Câu chuyện thứ năm: Cẩn thận khi bắt cá hai tay (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn hộ số 4 nằm trên tầng 5 chung cư Heights Musashino tại khu Honcho, thành phố Kokubunji. Một thanh niên đang nằm gần như chính giữa căn phòng lát sàn gỗ. Xung quanh là rất nhiều đàn ông tất bật đi tới đi lui. Người thì nhòm cậu thanh niên qua kính ngắm máy ảnh, người lại săm soi cơ thể cậu ta. Nếu là người nhạy cảm, hẳn cậu ta sẽ đỏ mặt vì xấu hổ hoặc tím người vì uất ức. Nhưng sắc mặt cậu chẳng tím cũng chẳng đỏ. Bởi cậu đã chết với một vết thương sâu trên trán. Mấy nhân viên kia chỉ đang thực hiện công việc của họ là khám nghiệm hiện trường. Trong khi đó, duy nhất Hosho Reiko – bông hồng đen nở giữa hiện trường vụ án – là thực sự bối rối không biết nên nhìn vào đâu. Tất nhiên, Reiko đang là điều tra viên của Sở Cảnh sát Kunitachi. Ở địa vị của một điều tra viên, cô không thể đưa mắt nhìn ra chỗ khác, dù dạ dày cô chỉ muốn xổ ra ngoài còn ruột non ruột già đang xoắn hết vào nhau, nhưng...

Trước mắt cô là một thi thể hoàn toàn trần trụi. Một thi thể trần như nhộng theo đúng nghĩa đen. Đã thế lại còn là của nam giới. Đương nhiên không được phép nhạy cảm quá. Nếu không thể bình thản nhìn thi thể trần trụi của nam giới như nhìn một đóa bồ công anh nở bên đường thì đâu còn tư cách làm điều tra viên. Tự nhủ xong, Reiko dùng ngón tay khẽ đẩy chiếc kính gọng đen không số rồi quan sát thi thể cậu thanh niên bằng ánh mắt nghiêm nghị. Một cậu thanh niên nhỏ bé. Chiều cao chỉ khoảng 1m60. Gương mặt kiểu trẻ con nên dễ bị nhầm là học sinh cấp II. Đối với một số phụ nữ, ngoại hình như cậu ta sẽ được khen là đáng yêu.

Reiko vừa rút ra nhận xét như vầy xong thì ở bên cạnh, thanh tra Kazamatsuri – người đến hiện trường muộn – buông câu nói vô thưởng vô phạt, "Ồ, cô Hosho. Cô nhìn gì mà cứ như ăn tươi nuốt sống thế, cô có sự quan tâm đặc biệt tới thi thể trần trụi à?"

"Tôi không nhìn như ăn tươi nuốt sống! Vì công việc nên tôi phải nhìn thôi!" Cái gì mà quan tâm đặc biệt tới thi thể trần trụi! Đồ sếp ưa quấy rối! Lẩm bẩm xong, Reiko báo cáo với ông sếp ưa quấy rối những điều cô thu được sau khi quan sát thi thể. "Trên trán của nạn nhân có vết thương giống như bị đánh. Cạnh nạn nhân có một chiếc gạt tàn thủy tinh dính máu. Có lẽ đây chính là hung khí?"

"Nghĩa là một vụ giết người. Ít người tự tử trong tình trạng khỏa thân lắm. Mà cô Hosho này," thanh tra Kazamatsuri chĩa ánh mắt sắc như dao về phía cô nhân viên xinh đẹp, "Cô vừa bảo ai ưa quấy rối cơ?"

"Hả...? Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì?" Reiko nhìn vào cuốn sổ tay với vẻ mặt vô can. Đúng là có những người hễ bị nói xấu là trở nên thinh tai đến kỳ lạ Để lảng tránh chủ đề nhạy cảm, Reiko quay trở lại vụ án. "Theo người quản lý khu chung cư thì nạn nhân sống ở căn hộ này, tên là Nozaki Shinichi. Nạn nhân 25 tuổi độc thân. Không sống cùng ai. Cậu ta là nhân viên công ty, tên công ty là..."

"CÔ VỪA BẢO AI ƯA QUẤY RỐI!"

"Không..." Không phải ai ưa quấy rối mà là ông sếp ưa quấy rối, nhưng nói ra thì ích gì đâu. "Xin lỗi anh. Hãy thứ lỗi cho tôi, mong anh đừng giận."

"Ấy chết cô Hosho, cô hiểu lầm tôi rồi. Cô nghĩ tôi nhỏ nhen đến mức nổi cáu vì chuyện này sao. Ha ha, còn lâu! Tất nhiên, tôi sẵn lòng tha thứ cho cô. Cô Hosho, vậy tối nay cô đi ăn với tôi nhé. Tôi mới biết một nhà hàng Việt Nam rất sang trọng ở Kichizyoji..."

"Còn công việc thì sao? Trước mắt chúng ta đang có một thi thể đấy. Một thi thể rất bất thường." Còn lâu tôi mới đi nhé. Reiko thầm lè lưỡi trong bụng.

"Thế thì thôi vậy." Thanh tra Kazamatsuri nhún vai rồi lại nhìn xuống thi thể trần trụi. "Đúng là lạ thật. Một vụ giết người trong tình trạng khỏa thân. Tuy chẳng đẹp mắt lắm nhưng cũng gây tò mò đấy chứ. À, cô đang nói gì ấy nhỉ. Cô nói tiếp đi. Nạn nhân làm ở đâu?"

"Công ty Bảo hiểm Nhân thọ Mitsutomo. Cậu ta làm trong Ban thư ký tại trụ sở chính của công ty ở Shinjuku."

Reiko ngẩng lên thì thấy nụ cười đắc thắng hiện lên trên chiếc mặt nạ điển trai theo kiểu ngày xưa của thanh tra Kazamatsuri. "Bảo hiểm Nhân thọ Mitsutomo à, cũng lớn đấy. Tuy không lớn bằng Kazamatsuri Motors."

"Vâng, công ty lớn." Tuy không lớn bằng tập đoàn Hosho. Kazamatsuri Motors là hãng ô tô nổi tiếng trong và ngoài nước với dòng xe thể thao lỗi thời có hai đặc điểm nổi bật là thiết kế đẹp nhất và tiêu hao nhiên liệu nhất. Quý tử của người sáng lập hãng đó là thanh tra Kazamatsuri. Vẫn chưa rõ có phải nhờ thế lực tài chính của gia đình hay không nhưng mới 31 tuổi, Kazamatsuri đã là điều tra viên cao cấp của Sở Cảnh sát Kunitachi với chức danh thanh tra. Tiếc thay, anh ta còn là sếp trực tiếp của Hosho Reiko nữa.

Cũng xin nói luôn, cha Reiko, ông Hosho Seitaro hiện là chủ tịch tập đoàn đa ngành khổng lồ: Tập đoàn Hosho. Nếu muốn, tập đoàn Hosho có thể thâu tóm công ty cỡ như Kazamatsuri Motors luôn trong hôm nay và ngày mai đổi tên thành Hosho Motors. Nói vậy để biết là đẳng cấp hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng so với thanh tra Kazamatsuri, Reiko ý thức được việc phải xử sự khiêm tốn nên cô không bao giờ tỏ thái độ ta đây là giới thượng lưu tại hiện trường vụ án. Nhìn Reiko đi lại ở hiện trường bằng đôi giày đế thấp Bruno Prisoni, bộ vest đen Burberry giản dị cùng cặp kính không độ Armani giúp giấu bớt vẻ ngoài xinh đẹp, chắc chắn không ai nhận ra đây là con gái của một nhà tài phiệt (dù vài khám nghiệm viên cảm thấy có gì đó là lạ).

Nghi vấn đầu tiên được Reiko và thanh tra Kazamatsuri xét đến đương nhiên là: Tại sao nạn nhân lại khỏa thân?

"Nạn nhân tự cởi quần áo? Hay là hung thủ cởi?"

"Tất nhiên là hung thủ cởi sau khi giết nạn nhân rồi. Tôi không hình dung được cảnh nạn nhân tự cởi quần áo rồi ngay sau đó bị đánh vào trán đến chết."

"Hung thủ đã làm gì với quần áo của nạn nhân? Không tìm thấy quần áo ở những nơi dễ trông thấy."

"Vậy hẳn là chúng đang bị dúi vào góc nào không dễ trông thấy?"

Nói xong, thanh tra Kazamatsuri liền dùng bàn tay đeo găng mở toang tủ quần áo trong phòng. Trước mắt anh là rất nhiều bộ vest treo trên mắc. Bộ nào cũng có màu giản dị là xanh đậm hoặc xám, tất cả đều phẳng phiu như thể mới đem từ hiệu giặt là về. Ngoài ra còn có một số quần áo thanh niên hay mặc như áo sơ mi, quần kaki, quần bò vứt lung tung trong tủ.

"Nếu không biết nạn nhân mặc gì trước khi chết thì không tìm được đâu." Hai người tìm cả ở giỏ quần áo bẩn và máy giặt nhưng đều trống không. Không thấy cả đồ lót, áo sơ mi lẫn tất đang mặc dở. "Hung thủ đem quần áo của nạn nhân đi rồi. Khả năng này cao đấy."

"Nhưng sao hung thủ lại làm thế?"

Trước câu hỏi của Reiko, thanh tra Kazamatsuri chỉ đáp "Tôi không biết" rồi đi ra phía cửa. Ở thềm cửa có một đôi giày thể thao và một đôi xăng đan. Trên giá để giày có vài đôi giày da có vẻ được dùng khi đi làm. Cỡ giày khá nhỏ, phù hợp với vóc dáng nhỏ bé của nạn nhân, ngoài ra không có gì đặc biệt. Tuy đã nhìn bao quát khắp hiện trường nhưng cuối cùng thanh tra Kazamatsuri chẳng thể đưa ra lời giải đáp thỏa đáng cho câu đố về thi thể trần trụi.

Tạm gác lại câu đố, thanh tra đưa ra mệnh lệnh. "Gọi nhân chứng đầu tiên vào giúp tôi. Chúng ta phải tìm hiểu tình hình lúc thi thể được phát hiện."

Thi thể trần trụi vừa được đặt lên cáng để đem đi xong thì một cô gái có mái tóc dài mượt mà xuất hiện. Cô ăn vận đơn giản với áo cánh màu hồng nhạt và chiếc váy ngắn màu be. Cô tạo ấn tượng với gương mặt sắc nét và mái tóc đen dài buông xõa sau lưng. Đây chính là người đầu tiên phát hiện ra vụ việc – cô Sawada Eri. Cô 21 tuổi, hiện là sinh viên của một trường đại học nằm ở thành phố Kokubunji.

"Cô Sawada Eri phải không? Trước hết, cho phép tôi hỏi về quan hệ giữa cô và cậu Nozaki Shmichi."

"Mới đây, khi đi dự đám cưới một người bạn cùng câu lạc bộ, tôi đã gặp anh Nozaki. Hình như anh Nozaki có họ hàng xa với người đó. Tính ra chúng tôi mới biết nhau chừng một tháng thôi."

"Ra vậy. Hai người quen nhau tại tiệc cưới. Sau đó thì hẹn hò với nhau?"

Sawada Eri im lặng gật đầu trước câu hỏi của thanh tra và bắt đầu kể về thời điểm phát hiện vụ việc. Theo lời Sawada Eri thì cô đến nhà Nozaki lúc 10 giờ sáng. Nozaki hẹn sẽ cùng cô đi mua sắm. Cô bấm chuông cửa nhưng không có tiếng trả lời. Nghĩ Nozaki ra cửa hàng tiện lợi gần đó nên cô quyết định vào nhà đợi. Cửa nhà lúc đó không khóa.

"... Thế nhưng, tôi vừa bước vào nhà thì nhìn thấy ngay cảnh anh Nozaki nằm ngã trên sàn... Quá sửng sốt, tôi đã hét lên..."

"Âu cũng là lẽ tự nhiên. Thế cô sửng sốt vì thấy Nozaki chết à? Hay vì cậu ta khỏa thân? Cô sửng sốt vì cái nào?"

Trước câu hỏi tưởng chừng như vô thưởng vô phạt của thanh tra Kazamatsuri, Sawada Eri trả lời rất thành thật. "Tôi nghĩ là vì anh ấy khỏa thân. Bởi sau đó tôi mới biết anh ấy đã chết. Vâng, tất nhiên tôi gọi 110 ngay."

"Tiện thể cho tôi hỏi luôn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu Nozaki khỏa thân à?"

Trời ạ, Reiko vội vàng lườm thanh tra. Hỏi cô gái chừng ấy tuổi một câu như thế khác nào hỏi: Cô có quan hệ tình dục với nạn nhân không? Reiko đang lo lắng thay cho người cấp trên thiếu tế nhị thì Sawada Eri đã thẳng thắn đáp, "Tôi từng nhìn thấy rồi" và lôi từ túi xách ra chiếc ví đựng vé xe. Trong ví có một vé tháng xe buýt và một tấm ảnh. Tấm ảnh bán thân chụp đôi trai gái mặc đồ bơi đang mỉm cười. Trong ảnh là Sawada Eri và Nozaki Shinichi. Ảnh chụp trên bãi biển trong dịp hai người đi biển chơi.

"Ra vậy. Thế này là khỏa thân rồi."

Thanh tra lẩm bẩm ra chiều thất vọng rồi trả lại cô gái chiếc ví. "Lúc phát hiện sự việc, Nozaki đang trong tình trạng khỏa thân. Nhìn cảnh đó, cô đã nghĩ gì?"

"Vâng... Tôi nghĩ là anh Nozaki cởi quần áo, chuẩn bị vào nhà tắm thì gặp phải tai nạn gì đó. Thế nên anh ấy mới khỏa thân như thế."

"Ra vậy. Nhìn từ hiện trường thì khả năng đó là có. Tiện đây cho tôi hỏi, khoảng 8 giờ tối qua, cô ở đâu, làm gì?" Bác sĩ khám nghiệm xác định thời điểm tử vong của nạn nhân là khoảng 8 giờ tối qua. Nghĩa là thanh tra đang nghi ngờ Sawada Eri.

"8 giờ tối qua thi tôi ở nhà xem ti vi. Tôi sống một mình nên chẳng có bằng chứng ngoại phạm nào hết. Nhưng tôi xin thề là mình vô tội. Tại sao tôi phải giết anh Nozaki chứ?"

"Ồ không, chỉ là kiểm tra cho đủ thủ tục thôi. Sao, có chuyện gì thế?" Thanh tra tạm dừng cuộc nói chuyện với Sawada Eri vì có một nhân viên khám nghiệm bước vào phòng khách. Nhân viên này thì thầm gì đó với thanh tra. Thanh tra Kazamatsuri khẽ gật đầu rồi ra lệnh, "Dẫn người đó vào đây ngay". Có vẻ như vừa xuất hiện thêm nhân chứng mới.

* * *

Thay thế cho sự có mặt của Sawada Eri tại phòng khách là một người đàn ông ngoài 30, tay cầm một cây kiếm gỗ. Tuy nhiên, có vẻ như anh ta không định làm loạn hiện trường đang đông nghịt cảnh sát. Hỏi ra thì biết tối qua anh ta bị chứng đau hông cấp, cây kiếm gỗ kia được dùng làm gậy chống.

"Nhờ cái hông bỗng dưng bị đau mà tối qua tôi gặp cậu Nozaki." Người đàn ông tên Miyashita Hiroaki tối qua đã vô tình gặp Nozaki Shinichi khi cậu ta bước ra từ thang máy. Theo lời tả thì Nozaki mặc bộ vest màu nâu, dắt theo một cô gái trẻ.

Có được thông tin hữu ích, thanh tra Kazamatsuri liền bung ngón tay và thì thầm với Reiko. "Trong tủ quần áo của nạn nhân không có bộ vest nào màu nâu. Quả nhiên hung thủ đã đem nó đi."

"Nói vậy thì cô gái trẻ đi cùng nạn nhân là hung thủ ư?"

"Không, kết luận như vậy e hơi sớm." Thanh tra Kazamatsuri quay sang Miyashita để xác nhận thêm, "Lúc anh gặp cậu Nozaki là khoảng mấy giờ?"

"Chà tôi không xem đồng hồ nên không biết chính xác... nhưng cái hông của tôi dở chứng trước 8 giờ có mấy phút thôi."

"Trước 8 giờ có mấy phút thôi!" Thời điểm này trùng với thời điểm nạn nhân tử vong.

"Vâng, tôi không nhầm đâu. Bởi chính lúc đó, cầu thủ Arai của đội Hanshin đã đánh một cú homerun vào pole trái."

"Ồ, cú đánh đó hả." Thanh tra Kazamatsuri khẽ gật đầu rồi buồn bã nhìn cổ động viên đội Hanshin đang đứng trước mặt. "Không biết phải nói sao nữa anh Miyashita à, cú đánh đó không phải homerun đâu, mà là đánh hỏng. Arai đánh bóng bật đất, kết quả là Hanshin đã thua thảm bại."

"Hả, anh bảo sao! Thật không thanh tra? Anh đùa à! Anh đang đùa phải không!" Đối với Miyashita, có vẻ thông tin này gây sửng sốt hơn nhiều so với án mạng vừa xảy ra. Do không đọc báo hay xem ti vi kể từ sau cú đau hông nên Miyashita vẫn đinh ninh rằng đội Hanshin thắng.

"Tội nghiệp đội Hanshin... Nhưng tạm gác chuyện đó lại đã, thời điểm tử vong của nạn nhân được xác định là khoảng 8 giờ tối. Suy ra anh đã gặp nạn nhân ngay trước khi cậu ta bị sát hại. Nhiều khả năng cô gái đi cùng cậu ta chính là hung thủ." Nói xong, thanh tra quay sang Reiko thì thầm. "Cô đưa Sawada Eri vào đây."

Dường như thanh tra đang quy kết cô gái trẻ đi cùng Nozaki chính là Sawada Eri. Còn Reiko lại linh cảm nhiều khả năng đó là một người khác, không phải Sawada Eri, nhưng dù sao cũng cần phải kiểm chứng. Reiko mời Sawada Eri trở lại phòng rồi dẫn cô ra đứng trước mặt Miyashita Hiroaki. Sawada không hiểu có chuyện gì nên cứ lo lắng nhìn quanh.

Phớt lờ thái độ của Sawada Eri, thanh tra Kazamatsuri hỏi thẳng luôn, "Anh Miyashita, cô gái tối qua anh trông thấy là cô này à? Cô này phải không?" Một câu hỏi kiểu thăm dò.

Miyashita duỗi thẳng cái lưng đang đau rồi đứng cạnh cô gái. Sau khi so chiều cao của mình với cô gái, anh nói, "Cô cao khoảng 1m60 nhỉ. Có lẽ cao bằng Nozaki."

"Vâng." Sawada Eri gật đầu.

Nghe vậy, Miyashita quay sang quả quyết với các điều tra viên, "Nếu vậy thi không phải cô này. Mái tóc thì giống với cô tôi nhìn thấy hôm qua. Cô hôm qua tóc cũng dài và đen. Nhưng cô này hơi cao. Cô tôi gặp thấp hơn. Chỉ cao đến mang tai của Nozaki thôi. Độ 1m50 là cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro