Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05


Mãi về sau này tôi mới nhận ra, Han Wangho thực ra là một người rất lạnh lùng, chỉ vì cười lên trông dịu dàng mới khiến người ta có cảm giác rất dễ gần.

Anh ấy cưu mang một nam sinh viên vô gia cư, chẳng khác gì cưu mang một con mèo lạc đường. Đều cho một miếng cơm, một chỗ ngủ, không đau không ngứa, anh ấy cũng chẳng hề quan tâm.

Có lẽ trong mắt anh ấy, mèo còn dễ thương hơn nam sinh viên, ít nhất chúng sẽ meo meo nũng nịu bên những ngón tay trắng ngần của anh ấy với cái bụng mềm mại, ngoài việc gây dị ứng cho người khác ra thì không có khuyết điểm nào, cũng không nghĩ ngợi lung tung về việc đền ơn đáp nghĩa bằng cách quyến rũ anh ấy lên giường.

Nhưng lúc đó tôi không hiểu, tự cho rằng trong lòng Han Wangho tôi khác với người khác. Nên khi nhận ra người thực sự có ý nghĩa đặc biệt với Han Wangho là người khác thì tôi mới đau đớn đến vậy, bị một nhát dao có tên là tự đa tình đâm thủng ngực.


Đành rằng có câu nói, đàn ông đến ba mươi mới có thể được gọi là đàn ông, trước đó não bộ chưa phát triển hoàn toàn, sự khác biệt với loài vật hành động hoàn toàn theo bản năng chỉ là ở chỗ biết sử dụng công cụ. Năm đó tôi vừa tròn đôi mươi, trẻ trung, tham lam và mù quáng, còn cách tiến hóa thành người khoảng ba nghìn ngày nữa. Han Wangho phát sóng trực tiếp cách tôi một bức tường. Còn tôi nằm trong bóng tối mở mắt, xem kênh twitch của anh ấy trên điện thoại di động.

Anh ấy trông trẻ hơn trong ống kính phát trực tiếp, chiếc tai nghe khổng lồ đè lên mái tóc đen nhánh, để lộ sống mũi như tuyết trắng. Tôi nhìn anh ấy tương tác với bình luận. Anh ấy là kiểu người thích trò chuyện với khán giả, cũng rất dễ bị bình luận chọc cười, đôi khi cười quá đà, anh ấy rất ngại ngùng cúi đầu, dùng tay che mặt. Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, tôi cũng có thể nhìn thấy màu môi giữa các ngón tay anh ấy.

Màu đỏ. Một màu đỏ được làn da trắng của anh ấy tôn lên gấp bội. Khi còn nhỏ, tôi đã đến bãi biển, nhìn thấy một vật màu đỏ giữa những con sóng trắng xóa, tôi tưởng đó là một bó hoa, lội xuống nước định nhặt, nhưng mẹ tôi kéo tôi lại, nói rằng đó chỉ là một chiếc túi ni lông. Tôi nhìn từ xa khi nó bị những con sóng trắng xóa nuốt chửng, tôi nghĩ rằng đó là lời tạm biệt, không ngờ rằng mười năm sau, một mảng màu đỏ nhỏ lại hiện lên trong tâm trí tôi.

"Hôm nay đến đây là hết nha." Chơi xong trận Liên Minh Huyền Thoại cuối cùng trong ngày, sử dụng tướng Nidalee, thành tích khá đẹp là 7/1/8. Anh ấy hơi đắc ý vẫy tay trước ống kính rất nhẹ nhàng, "Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai."

Tôi đặt chiếc điện thoại nóng hổi lên đế sạc không dây trên đầu giường, nhanh chóng lật người bước xuống giường, không ngoài dự đoán, tôi đụng phải Han Wangho vừa bước ra khỏi phòng, thậm chí anh ấy còn chưa tháo tai nghe.


Im lặng.

Kể từ ngày hôm đó, Han Wangho không còn nói chuyện với tôi nữa, tôi cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, ngoan ngoãn đóng vai một bóng ma dưới mái hiên.

Một sự im lặng rất dài, bị kéo căng ra rất mỏng bởi ánh mắt, tôi gần như có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó không chịu nổi sức nặng sắp đứt lìa. Nhưng rõ ràng nguồn phát ra âm thanh đó không phải là Han Wangho. So với sự bình tĩnh mà tôi thể hiện, anh ấy chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó tự nhiên nhìn đi chỗ khác, biểu cảm có phần lạnh lùng.

Tôi một lần nữa đối mặt với ngọn núi tuyết đó, hơi do dự vì luồng khí lạnh tỏa ra từ nó.

"Anh Wangho." Tôi nói, trong hàng triệu lời mở đầu ngu ngốc, tôi chọn ra một lời tệ nhất, "Tình cờ ha."

Miệng anh ấy giật giật, như thể suýt nữa thì bật cười vì tôi. Nhưng anh ấy vẫn cố nhịn, chỉ gật đầu với tôi, đồng thời không ngừng bước chân đi qua tôi về phía bếp.

Tôi nắm bắt được dấu hiệu dịu dàng đó, vì vậy tôi đi theo, như thể vô tình đề nghị: Em muốn làm một chút đồ ăn đêm, anh Wangho, anh có ăn không?


Trong lúc nấu mì ăn liền, tôi nói với Han Wangho, "Anh, thời gian qua làm phiền anh rồi, em đang tìm nhà mới."

Anh ấy cúi đầu, nhìn tôi mở một bếp khác, đặt chảo rán lên, rồi lấy một quả trứng đập vào mép chảo, lòng trắng trứng trong suốt rơi mềm mại vào chảo dầu nóng như một giọt nước khổng lồ.

Khi tôi dùng xẻng lật trứng, anh ấy mới nói, "Được, chúc em suôn sẻ."

Dù tôi đã chuẩn bị tinh thần trước rằng anh ấy sẽ không níu kéo, nhưng khi thực sự nghe thấy, tôi vẫn cảm thấy nặng nề. Giọng anh ấy nhẹ nhàng, như thể anh ấy đang ở rất xa tôi. Trước đây, thỉnh thoảng tôi nghe anh ấy gọi điện cho bạn bè, anh ấy cười ra lệnh cho người bên kia nếu không muốn sống nữa thì có thể đi tìm một cái cây để treo cổ, vừa cay độc vừa thân thiết.

Tôi rán trứng đẹp như ngọc, nhưng khi thả vào mì gói, nó nhanh chóng bị một chiếc nĩa kim loại đâm thủng. Bạn thấy đấy, lòng đỏ trứng chảy ra trông giống như một trái tim tan vỡ không?

Thôi đi, một nam sinh đại học hai mươi tuổi nói thật lòng thì có lẽ khó mà khiến người khác tin được. Vậy thì hãy thành thật hơn một chút, bao gồm cả dục vọng và tình yêu, còn phần nào chiếm tỷ lệ nhiều hơn thì khó nói.

Chỉ là tại sao phải phân biệt rõ ràng chứ, "Sắc, giới" đã phân tích mối quan hệ giữa ham muốn và tình yêu từ lâu rồi. Dù là ham muốn gì, cũng giống như tuyết trên đỉnh núi, cuối cùng sẽ chảy qua con đường gập ghềnh đổ vào một hồ nước dù đục ngầu nhưng vẫn miễn cưỡng có thể gọi là hồ tình ái. Phong nguyệt bảo giám vốn dĩ có hai mặt, một mặt là biển dục, một mặt là trời tình.

Tôi cố gắng mở mắt nhìn anh ấy một chút, anh ấy đang cụp mi ăn mì, đôi môi đỏ tươi vì hơi nóng. Tôi cho nửa quả trứng còn lại vào miệng, cố kìm chế bản thân không để lộ ra vẻ thèm muốn muốn băng qua những con sóng trắng xóa để vớt lấy một bông hoa đỏ.


Ngày hôm sau là một ngày mưa gió, sáng sớm tôi nhận được tin nhắn từ ứng dụng cho thuê nhà, nói rằng hôm nay mười giờ có thể đến xem nhà.

Vị trí của ngôi nhà rất xa, giá cả lại không rẻ, thậm chí còn không bao gồm tiền nước, tiền điện, tiền mạng. Nhưng tôi không có nhiều lựa chọn, dù sao thì bây giờ không phải là mùa cao điểm cho thuê nhà, và không phải ai cũng thích làm Bồ Tát như Han Wangho, có được biệt thự ở trung tâm Seoul, vui vẻ che chở cho tất cả các nam sinh đại học trên thế giới.

Tôi rửa mặt qua loa, rồi nhìn vào gương mà thở dài. Tôi ghét cái cơ địa phù nề của mình, chỉ vì nửa đêm ăn một bát đồ ăn đêm có hàm lượng natri cao, sáng thức dậy mặt đã sưng húp như đầu heo, nhìn kỹ còn thấy hơi quen, trong các cửa hàng quà tặng và bộ biểu tượng cảm xúc Kakaotalk đều từng thấy.

Hồi tôi còn chơi thân với Han Wangho, anh ấy từng nói tôi trông giống con chuột hồng đồ chơi đang rất hot dạo gần đây, chỉ có điều gầy hơn một chút.

Lúc đó tôi không để ý, giờ thì tôi đã hiểu ra rồi.

May là cửa phòng của Han Wangho đóng chặt, trước hai giờ chiều chắc anh ấy sẽ không dậy, nên sẽ không có duyên được chứng kiến một con Loopy chuẩn mực chạy trối chết.


Chủ nhà tương lai của tôi không phải là người đúng giờ, hại tôi đứng trước cửa mất nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa đợi được anh ta đến mở cửa.

Xui xẻo hơn nữa là hôm nay là ngày lạnh nhất kể từ khi tôi về Hàn Quốc, mưa lẫn tuyết, tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác gió, tuyết rơi trên người lạnh đến thấu xương.

Đúng lúc tôi sắp chết cóng trong cơn mưa đá khắc nghiệt này thì điện thoại reo.

—— Tin xấu, không phải chủ nhà cũng không phải Han Wangho.

—— Nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, là người Hồng Kông.

Có lẽ là thất tình nên đắc chí, ông ấy nói rất thích kịch bản tôi gửi, ông ấy nói, tốt, tuyệt vời, amazing, rất thích đoạn nhân vật chính cùng nhau xem phim, rất rung động, điểm trừ duy nhất là không đủ ngọt ngào, hỏi tôi có thể thêm vào vài cảnh hôn được không, tốt nhất là trong lúc xem phim không kiềm chế được hôn nhau. Nhân tiện, ông ấy rất thích đoạn phim đó, rất thích hợp để nhét vào một số quảng cáo của nhà tài trợ.

Tôi hít một hơi thật sâu, vùi khuôn mặt đã tê cóng của mình vào hai bàn tay đang xoa xoa, không phân biệt được đâu là sống mũi đâu là ngón tay vì lạnh, chỉ còn hơi thở ấm áp từ mũi thoát ra.

"Vâng, được thôi, no problem." Tôi run rẩy gõ chữ và gửi đi. Làm việc kiếm tiền, chứ tôi không trông cậy vào việc này để giành giải Cành cọ vàng*.

(*) Còn có tên gọi là Palme d'Or, là giải thưởng cao nhất tại liên hoan phim Cannes.


Khi chủ nhà đến trễ, tôi đã sớm hết cóng rồi, vì vậy thái độ của anh ta có vẻ hơi hối lỗi, nhìn tôi với vẻ đau buồn, khó chịu, khóe miệng trễ xuống, giữa hai lông mày hằn rõ hình chữ X.

Tôi nhếch miệng cười, hình chữ X giữa hai lông mày của anh ta càng hằn rõ hơn.

Hiểu mà, một thanh niên tái mét như ma, ướt như chuột lột, nhìn bạn chằm chằm cười ở cửa nhà, đổi lại là ai cũng cau mày.

Anh ta dẫn tôi đi tham quan một lượt căn phòng, thái độ có thể nói là hòa nhã, chỉ có điều thành thật mà nói, căn nhà rất bình thường. Cửa sổ rất nhỏ, nên ánh sáng rất hạn chế. Trong quảng cáo cho thuê có ghi là có nội thất, nhưng thực ra chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn, giường là giường đôi, nhỏ đến mức nằm lên là không thể lật người được, kèm theo một chiếc bàn gỗ bốn chân không đều, chất lượng ở mức trung bình giữa ký túc xá đại học và căn hộ dành cho dân văn phòng.

Anh ta đang thao thao bất tuyệt về vị trí địa lý thuận lợi của căn nhà như thế nào, thoáng cái thấy sắc mặt tôi tối sầm lại, lại dịu giọng nói rằng có thể miễn phí điện nước cho tôi trong ba tháng, bảo tôi về suy nghĩ kỹ, nếu bỏ qua chỗ này của anh ta thì sẽ không tìm được nơi nào tốt như vậy nữa.


Sau khi băng qua cơn mưa lạnh giá, về đến nhà, tôi mở máy tính và bắt đầu viết câu chuyện ngọt ngào mà người Hồng Kông yêu cầu.

Nhưng kỳ lạ thay, việc đánh máy bỗng trở nên rất khó khăn, màn hình cũng rung chuyển, như mặt hồ không ngừng bị gió thổi, từng chữ một đều nhấp nhô và nhảy múa theo.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mình đang sốt, và màn hình máy tính trước mặt tôi đang quay vòng cũng không phải vì một loại vi-rút vô danh ẩn trong ổ USB của Jeong Jihoon.

Cơn đau đầu âm ỉ hành hạ, tôi muốn đưa tay lấy cốc nước bên cạnh, nhưng mọi thứ đều như chìm dưới đáy nước, những gì nhìn thấy và nghe thấy đều gợn sóng.

Ngón tay tôi không nắm được tay cầm cốc ở gần trong gang tấc, va phải thứ gì đó khác, mu bàn tay hất cốc khỏi mép bàn, cà phê để qua đêm trong cốc từ từ loang ra trên sàn nhà giữa những mảnh vỡ. Tôi chậm chạp chớp mắt, muốn với lấy khăn giấy để lau, nhưng vừa cúi xuống thì trước mắt tối sầm lại.

Theo lời kể sau đó của Han Wangho, hôm đó anh ấy thức dậy vào buổi chiều như thường lệ, ra ngoài mua một phần kimbap, khi trở về thì thấy tôi bất tỉnh nằm giữa một vũng chất lỏng màu nâu, mặt thì đỏ bừng, cảnh tượng thảm khốc khiến anh ấy suýt gọi cảnh sát.


Khi tôi mở mắt, trên đầu đang dán một miếng hạ sốt mà không biết anh ấy lấy từ đâu, một miếng nhỏ rất mát. Trên tủ đầu giường là nửa cốc nước và một hộp thuốc Tylenol đã mở.

Tôi với tay lấy hộp thuốc, Han Wangho nghe thấy tiếng động đẩy cửa bước vào, vừa vặn chạm mắt tôi.

"Em tỉnh rồi à."

"Thuốc hết hạn rồi."

Chúng tôi cùng lúc lên tiếng.

Khác với sự im lặng lạnh lẽo đêm qua, sự im lặng một lần nữa bao trùm giữa chúng tôi có phần dịu đi và pha lẫn chút ngượng ngùng.

Han Wangho cầm lấy hộp thuốc trong tay tôi, nheo mắt nhìn kỹ hạn sử dụng, hít một hơi, như thể có một chiếc răng vừa đau nhói nhẹ.

"Hết hạn nửa năm..." Anh ấy đảo mắt nhìn hộp thuốc và mặt tôi, như thể đang xác nhận tôi còn bao nhiêu sinh lực.

"Hình như có nghe nói thuốc hết hạn sẽ giảm tác dụng." Anh ấy do dự nói, "Vậy... có nên uống thêm một viên không nhỉ."

Thật đáng tiếc khi anh Han Wangho không đi làm bác sĩ. Tôi tối sầm cả mắt, suýt nữa thì ngất xỉu lần nữa.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, bàn tay anh ấy vuốt ve má tôi, trong chớp mắt tôi đã tha thứ tất cả, không biết rằng hàng trăm năm trước, Võ Đại Lang* có phải cũng mang tâm trạng khoan dung như vậy khi nuốt bát canh đắng đó không. So với nhiệt độ cơ thể nóng ran của tôi, ngón tay anh ấy rất lạnh, không phải là cái lạnh sắc như dao của mưa đá mà là cái lạnh dịu dàng của cơn gió sắp tan.

(*) Là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử của Thi Nại Am và trong Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh. Phân cảnh nuốt bánh canh đắng đó được miêu tả như sau: "Vì muốn gian díu lâu dài với Tây Môn Khánh nên Phan Kim Liên với sự giúp đỡ của Vương Bà bỏ thạch tín vào bát canh của Võ Đại Lang để giết chàng."

"Có thể cho em uống thêm một ngụm nước nữa không?" Tôi nói.

Han Wangho gật đầu, ra hiệu cho tôi ngồi dậy, và đưa nước cho tôi, đồng thời dùng một tay đỡ lưng tôi, thực sự coi tôi như một bệnh nhân nặng, ngay cả khi uống nước cũng cần người chăm sóc.

Nhưng ai sẽ sửa chữa sự hiểu lầm đẹp đẽ này chứ. Tôi phối hợp lộ ra vẻ yếu ớt, giả vờ ho hai tiếng, thuận thế dựa vào, gác cằm vào cổ anh ấy. Anh ấy bị tôi làm bỏng nên rụt rè một chút, nhưng ngay sau đó quyết định bao dung cho một người bạn cùng phòng sắp cháy thành than, vỗ nhẹ vào lưng tôi như để an ủi. Nếu không phải vì đầu ngón tay anh ấy lướt qua chỗ giao nhau giữa cổ áo và cổ tôi, thì tôi gần như nghĩ rằng cảm giác mát lạnh đó chỉ là ảo giác của tôi.

"Em không tìm được căn nhà nào phù hợp, anh Wangho ơi."

Anh ấy không nhìn thấy vẻ gian xảo của tôi, nhưng chỉ có thể nghe thấy giọng giả tạo của tôi. Nếu Jeong Jihoon nghe tôi nói thế này, chắc chắn sẽ nôn mửa trước, rồi nổi điên, cố gắng dùng ánh mắt của kẻ trộm đồ ăn vặt quý giá bị lũ bạn xấu xa lấy mất để thiêu chết tôi, hoặc nhảy lên cào cấu khuôn mặt giả tạo của tôi.

Đáng tiếc là cậu ta không có ở đây, chỉ có tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ mới có thể vạch trần tôi, mà tiếng mưa cũng dần dần yếu đi, cho đến khi im bặt.

Han Wangho không trả lời, chỉ dùng bàn tay lạnh ngắt đó vuốt tóc tôi.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro