Q1 Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 28 Đừng làm màu, sẽ bị sét đánh.

Trong lòng Cảnh Hoa cảm thấy kỳ quái, gã cũng lập tức nhìn xuống phía dưới Tiên Phàm Lạch, chỉ thấy mây mù mênh mông, nào có thân ảnh Đỗ Tử Đằng? Chẳng lẽ đã ngã thành thịt nát rồi?

Nhưng Lục Huyền Xuân bên cạnh gã cũng cả kinh kêu lên: "Chuyện...... Chuyện này không có khả năng!!!"

Cảnh Hoa quay đầu nhìn, thấy tu sĩ Trúc Cơ có kiến thức rộng rãi như Lục Huyền Xuân lại mang biểu cảm khiếp sợ khó có thể tin, theo tầm mắt ông ta, Cảnh Hoa nhìn về phía trên Tiên Phàm Lạch, trong mây mù trùng trùng thình lình có một điểm đen nho nhỏ đang nhanh chóng bay đi! Cuối cùng khi gã nhìn rõ, cũng kinh hãi biến sắc phát hiện: Điểm đen nho nhỏ kia chính là Đỗ Tử Đằng đeo cánh sắt!

Sao có thể? Không nói đến việc cánh sắt bay lượn như thế nào, chỉ mỗi linh khí cuồng bạo trùng trùng cũng đủ xé tiểu tử đó thành mảnh vụn rồi!

Như không tin tà, Cảnh Hoa đưa tay khẽ chạm về phía trước, mây mù mênh mông thoạt nhìn yên tĩnh kia thế mà cuồn cuộn tới như sóng to gió lớn, xé rách cánh tay tu sĩ Trúc Cơ ra mấy vết máu, Cảnh Hoa càng cảm thấy trời đất quay cuồng, rõ ràng linh khí trong lạch trời chưa từng thay đổi, tiểu tử kia...... tiểu tử kia dựa vào cái gì mà có thể bình yên bay lượn trong đó? Chẳng lẽ đây thật sự là ý trời?

Tầm mắt hoảng sợ của Cảnh Hoa dao động quanh bốn phía: Hay có vị đại năng Kim Đan nào đó ở bên cạnh âm thầm che chở tiểu tử kia?

Xa xa, mọi người mơ hồ nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo của Đỗ Tử Đằng: "Ha ha! Tụ Linh Phù Trận phiên bản 1.1, 'Bay Qua Lạch Trời Không Cần Sầu'! Xông nha!!!"

Lục Huyền Xuân cũng mang vẻ thất hồn lạc phách: "Tụ Linh Phù? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ tiểu tử đó lợi dụng phù trận trong lạch trời, hấp thu linh khí cuồng bạo hóa thành hạch động lực cho cánh sắt? Thế mà có thể bay qua lạch trời, suy nghĩ bay xa không hề gò bó như vậy khó trách làm người ta không thể tưởng tượng, thật sự là hậu sinh khả úy, nghĩ đến một tu sĩ Trúc Cơ như ta, mà ngay cả một đứa trẻ Luyện Khí tầng ba cũng không bằng, ha, thân ở kiếm phái thì sao? Phù chú mới là căn bản của Đạo ta......"

Ngay cả Thiết Vạn Lí tự mình chế tạo ra thứ này cũng mang vẻ khiếp sợ, lúc ban đầu luyện chế cánh sắt chỉ có một công năng: Chính là lợi dụng linh lực chuyển hoán thành động lực lên không, đây thật sự là một pháp khí hạ phẩm đơn giản tới cực điểm, không, nói pháp khí hạ phẩm cũng đề cao rồi, chỉ là phôi thô của pháp khí hạ phẩm! Đầu tiên, đâu ra nhiều linh lực như vậy để điều khiển cánh sắt có thể lên không chính là vấn đề lớn nhất...... Nhưng hắn ta trăm triệu không ngờ, Đỗ Tử Đằng không những muốn dùng cánh sắt đó bay qua lạch trời, vậy mà còn thành công.

Ngày đó, những câu mà hắn ta dùng nỗi đau chính bản thân cảm nhận được cảnh cáo Đỗ Tử Đằng còn rõ ràng trước mắt, nhưng trong nháy mắt, Đỗ tiểu huynh đệ đã bay trên vòm lạch trời...... Mà Thiết Vạn Lí hắn vẫn bị vây trong tai nạn lạch trời năm đó, bị vùi lấp nơi Tiên Duyên Trấn này – Hoảng hốt quay đầu, mấy chục năm nay bản thân lại tầm thường không chí tiến thủ sống uổng thời gian, không những cô phụ một lòng kỳ vọng của thúc tổ, dù là các đồng bạn cùng nhảy xuống lạch trời năm đó – cũng ở nơi đây, không phải mọi người đã hẹn trước, nếu mất mạng đáy cốc, người còn sống phải gánh vác hy vọng của mọi người gia nhập Hoành Tiêu kiếm phái sao? Mấy chục năm nay rốt cuộc mình đang làm gì?

Tổ tôn Giản thị ngoài khiếp sợ vui sướng, cũng cảm thấy một loại cùng vinh dự vốn nên như thế —— Đúng vậy, chẳng lẽ hành động kinh thế hãi tục của vị Đỗ tiểu ca này còn ít sao? Nhưng cậu ta đã có lần nào khiến người ta thất vọng chưa?

Người nào đó phía trên lạch trời hoàn toàn không có sức lực đâu đi suy nghĩ hành động này của mình mang đến chấn động cỡ nào cho mọi người, ngay từ đầu cậu cất cánh thuận lợi, Tụ Linh Phù cải tiến phiên bản 1.1 phát huy tác dụng trên cánh sắt, khiến linh khí cuồng bạo bên ngoài vững vàng nâng cánh sắt, cũng bảo hộ cậu không bị linh khí thương tổn, khiến Đỗ Tử Đằng có thể thảnh thơi thưởng thức phong cảnh mà cực ít tu sĩ cấp thấp nào có thể thưởng thức được dưới mây mù – linh khí cuồn cuộn, mãnh thú như mây.

Ừ, cái tên này chính là vào ngay lúc này, đắc ý vênh váo rống câu: "Tụ Linh Phù Trận phiên bản 1.1, 'Bay Qua Lạch Trời Không Cần Sầu'! Xông nha!"

Tục ngữ nói "đừng làm màu, sẽ bị sét đánh", quả nhiên, người nào đó rất nhanh phát hiện mọi chuyện có chút không đúng lắm, linh khí xung quanh sao lại dồi dào nhanh như vậy? Cậu sau khi nhanh chóng kích phát thêm một nhóm phù chú mới phát hiện, dựa theo tốc độ này, tựa hồ Tụ Linh Phù tiêu hao...... nhanh hơn kế hoạch một chút chút nha!

Sau khi tính toán khoảng cách bờ bên kia và phỏng đoán tốc độ trước mắt, Đỗ tiểu gia mang vẻ mặt đưa đám: Ta đệt đệt đệt! Hình như Tụ Linh Phù không đủ lắm...... Đều do cái tên Cảnh Hoa trời đánh thánh đâm kia, hại tiểu gia lãng phí trên người gã nhiều như vậy nha a a a a! Dự trữ của tiểu gia phong phú như vậy rõ ràng đủ nha a a a a!

Giữa không trung, trên không đụng trời dưới không chạm đất, Đỗ tiểu gia tự xưng đầu óc thương nghiệp vượt xa những người tu chân kia một vạn lần cũng không thể nghĩ được cách nào ở giữa không trung, chỉ có thể vừa lẩm bẩm: "Ta đệt! Ta đệt! Ta đệt!" vừa cố gắng tính toán góc độ và tuyến đường phi hành của cánh sắt, cẩn thận điều chỉnh phương hướng của cánh sắt nỗ lực tới gần bờ bên kia.

Giờ này khắc này, bão linh khí cuồn cuộn, mãnh thú như mây phía dưới đã không còn là phong cảnh, mà là nguy cơ bức tới mí mắt chân chính, nếu xử lý không tốt, Đỗ tiểu gia cậu thực sự sẽ phải rơi xuống toại nguyện cho tên Cảnh Hoa kia!

Trên nét mặt Đỗ Tử Đằng, sự tùy tiện kiêu ngạo nhanh chóng lui bước, đổi thành nghiêm túc chăm chú, cậu vừa tính toán góc độ cánh sắt vừa nhanh chóng suy tư nguyên nhân tiêu hao Tụ Linh Phù, rất nhanh cậu đã cho ra một kết luận: Linh lực trong lạch trời quá cuồng bạo, mà Tụ Linh Phù do cậu vẽ dù cải tiến thế nào đi nữa cũng hao tổn quá mạnh!

Đỗ Tử Đằng hít sâu một hơi, nhanh chóng tính toán trong lòng, sau đó nhanh chóng quyết định, áp dụng một loại phương thức có khả năng càng khúc chiết khác: Thật cẩn thận né tránh những khối linh lực cuồng bạo đó, mặc dù tuyến đường dài hơn, nhưng sức tiêu hao của Tụ Linh Phù lại được khống chế.

Nhưng, những khối linh lực cuồng bạo hoàn toàn không di dời dựa theo ý chí của bất kỳ ai, thời gian địa điểm xuất hiện hoàn toàn tùy cơ, việc Đỗ Tử Đằng có thể làm là hành sự tùy theo hoàn cảnh, tận khả năng tiết kiệm sức tiêu hao của Tụ Linh Phù, linh khí quanh cậu lại lần nữa dồi dào, nhưng lần này, Đỗ Tử Đằng không lập tức thay phù chú, linh khí dần dần dày hơn cũng dần dần cuồng bạo, rạch bên tai cậu ra từng vệt tơ máu, nhưng Đỗ Tử Đằng chỉ cắn răng nhìn thẳng tuyến đường phía trước kiên trì.

Nơi xa, mọi người bên cạnh Ngưỡng Phong Bình cũng dần dần phát hiện mọi chuyện không đúng, vô nghĩa! Tuyến đường liền mạch lưu loát thẳng đến mục tiêu và tuyến đường lắc lư xiêu xiêu vẹo vẹo có thể giống nhau sao?

Đám người trấn trưởng đều có chút nóng lòng, tầm mắt dính chặt lên điểm đen nhấp nhô sáng tối loáng thoáng trong biển mây không dám rời đi.

Cảnh Hoa lại thở phào nhẹ nhõm: Còn cho rằng có đại năng nào đó ở sau lưng, không ngờ là do tiểu tử đó tự mình lăn lộn ra! Hừ, vậy thì sao, một Luyện Khí tầng ba nho nhỏ, dám suy nghĩ hão huyền muốn bay qua lạch trời, năm đó dù Tiêu Thần kia cũng là Luyện Khí tầng chín mới dám xông!

Lúc này Đỗ Tử Đằng trên không trung đã sớm như người máu, lại vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Ta đệt ta đệt ta đệt......"

Mùi máu tanh dẫn ác điểu tới, lúc này Đỗ Tử Đằng toàn tâm toàn ý đấu tranh với bão linh khí, nào có rảnh rỗi bận tâm, nhưng ác điểu nơi không trung hơi có chút linh trí, lúc này đang đánh giá cánh chim cực lớn chiếu rọi ánh sáng kim loại kia, cảm thấy linh lực xung quanh cánh đó khá quỷ dị, có thể sinh tồn trong bão linh khí giữa không trung hoàn toàn không phải hạng dễ ở chung, nó nhất thời không dám tiến lên.

Thấy Đỗ Tử Đằng tiếp cận Vân Hoành Phong từng chút, ác điểu bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra đây là linh cầm do những tu sĩ trên núi mới đưa vào, chẳng lẽ tên gọi là "Ta Đệt"? Có thể đi trong bão linh khí như vậy, tuy thoạt nhìn có chút quỷ dị, nhưng thực lực chắc hẳn không yếu, cũng không biết tập tính của đối phương như thế nào? Có phải cũng lấy tu sĩ cấp thấp xâm nhập đáy cốc làm thịt ăn không? Có gây xung đột với tộc đàn của mình không?

Ác điểu hoàn toàn không nghĩ đối phương chỉ là con mồi, thoáng thất thần, chợt thấy Đỗ Tử Đằng dùng một loại phương thức mà các loài chim xem ra cực kỳ ngu xuẩn sắp đâm đầu vào vách núi! Ác điểu lập tức kêu sợ hãi xoay chuyển né tránh, thầm nghĩ còn tưởng là mặt hàng lợi hại gì chứ, miệng thốt ra tiếng kêu cười nhạo hư hư thực thực: Mau đến xem, ngu si mới tới! Ngu si!

Mà Đỗ Tử Đằng thấy vách núi càng ngày càng gần, cảm nhận thấy linh khí càng ngày càng cuồng bạo và túi trữ vật trống rỗng, chỉ cắn khớp hàm cố gắng nâng lên tay phải gân xanh dữ tợn tràn đầy máu tươi, lấy máu vẽ ra từng đường từng nét một đạo Tụ Linh Phù ở giữa không trung: "Lên, cho, ta!!!"

Trong nháy mắt đó, phía trên lạch trời, biển mây mênh mông sương mù mênh mang, tất cả đều đọng lại, dưới đáy Vân Hoành Phong chấn động kịch liệt, như có thứ gì đó đang kêu gọi mơ hồ, Đỗ Tử Đằng cảm thấy mình như bị hấp dẫn, không tự chủ được gia tốc về phía vách núi!!!

Ngay sau đó linh khí mây mù sôi trào kịch liệt, cuộn trào mãnh liệt về phía vách núi Vân Hoành Phong từ bốn phương tám hướng — trần trụi lộ ra toàn bộ sơn cốc, khiến mọi người ở Ngưỡng Phong Bình thấy được rành mạch vô số mãnh thú sợ hãi gào rống nơi đáy cốc và ác điểu kinh hoàng quay cuồng giữa không trung!

Mọi người cũng lần đầu tiên thấy rõ bờ vực bên kia Ngưỡng Phong Bình, cũng trong cùng nháy mắt, mấy người kêu sợ hãi —— Đỗ Tử Đằng sắp tông vào vách núi rồi!

Trấn trưởng và Giản Trạch nhắm hai mắt, không đành lòng nhìn tiếp.

Thiết Vạn Lí siết chặt quyền sắt, cắn chặt răng, mắt đã đỏ rực.

Lục Huyền Xuân lại thở dài.

Cảnh Hoa nhếch khóe môi, nâng hai tay chuẩn bị vỗ chúc mừng.

Sau đó từ đối diện truyền đến một tiếng thê lương: "Ta đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt ——"

Trấn trưởng Giản Trạch Thiết Vạn Lí Lục Huyền Xuân Cảnh Hoa những người khác đồng thời trừng lớn đôi mắt, chợt thấy tất cả mây mù cuồn cuộn đều gom lại dưới thân người nào đó, sau đó Đỗ tiểu gia xông thẳng trời cao như ngồi hỏa tiễn, lại té xuống thật mạnh, chui đầu vào vách vực đối diện, không còn tiếng động nữa.

.

Quyển thứ nhất: Tiên Duyên (Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro