

Nếu như nói đến việc tổn thương người khác bằng lời nói, Han Wang Ho có thể tự tin nói rằng anh chưa từng thua ai, anh thừa biết Park Do Hyeon không muốn nghe thấy điều gì nhất.

"Em có biết vì sao lại là Ji Hoon chứ không phải em không? Bởi vì cậu ấy sẽ nũng nịu, sẽ hờn dỗi, sẽ khóc lóc ăn vạ, và không một ai có thể từ chối cậu ấy cả."

Lần này, bọn họ không dùng tình dục để kết thúc cãi vã nữa.

Park Do Hyeon sau khi nghe thấy câu nói kia đã lập tức buông Han Wang Ho ra và trở về giường của mình, đeo tai nghe lên bình tĩnh lướt điện thoại tiếp. Hắn làm mọi thứ quá trôi chảy, quá tự nhiên, thế nhưng Han Wang Ho biết, anh đã băm vằm trái tim hắn thành trăm nghìn mảnh rồi. Chẳng phải muốn tổn thương lẫn nhau sao? Anh chưa từng sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro