Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12


Han Wangho vẫn chưa trở về.

Tôi cũng không biết là đến lần thứ mấy tôi gọi, số của anh ấy đã trở thành số không liên lạc được rồi.

Tôi ngồi hàng ngày hàng đêm trong căn hộ đắt tiền đó, gọi đến một số không tồn tại, đầu óc trống rỗng cho đến khi chủ nhà đến gõ cửa, bảo tôi nếu không trả tiền thuê tháng sau, ông ta sẽ đưa người thuê mới đến xem nhà.

Sau khi chủ nhà rời đi, vào ngày thứ ba sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi run rẩy, cuối cùng cũng lấy hết can đảm tìm kiếm tên anh ấy trên mạng xã hội.


——Han Wangho.

Không có gì cả.

——Peanut98.

Không có gì cả.

——Tôi thậm chí còn thử tìm kiếm id trò chơi của anh ấy - Kimoyi

Không có gì cả.

Không có những bức ảnh bị rò rỉ tràn lan như tôi tưởng tượng, không có cuộc thảo luận nào liên quan. Instagram của anh ấy không thể tìm kiếm được, không có một từ khóa nào liên quan trên Twitter, kênh Twitch cũng đã đóng, Kakaotalk cũng đã hủy đăng ký.

Một bàn tay vô hình nào đó đã xóa sạch mọi thứ, như thể mọi thứ chỉ là một ảo giác đau đớn.

Cũng vào ngày hôm đó, tôi đóng gói số hành lý ít ỏi của mình, rời khỏi căn hộ này.

Khi đẩy cửa ra, ánh nắng mặt trời như một cái tát vào mặt tôi.


Sau đó, tôi đã trốn khỏi Seoul.

Đúng vậy, tôi đã bỏ trốn, không liên lạc với bất kỳ ai, thậm chí không đi lấy bằng tốt nghiệp.

Bất cứ thứ gì ở Seoul cũng sẽ khiến tôi nhớ đến Han Wangho, một ngọn đèn đường trên một con phố nào đó, một chút mùi nước hoa thoang thoảng, một tấm biển hiệu nhà hàng... Quá nhiều thứ sẽ kích hoạt ngay lập tức điểm nhớ trong não, giống như đi trên mặt băng vào đầu mùa xuân, mỗi bước chân đều có thể rơi thẳng xuống hồ nước sâu.

Cảnh tượng tôi nhớ nhất là khi Han Wangho tiến lại gần trong ánh nắng đẹp đến mức gần như hư ảo, hôn lên trán tôi. Sau đó, tôi sẽ nhớ lại tin nhắn cuối cùng anh ấy gửi cho tôi.

Anh ấy hỏi tôi: "Em đang ở đâu?"


Tôi đã tới Thượng Hải.

Tôi ở tại Thượng Hải tận sáu năm trời.

Làm sao để diễn tả được cuộc sống của tôi lúc đó đây.

Người ta nói rằng Thượng Hải giống như San Francisco vào năm 1860 vậy, mọi người đều lao vào cơn sốt đào vàng, giấu kim cương và vàng dưới lưỡi, nghiến chảy máu cũng nuốt trôi vàng bạc. Nếu tôi thực sự có tài năng và tầm nhìn của Peter Fagre, thì đến năm thứ ba, tôi hoàn toàn có thể viết một cuốn sách tương tự như "Green Book". Đáng tiếc là tôi không có.

Là một người Hàn Quốc có nền tảng viết kịch bản, đặc biệt là có bộ phim "The Boy Next Door" bất ngờ gây sốt cách đây hai năm làm bảo chứng, các công ty sản xuất video dạng ngắn lớn nhỏ đều lần lượt đưa ra lời mời hợp tác với tôi. Nhưng thứ họ muốn, hay nói đúng hơn, thứ khán giả muốn xem, thực sự là thứ mà bất kỳ ai theo đuổi nghệ thuật đều không thể chịu đựng được.

Nhưng tôi thì khác. Chỉ cần trả tiền, tôi có thể viết bất cứ thứ gì. Và các công ty video dạng ngắn ở Thượng Hải tình cờ trả giá cao nhất.

Trước đây tôi nghĩ rằng, dù có chết đói, dù có nhảy xuống cầu Hàn Giang, tôi, Park Dohyeon, cũng sẽ không viết kịch bản dung tục cho video ngắn. Nhưng cuộc đời thực sự dài, nếu không thì tại sao khi quay đầu lại, tôi lại không thể nhìn rõ dấu vết mình đã đi qua? Ulysses nhìn tôi trong sương mù, như một tiếng súng từ xa.

Park Dohyeon ngày nào nhiệt thành theo đuổi nghệ thuật và lý tưởng giờ đây đã trở thành con thuyền của Theseus không thể quay đầu lại. Park Dohyeon bây giờ là người chuyên viết những kịch bản máu chó về tổng tài và vợ.

Tôi viết về một nữ thần tà ác bị thánh nữ truy đuổi ba đời ba kiếp, về một chàng rể trở về để chào đón Thiên đế, viết về đêm mà vị tướng quân treo tôi lên tường thành và hỏi tôi có phục hay không, lần tái sinh này nhất định phải giành lại mọi thứ thuộc về tôi. Kể từ khi phần mềm video dạng ngắn bắt đầu tính phí theo từng tập cho những bộ phim truyền hình ngắn như vậy, có thể nói là những kịch bản như vậy đang thiếu hụt.

Tôi viết nhanh, cốt truyện nhảm nhí nào cũng có thể kết hợp, sản phẩm ổn định, tập nào cũng hấp dẫn, vì vậy mà tôi nhanh chóng gây dựng được tiếng tăm trong ngành.

Nhưng chỉ có một nguyên tắc bất di bất dịch: Tôi không làm đạo diễn.

Không chạm vào máy ảnh, không nhìn vào ống kính.

Tôi không quay bất cứ thứ gì.


Việc đón đầu thị trường bình dân một cách thản nhiên cũng mang lại những lợi ích rõ ràng, tôi kiếm được rất nhiều tiền, đủ để thuê một căn hộ có thể coi là sang trọng ở trung tâm Thượng Hải.

Khi người môi giới dẫn tôi đi xem nhà, anh ta đã nói một tràng những lời thoại đã chuẩn bị sẵn. Tôi biết mức giá này đối với ngay cả những căn hộ ở Lujiazui* cũng được coi là đắt, nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý, ký hợp đồng thuê trong ba năm.

(*) Hay gọi là Lục Gia Chủy, là khu vực rất phát triển nằm trên bán đảo thuộc Sông Hoàng Phố, Thượng Hải.

Chắc hẳn anh ta rất tự mãn về tài ăn nói của mình, hoặc cho rằng tôi là người nước ngoài nên không hiểu về giá cả thị trường, nên mới bị anh ta thuyết phục thuê căn nhà đã bỏ trống hơn nửa năm này. Nhưng chỉ có tôi biết, ngay từ giây phút bước chân vào căn hộ này, tôi đã quyết định sẽ thuê nó.

Không có lý do gì khác, chỉ vì phòng khách của nó là một ô cửa sổ lớn sát đất. Phần trang trí còn lại của căn hộ cũng đều là màu trắng, dưới chiếc ghế sofa bằng da cừu trước cửa sổ sát đất là một tấm thảm lông cừu dài màu trắng.

Sau khi chuyển đến, tôi không mua thêm bất kỳ đồ nội thất nào khác, chỉ kê thêm một chiếc bàn làm việc tiện dụng trước ghế sofa, và tôi viết kịch bản ở đó.

Phía sau tôi là thành phố phát triển và rực rỡ nhất thế giới, vô số xe cộ và người đi bộ trôi chảy trên những con đường thông suốt, như thể đó là huyết mạch của đô thị phồn hoa này. Giống như quê hương của tôi, lặng lẽ tuôn chảy, không bao giờ ngừng nghỉ.

Đôi khi tôi đột nhiên tỉnh dậy bên cửa sổ lớn, phát hiện hai tay mình đang nắm chặt lại, khi mở ra thì lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Nằm giữa tấm thảm trắng, tôi tự hỏi, đây là đâu, tôi đang ở đâu?

Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa chiếu lên trán tôi.


Tôi thường chọn viết kịch bản vào lúc nửa đêm và rạng sáng, tiếng bút sột soạt trên mặt giấy như tiếng máu chảy, giống như đang ngồi trên bãi biển vắng nghe tiếng sóng vỗ.

Kịch bản tôi đang cầm trên tay hiện là kịch bản được khán giả đón nhận nhất trong những năm gần đây, mỗi tập chỉ dài năm đến mười phút, nhưng bán cho khán giả với giá hai đô la, hiện đã viết đến tập một trăm hai mươi, dự kiến còn ít nhất ba trăm tập nữa.

Kịch bản này có tên là "Phương pháp tình yêu của cặp đôi hoàn hảo", kể về câu chuyện của hai cặp đôi oan gia ở Thượng Hải, họ vừa cười vừa mắng, vừa đánh nhau, đột nhiên bị bệnh, thỉnh thoảng làm lành, rồi lại nhanh chóng đổ vỡ, sau đó lại làm lành, rồi lại đổ vỡ.

Cặp đôi đầu tiên là Cao Thiên Ám và Kim Thái Hương, cặp đôi thứ hai là Lâm Đại Tường và Lưu Tiểu Thanh. Hiện tại, Kim Thái Hương đã đánh cắp sổ sách công ty của Cao Thiên Ám, Cao Thiên Ám thề sẽ đưa người phụ nữ xấu xa lừa tiền, lừa tình, lừa thân này vào tù; Lưu Tiểu Thanh muốn chia tay Lâm Đại Tường, nhưng cô không biết mình đã mang thai đứa con của Lâm Đại Tường.

Nhưng đôi khi, trong những khoảng thời gian trống khi viết kịch bản, tôi lại bị sóng cuốn đi, đưa trở về bãi biển đã ngả vàng trong ký ức. Dù tôi không nhìn thấy biển, vùng biển nhợt nhạt đầy thương tích đó, nhưng tôi biết có một bó hoa đỏ đang trôi nổi ở đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tưởng tượng ra cảnh Cao Thiên Ám và Kim Thái Hương bóp cổ nhau trên bãi biển, Lưu Tiểu Thanh và Lâm Đại Tường đang đuổi bắt nhau giữa những con sóng, để kiềm chế bản thân không ném cây bút trong tay vào tường.


Sáng hôm sau thức dậy, Điền Dã thúc giục tôi trên Wechat, hỏi tôi khi nào Cao Thiên Ám và Kim Thái Hương có thể nối lại tình xưa.

Có phải là anh ta không vậy?

Tôi trả lời anh ta rất thành thật: "Không được, Kim Thái Hương đã đánh cắp sổ sách công ty, phải đi tù trước."

Vừa dứt lời, Điền Dã đã gọi điện đến: "Anh thực sự muốn tát chết em, Park Dohyeon! Nếu cặp đôi của anh tan vỡ, em cũng đừng sống nữa!"

Điền Dã vẫn luôn như vậy, mãi mãi trẻ trung, mãi mãi thích xem phim truyền hình ngớ ngẩn, cũng mãi mãi cứng miệng nhưng mềm lòng.

Trong sáu năm qua, anh ta đã tuyên bố muốn tát chết tôi đến mức có thể đi vòng quanh Trái đất hai vòng, nhưng lần nào cũng không làm được, vì anh ta vẫn còn trong tay tôi ba trăm tập kịch bản còn lại của bộ phim "Phương pháp tình yêu của cặp đôi hoàn hảo".

Hơn nữa, chiều nay anh ta còn hẹn đánh mạt chược, nếu tát chết tôi thì bọn họ sẽ thiếu một người.


Nói đến chuyện này, việc Điền Dã bắt đầu tìm tôi đánh mạt chược cũng là chuyện của năm ngoái.

Có lẽ anh ta cuối cùng cũng nhận ra rằng, nếu để tôi một mình tiếp tục ở lì trong nhà, không nhúc nhích, thì có khi tôi chết thối cũng chẳng ai phát hiện ra. Tóm lại, vào đầu mùa xuân năm ngoái, anh ta đột nhiên bắt đầu tích cực tổ chức một số hoạt động xã hội, mục đích là để tôi ra ngoài gặp gỡ một vài người sống và tắm nắng.

Sau vài năm ở Trung Quốc, tôi dần hiểu được tình yêu của Điền Dã và Dụ Văn Ba, một người làm quản lý kinh doanh ngân hàng, là một công chức, ngoài việc là người đồng tính nam, họ thực sự là một cặp đôi trời sinh, năm nào về quê ăn Tết cũng được ngồi ở mâm trên.

Người bạn chơi mạt chược còn lại mà mọi người đều quen thuộc, cũng là người Hàn Quốc, tên là Lee Yechan.

Tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết về việc tại sao Lee Yechan lại ở Thượng Hải và quen biết Điền Dã như thế nào. Dù sao hiện tại tôi đang dạy tiếng Hàn trong một cơ sở, làm việc ba ngày một tuần và bốn ngày nghỉ nên tôi có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Về cơ bản, khi Điền Dã kêu gọi đánh bạc trong nhóm, anh Yechan là người phản ứng đầu tiên.

Tôi từng tự hỏi liệu những đặc điểm tích cực của sinh viên Hàn Quốc học ở Điền Dã có bùng nổ trên Lee Yechan hay không. Sau khi lỡ lời, Lee Yechan đã đấm anh ta rất nhiều lần, tuy nhỏ nhưng rất đau.

Tôi thực sự không giỏi chơi mạt chược, chủ yếu là do kỹ năng cá nhân của tôi ở mức tầm trung và không có nhiều kinh nghiệm chơi bài như Điền Dã và Dụ Văn Ba, nhưng may thay kỹ năng của Lee Yechan còn tệ hơn tôi, nên tôi vẫn luôn có thể kiếm sống qua ngày.

Khi tôi ngồi chơi bài, ba người còn lại đã đến nơi. Điền Dã cau mày khi nhìn thấy tôi: "Park Dohyeon, sao em lại ăn mặc như thế này."

Tôi cúi đầu xuống và nhìn thấy từ chiếc áo khoác giữ nhiệt Nam Cực đến chiếc quần giữ nhiệt Nam Cực cho đến đôi dép lê trên chân trông rất giản dị và không có gì sai trái cả.

Lee Yechan không có hứng thú với việc tôi đang mặc gì, anh ấy vén tay áo lên và nhét mạt chược vào máy xáo bài, để lộ đôi cẳng tay trông sắc như dao, hình như anh ta dạo gần đây đã tập gym.

"Đấu đê, đấu đê!" Dụ Văn Ba giơ tay và hét lên, "Thầy Park! Cố lên! Chơiii!"


Chúng tôi chơi mạt chược đến khuya hôm đó, khi trở về căn hộ, phía chân trời tràn ngập ánh sáng trắng.

Đúng lúc tôi đang vội vàng rửa mặt, rót cho mình một ly rượu, định uống say trước khi ngủ thì bất ngờ nhận được một email.

—— "Gửi đến bản thân trong tương lai"

Tôi nhìn chằm chằm vào tiêu đề của email, vắt óc suy nghĩ và cuối cùng nhớ ra rằng đây không phải là một email lừa đảo vụng về mà là một bài tập nhỏ trong lớp điện ảnh và truyền hình đầu tiên của tôi trong năm thứ nhất, yêu cầu mỗi học sinh phải quay một đoạn video về chính mình, và đặt thời gian để gửi nó cho chính bản thân trong tương lai.

Bây giờ nghĩ lại, nhiệm vụ này thực sự nực cười, tôi nghĩ phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người sau khi nhận được email này nhiều năm sau —— đó là xấu hổ, có thể so sánh với buổi lễ khai mạc Illuminati*.

(*) Là tên gọi dùng cho một số hội nhóm, cả có thật trong lịch sử và trong các tác phẩm giả tưởng.

Nhưng do một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, tôi nhấp vào tệp đính kèm và thoáng gặp lại chính mình ở tuổi hai mươi.

Tôi có trông như thế này khi tôi hai mươi tuổi không? Tôi không khỏi bật cười, ngưỡng mộ Park Jihyun, người không có đôi má cũng như bờ vai không dài, mái tóc xoăn, tự giới thiệu trước ống kính với vẻ mặt cứng ngắc như sắp chết.

Có thể thấy bài tập này khiến tôi khi đó vô cùng khó chịu, chắc hẳn ở những góc máy không quay tới, tôi đã co rúm cả ngón chân lại.

Tiếp đó, đứa trẻ vô tư vô lo, chưa từng hối tiếc, chưa từng nếm trải cay đắng ấy hỏi tôi qua màn hình, bây giờ đang quay phim gì, có nhận giải thưởng gì không.

Tôi nâng ly, nhấp một ngụm rượu, loại rượu whisky rất đắt và nồng, khi nuốt xuống giống như một dòng lửa: "Cậu không hiểu đâu, quay phim có gì hay ho, giờ chẳng ai thích xem những thứ đó nữa. Khán giả bây giờ thích xem thể loại ngôn tình sến súa, tổng tài bá đạo, trùng sinh trả thù."

"Kiếm được nhiều tiền lắm." Tôi nói, "Kiếm được nhiều hơn phim nghệ thuật nhiều."

Park Dohyeon hai mươi tuổi im lặng rất lâu, rồi lắc đầu.

"Nhưng tôi không muốn quay những thứ đó, tôi muốn quay phim, tôi sẽ thành công, tôi sinh ra là để quay phim."

Đôi mắt cậu ấy đen láy và bỏng rát.

"Không phải vậy." Tôi bị đôi mắt đó làm bỏng rát, thế nên tôi thu lại nụ cười, "Không ai được định sẵn là sẽ thành công."

"Cậu vẫn chưa trưởng thành, Park Dohyeon. Bây giờ cậu thấy trên thế giới này chỉ có mình cậu, cậu sẽ nói rằng tương lai của cậu chưa được định đoạt, cậu sẽ nói rằng tương lai của cậu vô cùng rộng mở. Nhưng cuộc đời không phải như vậy."

Tôi đã nói rất nhiều, từng chữ từng chữ như một giọt rượu được tôi nuốt xuống.

"Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu thôi." Tôi chỉ mong ngày đó đến muộn một chút, muộn thêm một chút nữa.

Trong cơn say mèm, tôi vẫy tay tạm biệt Park Dohyeon hai mươi tuổi. Khuôn mặt bướng bỉnh của cậu ấy bị góc nhọn của trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ xé toạc, tan chảy như nước trong một tia sáng nhỏ mà tôi nhìn thấy lần cuối trước khi nhắm mắt lại. Như sương mai như điện chớp, như trong mơ.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro