Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15


Trước khi ra khỏi nhà, tôi rửa mặt nhiều lần bằng nước lạnh, tôi cũng đã cạo sạch râu trên cằm nên da mặt có hơi tái.

Sau khi dùng khăn lau khô mặt, tôi lại soi gương. Kiểu tóc mới không thể nhìn nổi của tôi giờ đã ướt nước, vì vậy phần tóc mái vốn đã ngắn lại càng trở nên thưa thớt hơn.


Hôm qua sau khi tan làm, tôi đã tìm đến một tiệm cắt tóc và bảo thợ cắt tóc cắt bớt phần tóc mái quá dài của tôi đi.

Tôi chắc chắn rằng tôi đã dùng ngón tay chỉ một đoạn ngắn. Thợ cắt tóc nhìn xong liền đồng ý, tiện thể còn hỏi tôi có muốn uốn tóc không.

"Không cần đâu." Tôi nói, "Hôm nay tôi không có nhiều thời gian."

Tôi nói thật, hôm nay tôi thực sự không có nhiều thời gian, sau khi cắt tóc xong tôi còn phải về xem lại kịch bản chương trình ngày mai tận ba lần, và tập luyện ít nhất hai mươi lần, nếu may mắn hoặc không may gặp Han Wangho, tôi sẽ phải dùng giọng điệu như thế nào để chào anh ấy sau thời gian dài không gặp đây.

Nhưng rõ ràng là người thợ cắt tóc đã coi lời tôi như một cái cớ, trước khi tháo kính ra để mặc cho anh ta cắt, tôi thấy anh ta đảo mắt một cách không mấy vui vẻ.

Chiếc kéo lạnh lẽo lướt qua trán tôi, những sợi tóc vụn rơi lả tả.

"Được rồi." Khoảng nửa tiếng sau, anh ta vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói, "Hy vọng anh hài lòng, khách hàng nim ạ."

Tôi đeo kính vào, nhìn rõ dáng vẻ của mình.

Rõ ràng anh ta đã làm nghề này lâu rồi, vì vậy dù bị tôi trừng mắt dữ dội, anh ta vẫn từ tốn giải thích cho tôi: "Đây là kiểu tóc thịnh hành gần đây ở Seoul —— người nổi tiếng, Cha Eun Woo, hay ai đó, cũng cắt kiểu này, kiểu tóc thẳng uốn ion nam tính kết hợp với mái ngố lộn xộn tạo cảm giác bồng bềnh... Cái gì? Anh thấy quá ngắn sao? Khách hàng nim ạ, anh không hiểu đâu, một kiểu tóc đẹp sẽ trường tồn mãi mãi, nửa tháng nữa nhìn lại anh vẫn thấy rất đẹp."

Trong những năm ở Trung Quốc, tôi đã đọc xong nguyên tác của Bá Vương Biệt Cơ trên điện thoại, bản dịch tiếng Hàn không được tốt lắm, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được.

Kết thúc là hai người tình cờ cùng ở Hồng Kông, trong một phòng tắm bất ngờ gặp nhau khi cả hai đều trần trụi và đã già, thịt nhão xương rời, da dẻ nhăn nheo, nhìn nhau một cái là ngọn lửa tuổi trẻ bỗng tắt ngấm, còn đâu nữa những khắc cốt ghi tâm.

Tôi và người đàn ông Hàn Quốc ba mươi tư tuổi trong gương với kiểu tóc giống hệt lính trinh sát nhìn nhau vài giây, trong lòng dâng lên nỗi buồn thương.

Trước khi tôi về nước, Điền Dã đã xem bói cho tôi trong ván mạt chược cuối cùng, nói tôi mệnh Mộc, mà Kim khắc Mộc, năm nay lại phạm Kim vận, nên phải hết sức cẩn thận. Lúc đó tôi không tin, giờ thì quả nhiên ứng nghiệm, báo ứng nằm giữa hai lưỡi kéo sáng quắc trong tay thợ cắt tóc.

Nhát cắt này không chỉ cắt đi mái tóc của tôi, mà còn cắt đi trái tim vốn đã bất an của tôi, giờ thì chết hẳn rồi.


Không còn cách nào khác. Tôi nhớ lại câu chuyện cảnh tỉnh của Đoàn Tiểu Lâu và Trình Điệp Y*, trước khi ra khỏi cửa, tôi cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, như vậy dù ai có nhìn cũng không thấy rõ kiểu tóc của tôi, tránh để người ta chỉ nhìn một cái là đứt tình tuyệt nghĩa.

(*) Hai nhân vật trong phim Bá Vương Biệt Cơ.

Một chân đã bước ra khỏi cửa, tôi lại quay trở lại, đứng trước gương sờ mặt mình, thấy chỗ nào cũng không ổn.

Những năm gần đây, tôi uống quá nhiều rượu, giờ giấc sinh hoạt đã đảo lộn hết lên, cơ thể cũng không còn như hồi đôi mươi, quá trình trao đổi chất không còn mạnh mẽ nữa. Thêm vào đó tối qua tôi ngủ không ngon nên nhìn qua trông tôi phù nề, nhìn kỹ thì có vẻ tiều tụy.

Vì vậy, tôi đeo một chiếc khẩu trang màu đen che nửa mặt dưới, mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài che đi phần thân trên vẫn còn khá ổn của mình, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài.

Như vậy là đủ rồi, chẳng ai nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt và kiểu tóc lởm chởm của tôi, nó trông giống như một kẻ phạm tội tình dục đã thiết kế kiểu tóc tỉ mỉ mà thôi.

Làm xong những việc này rồi mới ra ngoài, khi bước vào phim trường thì khán giả đã vào chỗ hết rồi, người quản lý đang đứng dưới máy quay gần lối thoát hiểm nhìn tôi chằm chằm.

"Em bị kẹt xe." Tôi cúi người chạy nhanh qua hàng ghế khán giả, cũng đứng bên lối thoát hiểm, vô tư đưa ra lý do với người quản lý, "Khách mời đã vào chỗ hết chưa?"

"Chưa." Người quản lý nhìn vào chiếc Apple Watch trên cổ tay, thấy có một cuộc gọi nhỡ, anh ta đưa cho tôi bảng ghi hình và kịch bản đã in ra, ra hiệu cho tôi đeo tai nghe vào, chờ đạo diễn chỉ đạo bất cứ lúc nào, "Tôi đi nghe điện thoại, cậu trao đổi với bên quay phim về góc máy nhé."


Phòng thu của "Hãy trò chuyện nào" không lớn lắm, thời kỳ huy hoàng nhất cũng chỉ rộng khoảng tám mươi mét vuông, nhưng bây giờ chỉ là một chương trình nhỏ bị bỏ rơi trong đêm khuya, vì vậy quy mô của phòng thu cũng bị thu hẹp theo, trừ đi mười mấy khán giả đến từ đợt tuyên truyền của trường đại học thì chỉ còn lại một sân khấu nhỏ, chỉ cần ba máy quay là có thể nhìn thấy hết.

"Máy quay số một." Giọng đạo diễn truyền từ tai nghe, "Quay cận cảnh người dẫn chương trình, ready."

Máy quay tôi đang sử dụng là máy số ba, chủ yếu là để bắt những phản ứng của khán giả. Nhưng vì bây giờ ngay cả sinh viên cũng rất khó để lừa đến làm nền, cho dù có đến thì cũng chỉ cúi đầu chơi điện thoại, nên về sau thường sẽ dùng lại những cảnh quay trước đó, tiện thể thêm vào vài tiếng cười có sẵn. Người quay phim máy số ba đang ngồi trên chiếc ghế nhựa đen cạnh tôi, buồn chán nghịch điện thoại, trên màn hình là ảnh chụp chung trên Instagram của các thần tượng đang nổi, anh ta lướt xuống rồi thả tim cho từng bức ảnh.


Máy số một ở phía bên kia sân khấu, tôi giơ tấm bảng ghi giờ về phía người quay phim máy số một đang nhìn về phía này, ra hiệu cho anh ta có thể chuẩn bị, còn mười giây nữa là người dẫn chương trình và khách mời sẽ ra sân khấu.

Người dẫn chương trình là một người đàn ông trung niên có vẻ mặt nghiêm nghị, hồi trẻ từng dẫn bản tin thời sự trên đài truyền hình, nhưng vì đọc nhầm tên người trong một tin tức quan trọng nên bị đày đến chương trình tạp kỹ vùng biên này để chịu phạt.

Ngược lại với khuôn mặt nghiêm nghị đến mức gần như u ám của anh ta, là Han Wangho đang ngồi trên ghế khách mời, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Anh ấy mang một chiếc khẩu trang màu trắng, tóc hẳn là mới uốn gần đây, phần đuôi tóc hơi dài uốn thành một đường cong rất sinh động, khiến người ta liên tưởng đến chiếc đuôi ngắn của loài chim nào đó.

"Đây là Peanut-ssi——hay có lẽ tôi nên gọi cậu là xiaohuasheng-ssi nhỉ." Nhìn Han Wangho ngồi vào chỗ, người dẫn chương trình nở một nụ cười lẽ ra phải thân thiện, nhưng vì đôi lông mày đen sắc lẹm kia mà trông lại lạnh lùng, giống như một cai ngục già sắp tra tấn tù nhân vậy.

Tôi ghi thời gian lên kịch bản trong tay, ở đây cần chèn một đoạn vỗ tay giả.

"Đều được cả." Đôi mắt Han Wangho hơi cong lên, phần biểu cảm còn lại bị chiếc khẩu trang che mất, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một nụ cười rất dịu dàng. "Xiaohuasheng là Peanut trong tiếng Trung, nên đều giống nhau cả thôi."

"Vậy thì cứ gọi cậu là Peanut-ssi nhé, nghe có vẻ dễ thương hơn." Người dẫn chương trình hơi cúi đầu, liếc nhìn dàn ý đã chuẩn bị sẵn trên bàn, "Peanut-ssi hiện đang phát trực tiếp trên nền tảng nào của Trung Quốc vậy, cậu thấy có gì khác biệt so với việc phát trực tiếp cho khán giả Hàn Quốc không?"

Câu hỏi này hơi khó để mở đầu, nhưng Han Wangho chỉ chớp mắt.

"Đúng vậy, tôi đang phát trực tiếp trên một nền tảng tên là Huya." Anh ấy trả lời, "Thực ra bây giờ thời gian tôi phát trực tiếp đã ít hơn rất nhiều, nội dung thì vẫn vậy, vẫn là Liên Minh Huyền Thoại và những trò chơi cũ như DNF*, vì mở studio với bạn nên thời gian tôi làm việc ở hậu trường nhiều hơn."

(*) Dungeon & Fighter.

Toàn bộ cuộc phỏng vấn diễn ra như đã lên kế hoạch trước trong kịch bản, thậm chí còn không vượt quá 0,14% so với cơ bụng bơm axit hyaluronic trước đó mang lại. Thật vậy, trò chơi điện tử dù ở thời đại nào cũng sở hữu lượng người hâm mộ đông đảo. Nhưng với những người trẻ hiện nay, nếu bạn nói chuyện với họ về Valorant hoặc tựa game VR nhập vai hoành tráng mới ra mắt, họ có thể sẽ có hứng thú. Nhưng nếu chỉ nói về những game MOBA cổ lỗ sĩ, những người trên ba mươi tuổi thỉnh thoảng mới mở ra chơi một hoặc hai ván để hoài niệm, thì hiệu quả thực sự không cao.

Khán giả muốn xem là những sự tiết lộ, những câu hỏi gay gắt và sắc bén, muốn thấy người trả lời như một con cá bị lột sạch vảy dưới ánh đèn pha ba tầng bị những câu hỏi sắc nhọn mổ bụng. Thay vì vậy, anh ấy lại điềm nhiên dựa vào chiếc ghế sofa bọc da mà các chính trị gia, ngôi sao và đạo diễn từng ngồi, miệng nói về một số kinh nghiệm khởi nghiệp trong phòng làm việc và cách lên đồ cho vị trí đi rừng trong Liên Minh Huyền Thoại hiện nay, đồng thời nhẹ nhàng vuốt những vết xước trên tay vịn bằng ngón tay.

Đó là chỗ của những bàn tay từng bối rối, lo lắng dùng móng tay cứng khắc lên tay vịn, cố gắng làm cho những lời nói dối và ngụy biện trở nên hợp lý.

Bọn họ muốn thấy bàn tay trắng muốt đó cũng nắm chặt vì lo lắng, và để lại những vết xước mới.


"Ra 'bom' đi." Đạo diễn nói trong tai nghe, "Đã trôi qua hai mươi phút rồi, nhạt nhẽo quá."

Bom. Từ này có nhiều nghĩa, là một trong những mật mã giữa đạo diễn và người dẫn chương trình, có nghĩa là đưa ra một số câu hỏi cấp tiến hơn. Chẳng hạn như "Bạn có thể cho khán giả xem cơ bụng của mình không?" trước đó và "Vậy bạn và con trai mình —— đã có cuộc cãi vã gay gắt nhất là gì?" là cách đây lâu hơn.

Tôi ngẩng đầu lên, một nỗi bất an đột ngột khiến tim tôi đập rất nhanh, nếu không có khẩu trang che miệng và mũi, có lẽ mọi người sẽ thấy đôi môi bị tôi cắn đến chảy máu.

"Peanut-ssi." Người dẫn chương trình ngẩng đầu, như đang vuốt ve mái tóc bên tai, nhưng lại nhấn vào tai nghe để nó ngồi chắc hơn trong ống tai. "Chúng tôi cũng đã biết rằng, cậu đã gặp một số biến cố trong sự nghiệp trực tiếp trước đây khi còn trẻ, và đây cũng là một trong những lý do khiến cậu chuyển sang làm việc trong phòng thu. Tôi nghe nói rằng cậu đã biến mất khỏi giới streamer và tái xuất hiện với tên tài khoản mới là xiaohuasheng7, có phải không?"

Ông ta mở miệng nhỏ ra một chút, để lộ ra hai hàng răng trắng như ma quỷ, "Sau khi điều tra, chúng tôi đã hiểu được một số sự việc xảy ra, vì các video cá nhân của cậu đã bị rò rỉ, nên cậu mới chọn tạm thời rời khỏi việc phát trực tiếp. Về vấn đề này, cậu có điều gì muốn chia sẻ với khán giả không?"


"À... Sau sự việc đó, có một thời gian tôi phải đeo khẩu trang khi ra khỏi nhà." Han Wangho nói, ánh mắt anh ấy tập trung vào một góc của sân khấu, nhưng lời nói lại rất lưu loát, như thể anh ấy đã chuẩn bị sẵn bài diễn này và chỉ cần học thuộc lòng nó. "Nhưng một ngày nọ, khi tôi đi xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới tầng hầm để mua đồ, tôi đã lấy một chiếc áo khoác không có khẩu trang trong túi."

"Cảm giác rất kỳ lạ." Anh ấy nói rất nhanh, "Nhưng sau khi đi qua cửa hàng tiện lợi, tôi nhận ra rằng không ai nhận ra tôi, và điều đó cũng không đáng sợ mấy."

"Sau đó tôi đã thích nghi, quá khứ đã qua, một khi bạn bước ra ngoài, bạn sẽ thấy không có gì cả. Phát sóng trực tiếp lại cũng được, sống lại cũng được, không phải vì tôi có nhiều can đảm hơn người khác, chỉ vì cuộc sống là như vậy, luôn phải tiến về phía trước, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ qua mà thôi."

Người dẫn chương trình không nói gì, nhưng tôi lại thấy rõ trong biểu cảm của ông ta một sự vui vẻ độc địa, cùng với một sự thèm khát chưa được thỏa mãn.

Có lẽ đây mới là lý do cơ bản khiến ông ta làm việc lâu dài trong chương trình có tỷ suất người xem thấp này. Ông ta thích thú với mùi máu tươi khi lưỡi dao rạch vào bụng cá, và cảm giác răng nhai những miếng thịt đột nhiên lộ ra trong không khí đó.

"Ha ha." Ông ta cười vô cảm hai tiếng, "Thật là một tâm lý tuyệt vời, Peanut-ssi."

Tiếp theo, ông ta nói rằng——

"Xin hỏi, người quay video năm đó, cũng là một người có liên quan khác, có phải là người yêu của cậu vào thời điểm đó không?"

Đôi mắt của Han Wangho run rẩy dưới mái tóc của anh ấy, giống như một người đột nhiên phát hiện ra một vết thương cũ của mình. Vết thương đó dường như đã lành, bình thường không đau, nhưng đột nhiên nhìn thấy vết sẹo đó, nó vẫn sẽ đau dữ dội hơn.

"Đúng vậy." Anh ấy không còn mỉm cười nữa.

"Khi chụp ảnh, cậu ta đã được sự đồng ý của cậu chưa?"

"..." Anh ấy im lặng một lúc rồi nói, "Có."

"À—" Đôi mắt của người dẫn chương trình sáng ngời, như một ngọn đèn pha thứ tư khổng lồ, nóng rực, chiếu thẳng vào khuôn mặt đã tái nhợt của Han Wangho, "Vậy tôi có thể hiểu là —— hóa ra là cậu đã cho phép tải lên đúng không?"

"... Không phải vậy, thực ra đó là một tai nạn..." Tay anh ấy không còn buông thõng trên tay vịn nữa, mà nắm chặt vào nhau trên đầu gối.

"Vậy hai người đã giao tiếp như thế nào sau khi xảy ra sự việc." Người dẫn chương trình mỉm cười, nắm chặt cán dao hơn, thậm chí còn liếm môi, "Hay nói cách khác, bây giờ hai người vẫn còn liên lạc chứ?"

Han Wangho không trả lời.

Không biết từ lúc nào, ống kính máy quay số ba đã rời khỏi khuôn mặt của khán giả, hướng về phía Han Wangho và quay cận cảnh. Từ trên màn hình, tôi có thể thấy đôi tay anh ấy đặt trên đầu gối với biên độ nhẹ, nhưng không thể kiềm chế được mà run lên.


"Tốt, làm tốt lắm." Giọng nói của đạo diễn lại vang lên trong tai nghe, nghe như đang cười, "Phản ứng rất tốt. Tôi cần "số hai", "số hai" ở đâu rồi."

Số hai. Tôi không thể suy nghĩ được nữa. Số hai là gì.

"Quả nhiên có những lời chỉ có thể nói trực tiếp, và các bạn khán giả thân mến, các bạn đều biết rằng chương trình của chúng tôi tồn tại vì mục đích này." Người dẫn chương trình lại nhấn nút tai nghe, đứng dậy khỏi ghế phỏng vấn, rất tự nhiên bước đến giữa sân khấu, hướng về phía hậu trường làm một động tác "mời", "Mời tất cả mọi người cùng tôi đếm ngược, ngay bây giờ tại hậu trường của chúng tôi, liệu một nhân vật liên quan khác năm đó có thể xuất hiện trước mặt chúng tôi và Peanut-ssi hay không—"


"Mười."

Đây hẳn là lúc quảng cáo, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng trả tiền cho vị trí quảng cáo trong tập này và tỷ suất người xem cũng sẽ rất cao.

"Chín."

Người đó là ai, chết tiệt, là đạo diễn tùy tiện tìm một người nào đó, đội mũ trùm đầu, giả vờ đó là... tôi sao.

"Tám."

Han Wangho sẽ nói gì nhỉ.

"Bảy."

Anh ấy có ghét tôi không.

"Sáu."

Anh ấy trông thật lạnh lùng.

"Năm."

Rõ ràng là mọi chuyện đã qua rồi.

"Bốn."

Anh ấy đã tự mình bước ra ngoài, và đã có một cuộc sống mới.

"Ba."

Tôi không có lập trường để can thiệp vào cuộc sống của bất kỳ ai, đặc biệt là của anh ấy.

"Hai."

Nhưng tôi muốn đưa anh ấy đi.

"Một."

Tôi sẽ đưa anh ấy đi.


Tôi giơ tay lên, khi tên giả mạo đó thò đầu ra từ mép hậu trường, tôi nhấn vào ống kính máy quay bên cạnh. Đạo diễn trong tai nghe phát ra tiếng kêu lớn như chó bị dẫm đuôi, vì vậy tôi cũng tháo tai nghe ra.

Vội vã và khẩn trương, tôi bước nhanh qua trước mặt khán giả, nhiều người ở bên tai và sau lưng tôi phát ra tiếng kêu thán cao thấp khác nhau.

Tôi bước vào vòng tròn ánh sáng vàng rực rỡ được tạo ra bởi đèn sân khấu. Tôi nhìn thấy đôi mắt của Han Wangho, đôi mắt đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi nhiều lần, nhưng dưới ánh đèn, chúng sáng hơn, thật hơn, lạnh lẽo hơn bất kỳ lần nào mà tôi mơ thấy. Có một lớp bóng mờ bao phủ đôi mắt ấy, ánh nhìn mơ hồ tập trung lại một chút khi tôi bước vào, như một đốm sáng nhỏ ló ra khỏi mặt hồ đang rung chuyển, làm vỡ vụn đốm sáng đó.

Tôi không nhìn thấy gì khác nữa.

Tôi tiến đến gần anh ấy, cởi áo khoác và khoác lên vai anh ấy.

Đi thôi. Tôi nói với anh ấy bằng ánh mắt. Hãy đi với em.

Anh ấy không đẩy tôi ra.

Tôi nắm lấy tay anh ấy, sợi dây màu tím đã bạc màu đeo trên cổ tay tôi. Ngón tay anh ấy lạnh ngắt, khi đặt vào lòng bàn tay tôi, giống như một con chim được tạc bằng tuyết. Anh ấy vẫn đang run rẩy.

Tôi liền nắm chặt tay lại, siết chặt hơn, nắm lấy cả sự run rẩy và bất an của anh ấy.

Ánh đèn sân khấu chiếu vào khuôn mặt chúng tôi, như một ngọn lửa lớn lóe lên trong chớp mắt, tiếng bàn tán ầm ĩ như những đám khói cuồn cuộn sau khi ngọn lửa đã tắt.

Tôi nắm tay anh ấy, cùng anh ấy chạy qua ánh đèn và đám đông, qua những tia chớp dữ dội và đám khói, qua những cái bẫy được thiết kế tinh vi, và chạy ra ngoài cửa.


Chúng tôi đã chạy một đoạn đường dài. Khi chạy qua lối thoát hiểm không một bóng người, tiếng bước chân dồn dập như tiếng trống của chúng tôi vang vọng trong đó, những cái bóng phía sau như những ngày cũ vẫn đuổi theo phía sau. Không ai trong chúng tôi dám ngoảnh đầu lại.

Khi dừng lại, chúng tôi đã chạy ra khỏi một con phố.

Đó là một con phố mà tôi chưa từng đến, nó không thuộc khu trung tâm sầm uất nhưng vì thời gian ghi hình chương trình trùng với giờ vàng đêm khuya nên vẫn có nhiều người đi bộ vội vã bên cạnh chúng tôi, vội vã về nhà hoặc đi xa. Một thùng rác màu đen khổng lồ bên cạnh chúng tôi, bên trong chất đầy lá cây và túi rác, một thanh niên đi ván trượt vụt qua chúng tôi như một cơn gió, ném chai nhựa rỗng trên tay vào thùng rác như ném bóng rổ, phát ra tiếng "thùng".

Bị tiếng động làm cho giật mình, Han Wangho đưa tay tháo khẩu trang, trên mặt vẫn còn ửng hồng vì chạy đột ngột, môi cũng đỏ mọng vì sung huyết. Anh ấy thở hổn hển vài hơi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn nhưng không hiểu sao rồi hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi cậu là ai?"

Tôi lùi lại một bước, lúc này mới nhớ ra trên mặt vẫn còn quấn khăn và khẩu trang.

Tôi tháo khẩu trang, suy nghĩ một chút rồi tháo cả mũ xuống.

Anh ấy hít một hơi thật nhẹ.

"Là em." Tôi nói.


Những năm tháng qua đi, Han Wangho không nhuộm tóc, mái tóc vẫn đen, bồng bềnh phủ trên trán, đôi mắt ấy vẫn long lanh dưới ánh đèn như vậy.

Có một khoảnh khắc, tôi như trở về con đường trước cửa quán cà phê Son Siwoo, bên cạnh tôi không phải là thùng rác chất đầy túi ni lông mà là chiếc hộp thư mới sơn màu xanh lá cây.

Thạch trung hỏa, mộng trung thân*, mười năm này như một cơn gió, thoắt cái đã thổi qua giữa chúng tôi. Cơn gió cát ấy làm mờ mắt tôi trong chốc lát, khi mở mắt ra, anh ấy cứ thế lặng lẽ nhìn tôi.

(*) Trích từ bài thơ "Hành Hương Tử - Thuật Hoài" của thi hào Tô Thức thời nhà Tống. Ẩn dụ cho cuộc đời ngắn ngủi, như tia lửa bùng lên khi hai hòn đá cọ xát, như một giấc mơ ngắn thoáng qua.

Rất lâu sau, không ai nói gì.

Thực ra, thời gian tôi ở bên anh ấy không dài, so với thời gian chúng tôi xa nhau thì chẳng đáng là bao. Nhưng đôi mắt ấy lại dễ dàng xuyên thấu suốt cả mười năm, những mảnh ký ức lấp lánh như mưa rào ùa về khiến tôi gần như không đứng vững.

Tôi không nhớ nổi cái đêm vào mười năm trước anh ấy đã nói gì với tôi, và tôi đã trả lời như thế nào. Nhưng tôi chỉ nhớ khi nắm tay anh ấy chạy ra khỏi quán cà phê, khắp người tôi vang vọng tiếng tim đập như tiếng trống.

Chỉ những biên tập viên tệ nhất mới có thể viết ra mười năm vô lý và ảm đạm như vậy. Thật nhàm chán, thật đau khổ, mười năm như vậy mà dựng thành phim truyền hình thì sẽ bị chửi đến mức đài truyền hình phải đóng cửa mất. Mọi người trong mười năm này đều bị thúc giục phải tiến về phía trước, đánh mất hết mọi thứ, ai cũng trở nên khác lạ, ước mơ không có điểm khởi đầu và điểm kết thúc, tình yêu không có điểm đến và điểm đi.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi trong vài giây, vô số cảm xúc dâng lên trong đôi mắt anh ấy. Tôi biết rằng anh ấy cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trong mười năm qua, và thủ phạm gây ra tất cả những điều này lại đang đứng trước mặt anh ấy.

Tối qua, tôi đã tưởng tượng ra hàng chục cảnh tượng gặp lại anh ấy, mỗi cảnh tôi đều nghĩ đến cách mở đầu sao cho thật hợp lý.

Nhưng khi thực sự đứng trước mặt anh ấy, đối diện với đôi mắt đầy lưu luyến và thương tích đó, tôi nhận ra mình không thể thốt nên lời.

Tôi nhớ lại giấc mơ đó, trong mơ anh ấy cũng nhìn tôi như vậy, với đôi gò má hốc hác và đôi mắt sáng ngời. Điểm khác biệt duy nhất là, không phải anh ấy đuổi theo tôi, mà là tôi đuổi theo anh ấy.

Môi anh ấy hé mở một chút, tôi gần như có thể nhìn thấy câu hỏi muốn bật ra khỏi miệng của anh ấy.

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi phiên tòa muộn màng mười năm.

"Ồ, thật sự là Dohyeon sao..." Sau một lúc lâu, anh ấy nuốt nước bọt. Khi anh ấy mở miệng lần nữa, giọng nói rất nhẹ, còn mang theo một chút cười không dễ nhận ra, "Sao... lại cắt kiểu tóc như thế này, thật là không ra gì, trông như học sinh tiểu học vậy."

Ngay lúc này, cơn ác mộng kéo dài mười năm này đột ngột dừng lại, như thể chúng tôi thực sự không xa cách lâu đến vậy, tôi chỉ xuống nhà cắt một kiểu tóc tệ hại thôi mà.

Những ngón tay của anh vuốt ve trên mái tóc tôi, và thời gian một lần nữa trôi qua giữa chúng tôi, những tiếng ồn ào cứ thế lại vang lên bên tai tôi.

Nó thực sự đến từ đâu vậy. Trái tim, máu, hay nội tạng nào trong cơ thể.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro