Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14


Cuối cùng tôi quyết định trở về Hàn Quốc, thực ra là vì một cuộc gọi video.

Trong cuộc gọi video, mẹ tôi nói với tôi rằng một người cậu của tôi đã qua đời vì tai nạn xe và yêu cầu tôi về để dự đám tang.

Cái tên xa lạ đó khơi dậy một hồi chuông rất xa trong đầu tôi. Tôi lớn lên ở Seoul, không thường xuyên gặp mặt gia đình người cậu sống ở Daejeon, chỉ gặp một hoặc hai lần khi còn học tiểu học trong những lần họ hàng đi lại thăm hỏi nhau. Mối quan hệ họ hàng xa xôi đó không để lại cho tôi bất kỳ ký ức đẹp nào, nên cũng chẳng nói đến chuyện thương tiếc đau buồn gì.

Mẹ tôi nói rằng hồi nhỏ người cậu đó đã bế tôi và mua kem cho tôi. Nhưng tôi chỉ nhớ con trai của người cậu đó luôn cố giành lấy đồ ăn vặt trong tay tôi, và khi tôi từ chối thì nó cố phun nước bọt vào mặt tôi.

Tôi nói: "Để con xem đã, nếu con có thời gian, con sẽ về."

Thực ra câu nói này có ý rất rõ ràng: Tôi tạm thời chưa nghĩ ra một cái cớ nào hay, vì vậy trước tiên mẹ hãy để tôi suy nghĩ hai ngày, đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ từ chối, như vậy thì mọi người đều không cảm thấy khó xử.

Mẹ tôi dừng việc tranh cãi với tôi một lúc qua điện thoại, rồi đột nhiên nói: "Về đi, Dohyeon à."

Bà ấy nói, "Mẹ rất nhớ con."


Sau khi cúp điện thoại, tôi kết nối VPN, mở Facebook mà tôi đã lâu không dùng đến, rồi tìm kiếm tên người cậu của tôi.

Hầu hết những người trẻ sinh sau năm 2000 sẽ không còn sử dụng một nền tảng kết bạn cổ lỗ sĩ như Facebook nữa. Những người hiện vẫn kiên trì sử dụng Facebook chủ yếu là những người thuộc thế hệ cha mẹ, họ sẽ đăng những bức ảnh gia đình đi chơi lên nền tảng này, tham gia vào các nhóm thảo luận cộng đồng và chia sẻ lại những thông tin rác, biến trang chủ của họ thành một nơi lộn xộn, chứa đầy những ký ức phủ bụi.

Trang chủ của cậu tôi treo một số bức ảnh tự sướng trông giống như góc nhìn của một người trung niên; ảnh chụp chung với con trai của cậu —— cái cậu bé mà trong ký ức của tôi vẫn còn dùng nước bọt làm vũ khí để đóng vai Kog'Maw, giờ đây đang cầm trên tay giấy báo trúng tuyển của Đại học Seoul; ảnh chụp cậu cùng ba mẹ tôi trong bữa tiệc tất niên, được thêm vào bộ lọc phơi sáng quá mức; và một số người mà tôi thậm chí không quen biết.

Khuôn mặt của họ thân mật quây quần bên nhau, được liệt kê trong hồ sơ lịch sử bên dưới thông báo cáo phó mới nhất, giống như một con đường vững chắc đã được sắp đặt từ lâu.

Đây chính là điểm kết thúc của một con người. Bất kể đã từng ôm ai, mua kem cho ai, nhổ nước bọt vào ai, yêu, ghét, nguyền rủa, xáo trộn, lang thang, hoảng loạn, nhung nhớ ai, thì mọi thứ đều tan biến, không có gì là vĩnh cửu, ngoại trừ giấc ngủ dài cuối cùng.

Sau khi thoát khỏi trang thông tin của cậu, tôi thấy bài đăng cuối cùng hiển thị trên trang chủ của mình. Đó là bài chia sẻ lại quảng cáo quán cà phê của Son Siwoo.

Anh ấy đăng một bức ảnh chụp chung với mặt tiền quán cà phê và đăng dòng trạng thái rằng, "Khai trương cửa hàng mới, hoan nghênh mọi người đến thăm!"

Rất nhiều người đã bình luận bên dưới.


Choi Hyeonjoon: Wow, chúc anh làm ăn phát đạt!

Park Jaehyuk: Haha, thôi nào, cái tên buồn cười quá @Người dùng đã đăng xuất

Người dùng đã đăng xuất: @Park Jaehyuk Hãy mua đồ uống cho tao ^ ^

Park Jaehyuk: Ồ

Jeong Jihoon: @Park Dohyeon Hãy mua đồ uống cho em

Park Dohyeon: Cút đi

Jeong Jihoon: @Người dùng đã đăng xuất Hãy mua đồ uống cho em

Người dùng đã đăng xuất: ^ ^

Park Dohyeon: Cút

...


Tôi kéo trang xuống dưới cùng, thời gian hiển thị bài đăng này được đăng cách đây bảy năm.

Thì ra bảy năm cứ thế trôi qua, từ đầu đến cuối chỉ mất ba giây. Một cuộc chạy trốn thật dài lại thật ngắn, như thể chỉ đi qua một khúc quanh, lại như thể đã nói lời tạm biệt hàng triệu lần.

Tôi đột nhiên nhận ra, dù là bạn bè, gia đình hay người yêu, tôi đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi không gặp họ.


Từ Incheon Hàn Quốc đến Pudong Thượng Hải, tôi đã bay bốn giờ, đủ để tôi ăn một bữa ăn trên máy bay khó nuốt và ngủ một giấc ngắn không yên giấc.

Nhưng mua vé máy bay từ Pudong Thượng Hải trở về Incheon Hàn Quốc, tôi đã mất trọn bảy năm.

Khi đi qua cửa kiểm tra an ninh của sân bay Pudong, tôi đã dùng hết tiền điện thoại để gọi điện cho Điền Dã.

Chỉ đổ chuông ba lần, Điền Dã đã bắt máy.

"Anh đang xếp hạng, Park Dohyeon." Anh ta chào tôi một cách rôm rả, "Vì nghe điện thoại của em nên anh đã mất một mạng, nếu em không có chuyện gì quan trọng, em chết chắc rồi, có hồi sinh lại cũng không cứu được em đâu."

"Điền Dã." Tôi nói, "Em phải đi rồi."

Tôi nghe một lúc tiếng bàn phím bên kia truyền đến, như tiếng pháo nổ vào dịp năm mới, và tiếng của Dụ Văn Ba: "Nó đang ra vẻ kìa! Anh Điền Dã! Bắt lấy nó!", sau đó, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra tôi đang nói gì:

"——Hả?"

"Em đã viết xong kịch bản." Tôi đưa lời thoại cho anh ta, "Cuối cùng Cao Thiên Ám đã rút đơn kiện, sang Hàn Quốc đuổi theo Kim Thái Hương, còn Lưu Tiểu Thanh và Lâm Đại Tường thì kết hôn, bọn họ đều sống hạnh phúc."

Điền Dã bị tiết lộ tình tiết phim bất ngờ, không nói nên lời.

Tôi lại nghe thêm một lúc nữa câu nói của Dụ Văn Ba: "Đánh trụ đi! Điền Dã! Đánh trụ là thắng rồi!", rất nhập tâm, rất khích lệ lòng người.

Vài giây sau, Điền Dã đã đánh xong trụ, thoát khỏi trò chơi.

Không còn tiếng ồn của bàn phím, giọng nói của anh ta nghe rõ ràng hơn nhiều.

"Như vậy cũng coi như em có lương tâm, Park Dohyeon." Anh ta cười cười, "Có quay lại không."

"Không biết." Tôi nói thật, "Chắc có lẽ không quay lại."

Anh ta im lặng một lúc.

Tôi nhớ lại lần trước tôi ở sân bay nhìn máy bay cất cánh, anh ta cũng im lặng nhìn tôi như vậy.

Đôi khi sự im lặng sẽ trở nên rất ồn ào, chẳng hạn như lúc đó, và chẳng hạn như bây giờ.

Tôi ngồi ở cửa lên máy bay, còn năm mươi phút nữa máy bay của tôi mới cất cánh. Một chiếc Boeing 787 in logo của United Airlines lặng lẽ tăng tốc trước mặt tôi, rời khỏi đường băng, tốc độ nhanh như thể muốn bỏ lại mọi chuyện phía sau.

Trong sự im lặng hỗn độn, trước mắt tôi đột nhiên hiện về đêm xem xong bộ phim tình cảm kém chất lượng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Điền Dã ôm con chó của bạn trai cũ khắc cốt ghi tâm của anh ta, dựa vào ghế sofa mỉm cười với tôi.

Thật sự là một điều rất quý giá khi có thể quen biết Điền Dã. Tôi không có nhiều bạn, Điền Dã có thể coi là một người bạn. Không phải tất cả những người yêu cũ nào cũng có thể đàng hoàng và chân thành như Điền Dã, và khi con thú cưng QQ sắp chết thì nạp tiền Q để mua một viên thuốc hồi hồn.

Dụ Văn Ba hét lớn từ một nơi hơi xa mic: "Thầy Park sắp đi rồi sao? Vậy thì đánh mạt chược lại thiếu một người rồi!"

Điền Dã thở dài, không biết bản thân đang nói với ai, nhưng cũng chẳng sao cả.

Sau đó anh ta nói: "Anh cũng chúc em hạnh phúc vui vẻ nhé, Dohyeon."


Sau khi trở về Hàn Quốc, tôi đã làm việc trong đoàn làm phim "Hãy trò chuyện nào", với tư cách là một trợ lý đạo diễn.

"Hãy nói chuyện nào" là một chương trình phỏng vấn đêm khuya tập trung khai thác câu chuyện đằng sau những người nổi tiếng, thời kỳ đỉnh cao nhất đã mời được cha của cựu Phó Bộ trưởng Quốc phòng —— cũng là ứng cử viên Thủ tướng đương nhiệm, để kể câu chuyện cảm động về cách ông chiến thắng căn bệnh ung thư khi có sự đồng hành của con trai.

Quả là một chính trị gia kỳ cựu, chỉ cần mở lời đã toát lên vẻ ung dung, tự tại, nhiều lần người dẫn chương trình đưa ra câu hỏi nhưng đều bị ông nhẹ nhàng gạt đi, gần như biến số chương trình này thành bài diễn thuyết tình cảm giữa cha và con. Khi ông kể về người con trai xuất chúng của mình, mặc dù vừa trải qua biến cố hôn nhân nhưng vẫn hết mực yêu thương, tận tay chăm sóc người cha già yếu ớt này, tôi thấy rõ sự xúc động sâu sắc trên khuôn mặt những người có mặt tại khán phòng đó.

Tập video đó có tỷ suất người xem đặc biệt cao, đột phá lên tới 6%. Đây cũng là chương trình đầu tiên tôi hỗ trợ quay sau khi vào làm.

Ba tháng sau khi chương trình đó phát sóng, Bộ trưởng Kinh tế Tài chính đương nhiệm kiêm ứng cử viên Thủ tướng Lee Sanghyeok đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử với tỷ lệ ủng hộ áp đảo là 55%.

Nhưng đáng tiếc, không có chương trình nào có thể trường tồn mãi mãi. Sau kỳ tích huy hoàng đó, "Hãy trò chuyện nào" bắt đầu đi xuống nhanh chóng, cả về lịch phát sóng lẫn khách mời đều không được như ý, thậm chí có người còn đùa rằng không biết có phải chương trình đã đắc tội với ai đó nên mới bị chỉnh đốn như vậy không.

Tôi không quan tâm đến điều đó, dù chương trình có tỷ suất người xem cao hay thấp thì lương tôi vẫn như vậy.


Vào năm thứ ba làm việc tại "Hãy trò chuyện nào", tôi đã gặp lại người bạn đầu tiên sau mười năm xa cách —— Choi Hyeonjoon.

Thực ra nói là bạn bè cũng không thích hợp lắm. Mối quan hệ của tôi và Choi Hyeonjoon ngay từ đầu đã không mặn không nhạt, nói là bạn thì hơi sâu sắc, nói là xa lạ thì lại quá vô tình. Trong ấn tượng của tôi, cậu ấy vẫn luôn là người đi theo sau Jeong Jihoon, lúc cười hay lúc hát đều để lộ hai chiếc răng cửa như một loài gặm nhấm nào đó.

Ngày nay, loài động vật nhỏ bé đã tu luyện thành hình người, mặc chiếc tạp dề có in logo của một cửa hàng thịt nướng, đứng trước bàn tôi, cúi đầu vừa bấm vừa hỏi trên iPad: "Khách hàng nim, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì ạ?"

Thực ra tôi đã thấy trên Instagram từ lâu rồi, sau khi tốt nghiệp cậu ấy đã thừa kế nhà hàng của gia đình, nhưng đột nhiên nhìn thấy cậu ấy sống động, đầy lông lá đứng trước mặt mình, tôi vẫn có một cảm giác choáng váng kỳ lạ. Bao nhiêu năm trôi qua, ngoại hình của cậu ấy có vẻ không thay đổi nhiều, chỉ là khuôn mặt bớt đi một chút mỡ của trẻ con, cũng không còn mặc áo phông họa tiết ban nhạc rock nữa.

"Set ăn số hai." Tôi nói, chỉ vào bức ảnh thịt ba chỉ ướp muối trên menu, "Thêm một chai bia nữa."

Cậu ấy gật đầu, lại nhập số bàn vào iPad.

"Còn gì nữa không ạ?" Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt tôi.

Vào khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi giao nhau, đầu tiên cậu ấy sửng sốt, sau đó đột ngột nhảy lùi lại một bước, như thể tôi là một ổ cắm điện, đang để lộ những tia lửa điện xèo xèo vào ngón tay cậu ấy vậy. Trong sự run rẩy của dòng điện, cậu ấy run rẩy chỉ vào mũi tôi, "Á" lên mấy tiếng, nhưng mãi không thốt ra được ba chữ đó.

"Là Dohyeon đây." Tôi tốt bụng nhắc nhở cậu ấy, "Park Dohyeon."

Choi Hyeonjoon đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng cửa, rạng rỡ, nụ cười gặp lại sau bao ngày xa cách.

"Yah! Dohyeon!"

Tôi cũng mỉm cười.


Sau khi gửi đơn hàng của tôi qua iPad, cậu ấy liền ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện tôi.

Dù sao thì cậu ấy hiện tại cũng đã làm quản lý cửa hàng rồi, không ai có thể chỉ trích cậu ấy về việc đến muộn, về việc ra sớm, về việc lừa dối hay gian lận. Kinh nghiệm quản lý khách sạn trong bốn năm đại học cũng đủ để cậu ấy sắp xếp ba nhân viên khác thay mình hoàn thành công việc.

Bia và thịt ba chỉ được mang lên rất nhanh, có lẽ vì tôi là bạn của chủ quán nên nhân viên phục vụ rất tinh ý đã cho tôi một phần cực lớn, thịt ba chỉ trên đĩa hình chữ nhật màu đen gần như chất thành một ngọn núi.

Choi Hyeonjoon rất vui vẻ lấy ra hai ly, trước tiên rót cho tôi một ly bia, sau đó lại rót cho cậu ấy một ly, với thái độ rất tự nhiên tham gia bữa tối của tôi. Đồng thời, bếp điện dưới lò đã bốc khói, tôi cầm chiếc kẹp, kẹp một miếng thịt ba chỉ vào vỉ nướng, ngay lập tức phát ra tiếng xèo xèo.

Lúc đầu, Choi Hyeonjoon còn giới thiệu món thịt nướng của bọn họ với tôi, khen tôi biết gọi món, đây là thịt ướp gia vị bí truyền của ba cậu ấy, không chỉ ngấm gia vị mà còn rất dễ nướng ra lớp vỏ vàng giòn. Một lúc sau lại nói, nếm thử món kim chi của bọn họ đi, cũng là công thức bí truyền.

Nói chuyện một hồi, chúng tôi nói đến chuyện tôi đột nhiên biến mất trong bảy năm qua. Tôi nói tôi đến Trung Quốc để viết kịch bản. Cậu ấy nói: "À hèn gì."

Ngừng một chút, cậu ấy lại nói, "Mọi người đều đi hết, tao không liên lạc được với ai cả."

Khi nói câu này, Choi Hyeonjoon đang cúi đầu lật thịt ba chỉ trong vỉ nướng, hơi nóng màu trắng vừa vặn che khuất biểu cảm của cậu ấy. Tôi cũng cúi đầu, gia vị bí truyền của ba cậu ấy quả là không tệ, thịt nướng ra có màu vàng đẹp mắt.

Cậu ấy tiếp tục nói với tôi, Jeong Jihoon đi du học ở Mỹ, mới về nước cách đây hai năm, còn Son Siwoo thì sau đó cũng không còn mở quán cà phê nữa, mà hiện tại đã tìm được một công việc nhân viên văn phòng từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, thỉnh thoảng lại đến đây ăn chực, coi quán của cậu ấy như nhà ăn của trường đại học.

Cậu ấy thao thao bất tuyệt, như một điệp viên ngầm đã ẩn núp từ lâu, chỉ trong thời gian uống một ly bia mà đã kể hết tiểu sử của mọi người. Chỉ có tên của một người mà cậu ấy vẫn thận trọng lảng tránh, giống như đang cẩn thận tránh một cái bẫy ẩn dưới đám lá trong rừng.

Và tôi cũng không nhắc đến.

Tôi nuốt ngụm bia còn dang dở, tầm mắt lướt qua thịt ba chỉ nướng, kim chi ngâm đặc biệt, đỉnh đầu nhiều lông của Choi Hyeonjoon, rồi dừng lại ở một dàn karaoke thương mại ngay cửa ra vào.

Nhiều năm trước, cậu ấy đã nhiệt tình cổ vũ Son Siwoo lắp một dàn karaoke trong quán cà phê, kết quả là suýt bị Son Siwoo nhét vào lò nướng. Bây giờ cậu ấy đã tự làm chủ, thực sự đã cải tạo nơi này thành một quán thịt nướng âm nhạc, cũng không biết có được tính là công thức bí truyền của riêng cậu ấy hay không.

Vì vậy, tôi chỉ vào máy karaoke đó và hỏi cậu ấy: "Hyeonjoon à, bây giờ mày còn chơi nhạc rock không?"

"Nhạc rock?" Cậu ấy lộ ra vẻ mặt ngơ ngác trong chốc lát.

Sau đó, cậu ấy cười và nói, "Cái gì thế, tao đã không đụng đến thứ đó từ lâu rồi."

"Thực ra tao đã biết từ lâu rồi." Cậu ấy khẽ nói, giọng nói gần như bị hút vào chiếc máy hút mùi đang kêu ù ù phía trên bếp nướng, "Về khoản ca hát, tao không có năng khiếu gì cả."

"Lúc đó, Jihoon rủ tao chơi nhạc rock, đi biểu diễn, Dohyeon cũng đến vài lần, thực sự rất ồn ào, đúng không? Tao cũng thấy ồn."

"So với nhạc rock, tao chỉ thực sự thích được ở bên mọi người. Khi ở bên mọi người, tao thực sự, thực sự rất vui."

Cậu ấy ngẩng đầu lên, hơi nóng trắng xóa cũng không che được đôi mắt tròn sáng của cậu ấy, bên trong như có ánh nước, từng vòng lan tỏa ra nhiều nỗi nhớ và lưu luyến.

"Sau đó, mọi người đều rời đi, nhạc rock cũng trở nên vô nghĩa." Cậu ấy nói.

Trong đôi mắt của cậu ấy, tôi đọc được nửa câu sau mà cậu ấy chưa nói hết.

"—— Tao cũng không còn vui nữa."

Cho đến lúc này, tôi mới thực sự cảm nhận được bảy năm xa cách bạn bè cũ.

Thời gian thật sự giống như mọi tác phẩm nghệ thuật mô tả đầy sắc bén và lạnh lẽo. Một nhát dao xóa tan tuổi trẻ, hai nhát dao xóa tan ước mơ, ba nhát dao moi gan phanh phổi, nhát nào cũng đẫm máu.

Tôi cúi mắt, gắp phần kim chi đặc biệt đã hết sạch, giả vờ không thấy cậu ấy đưa tay lên lau mắt.


Ăn xong bữa tối đầy cảm xúc đó, tôi chào tạm biệt Choi Hyeonjoon, liên tục đảm bảo rằng lần sau nhất định sẽ lại đến ăn cùng cậu ấy, rồi nặng nề bước đến trạm tàu điện ngầm.

Khi đang đứng đợi tàu trên sân ga, người điều phối gửi tin nhắn cho tôi trên Kakaotalk, cùng với kịch bản phỏng vấn của đối tượng vào thứ năm tuần này.

Tôi mở tệp tin đó ra, trực tiếp bỏ qua thông tin của đối tượng phỏng vấn, lướt qua những câu hỏi trông có vẻ rất nhàm chán.

Ba năm làm ghi chép tại trường quay, tôi chỉ cần lướt qua kịch bản là có thể dự đoán được sơ bộ bối cảnh quay và tỷ suất người xem.

Chương trình lần này là cuộc phỏng vấn một streamer của trò chơi Liên Minh Huyền Thoại từng nổi tiếng một thời.

Trước khi tôi đến Trung Quốc, Liên Minh Huyền Thoại gần như là trò chơi quốc dân của Hàn Quốc, chỉ là kể từ khi thế hệ tuyển thủ vàng giải nghệ, sức hút của trò chơi MOBA đã giảm dần, rồi dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng. Theo tôi, tỷ suất người xem của chương trình này có lẽ còn thấp hơn cả cuộc phỏng vấn ngôi sao hết thời lần trước.

Trong buổi phát sóng lần trước, để kích thích tỷ suất người xem, người dẫn chương trình thậm chí còn ngẫu hứng thêm vào phần yêu cầu người đàn ông trung niên từng là sát thủ thiếu nữ, giờ đã hơi hói, khoe cơ bụng trước ống kính. Tuy nhiên, ngay cả khi sử dụng thủ đoạn như vậy, thì cơ bụng sáu múi được tạo hình một cách cố ý bằng phẫu thuật hút mỡ và axit hyaluronic của ông ta cũng chỉ giúp tỷ suất người xem tăng lên mức thảm hại là 0,14%.

Tôi lắc đầu, thời gian đếm ngược dự kiến tàu vào ga trên đầu vừa nhảy đến "Đang vào ga".

Ngay khi tôi chuẩn bị thoát khỏi chế độ xem trước tệp, một cách kỳ lạ nào đó, ngón tay tôi dừng lại ở mép màn hình, như thể nó đã nhìn thoáng qua tên của vị khách mời danh dự ở trên cùng trước khi não tôi kịp phản ứng.

——Han Wangho (ID cũ là peanut98, ID hiện tại là xiaohuasheng7).


Đoàn tàu tiến vào sân ga như thể đang xẻ gió vượt sóng, tiếng hú lớn cùng năm tháng như thủy triều, át đi mọi âm thanh khác.

Tôi mấp máy môi, cho đến khi đoàn tàu dừng hẳn, cửa khí nén mở ra trước mặt tôi, tôi mới nhận ra mình đang khẽ đọc cái tên cuối cùng đã được tiết lộ trước mắt mình.


Han Wangho.


Sau đó, cửa tàu đóng lại, dòng người và tiếng ồn đều xa tôi, chỉ còn lại nhịp tim đập dữ dội của tôi, còn chói tai hơn cả tiếng bánh tàu va vào đường ray.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro