Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có chút Chonut.

- Warning: H nhẹ.


03


Giấc ngủ đầu tiên của tôi tại nhà Han Wangho không hề được yên ổn, trong mơ tôi đang hôn cuồng nhiệt một người đàn ông. Chắc chắn là mơ, vì dù tôi có tiến lại gần thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt anh ta, toàn bộ cơ thể anh ta bị bao phủ trong một màn sương trắng xóa. Tôi đưa tay ra, sờ thấy làn da hơi lạnh ở lưng của đối phương, anh ta cúi đầu hôn tôi, tôi mơ hồ cảm thấy hình dạng đôi môi rất đẹp.

Tôi mở mắt ra, thậm chí đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác cơ thể đối phương, như một đám mây mịn màng.

Tôi ngồi dậy, trước khi kịp cảm thấy xấu hổ vì giấc mơ đó thì chiếc điện thoại tôi để ở đầu giường reo lên, là Jeong Jihoon.

Giọng của Jeong Jihoon vang lên trong điện thoại, nghe qua có vẻ rất vui vẻ. Cậu ta nói, "Em với Choi Hyeonjoon đã trở về Seoul rồi, buổi biểu diễn rất thành công, nếu anh có thể mời em ăn tối thì tốt quá."

Tôi nói: "Hả?"

Không nghe nhầm chứ, ai là người đã bỏ tôi ở sân bay, ai là người khiến tôi trở nên vô gia cư, lại còn dám bắt tôi mời cậu ta ăn tối chứ?

Jeong Jihoon bắt đầu mè nheo qua điện thoại. Gần đây cậu ta mới thay niềng răng mới nên dây cao su siết rất chặt, khiến cậu ta nói chuyện cũng dính dính, như thể có một con mèo đang lăn lộn trong tai bạn vậy.

Cậu ta nói: "Anh ơi ~ anh Dohyeon ơi ~ ăn cái đó đi, ăn lẩu Haidilao đi."

Tôi nói: "Jihoon à, nhìn xem anh có giống Haidilao không?"

"Không giống."

"Nhưng anh thấy anh giống Haidilao."

Trước khi Jeong Jihoon bắt đầu la hét, tôi đã cúp máy.


Nhưng Jeong Jihoon luôn có cách để đạt được thứ cậu ta muốn.

Vì vậy, tôi không hề ngạc nhiên khi mười phút sau nghe thấy Han Wangho gõ cửa phòng tôi, hỏi tôi có muốn ra ngoài ăn lẩu Haidilao không.

Tôi biết họ đã quen biết nhau từ trước, chỉ thở dài, nói rằng, "Được."

Mặc dù Jeong Jihoon khiến tôi tức giận, nhưng bữa ăn này cũng coi như là cả chủ cả khách đều vui vẻ. Cuối cùng tôi vẫy tay gọi để trả tiền, nhưng Han Wangho lại nhanh tay rút ví trước tôi.

"Anh." Tôi nói, "Để em trả."

"Không có lý do gì để em trai phải trả tiền cả." Anh ấy giữ tay tôi lại, rút thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ.

Tôi quay lại nhìn Jeong Jihoon, cậu ta nheo mắt, tay chân dài ngoằng nằm dài trên ghế, không có ý định đứng dậy nhìn về phía này, một tay còn xoa bụng, phát ra âm thanh giống như "Ăn no quá rồi ~"

Tôi nhớ lại trên diễn đàn của trường đại học từng có rất nhiều bài đăng về Jeong Jihoon, mặc dù có vẻ ngoài không xương nhưng cậu ta lại nổi tiếng không ngờ trong giới nữ sinh. Họ nói cậu ta là anh chàng đẹp trai theo phong cách mèo đang thịnh hành nhất hiện nay.

Tôi không bình luận về điều này.


Trước khi chia tay, Jeong Jihoon gọi tôi lại, giọng nói nhỏ nhẹ của cậu ta thực sự có chút giống một chú mèo lười: "Anh ơi, sau khi về anh hãy nghe thử cái này. Em không viết lời được, anh sửa giúp em nha."

Cậu ta nhét vào tay tôi một chiếc USB nhỏ, loại hàng hóa có thể mua ở khắp mọi nơi trên thị trường, Amazon còn bán theo cả lô. Tôi cũng dùng loại này để nộp bài tập trên lớp.

Tôi lật lại, trên đó dán một miếng băng dính màu trắng nhỏ, viết bằng bút lông màu đen: Vô khứ vô lai.

Đùa à. Cho Jeong Jihoon đầu thai thêm ba lần nữa cũng không thể có được sự sáng tạo văn học như thế này. Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt hỏi: "Copy của ai à?"

Câu trả lời của cậu ta cũng rất dứt khoát: "Dạo này mẹ em bắt đầu tin Phật, tham gia rất nhiều nhóm trên Facebook, tên của một trong những nhóm đó là như vậy."

Quả nhiên.

Sau khi về đến nhà, tôi cắm ổ USB vào máy tính xách tay và đeo tai nghe vào. Trong ổ USB có rất nhiều thứ lộn xộn, từ bài tập nhóm đến những bức ảnh kỳ quặc, mèo chó, quần kẻ, ảnh chụp màn hình trò chơi... và môi trường ký túc xá của Jeong Jihoon cũng hỗn độn không kém.

Lúc trước khi ở chung phòng với cậu ta, tôi gần như phát điên. Cậu ta giống như một cái rây, đi đến đâu là rơi vãi đồ đạc đến đó. Nhìn là biết ngay từ nhỏ đã được nuông chiều, tay chân không ở yên, chẳng biết gì về thùng rác, thậm chí không biết rằng rác sẽ không tự mọc chân đi vào thùng rác, trên thế giới này cũng không có nàng tiên ốc nào thay cậu ta dọn dẹp nhà cửa, chỉ có một anh chàng Park Dohyeon xui xẻo không chịu nổi cảnh bừa bộn nên phải dọn dẹp thay cậu ta.

Sau đó, cậu ta bị đuổi khỏi ký túc xá, tôi thì sang Trung Quốc. Bạn cùng phòng sau đó cũng là một người Hàn Quốc, đã ở Trung Quốc được vài năm, tên là Lee Yechan. Lee Yechan có thói quen sống rất tốt, chỉ trừ lúc chửi người thì hơi lớn tiếng, nhưng lần đầu tiên tôi không thấy hộp đồ ăn ngoài trên bàn của mình. Ngày hôm đó, tôi nắm tay Lee Yechan, chân thành nói với cậu ấy bằng tiếng Trung rằng cậu ấy thực sự là bạn cùng phòng tốt nhất mà tôi từng gặp. Lee Yechan chớp chớp mắt, cũng chân thành trả lời tôi bằng tiếng Trung: "Cậu bị bệnh hả?"


Chuột của tôi lướt qua những tệp tin được đặt tên lung tung, cuối cùng mới tìm thấy một vài tệp mp3 ở góc, lần lượt ghi là: Vô khứ vô lai 1, Vô khứ vô lai 6, Vô khứ vô lai final và Vô khứ vô lai không bao giờ đổi nữa.

Ngoài ra còn có một tệp mp3 không tên nằm sau loạt Vô khứ vô lai này, Jeong Jihoon thậm chí còn không đặt tên cho tệp này.

Nó giống như một hòn đá không mấy nổi bật, nằm lặng lẽ giữa đống hỗn độn.

Thật kỳ lạ, tôi điều khiển con chuột, lướt qua những bản nhạc tự sáng tác của Jeong Jihoon, rồi dừng lại ở tệp không tên đó.

Nhấp đúp.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, đầu tiên là tiếng thở hổn hển nhỏ, sau đó là tiếng hôn. Môi chạm môi, tiếng ướt át và mềm mại, họ hôn nhau rất cuồng nhiệt, tôi hít một hơi thật sâu, nhớ lại giấc mơ vào buổi sáng, phần thân dưới của tôi đột nhiên cương lên.

Tiếp theo là nhiều âm thanh hơn, mặc dù tôi không có đôi tai nhọn như động vật của Jeong Jihoon, nhưng tôi cũng có thể nghe ra họ đang làm gì. Jeong Jihoon đã bỏ rất nhiều tiền vào chiếc micro thu âm của mình, vì vậy tôi có thể nghe rõ từng tiếng va chạm của da thịt. Tiếng động chạm, tiếng xé đồ, tiếng khiêu khích, tiếng rên rỉ nhỏ, giống như tiếng thở dài, giống như sợi tơ, không biết là vì đau đớn hay sung sướng, như lông vũ nhẹ nhàng xoay trong lỗ tai của tôi. Tôi biết làm như vậy thật là hạ lưu, nhưng tôi không thể không đưa tay xuống nắm lấy, mạch máu đập trong kẽ tay tôi, tôi siết chặt các ngón tay, động tác thành thạo, nhưng vì lòng bàn tay khô nên cảm thấy hơi đau.

Bản ghi âm do Jeong Jihoon ghi lại vẫn tiếp tục, họ không nói gì, thậm chí cả tiếng rên rỉ cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như móng vuốt của mèo, mang theo những chiếc móc nhọn, cào vào trái tim tôi những vết xước dài. Nhưng khi tiếng va chạm ngày càng dày đặc, tiếng rên rỉ đột nhiên tăng cao, đó là tiếng rên rỉ bị dục vọng đốt cháy, như một nắm cát mịn nóng bỏng. Tôi tăng tốc độ, khi sắp xuất tinh thì nghe thấy giọng nói ướt át của Jeong Jihoon vang lên.

"Anh Wangho." Giọng cậu ta mềm mại, vừa nũng nịu vừa giỏi làm nũng, "Gọi thêm hai tiếng nữa cho em nghe nhé, được không."

Tôi rùng mình, vội tháo tai nghe, dùng tay sạch còn lại che ngực, chỉ sợ tiếng tim đập sẽ tiết lộ bí mật.


"Tối nay anh có phát trực tiếp không?" Sau khi rửa tay nhiều lần và xác nhận không có mùi lạ nào, tôi dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào khung cửa và nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Han Wangho.

Han Wangho tháo tai nghe ra, quay đầu lại nhìn tôi. Anh ấy mặc một bộ đồ ngủ lông xù màu trắng, kéo khóa khéo léo đến cằm, trông cả người như một bông tuyết nhỏ xinh xắn. Phía sau anh ấy, trên màn hình máy tính là hình ảnh ED của Spy x Family, cô bé tóc hồng có khả năng đọc suy nghĩ đang nháy mắt tinh nghịch với tôi.

"Có chứ." Anh ấy nói dối.

"Nói dối hả, anh Wangho." Tôi gần như bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy. Tôi đã xem buổi phát trực tiếp của anh ấy tối qua, anh ấy nói rằng sẽ không phát sóng trong tuần tới vì muốn nghỉ ngơi.

Anh ấy chớp mắt, lộ ra vẻ mặt rất ngây thơ, thậm chí còn hỏi ngược lại: "Dohyeon hỏi điều này để làm gì?"

Đây chính là tài năng của những người lớn tuổi, anh ấy thông minh, giàu kinh nghiệm, thậm chí còn lười nghĩ ra lý do. Anh ấy biết mọi thứ, nhưng chỉ mỉm cười, nụ cười thoáng chốc đó đủ để đối phó với một nam sinh viên đang bốc hỏa như tôi. Tôi nuốt nước bọt, nuốt xuống câu hỏi đang trào lên trong cổ họng. Cái tên tệp trống rỗng, giọng nói như nức nở, lưỡi dao như đúc bằng mật ong dụ dỗ người ta liếm, nhưng dao nào cũng đẫm máu. Một lúm đồng tiền ở khóe miệng anh ấy đào một cái hố khổng lồ bên chân tôi, tôi chỉ cần tiến thêm một bước nữa là sẽ chìm xuống như một cái neo, xuống tận sâu lòng đất hàng trăm dặm.

Tôi giấu bàn tay phải ra sau lưng, giấu vào bóng tối mà Han Wangho không thể nhìn thấy.

"Muốn hỏi anh... Wangho, có muốn cùng em xem phim không?"

"Phim gì vậy?" Anh ấy hỏi.

Tôi trả lời, "Phim của Park Chanwook."

Rõ ràng Han Wangho không biết Park Chanwook là ai, nhưng anh ấy khẽ mỉm cười, hàng mi khẽ động: "Được thôi. Nghe có vẻ hay đấy."

Anh ấy vẫn nói dối, tôi cúi mắt xuống, anh giỏi lừa người ta đến thế sao.


Không biết có phải là một sự trả thù nhỏ nhoi không, tôi đã dẫn anh ấy đi xem "Oldboy".

Rõ ràng "Oldboy" không phải là bộ phim thích hợp để xem trong buổi hẹn hò đầu tiên. Nếu có thể gọi đây là một buổi hẹn hò.

Ống kính của Park Chanwook giống như một con mắt đen, tôi nhìn xuyên qua những mảng đen lớn và những gam màu lạnh, gạt bỏ cảm giác chóng mặt nhẹ do ánh sáng chói với sự tương phản cao mang lại, và nhìn thẳng vào Park Chanwook, ông ấy mỉm cười, dùng ngón tay mở một chuỗi hạt nhuốm đầy máu, trên đó xâu những trái tim tan vỡ, đập loạn nhịp và đầy thù hận.

Dù đã xem đi xem lại nhiều lần, tôi vẫn bị mê hoặc sâu sắc bởi tình yêu và lòng thù hận tàn khốc và lạnh lùng mà ông ấy thể hiện.

Tôi áp tay lên lưng Han Wangho, anh ấy thậm chí còn không nhận ra, chỉ cắn môi nhìn Choi Minsik dùng kìm nhổ hết răng của Oh Dalsu.

Tiếng súng nổ vang. Yoo Jitae bắn một viên đạn vào thái dương của mình, đầu chuỗi hạt xâu qua một mặt dây chuyền bằng kim loại. Mặt dây chuyền này dễ dàng đập vỡ tất cả những hạt xâu chuỗi lộng lẫy, những mảnh vỡ phản chiếu ánh sáng hối hận và đau khổ.

Khi tôi hoàn hồn khỏi tất cả những điều này, tay phải của tôi đã nắm chặt tay Han Wangho. Nói chính xác hơn —— anh ấy đặt tay mình vào lòng bàn tay tôi.


Sau này, khi tôi nhớ lại khoảnh khắc này, tay anh ấy rất lạnh, lòng bàn tay còn hơi ướt đẫm mồ hôi, anh ấy như một con vật ngây thơ run rẩy, không hề biết về tội lỗi mà tay phải của tôi vừa phạm phải cách đó không lâu.

Tôi biết là Han Wangho không thích Park Chanwook. Mặc dù thời gian ở cùng anh ấy không dài, nhưng tôi cũng có thể nhận ra một số sở thích của anh ấy —— những thứ nhẹ nhàng và tươi sáng, chẳng hạn như quần áo len lông cừu màu trắng, phim hoạt hình phiêu lưu tình ái và skin Poro đầy lông của Sejuani.

Anh ấy khẽ thở ra, cau mày và tựa hẳn vào lòng tôi, mái tóc mềm mại của anh ấy khẽ cọ vào cằm tôi. Tôi cúi xuống có thể thấy chiếc cổ trắng ngần của anh ấy, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ sữa tắm bạch đàn* trên người anh ấy.

(*) Còn được gọi là khuynh diệp.

Tôi đan các ngón tay lại, nắm chặt tay anh ấy trong lòng bàn tay, tay anh ấy không mềm mại, nhưng thon dài như tôi tưởng tượng.

Tôi phải có nhiều phép ẩn dụ cho khoảnh khắc mười ngón tay đan chặt vào nhau này, chẳng hạn như ngọn lửa dữ dội bùng lên trong chớp mắt, làn khói cuồn cuộn sau khi dập lửa, một số hình ảnh có thể đan xen vào nhau bằng kỹ thuật dựng phim, giống như cách mà Damien Chazelle vẫn làm.

Nhưng lúc đó tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi đã phân tích hàng vạn bộ phim, nhưng không cảnh nào có thể sánh được với khoảnh khắc bàn tay anh ấy đặt trên bàn tay tôi.

Một thứ gì đó nóng bỏng chảy trong huyết quản của tôi, đến từ đâu đó, từ tim, máu, hay một bộ phận nội tạng nào đó. Mạch của tôi đập thình thịch, anh ấy hẳn cũng cảm thấy, thế nên anh ấy rụt tay lại. Bên ngoài cửa sổ, một tia đèn xe lướt qua cửa sổ căn hộ của anh ấy, như một ngôi sao băng cảnh báo, bi thảm chiếu sáng đôi mắt tôi.

Dưới sự nhắc nhở của ánh đèn đó, tôi lùi lại, bóng tối mang lại cho tôi ham muốn và sự can đảm đều tan biến trong ánh đèn kia.

Anh ấy nheo mắt vì ánh đèn bất chợt, khi mở mắt ra lần nữa, anh ấy lại rơi vào bộ phim và chạm mắt với Park Chanwook, lặng lẽ rơi vào vùng tuyết rộng lớn và vô tận.


Thật đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi, tôi đã hôn anh ấy rồi.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro