10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tất cả mọi điều mà suhwan lo sợ, giờ đây đã thành hiện thực, như một cơn ác mộng sống động mà nó không thể thoát ra. mỗi nhịp thở của nó trở nên khó khăn, không khí trong phòng như đặc quánh lại, khiến nó cảm thấy ngột ngạt.

suhwan ngồi bất động, điện thoại vẫn áp sát tai, nhưng tâm trí nó đã trôi dạt đến nơi khác. căn phòng trở nên tối tăm và lạnh lẽo, chẳng còn một chút hơi ấm nào mà nó từng cảm thấy khi minhyeong ở bên. giờ đây, chỉ còn lại một sự trống rỗng vô tận, cùng nỗi sợ hãi đang gặm nhấm từng tế bào trong cơ thể nó.

nó nhớ lại từng khoảnh khắc bên minhyeong, từng nụ cười, từng cái ôm ấm áp. nhưng giờ đây, tất cả những điều đó đều trở nên xa vời, như thể chúng thuộc về một thế giới khác, một thế giới mà nó không còn có thể chạm tới. minhyeong đã biết tất cả, và sự thật ấy đã làm thay đổi mọi thứ.

kim suhwan cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn bắt đầu chảy dài trên má. nó cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc lối, không biết phải đi đâu, không biết phải làm gì. trái tim nó nhói lên với từng nhịp đập, mỗi suy nghĩ về minhyeong khiến nó đau đớn hơn.

"giờ con tính thế nào?" giọng mẹ nó vọng lại từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.

kim suhwan không biết phải trả lời thế nào. tất cả những kế hoạch, những hy vọng mà nó từng có đều tan biến chỉ trong một khoảnh khắc. minhyeong là cả thế giới của nó, nhưng giờ đây, thế giới đó đang sụp đổ dưới chân nó.

"mẹ...con không biết." suhwan thì thầm, giọng nói run rẩy, yếu ớt. nó chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như lúc này. mọi thứ mà nó từng tin tưởng, từng yêu quý, giờ đây đều trở nên vô nghĩa.

điện thoại lại trượt khỏi tay nó, lăn xuống sàn nhà, âm thanh nhỏ bé nhưng vang dội trong sự tĩnh lặng của căn phòng. kim suhwan ngồi đó, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, nhưng trong tâm trí, nó chỉ thấy một màn đêm đen tối, không có lối thoát.

giờ đây, kim suhwan chỉ còn biết hy vọng một điều duy nhất rằng lee minhyeong sẽ tha thứ cho nó, dù điều đó có lẽ là quá xa vời.

____________________

lee minhyeong nằm trên giường, căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. ánh đèn mờ ảo từ bên ngoài lách qua khe cửa sổ, tạo ra những vệt sáng nhạt trên sàn nhà. trong không khí, có một sự im lặng ngột ngạt, nặng nề, giống như sự lắng đọng của một cơn bão vừa qua, để lại những đống đổ nát trong lòng anh.

anh đã cố tình từ chối nhấc máy cuộc gọi từ kim suhwan để trốn tránh nó, trái tim anh nặng trĩu những cảm xúc mâu thuẫn, đan xen giữa nỗi đau và sự thất vọng. những cuộc gọi đó, từng tin nhắn ấy, đều như những cú đánh vào trái tim đã bị tổn thương của anh. lee minhyeong không biết phải đối mặt với kim suhwan thế nào, không biết nói gì, và không biết có thể tìm được một lý do nào để tha thứ cho những lừa dối đã dày vò anh suốt thời gian qua.

đống tài liệu và bằng chứng lộn xộn trên bàn làm việc của anh, những chữ ký của kim suhwan và jeong jihoon như một cơn sóng vỗ vào lòng tự trọng của anh. mỗi tờ giấy, mỗi tài liệu đều giống như một cú sốc, làm vỡ nát những hình ảnh đẹp đẽ mà anh đã xây dựng trong suốt thời gian qua. lee minhyeong đã xem qua từng tờ giấy, cảm giác như trái tim anh bị xé nát ra từng mảnh nhỏ.

lee minhyeong ở tuổi ba mươi đã không còn là một đứa trẻ nữa, anh đã trải qua nhiều mối tình, nhiều đau khổ, nhiều chuyện trên đời như thế nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy mình bị lừa dối đến mức này. tình yêu của anh dành cho kim suhwan là chân thành sâu sắc, nhưng giờ đây, tình yêu đó lại trở thành một trò đùa tàn nhẫn. anh đã luôn coi kim suhwan như một chú cún con ngây thơ, những trò lừa dối của nó chỉ là những trò nghịch ngợm mà anh cho qua, nhưng giờ đây, sự thật đã quá sức chịu đựng của anh.

minhyeong cảm thấy mình như đang bị chôn vùi trong một hầm băng vô tận. cảm giác lạnh lẽo và cô đơn bao trùm lấy anh. anh cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng, nơi mọi thứ đều không còn ý nghĩa. mỗi bước đi của anh giờ đây đều nặng nề, mỗi suy nghĩ đều khiến anh đau đớn hơn. sự lừa dối của suhwan không chỉ làm tổn thương lòng tin của anh mà còn làm tan vỡ những giấc mơ, những kế hoạch mà họ đã cùng nhau xây dựng.

lee minhyeong lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc của mình vào vali, những hành động này như một phần của sự chia ly mà anh không thể tránh khỏi. anh không biết mình sẽ đi đâu, nhưng ít nhất, anh muốn nói một lời chia tay tử tế với kim suhwan, để có thể chấm dứt mọi thứ một cách rõ ràng, không còn vướng bận. anh quyết định ở lại nhà, chờ đợi suhwan trở về để đối chất. anh cần có một cuộc trò chuyện cuối cùng, một cuộc trò chuyện mà trong đó anh có thể tìm được một chút sự rõ ràng trong nỗi đau này.

từng bước đi trong căn hộ, từng hành động đều như đang làm tổn thương thêm trái tim vốn đã đầy vết thương của anh. mỗi góc của căn nhà đều gợi nhớ đến những ký ức hạnh phúc đã qua, giờ đây lại trở thành những mảnh vụn đau đớn. lee minhyeong thầm nghĩ, dù có thế nào, ít nhất anh cũng muốn giữ lại sự tôn trọng cuối cùng cho mối tình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro