Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13


Đêm đó, sau khi nói chuyện với Park Dohyeon, chàng trai hai mươi tuổi ấy, tôi đã uống hết chỗ rượu còn lại trong nhà.

Bất đắc dĩ, ngày hôm sau tôi nhắn tin cho Lý Huyễn Quân, hỏi anh ta còn nhiều rượu Macallan* không.

(*) Là loại rượu mạch nha đơn được chưng cất hoàn toàn thủ công từ thùng ủ rượu sherry bằng gỗ sồi châu Mỹ và châu Âu.

Anh ta trả lời rất nhanh, nói rằng: "Thầy Park, qua đây uống đi, tôi mời thầy."


Khi nhắc đến Lý Huyễn Quân, không thể không nhắc đến quán bar nhỏ của anh ta.

Thực ra tôi không thích đến quán bar, bởi vì trong mắt tôi, quán bar không khác gì nhà cứu tế.

Tất nhiên, tôi đang nói đến những quán bar chỉ để uống rượu, chứ không phải những quán có DJ và sàn nhảy, tôi gọi những nơi đó là phòng tập thể dục nửa đêm, chỉ thiếu mỗi xe đạp tập chạy.

Những người trong quán bar thích tìm người để trò chuyện, đặc biệt là khi bạn cũng đang uống một mình, luôn có người coi bạn là tri kỷ đêm nay. Họ ngồi xuống cạnh bạn, nói chuyện với bạn, người nào cũng than thở khổ sở. Trong ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc buồn và rượu mạnh, ai cũng cảm thấy mình là người cô đơn nhất, đáng thương nhất, thảm hại nhất, bất hạnh nhất. Còn tôi chỉ thấy họ quá ồn ào.

Còn quán bar của Lý Huyễn Quân thì hay ở chỗ là không có ai.

Quán bar của anh ta chỉ mở cửa nửa năm trong một năm, lý do không mở cửa thì rất nhiều, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc ông chủ đau bụng, ông chủ chưa dậy, ông chủ không vui, ông chủ đi ăn đêm, v.v.

Hơn nữa, quán bar của anh ta không có loại cocktail ưa thích nào, và những bài hát anh ta chơi cũng rất thô tục, nên đương nhiên việc kinh doanh cũng rất kém. Nhưng kiểu cửa hàng bỏ hoang sắp đóng cửa này đúng là thứ tôi thích, thỉnh thoảng tôi mua mấy chai của anh ta mang về nhà.

Chúng tôi quen nhau lâu rồi, từ khi anh ta biết tôi là biên kịch, viết kịch bản cho bộ phim anh ta đang xem, anh ta liền gọi tôi là chồng, nói rằng anh ta là fan cuồng của Lưu Tiểu Thanh, cho tôi xem hình nền điện thoại là ảnh siêu đẹp của Lưu Tiểu Thanh, bảo tôi cho Lưu Tiểu Thanh thêm đất diễn đi.

Tôi nghe anh ta gọi chồng thì đau đầu, mặc dù đã ở Trung Quốc lâu như vậy, tôi đã biết rằng hai chữ này không hoàn toàn nằm trong phạm vi quấy rối tình dục, nhưng tôi vẫn hy vọng mọi người sẽ giữ lại chút ít cuối cùng của quần lót, vì vậy tôi vẫn yêu cầu anh ta gọi tôi là thầy giáo Park.

"Thầy giáo Park." Anh ta thấy tôi đến, vẫy tay chào tôi và hỏi tôi muốn uống gì.

Tôi nói Macallan, gấp đôi không đá.

Anh ta khá tùy tiện ném cho tôi một cái cốc, nói rằng, "Nếu muốn uống thì tự rót đi, anh tiếp tục xem phim truyền hình đây."

Tôi đưa đầu lại gần, thấy trên chiếc ipad dưới quầy bar của anh ta đang phát bộ phim ngắn "Phương pháp tình yêu của cặp đôi hoàn hảo", tình cờ phát đến đoạn Lưu Tiểu Thanh và Lâm Đại Tường cãi nhau.


Nguyên nhân là do Lưu Tiểu Thanh trong cơn tức giận quyết định sang Mỹ, nhưng Lâm Đại Tường lại xé hộ chiếu của cô ấy trước khi cô đi. Lưu Tiểu Thanh nổi giận, đập vỡ khung ảnh có ảnh chụp chung của họ, một cặp cốc trên bàn, bát đĩa chưa rửa trong bồn rửa, đồ thủy tinh, đồ gốm dễ vỡ đều ném vào Lâm Đại Tường. Lâm Đại Tường không trốn tránh, nhưng may mắn thay, Lưu Tiểu Thanh ném không chính xác lắm, hầu hết đều vỡ dưới mặt đất cạnh chân của Lâm Đại Tường. Chỉ có khung ảnh đập vào trán anh ta, mặt đầy máu và không chút biểu cảm.

Lâm Đại Tường bước qua đống đồ lộn xộn, khuôn mặt đầy máu và vô cảm. Anh ta đưa tay tóm lấy cổ Liễu Hiểu Thanh, hung ác nâng cằm cô lên, ép cô nhìn anh.

"Đừng đi." Anh ta thì thầm, cúi đầu theo tiếng nhạc dây, dùng chiếc lưỡi đẫm máu cạy đôi môi đang mím chặt của Lưu Tiểu Thanh.

Lưu Tiểu Thanh nói: "Đm", rồi hung dữ hơn nữa quay lại hôn anh ta.

Bọn họ đứng trong căn phòng giống như ngày tận thế này để hôn nhau, vừa hỗn loạn vừa tình cảm.


"Cảm động quá đi mất." Nhìn cảnh này, Lý Huyễn Quân thực sự nghẹn ngào. Tôi nhất thời muốn giới thiệu anh ta làm quen với Điền Dã, biết đâu hai người họ có thể trò chuyện rất hợp thì sao, "Buồn quá, anh xem một tập là khóc một tập, tuần trước khi Kim Thái Hương đánh vỡ đầu Cao Thiên Ám, anh cũng khóc."

Anh ta xé một tờ giấy ăn lau mắt, rồi hỏi tôi, "Thầy Park, thầy viết hay quá, thầy viết kịch bản có khóc không."

"Không khóc." Tôi cười, rồi tự rót cho mình một cốc nữa. "Có gì mà phải khóc."


Nói ra thì xấu hổ, có lẽ tôi thực sự bị khiếm khuyết tuyến lệ bẩm sinh, trong những năm tháng tôi có thể nhớ, tôi hầu như không khóc.

Khi tôi kết thúc du học rời khỏi Trung Quốc, Điền Dã đã khóc, giống như anh ta đột nhiên yêu tôi một giây khi chia tay tôi vậy. Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên tỏa sáng, trong thời gian ngắn vượt qua người bạn trai cũ của anh ta, người thích đọc Dostoevsky, trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng những người mà Điền Dã sẽ giữ lại bằng mọi giá.

Nhưng chỉ một giây mà thôi.

Sau một giây, anh ta lập tức lau nước mắt, đấm vào vai tôi, nói rằng, "Park Dohyeon, em thực sự là một loài máu lạnh, chúng ta đang chia tay mà em còn không rơi lấy một giọt nước mắt nào."

Tôi chớp mắt, có lẽ tôi thực sự là loài máu lạnh. Đừng nói đến việc chia tay Điền Dã, ngay cả khi chia tay Son Siwoo, tôi cũng không khóc, chỉ xem hết cả ba phần của bộ phim "The Godfather" suốt đêm, đến khi trời vừa sáng mới chìm vào giấc ngủ, trong mơ cùng một trăm tên xã hội đen đấu súng.

Ngay cả khi rời khỏi Hàn Quốc, khi chia tay Han Wangho một cách lặng lẽ, tôi cũng không khóc.


Khi tôi còn là sinh viên đại học, trong một lớp học về thưởng thức phim, tôi nhớ có một câu thoại như thế này: "Những khoảnh khắc hạnh phúc đến, hãy thêm vào đó một chút đắng cay, như vậy sẽ nhớ lâu hơn. Bởi vì con người nhớ những khoảnh khắc không vui lâu hơn những khoảnh khắc vui vẻ." [1]

Trong khi nói câu này, nữ chính tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra, ném thật xa xuống hồ nước.

Có lẽ đau khổ mới mang lại tình yêu đích thực, hoặc có thể, người mà chúng ta yêu nhất chính là người mang lại cho chúng ta nhiều đau khổ nhất.

Cũng chính vì Lâm Đại Tường và Lưu Tiểu Thanh luôn không biết mệt mỏi mà làm tổn thương nhau, nên họ mới không bao giờ có thể thực sự rời xa nhau. Tôi đột nhiên quyết định, họ nên kết hôn, bởi vì ngoài việc họ có thể chịu đựng nhau, cả thế giới đều cô lập họ. Hai kẻ thần kinh này, đáng lẽ phải sống đến răng long đầu bạc, nương tựa vào nhau, ngày ngày tàn sát lẫn nhau, đêm đêm liếm láp vết thương cho nhau.

Đến giờ, tôi không thể phân biệt được khi nghĩ đến Han Wangho, trái tim tôi rung động vì tình yêu hay đau khổ, có lẽ chúng vốn là một. Chỉ là nỗi đau quá lớn, tôi nhớ anh ấy một lần, tôi bị giết chết một lần. Sisyphus vô hình đẩy tôi lên vách đá cao, rồi để mặc tôi lăn xuống, lực đủ mạnh để đập tan một trăm tên xã hội đen máu lạnh, hoặc một người đàn ông bình thường đang ăn năn hối cãi.

Tôi nằm dưới đáy thung lũng, đôi mắt vẫn khô như đá.

Bạn biết đấy, rơi nước mắt là lòng thương xót của tạo hóa. Khi bạn rơi nước mắt, nỗi đau buồn mới tạm thời tha thứ cho bạn, cho bạn tạm thời có được khoảnh khắc thở dốc trong cơn đau đớn.

Giá như tôi thực sự là loài máu lạnh, không rơi nước mắt cũng không có trái tim, thì đau khổ tự nhiên sẽ tiêu tan. Nhưng tôi chỉ sở hữu một nửa cơ thể không rơi nước mắt, một nửa còn lại đang có một trái tim đập sống, đỏ tươi, có dòng máu không bao giờ chảy hết.

Tôi lại rót thêm một ly rượu.

Rượu không đá nồng nặc, nuốt vào khiến cổ họng đau rát. Còn nước mắt thì ẩn sau trái tim, chẳng hề bị đau đớn làm kinh động.


Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở bệnh viện.

Điền Dã đang ngồi cạnh tôi dùng điện thoại xem "Phương pháp tình yêu của cặp đôi hoàn hảo", thấy tôi tỉnh dậy, nhất thời không phản ứng kịp, thế mà lại đưa tay ra dò hơi thở của tôi.

"Sống thật rồi, Điền Dã." Tôi nói, phát hiện giọng mình khàn khàn, dây thanh quản như bị ai đó kéo ra và thắt lại.

Anh ta tức giận đến mức buông tay xuống, bắt đầu kể lại cho tôi nghe —— Tôi vừa đi ra khỏi cửa hàng của Lý Huyễn Quân thì ngã lăn ra đường, chỉ cách một thùng rác bằng sắt ba mươi centimet, anh ta suýt nữa thì phải đi nhặt tôi trong thùng rác. May mà Lý Huyễn Quân phát hiện kịp thời, lục tung điện thoại của tôi mà chỉ tìm thấy số điện thoại của Điền Dã được ghi chú bằng tiếng Trung, thế là vội vàng gọi điện cho Điền Dã, đồng thời gọi 120 đưa tôi đến bệnh viện để truyền dịch. Bác sĩ kiểm tra một hồi thì nói không có gì nghiêm trọng, ngoài việc uống rượu quá độ, suy dinh dưỡng và hạ đường huyết, còn dặn dò là phải ngủ sớm dậy sớm, bỏ thuốc lá rượu bia và ăn uống đúng giờ ba bữa một ngày.

Điền Dã tỏ vẻ không kiên nhẫn, dùng ngón tay chỉ vào trán tôi, nói rằng nếu muốn tự tử thì đừng chọn lúc anh ta đang xem phim truyền hình, như vậy là chiếm dụng tài nguyên công cộng.

Tôi không trả lời, ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch trong suốt treo lơ lửng trên đầu mình, hiệu quả của thuốc hẳn là mạnh hơn nhiều so với viên Tylenol hết hạn mà tôi đã uống nhiều năm trước.

Nhưng Điền Dã tốt ở chỗ, mặc dù giọng điệu hung dữ, nhưng trong thâm tâm vẫn tràn đầy lòng nhân ái, nên vừa chỉ trích tôi xong, giây sau đã mở điện thoại đặt đồ ăn ngoài cho tôi.

"Ăn gì chưa." Anh ta hỏi tôi, "Em không được uống rượu khi bụng đói, em không chết vì rượu là em may mắn lắm đấy."

"Có gì thế." Tôi dùng tay che mắt lại. Đèn huỳnh quang trong bệnh viện sáng quá, làm tôi hoa cả mắt.

"Cháo cá, cháo trứng bắc thảo, cháo thịt nạc, cháo trắng, cháo hải sản..." Anh ta líu lo gọi tên các món ăn.

"...Cơm chiên kim chi." Tôi bắt đầu gọi món.

"Chiên cái đầu em ấy." Anh ta lại trợn mắt nhìn tôi, "Anh thấy em trông giống cơm chiên kim chi lắm."

Cuối cùng anh ta thỏa hiệp và gọi cho tôi kim chi, thịt ba chỉ và súp đậu phụ với cơm trắng.

Mặc dù đã gần 2 giờ 30 phút sáng nhưng tốc độ của người giao hàng Meituan vẫn nhanh như thường lệ, hai mươi phút sau, anh ta bỏ cơm vào canh rồi đưa cho tôi và nói, "Húp đi, cháo Hàn Quốc đó."

Uống cháo Hàn Quốc cũng giống như vẻ ngoài của nó, cơm, canh, rau, hương vị không liên quan gì đến nhau, giống như đang kể lại Tam Quốc Diễn Nghĩa trong miệng. Đã lâu rồi tôi chưa húp một bát cháo khó nuốt như vậy, thậm chí còn nghi ngờ đây là cách trả thù của Điền Dã vì tôi đã làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh ta.

Tôi lại húp thêm một ngụm, đột nhiên nhớ lại cảnh Han Wangho thái kim chi trước mặt tôi. Lúc đó tôi không kịp chụp ảnh làm kỷ niệm, cũng không may được nếm thử tay nghề của anh ấy, nhưng chắc hẳn cũng không khác mấy so với bát cháo trước mặt tôi là mấy.

Sisyphus* cười khùng khục sau lưng tôi.

(*) Trong thần thoại Hy Lạp Sisyphus hoặc Sisyphus là vị vua của Ephyra (nay là Corinth). Ông đã bị trừng phạt vì sự xảo quyệt và gian dối của bản thân bằng cách buộc phải lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh, bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá cho đến muôn đời. Qua ảnh hưởng cổ điển về văn hóa hiện đại, công việc mà vừa mất thời gian vừa vô ích do đó được mô tả như sisyphean trong văn hóa phương Tây.


Có lẽ vì lúc đó vẻ mặt buồn bã của tôi khiến Điền Dã không thể chịu đựng được, anh ta đột nhiên tát tôi một cái vào ngực, lực còn mạnh hơn cả cú đấm chia tay, suýt nữa khiến tôi thấy được cảnh tượng cuộc đời mình trôi qua.

"Park Dohyeon." Anh ta nói, "Anh đã chịu đựng em rất lâu rồi."

Anh ta chỉ vào mũi tôi và chửi tôi một hồi lâu, tốc độ nói rất nhanh, mà tôi lại chưa tỉnh hẳn, nên một bên tai vào một bên tai ra. Ý chính là từ khi tôi mới đến Thượng Hải, anh ta đã luôn lo lắng, sợ tôi bất cẩn chết ở nhà, nên thỉnh thoảng lại gọi tôi ra ngoài xem thử, đói bệnh thì phải cho thuốc, tự nhiên lại nuôi ra một con thú cưng QQ râu ria xồm xoàm. Kết quả là phòng ngừa mãi, cuối cùng lại không phòng được thú cưng QQ uống rượu quá nhiều mà chết ngoài đường.

Anh ta hít một hơi thật sâu: "Park Dohyeon, trước đây anh không hỏi em, nhưng anh cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Trốn tránh là điều đáng xấu hổ và vô ích, chẳng lẽ em tự hành hạ mình thì có thể cứu vãn được tất cả sao!"

Phải nói rằng, Điền Dã thực sự đã xem rất nhiều tập phim "Phương pháp tình yêu của cặp đôi hoàn hảo", thậm chí còn đạo văn một số lời thoại trong phim.

Nghe thoáng qua thì những lời này khá là lừa tình, nhưng vì những lời thoại đó đều là tôi viết nên tôi chỉ thấy sởn gai ốc mà thôi.

Cuối cùng, Điền Dã phất tay một cái —— "Tình yêu có thể chữa lành nỗi đau! Hiểu chưa! Park Dohyeon!"

Bài diễn thuyết của Điền Dã đã truyền cảm hứng cho bệnh nhân ở giường bên cạnh, cậu ta vỗ tay nhiệt liệt, chân thành khen ngợi: "Nói hay lắm! Nói hay lắm! Tình yêu có thể chữa lành nỗi đau!"

Tri âm tri kỷ vừa hay gặp nhau, Điền Dã cũng hưng phấn nắm tay người đó: "Tên cậu là gì?"

"Triệu Lễ Kiệt!" Bệnh nhân với chân và đầu quấn băng, được cho là vừa đi vừa cắm đầu vào điện thoại nên ngã nhào xuống hố thi công đã nhận họ hàng với Điền Dã trong nước mắt.

Trước cảnh tượng này, tôi thực sự không thể nhìn nổi nữa, tôi là người Hàn Quốc kiếm tiền bằng cách viết về tình yêu của những kẻ thần kinh, chứ không phải là một kẻ thần kinh thực sự.

Vì vậy, tôi nhắm mắt lại, giả vờ rằng mình thực sự bị Điền Dã tát chết.


Giả vờ xong cuối cùng tôi lại ngủ thiếp đi thật, nửa tỉnh nửa mơ, tôi như đang đi trên một hẻm núi dài, hai bên là vách đá cao, ngoảnh đầu lại chỉ thấy một người đứng sau lưng tôi.

Tôi hẳn đã từng gặp anh ta. Anh ta giống như một cái bóng, cái bóng của một ngọn đèn nhấp nháy rồi lại tắt. Trong khoảnh khắc thoáng qua, tôi chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của anh ta.

Tôi bước về phía trước hai bước, anh ta cũng bước theo tôi hai bước, tôi dừng lại, anh ta cũng dừng lại.

Là thần chết. Tôi bàng hoàng nghĩ, là thần chết đến bắt tôi rồi.

Đây không phải cái chết mà tôi muốn. Mặc dù tôi không thể chết một cách ngoạn mục sau khi thực hiện một bộ phim để đời như tôi từng mơ ước, nhưng tôi cũng không muốn chết vì say rượu và bị tát giữa cánh đồng như thế này.

Vì vậy, khi nhận ra thần chết đang đuổi theo mình, tôi đã chạy thật nhanh, không dám ngoảnh đầu nhìn lại lần nào nữa.

Đây là một hẻm núi rất dài, vì vậy tôi đã chạy rất lâu, đủ xa như từ Seoul đến Thượng Hải.

Nhưng ngay khi tôi nghĩ rằng cuối cùng cũng thoát khỏi được tử thần với đôi môi đỏ tươi, thì anh ta lại kéo tay tôi từ phía sau, buộc tôi phải dừng lại.

Tôi một lần nữa quay đầu nhìn.

Lần này tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

Tử thần mặc một chiếc áo ngủ bằng vải nỉ, gò má hốc hác, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như một đoạn sông nước được ánh trăng chiếu vào.

Đây có phải là tử thần không, tử thần không phải nên mặc một chiếc áo choàng đen như khói và đeo mặt nạ hình đầu lâu sao?

Tại sao tử thần lại trông yếu ớt và buồn bã như vậy.

"——Là ai đã bắt quả tang cậu vậy." Anh ta hỏi, giọng nói như vọng đến từ rất xa, giống như một tảng đá lăn từ trên vách đá xuống, vang vọng ầm ầm.

"Là cái chết sao." Trái tim tôi đập thình thịch.

Anh ta mỉm cười nhìn tôi, lắc đầu.

"——Không phải cái chết, mà là tình yêu."


[1] Trích từ Liao Yi Mei.

[2] Trích từ Sonnet ( là một bài thơ mười bốn dòng với một luật gieo vần nghiêm ngặt và một cấu trúc nhất định) của bà Browning.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro