Chap 16 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16


Chúng tôi đi cạnh nhau một lúc trên con phố xa lạ đó.

Tại khoảnh khắc đó, chúng tôi không nói gì cả.

Gặp lại nhau sau bao lâu thì nên nói gì nhỉ?

Nói về công việc ư? Giả vờ ngạc nhiên nói với anh ấy rằng: Sau khi chia tay, tôi đã sang Trung Quốc làm việc 7 năm rồi tiện thể nói luôn, tôi đã viết được mấy bộ phim truyền hình rất ăn khách. Tất nhiên là tôi đã tô hồng thêm rồi. Dù sao thì trước khi chia tay với anh ấy, tôi vẫn là một ngôi sao điện ảnh mới nổi, giờ đi viết phim truyền hình —— loại phim chiếu khung giờ vàng 8 giờ tối mỗi ngày, chắc cũng không đến nỗi mất giá quá đâu ha. Nhưng nếu anh ấy thực sự tỏ ra hứng thú, thì tôi sẽ tìm cách chuyển sang chủ đề khác, đồng thời hy vọng đối tác Trung Quốc của anh ấy chưa xem những bộ phim truyền hình sến súa do tôi sản xuất.

Hoặc có thể nói thêm về tiếng Trung, đúng rồi, tiếng Trung cũng hay đấy. Tôi biết anh ấy không có năng khiếu học ngoại ngữ, ít nhất là tiếng Nhật thì không giỏi lắm, có thể anh ấy cũng không biết tiếng Trung luôn thì sao. Tôi tự nhận mình nói tiếng nước ngoài khá tốt, không có nhiều giọng địa phương nên có thể đến chợ hỏi người bán rau cho thêm hai cây hành. Nhưng như vậy có lẽ tôi sẽ giống con chim xanh Duolingo —— "Hôm nay bạn chưa học tiếng Trung, bạn có muốn biết cách mua đồ ăn bằng tiếng Trung không?"

Vậy thì còn có thể nói gì nữa, không thể kể hết nỗi đau của mười năm qua, hay là nói với anh ấy rằng tôi luôn muốn gặp anh ấy, nhưng lại không dám gặp.

Khi còn trẻ, tôi luôn cảm thấy mình có rất nhiều thời gian, và cũng có rất nhiều thời gian bên anh ấy. Vì vậy dù chỉ tựa vào nhau trên ghế sofa, nói những lời nhảm nhí vô bổ, xem một bộ phim hoạt hình vô cùng phản cảm, tôi đều thấy bình thường, hôm nay không xem hết phim thì ngày mai vẫn có thể xem, đồ ăn vặt không ăn hết thì ngày mai vẫn có thể ăn, chuyện chưa kể hết thì ngày mai vẫn có thể kể tiếp, mãi mãi có ngày mai, mãi mãi có tương lai.

Nhưng sau thời gian xa cách anh ấy đột ngột như vậy, tôi đã cảm thấy mình không kịp nói gì, đã quá muộn để nói bất cứ điều gì.


"Đi ăn gì đó đi." Sau nhiều lần định nói lại thôi, tôi cúi xuống nhìn đồng hồ rồi nói, "Em bị đau dạ dày, nên phải ăn trước 8 giờ tối."

Tôi không nói dối đâu, nếu bạn cũng ăn uống thất thường như tôi trong mười năm thì dạ dày của bạn cũng sẽ trở thành một cái túi thủng như của tôi thôi. Sau nhiều năm chiến đấu với chứng đau dạ dày thất thường, tự nhiên tôi nắm được một số quy luật nhất định —— đó là không được uống bia cùng lúc với trái cây, không được nhịn ăn quá mười tiếng, không được uống đồ uống có đá khi đói, nhưng nếu có thêm sữa thì được, và tốt nhất là ăn kèm với một thanh yến mạch. Tất nhiên, nếu thực sự vi phạm những điều cấm kỵ trên thì cũng không sao, ở tủ đầu giường, chiếc cặp công văn và túi áo khoác nào của tôi cũng thường có thuốc omeprazole* đã được tôi chuẩn bị sẵn sàng.

(*) Thuốc trị đau dạ dày.

Han Wangho nhìn tôi một cách tinh tế, tôi nhận ra ngay rằng câu nói này mang theo nghi ngờ, mặc dù không phải là ý định của tôi.

"Được thôi." Anh ấy trả lời, mắt đảo khắp hai bên đường, "Dohyeon muốn ăn gì nào."

Đây là một con phố không quá nhộn nhịp, nhưng hai bên con dốc dài cũng có khá nhiều biển hiệu cửa hàng ăn uống, từ cửa hàng bánh cá đến cửa hàng thịt nướng, đủ loại và đủ kiểu.

"Gì cũng được." Tôi nói, "Wangho... anh."

Anh ấy ngẩn người ra, như thể cái cách xưng hô cũ kỹ này cũng gợi lại cho anh ấy một số ký ức. Khi chúng tôi mới gặp nhau, tôi vẫn là một nam sinh đại học hay nịnh nọt, cười toe toét gọi anh ấy là anh Wangho, đồng thời ân cần cắt cho anh ấy một hộp kim chi tươi rói.

Và khi đó, anh ấy dựa vào bếp, anh ấy nói nhìn tôi đẹp tựa như một tia sáng, hmm nói sao nhỉ.

"......Đừng gọi tôi là anh nữa." Anh ấy chớp mắt, như thể muốn chôn vùi những chuyện cũ đã qua trong hàng mi, "......À, thôi bỏ đi, ăn cái này nhé."

Tôi nhìn theo ngón tay anh ấy, thấy một cánh cửa kính trượt, trên đó dán một thực đơn lớn đầy màu sắc, món mà ngón tay trắng muốt của anh ấy chỉ vào là một bát mì tương đen. Dưới dòng chữ màu đỏ tươi "Món đặc biệt của cửa hàng", hỗn hợp đen sền sệt được xào chung với nhau, chan lên những sợi mì màu vàng lúa, không khác gì mì tương đen được bán ở bất kỳ cửa hàng nhỏ nào ở Seoul, thậm chí không có một bát súp đi kèm hay một quả trứng rán.

Mì tương đen.

Một ý nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tôi không kịp nắm bắt tia sáng đó. Tôi chỉ gật đầu với anh ấy: "Được."


Quán mì tương đen rất vắng vẻ, ánh sáng cũng không tốt, không hiểu sao lại có mùi nước sốt thịt nướng. Một nhân viên phục vụ nhìn chúng tôi một cách mệt mỏi, chỉ tay vào cửa hàng trống rỗng, ý bảo chúng tôi muốn ngồi đâu thì ngồi.

Vì vậy, tôi theo Han Wangho ngồi vào một góc, trên bức tường sau lưng anh ấy có dán một quảng cáo rượu sake của một nhóm nhạc nữ, năm cô gái mặc váy ngắn màu hồng cầm chai rượu Jinro mỉm cười ngọt ngào với không khí.

"Tôi muốn...món này, mì tương đen đặc biệt." Anh ấy nhanh chóng quyết định bữa tối hôm nay, rồi đưa thực đơn bằng nhựa cho tôi.

"Giống anh ấy." Tôi đưa thực đơn thẳng cho nhân viên phục vụ đó.

Người phục vụ rõ ràng rất hài lòng với tốc độ gọi món nhanh chóng của chúng tôi, thậm chí còn nặn ra một nụ cười từ đôi mắt buồn ngủ của mình. Anh ta đặt thực đơn vào phía sau rồi mang ra hai cốc nước đá cho chúng tôi, nói rằng nếu cần gì thì hãy gọi anh ta.

Nhưng tôi thấy giọng điệu của anh ta rõ ràng là: "Tốt nhất là đừng bao giờ gọi tôi."

"Được." Tôi mỉm cười với anh ta, cầm cốc nước đá trên tay, không định uống cũng không định trả tiền boa.


Sau khi người phục vụ rời đi, sự im lặng một lần nữa lại bao trùm giữa tôi và Han Wangho.

Thực ra điều này tốt hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Dĩ nhiên anh ấy có lý do để không tha thứ cho tôi, coi như không quen biết tôi, gặp tôi rồi quay ngoắt đi, thậm chí còn cười lạnh để mặc tôi tìm chỗ nào đó nhảy xuống sông, những điều này đều từng xuất hiện trong dự đoán của tôi.

Ngồi lặng lẽ trong một quán mì tương đen, chờ đợi một bữa tối, đã là một khởi đầu hòa bình nhất mà tôi có thể nghĩ ra rồi.

Trong sự im lặng yên ắng này, tôi nhận thấy ánh mắt anh ấy dừng lại ở cổ tay phải của tôi.

"À... cái này." Nghĩ đến cảnh lúc đó tôi đã tự ý lấy chiếc vòng tay này từ ngăn kéo của anh ấy như thế nào, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, "Xin lỗi, đây là chiếc vòng tay mà trước đó em đã tự ý lấy."

Anh ấy chớp mắt ngơ ngác: "Vòng tay?"

"Đúng vậy, chiếc vòng tay anh mua cho em." Tôi kéo tay áo lên nửa tấc, để lộ chiếc vòng tay từng có màu tím xanh, từng được tôi nâng niu trong lòng bàn tay và hôn lên, nhưng vì mưa gió thời gian và nước tắm ngâm lâu ngày, nó đã phai màu trắng bệch, thậm chí còn có một lần tôi mơ màng suýt nữa thì làm đứt nó trên góc bàn.

"Có thể cho anh xem không?" Han Wangho đưa tay ra với vẻ mặt ngơ ngác.

Tôi tháo vòng tay đưa cho anh ấy. Nó đã đeo trên tay tôi quá lâu rồi, mặc dù chỉ là một sợi dây nhẹ bẫng, nhưng tháo ra đột ngột cũng giống như mất đi một mảng da.

Anh ấy cầm sợi dây trên tay, đưa ra trước ánh đèn không mấy sáng sủa nhìn hồi lâu, do dự đưa vòng tay trả lại cho tôi.

"Cái này... không phải anh mua tặng Dohyeon." Anh ấy cân nhắc mở lời, vẻ mặt trông có vẻ hơi đau răng, "Hình như là... trước đây có một người hâm mộ tặng anh. Cô ấy tặng anh một bộ, một mặt dây chuyền và một sợi dây chuyền. Vì ít khi nhận được quà tặng như thế này nên anh rất ấn tượng. Chỉ là sau đó anh chỉ tìm thấy mặt dây chuyền, anh còn thấy rất lạ nữa..."

"À?" Tôi nói.


Quả thật vậy, tôi đã không hỏi Han Wangho mà tự ý lấy trộm sợi dây này, ngang nhiên buộc vào cổ tay mình, từng phút từng giây nắm lấy mạch đập của tôi.

Tôi không có bất kỳ tín ngưỡng tôn giáo nào, nhưng trong thâm tâm, tôi thực sự coi sợi dây trộm cắp, cẩu thả, trông không đắt tiền này là một trong những sự chỉ dẫn mà số phận dành cho tôi, giống như mọi bộ phim hoạt hình của Disney đều có, một vật lấp lánh khi gặp được nụ hôn của tình yêu đích thực sẽ đột nhiên biến thành một con thú nhồi bông biết nói.

Đôi khi khi tôi nắm sợi dây đeo tay này trước khi ngủ, tôi cũng tự an ủi mình rằng: ngay cả khi tôi là kẻ trộm, thì tôi cũng là kẻ sùng đạo nhất. Có lẽ tôi không phải là đứa con cưng nhất của Chúa hoặc bất kỳ vị thần nào trong vũ trụ, nhưng ít nhất tôi cũng có được chút lòng thương xót theo phong cách Disney này.

Vài ngày trước, khi nhìn thấy tên Han Wangho, tôi đã đạt đến đỉnh cao của sự cảm kích đối với sợi dây đeo tay này —— tôi đã được sợi dây này dẫn dắt, dẫn lối đi hết chặng đường dài mười năm này, mới đến được bên Han Wangho.

Mười năm, trong phim tình cảm thì tất nhiên là cực kỳ lãng mạn, nhưng trong thực tế thì lại là một bộ phim khoa học viễn tưởng thật sự. Đối với xã hội hiện đại nhịp độ nhanh này, mười tháng có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ sơ sinh từ tế bào, mười tuần là đủ để những người đàn ông và phụ nữ thành thị hiện đại hoàn thành một cuộc tình lãng mạn kinh thiên động địa, sau mười ngày thất tình thì tìm người khác thậm chí không được coi là liền mạch.

Mười năm, không có cảnh phim được dựng sẵn, không có cảnh phim được cắt ghép. Ba nghìn năm trăm buổi sáng, dao cạo lướt trên cằm tôi, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy sợi dây đeo tay màu tím trên cổ tay cầm dao cạo của mình trong gương.

Và bây giờ, Chúa, vũ trụ, Disney, không biết ai trong số họ, thông qua đôi môi đẹp đẽ của Han Wangho, đã nói với tôi: "Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm kéo dài mười năm." Sợi dây này không phải là số phận của tôi, nó chỉ là một món quà tặng cho người chơi Liên Minh Huyền Thoại hàng đầu peanut98.

Ha ha! Mày đã mắc lừa rồi! Park Dohyeon!

Thật là hết cứu. Tôi chẳng nghĩ ra được một tính từ nào để diễn tả nữa rồi. Nụ cười của cô gái trên áp phích lúc này trở nên chói mắt lạ thường, như thể số phận cuối cùng cũng đã bật cười trước kiệt tác của mình, và chèn vào đó một tràng cười auto như tiếng cười nhạo lớn.

Nhưng nói cho công bằng, nếu không phải là một trong những nhân vật chính, thì cảnh tượng này thực sự rất kỳ lạ, rất vô lý, rất thích hợp để tôi trích ra, đưa vào những bộ phim hài nhảm nhí như "Phương pháp tình yêu của cặp đôi hoàn hảo", "Mưa rào ở Sanlitun", "Tôi nhảy qua nhảy lại trên thung lũng không tiếng vọng", và nhận được không ít bình luận tức giận từ những khán giả bị mắc lừa.

Có lẽ biểu cảm của tôi lúc đó rất kinh điển, vì ngay cả nhân viên phục vụ mang hai bát mì lên cho chúng tôi cũng liếc nhìn tôi nhiều hơn một lần. Có lẽ là sợ người đàn ông này sẽ biến hình ngay tại chỗ, bắn tơ từ cổ tay rồi đu ngược lên trước khi đưa hóa đơn cho anh ta vậy.


Sự hiểu lầm lớn như thể van xả của hồ chứa nước vào mùa mưa, đã kìm hãm ngay lập tức bầu không khí ngầm đang chảy xiết giữa chúng tôi.

Tôi không nói gì, thậm chí không trộn đều tương đen, mà chỉ gắp một đũa lớn màu đen trắng nhét vào miệng.

Nhai, đúng vậy, ở đây chỉ cần cúi đầu nhai thôi, không cần phải trữ tình, lưu luyến, dùng ánh mắt đan xen tia lửa và bóng tối trong không khí nữa. Bất kỳ hành động nào khác ngoài việc nhai chỉ khiến cuộc hội ngộ này giống như một sân khấu đóng hộp đầy xung đột và kịch tính.

Tôi không khỏi nghĩ rằng, chẳng lẽ có một biên kịch nào đó đã viết nên cuộc đời tôi, rồi thêm vào đó những yếu tố kỳ quặc, và cố tình tạo nên những thăng trầm, có người trả tiền cho cô ấy thì cô ấy lại thêm vào một chút biến động. Vậy thì gu thẩm mỹ của cô ấy thật là vô cùng tệ hại, cuộc đời tôi nếu đọc như một câu chuyện lãng mạn thì quá nghiêm khắc, nếu đọc như một câu chuyện hài hước thì lại quá gượng ép, quay thành phim ngắn thậm chí còn không bán được hai tệ một tập, cho không mười tệ cũng chẳng ai xem.

Tôi cúi đầu, liên tục nuốt trôi sự bối rối xuống cổ họng.

Không biết có phải do tâm trạng chán ăn hay không, mà mì tương đen của quán này thực sự rất khó nuốt. Tương đen như bị cháy khét, có một vị đắng ẩn ẩn, không biết là do hành tây đen thui hay là do miếng bí ngòi. Tôi không phải là người kén ăn, nhưng cũng suýt bị nghẹn bởi miếng thịt heo trong tương đen. Cái van ngăn chặn cơn thủy triều có lẽ được chế tạo bằng món thịt chiên này, nên mới cứng rắn và bất tử đến vậy.

Khi không thể không dừng nhai, giơ tay cầm cốc nước uống một ngụm, làm ẩm cổ họng thì bị thịt heo chiên khô và hành tây đắng xâm chiếm, tôi bèn nhìn Han Wangho.

Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi. Ba mươi bốn, hay là ba mươi sáu. Dưới ánh đèn mờ của quán mì, anh ấy cúi đầu cắt mì tương đen thành từng khúc nhỏ, rốt cuộc có gì khác biệt so với Han Wangho hai mươi sáu tuổi vậy.

Khoảng thời gian dài này rốt cuộc đã đi đâu.

Có lẽ ánh đèn mờ này cũng là sự đền bù của Chúa hoặc vũ trụ dành cho tôi. Bọn họ công bằng như vậy, đã lấy đi chiếc vòng tay ma thuật của tôi, lại ban cho tôi một chút thị lực mơ hồ. Ai cũng biết, đôi khi nhìn quá rõ ràng là một điều tàn nhẫn.

Nhưng tôi vẫn phải nhìn kỹ, dù sao tôi cũng đã làm quá nhiều chuyện trái với ý muốn của vũ trụ rồi, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tôi ngừng nhai bát mì tương đen đáng lẽ phải được xây vào tường làm vật liệu chịu lực, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

Anh ấy như có linh cảm cũng ngước mắt lên, từ dưới hàng mi đáp lại ánh nhìn của tôi bằng ánh mắt từ trên xuống.

Anh ấy thực sự không còn trẻ nữa. Tôi nhận ra điều đó. Đôi mắt dịu dàng và cụp xuống đó cũng đã có những nếp nhăn li ti, như gợn sóng trên dòng sông.


Cuối cùng tôi cũng cảm thấy rằng, đã đến lúc nên bắt đầu một số chủ đề thực sự liên quan đến sự đoàn tụ rồi.

Thật ra, ngoài sự im lặng, còn có rất nhiều điều chúng tôi nên nói. Trước khi có thời gian kể cho anh ấy biết tôi đã đi đâu và làm gì trong những năm qua, tôi đã gửi cho anh ấy hàng nghìn tin nhắn mà chưa bao giờ anh ấy nhìn thấy.

Tôi còn chưa hỏi cuộc sống của anh ấy trong vài năm qua như thế nào, càng không hỏi về những điều tốt đẹp mà anh ấy đã nói trong chương trình. Tôi muốn biết liệu anh ấy có trở nên hạnh phúc hơn trong mười năm qua hay không và liệu trong cuộc sống mới của anh ấy đã có người mới hay chưa.

Tôi chưa có thời gian để nói với anh ấy rằng, tôi xin lỗi.

"Wangho."

"Anh no rồi."

Chúng tôi mở miệng cùng một lúc.

Trong vài giây đó, không ai trong chúng tôi nói gì.

Hãy xem như đây là cuộc hội ngộ sau thời gian dài vắng bóng, và cuộc gặp gỡ này đã thất bại toàn tập, từ kiểu tóc cho đến cốt truyện, đồ ăn cho đến thời điểm mở màn, khó có thể tìm ra trường hợp nào tệ hơn thế nữa.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, không cần phải nói gì nữa.

Anh ấy rút ví ra, lấy một mảnh giấy gấp thành hình vuông nhỏ từ trong tập ảnh ra.

Đó thực sự là một mảnh giấy rách nát đã được ném qua lại ít nhất hai trăm lần trong chiếc ví đó và được gấp lại nhiều lần, đến nỗi các mép bị cuộn tròn và trông mỏng manh.

"Dohyeon à." Anh ấy nhẹ nhàng nói, "Em còn nợ anh một bữa mì tương đen, đã mười năm trôi qua rồi, em vẫn giữ lời chứ?"

"A." Mắt tôi mở to. Mì tương đen, mì tương đen, tôi hiểu rồi. Quảng cáo mì tương đen được in trên cửa kính như một tia lửa, ngọn lửa trong đầu tôi cuối cùng cũng bùng cháy. Khi nó đột nhiên nổ tung, tôi mới nhớ ra rằng vào một buổi sáng mười năm trước, rốt cuộc tôi đã lo lắng như thế nào? Và với tâm trạng trẻ trung phơi phới, tôi để lại lời hứa về món mì tương đen trên một tờ giấy.

Mảnh giấy đó không được tôi cho vào thùng carton. Sao tôi dám chứ. Tôi cũng không nhặt nó lên mà dán nó trên cửa của tủ lạnh, giống như một quả trên ngọn cây cuối mùa mưa sẽ sớm bị bàn tay của người thuê nhà tiếp theo hái xuống, vò thành quả bóng với nụ cười khinh thường rồi ném vào thùng rác.

Han Wangho ôm cằm, giọng điệu không sắc bén mà có vẻ mềm mại, "Sau đó anh có quay lại căn hộ một lần nữa, nhưng lúc đó Dohyeon đã đi rồi, chỉ còn mảnh giấy này vẫn còn dán trên tủ lạnh."

Dohyeon lúc đó thực sự rất ngây thơ, cậu ta có thể viết những thứ như "phiếu giảm giá mơ ước " mà cậu ta từng có khi còn bé.

Anh ấy mở tờ giấy ra và nó được viết bằng phông chữ như cua bò của Park Dohyeon, người ở độ tuổi đôi mươi:

—— Chiều gặp lại, em sẽ mang mì tương đen về.

"Kể từ đó anh đã giữ nó trong ví." Anh ấy đặt tờ giấy và lời hứa về món mì tương đen bay phấp phới trên bàn rồi dùng đầu ngón tay đẩy nó về phía tôi. "Nó thực sự là một lá bùa hộ mệnh trông giống như những lời nói. Trong những năm tiếp theo, khi anh mở studio, học tiếng Trung và những thứ khác, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ dưới sự phù hộ của tờ giấy này."

"Thật không." Tôi lẩm bẩm, "Thật vậy không?"

Vận mệnh à, ngươi cũng đang nhìn chứ, cảnh tượng này cũng nằm trong kịch bản của ngươi sao. Khi tôi tìm kiếm anh ấy, khi tôi vô vọng tìm kiếm anh ấy trên mạng xã hội, khi tôi gửi tin nhắn cuối cùng cho chiếc điện thoại không bao giờ mở máy của anh ấy, rồi lên máy bay vượt đại dương, thì anh ấy cũng đang tìm kiếm tôi. Ngươi từ giữa không trung, nhìn tôi và anh ấy cùng bước vào khách sạn và lướt qua nhau như cánh cửa xoay, cũng cười như thế này sao.

Nhưng điều đó còn quan trọng sao, chín trăm chín mươi chín kịch bản phim ngắn, từng câu chuyện tôi viết, cuối cùng đều đại phát từ bi ban tặng cái kết có hậu. Vậy thì bây giờ đã đến trước thềm kết thúc của tôi rồi, tại sao câu chuyện thứ một nghìn không đến lượt tôi vậy.

Hóa ra anh ấy cũng có trở về tìm tôi.

Hóa ra người bị mắc kẹt tại chỗ, từ trước đến nay không chỉ có một mình tôi.

Tôi đã nghĩ mình là người yêu cổ hủ, đần độn, hèn nhát, và ngu ngốc nhất trên thế giới, lang thang chạy trốn suốt mười năm cầm trên tay một chiếc vòng tay mà có lẽ có thể mua được với giá mười nghìn won trong một cửa hàng.

Ấy vậy mà ở phía bên kia thế giới, lại có một người, cũng cổ hủ như tôi, nhưng tuyệt nhiên không đần độn, không nhút nhát, chỉ có lẽ cũng có chút ngốc nghếch si tình, nắm trong tay một tấm phiếu đổi mì tương đen chỉ cần vò nhẹ là nát vụn, cũng chờ đợi mười năm.


Lúc này đây, như một tia chớp, bỗng lóe sáng trong đầu tôi, là bài hát của Jeong Jihoon.

Vô khứ vô lai. Một cái tên bài hát hay, chỉ tiếc là bị âm nhạc của Jeong Jihoon làm hỏng đi. Khi viết lời cho cậu ta, tôi cũng đã tra cứu điển tích, "vô khứ vô lai", trong Phật giáo là chỉ về muôn vàn ngã rẽ của nhân gian, vũ trụ vô tận, vô số bạn và tôi, vô khứ vô lai, vạn vật sinh diệt. Cái tôi của kiếp này, có lẽ cũng chỉ là một hạt cát trong giấc mơ của kiếp trước.

Có lẽ ở một vũ trụ khác, tôi và anh ấy đang cùng thưởng thức một bát mì tương đen ngon hơn gấp nhiều lần bát tôi vừa nuốt, không có hành tây cháy khét và thịt heo cứng như đá, mà là một bát mì tương đen đậm đà, đúng như tên gọi. Hoặc có lẽ ở một vũ trụ khác, tôi và anh ấy cùng chơi Liên Minh Huyền Thoại, lúc đăng quang, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt rực sáng, tôi vòng tay ôm lấy lưng anh ấy, như thể vượt ngàn trùng xa xôi để ôm lấy tình yêu và hoài bão như sấm sét của chính mình. Hoặc có lẽ ở một vũ trụ khác...

Không quan trọng nữa rồi, dù đó là vũ trụ gì, vũ trụ mèo, vũ trụ chó, vũ trụ DNF, vũ trụ trời mưa kim chi, dù là vũ trụ nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ gặp anh ấy, tôi sẽ yêu anh ấy, đây là chân lý bất biến. Vũ trụ từ rất lâu trước đây, trước khi tôi thực sự yêu anh ấy, đã cúi xuống bên tai tôi, truyền cho tôi chân lý này. Tôi thuận theo, để mặc vũ trụ điều khiển bàn tay tôi, viết nên lời bài hát này——


"Anh vẫn yêu em/dù em đến từ đâu và đi đâu chăng nữa

Mỗi ngã rẽ/đều dẫn lối để cho/anh và em gặp được nhau."


"Em yêu anh." Tôi nói khi đổi xong phiếu mì tương đen của mười năm trước, cùng anh ấy bước ra khỏi cửa hàng.

Mười năm trước tôi chưa bao giờ nói điều này với anh ấy, bởi vì tôi luôn cảm thấy không có gì phải vội vàng và có thể một ngày sau đó anh ấy sẽ tin chắc hơn rằng tôi thực sự yêu anh ấy, và khi đó sẽ thuyết phục hơn khi nói ra nó. Nhưng bây giờ, dù đây không phải là thời điểm tốt nhất, tôi cũng không thể đợi thêm giây phút nào nữa.

Bóng lưng anh ấy đi trước tôi, khẽ dừng lại một chút.

"Em yêu anh." Tôi sợ anh ấy không nghe rõ, càng sợ anh ấy giả vờ không nghe rõ, vì vậy tôi đã nói lại một lần nữa.

Tôi nói cho anh ấy nghe, tôi nói cho Chúa nghe, nói cho vũ trụ nghe, nói cho nhà biên kịch độc ác đang viết nên cuộc đời tôi nghe, tôi nói cho số phận đang cười thầm trong bóng tối mà tôi không nhìn thấy nghe, "Em yêu anh."

"Em yêu anh, hôm nay và ngày mai, quá khứ và tương lai, tất cả mọi nơi, bất kỳ quốc gia nào, bất kỳ vũ trụ nào, bất kỳ giấc mơ nào, em đều yêu anh."

"Anh cho phép không?"

"Anh cho phép tình yêu của em không?"


Mọi âm thanh và màu sắc đã biến mất, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ấy quay đầu lại và thấy hình ảnh mờ của tôi trong đôi mắt anh ấy, như những làn sóng yếu ớt trên mặt nước của dòng sông.

Anh ấy nhìn tôi với vẻ ôn hòa, từ dòng nước đã trôi qua hàng ngàn ngày đêm trước đó.

Tôi dùng ngón tay chạm vào dòng nước, anh ấy nhẹ nhàng gật đầu, mái tóc mềm mại cọ xát nhẹ nhàng trên đầu ngón tay của tôi như lông chim.

Chỉ là một sự cho phép nhỏ bé như vậy, nhưng nó khiến tôi run rẩy không thể ngừng lại được.

Tôi đặt môi lên. Áo khoác của tôi che lấp lên vai anh ấy, gió đêm thổi qua cổ áo mỏng manh của tôi nhưng tôi không cảm nhận được lạnh, chỉ cảm nhận được đôi lưỡi chúng tôi quấn chặt lấy nhau, như muốn nghiền nát số phận, như muốn nuốt chửng thời gian đã trôi qua giữa chúng tôi.

Khi môi chúng tôi rời nhau, anh ấy giơ tay lên và dùng ngón cái lau qua má tôi.

Tôi mới nhận ra rằng tôi đã rơi nước mắt.


Mặt trăng lên cao, trái tim tôi rơi xuống sâu, giống như một chiếc neo bằng sắt xuyên qua lỗ hổng trong tim tôi, cài chặt tôi vào cuộc sống này.

Một cuộc sống tầm thường nhất trong hàng tỷ vũ trụ này.


~


Li ca tác gi:

Được rồi!! Kết thúc chính văn ở đây!! (Nhưng thực ra cũng chưa kết thúc).

Mọi người có thể nghĩ sao khi nhìn thấy 🌹 ở đây, tại sao lại có chút không logic như vậy?

Đó là vì trong "Vô khứ vô lai" còn có một dòng truyện ẩn khác mà từ góc nhìn của chúng ta không thể nhìn thấy được. Tôi sẽ kể cho mọi người nghe trong phần ngoại truyện từ góc nhìn của Doran. Đến lúc đó, mọi người sẽ biết tại sao Wangho lại như vậy...

Xin mọi người yên tâm, tôi là một tác giả rất logic đấy, hehe.


Tiếp theo là các phần ngoại truyện theo thứ tự thời gian của câu chuyện:

- Chohends: "Ở nơi không tiếng động" (trong đó sẽ giải thích một phần nhỏ dòng truyện ẩn) [Năm sau sự kiện video]

- ShuiMei (JackeyLove x Meiko): "Được không? Được chứ!" (Điều này không nằm trong kế hoạch trước đó, chỉ đơn giản là viết cho các bạn xem chơi) [Bảy năm sau sự kiện video]

- Pernut: "Hữu thủy hữu chung" (ngoại truyện góc nhìn của Choi Hyeonjoon, cuối cùng sẽ giải thích toàn bộ câu chuyện) [Cũng là kết thúc cuối cùng]


Tất nhiên, tất cả! Tất cả! Đều là HE!

Tôi thấy mình rất xuất sắc ^ ^ Ban đầu chỉ là một ý tưởng điên rồ và nó đã tạo ra một cái khung sườn và thiết kế hoàn chỉnh như vậy, hehe.

Rất cảm ơn mọi người vì sự yêu thích và đồng hành cùng tôi. Nếu không có các bạn, tôi thật sự không thể viết xong một bài viết lớn như vậy, thật là mệt mỏi.

Hoan nghênh mọi người để lại bình luận cho tôi T T và cúi chào một lần nữa!!


~

END.


Còn ngoại truyện sẽ từ từ up sau nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro