thế thì người còn tìm gì nơi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Như anh thấy đấy, em cũng có phải kẻ chung tình gì đâu anh ơi? Dù anh có thương em bao lâu hay thương em mãi thì tình em sẽ vẫn vậy. Em không đau mà cũng chẳng dám buồn anh ạ. Vì tình yêu với em thế là đủ rồi.

Kể cả anh có hy sinh hơn nữa vì em, thì em cũng chảng đền đáp nổi anh điều gì. Vì em không xứng. Em cho rằng mình không xứng đáng nhận được sự hi sinh ấy của anh. Trong khi, còn có người cứ mãi một lòng một dạ chờ anh?

Tính đến tính lui, thì vẫn là em không xứng anh ạ.

Không phải hiện tại, nhưng có thể, có thể thôi anh ạ, rằng em của một ngày mai sau, sẽ úa tàn, mệt nhoài, tan hoang, xơ xác và đánh mất chính mình.

Nhanh thôi, sẽ đến một ngày, em đánh mất chính ước mơ và lẽ sống của chính mình, ngày ngày trốn trong tấm chăn dày cộm chạy trốn khỏi cuộc đời.

Sẽ có một ngày như thế, một ngày em đau đến chết đi nhưng chẳng thể chết được. Em sẽ loay hoay giữa ranh giới của nhung nhớ và lãng quên rồi bỏ mặc mình lạc lối.

Vậy nên là, anh đừng có lo cho em làm chi cho mệt anh ơi, em vốn dĩ chẳng phải kẻ thích hợp với anh. Em cứ giấu hoài giấu mãi những u ám đen tối trong hồn em, chôn sâu căm giận hờn ghen lại một điểm rồi phủ kín một lớp màng khói lên trên. Em biết, rằng là dù em có nói gì đi chăng nữa, anh vẫn sẽ bênh em thôi, nhưng như vậy thì thật khổ cho anh quá.

Đến giờ này rồi mà em vẫn còn thương Điền Dã cơ mà?

Có biết đâu thời gian, thứ tàn phá cái đẹp, là thứ đẹp nhất mà chúng ta từng có.

Em đã thương nhớ anh ấy như thế, đã sẵn sàng chờ anh ấy cho tới khi hoá đá, sẵn sàng đợi cậu dù có bao lâu đi chăng nữa. Nhưng thật sự, thương nhau bao nhiêu, tay em vô lực vẫn chẳng giữ nổi người thương ở lại bên mình. Điền Dã bước chân ra khỏi đời em, mang theo nước mắt, cả nụ cười, thứ mà những kí ức trắng vẹn nguyên hay tình yêu nồng đậm này cũng chẳng giữ lại được.

Điền Dã bảo em rằng, chúng mình chẳng mất đi gì cả, có chăng thì cũng chỉ là mấy giọt tình nguội rớt nơi bờ sông đêm trăng lạnh.

Điền Dã nghĩ thế, vì đến cậu có thương em đâu?

Đến cuối cùng, em vẫn chẳng thoả được lòng em, Điền Dã vẫn chẳng thương em dù đã qua bao tháng năm như thế.

Sẽ có ngày em buông tay người ấy và cả ký ức cũ, vùi lấp tim em dưới hàng ngàn lớp cỏ, đợi tình mục rữa điêu tàn, em sẽ lại là em, chỉ là không còn thương người nữa.

Em cứ mải mê giam hãm hồn em dưới tận cùng bóng tối, đau thương và dằn vặt. Vì giờ thì chẳng có ngữ nào còn cứu nổi em nữa, trừ mấy lời ngọt ngào của Han Wangho.

Thế thì người, còn tìm gì nơi em?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro