Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có chút liên quan đến Fakenut.

- Warning: H nhẹ.


~

06


Điền Dã lại yêu đương rồi.


Cuối cùng anh ấy vẫn không đến Seoul tìm lại mối tình đầu với ánh mắt u sầu mà lại bắt đầu một mối tình mới với một công chức có nụ cười hơi méo mó.

Cái miệng của tôi cũng méo mó khi cười, và Tianye đã nhiều lần nói rằng nụ cười chế nhạo của tôi trông thật kiêu ngạo. Kỳ lạ là, anh ấy dường như luôn tìm kiếm bóng dáng của người yêu cũ trong người yêu mới, không biết đó có phải là một sự nhất quán hay không.

Phần này là Điền Dã nói cho tôi biết, lúc đó chúng tôi đang trò chuyện trên WeChat mà không biết nói gì cả, mang theo một chút bối rối. Anh ấy hỏi tôi khi nào sẽ đến Trung Quốc lần nữa. Tôi nói, "Haha, nhất định lần sau sẽ đến."

Nhưng điều tốt là Điền Dã rất thành thật, vì vậy khi tôi hỏi anh ấy chuyện tình yêu gần đây thế nào, anh ấy trả lời một cách thẳng thắn —— đang hẹn hò.

Thật ra tôi đã từng nhìn thấy hình ảnh chung của họ trên Moments. Sau khi Điền Dã đón sinh nhật ở tuổi 25, anh ấy nhuộm tóc mới, đổi kiểu tóc, cuối cùng thoát khỏi chút ngây thơ, trên hình anh cười rất tự tin và rõ ràng sống khá tốt. Người yêu mới của anh ôm vai anh, cười nham hiểm trước camera.

Bạn trai mới của anh ấy thực sự cũng được, vài năm nữa sẽ rất điển trai, chỉ là đầu hơi to, khi đứng bên cạnh Điền Dã có vẻ như đang sử dụng hiệu ứng đầu to.

Tôi nói, "Wow, chúc mừng nha."

Anh ấy lại hỏi tôi thế nào, tôi muốn nói là chưa có mối tình, nhưng nhìn lên và thấy bên cạnh mình là gương mặt ngủ gục của Han Wangho, vì vậy tôi bổ sung thêm một câu: "Sắp rồi."

Điền Dã gửi một biểu tượng cười to của con thỏ.


Hôm nay chúng tôi lần đầu tiên đi tàu điện ngầm, xe của Han Wangho đã được gửi đến cửa hàng 4S để bảo trì vào tối qua. Chúng tôi được thông báo rằng một bộ phận bên trong đã bị hư hại nặng nề và phải mất ít nhất một tuần mới có thể thay thế được. Vì vậy, gần đây anh ấy chỉ có thể di chuyển bằng phương tiện công cộng.

Kể từ cơn sốt lần trước, chúng tôi đã hòa giải một cách kỳ lạ. Ít nhất anh ấy chưa bao giờ ám chỉ tôi thu dọn đồ đạc và ra ngoài, và anh ấy sẽ hỏi tôi có muốn đi ăn cùng nhau không.

Tất nhiên là tôi gật đầu.

Han Wangho ngày hôm qua ngủ rất muộn cho nên vừa lên xe liền cảm thấy buồn ngủ, cằm cũng hơi nhích về phía tôi.

Bất giác, tôi lấy điện thoại ra và đưa khuôn mặt của Han Wangho vào khung hình.

Nếu có Điền Dã ở bên, anh ấy chắc chắn sẽ trợn mắt nói: "Mẹ kiếp, đồ nghiện chụp lén." Nhưng có trời mới biết, tôi thực sự không thể một cơ hội tốt đẹp đang ở trước mắt biến mất như sương sớm được.

Dưới ống kính, Han Wangho như cảm nhận được điều gì đó liền mở mắt, nhìn vào camera điện thoại của tôi một lúc rồi chậm rãi nở nụ cười.

Sau này, khi nhìn lại bức ảnh này, lần nào tôi cũng đọc được một ý nghĩa khác nhau trong nụ cười đó, bởi vì trong đôi mắt cong cong của anh ấy, ngoài nụ cười nhẹ nhàng như "Ồ", "Được lắm" và "Tùy ý em", ngoài ra còn có một số khoảng trống.

Đó là một khoảng lặng quanh co, đẹp đẽ mà bạn có thể điền vào bất cứ thứ gì bạn muốn thấy, chẳng hạn như lúc đó tôi chỉ thấy một chút hoang tưởng.

Nhưng sau này, khi tôi của tương lai nhìn qua khoảng trống đó, chỉ có một thôi thúc duy nhất là chạy trốn.


Ngay phía trên chúng tôi, TV trong tàu điện ngầm đang phát một bản tin, con trai của Phó Bộ trưởng Quốc phòng Lee, hiện là thư ký, sẽ kết hôn vào năm sau, cô dâu là một họa sĩ khá nổi tiếng, đồng thời cũng là con gái út của chủ tịch một tập đoàn nào đó.

Tôi cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, máy ảnh vừa vặn lia đến cặp cha con đang ở độ tuổi sung sức, người lớn tuổi hơn đã gần bảy mươi, tóc mới nhuộm, dưới ánh mặt trời phản chiếu một màu chì xám cứng cáp, phù hợp với màu con ngươi của ông. Ông mỉm cười lịch lãm, đóng vai một người cha hiền từ, nói chuyện rôm rả với các phóng viên, trông như chỉ mới bốn mươi tuổi, chỉ có mu bàn tay đặt trên cánh tay con trai ông là hằn lên những nếp nhăn chằng chịt, để lộ dấu vết của sự già nua.

Máy ảnh quay cận cảnh người trẻ hơn. Đằng sau ống kính, khóe mắt thon thả tỏa ra thứ ánh sáng rực như lửa trông sắc nét ngay cả khi qua ống kính. Máy ảnh song song phóng to, bao phủ toàn bộ cơ thể anh ta, từ đó có thể nhìn thấy hai bàn tay bắt chéo của anh ta trên bàn, với một đường ánh sáng bạc tươi trên ngón đeo nhẫn, giống như một con dao.

Sau khoảnh khắc giao lưu mắt ngắn ngủi, tôi thấy ba chữ đang chạy dưới thanh tin tức, Lee Sanghyeok.

Cái tên này ngay cả một người không quan tâm đến tin tức chính trị như tôi cũng đã nghe nhiều lần. Tuổi ngoài ba mươi, thêm hai năm nữa sẽ thuận lợi trở thành người kế nhiệm cha mình, trở thành chính trị gia trẻ tuổi triển vọng. Mọi người đều nói: "Với đà này, trước năm mươi tuổi có thể làm thủ tướng cũng nên!"

Han Wangho cũng ngẩng đầu xem tin tức một lúc, không nói gì, chỉ nói rằng sẽ xuống ở trạm tiếp theo.

"Không phải đến nhà hàng Shandong sao?" Tôi nói, "Còn hai trạm nữa lận."

"Không đi nữa." Han Wangho là người đầu tiên bước ra khỏi toa tàu, mỉm cười vẫy tay với tôi, tôi đành phải nhanh chân đuổi theo, "Đột nhiên không muốn ăn món đó nữa."


Nhà hàng Shandong là nhà hàng Trung Hoa được Han Wangho yêu thích nhất, là nơi bán món mì tương đen và thịt kho chua ngọt ngon nhất ở cả Cheongdam-dong, nhưng món xào thì lại không ngon, nước sốt quá đặc, ăn vào như keo vậy.

Han Wangho không biết nấu ăn, nhưng lại rất kén ăn, và rất cầu kỳ trong việc ăn uống bên ngoài.

——Mì tương đen phải ăn khô, ăn kèm với thịt heo chiên chua ngọt, ngâm hoàn toàn trong nước sốt để thấm gia vị thì mới ngon nhất.

Nói xong, anh ấy cẩn thận rưới nước sốt lên miếng thịt chiên.

Đây là một nhà hàng mà tôi chưa từng ăn bao giờ, vì vậy tôi đã thận trọng gọi một đĩa cơm chiên kim chi. Món ăn được phục vụ rất nhanh, nhưng khi cho vào miệng thì lại thấy hối hận. Quá mặn, như thể đầu bếp đã khóc nức nở vào đĩa thức ăn trước khi mang ra vậy.

Han Wangho ăn hai miếng mì tương đen, cũng lộ vẻ tiếc nuối, lại ăn thêm một miếng thịt heo chua ngọt, vẻ mặt càng thêm thảm hại.

Anh ấy cầm kéo cắt hai nhát vào bát mì tương đen, rồi buông đũa một cách hụt hẫng: "Ăn no rồi."

Tại sao không đến nhà hàng Shandong? Câu hỏi này rung lên trong cổ họng tôi một lúc, sau đó tôi nuốt xuống bằng cơm chiên kim chi. Thực sự rất mặn.


Ăn xong, chúng tôi mỗi người một ngả, tôi đến trường để trao đổi với giáo sư về đồ án tốt nghiệp, còn anh ấy thì đến cửa hàng 4S để lấy chiếc xe đã bảo dưỡng xong.

Đến khi bước vào nhà thì đã rất muộn, cửa phòng của Han Wangho đóng chặt, có lẽ anh ấy đang phát sóng trực tiếp. Tôi ngồi xuống ghế sofa, nhớ lại cuộc trò chuyện với giáo sư, ông ấy rất kỳ vọng vào tôi, thậm chí còn ám chỉ rằng tôi có muốn học thêm ba năm nữa để lấy bằng thạc sĩ không.

Về đồ án tốt nghiệp, thực ra tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ quay cái gì, chỉ mơ hồ nói rằng muốn quay một thứ gì đó theo phong cách của Ozu Yasujiro.

Trước đây, tôi cũng giống như Park Chanwook, thích bắt chước Kitano Takeshi, phóng khoáng, đen trắng, tàn khốc, nhưng đột nhiên tôi nhớ đến bức ảnh Han Wangho nghiêng mặt mỉm cười trong điện thoại, tôi thấy rằng sự dịu dàng, yếu đuối cũng không hẳn là đáng ghét.

"Tốt lắm." Mắt giáo sư sáng lên, tôi biết điều này rất hợp ý ông ấy. Ông ấy đã từng làm việc tại Nhật Bản một thời gian, buổi học đầu tiên ở trường đại học, ông ấy đã mở đầu bằng câu chuyện đã từng hợp tác với Kore-eda Hirokazu, mỗi khóa sinh viên đều phải nghe ông ấy kể lại một lần. Nhưng lúc này, ông ấy không nhìn tôi, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, tầm mắt hướng đến chậu trúc nhỏ trên bệ cửa sổ. "Em có tài năng, tương lai sẽ thành danh, Dohyeon à."

Tôi lắc đầu, tiện tay bật TV trong phòng khách, bên trong vẫn là kênh tin tức, người được phỏng vấn là họa sĩ kia, mời vị hôn phu đến cắt băng khánh thành bảo tàng nghệ thuật mới của cô ấy.

Cô ấy rất gầy, chiếc áo khoác đen Max Mara khoác trên đôi vai mỏng manh, trước ngực đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai mảnh, kiểu mà Coco Chanel yêu thích, chân đi một đôi bốt ngắn màu bạc.

Bên cạnh cô ấy, vị chính trị gia trẻ đầy triển vọng kia cũng diện trang phục đen, khoác chiếc áo khoác độn vai khiến anh ta trông thật oai nghiêm, tay cầm chiếc kéo bạc, đang cắt dải băng đỏ.

Cùng với tiếng "ầm" nhẹ nhàng, không biết từ đâu bắn ra hai đóa pháo hoa màu bạc lấp lánh. Dải băng bị cắt làm đôi, những mảnh kim tuyến và một tấm vải màn đồng thời rơi xuống đất.

Mọi người đều vỗ tay.

Một số mảnh kim tuyến rơi vào tóc Lee Sanghyeok, anh ta không đưa tay phủi đi, những tia sáng bạc trên tóc anh ta dưới ánh mặt trời lấp lánh như một vòng nguyệt quế bằng bạc.

Theo hướng anh ta nhìn, sau khi tấm vải nhung màu nâu sẫm hạ xuống, đập vào mắt là một bức tranh sơn dầu khổng lồ, bảo vật trấn quán mà cô con gái của ông trùm tài phiệt đã mượn về.

Trên tấm bạt màu xanh coban khổng lồ, mái tóc dài của Aphrodite được cuộn quanh đầu. Khuôn mặt như ngọc của cô hơi nghiêng về phía Apollo sắp rời đi, một phần trong suốt như ngọc và băng, đối mặt với người đàn ông sắp rời đi. Mặt trời duỗi tay ra, nhưng bàn tay còn lại ở sau lưng, nắm chặt tay Ares trên cỗ xe bằng đồng niken. Vị thần Chiến Tranh không nhìn ai trong số họ, ông cụp mắt xuống và buộc chặt chiếc cùm do Hephaestus làm quanh eo mình. Ngọn lửa rực cháy thiêu rụi dưới ghế và thiêu rụi ông.

Trong phần giới thiệu, phóng viên đang giới thiệu về nguồn gốc của bức tranh này, tác phẩm gốc đã được bán đấu giá tại một phòng đấu giá nào đó ở Thụy Sĩ với một con số khổng lồ, nhưng giờ đây chỉ được dùng để tô điểm cho lễ khai trương bảo tàng nghệ thuật này.

Có lẽ trong số những người vỗ tay ở đây, luôn có một hoặc hai người có thể hiểu được tại sao bức tranh này lại đáng giá đến thế, nhưng tôi không thể nào tìm ra được một câu châm ngôn sâu sắc hơn mối tình tay ba trong thần thoại Hy Lạp.

So với tôi, Son Siwoo mới là người hiểu rõ hơn về nghệ thuật đồ họa vì anh ấy học thiết kế, treo đầy tường nhà những tác phẩm nhái đủ kích cỡ, từ Salvador Dalí* đến Kim Tschang-yeul**.

(*) Là nghệ sĩ sinh ra tại Figueres, xứ Catalonia, Tây Ban Nha, là một họa sĩ lành nghề, nổi tiếng với những hình ảnh ấn tượng và kỳ lạ trong các tác phẩm siêu thực của mình.

(**) Là một họa sĩ Hàn Quốc nổi tiếng với những bức tranh trừu tượng 'giọt nước' và là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nghệ thuật hiện đại của Hàn Quốc.

Lúc đó tôi mới mua một chiếc máy ảnh, dùng nó để luyện tập cách điều khiển máy, nói với anh ấy về cảm giác ngưng tụ và sức căng cảm xúc của phim, anh ấy cười trước ống kính của tôi, nói rằng những thứ được chụp bằng máy móc đều không có linh hồn. Tôi nhấn nút chụp, hàm răng trắng như tuyết của anh ấy hiện ra trong bức ảnh.

Lúc đó tôi đang theo đuổi anh ấy, vì vậy không những không cãi nhau với anh ấy, mà còn tắt máy ảnh, quay sang đi đến phòng vẽ cùng anh ấy, và để lại một tác phẩm làm lay động lòng người ở hàng ghế cuối cùng của lớp học: David cưỡi ngựa.

David là David của Michelangelo, còn ngựa là ngựa của Từ Bi Hồng*, sự giao thoa tuyệt vời giữa nền văn minh Đông Á và hình thức phương Tây, có lẽ một trăm năm nữa sẽ có người trả tiền cho tác phẩm này. Chỉ tiếc là người thầy dạy vẽ am hiểu nghệ thuật đương đại đứng sau tôi im lặng hồi lâu, chỉ tìm ra được một điểm đáng khen: "Đuôi con chuột này khá linh hoạt."

(*) Là một họa sĩ chuyên vẽ tranh về ngựa, người Trung Quốc.

Son Siwoo nhìn qua, tiếng cười phát ra đủ lớn để phá vỡ lòng tự trọng mỏng manh của một chàng trai trẻ.

Lúc này đây, tôi một lần nữa tin chắc rằng con người luôn có một bát cơm của riêng mình, linh hồn của Michelangelo và tôi cũng không cộng hưởng ở một nơi nào đó trong vũ trụ.


Bỗng nhiên có một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, lấy mất chiếc điều khiển từ xa mà tôi đang cầm trên tay, tắt TV đi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm sắc nhọn của Han Wangho. Anh ấy mặc cho tôi nhìn chằm chằm, không cúi đầu, cũng không mỉm cười.

Anh ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình TV đen ngòm, không liên quan gì đến sự tức giận hay nỗi buồn cần phải hét lớn để giải tỏa, chỉ khiến người ta cảm thấy trống rỗng, như thể trong nháy mắt bị một con ma vô hình moi mất một trái tim đỏ tươi.

Tôi đột nhiên trở nên nhạy bén, một ý nghĩ mơ hồ nhưng đáng sợ dần hình thành trong đầu tôi. Ngay sau đó, anh ấy véo cằm tôi, ngăn tôi nói ra những lời sắp bật ra khỏi miệng.

"Chẳng phải em muốn biết đó là dép của ai sao." Han Wangho mỉm cười, ép tôi nhìn thẳng vào anh ấy, trong mắt anh ấy lóe lên ánh nước kỳ lạ. "Đúng, là của người trong tin tức, là dép của anh ta."

"Jeong Jihoon biết không." Tôi buột miệng.

Anh ấy sửng sốt, cau mày véo má tôi, không phải kiểu véo nhẹ nhàng, mà là kiểu véo khiến da má tôi nhăn lại như bánh nếp vậy. Hơi đau nha.

Cũng đúng. Câu hỏi này hơi thừa. Đối với Jeong Jihoon, thế giới này quá đơn giản, đối với những thứ cậu ta thích, mèo nhìn thấy, mèo muốn, mèo có được —— cậu ta yêu thích một cách bình đẳng những thứ đắt tiền hoặc đẹp đẽ, chia sẻ trái tim hời hợt của mình thành từng mảnh, chẳng hạn như chi một số tiền khổng lồ để mua một chiếc bass từ Mỹ được cho là có chữ ký của một bậc thầy nhạc rock nào đó (bị lừa rồi, sau đó phát hiện ra giá trên thị trường đồ cũ chỉ bằng một nửa), chẳng hạn như chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ của cậu ta (nhưng cậu ta vẫn ra ngoài mà không mang theo ví, và thích ăn chực uống chùa), chẳng hạn như buổi hòa nhạc trực tiếp mà cậu ta tự bỏ tiền túi tổ chức, dưới khán đài, những người hâm mộ nữ hét lên cuồng nhiệt (cậu ta biết rõ lý do của tiếng hét đó không phải là do khả năng nghệ thuật tuyệt vời của cậu ta và Choi Hyeonjoon), và Han Wangho (không có lời giải thích ở đây, cậu ta thích Han Wangho chỉ vì đó là Han Wangho).

Nhưng ngoài ra thì không còn gì nữa. Tình yêu của mèo là như vậy.

Han Wangho ngồi xuống bên cạnh tôi, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải đệm ghế sofa hơi nghiêng về phía anh ấy, tôi thực sự nghĩ anh ấy là một hồn ma lang thang.

"Em biết rồi." Tôi nói, "Anh, em muốn biết tất cả mọi chuyện. Cả về Jung Ji Hoon, và cả về Lee... người kia nữa."

Han Wangho chớp mắt.

"Sau đó, em có thể giả vờ như không biết gì cả."

"Tại sao?"

"Khi biết hết mọi chuyện, em có thể theo đuổi anh như thể chưa biết gì." Tôi nhìn vào mắt anh ấy, "Được không anh?"


Đêm đen như một đôi mắt lặng lẽ, lặng lẽ cùng tôi nhìn anh ấy qua khe hở rèm cửa —— nhìn trộm đường nét của anh ấy bằng ánh đèn thành phố sáng lấp lánh như ánh bạc, tựa như một con đường sáng rực chảy trên người anh ấy.

Trong ánh sáng không thể gọi là tráng lệ này, khuôn mặt Han Wangho trông không rõ ràng và chân thực lắm, ánh đèn thành phố màu bạc bên ngoài cửa sổ bị lọc qua cửa sổ, phủ lên má anh một lớp phấn hồng, chỉ có đôi mắt anh là sáng, sáng đến mức tôi nhớ đến những mảnh kim tuyến trong lễ cắt băng khánh thành, như hai chú bướm tuyết trắng.

Tôi đưa tay ra, nắm lấy cánh tay anh ấy, kéo anh lại gần.

Khi khép các ngón tay lại, cuối cùng tôi cũng tin chắc rằng anh ấy không phải là một hồn ma lang thang, ít nhất thì xương thịt mà tôi nắm trong tay là thật, có nhiệt độ, có trọng lượng.

Bất kể tôi nhớ lại như thế nào, nhưng tôi vẫn không thể xác định được, rốt cuộc là ai đã vượt qua con đường nhỏ sáng sủa đó trước, là ai đưa tay vuốt lên khuôn mặt của ai trước. Có lẽ là tôi, có lẽ. Chỉ là đôi mắt đó không cần chịu trách nhiệm về điều này sao, tôi phản đối điều này. Tóm lại, đôi mắt đó đã nhắm lại, ánh sáng lay động đó đã tắt lịm trên đôi môi tôi, những chú bướm đã bị tôi nghiền nát, tôi đưa tay kéo rèm cửa, con đường nhỏ sáng sủa cũng biến mất. Vì vậy, tất nhiên, những điều nên xảy ra đều diễn ra trong khoảnh khắc này mà không ai có thể nhìn thấy, giống như khoảnh khắc trốn thoát khỏi sinh tử vậy.

Lông mi anh ấy có vị như hồ nước, bên dưới là những ngọn núi tuyết đột ngột mọc lên.

Tôi hôn dọc xuống, lướt qua những bông hoa giữa những con sóng trắng xóa, xuống dưới nữa, tôi xé toạc chiếc áo khoác lông cừu, để lộ hai xương quai xanh mà tôi đã khao khát nhìn trộm từ lâu. Khi tôi chuẩn bị cắn vào, những ngón tay không biết để đâu của Han Wangho đan vào tóc tôi, kéo khiến da đầu tôi hơi đau.

"Wangho-chan." Xem phim hoạt hình nhiều ngày như vậy, thu hoạch lớn nhất chính là mấy câu tiếng Nhật pidgin, lúc này tôi rất thích kiểu báo trước có đầu có cuối, giống như thủy ấn* trên chữ viết cá nhân của tôi, một con rắn có đầu và đuôi nối liền nhau. "いただきます**."

(*) Là một phương pháp thiết kế hoa văn trên bề mặt nước tạo ra các tác phẩm có hoạ tiết tương tự như đá cẩm thạch mịn bằng các loại thuốc nhuộm, dung dịch lỏng hay màu nước với cọ vẽ.

(**) Itadakimasu —— câu này người Nhật hay nói trước bữa ăn nhằm thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng đối với mọi người xung quanh và đối với người đã làm ra bữa ăn trước mặt.

Và rồi tôi bắt đầu ăn.


Không gian trên ghế sofa chật hẹp thế là anh ấy đổi sang một tư thế dễ vào hơn, ngồi giữa hai chân tôi. Tôi đỡ lấy eo anh ấy, đỡ lấy một bức tượng thần tuyết trắng ngần vừa chui ra khỏi da thịt tôi, mái tóc đen nhánh rung rinh nhẹ theo từng nhịp va chạm của cơ thể. Dưới ánh đèn, cơ thể anh ấy có màu ngà voi, đôi môi đỏ tươi vì nụ hôn.

Trong những bức tượng khác nhau, các vị thần có những khuôn mặt khác nhau, Athena mãi mãi là Athena, đôi ủng bạc của cô ấy luôn tỏa sáng chiến thắng; Apollo cũng mãi mãi rực rỡ, trên viền áo choàng có thêu hoa văn lá nguyệt quế. Nhưng trong hàng triệu bức tượng thần này, liệu có một bức tượng nào có thân hình màu ngà voi, mái tóc giống như chim bồ câu, nằm ngoan ngoãn và bồng bềnh trên đỉnh đầu không. Có phải là anh không. Aphrodite của tôi.

Vô thức, tôi đưa tay với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, trước khi mở máy ảnh, tôi lại nhìn anh ấy bằng ánh mắt dò hỏi. Được chứ?

Những ngón tay của Han Wangho lướt qua yết hầu tôi, bóng mi phủ xuống gò má trắng như xương của anh ấy.

Ngay khoảnh khắc tôi nhấn nút chụp, tôi đã xuất tinh, trong cơn mơ màng tôi cảm thấy một sự sụp đổ. Han Wangho dường như cười khẽ, cúi xuống hôn tôi, mái tóc ướt đẫm áp vào trán tôi. Tôi xoa bóp phần lõm nối giữa eo và hông của anh ấy, mơ màng lắng nghe tiếng gió đêm hú ngoài cửa sổ.

Xa hơn một chút có một chiếc xe chạy qua, tiếng động cơ đã được cải tạo phát ra tiếng gầm trầm đục.


~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro