3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó, câu trả lời cho Park Do-hyeon chính là cơn gò chuyển dạ của Han Wang-ho, anh chợt thấy những cơn đau bất chợt, anh vội vàng níu lấy cánh tay đang đỡ bụng Han Wang-ho của Park Do-hyeon, anh lên tiếng "Gọi bác sĩ cho anh đi Do-hyeon, còn chuyện đó anh sẽ trả lời em sau."

Sau đó, hắn hớt hải chạy đi gọi bác sĩ và ekip để chuẩn bị phẫu thuật cũng như liên lạc với hai bên phụ huynh để họ hay tin.

Trải qua 4 tiếng phẫu thuật, bé gái đầu lòng của Han Wang-ho và Park Do-hyeon cũng thuận lợi đến cùng họ, may mắn thay bé hạ sinh đủ ngày đủ tháng, Han Wang-ho còn được gia đình chăm sóc kĩ càng, bác sĩ theo dõi sát sao mà chính bản thân anh cũng rất ý thức nên bé phát triển rất tốt.

Riêng phần anh, vì tính chất của buổi phẫu thuật khá phức tạp nên anh đang trong quá trình hôn mê bởi thuốc mê, bác sĩ dự tính sẽ tỉnh vào tầm 1-2 tiếng nữa. Em bé được y tá tắm rửa cũng như cho bé ăn sữa vì phụ sản là nam không có tuyến sữa, Park Do-hyeon giao việc chăm sóc bé cho hai bên phụ huynh để ngồi trực cạnh bên Han Wang-ho.

Thú thật mà nói, nếu hắn có ở cạnh con thì cũng chẳng biết làm gì hơn, vì lịch trình thi đấu quá kín nên hắn không có tí thời gian rảnh nào để tham gia các lớp thai sản, chăm sóc trẻ sơ sinh.

Thêm nữa, Park Do-hyeon thực sự rất lo lắng cho Han Wang-ho, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh là lòng hắn như lửa đốt.

"Liệu có gặp bất trắc gì mà bác sĩ không nhận ra không? Liệu anh có tỉnh lại không?" Park Do-hyeon thầm nghĩ, tuy bác sĩ là người thân cũng như là bác sĩ phụ sản có tiếng của khu vực, nhưng vì giữ bí mật nên không thể thực hiện ca phẫu thuật tại các bệnh viện tuyến đầu thành phố, nên hắn có chút bất an.

Hắn cứ thế ngồi cạnh anh, lau mặt, lau tay chân cho anh, nhìn đôi môi thiếu đi huyết sắc của anh mà hắn cảm thấy có lỗi vô cùng cực.

Sau 2 tiếng thì thuốc mê cũng bắt đầu hết tác dụng, Han Wang-ho cựa quậy, anh thều thào gọi hắn đỡ anh dậy để uống nước. Do tác dụng của thuốc mà tay chân anh vô lực, Park Do-hyeon chủ động đút nước cho anh. Nhìn khuôn mặt rầu rĩ của hắn anh buồn cười đến tỉnh cả thuốc, anh lên tiếng.

"Nè nhóc, không phải anh nói sẽ tỉnh hay sao? Khuôn mặt đó là sao hả?"

"Đây là lần thứ hai Wang-ho hyung, em không còn là tên nhóc nữa, em là ba của con anh." hắn trả lời.

"Rồi rồi biết rồi 'ba nó ơi', rồi con bé đâu, cho anh xem con, xấu hay đẹp vậy, anh hy vọng nó giống mình, mặc dù em cũng đẹp trai đó nhưng mà anh mới là người mang nó 9 tháng hơn mà." anh thều thào hỏi hắn.

Park Do-hyeon đứng lên định hướng ra cửa để đem em bé vào, nhưng hắn khựng lại rồi chần chừ, một khoảng lặng, rồi hắn hỏi, "Bây giờ anh cho em câu trả lời được chưa?"

"Thú thật với anh, hồi nãy em bế con rồi, em thấy kì diệu lắm, em không tin được là con bé được tạo ra bởi em và anh, sự kì diệu đó thôi thúc em nghĩ nhiều hơn về mối quan hệ giữa chúng mình, em muốn biết anh xem em là gì."

"Anh Wang-ho cũng đừng áp lực, em sẽ không ép buộc anh xem em là chồng gì đó của anh, em hoàn toàn hiểu... rằng kết quả của chúng ta là từ tai nạn đêm đó, em không ép buộc, không yêu cầu, cũng không trách móc."

"Em chỉ mong anh cho em một câu trả lời... được không anh?" hắn nói mà không quay đầu lại nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Han Wang-ho im lặng, anh cầm chặt chiếc chăn đang phủ trên người mình, anh hít đều rồi nói, "Anh và Do-hyeon biết nhau chưa đủ lâu để hiểu được nhau, thậm chí nếu không vì chuyện này, anh nghĩ anh và em vẫn mãi là những người đồng nghiệp lướt qua đời nhau."

"Bản thân anh, anh cũng hiểu mọi chuyện đều là do lầm lỡ, nên anh hoàn toàn không trách Do-hyeon đâu nhé."

"Nhưng anh cũng muốn làm rõ với em điều này, anh nghĩ anh còn quá trẻ để bị trói buộc trong một mối quan hệ. Trước đây, anh có đã từng nghĩ chắc không bao giờ anh kết hôn đâu, trừ khi cưới chạy bầu."

"Nhưng giờ thậm chí con anh cũng đã ra đời luôn rồi, bỏ qua những trách nhiệm, anh lại nghĩ, anh không thể đồng hành hết quãng đời này với người mà anh không hiểu và chưa thấu cảm được. Cái danh xưng 'bạn đời' nó quá nặng với anh Do-hyeon à."

"Anh cảm thấy bản thân mình rất tồi tệ khi nói ra những lời trên, nhưng mong Do-hyeon hiểu cho anh, và anh cũng muốn nói là khoảng thời gian vừa rồi anh rất biết ơn Do-hyeon vì em đã đồng hành cùng anh. Khoảng thời gian tiếp theo, nếu em chọn tiếp tục đồng hành cùng anh để nuôi dạy bé con thì anh vẫn luôn chào đón Do-hyeon với tư cách là đồng-phụ-huynh của bé con."

"Do-hyeon... thấy sao hả?" anh ngập ngừng rồi nói tiếp "đương nhiên anh cũng không ràng buộc Do-hyeon phải giữ nguyên trạng thái vì anh và con, em có thể đi con đường của em, em có thể hẹn hò và kết hôn với bất kì ai và em muốn-"

"Được thôi-" hắn lạnh lùng cắt lời anh, "em đồng ý, em sẽ là đồng-phụ-huynh của con với anh."

"Cảm ơn anh vì câu trả lời." dứt câu hắn dứt khoát bước ra khỏi phòng.

Sau đó chính là khoảng thời gian 5 năm cả hai nuôi dạy Mi-ae (bao gồm rất nhiều sự giúp sức từ hai bên gia đình nội ngoại). Vì tính chất công việc, cả hai không được ở bên cạnh con nhiều, Park Do-hyeon thậm chí còn có hai năm đến xứ khác để tìm vinh quang cho sự nghiệp của mình. Ngày hắn đăng quang chức vô địch tại Iceland, ở đâu đó xung quanh khán đài rộng lớn, Han Wang-ho và Mi-ae đã đứng ở đó cổ vũ cho hắn.

Cả hai sắp xếp thời gian cặn kẽ để thay phiên nhau chăm con, nhưng cũng vì lo lắng con cảm thấy không có đủ sự hiện diện từ hai người cha, cả hai vẫn luôn cố dành ra 1-2 lần trong năm để cùng nhau đưa con đi du lịch, trải nghiệm cảm giác một nhà 3 người.

Tiếc nuối có, cảm thấy có lỗi vì không thể bên cạnh con nhiều hơn được cũng có, chật vật cũng có, nhưng cả hai đều có chung mục tiêu là vì con, để tương lai của bé con không cần phải lo nghĩ.

Trải qua nhiều giai đoạn, Park Do-hyeon trở về Hàn để tiện việc ở cạnh con (sau đó bị đội tuyển cũ đồn là về Hàn vì bạn gái), hắn đã cười rất to vì tin đồn đó, lần cuối hắn nắm tay ai đó thì chắc chắn là 5 năm trước, cái đêm mà anh và hắn ngây dại lầm lỡ, hắn đã từng nắm chặt tay anh rồi thúc sâu vào con người mảnh khảnh đó, gieo cho anh một bé con mà anh và hắn cũng như hai bên gia đình nội ngoại cưng chiều vô cùng.

Còn đối với Han Wang-ho, sau những thăng trầm trong sự nghiệp, anh đã quyết định bến đỗ cho mình trong 2 năm cuối trước khi tham gia nhập ngũ, đó chính là Hanwha Life Esport.

Thật ra, sau khi kết thúc hợp đồng với đội tuyển cũ, anh nhận được lời mời từ Hanwha Life Esport, anh đã rất phân vân vì anh biết Park Do-hyeon vẫn sẽ ký tiếp với HLE. Nhưng xét về nhiều khía cạnh, năm sau Mi-ae sẽ bước vào tiểu học, anh và ông bà hai bên đã nhắm cho con trường học nằm gần Camp One, bây giờ nếu anh gia nhập HLE thì không những anh mà Do-hyeon cũng rất tiện để thăm con khi họ có thời gian, cũng như so với Gang-nam xô bồ nơi ở của ông bà ngoại Mi-ae thì Il-san có vẻ thoải mái hơn một tí, là một phụ huynh không thể cạnh kề con chăm sóc con từng bữa ăn, giấc ngủ, nên để bù đắp anh rất chú trọng vào việc xây dựng một môi trường tốt cho con.

Và... anh cũng muốn trở về nơi bắt đầu của mình.

Sau khi bàn bạc với Park Do-hyeon, hỏi ý kiến của hắn về việc anh gia nhập chung đội tuyển với hắn, liệu hắn có vấn đề gì không. Nhận được câu trả lời của hắn và sự ủng hộ của hai bên gia đình, anh quyết định đặt bút ký 2 năm cho đội tuyển này. Chính vì thế mới có những câu chuyện bất đắc dĩ với người phụ huynh kia của con mình.

-----------------------------
Vậy là xong tuyến thời gian quá khứ rùi đó!
Trong fic này mình mention khá nhiều về 2 điều:
1. Quá trình sinh nở: tại mình thấy việc sinh nở nó quan trọng lắm (với tư cách là một người phụ nữ), nma tại mình cũng chưa có sinh nở nên nếu kiến thức có sai, mom nào phát hiện thì báo mình nhó ❤️‍🔥
2. Sự góp mặt của hai bên gia đình, ông bà ngoại, ông bà nội: Cái này cũng là personal experiences, bố mẹ của mình cũng là cặp phụ huynh trẻ chật vật kiếm tiền nên hầu hết mình lớn lên trong sự nuôi dưỡng của bà nội. Và bản thân mình bây giờ nếu mình có kết hôn và sinh con, mình nghĩ mình cũng sẽ không làm được nếu ko có sự giúp sức từ ông bà nội/ngoại. Thêm nữa, characters là tuyển thủ, họ không có thời gian nên việc có involved bởi ông bà nội/ngoại là điều không thể không mention trong fic để plot trở nên logic hơn. Hihi 🫦😇
Btw, mình không có lịch up fic cụ thể tại mình viết for fun, đầu nghĩ ra plot thấy ok quá mà ko tìm đc fic tương tự nên mình viết. Cho nên là mình ko có lịch up chap mới cụ thể ạ. Khi nào quởn mình sẽ viết kkk.
Chúc mọi người đọc vui 💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro